Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 135: 135: Bình Minh Ở Tận Thế 6





Ngày hôm sau, hai người rời khỏi biệt thự, sau khi chào tạm biệt nhóm Hoàng Chỉ Lăng, họ lái xe về phía nam.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết rơi ngập trời bao phủ toàn bộ thế giới.
Dường như cả thế giới đều bị đóng băng, đến zombie cũng hiếm khi ra ngoài hoạt động, đỡ bị đóng băng cơ thể.

Sau đợt bão tuyết gió to, đường sá khó đi, hai người tìm nơi nghỉ ngơi, chờ đường thông rồi lên đường.

Cho nên, quãng đường này dây dưa kéo dài mãi, may không có việc gì gấp, giống như họ đang đi du lịch.
So với thời kỳ đầu ở tận thế, cả đoàn người va vấp suốt đường đi, khó khăn mãi mới tới được căn cứ thủ đô, hiện nay lấy thực lực của hai người, chẳng còn sợ nguy hiểm trên đường đi, thậm chí có thể tự mở lối đi cho mình, ngoài bão tuyết không tiện đi lại, những lúc khác không đáng lo.

Chính vì không sợ, cho nên hai người đi một đoạn lại dừng, nhưng ít khi vào căn cứ nào đó ở tạm.
Đi đi dừng dừng như thế, thời gian đón năm mới ở trên đường đi, đến khi mùa xuân về, họ mới đến căn cứ của thiếu tướng Lôi —— huyện C.
Băng tuyết tan, vạn vật hồi sinh, cỏ dại hai bên đường mọc lên xanh non mơn mởn, nhuộm một màu xanh biếc.

Con người giống như cọng cỏ dại này, bất kể hoàn cảnh gian nan như thế nào, đến mùa xuân, vẫn tiếp tục sống sót rất ngoan cường.
Thời tiết hơi ấm lên là có nhiều người rời khỏi căn cứ an toàn ra ngoài thu thập vật tư.
Năm thứ tư ở tận thế, ngoại trừ vài thành phố lớn bị zombie chiếm cứ toàn bộ, vật tư ở rất nhiều nơi đã được người sống sót mang đi gần hết.

Nhiều thứ chỉ tiêu bớt mà không thể sản xuất thêm, cho dù sản xuất được cũng chỉ lợi dụng nguồn tài nguyên đất có hạn và thứ dị năng giả có thể thúc đẩy, đối với số lượng người sống sót khổng lồ, cung không đủ cầu, khiến nhiều người không thể không mạo hiểm ra khỏi vùng an toàn tìm kiếm đồ ăn.
May mắn, thiên nhiên luôn công bằng, đóng một cánh cửa lớn thì sẽ mở một cánh cửa sổ khác.

Thực vật biến dị rất có giá trị nghiên cứu, động vật biến dị có thể chế biến thành thức ăn cung cấp cho dị năng giả, còn tinh hạch của zombie có thể cho nhân loại sức mạnh và nguồn năng lượng.

Nếu không, nhân loại cũng là vật săn bắn của các loài động vật, thế cân bằng tự nhiên không bị phá vỡ, luôn duy trì cán cân nhất định.
Xe từ từ nhích dần lên, không vội vã.
Trên đường lớn, rất nhiều dị năng giả đi bộ trông thấy chiếc xe đi qua, trên mặt lộ ra biểu cảm hâm mộ.


Bởi vì không thể tạo ra xăng, nên đa phần xăng bị các thế lực chiếm dụng.

Phần lớn người thu thập vật tư đi bộ rất vất vả nhưng khó lòng cải thiện.

Cho nên, bây giờ thấy một người lái chiếc xe xịn, trong mắt đa số người, chẳng khác nào đại gia.
Trong xe, Lâu Linh sờ sờ mũi, không ngờ lúc sinh thời, cô được trở thành phú hào, không, phải nói là cô ôm đùi phú hào.
Lúc này, một phú hào đang lái xe chậm rãi, chú ý tình huống trên đường, bởi vì đường phố gồ ghề, anh đành đi chậm, để không gây ra quá nhiều chấn động, ảnh hưởng đến Lâu Linh đang uống canh.
"Mau uống, để lâu sẽ nguội lạnh."
"Biết rồi." Ông quản gia! Nói thầm trong lòng, Lâu Linh chậm chạp uống bát canh có công dụng bổ uống bổ khí dành cho phụ nữ.

Mùa đông này, hai má cô hồng hào phúng phính, nếu không duy trì rèn luyện mỗi ngày, cô sắp béo tròn béo trục.

Cho nên, so sánh với những người hay nhịn đói đến mức xanh xao vàng vọt, ai đó vừa trắng trẻo vừa có da có thịt như cô rất dễ kéo cừu hận.
Một lần Lâu Điện nghe thấy cô nói lảm nhảm thì cười lạnh.

Ở tận thế chỉ xem thực lực, bạn có năng lực, dù bạn ăn đến mức béo tròn cũng không ai dám nói bạn.

Chỉ mấy kẻ tiểu nhân ghen tị là lén lút nói vài tiếng thôi, thậm chí là kiểu nhân vật tép riu họ dùng một đầu ngón tay có thể giải quyết, không cần để ở trong lòng.
"Còn bao lâu nữa đến huyện C?" Lâu Linh gắp miếng thịt cho anh ăn, bản thân uống canh suông.
"Theo đoạn đường, còn khoảng một ngày."
Lâu Linh gật đầu, thực ra thời điểm bình thường mất vài tiếng thôi, nhưng hiện tại rất nhiều quốc lộ không có ai bảo dưỡng, không thể lái xe qua nên mới làm cho đường sá khó đi.
Uống xong canh gà, cô lùi vào góc trong, nhắm mắt dưỡng thần, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lâu Điện nghiêng đầu liếc nhìn cô, chìa tay kéo giúp cô tấm thảm lông trên người cao lên rồi tiếp tục lái xe.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt bình tĩnh Lâu Điện đột nhiên trở nên ngưng tụ, dường như tầm mắt xuyên qua đoạn đường trước mắt, không biết anh nhìn cái gì.

Sau một lúc lâu, Lâu Điện thu hồi tinh thần lực bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay lái, nhớ lại đời trước ở năm thứ ba tận thế thì huyện C bị tàn phá, đoàn người kinh hoàng trốn từ huyện C lên thủ đô.

Đời này, bởi vì anh can thiệp ngay từ đầu, đến nay căn cứ huyện C vẫn nguyên vẹn, không bị zombie công phá.

Hiện tại đã là năm thứ tư tận thế, không ngờ chuyện đó vẫn xảy ra, chẳng qua chậm lại một năm thôi.
Nghĩ thế, anh giơ tay vỗ vỗ Lâu Linh đang ngủ, thấp giọng gọi: "Tiểu Linh, tỉnh lại đi."
Khi anh vỗ mình, Lâu Linh tỉnh ngay.

Cô mở to mắt, không hề nhập nhèm buồn ngủ, tỉnh táo ngay lập tức, nó đã thành phản xạ.
"Chuyện gì thế?"
"Chúng ta xuống xe, đường phía trước không dễ đi."
Lâu Linh cho rằng anh nói đến quốc lộ hư hỏng, xe không thể đi tiếp.

Cô thuần thục nhấc ba lô ở băng ghế sau lên, kiểm tra đồ trong ba lô: một cái thảm, bánh mì, nước, dao, hạt giống, sau đó giắt cây côn màu xám bạc ở bên hông.
Zombie, thực vật biến dị hay động vật trải qua tiến hóa không thể dùng kiếm để xử lý.

Cây côn gỗ màu xám bạc này là vũ khí do cô đặc biệt chế tạo, lặp lại lặp lại quá trình thúc đẩy thực vật biến dị, chọn khúc cứng nhất, giúp Lâu Điện gia công giúp cô.

Nó có dấu ấn tinh thần của cô, vũ khí cô thuận tay nhất.
Chờ Lâu Điện thu hồi xe vào không gian, hai người đi bộ.
Đoạn đường trước mặt quả nhiên khó đi, toàn hố và tảng đá, khảo nghiệm tính chịu mòn của xe, dù xe được gia cố, cũng không chịu nổi cọ xát như thế.

Ngoài ra, rõ ràng Lâu Linh ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí lẫn với mùi máu tươi, làm cho ánh mắt cô vốn dĩ ôn hòa trở nên sắc bén, thân thể gồng lên như kiếm rút khỏi vỏ.
"Đi!"

Lâu Điện kéo tay cô, dùng tốc độ thần tốc chạy.
Không biết chạy bao lâu, nhìn thấy một cái nhà xưởng cũ nát ở ven đường.

Nhà xưởng không lớn, trước tận thế, đó là một nhà máy đông lạnh, bên trong vang lên tiếng kêu thảm thiết, một đám zombie chen chúc ngoài cửa.
Suy tính thực lực hai bên, Lâu Linh không nói hai lời rút ra côn gỗ bên hông, côn gỗ nhanh chóng biến dài như cây thương, một đòn côn đập xuống là đầu zombie cấp bốn lõm luôn.

Zombie hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, lao thẳng tới chỗ cô.

Bởi vì có hai người đột nhiên xuất hiện, đám zombie liều mạng chen vào trong phân xưởng thay đổi mục tiêu, tấn công họ.
Một đầu trường côn như gai nhọn, quét ngang qua, chọc vỡ hai mắt zombie, sau đó trực tiếp đâm từ hốc mắt xuyên thẳng vào bộ não, đầu chúng nổ mạnh.

Sạch sẽ gọn gàng, không lãng phí thời gian.
Người ở bên trong phân xưởng từ sự sợ hãi, tuyệt vọng đến tìm được đường sống trong chỗ chết, khi trông thấy cô gái đối đầu với zombie lao tới, cầm trường côn trong tay, bỗng chốc chọc thủng, nổ đầu zombie thì họ sợ run.

Lúc nhìn cô chạy giữa đám zombie, chúng đều bị đánh chính xác vào vị trí hốc mắt rồi nổ đầu thì họ cảm giác một loại bạo lực tuyệt đối, có điều hành vi làm nát đầu này thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
So với Lâu Linh, thủ đoạn Lâu Điện ôn hòa hơn nhiều, kiếm chính là đồ che mắt của anh.

Không gian nhận xâm nhập vào đầu zombie, chẳng ai biết nó chặt đứt đường sống của zombie từ bên trong, lôi tinh hạch từ óc ra, khiến quái vật trực tiếp tử vong.
Tổng cộng hơn 100 con zombie, số lượng thực ra không nhiều, nhưng nếu chúng đều là zombie cấp bốn thì cũng là một loại gánh nặng.
Đám người nọ vốn tưởng mình đã bước chân vào cửa tử, định cùng liều chết với zombie, không ngờ trời đất xoay chuyển, thậm chí có người tới cứu giúp.

Trong nháy mắt sĩ khí dâng cao, có dị năng giả dũng cảm bắt đầu xông ra, cùng giết chết zombie với hai người.
Sau khi tiêu diệt hết hơn 100 con zombie, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi và mùi hôi thối, tất cả mọi người thở dốc, cảm giác mình còn sống, thậm chí có mấy người mắt ươn ướt.
So với bọn họ, Lâu Điện nhàn nhã, Lâu Linh cũng chỉ mặt hơi ửng hồng, ra chút mồ hôi, nhưng không đến mức thở gấp.

Cảnh tượng ban nãy với cô chỉ là ca nhỏ.

Dáng vẻ hai người ở trong mắt những người còn lại là tượng trưng cho cường giả, hơn nữa còn là cường giả cấp bậc cao.
Hiểu được điểm ấy, ánh mắt mọi người hoặc kích động hoặc cảm kích.

"Mọi người không sao chứ?" Lâu Linh lễ phép mở lời, "Mọi người ở căn cứ nào?"
"Căn cứ huyện C." Một người đàn ông trung niên gầy gò trả lời.

Ông đứng lên, ngỏ ý cảm ơn hai người, những người khác phụ họa.
"Cám ơn anh, em tên là Lại Hiểu Vũ, hôm nay thật sự rất cám ơn anh, không biết xưng hô với anh như thế nào..."
Lâu Linh đang nói chuyện với những người khác thì nghe thấy một giọng nữ điệu chảy nước, cô nổi cả da gà.

Tính cách cô bộc trực, có phần hào sảng, không nói được cái giọng kệch cỡm này.

Cô xoay người thì thấy một cô gái có mái tóc bob quay lưng về phía cô nói chuyện với Lâu Điện.
Thái độ Lâu Điện cực kỳ lạnh nhạt, không thèm để ý đến cô ta, không nhìn thẳng, đi đến bên cạnh Lâu Linh, nói: "Nơi này còn có zombie, rời khỏi đây đã."
Lâu Linh tự nhiên gật đầu, lúc sắp đi cô đặc biệt xoay đầu liếc khuôn mặt cô gái kia.

Cô ta thật sự xinh đẹp, ngũ quan khéo léo tinh xảo, toát lên nét mềm mại, đáng yêu, đặt vào trước tận thế cũng là tiểu mĩ nhân.

Càng không cần nói đến hiện tại ăn bữa sáng lo bữa tối, ngoại trừ quần áo hơi bẩn, cô vẫn giữ được vẻ bề ngoài xinh đẹp ngăn nắp, làn da trắng nõn, nhìn là biết được sống an nhàn sung sướng.

Cái kiểu sống trong nhung lụa này chắc là có người bao nuôi.
Gương mặt cô ta lướt qua một tia không vui, đặc biệt phát hiện tầm mắt của Lâu Linh thì có phần xấu hổ hóa thành giận dữ lườm cô, ánh mắt lộ ra địch ý.
Lâu Linh không xa lạ gì loại địch ý này, ngước mắt nhìn Lâu Điện, nhận ra mình lại trúng đạn từ hoa đào.

Trong mấy năm qua, chuyện kiểu này từng xảy ra quá nhiều lần, mỗi lần cứu người lại có mấy người phụ nữ mong muốn núp dưới bóng che chở của cường giả, dĩ nhiên oán hận sự tồn tại của cô.
Cô thầm nhún nhún vai, chẳng thèm để cô ta vào mắt.
Đoàn người nghe Lâu Điện nói thì kinh ngạc, không cần Lâu Điện nói thêm, vội thu dọn đồ chạy.
Trước khi đi, Lâu Điện liếc nhà xưởng ở phía xa xa, nhân lúc không ai để ý, năm ngón tay liên tục khuếch đại không gian, phóng lưỡi đao vô hình...
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Thánh Mẫu cứu người!
Mục tiêu của Lâu Điện: Đuổi đi ruồi bọ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện