Trường Hận
Chương 5-2: Kiếp trước (tiếp)
“A…” Tôi lại kêu thét lên lần nữa, hai tay khua khoắng không ngừng.
Đúng lúc này, giọng nói của Đào Chi đột ngột vang lên: “Quận chúa, Quận chúa, người lại gặp phải ác mộng ư?”
Tôi mở mắt ra, thở dốc liên hồi.
Đào Chi rót cho tôi một chén trà ấm. “Quận chúa hãy uống chén trà đi cho bớt sợ.” Rồi thị liền đỡ tôi dậy, lót vào sau lưng tôi một chiếc gối mềm. Khi lòng bàn tay chạm vào chiếc chén sứ ấm áp, trái tim tôi mới phần nào bình lặng trở lại.
Đào Chi giúp tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, cất giọng hết sức nhẹ nhàng: “Đêm qua Quận chúa nhất định là đã sợ quá rồi, có lẽ cần phải mời người về giải hạn cho Quận chúa mới xong.”
Sau khi tôi thở dốc, tôi ngó mắt nhìn ra phía ngoài, thấy sắc trời đã lờ mờ chuyển trắng, đoán chừng trời sắp sáng tới nơi rồi. Tôi khẽ lắc đầu nói với Đào Chi: “Bỏ đi, đừng làm kinh động tới cha mẹ ta, đây không phải là giấc mơ mà khi xưa ta thường gặp.”
Đào Chi đáp “vâng” một tiếng.
Tôi bây giờ chẳng còn lòng dạ nào mà ngủ nữa, bèn nói: “Chuẩn bị nước đi, ta muốn rửa ráy một chút.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, hương an thần trong lò chẳng biết đã hết tự lúc nào. Tôi xỏ giày rồi đi tới bên cạnh bàn trang điểm, nhìn vào chiếc gương đồng, thấy sắc mặt mình đã trở nên trắng bệch. Đột nhiên, tôi nhớ tới vị tân nương tử bên dưới chiếc khăn đỏ trùm đầu, thế là lòng thầm lạnh giá, vội vàng thu ánh mắt về.
Hộp đồ trang sức đang hé mở, tôi ngó nhìn vào trong, thấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia nằm nghiêng ở trên cùng. Tôi vốn định đặt nó lại cẩn thận, nhưng khi chạm bàn tay tới lại bất giác sững người.
Trên cây trâm vẫn còn hơi ấm.
Đào chia bưng một chậu nước vào phòng, chờ tôi rửa ráy xong xuôi, Lê Tâm liền giúp tôi chải chuốc trang điểm. Khi nhìn thấy ba chiếc hộp lớn trên bàn trang điểm, Lê Tâm lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc chẳng kém gì tôi hôm qua.
Tôi cười nói: “Những thứ này đều là do sư phụ tặng cho ta đấy.”
Lê Tâm lắp bắp nói: “Thế này… thế này… thật là… thật là khoa trương quá.”
Đào Chi nói: “Đồ trang sức ở Lâm Lang các nổi tiếng đắt đỏ, những thứ này tính sơ qua thôi chắc cũng phải ngang với nửa năm bổng lộc của Vương gia rồi, mà Thẩm công tử thì chỉ vừa tới thành Kiến Trung được mấy tháng, trước đây lại ở trong núi sâu…” Nói tới đây Đào Chi liền ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Ý của Đào Chi tôi đương nhiên hiểu rõ, kỳ thực tôi cũng hoài nghi không biết Thẩm Hành rốt cuộc lấy đâu ra được nhiều bạc như vậy, có điều ngẫm lại, Thẩm Hành là cao nhân, cao nhân thì tất nhiên có biện phạp kiếm tiền của riêng mình.
Tôi nói: “Những lời này chớ có nói ra trước mặt sư phụ đấy.” Dứt lời, tôi tùy tiện chọn lấy một cây thoa ngọc hình hoa hải đường, nói với Lê Tâm: “Hôm nay hãy cài cái này đi.”
Tôi vừa dùng bữa sáng xong, gã tùy tùng bên cạnh huynh trưởng liền tới nói với tôi rằng đã phao tin tôi vì kinh hãi quá độ mà đổ bệnh phải nằm giường ra ngoài rồi, còn nói: “Xin Quận chúa cứ việc yên tâm, thời gian tới Thái tử điện hạ sẽ không đến gây phiền phức cho Quận chúa nữa đâu.”
Tôi khẽ gật đầu.
Khi Thẩm Hành tới tiểu viện của tôi thì tôi đang kiểm kê những món lễ vật sáng nay vừa được ùn ùn đưa tới, tất cả về cơ bản đều là do những nhân vật quyền quý đương triều tặng. Có điều vẫn còn một việc khiến tôi khá ngạc nhiên, đó là lễ vật được đưa tới trước tiên không ngờ lại là của Công chúa Văn Dương.
Theo tôi nhớ thì quan hệ giữa tôi và Công chúa Văn Dương cũng chỉ bình bình, chẳng ngờ cô ta lại nhiệt tình tặng quà như vậy.
Tôi cười híp mắt nói: “Sư phụ, người tới rồi.”
Ánh mắt Thẩm Hành vẫn dừng trên búi tóc của tôi đầu tiên như mọi lần, và lần này trong mắt y ánh lên mấy tia ngạc nhiên và mừng rỡ. “A Uyển quả là rất hợp với chiếc thoa ngọc này, người vốn đã đẹp rồi đeo thoa vào lại càng đẹp hơn.”
Tôi kỳ thực cũng tự biết mình, tuy thân là Quận chúa nhưng tướng mạo của tôi không hề nghiêng nước nghiêng thành, tối đa chỉ có thể tính là thanh tú mà thôi. Giờ đây được một người tuấn tú phi phàm khen ngợi, tôi bất giác có chút thẹn thùng.
“Sư phụ quá khen rồi!”
Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu tôi, khi vuốt ve cây thoa ngọc đó, ánh mắt y lại càng dịu dàng thêm mấy phần. “Không phải quá khen đâu. Bất kể A Uyển có dung mạo thế nào, trong mắt vi sư con đều là mỹ nhân.”
Tôi cười nói: “Hôm nay mồm miệng sư phụ cứ ngọt như mật vậy.”
Thẩm Hành cũng khẽ cười. “A Uyển không biết câu ‘tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi’[1] sao?”
[1] Câu này nghĩa là trong mắt người đang yêu thì người yêu của mình đẹp chẳng kém gì Tây Thi, nàng mỹ nữ nước Việt thời Xuân Thu, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc thời cổ đại.
“Rầm” một tiếng vang lên, đống lễ vật chất cao như núi đột nhiên đổ xuống, các mòn lễ vật rơi đầy ra đất, Đào Chi và Lê Tâm vội vàng ngồi xuống nhặt. Lê Tâm lúc này mặt mũi đỏ bừng, còn Đào Chi thì lại mặt mày trắng bệch.
Chẳng biết hai đứa a hoàn này xảy ra chuyện gì mà lại một người biến thành mặt đỏ một người biến thành mặt trắng như thế nữa. Tôi liếc mắt nhìn đống lễ vật trên đất, thấy có ít hương liệu trong một chiếc hộp gấm đã rơi ra ngoài, thế là bèn nói: “Hộp hương liệu này ta không cần nữa, thưởng cho ngươi đấy Đào Chi.”
“Tạ ơn Quận chúa ban thưởng.” Đào Chi nói.
Tôi lại chỉ tay vào một chiếc hộp gấm màu xanh lục khác mà hình như cũng đựng hương liệu, nói: “Lê Tâm, hộp hương liệu đó ta tặng cho ngươi. Hai ngươi mau lui xuống đi, không cần ở lại đây hầu hạ nữa.”
Sau khi Đào Chi và Lê Tâm rời đi, tôi lộ vẻ nghiêm túc nói với Thẩm Hành: “Sư phụ, tuy A Uyển không hiểu lắm về chữ tình, nhưng cũng biết rằng lời này nên dùng trên người ai. Sau này sư phụ chớ nên nói năng linh tinh như vậy nữa, nếu để mẹ con nghe được, mẹ con nhất định sẽ không thích đâu.”
Nụ cười trên khóe miệng tức thì trở nên cứng đờ, mãi một lúc lâu sau Thẩm Hành mới khẽ nói: “Được.”
Tôi nhớ đến những lời mà đêm qua còn chưa hỏi, liền nói: “Sư phụ, trước khi vào phủ người từng nói gì với cha con vậy?”
Thẩm Hành hờ hững đáp: “Ta nói con đường tình trắc trở, rất khó tìm chồng.”
Tôi sững người ra, sao lại giống hệt với những lời mẹ nói thế nhỉ, lẽ nào mẹ thực sự không nói dối tôi? Tôi cẩn thận quan sát thần sắc của Thẩm Hành lúc này, cũng không giống như là đang nói dối tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy mình hồ đồ rồi.
Trong quãng thời gian giả bệnh, tôi được sống một cuộc sống vô cùng thư thái. Thẩm Hành cứ đôi ba ngày lại tới gảy đàn cho tôi nghe một lần, Dịch Phong quả nhiên không nói dối tôi, tài cầm nghệ của Thẩm Hành còn ở trên y nữa, gọi là dư âm vang vọng, vương mãi không tan cũng không có gì là quá cả.
Khi tôi đã bắt đầu si mê tiếng đàn của Thẩm Hành, y đột nhiên không chịu gảy đàn cho tôi nghe nữa, nói là kể từ giờ sẽ chuyển sang dạy tôi các môn công phu quyền cước để phòng thân.
Tôi vốn là nữ giới, tay trói gà không chặt, học công phu quyền cước thực sự vất vả vô cùng, mới luyện được mấy ngày đã bắt đầu có chút bệ rạc. Đồng thời, tôi có thể cảm nhận sâu sắc được rằng Thẩm Hành rất giỏi kế công tâm, trước tiên là cho tôi nếm mùi ngon ngọt, chờ tôi đắm đuối rồi thì đột ngột thu tay về, khiến tôi không thể không vì tiếng đàn của y mà dốc lòng học công phu quyền cước.
Người hiểu tôi, quả chính là sư phụ chẳng sai.
Quãng thời gian này câu nói ưa thích nhất của Thẩm Hành chính là: “Hôm nay nếu có thể đỡ được một nửa chiêu của ta, ta sẽ gảy cho con nghe một khúc đàn.”
Có lẽ vì thiên phú của tôi ở phương diện võ học thực sự quá ư kém cỏi, thành ra đã bảy, tám ngày rồi mà tôi vẫn chưa thể đỡ được nửa chiêu của Thẩm Hành. Tôi ngó nhìn chiếc ngũ huyền cầm của Thẩm Hành mà ngơ ngẩn, cất giọng u oán: “Sư phụ, đàn phủ bụi rồi kìa.”
Thẩm Hành hờ hững nói: “Không sao.”
Sư phụ không sao… nhưng con thì có sao đấy…
Thẩm Hành lại nói tiếp: “Hôm nay nếu con có thể đỡ được nửa chiêu của ta, nó sẽ không bị phủ bụi nữa.” Vừa nói y vừa mỉm cười nhìn tôi. “Đối mặt với kẻ địch cần phải giữ lòng bình lặng, đồng thời nhanh chóng nhìn ra sơ hở của đối phương rồi tấn công. Hôm qua tốc độ lùi của con chậm quá, nếu nhanh hơn một chút thì đã tránh được chiêu đó của ta rồi.”
Tôi cúi đầu ủ rũ nói: “Sư phụ, chiêu số phòng thân có không ít, tại sao người không đưa cho con những vật phòng thân như là ám khí vậy?” Đến lúc đó, tôi chỉ cần tùy ý vung một nắm ám khí ra là được, không cần vất vả học công phu quyền cước thế này nữa.
Thẩm Hành thở dài nói: “A Uyển, con không thể lúc nào cũng mang ám khí trên người được, xét cho cùng trên đời này chỉ có bản thân là đáng tin cậy nhất, cho dù là người thân thiết đến mấy thì cũng không thể ở bên con mọi lúc mọi nơi, kiểu gì cũng phải có lúc sơ suất. Cho nên, con cần phải luyện lấy một thân bản lĩnh thực sự, như thế đến lúc cần dùng tới mới không luống cuống chân tay.”
Tôi biết Thẩm Hành cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi, bèn hỏi: “Hôm nay vẫn như cũ chứ?”
Thẩm Hành gật đầu.
Thẩm Hành tấn công về phía tôi. Tôi không biết võ công của y cao thâm khó lường đến cỡ nào, có điều nhìn tình hình trước mắt thì y hẳn là chưa dùng toàn lực, mà có lẽ ngay đến một nửa thực lực y cũng chưa dùng tới nữa. Tôi vội vàng tránh ngay sang bên phải, chưởng phong của Thẩm Hành ập thẳng vào mặt, khi sắp chạm đến mặt tôi thì tôi đột nhiên kêu “úi chao” lên một tiếng, đôi hàng lông mày cau lại, tay đưa lên giữ chặt bụng.
Chưởng phong lập tức biến mất, Thẩm Hành hoang mang bước tới hỏi: “A Uyển, có phải là đến kỳ kinh rồi không?”
Tôi thiếu chút nữa thì hộc máu tươi ngay tại chỗ, không ngờ Thẩm Hành ngay đến loại chuyện này cũng biết rõ ràng như vậy, thật là thần thông quảng đại quá chừng. Có điều tôi vốn mặt dày, vì được nghe đàn có thể không từ thủ đoạn.
Tôi đột ngột vung chưởng ra, cứ thế đánh thẳng về phía cổ của Thẩm Hành. Khi đầu ngón tay chạm vào da phía cổ của Thẩm Hành, tôi lập tức cười tươi rạng rỡ như hoa: “Sư phụ, vừa rồi A Uyển không chỉ hóa giải được chiêu số của người mà còn phản kích được một đòn nữa, như vậy tính ra có phải là hôm nay người nên đàn cho con nghe hai khúc không?”
Thẩm Hành ngây người nhìn tôi, hỏi: “Không có chỗ nào không thoải mái ư?”
Tôi chớp chớp mắt, đáp: “Sư phụ đâu có nói là không cho phép con dùng khổ nhục kế.”
Mãi một lúc sau Thẩm Hành mới thở ra một hơi thật dài, nói với giọng hết cách: “Lần sau con chớ nên như vậy nữa, khổ nhục kế không phải là với ai cũng đều hữu hiệu đâu.”
Tôi nói: “Con còn có mỹ nhân kế nữa.”
Thẩm Hành chợt lại nghiêm túc dặn dò: “A Uyển, nếu có một ngày con không còn con đường nào khác, bắt buộc phải đưa ra một sự lựa chọn giữa trinh tiết và tính mạng, vậy thì đừng nên vì giữ gìn trinh tiết mà từ bỏ tính mạng của bản thân.”
Tôi bất giác có chút cảm động, Thẩm Hành vốn là người Đại Phụng triều, theo lý mà nói người Đại Phụng triều đều rất xem trọng trinh tiết của nữ tử, thế mà bây giờ y lại có thể vì tôi mà nói ra những lời như thế, quả thực là không dễ dàng gì.
“A Uyển, những thứ khác đều không quan trọng, vi sư chỉ mong con coi trọng tính mạng của mình thôi.”
Tôi cười nói: “Sao sư phụ tự dưng lại nói tới cái này vậy? A Uyển không vô dụng tới mức như thế đâu.” Hơi dừng một chút, tôi cố tình chuyển chủ đề: “Sư phụ không được chối không gảy cho A Uyển hai khúc đàn đâu đấy nhé.”
Thẩm Hành tới lúc này mới tươi cười trở lại. “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hành quả nhiên đã gảy cho tôi nghe hai khúc đàn. Tôi nghe mà như si như mê, cặp mắt nhìn chằm chặp vào y, hy vọng y có thể gảy thêm một khúc nữa. Có điều Thẩm Hành xưa nay vốn nhất ngôn cửu đỉnh, nói một là một, hai là hai, chưa từng thay đổi.
Tôi vừa rồi có thể giở chút trò thông minh vặt, bây giờ thì không thể nữa rồi.
Lúc này, Đào Chi và Lê Tâm bưng trà và đồ điểm tâm đi vào. Lê Tâm cười nói: “Quận chúa đã học cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, Vương phi kêu em mang tới đây ít đồ điểm tâm mà Quận chúa thích ăn.”
Đào Chi cũng cười nói: “Còn có cả trà búp Tín Dương mà Thẩm công tử thích nữa.”
Bọn họ đặt trà và đồ điểm tâm lên chiếc bàn đá cẩm thạch bên dười gốc cây. Tôi ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, bèn hỏi: “Lê Tâm, hương liệu đó dùng có tốt không?”
Lê Tâm gật đầu thưa: “Tạ ơn Quận chúa ban thưởng, hương liệu có mùi thơm lắm.”
Tôi ngửi thử một chút. “Là hương thanh quế ư?”
“Dạ phải, Quận chúa.”
Tôi mỉm cười quay sang nhìn Đào Chi. “Của ngươi thì sao?”
Đào Chi thưa: “Bẩm Quận chúa, là hương bách hợp.”
Tôi ngồi xuống ăn một ít đồ điểm tâm, lại uống nửa chén trà búp Tín Dương. Lê Tâm chợt nói: “Thẩm công tử quả nhiên là thần y, mấy hôm đầu sau khi từ chùa Bảo Ân trở về khí sắc của Quận chúa rất tệ, nhưng bây giờ thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Tôi nói: “Gần đây ta không còn gặp ác mộng nữa, khí sắc tất nhiên là phải tốt lên rồi.” Từ sau đêm mơ thấy cảnh Mộc Viễn cưới người chết, những ngày qua tôi về cơ bản đều ngủ một mạch từ tối đến sáng.
Thẩm Hành buông chén trà xuống hỏi: “Vẫn là giấc mơ đó ư?”
Tôi cười đáp: “Dạ không, là một giấc mơ khác. Nói ra kể cũng lạ, con nằm mơ hai lần, mà lần nào cũng mơ thấy một nam tử tên là Mộc Viễn.”
Thần sắc Thẩm Hành tức thì biến đổi hẳn. “Mộc Viễn?”
Tôi cất lời trêu chọc: “Nhìn vẻ mặt này của sư phụ thì cứ như là người quen biết hắn vậy.”
Thẩm Hành đột nhiên đứng bật dậy trước chiếc bàn đá cẩm thạch. Tôi hơi sững ra, bèn hỏi: “Sư phụ sao vậy? Lẽ nào người thực sự quen biết hắn?”
Thẩm Hành đáp: “Không, vi sư chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện gấp cần làm thôi, mấy ngày tới chắc là không thể quay về được.”
Sau khi Thẩm Hành rời đi, tôi bất giác cảm thấy hơi mỏi mệt, bèn quay về trong tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Đang khi tôi âu sầu không biết nên làm sao cho qua ngày đoạn tháng, chợt có một gã hầu vội vã chạy vào trong tiểu viện của tôi bẩm báo: “Quận chúa, Công chúa Văn Dương tới rồi.”
Công chúa Văn Dương? Tôi nhớ tới việc lần trước tin đồn mình đổ bệnh được truyền ra ngoài, mọi người liền tặng quà tới tấp, trong đó người tặng sớm nhất chính là Công chúa Văn Dương, không ngờ lần này cô ta còn đích thân tới đây, thực khiến tôi được yêu quá mà hóa sợ. Có điều quan hệ giữa tối và Công chúa Văn Dương vốn chỉ bình bình, tôi thựa sự không đoán được cô ta tới đây là để làm gì.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Công chúa Văn Dương và Tư Mã Cẩn Du vốn là huynh muội ruột thịt, huynh trưởng tính cách như thế, muội muội đoán chừng cũng chẳng kém gì.
“Úi chao, Quận chúa, người vẫn còn đang giả bệnh đấy, sắc mặt thế này thực là khỏe mạnh quá chừng.” Lê Tâm vội vàng lôi phấn son ra, chuẩn bị tô vẽ lên mặt tôi. Đúng lúc này giọng nói của Công chúa Văn Dương đã vang vào: “Quận chúa nhà các ngươi ở đâu?”
Nghe giọng cô ta thì cứ như là đến để hỏi tội tôi vậy.
Đào Chi cất tiếng thưa: “Bẩm Công chúa, Quận chúa vừa rồi đang ngủ trưa, biết là Công chúa điện hạ quá bộ tới đây, sợ sẽ thất lễ trước mặt Công chúa điện hạ, lúc này Quận chúa đang chải chuốt thay quần áo.”
“Được rồi, nể tình Quận chúa nhà các ngươi đang yếu, bản cung sẽ đích thân tới chỗ cô ta thăm nom. Dẫn đường đi.”
Tôi đưa mắt liếc Lê Tâm, hờ hững nói: “Khỏi cần đánh phấn nữa, ta cứ thế này mà ra ngoài là được rồi.” Công chúa Văn Dương vội vã tới đây như vậy ắt là không có lòng dạ gì tốt, mà nghe giọng điệu vừa rồi của cô ta thì chắc là đang đi về phía khuê phòng của tôi. Có điều, trong khuê phòng của tôi có thứ gì đáng để Công chúa Văn Dương phải như vậy nhỉ?
Lê Tâm đỡ tôi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã gặp Công chúa Văn Dương đang vội vã đi tới. Tôi khẽ ho một tiếng, nhún người hành lễ: “Bình Nguyệt bái kiến Công chúa.”
Công chúa Văn Dương hờ hững nói: “Ngươi đang có bệnh trên người, khỏi cần hành lễ.” Hơi dừng một chút, cô ta chăm chú nhìn tôi, nói tiếp: “Xem ra thời gian qua ngươi tĩnh dưỡng không tệ, sắc mặt còn tốt hơn cả ta nữa.”
Tôi cười gượng một tiếng, nói: “Món quá mà lần trước Công chúa đưa tặng rất đẹp, Bình Nguyệt xin có lời cảm tạ tại đây.”
Công chúa Văn Dương nhướng mày. “Vậy ư?”
Trong lòng tôi bất giác giật thót, quả nhiên là tới đây để gây sự, cặp huynh muội này hình như có thù có oán với tôi hay sao ấy!
Tôi tiếp tục cất giọng gượng gạo nói: “Dạ, tất nhiên là vậy rồi…” Để tôi nghĩ lại xem nào, Công chúa Văn Dương rốt cuộc đã tặng cái gì ấy nhỉ? Tôi ném về phía Đào Chi một ánh mắt cầu cứu, Đào Chi vốn đứng sau lưng Công chúa Văn Dương liền chỉ tay vào đỉnh đầu mình. Tôi thở phào một hơi, cười nói tiếp: “Cây trâm đó giá trị không thấp, đã khiến Công chúa phải tốn kém rồi.”
Đào Chi mặt mày ủ dột.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Công chúa Văn Dương nheo mắt lại. “Vậy ư?”
Tôi lại đưa mắt nhìn về phía đỉnh đầu Đào Chi, thấy trên đó chỉ có mỗi trâm cài tóc chứ chẳng có thứ gì khác. Tôi không biết phải làm sao, đành nói: “Thời gian vừa rồi bị bệnh lâu quá, đầu óc Bình Nguyệt hơi lú lẫn mất rồi.”
Công chúa Văn Dương cất giọng lạnh lùng: “Có cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó của hoàng huynh, bản cung dù có tặng trâm cho ngươi thì ngươi cũng chưa chắc đã nhớ được.”
Tôi biết ngay mà, một khi nhận cây trâm đó thì sẽ không tránh được chuyện phiền phức, bây giờ Công chúa Văn Dương chính là vì nó mà tới tìm tôi. Tôi cười trừ nói: “Sao thế được.”
“Ồ? Vậy là hoàng huynh thực sự đã tặng cây trâm đó cho ngươi rồi ư?”
Tôi bất giác cảm thấy uất ức, người hà họ Tư Mã này đúng là giảo hoạt, hóa ra Công chúa Văn Dương tới đây là để moi lời tôi. Đã đến nước này rồi tôi cũng đành thừa nhận. “Đúng là Thái tử điện hạ đã thưởng nó cho Bình Nguyệt.”
Bỗng có một cơn gió nổi lên, từ trên cây rơi xuống rất nhiều lá vàng, tôi bèn nói: “Sắp sang thu rồi, trời lạnh, Công chúa điện hạ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện thì hơn.”
Công chúa Văn Dương không hề cự tuyệt, khẽ gật đầu.
Lòng tôi lúc này sáng rõ như gương, Công chúa Văn Dương tới đây kỳ thực là để xác nhận xem cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia có ở chỗ tôi hay không.
Vừa mới ngồi xuống, Công chúa Văn Dương đã đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, trở nên thân thiện hiền hòa, sau đó cười tươi nói: “Hoàng huynh đối xử với muội đúng là không tệ, cây trâm đó ta và Vinh Hoa đã xin mấy lần mà huynh ấy không cho đấy. Xem ra hoàng huynh rất xem trọng muội, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ xin phụ hoàng ban hôn, đến lúc ấy ta cũng phải gọi muội một tiếng hoàng tẩu rồi.”
Những lời này của Công chúa Văn Dương như có giấu kim bên trong, khiến tôi nghe mà rất khó chịu.
Cô ta lại nói tiếp: “Cây trâm phỉ thúy đỏ này không tầm thường đâu nhé, ngoài việc có giá trị liên thành ra nó còn là do hoàng huynh đích thân vẽ hình rồi sai người chế tạo, bên trong đó ẩn chưa không ít tâm tư của hoàng huynh. Ta nói thực với muội nhé, cây trâm phỉ thúy đỏ còn có chút liên quan tới bà cố nội của ta đấy.”
“Bà cố nội?”
Công chúa Văn Dương nói tiếp: “Bà cố nội của ta có phong hiệu là Ninh An, tức là Công chúa Ninh An. Mẫu hậu ta thường nói, hồi trẻ bà cố nội là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.” Công chúa Văn Dương nhìn chằm chằm vào tôi. “Muội có biết chăng?”
Đây đã là chuyện từ bao nhiêu đời trước rồi, tôi làm sao mà biết được chứ? Tôi khẽ lắc đầu.
Công chúa Văn Dương dường như không tin, bèn nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu. Tôi cứ để mặc cho cô ta nhìn. Lại qua một lúc nữa, cô ta mới nói: “Nếu không biết thì hãy nhớ kĩ lấy, bà cố nội ta Công chúa Ninh An là một đại mỹ nhân.”
Đúng lúc này, giọng nói của Đào Chi đột ngột vang lên: “Quận chúa, Quận chúa, người lại gặp phải ác mộng ư?”
Tôi mở mắt ra, thở dốc liên hồi.
Đào Chi rót cho tôi một chén trà ấm. “Quận chúa hãy uống chén trà đi cho bớt sợ.” Rồi thị liền đỡ tôi dậy, lót vào sau lưng tôi một chiếc gối mềm. Khi lòng bàn tay chạm vào chiếc chén sứ ấm áp, trái tim tôi mới phần nào bình lặng trở lại.
Đào Chi giúp tôi lau mồ hôi lạnh trên trán, cất giọng hết sức nhẹ nhàng: “Đêm qua Quận chúa nhất định là đã sợ quá rồi, có lẽ cần phải mời người về giải hạn cho Quận chúa mới xong.”
Sau khi tôi thở dốc, tôi ngó mắt nhìn ra phía ngoài, thấy sắc trời đã lờ mờ chuyển trắng, đoán chừng trời sắp sáng tới nơi rồi. Tôi khẽ lắc đầu nói với Đào Chi: “Bỏ đi, đừng làm kinh động tới cha mẹ ta, đây không phải là giấc mơ mà khi xưa ta thường gặp.”
Đào Chi đáp “vâng” một tiếng.
Tôi bây giờ chẳng còn lòng dạ nào mà ngủ nữa, bèn nói: “Chuẩn bị nước đi, ta muốn rửa ráy một chút.”
Sau khi Đào Chi rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi, hương an thần trong lò chẳng biết đã hết tự lúc nào. Tôi xỏ giày rồi đi tới bên cạnh bàn trang điểm, nhìn vào chiếc gương đồng, thấy sắc mặt mình đã trở nên trắng bệch. Đột nhiên, tôi nhớ tới vị tân nương tử bên dưới chiếc khăn đỏ trùm đầu, thế là lòng thầm lạnh giá, vội vàng thu ánh mắt về.
Hộp đồ trang sức đang hé mở, tôi ngó nhìn vào trong, thấy cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia nằm nghiêng ở trên cùng. Tôi vốn định đặt nó lại cẩn thận, nhưng khi chạm bàn tay tới lại bất giác sững người.
Trên cây trâm vẫn còn hơi ấm.
Đào chia bưng một chậu nước vào phòng, chờ tôi rửa ráy xong xuôi, Lê Tâm liền giúp tôi chải chuốc trang điểm. Khi nhìn thấy ba chiếc hộp lớn trên bàn trang điểm, Lê Tâm lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc chẳng kém gì tôi hôm qua.
Tôi cười nói: “Những thứ này đều là do sư phụ tặng cho ta đấy.”
Lê Tâm lắp bắp nói: “Thế này… thế này… thật là… thật là khoa trương quá.”
Đào Chi nói: “Đồ trang sức ở Lâm Lang các nổi tiếng đắt đỏ, những thứ này tính sơ qua thôi chắc cũng phải ngang với nửa năm bổng lộc của Vương gia rồi, mà Thẩm công tử thì chỉ vừa tới thành Kiến Trung được mấy tháng, trước đây lại ở trong núi sâu…” Nói tới đây Đào Chi liền ngừng lại, không nói tiếp nữa.
Ý của Đào Chi tôi đương nhiên hiểu rõ, kỳ thực tôi cũng hoài nghi không biết Thẩm Hành rốt cuộc lấy đâu ra được nhiều bạc như vậy, có điều ngẫm lại, Thẩm Hành là cao nhân, cao nhân thì tất nhiên có biện phạp kiếm tiền của riêng mình.
Tôi nói: “Những lời này chớ có nói ra trước mặt sư phụ đấy.” Dứt lời, tôi tùy tiện chọn lấy một cây thoa ngọc hình hoa hải đường, nói với Lê Tâm: “Hôm nay hãy cài cái này đi.”
Tôi vừa dùng bữa sáng xong, gã tùy tùng bên cạnh huynh trưởng liền tới nói với tôi rằng đã phao tin tôi vì kinh hãi quá độ mà đổ bệnh phải nằm giường ra ngoài rồi, còn nói: “Xin Quận chúa cứ việc yên tâm, thời gian tới Thái tử điện hạ sẽ không đến gây phiền phức cho Quận chúa nữa đâu.”
Tôi khẽ gật đầu.
Khi Thẩm Hành tới tiểu viện của tôi thì tôi đang kiểm kê những món lễ vật sáng nay vừa được ùn ùn đưa tới, tất cả về cơ bản đều là do những nhân vật quyền quý đương triều tặng. Có điều vẫn còn một việc khiến tôi khá ngạc nhiên, đó là lễ vật được đưa tới trước tiên không ngờ lại là của Công chúa Văn Dương.
Theo tôi nhớ thì quan hệ giữa tôi và Công chúa Văn Dương cũng chỉ bình bình, chẳng ngờ cô ta lại nhiệt tình tặng quà như vậy.
Tôi cười híp mắt nói: “Sư phụ, người tới rồi.”
Ánh mắt Thẩm Hành vẫn dừng trên búi tóc của tôi đầu tiên như mọi lần, và lần này trong mắt y ánh lên mấy tia ngạc nhiên và mừng rỡ. “A Uyển quả là rất hợp với chiếc thoa ngọc này, người vốn đã đẹp rồi đeo thoa vào lại càng đẹp hơn.”
Tôi kỳ thực cũng tự biết mình, tuy thân là Quận chúa nhưng tướng mạo của tôi không hề nghiêng nước nghiêng thành, tối đa chỉ có thể tính là thanh tú mà thôi. Giờ đây được một người tuấn tú phi phàm khen ngợi, tôi bất giác có chút thẹn thùng.
“Sư phụ quá khen rồi!”
Thẩm Hành đưa tay tới xoa đầu tôi, khi vuốt ve cây thoa ngọc đó, ánh mắt y lại càng dịu dàng thêm mấy phần. “Không phải quá khen đâu. Bất kể A Uyển có dung mạo thế nào, trong mắt vi sư con đều là mỹ nhân.”
Tôi cười nói: “Hôm nay mồm miệng sư phụ cứ ngọt như mật vậy.”
Thẩm Hành cũng khẽ cười. “A Uyển không biết câu ‘tình nhân nhãn lý xuất Tây Thi’[1] sao?”
[1] Câu này nghĩa là trong mắt người đang yêu thì người yêu của mình đẹp chẳng kém gì Tây Thi, nàng mỹ nữ nước Việt thời Xuân Thu, một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc thời cổ đại.
“Rầm” một tiếng vang lên, đống lễ vật chất cao như núi đột nhiên đổ xuống, các mòn lễ vật rơi đầy ra đất, Đào Chi và Lê Tâm vội vàng ngồi xuống nhặt. Lê Tâm lúc này mặt mũi đỏ bừng, còn Đào Chi thì lại mặt mày trắng bệch.
Chẳng biết hai đứa a hoàn này xảy ra chuyện gì mà lại một người biến thành mặt đỏ một người biến thành mặt trắng như thế nữa. Tôi liếc mắt nhìn đống lễ vật trên đất, thấy có ít hương liệu trong một chiếc hộp gấm đã rơi ra ngoài, thế là bèn nói: “Hộp hương liệu này ta không cần nữa, thưởng cho ngươi đấy Đào Chi.”
“Tạ ơn Quận chúa ban thưởng.” Đào Chi nói.
Tôi lại chỉ tay vào một chiếc hộp gấm màu xanh lục khác mà hình như cũng đựng hương liệu, nói: “Lê Tâm, hộp hương liệu đó ta tặng cho ngươi. Hai ngươi mau lui xuống đi, không cần ở lại đây hầu hạ nữa.”
Sau khi Đào Chi và Lê Tâm rời đi, tôi lộ vẻ nghiêm túc nói với Thẩm Hành: “Sư phụ, tuy A Uyển không hiểu lắm về chữ tình, nhưng cũng biết rằng lời này nên dùng trên người ai. Sau này sư phụ chớ nên nói năng linh tinh như vậy nữa, nếu để mẹ con nghe được, mẹ con nhất định sẽ không thích đâu.”
Nụ cười trên khóe miệng tức thì trở nên cứng đờ, mãi một lúc lâu sau Thẩm Hành mới khẽ nói: “Được.”
Tôi nhớ đến những lời mà đêm qua còn chưa hỏi, liền nói: “Sư phụ, trước khi vào phủ người từng nói gì với cha con vậy?”
Thẩm Hành hờ hững đáp: “Ta nói con đường tình trắc trở, rất khó tìm chồng.”
Tôi sững người ra, sao lại giống hệt với những lời mẹ nói thế nhỉ, lẽ nào mẹ thực sự không nói dối tôi? Tôi cẩn thận quan sát thần sắc của Thẩm Hành lúc này, cũng không giống như là đang nói dối tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy mình hồ đồ rồi.
Trong quãng thời gian giả bệnh, tôi được sống một cuộc sống vô cùng thư thái. Thẩm Hành cứ đôi ba ngày lại tới gảy đàn cho tôi nghe một lần, Dịch Phong quả nhiên không nói dối tôi, tài cầm nghệ của Thẩm Hành còn ở trên y nữa, gọi là dư âm vang vọng, vương mãi không tan cũng không có gì là quá cả.
Khi tôi đã bắt đầu si mê tiếng đàn của Thẩm Hành, y đột nhiên không chịu gảy đàn cho tôi nghe nữa, nói là kể từ giờ sẽ chuyển sang dạy tôi các môn công phu quyền cước để phòng thân.
Tôi vốn là nữ giới, tay trói gà không chặt, học công phu quyền cước thực sự vất vả vô cùng, mới luyện được mấy ngày đã bắt đầu có chút bệ rạc. Đồng thời, tôi có thể cảm nhận sâu sắc được rằng Thẩm Hành rất giỏi kế công tâm, trước tiên là cho tôi nếm mùi ngon ngọt, chờ tôi đắm đuối rồi thì đột ngột thu tay về, khiến tôi không thể không vì tiếng đàn của y mà dốc lòng học công phu quyền cước.
Người hiểu tôi, quả chính là sư phụ chẳng sai.
Quãng thời gian này câu nói ưa thích nhất của Thẩm Hành chính là: “Hôm nay nếu có thể đỡ được một nửa chiêu của ta, ta sẽ gảy cho con nghe một khúc đàn.”
Có lẽ vì thiên phú của tôi ở phương diện võ học thực sự quá ư kém cỏi, thành ra đã bảy, tám ngày rồi mà tôi vẫn chưa thể đỡ được nửa chiêu của Thẩm Hành. Tôi ngó nhìn chiếc ngũ huyền cầm của Thẩm Hành mà ngơ ngẩn, cất giọng u oán: “Sư phụ, đàn phủ bụi rồi kìa.”
Thẩm Hành hờ hững nói: “Không sao.”
Sư phụ không sao… nhưng con thì có sao đấy…
Thẩm Hành lại nói tiếp: “Hôm nay nếu con có thể đỡ được nửa chiêu của ta, nó sẽ không bị phủ bụi nữa.” Vừa nói y vừa mỉm cười nhìn tôi. “Đối mặt với kẻ địch cần phải giữ lòng bình lặng, đồng thời nhanh chóng nhìn ra sơ hở của đối phương rồi tấn công. Hôm qua tốc độ lùi của con chậm quá, nếu nhanh hơn một chút thì đã tránh được chiêu đó của ta rồi.”
Tôi cúi đầu ủ rũ nói: “Sư phụ, chiêu số phòng thân có không ít, tại sao người không đưa cho con những vật phòng thân như là ám khí vậy?” Đến lúc đó, tôi chỉ cần tùy ý vung một nắm ám khí ra là được, không cần vất vả học công phu quyền cước thế này nữa.
Thẩm Hành thở dài nói: “A Uyển, con không thể lúc nào cũng mang ám khí trên người được, xét cho cùng trên đời này chỉ có bản thân là đáng tin cậy nhất, cho dù là người thân thiết đến mấy thì cũng không thể ở bên con mọi lúc mọi nơi, kiểu gì cũng phải có lúc sơ suất. Cho nên, con cần phải luyện lấy một thân bản lĩnh thực sự, như thế đến lúc cần dùng tới mới không luống cuống chân tay.”
Tôi biết Thẩm Hành cũng chỉ muốn tốt cho tôi thôi, bèn hỏi: “Hôm nay vẫn như cũ chứ?”
Thẩm Hành gật đầu.
Thẩm Hành tấn công về phía tôi. Tôi không biết võ công của y cao thâm khó lường đến cỡ nào, có điều nhìn tình hình trước mắt thì y hẳn là chưa dùng toàn lực, mà có lẽ ngay đến một nửa thực lực y cũng chưa dùng tới nữa. Tôi vội vàng tránh ngay sang bên phải, chưởng phong của Thẩm Hành ập thẳng vào mặt, khi sắp chạm đến mặt tôi thì tôi đột nhiên kêu “úi chao” lên một tiếng, đôi hàng lông mày cau lại, tay đưa lên giữ chặt bụng.
Chưởng phong lập tức biến mất, Thẩm Hành hoang mang bước tới hỏi: “A Uyển, có phải là đến kỳ kinh rồi không?”
Tôi thiếu chút nữa thì hộc máu tươi ngay tại chỗ, không ngờ Thẩm Hành ngay đến loại chuyện này cũng biết rõ ràng như vậy, thật là thần thông quảng đại quá chừng. Có điều tôi vốn mặt dày, vì được nghe đàn có thể không từ thủ đoạn.
Tôi đột ngột vung chưởng ra, cứ thế đánh thẳng về phía cổ của Thẩm Hành. Khi đầu ngón tay chạm vào da phía cổ của Thẩm Hành, tôi lập tức cười tươi rạng rỡ như hoa: “Sư phụ, vừa rồi A Uyển không chỉ hóa giải được chiêu số của người mà còn phản kích được một đòn nữa, như vậy tính ra có phải là hôm nay người nên đàn cho con nghe hai khúc không?”
Thẩm Hành ngây người nhìn tôi, hỏi: “Không có chỗ nào không thoải mái ư?”
Tôi chớp chớp mắt, đáp: “Sư phụ đâu có nói là không cho phép con dùng khổ nhục kế.”
Mãi một lúc sau Thẩm Hành mới thở ra một hơi thật dài, nói với giọng hết cách: “Lần sau con chớ nên như vậy nữa, khổ nhục kế không phải là với ai cũng đều hữu hiệu đâu.”
Tôi nói: “Con còn có mỹ nhân kế nữa.”
Thẩm Hành chợt lại nghiêm túc dặn dò: “A Uyển, nếu có một ngày con không còn con đường nào khác, bắt buộc phải đưa ra một sự lựa chọn giữa trinh tiết và tính mạng, vậy thì đừng nên vì giữ gìn trinh tiết mà từ bỏ tính mạng của bản thân.”
Tôi bất giác có chút cảm động, Thẩm Hành vốn là người Đại Phụng triều, theo lý mà nói người Đại Phụng triều đều rất xem trọng trinh tiết của nữ tử, thế mà bây giờ y lại có thể vì tôi mà nói ra những lời như thế, quả thực là không dễ dàng gì.
“A Uyển, những thứ khác đều không quan trọng, vi sư chỉ mong con coi trọng tính mạng của mình thôi.”
Tôi cười nói: “Sao sư phụ tự dưng lại nói tới cái này vậy? A Uyển không vô dụng tới mức như thế đâu.” Hơi dừng một chút, tôi cố tình chuyển chủ đề: “Sư phụ không được chối không gảy cho A Uyển hai khúc đàn đâu đấy nhé.”
Thẩm Hành tới lúc này mới tươi cười trở lại. “Đương nhiên rồi.”
Dứt lời, Thẩm Hành quả nhiên đã gảy cho tôi nghe hai khúc đàn. Tôi nghe mà như si như mê, cặp mắt nhìn chằm chặp vào y, hy vọng y có thể gảy thêm một khúc nữa. Có điều Thẩm Hành xưa nay vốn nhất ngôn cửu đỉnh, nói một là một, hai là hai, chưa từng thay đổi.
Tôi vừa rồi có thể giở chút trò thông minh vặt, bây giờ thì không thể nữa rồi.
Lúc này, Đào Chi và Lê Tâm bưng trà và đồ điểm tâm đi vào. Lê Tâm cười nói: “Quận chúa đã học cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi, Vương phi kêu em mang tới đây ít đồ điểm tâm mà Quận chúa thích ăn.”
Đào Chi cũng cười nói: “Còn có cả trà búp Tín Dương mà Thẩm công tử thích nữa.”
Bọn họ đặt trà và đồ điểm tâm lên chiếc bàn đá cẩm thạch bên dười gốc cây. Tôi ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt, bèn hỏi: “Lê Tâm, hương liệu đó dùng có tốt không?”
Lê Tâm gật đầu thưa: “Tạ ơn Quận chúa ban thưởng, hương liệu có mùi thơm lắm.”
Tôi ngửi thử một chút. “Là hương thanh quế ư?”
“Dạ phải, Quận chúa.”
Tôi mỉm cười quay sang nhìn Đào Chi. “Của ngươi thì sao?”
Đào Chi thưa: “Bẩm Quận chúa, là hương bách hợp.”
Tôi ngồi xuống ăn một ít đồ điểm tâm, lại uống nửa chén trà búp Tín Dương. Lê Tâm chợt nói: “Thẩm công tử quả nhiên là thần y, mấy hôm đầu sau khi từ chùa Bảo Ân trở về khí sắc của Quận chúa rất tệ, nhưng bây giờ thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
Tôi nói: “Gần đây ta không còn gặp ác mộng nữa, khí sắc tất nhiên là phải tốt lên rồi.” Từ sau đêm mơ thấy cảnh Mộc Viễn cưới người chết, những ngày qua tôi về cơ bản đều ngủ một mạch từ tối đến sáng.
Thẩm Hành buông chén trà xuống hỏi: “Vẫn là giấc mơ đó ư?”
Tôi cười đáp: “Dạ không, là một giấc mơ khác. Nói ra kể cũng lạ, con nằm mơ hai lần, mà lần nào cũng mơ thấy một nam tử tên là Mộc Viễn.”
Thần sắc Thẩm Hành tức thì biến đổi hẳn. “Mộc Viễn?”
Tôi cất lời trêu chọc: “Nhìn vẻ mặt này của sư phụ thì cứ như là người quen biết hắn vậy.”
Thẩm Hành đột nhiên đứng bật dậy trước chiếc bàn đá cẩm thạch. Tôi hơi sững ra, bèn hỏi: “Sư phụ sao vậy? Lẽ nào người thực sự quen biết hắn?”
Thẩm Hành đáp: “Không, vi sư chỉ đột nhiên nhớ tới một chuyện gấp cần làm thôi, mấy ngày tới chắc là không thể quay về được.”
Sau khi Thẩm Hành rời đi, tôi bất giác cảm thấy hơi mỏi mệt, bèn quay về trong tiểu viện của mình nghỉ ngơi. Đang khi tôi âu sầu không biết nên làm sao cho qua ngày đoạn tháng, chợt có một gã hầu vội vã chạy vào trong tiểu viện của tôi bẩm báo: “Quận chúa, Công chúa Văn Dương tới rồi.”
Công chúa Văn Dương? Tôi nhớ tới việc lần trước tin đồn mình đổ bệnh được truyền ra ngoài, mọi người liền tặng quà tới tấp, trong đó người tặng sớm nhất chính là Công chúa Văn Dương, không ngờ lần này cô ta còn đích thân tới đây, thực khiến tôi được yêu quá mà hóa sợ. Có điều quan hệ giữa tối và Công chúa Văn Dương vốn chỉ bình bình, tôi thựa sự không đoán được cô ta tới đây là để làm gì.
Mà nói đi thì cũng phải nói lại, Công chúa Văn Dương và Tư Mã Cẩn Du vốn là huynh muội ruột thịt, huynh trưởng tính cách như thế, muội muội đoán chừng cũng chẳng kém gì.
“Úi chao, Quận chúa, người vẫn còn đang giả bệnh đấy, sắc mặt thế này thực là khỏe mạnh quá chừng.” Lê Tâm vội vàng lôi phấn son ra, chuẩn bị tô vẽ lên mặt tôi. Đúng lúc này giọng nói của Công chúa Văn Dương đã vang vào: “Quận chúa nhà các ngươi ở đâu?”
Nghe giọng cô ta thì cứ như là đến để hỏi tội tôi vậy.
Đào Chi cất tiếng thưa: “Bẩm Công chúa, Quận chúa vừa rồi đang ngủ trưa, biết là Công chúa điện hạ quá bộ tới đây, sợ sẽ thất lễ trước mặt Công chúa điện hạ, lúc này Quận chúa đang chải chuốt thay quần áo.”
“Được rồi, nể tình Quận chúa nhà các ngươi đang yếu, bản cung sẽ đích thân tới chỗ cô ta thăm nom. Dẫn đường đi.”
Tôi đưa mắt liếc Lê Tâm, hờ hững nói: “Khỏi cần đánh phấn nữa, ta cứ thế này mà ra ngoài là được rồi.” Công chúa Văn Dương vội vã tới đây như vậy ắt là không có lòng dạ gì tốt, mà nghe giọng điệu vừa rồi của cô ta thì chắc là đang đi về phía khuê phòng của tôi. Có điều, trong khuê phòng của tôi có thứ gì đáng để Công chúa Văn Dương phải như vậy nhỉ?
Lê Tâm đỡ tôi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã gặp Công chúa Văn Dương đang vội vã đi tới. Tôi khẽ ho một tiếng, nhún người hành lễ: “Bình Nguyệt bái kiến Công chúa.”
Công chúa Văn Dương hờ hững nói: “Ngươi đang có bệnh trên người, khỏi cần hành lễ.” Hơi dừng một chút, cô ta chăm chú nhìn tôi, nói tiếp: “Xem ra thời gian qua ngươi tĩnh dưỡng không tệ, sắc mặt còn tốt hơn cả ta nữa.”
Tôi cười gượng một tiếng, nói: “Món quá mà lần trước Công chúa đưa tặng rất đẹp, Bình Nguyệt xin có lời cảm tạ tại đây.”
Công chúa Văn Dương nhướng mày. “Vậy ư?”
Trong lòng tôi bất giác giật thót, quả nhiên là tới đây để gây sự, cặp huynh muội này hình như có thù có oán với tôi hay sao ấy!
Tôi tiếp tục cất giọng gượng gạo nói: “Dạ, tất nhiên là vậy rồi…” Để tôi nghĩ lại xem nào, Công chúa Văn Dương rốt cuộc đã tặng cái gì ấy nhỉ? Tôi ném về phía Đào Chi một ánh mắt cầu cứu, Đào Chi vốn đứng sau lưng Công chúa Văn Dương liền chỉ tay vào đỉnh đầu mình. Tôi thở phào một hơi, cười nói tiếp: “Cây trâm đó giá trị không thấp, đã khiến Công chúa phải tốn kém rồi.”
Đào Chi mặt mày ủ dột.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Công chúa Văn Dương nheo mắt lại. “Vậy ư?”
Tôi lại đưa mắt nhìn về phía đỉnh đầu Đào Chi, thấy trên đó chỉ có mỗi trâm cài tóc chứ chẳng có thứ gì khác. Tôi không biết phải làm sao, đành nói: “Thời gian vừa rồi bị bệnh lâu quá, đầu óc Bình Nguyệt hơi lú lẫn mất rồi.”
Công chúa Văn Dương cất giọng lạnh lùng: “Có cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa đó của hoàng huynh, bản cung dù có tặng trâm cho ngươi thì ngươi cũng chưa chắc đã nhớ được.”
Tôi biết ngay mà, một khi nhận cây trâm đó thì sẽ không tránh được chuyện phiền phức, bây giờ Công chúa Văn Dương chính là vì nó mà tới tìm tôi. Tôi cười trừ nói: “Sao thế được.”
“Ồ? Vậy là hoàng huynh thực sự đã tặng cây trâm đó cho ngươi rồi ư?”
Tôi bất giác cảm thấy uất ức, người hà họ Tư Mã này đúng là giảo hoạt, hóa ra Công chúa Văn Dương tới đây là để moi lời tôi. Đã đến nước này rồi tôi cũng đành thừa nhận. “Đúng là Thái tử điện hạ đã thưởng nó cho Bình Nguyệt.”
Bỗng có một cơn gió nổi lên, từ trên cây rơi xuống rất nhiều lá vàng, tôi bèn nói: “Sắp sang thu rồi, trời lạnh, Công chúa điện hạ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện thì hơn.”
Công chúa Văn Dương không hề cự tuyệt, khẽ gật đầu.
Lòng tôi lúc này sáng rõ như gương, Công chúa Văn Dương tới đây kỳ thực là để xác nhận xem cây trâm phỉ thúy đỏ trổ hoa kia có ở chỗ tôi hay không.
Vừa mới ngồi xuống, Công chúa Văn Dương đã đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, trở nên thân thiện hiền hòa, sau đó cười tươi nói: “Hoàng huynh đối xử với muội đúng là không tệ, cây trâm đó ta và Vinh Hoa đã xin mấy lần mà huynh ấy không cho đấy. Xem ra hoàng huynh rất xem trọng muội, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ xin phụ hoàng ban hôn, đến lúc ấy ta cũng phải gọi muội một tiếng hoàng tẩu rồi.”
Những lời này của Công chúa Văn Dương như có giấu kim bên trong, khiến tôi nghe mà rất khó chịu.
Cô ta lại nói tiếp: “Cây trâm phỉ thúy đỏ này không tầm thường đâu nhé, ngoài việc có giá trị liên thành ra nó còn là do hoàng huynh đích thân vẽ hình rồi sai người chế tạo, bên trong đó ẩn chưa không ít tâm tư của hoàng huynh. Ta nói thực với muội nhé, cây trâm phỉ thúy đỏ còn có chút liên quan tới bà cố nội của ta đấy.”
“Bà cố nội?”
Công chúa Văn Dương nói tiếp: “Bà cố nội của ta có phong hiệu là Ninh An, tức là Công chúa Ninh An. Mẫu hậu ta thường nói, hồi trẻ bà cố nội là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.” Công chúa Văn Dương nhìn chằm chằm vào tôi. “Muội có biết chăng?”
Đây đã là chuyện từ bao nhiêu đời trước rồi, tôi làm sao mà biết được chứ? Tôi khẽ lắc đầu.
Công chúa Văn Dương dường như không tin, bèn nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu. Tôi cứ để mặc cho cô ta nhìn. Lại qua một lúc nữa, cô ta mới nói: “Nếu không biết thì hãy nhớ kĩ lấy, bà cố nội ta Công chúa Ninh An là một đại mỹ nhân.”
Bình luận truyện