Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 52



"Cách xa Lam Trí một chút." Anh giơ tay, đem tóc của cô vén ra sau tai.

Cái gì anh cũng có thể nhẫn nhịn, duy nhất chỉ có một chuyện này, anh không cho phép đồ vật cá nhân của mình bị người khác mơ ước đến, bản thân Thương Lam là của anh, trước kia, hay là hiện tại, tương lai cũng sẽ không ngoại lệ.

Thương Lam trầm mặc, có chút bài xích ôn nhu của anh, cô mang ủy khuất, chống cự, nhưng lại không dám bộc phát trước mặt Triển Mộ.

Cô hiểu rõ con người của Triển Mộ, anh có tính độc chiếm rất mạnh, cho dù đối với người hay chuyện gì, ràng buộc đạo đức đối với anh cũng chỉ như giấy vụn, chọc đến thì không gì anh không làm.

Nếu như thật sự Triển Mộ muốn cố chấp, liệu cô có thoát?

Thương Lam rùng mình một cái, lập tức liều mạng gật đầu đồng ý, miễn cưỡng cũng tốt, thế nào cũng tốt, muốn chống lại cũng phải rời đi trước phạm vi thế lực của anh, cùng anh lấy đá chọi đá, chịu thiệt chỉ có cô.

"Em gật đầu là có ý gì?" Triển Mộ nào có tốt như vậy bắt chuyện, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nghiêng người sang nhìn thẳng cô.

Ánh mắt Thương Lam do dự không biết, nhìn ngó xung quanh nhưng cũng không chịu nhìn anh, đối với loại tinh thần sa sút như cô cũng không chống lại được Triển Mộ.

"Anh chờ đáp án của em."

"..."Ánh mắt rơi vào môi thật mỏng của anh, nghe nói đàn ông môi mỏng như vậy đều là loại bạc tình bạc nghĩa... Xem bói thật đúng.

"Em... Sau này em sẽ không chủ động đi gặp anh ta..." Trong lời nói còn có một tầng ý tứ khác, nếu như Lam Trí chủ động tới tìm cô, cô cũng không còn cách nào khác, Thương Lam rũ mắt xuống, cô phải tìm cho mình đường lui.

Môi mỏng khẽ nhấp, đương nhiên anh nghe ra được ý trong lời nói của cô, nhưng cũng không làm khó dễ nhiều, tay đang cầm gò má cô dần dần trượt xuống cổ.

Triển Mộ lưu loát cởi vòng ngọc thạch trên cổ của cô xuống, cầm trong tay.

"Không phải của em." Thương Lam cả kinh, vừa muốn đoạt lại, nhưng khi nhìn đến đôi mắt đầy sắc bén của anh lại để tay xuống.

"Khối ngọc này đối với Lam Trí rất quan trọng, anh không thể vứt."

"Các em không cần phải gặp nhau nữa." Triển Mộ nhìn cô giận mà không dám nói có chút buồn cười: "Anh thay em trả lại anh ta."

Tự bỏ vào túi của mình, không muốn trao đổi thêm điều gì.

Đối mặt với động tác gọn gàng sạch sẽ của anh, Thương Lam chỉ cảm thấy bó tay toàn tập, cô chính là dùng bắp đùi nghĩ cũng biết sau khi Triển Mộ trả lại miếng ngọc này cho anh ta, sẽ có phản ứng gì.

Phía ngoài gió âm u thổi qua giống như tâm tình bây giờ của cô.

Bắt đầu sau đó, Thương Lam tránh được Triển Mộ thì sẽ tránh, cô bắt đầu thân thiết với Thương Hồng, thân thiết với nhũ mẫu, thậm chí thay đổi tính tình xấu hổ thường ngày, tích cực đi kết giao bạn bè, nói chung, cho dù là đến trường hoặc là tan học cũng sẽ không lạc đàn lạc loài,

Ngay cả mấy lần Triển Mộ đến Thương gia làm khách, cô toàn giam mình ở trong phòng, trong miệng la hét nhiều loại bài tập, sống chết cũng không chịu mở cửa cho anh vào.

Cô biết, chỉ cần Thương Trung Tín còn sống, Triển Mộ sẽ không mạo hiểm cứng rắn đối với cô, cho nên bây giờ Thương gia là nơi lẩn trốn tốt nhất của cô.

Thương Lam một đường lạc quan, một đường bi quan, cô suy đoán lạc quan, chỉ là nhất thời Triển Mộ hiếu kỳ, tâm tìm kiếm cái mới lạ, thời gian lâu dài, khi anh phát hiện thật ra mình không có hứng thú với phụ nữ trầm lặng, tình cảm gì, yêu gì cũng biến mất thành mây khói, sau đó đem tất cả mọi chuyện trở về quỹ đạo ban đầu.

Mà ở một phương diện khác, cô bi quan chính là tình trạng của Thương Trung Tín, khoảng thời gian Thương Trung Tín mắc bệnh ung thư chỉ còn kéo dài hơn năm năm nữa, nếu như Thương Trung Tín chết, tất cả Thương thị sẽ rơi vào trong tay của Triển Mộ, đến lúc đó chính cô sẽ thế nào... Cô cũng không dám tưởng tượng.

Sự tình xảy ra năm đó cô cũng không nhớ rõ ràng, tuy là cuối cùng Trần Lệ đi tự thú rồi, có thể chi tiết trong đó cô không hiểu rõ, một người phụ nữ nhỏ bé như Trần Lệ làm cách nào bỏ thuốc khiến cho tế bào ung thư biến hóa nhanh như vậy, dù sao hằng năm Thương Trung Tín đều đi kiểm tra sức khỏe. Chẳng lẽ bác sĩ có vấn đề nên xét nghiệm không ra.

Việc này cô vẫn không thể ngăn chặn, nếu quả thật là Trần Lệ làm, cô ta làm người bên gối của Thương Trung Tín lúc nào cũng có thể ra tay, cô có thể làm cái gì, chẳng lẽ chạy đến trước mặt Thương Trung Tín tố cáo cô ta?

Thứ nhất cô không có chứng cứ gì để giải thích, thứ hai, nếu không phải Trần Lệ làm mà là bên trong có ẩn tình thì sao? Cô nháo trò như thế, trước mắt không nói đến Thương Trung Tín có tin lời cô hay không thì Trần Lệ cũng không có kết cục tốt đẹp.

Sau đó không phải cô đã giết nhầm người lương thiện rồi sao?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn nhóm trẻ con bá vương, ╮(╯▽╰)╭JJ lão quất, hôm nay mới phát hiện sự im lặng của nhóm trẻ con bá vương kia╭(╯ 3╰)╮ ôm nàng hôn mãnh liệt. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện