Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)
Chương 4
Edit: Meomeo88
“Nương, không phải người luyến tiếc Cẩm Tú Phường chứ, đến hạnh phúc chung thân của nữ nhi cũng không quan tâm? Cẩm Tú Phường buôn bán cũng không có thật tốt, mấy tháng gần đây càng là thu không đủ chi, đều sắp đóng cửa, người nắm trong tay không bỏ làm chi? Dù sao chúng ta còn có Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, có cái gì đáng để ý?” Tô Linh chần chờ, Mạc Như Họa xem ở trong mắt, lập tức liền đoán được nguyên do, không khỏi nóng nảy.
“Nói như thế nào cũng là sản nghiệp nương khổ tâm kinh doanh nhiều năm, mặc dù không kiếm bạc, tốt xấu cũng là cái niệm tưởng. Cứ như vậy tiện nghi Mạc Như Nghiên, trong lòng nương, không thoải mái.” Nặng nhẹ lấy hay bỏ, đương nhiên Tô Linh hiểu được lựa chọn như thế nào là đúng nhất. Nhưng nói thì dễ làm được mới khó, nàng......
Oán chỉ oán Mạc Như Nghiên công phu sư tử ngoạm, mở miệng muốn Cẩm Tú Phường làm của hồi môn, thật là đáng giận!
“Nương,người không phải luôn dạy ta, phải tránh đêm dài lắm mộng sao? Hiện nay thật vất vả tỷ tỷ mở miệng, đồng ý gả đến Liên Hoa thôn, nương lại ngáng chân nữ nhi!” Mạc Như Họa không cao hứng chu miệng, lôi kéo tay áoTô Linh làm nũng, “Nương, người cho tỷ tỷ Cẩm Tú Phường làm của hồi môn đi! Dù sao ta cũng không hiếm lạ, đến lúc đó chờ ta gả cho Hành Tri ca ca, ta đưa cho nương hai phường thêu là được?”
Lời này của Mạc Như Họa cũng không phải là mạnh miệng nói khoác. Thật chờ nàng gả vào Nhạc gia sản nghiệp lớn, có thể cho được hai phường thêu.
Được Mạc Như Họa trấn an, Tô Linh nhất thời thỏa hiệp. Chọc chọc trán Mạc Như Họa, bất đắc dĩ nói: “Được, được,được nương xem như đời trước thiếu nợ tiểu oan gia ngươi.”
“Sao nữ nhi lại là nương tiểu oan gia, rõ ràng là áo bông nhỏ tri kỷ.” Được Tô Linh nhận lời, Mạc Như Họa vui vẻ ra mặt, càng thêm tùy ý nhẹ giọng nói.
“Đúng, đúng,đúng, là áo bông nhỏ của nương.” Vỗ vỗ tay Mạc Như Họa, cuối cùng trong lòng Tô Linh hoàn toàn buông xuống điểm không tình nguyện, đồng ý đưa Cẩm Tú Phường cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn.
Từ trước đến nay việc của hậu viện Mạc Nho mặc kệ, nhưng mà chợt nghe Mạc Như Nghiên đồng ý gả đến Hạ gia, hắn vẫn là khó được hỏi nhiều hai câu.
Tô Linh đưa ra lý do, đã đường hoàng hơn nhiều: “Lão gia ngài tự mình quên, việc hôn nhân này là năm đó ngài ưng thuận? Tuy nói ta là mẹ kế, không nên trơ mắt nhìn Như Nghiên gả đến Liên Hoa thôn chịu khổ. Nhưng Như Nghiên kiên trì hoàn thành di nguyện của nương nàng, ta cũng không tốt phản đối không được? Lão gia cứ việc yên tâm, vì để Như Nghiên gả đi Hạ gia không chịu khổ, ta dự định cho Như Nghiên Cẩm Tú Phường làm của hồi môn.”
Ở trước mặt Mạc Nho, từ trước đến nay Tô Linh ôn hòa rộng rãi. Gọi một tiếng “Như Nghiên”, kêu cực kỳ thân mật, cố gắng hết khả năng biểu hiện cho Mạc Nho thấy bà ta độ lượng rộng rãi, cũng thương yêu che chở Mạc Như Nghiên.
Còn về Mạc Như Nghiên kiên trì? Di nguyện của Vu Cẩm Tú? Thật thật giả giả, chỉ bằng miệng lưỡi đưa đẩy của Tô Linh.
Tuy rằng Mạc Nho không hiểu việc buôn bán, nhưng mà...... Tô Linh quản lý Cẩm Tú Phường nhiều năm, nói đưa liền đưa?
Mạc Nho nhất thời vô cùngkinh ngạc, kỳ quái hỏi: “ Một cái phường thêu đang tốt đẹp lại tặng cho Như Nghiên làm của hồi môn, ngươi bỏ được?”
“ Không bỏ được cũng phải bỏ. Cẩm Tú Phường vốn là mẹ ruột Như Nghiên để lại cho nàng, ta còn có thể chiếm thành của riêng mình? Ta ư, cho dù phải đối mặt với nhàn ngôn toái ngữ( đồn nhảm) của toàn bộ huyện Thanh Sơn, cũng muốn để cho lão gia ông, để cho mẫu thân đã qua đời của Như Nghiên, đều giữ lời hứa, không thẹn với tâm.” Tô Linh nói một đống lớn lời dễ nghe, làm cho Mạc Nho nghe được thư thái lại ấm lòng.
“Phu nhân vất vả rồi.” Từ trước đến nay Tô Linh khảm sâu trong tâm Mạc Nho, hiện giờ càng làm Mạc Nho lau mắt mà nhìn, thật tâm kính trọng.
Lại nói tiếp, việc hôn sự của Mạc Như Nghiên, tâm tình Mạc Nho rất là phức tạp. Đối Mạc Như Nghiên là áy náy, đối chính ông ta, thì hối tiếc.
Năm đó nguyên nhân nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, không thể không đi mượn hương thân ( hàng xóm) lộ phí đi đường để đi đế đô tham gia khoa cử. Nhưng mà, thôn Liên Hoa vốn là cằn cỗi, nhà ai lại có nhiều tiền mang cho mượn?
Ngay tại lúc Mạc Nho hết sức cùng đường, gia gia (ông nội) Hạ gia đưa tới tất cả tiền bạc có trong nhà.
Đối với việc gia gia Hạ gia dốc túi tương trợ, Mạc Nho cảm động đến rơi nước mắt, lập tức định ra hôn sự cho Mạc Như Nghiên đang còn trong bụng Vu Cẩm Tú chưa sinh ra.
Lúc đó gia gia Hạ gia còn liên tục xua tay, nói thẳng trưởng tôn trong nhà không leo lên được, là Mạc Nho kiên quyết kiên trì, cuối cùng mới thuyết phục được gia gia Hạ gia đồng ý hôn sự này.
Về sau Mạc Nho như nguyện thi đậu khoa cử, đến huyện Thanh Sơn nhậm chức, dĩ nhiên đã trả đủ số tiền mượn khi đó. Nhưng hôn sự hai nhà Mạc Hạ, cũng không có hủy bỏ.
Nếu như Mạc Nho không xuất sĩ làm quan, cũng có lẽ Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đã sớm thành thân. Nhưng mà hiện nay, không nói Mạc Như Nghiên, ngay cả Mạc Nho, cũng không thế nào muốn hôn sự này thành.
Nói như thế nào, hiện giờ ông ta cũng là đường đường tri huyện lão gia, đem nữ nhi của mình gả cho một nông phu hán tử thôn Liên Hoa, thật sự làm người chê cười.
Như hai năm trước, Mạc Như Nghiên hủy hôn Hạ Trăn trước mặt, sau đó Mạc Nho biết được, không có trách mắng. Long xứng long, phượng xứng phượng. Tiểu thư tri huyện phủ nha, Hạ Trăn không xứng.
Nhưng mà trong lòng Mạc Nho cũng biết, năm đó đính hôn từ trong bụng mẹ, là ông ta chủ động đề nghị. Dù cho ông ta có lý do to lớn, chỉ hai chữ “Hủy hôn”, đã đủ để rước lấy người có tâm lên án.
Mạc Nho tự nhận không phải là người vong ân phụ nghĩa, tham quyền phụ quý, chỉ là hôn sự Hạ gia...... Thôi vậy, chỉ cần Như Nghiên chịu gả, ông ta không phản đối cũng không ủng hộ, càng không ngăn trở.
Sau nhiều lần cân nhắc và rối rắm, sự tình Mạc Như Nghiên gả đi Liên Hoa thôn, cứ như vậy định xuống.
Một chút Tô Linh cũng không trì hoãn, sai người đi Hạ gia Liên Hoa thôn đưa lời nhắn: Ba ngày sau, đến tri huyện phủ nha cưới Mạc Như Nghiên.
Nghe nói Tô Linh chỉ cho Hạ gia chuẩn bị ba ngày đón dâu, trong lòng Mạc Như Nghiên căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, vẻ mặt lạnh nhạt cũng theo đó tan, cả người đều có vẻ ấm áp chân thật lên.
Thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn sẽ không gây trở ngại.
Tô Linh cũng không muốn có sai lầm. Nói thật ra, bà ta càng nóng lòng hơn Mạc Như Nghiên.
Để phòng Mạc Như Nghiên đột nhiên thay đổi, Tô Linh phân phó hạ nhân trong phủ lập tức đặt mua của hồi môn cho Mạc Như Nghiên.
“Đại tiểu thư tự mình nhìn xem, đây là ta tự mình liệt kê ra danh mục của hồi môn. Nếu còn có chỗ nào không hài lòng, đại tiểu thư cứ việc nói.” Trước xuất giá một ngày, Tô Linh dẫn theo Mạc Như Họa, đến phòng của Mạc Như Nghiên.
Ba ngày chuẩn bị, Tô Linh lại cố ý kéo dài tới ngày cuối cùng mới đến hỏi ý Mạc Như Nghiên, chính là không muốn cho Mạc Như Nghiên thời gian đòi hỏi vô lý.
Cho dù lúc này Mạc Như Nghiên cầm danh mục quà tặng thật sự tranh cãi với bà ta, Tô Linh cũng có thể trực tiếp lấy lý do“Thời gian không đủ, ngày sau bổ xung thêm”, ngăn lại mọi yêu cầu của Mạc Như Nghiên.
Về phần “Ngày sau” là khi nào, dù sao chỉ cần Mạc Như Nghiên từ tri huyện phủ nha gả ra ngoài, làm sao Tô Linh còn phải cố kỵ tâm tình Mạc Như Nghiên?
Chỉ nói suông gạt người, thủ đoạn này, Tô Linh vẫn là hiểu được. Tuy rằng không nói thực am hiểu, sử dụng cũng rất thuần thục.
Mạc Như Nghiên không có như Tô Linh suy nghĩ, danh sách đồ cưới nàng không hề bất mãn. Nàng thuận tay tiếp nhận danh sách của hồi môn quà tặng, cũng không thèm nhìn tới tùy ý đặt ở một bên. Nói rõ, chính là không muốn để ý tới.
Mạc Như Nghiên này hờ hững biểu tình, thẳng đem Tô Linh xem đến trong lòng một nắm.
Không phải muốn đổi ý chứ? Không thể được! Không đợi Mạc Như Nghiên mở miệng, Tô Linh lại treo lên khuôn mặt tươi cười: “ Chắc hẳn Đại tiểu thư đã gặp lão gia rồi? Lão gia đau lòng ngươi, còn bảo ta lấy thêm năm trăm lượng ngân phiếu cho đại tiểu thư áp đáy hòm đó!”
“Nương, không phải người luyến tiếc Cẩm Tú Phường chứ, đến hạnh phúc chung thân của nữ nhi cũng không quan tâm? Cẩm Tú Phường buôn bán cũng không có thật tốt, mấy tháng gần đây càng là thu không đủ chi, đều sắp đóng cửa, người nắm trong tay không bỏ làm chi? Dù sao chúng ta còn có Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, có cái gì đáng để ý?” Tô Linh chần chờ, Mạc Như Họa xem ở trong mắt, lập tức liền đoán được nguyên do, không khỏi nóng nảy.
“Nói như thế nào cũng là sản nghiệp nương khổ tâm kinh doanh nhiều năm, mặc dù không kiếm bạc, tốt xấu cũng là cái niệm tưởng. Cứ như vậy tiện nghi Mạc Như Nghiên, trong lòng nương, không thoải mái.” Nặng nhẹ lấy hay bỏ, đương nhiên Tô Linh hiểu được lựa chọn như thế nào là đúng nhất. Nhưng nói thì dễ làm được mới khó, nàng......
Oán chỉ oán Mạc Như Nghiên công phu sư tử ngoạm, mở miệng muốn Cẩm Tú Phường làm của hồi môn, thật là đáng giận!
“Nương,người không phải luôn dạy ta, phải tránh đêm dài lắm mộng sao? Hiện nay thật vất vả tỷ tỷ mở miệng, đồng ý gả đến Liên Hoa thôn, nương lại ngáng chân nữ nhi!” Mạc Như Họa không cao hứng chu miệng, lôi kéo tay áoTô Linh làm nũng, “Nương, người cho tỷ tỷ Cẩm Tú Phường làm của hồi môn đi! Dù sao ta cũng không hiếm lạ, đến lúc đó chờ ta gả cho Hành Tri ca ca, ta đưa cho nương hai phường thêu là được?”
Lời này của Mạc Như Họa cũng không phải là mạnh miệng nói khoác. Thật chờ nàng gả vào Nhạc gia sản nghiệp lớn, có thể cho được hai phường thêu.
Được Mạc Như Họa trấn an, Tô Linh nhất thời thỏa hiệp. Chọc chọc trán Mạc Như Họa, bất đắc dĩ nói: “Được, được,được nương xem như đời trước thiếu nợ tiểu oan gia ngươi.”
“Sao nữ nhi lại là nương tiểu oan gia, rõ ràng là áo bông nhỏ tri kỷ.” Được Tô Linh nhận lời, Mạc Như Họa vui vẻ ra mặt, càng thêm tùy ý nhẹ giọng nói.
“Đúng, đúng,đúng, là áo bông nhỏ của nương.” Vỗ vỗ tay Mạc Như Họa, cuối cùng trong lòng Tô Linh hoàn toàn buông xuống điểm không tình nguyện, đồng ý đưa Cẩm Tú Phường cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn.
Từ trước đến nay việc của hậu viện Mạc Nho mặc kệ, nhưng mà chợt nghe Mạc Như Nghiên đồng ý gả đến Hạ gia, hắn vẫn là khó được hỏi nhiều hai câu.
Tô Linh đưa ra lý do, đã đường hoàng hơn nhiều: “Lão gia ngài tự mình quên, việc hôn nhân này là năm đó ngài ưng thuận? Tuy nói ta là mẹ kế, không nên trơ mắt nhìn Như Nghiên gả đến Liên Hoa thôn chịu khổ. Nhưng Như Nghiên kiên trì hoàn thành di nguyện của nương nàng, ta cũng không tốt phản đối không được? Lão gia cứ việc yên tâm, vì để Như Nghiên gả đi Hạ gia không chịu khổ, ta dự định cho Như Nghiên Cẩm Tú Phường làm của hồi môn.”
Ở trước mặt Mạc Nho, từ trước đến nay Tô Linh ôn hòa rộng rãi. Gọi một tiếng “Như Nghiên”, kêu cực kỳ thân mật, cố gắng hết khả năng biểu hiện cho Mạc Nho thấy bà ta độ lượng rộng rãi, cũng thương yêu che chở Mạc Như Nghiên.
Còn về Mạc Như Nghiên kiên trì? Di nguyện của Vu Cẩm Tú? Thật thật giả giả, chỉ bằng miệng lưỡi đưa đẩy của Tô Linh.
Tuy rằng Mạc Nho không hiểu việc buôn bán, nhưng mà...... Tô Linh quản lý Cẩm Tú Phường nhiều năm, nói đưa liền đưa?
Mạc Nho nhất thời vô cùngkinh ngạc, kỳ quái hỏi: “ Một cái phường thêu đang tốt đẹp lại tặng cho Như Nghiên làm của hồi môn, ngươi bỏ được?”
“ Không bỏ được cũng phải bỏ. Cẩm Tú Phường vốn là mẹ ruột Như Nghiên để lại cho nàng, ta còn có thể chiếm thành của riêng mình? Ta ư, cho dù phải đối mặt với nhàn ngôn toái ngữ( đồn nhảm) của toàn bộ huyện Thanh Sơn, cũng muốn để cho lão gia ông, để cho mẫu thân đã qua đời của Như Nghiên, đều giữ lời hứa, không thẹn với tâm.” Tô Linh nói một đống lớn lời dễ nghe, làm cho Mạc Nho nghe được thư thái lại ấm lòng.
“Phu nhân vất vả rồi.” Từ trước đến nay Tô Linh khảm sâu trong tâm Mạc Nho, hiện giờ càng làm Mạc Nho lau mắt mà nhìn, thật tâm kính trọng.
Lại nói tiếp, việc hôn sự của Mạc Như Nghiên, tâm tình Mạc Nho rất là phức tạp. Đối Mạc Như Nghiên là áy náy, đối chính ông ta, thì hối tiếc.
Năm đó nguyên nhân nhà ông ta nghèo rớt mồng tơi, không thể không đi mượn hương thân ( hàng xóm) lộ phí đi đường để đi đế đô tham gia khoa cử. Nhưng mà, thôn Liên Hoa vốn là cằn cỗi, nhà ai lại có nhiều tiền mang cho mượn?
Ngay tại lúc Mạc Nho hết sức cùng đường, gia gia (ông nội) Hạ gia đưa tới tất cả tiền bạc có trong nhà.
Đối với việc gia gia Hạ gia dốc túi tương trợ, Mạc Nho cảm động đến rơi nước mắt, lập tức định ra hôn sự cho Mạc Như Nghiên đang còn trong bụng Vu Cẩm Tú chưa sinh ra.
Lúc đó gia gia Hạ gia còn liên tục xua tay, nói thẳng trưởng tôn trong nhà không leo lên được, là Mạc Nho kiên quyết kiên trì, cuối cùng mới thuyết phục được gia gia Hạ gia đồng ý hôn sự này.
Về sau Mạc Nho như nguyện thi đậu khoa cử, đến huyện Thanh Sơn nhậm chức, dĩ nhiên đã trả đủ số tiền mượn khi đó. Nhưng hôn sự hai nhà Mạc Hạ, cũng không có hủy bỏ.
Nếu như Mạc Nho không xuất sĩ làm quan, cũng có lẽ Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đã sớm thành thân. Nhưng mà hiện nay, không nói Mạc Như Nghiên, ngay cả Mạc Nho, cũng không thế nào muốn hôn sự này thành.
Nói như thế nào, hiện giờ ông ta cũng là đường đường tri huyện lão gia, đem nữ nhi của mình gả cho một nông phu hán tử thôn Liên Hoa, thật sự làm người chê cười.
Như hai năm trước, Mạc Như Nghiên hủy hôn Hạ Trăn trước mặt, sau đó Mạc Nho biết được, không có trách mắng. Long xứng long, phượng xứng phượng. Tiểu thư tri huyện phủ nha, Hạ Trăn không xứng.
Nhưng mà trong lòng Mạc Nho cũng biết, năm đó đính hôn từ trong bụng mẹ, là ông ta chủ động đề nghị. Dù cho ông ta có lý do to lớn, chỉ hai chữ “Hủy hôn”, đã đủ để rước lấy người có tâm lên án.
Mạc Nho tự nhận không phải là người vong ân phụ nghĩa, tham quyền phụ quý, chỉ là hôn sự Hạ gia...... Thôi vậy, chỉ cần Như Nghiên chịu gả, ông ta không phản đối cũng không ủng hộ, càng không ngăn trở.
Sau nhiều lần cân nhắc và rối rắm, sự tình Mạc Như Nghiên gả đi Liên Hoa thôn, cứ như vậy định xuống.
Một chút Tô Linh cũng không trì hoãn, sai người đi Hạ gia Liên Hoa thôn đưa lời nhắn: Ba ngày sau, đến tri huyện phủ nha cưới Mạc Như Nghiên.
Nghe nói Tô Linh chỉ cho Hạ gia chuẩn bị ba ngày đón dâu, trong lòng Mạc Như Nghiên căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng, vẻ mặt lạnh nhạt cũng theo đó tan, cả người đều có vẻ ấm áp chân thật lên.
Thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn sẽ không gây trở ngại.
Tô Linh cũng không muốn có sai lầm. Nói thật ra, bà ta càng nóng lòng hơn Mạc Như Nghiên.
Để phòng Mạc Như Nghiên đột nhiên thay đổi, Tô Linh phân phó hạ nhân trong phủ lập tức đặt mua của hồi môn cho Mạc Như Nghiên.
“Đại tiểu thư tự mình nhìn xem, đây là ta tự mình liệt kê ra danh mục của hồi môn. Nếu còn có chỗ nào không hài lòng, đại tiểu thư cứ việc nói.” Trước xuất giá một ngày, Tô Linh dẫn theo Mạc Như Họa, đến phòng của Mạc Như Nghiên.
Ba ngày chuẩn bị, Tô Linh lại cố ý kéo dài tới ngày cuối cùng mới đến hỏi ý Mạc Như Nghiên, chính là không muốn cho Mạc Như Nghiên thời gian đòi hỏi vô lý.
Cho dù lúc này Mạc Như Nghiên cầm danh mục quà tặng thật sự tranh cãi với bà ta, Tô Linh cũng có thể trực tiếp lấy lý do“Thời gian không đủ, ngày sau bổ xung thêm”, ngăn lại mọi yêu cầu của Mạc Như Nghiên.
Về phần “Ngày sau” là khi nào, dù sao chỉ cần Mạc Như Nghiên từ tri huyện phủ nha gả ra ngoài, làm sao Tô Linh còn phải cố kỵ tâm tình Mạc Như Nghiên?
Chỉ nói suông gạt người, thủ đoạn này, Tô Linh vẫn là hiểu được. Tuy rằng không nói thực am hiểu, sử dụng cũng rất thuần thục.
Mạc Như Nghiên không có như Tô Linh suy nghĩ, danh sách đồ cưới nàng không hề bất mãn. Nàng thuận tay tiếp nhận danh sách của hồi môn quà tặng, cũng không thèm nhìn tới tùy ý đặt ở một bên. Nói rõ, chính là không muốn để ý tới.
Mạc Như Nghiên này hờ hững biểu tình, thẳng đem Tô Linh xem đến trong lòng một nắm.
Không phải muốn đổi ý chứ? Không thể được! Không đợi Mạc Như Nghiên mở miệng, Tô Linh lại treo lên khuôn mặt tươi cười: “ Chắc hẳn Đại tiểu thư đã gặp lão gia rồi? Lão gia đau lòng ngươi, còn bảo ta lấy thêm năm trăm lượng ngân phiếu cho đại tiểu thư áp đáy hòm đó!”
Bình luận truyện