Trường Ninh Tướng Quân
Chương 18
Thúc Tam lang: lần đầu nhớ lại mà kinh
Khương Hàm Nguyên chờ ở chỗ cũ, lát sau, thấy Thúc Thận Huy quay lại một mình, dừng trước mặt, mỉm cười nói với mình: “Bệ hạ đã hồi cung, đêm nay làm phiền nàng rồi. Về phòng thôi.”
Hai người quay về tân phòng, sóng vai cùng nhau nhưng hơi cách một khoảng, đi qua một khu vườn, một bức tường bao, rồi lại một khu vườn, một bức tường bao, cả đoạn đường từ đầu đến cuối không nói gì, cuối cùng lúc ngang qua chỗ trì viên (sân vườn có hồ nước), y hơi nghiêng mặt qua, lặng lẽ liếc cô, thấy cặp mắt cô nhìn thẳng phía trước, bỗng mở miệng, chỉ vào giới thiệu: “Trì viên này, giờ tuy ngắm không đẹp mấy, song đợi sắc trời ấm lên, tháng sáu tháng bảy, hoa sen đương mùa, hương thơm ngào ngạt, sẽ mang mấy phần nét đẹp Giang Nam. Nếu nàng thích, còn có thể chèo thuyền du ngoạn đấy…”
Khương Hàm Nguyên quay lại, ngắm ao nước lớn đen thui chẳng thấy rõ gì, ờ một tiếng.
Y như đang định nói tiếp, thấy cô có vẻ chẳng hứng thú lắm, lại ngậm miệng. Cứ thế, hai người tiếp tục yên lặng đi qua trì viên, rồi lại tới một hành lang, quay về tân phòng. Đóng cửa, đi qua gian ngoài, vào bên trong, cuối cùng, đã về nơi bắt đầu.
Có điều, có lẽ đi về một vòng xong, cảm giác xa lạ ban đầu kia hình như đã phai bớt, thần sắc y đã khôi phục tự nhiên, dùng giọng chứa mấy phần áy náy mỉm cười bảo cô: “Đêm nay là tân hôn đôi ta mà lại giày vò thế này, thật không thể ngờ. Làm khó cho nàng rồi. Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.” Rồi lại bước đến chỗ treo mũ áo lần nữa, lần thứ ba đêm nay, cởi thắt lưng.
Lần này lại thuận lợi, tháo thắt lưng rất nhanh, cởi lớp áo ngoài, đến khi chỉ còn lớp quần áo trong, y thoáng xoay sang liếc cô, thấy cô vẫn đứng thẳng tắp, như đang nhìn mình, song nhìn lại, ánh mắt kia dường như cũng chẳng đặt nơi mình mà như đang xuất thần, ngẫm nghĩ, đi đến chỗ cô, đứng trước mặt cô cùng đối mặt, chỉ cách nhau chưa quá một khuỷu tay.
Đây đúng là giây phút hai người gần nhau nhất, kể từ khi gặp mặt đêm nay.
Theo tiếng bước chân y vừa dừng thì trong phòng cũng trở nên im ắng lần nữa, còn nghe được tiếng hơi thở và tiếng tim nến cháy tí tách, mà hai cái bóng ở màn đỏ chỗ sâu kia dường như thêm mấy phần thân mật.
“Khương thị.” Y thử thăm dò, nhẹ giọng gọi cô.
Đôi mi đang rũ xuống giật giật. Cô ngước mắt đáp lại.
“Nếu ban nãy không phải bệ hạ đến, ta có câu muốn cho nàng biết…” Y chăm chú nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói.
Cô vẫn không định lên tiếng, chỉ nhìn y.
Có vẻ y đã kịp nhận ra tính cô, không cần mở miệng thì không mở miệng, cũng chẳng đợi cô đáp, tự nói tiếp: “Bất kể bắt nguồn vì đâu, hôm nay đôi ta đã thành vợ chồng, là chuyện cả đời. Sau này ta tất sẽ kính nàng. Nàng muốn gì, chỉ cần ta có thể làm thì ta tất sẽ toại tâm nguyện nàng.”
Y dùng hai lần chữ “tất” (chắc chắn) nói với nàng, ngữ điệu rất trịnh trọng.
Cả phòng sáng rực ánh nến. Y nói xong, chăm chú nhìn cô, trước sau khuôn mặt vẫn ngậm nụ cười mỉm. Thấy cô vẫn lặng thinh đứng thẳng, chần chừ một chốc, tay khẽ động, rồi, từ từ đưa lên, thăm dò, cuối cùng ngón tay đặt lên cây trâm vàng cài trên búi tóc cô.
Y muốn tháo tóc giúp cô.
Theo cây trâm được rút từng tấc từng tấc ra, búi tóc to dày của cô, cũng từ từ lỏng lẻo. Y không ngừng lại, tiếp tục từng chút, từ từ rút trâm giúp cô dâu.
Trên màn đỏ chỗ sâu, bóng hai người trong ánh nến, xem ra, đã dần dần lộ nét kiều diễm, đừng nói chi hình.
Đến khi y sắp rút xong cây trâm vàng, tóc cô cũng sắp xõa xong, bỗng cô chợt phản ứng, lắc đầu, tránh khỏi tay y, người cũng hơi lùi về một bước.
“Điện hạ, lời ngài vừa nói, là thật?” Cô mở miệng, hỏi.
Thúc Thận Huy nhìn cô, chậm rãi thu tay đang bị bỏ rơi đơ giữa không trung, gật đầu.
“Thế thật đúng lúc. Ta có một chuyện.”
“Nàng nói đi.”
“Ta muốn nhanh chóng quay về Nhạn Môn.”
Thái độ trực tiếp của cô, cùng với hành động tránh thoát khỏi tay y làm cơn lúng túng vừa mới giảm đi lại ập lên.
Hình như y cũng không bất ngờ với yêu cầu đưa ra, trên mặt vẫn mỉm cười, hơi suy tư rồi sảng khoái gật đầu, “Sau một năm, sang năm sẽ bàn lại thì thế nào? Nàng biết đấy, việc thành hôn của hai ta, trên dưới triều đình đều nhìn vào.”
“Một tháng!” Khương Hàm Nguyên nói tiếp.
Ý cười biến mất nơi bờ môi y. Chăm chú nhìn cô.
Vẻ mặt cô vẫn tự nhiên.
“Nửa năm đi! Nửa năm sau, lại sắp xếp nhé.” Y chần chừ một lúc, nhường một bước.
“Hai tháng!”
Lần này, dường như y chợt bị cô chọc cười, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, cứ thế nhìn cô.
Cô cũng nhìn y, ánh mắt không hề nhượng bộ hay do dự: “Điện hạ, cưới cũng đã cưới xong, nếu điện hạ cũng tin tưởng cha con ta, ta thấy việc này cũng không phải là không thể. Thân xác này của ta, ở đâu thì có gì liên quan? Huống chi ta vốn là biên tướng, rời kinh còn cần cố kỵ lời ai?”
Cũng không biết là bị cô thuyết phục, hay là vì sự kiên quyết trong giọng cô, y trầm ngâm, cuối cùng giương mắt nói, “Hiện giờ Mẫu phi của ta đã về quê cũ tĩnh dưỡng. Vầy đi, tạm thời nàng cứ yên tâm ở lại, đợi vài hôm, chuyện trong kinh ta có chỗ rảnh rỗi, ta sẽ đưa nàng cùng đi thăm bà, xong xuôi, dùng lý do quân tình, nàng trực tiếp về Nhạn Môn. Thế nào?”
“Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp, chậm nhất trong vòng ba tháng, sớm hơn được thì càng tốt, sẽ không làm chậm trễ nàng quá lâu.” Y bồi thêm một câu.
Kết quả thế này, nói thật là vượt qua mong đợi của Khương Hàm Nguyên. Lúc còn trong địch xa chưa bước vào phòng, cô đã nghĩ mãi đến vấn đề quan trọng nhất đêm nay này.
Cô đã dự kiến ít nhất cũng kẹt ở đây nửa năm, giờ rút ngắn một nửa, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, ngó lại người trước mắt này, hình như cũng trở nên hơi thuận mắt.
Chỉ cần có thể về, lại mau chóng vậy, chuyện khác cũng không còn gì đáng kể để so.
Cô gật đầu: “Đồng ý.”
Lời cô vừa dứt, hai người lại quay về cảnh không lời, mà cũng chẳng thể quay lại cảnh đang rút trâm ban nãy, đứng đối diện một lát, đêm càng thêm khuya không thể tránh, tiếp theo bất kể thế nào đêm tân hôn cũng không vượt qua nổi vấn đề đi ngủ.
Ánh mắt y từ nhánh tóc mai của cô lướt lên cây trâm mình vừa định rút xong, vai khẽ động, đang còn chần chừ thì thấy Khương Hàm Nguyên đột nhiên tự đưa tay rút trâm gài tóc, búi tóc vốn đã lỏng lẻo xõa tung, mái tóc dày lộn xộn rớt xuống vai cô.
Cô cũng chẳng cần nhìn, tiện tay ném một cái, “roẹt”, vật trong tay bay lên mặt bàn cách đó chừng hơn mười bước.
Tiếp đến cô xoay người, vén váy, rút từ trong một vòng băng vải bảo vệ đầu gối bao lấy cặp chân dài của cô một thanh chủy thủ cắm kế bên, cũng dùng cùng một cách, ném lên bàn, giải thích, “Điện hạ yên tâm, tuyệt đối không có ý gây bất lợi cho ngài, chỉ là xưa nay quen rồi, đã vào cung, ta tự hiểu.”
Dứt lời, cô lại trơn tru tháo thắt lưng, bỏ áo ngoài, cuối cùng giống như y, trên người chỉ còn một lớp áo trong mỏng mảnh, đứng đối diện y, chầm chậm giơ cánh tay, lộ ra cánh tay trải đầy vết thương dữ tợn, mở hết đôi tay đầy vết chai thô ráp, phô toàn bộ người mình ra trước tầm mắt y.
Mới đầu y yên lặng nhìn cô rút trâm tháo tóc, rồi thanh chủy thủ cô rút từ trên người, mơ hồ thấy hơi quái lạ thôi, song tiếp sau cô cởi áo tháo đai lưng, lại giang tay phô cả người ra trước y, cử động tuỳ tiện, thần sắc y thoáng có vẻ mất tự nhiên.
“Mặt mũi xấu xí như ta, điện hạ ngài nhìn rõ rồi đó. Ta từ nhỏ lớn lên ở quân doanh vùng biên cương, ngoài cái thân xác là nữ này, thứ khác, đã không khác gì đàn ông. Nếu điện hạ thật sự tình nguyện ngủ chung phòng với ta, ta cũng không ngại.”
Nói xong, cô đợi câu trả lời của y. Y trầm mặc.
Cô gật nhẹ, “Không còn sớm nữa, vậy nghỉ ngơi thôi!”
Cuối cùng cô nói luôn giúp y, xoay người đi đến trước giường, nằm xuống nhắm mắt luôn, chờ lát, không có động tĩnh, mở mắt, vẫn thấy y đứng nguyên tại chỗ, ngó mình, người không nhúc nhích, vẻ như ngơ ngẩn.
Không ngờ rằng dưới lớp ngoài người này lại là tính tình thế kia, dây dưa dài dòng, rề rề rà rà, cô cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Như tên này, ở trong Thanh Mộc doanh của cô, làm chân khuân vác còn sợ là không đủ lanh lẹ.
“Nếu điện hạ không có ý này, ta không sao, ta ngủ gian ngoài nhé.”
Y như thế này, Khương Hàm Nguyên cầu còn không được.
Xoay người một phát đã ngồi dậy.
Chỗ gần cửa sổ ở gian ngoài, có kê một chiếc giường mỹ nhân, tuy dài hẹp thấp dùng để làm chỗ nghỉ ngơi ban trưa. Song để một người ngủ cũng dư xài.
“Không không, nàng hiểu lầm rồi! Đã thành vợ chồng, đây là đạo làm người, huống hồ là ta cầu thân với nàng, sao ta không muốn? Nghỉ ngơi thôi!”
Y thoáng như vừa bừng tỉnh mộng, lập tức lên tiếng ngăn cản, nói xong bước đến trước giường, đang định ngồi lên, thấy ánh nến đặt sau lưng sáng rực chiếu lên giường trước mặt, soi da tóc người rõ ràng, dừng lại, lại quay người thả hai mảnh màn treo ở trước giường.
Màn trướng nặng nề rủ xuống khép kín, chốc lát ngăn hết ánh sáng bên ngoài. Khoảng không gian chật hẹp bên trong trở nên mờ tối.
“Khương thị, nàng nhích người qua chút để ta lên…” Y đứng trước giường, thấp giọng nói.
Cũng không phải giường không đủ lớn không đủ hai người cùng nằm, mà là cô đang nằm phía ngoài.
Đây cũng là thói quen sinh hoạt nhiều năm trong quân doanh của cô. Ban đêm gặp còi khẩn cấp gọi ra trướng là chuyện thường ngày, người ngủ phía ngoài, tiện bề xuống giường.
Cô nhìn y chằm chặp, dịch qua một bên. Y chầm chậm tháo giày, lên giường, ngồi xuống, mở tấm mền, đắp cho cô trước, đắp cực kỳ kín mít đến cổ, sau đó nhúc nhích người, rồi từ từ, nằm xuống.
Ban đầu hai người như đều ngủ thiếp đi. Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, thật sự muốn cứ thế mà ngủ. Một lát sau, cảm thấy dưới chăn có một bàn tay từ từ duỗi tới mình, bắt đầu lục lọi, tháo dây buộc áo trên của cô. Cô vẫn không nhúc nhích, chờ đợi, lại cảm thấy bàn tay kia dừng ở eo mình một chút, cả buổi trời, mà tháo dây thắt lưng cũng không trót lọt, đến khi cô thật sự không kiên nhẫn được nữa, đẩy tay y ra, tự hai ba phát tháo xong.
Người đàn ông bên cạnh lặng im một lát, phủ lên người cô.
Khương Hàm Nguyên cực kỳ khó chịu, chịu đựng xúc động muốn đạp y một phát té văng, nhắm mắt, tinh thần bắt đầu chu du.
Đầu tiên cô nhớ đến đêm trước hôm xuất phát, lão ma ma trong thành Vân Lạc cứ nhất thiết phải đến dặn dò cô chuyện riêng tư, cô cũng chẳng lắng nghe, toàn bộ chỉ nắm một câu chính, nhịn một chút, là qua, sau này rồi sẽ biết niềm vui sướng của đời sống vợ chồng.
Tiếp đó, chợt nhớ tới năm mười mấy tuổi vô ý nhìn thấy cảnh ngựa phối trong chuồng ngựa gần quân doanh, lúc ấy không khỏi kinh hãi. Tuyệt đối chưa từng nghĩ, ngựa đực phát dục so với bình thường lại chênh lệch đến thế, dữ tợn xấu xí vô cùng. Sau này, cô không còn chút rung động nào. Lúc biên cương không có xung đột và chiến sự, ban đêm, đám đàn ông ban ngày chưa bị luyện binh hao hết tinh lực cùng tụ tập, thô tục gì cũng nói cho được. Lẽ cộng sinh ở trời, vạn vật tương tự. Người và ngựa, bản chất có gì khác biệt. (=]]!!!)
Thôi, không thú vị. Không muốn. Cô lại đổi qua nghĩ đến việc mình quyết tâm ôm làm những ngày tới. Cứ thế, cũng không biết đã bao lâu, hình như cũng hơi lâu, mà hình như chỉ một chốc, phát hiện y cũng không đi bước tiếp theo, nằm trên người cô, thoạt đầu còn động mấy cái, từ từ, cuối cùng như chết, chớ nói thứ vui sướng vợ chồng gì, ‘nhịn một chút, là qua’ gì gì trông mãi mà không đến, không khỏi hồ nghi, mở mắt, đẩy vai y.
“Ngài mau lên!” Cô giục.
Y khẽ động, sống lại, “Ta… Ta có hơi… Thật có lỗi với nàng…”
Nghe giọng y, như là người trong quân doanh ăn chưa no mà luyện, chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất, hay là do thực sự khó mở miệng, dừng đoạn, “Chi bằng… Lần sau…”
Giọng nói kia đậm ý xấu hổ, “Thật ra là đêm nay, ta cũng không biết tại sao… Hay là do quá mệt…”
Nói xong, y lại vì mình không được mà giải thích, “Mấy ngày tới, triều đình sẽ cho ta nghỉ phép vì đại hôn, nên dạo rồi việc dồn rất nhiều, còn phải chuẩn bị hôn sự, ta đã mấy đêm liên tiếp chưa được ngủ ngon.”
Khương Hàm Nguyên hiểu rồi.
Vậy cũng tốt hơn là ở trong quân dùng thương lâm trận, còn không nâng nổi thương.
Cô đã rất thẳng thắn chủ động đến bước này, y còn không được.
Cô tin là y tuyệt đối không phải cố ý. Như vậy cuối cùng, đúng là do mình không thể làm y có hứng thú.
Trong đầu cô liền hiện ra cái hôm ở trong chùa Hộ Quốc đã chứng kiến hết cả, nữ lang Ôn gia đẹp đến động lòng, nhận thấy, càng như trút được gánh nặng, thậm chí còn thấy hơi thương hại y.
Người sống trên đời, đều có đau khổ. Người buôn bán nhỏ có bất hạnh của người buôn bán nhỏ, Vương công Hoàng tộc có bất hạnh của Vương công Hoàng tộc.
Hi sinh của người này thật khiến cô thông cảm. Cưới mình đã không tính, còn phải nỗ lực nịnh nọt.
Ánh sáng trước mắt chỉ lờ mờ nhưng cũng đủ để thấy rõ người. Cô thấy y cúi đầu nhìn mình, mặt rất xấu hổ, thần sắc sa sút, trên trán hình như còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Không sao, chính ta cũng mệt, ngủ thôi.” Cô đáp, không quên an ủi một câu.
Thấy cô nói vậy, dường như y lại hối hận, chần chừ một lúc, “Nàng đợi một lát được chứ? Hay là ta lại đến —— “
“Điện hạ!” Cuối cùng Khương Hàm Nguyên không nhẫn nại nổi, trực tiếp ngăn cản.
“Điện hạ thật không miễn cưỡng thế! Ta biết điện hạ đối với ta không hề có ý bất kính. Chỉ cần cho ta mau quay về ta đã cảm kích rất nhiều.” cô thành khẩn. Đúng vậy, đây là lời trong lòng cô.
Người đàn ông yên lặng xuống khỏi người cô.
Khương Hàm Nguyên ổn định, sửa sang lại y phục xộc xệch trên người, trở mình quay vào trong.
Đêm nay không ai nói gì nữa. Cô không biết người bên cạnh cùng mình chung gối ngủ thế nào, còn cô, ôm bầu tâm sự lớn cả đoạn đường, ngủ một giấc trọn vẹn hiếm có, rồi bị tiếng động củangười bên cạnh đánh thức.
Cô không kén chỗ ngủ, ở đâu cũng ngủ được, nhưng xưa nay ngủ nông, thảng hôm nào không bị ác mộng thì sẽ ngủ ngon, chợt mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh từ từ rời gối, vén mền như định lặng lẽ rời giường, chợt thấy cô đã tỉnh, dừng lại, lập tức nói: “Trước giờ Thìn đến tông miếu là được, còn sớm, nàng ngủ thêm chút. Ta có việc, dậy trước.”
Sắc mặt y thế nào, vì sáng lờ mờ nên Khương Hàm Nguyên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng nghe giọng thì khô khốc, còn có mấy phần khàn nghẹn. Chỉ thấy y nói xong xuống giường, đưa lưng về phía cô, mặc y phục rất nhanh, cũng không dừng lại một khắc, xốc màn bước ra.
Khương Hàm Nguyên chờ ở chỗ cũ, lát sau, thấy Thúc Thận Huy quay lại một mình, dừng trước mặt, mỉm cười nói với mình: “Bệ hạ đã hồi cung, đêm nay làm phiền nàng rồi. Về phòng thôi.”
Hai người quay về tân phòng, sóng vai cùng nhau nhưng hơi cách một khoảng, đi qua một khu vườn, một bức tường bao, rồi lại một khu vườn, một bức tường bao, cả đoạn đường từ đầu đến cuối không nói gì, cuối cùng lúc ngang qua chỗ trì viên (sân vườn có hồ nước), y hơi nghiêng mặt qua, lặng lẽ liếc cô, thấy cặp mắt cô nhìn thẳng phía trước, bỗng mở miệng, chỉ vào giới thiệu: “Trì viên này, giờ tuy ngắm không đẹp mấy, song đợi sắc trời ấm lên, tháng sáu tháng bảy, hoa sen đương mùa, hương thơm ngào ngạt, sẽ mang mấy phần nét đẹp Giang Nam. Nếu nàng thích, còn có thể chèo thuyền du ngoạn đấy…”
Khương Hàm Nguyên quay lại, ngắm ao nước lớn đen thui chẳng thấy rõ gì, ờ một tiếng.
Y như đang định nói tiếp, thấy cô có vẻ chẳng hứng thú lắm, lại ngậm miệng. Cứ thế, hai người tiếp tục yên lặng đi qua trì viên, rồi lại tới một hành lang, quay về tân phòng. Đóng cửa, đi qua gian ngoài, vào bên trong, cuối cùng, đã về nơi bắt đầu.
Có điều, có lẽ đi về một vòng xong, cảm giác xa lạ ban đầu kia hình như đã phai bớt, thần sắc y đã khôi phục tự nhiên, dùng giọng chứa mấy phần áy náy mỉm cười bảo cô: “Đêm nay là tân hôn đôi ta mà lại giày vò thế này, thật không thể ngờ. Làm khó cho nàng rồi. Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.” Rồi lại bước đến chỗ treo mũ áo lần nữa, lần thứ ba đêm nay, cởi thắt lưng.
Lần này lại thuận lợi, tháo thắt lưng rất nhanh, cởi lớp áo ngoài, đến khi chỉ còn lớp quần áo trong, y thoáng xoay sang liếc cô, thấy cô vẫn đứng thẳng tắp, như đang nhìn mình, song nhìn lại, ánh mắt kia dường như cũng chẳng đặt nơi mình mà như đang xuất thần, ngẫm nghĩ, đi đến chỗ cô, đứng trước mặt cô cùng đối mặt, chỉ cách nhau chưa quá một khuỷu tay.
Đây đúng là giây phút hai người gần nhau nhất, kể từ khi gặp mặt đêm nay.
Theo tiếng bước chân y vừa dừng thì trong phòng cũng trở nên im ắng lần nữa, còn nghe được tiếng hơi thở và tiếng tim nến cháy tí tách, mà hai cái bóng ở màn đỏ chỗ sâu kia dường như thêm mấy phần thân mật.
“Khương thị.” Y thử thăm dò, nhẹ giọng gọi cô.
Đôi mi đang rũ xuống giật giật. Cô ngước mắt đáp lại.
“Nếu ban nãy không phải bệ hạ đến, ta có câu muốn cho nàng biết…” Y chăm chú nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói.
Cô vẫn không định lên tiếng, chỉ nhìn y.
Có vẻ y đã kịp nhận ra tính cô, không cần mở miệng thì không mở miệng, cũng chẳng đợi cô đáp, tự nói tiếp: “Bất kể bắt nguồn vì đâu, hôm nay đôi ta đã thành vợ chồng, là chuyện cả đời. Sau này ta tất sẽ kính nàng. Nàng muốn gì, chỉ cần ta có thể làm thì ta tất sẽ toại tâm nguyện nàng.”
Y dùng hai lần chữ “tất” (chắc chắn) nói với nàng, ngữ điệu rất trịnh trọng.
Cả phòng sáng rực ánh nến. Y nói xong, chăm chú nhìn cô, trước sau khuôn mặt vẫn ngậm nụ cười mỉm. Thấy cô vẫn lặng thinh đứng thẳng, chần chừ một chốc, tay khẽ động, rồi, từ từ đưa lên, thăm dò, cuối cùng ngón tay đặt lên cây trâm vàng cài trên búi tóc cô.
Y muốn tháo tóc giúp cô.
Theo cây trâm được rút từng tấc từng tấc ra, búi tóc to dày của cô, cũng từ từ lỏng lẻo. Y không ngừng lại, tiếp tục từng chút, từ từ rút trâm giúp cô dâu.
Trên màn đỏ chỗ sâu, bóng hai người trong ánh nến, xem ra, đã dần dần lộ nét kiều diễm, đừng nói chi hình.
Đến khi y sắp rút xong cây trâm vàng, tóc cô cũng sắp xõa xong, bỗng cô chợt phản ứng, lắc đầu, tránh khỏi tay y, người cũng hơi lùi về một bước.
“Điện hạ, lời ngài vừa nói, là thật?” Cô mở miệng, hỏi.
Thúc Thận Huy nhìn cô, chậm rãi thu tay đang bị bỏ rơi đơ giữa không trung, gật đầu.
“Thế thật đúng lúc. Ta có một chuyện.”
“Nàng nói đi.”
“Ta muốn nhanh chóng quay về Nhạn Môn.”
Thái độ trực tiếp của cô, cùng với hành động tránh thoát khỏi tay y làm cơn lúng túng vừa mới giảm đi lại ập lên.
Hình như y cũng không bất ngờ với yêu cầu đưa ra, trên mặt vẫn mỉm cười, hơi suy tư rồi sảng khoái gật đầu, “Sau một năm, sang năm sẽ bàn lại thì thế nào? Nàng biết đấy, việc thành hôn của hai ta, trên dưới triều đình đều nhìn vào.”
“Một tháng!” Khương Hàm Nguyên nói tiếp.
Ý cười biến mất nơi bờ môi y. Chăm chú nhìn cô.
Vẻ mặt cô vẫn tự nhiên.
“Nửa năm đi! Nửa năm sau, lại sắp xếp nhé.” Y chần chừ một lúc, nhường một bước.
“Hai tháng!”
Lần này, dường như y chợt bị cô chọc cười, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì, cứ thế nhìn cô.
Cô cũng nhìn y, ánh mắt không hề nhượng bộ hay do dự: “Điện hạ, cưới cũng đã cưới xong, nếu điện hạ cũng tin tưởng cha con ta, ta thấy việc này cũng không phải là không thể. Thân xác này của ta, ở đâu thì có gì liên quan? Huống chi ta vốn là biên tướng, rời kinh còn cần cố kỵ lời ai?”
Cũng không biết là bị cô thuyết phục, hay là vì sự kiên quyết trong giọng cô, y trầm ngâm, cuối cùng giương mắt nói, “Hiện giờ Mẫu phi của ta đã về quê cũ tĩnh dưỡng. Vầy đi, tạm thời nàng cứ yên tâm ở lại, đợi vài hôm, chuyện trong kinh ta có chỗ rảnh rỗi, ta sẽ đưa nàng cùng đi thăm bà, xong xuôi, dùng lý do quân tình, nàng trực tiếp về Nhạn Môn. Thế nào?”
“Nàng yên tâm, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp, chậm nhất trong vòng ba tháng, sớm hơn được thì càng tốt, sẽ không làm chậm trễ nàng quá lâu.” Y bồi thêm một câu.
Kết quả thế này, nói thật là vượt qua mong đợi của Khương Hàm Nguyên. Lúc còn trong địch xa chưa bước vào phòng, cô đã nghĩ mãi đến vấn đề quan trọng nhất đêm nay này.
Cô đã dự kiến ít nhất cũng kẹt ở đây nửa năm, giờ rút ngắn một nửa, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ, ngó lại người trước mắt này, hình như cũng trở nên hơi thuận mắt.
Chỉ cần có thể về, lại mau chóng vậy, chuyện khác cũng không còn gì đáng kể để so.
Cô gật đầu: “Đồng ý.”
Lời cô vừa dứt, hai người lại quay về cảnh không lời, mà cũng chẳng thể quay lại cảnh đang rút trâm ban nãy, đứng đối diện một lát, đêm càng thêm khuya không thể tránh, tiếp theo bất kể thế nào đêm tân hôn cũng không vượt qua nổi vấn đề đi ngủ.
Ánh mắt y từ nhánh tóc mai của cô lướt lên cây trâm mình vừa định rút xong, vai khẽ động, đang còn chần chừ thì thấy Khương Hàm Nguyên đột nhiên tự đưa tay rút trâm gài tóc, búi tóc vốn đã lỏng lẻo xõa tung, mái tóc dày lộn xộn rớt xuống vai cô.
Cô cũng chẳng cần nhìn, tiện tay ném một cái, “roẹt”, vật trong tay bay lên mặt bàn cách đó chừng hơn mười bước.
Tiếp đến cô xoay người, vén váy, rút từ trong một vòng băng vải bảo vệ đầu gối bao lấy cặp chân dài của cô một thanh chủy thủ cắm kế bên, cũng dùng cùng một cách, ném lên bàn, giải thích, “Điện hạ yên tâm, tuyệt đối không có ý gây bất lợi cho ngài, chỉ là xưa nay quen rồi, đã vào cung, ta tự hiểu.”
Dứt lời, cô lại trơn tru tháo thắt lưng, bỏ áo ngoài, cuối cùng giống như y, trên người chỉ còn một lớp áo trong mỏng mảnh, đứng đối diện y, chầm chậm giơ cánh tay, lộ ra cánh tay trải đầy vết thương dữ tợn, mở hết đôi tay đầy vết chai thô ráp, phô toàn bộ người mình ra trước tầm mắt y.
Mới đầu y yên lặng nhìn cô rút trâm tháo tóc, rồi thanh chủy thủ cô rút từ trên người, mơ hồ thấy hơi quái lạ thôi, song tiếp sau cô cởi áo tháo đai lưng, lại giang tay phô cả người ra trước y, cử động tuỳ tiện, thần sắc y thoáng có vẻ mất tự nhiên.
“Mặt mũi xấu xí như ta, điện hạ ngài nhìn rõ rồi đó. Ta từ nhỏ lớn lên ở quân doanh vùng biên cương, ngoài cái thân xác là nữ này, thứ khác, đã không khác gì đàn ông. Nếu điện hạ thật sự tình nguyện ngủ chung phòng với ta, ta cũng không ngại.”
Nói xong, cô đợi câu trả lời của y. Y trầm mặc.
Cô gật nhẹ, “Không còn sớm nữa, vậy nghỉ ngơi thôi!”
Cuối cùng cô nói luôn giúp y, xoay người đi đến trước giường, nằm xuống nhắm mắt luôn, chờ lát, không có động tĩnh, mở mắt, vẫn thấy y đứng nguyên tại chỗ, ngó mình, người không nhúc nhích, vẻ như ngơ ngẩn.
Không ngờ rằng dưới lớp ngoài người này lại là tính tình thế kia, dây dưa dài dòng, rề rề rà rà, cô cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Như tên này, ở trong Thanh Mộc doanh của cô, làm chân khuân vác còn sợ là không đủ lanh lẹ.
“Nếu điện hạ không có ý này, ta không sao, ta ngủ gian ngoài nhé.”
Y như thế này, Khương Hàm Nguyên cầu còn không được.
Xoay người một phát đã ngồi dậy.
Chỗ gần cửa sổ ở gian ngoài, có kê một chiếc giường mỹ nhân, tuy dài hẹp thấp dùng để làm chỗ nghỉ ngơi ban trưa. Song để một người ngủ cũng dư xài.
“Không không, nàng hiểu lầm rồi! Đã thành vợ chồng, đây là đạo làm người, huống hồ là ta cầu thân với nàng, sao ta không muốn? Nghỉ ngơi thôi!”
Y thoáng như vừa bừng tỉnh mộng, lập tức lên tiếng ngăn cản, nói xong bước đến trước giường, đang định ngồi lên, thấy ánh nến đặt sau lưng sáng rực chiếu lên giường trước mặt, soi da tóc người rõ ràng, dừng lại, lại quay người thả hai mảnh màn treo ở trước giường.
Màn trướng nặng nề rủ xuống khép kín, chốc lát ngăn hết ánh sáng bên ngoài. Khoảng không gian chật hẹp bên trong trở nên mờ tối.
“Khương thị, nàng nhích người qua chút để ta lên…” Y đứng trước giường, thấp giọng nói.
Cũng không phải giường không đủ lớn không đủ hai người cùng nằm, mà là cô đang nằm phía ngoài.
Đây cũng là thói quen sinh hoạt nhiều năm trong quân doanh của cô. Ban đêm gặp còi khẩn cấp gọi ra trướng là chuyện thường ngày, người ngủ phía ngoài, tiện bề xuống giường.
Cô nhìn y chằm chặp, dịch qua một bên. Y chầm chậm tháo giày, lên giường, ngồi xuống, mở tấm mền, đắp cho cô trước, đắp cực kỳ kín mít đến cổ, sau đó nhúc nhích người, rồi từ từ, nằm xuống.
Ban đầu hai người như đều ngủ thiếp đi. Khương Hàm Nguyên nhắm mắt, thật sự muốn cứ thế mà ngủ. Một lát sau, cảm thấy dưới chăn có một bàn tay từ từ duỗi tới mình, bắt đầu lục lọi, tháo dây buộc áo trên của cô. Cô vẫn không nhúc nhích, chờ đợi, lại cảm thấy bàn tay kia dừng ở eo mình một chút, cả buổi trời, mà tháo dây thắt lưng cũng không trót lọt, đến khi cô thật sự không kiên nhẫn được nữa, đẩy tay y ra, tự hai ba phát tháo xong.
Người đàn ông bên cạnh lặng im một lát, phủ lên người cô.
Khương Hàm Nguyên cực kỳ khó chịu, chịu đựng xúc động muốn đạp y một phát té văng, nhắm mắt, tinh thần bắt đầu chu du.
Đầu tiên cô nhớ đến đêm trước hôm xuất phát, lão ma ma trong thành Vân Lạc cứ nhất thiết phải đến dặn dò cô chuyện riêng tư, cô cũng chẳng lắng nghe, toàn bộ chỉ nắm một câu chính, nhịn một chút, là qua, sau này rồi sẽ biết niềm vui sướng của đời sống vợ chồng.
Tiếp đó, chợt nhớ tới năm mười mấy tuổi vô ý nhìn thấy cảnh ngựa phối trong chuồng ngựa gần quân doanh, lúc ấy không khỏi kinh hãi. Tuyệt đối chưa từng nghĩ, ngựa đực phát dục so với bình thường lại chênh lệch đến thế, dữ tợn xấu xí vô cùng. Sau này, cô không còn chút rung động nào. Lúc biên cương không có xung đột và chiến sự, ban đêm, đám đàn ông ban ngày chưa bị luyện binh hao hết tinh lực cùng tụ tập, thô tục gì cũng nói cho được. Lẽ cộng sinh ở trời, vạn vật tương tự. Người và ngựa, bản chất có gì khác biệt. (=]]!!!)
Thôi, không thú vị. Không muốn. Cô lại đổi qua nghĩ đến việc mình quyết tâm ôm làm những ngày tới. Cứ thế, cũng không biết đã bao lâu, hình như cũng hơi lâu, mà hình như chỉ một chốc, phát hiện y cũng không đi bước tiếp theo, nằm trên người cô, thoạt đầu còn động mấy cái, từ từ, cuối cùng như chết, chớ nói thứ vui sướng vợ chồng gì, ‘nhịn một chút, là qua’ gì gì trông mãi mà không đến, không khỏi hồ nghi, mở mắt, đẩy vai y.
“Ngài mau lên!” Cô giục.
Y khẽ động, sống lại, “Ta… Ta có hơi… Thật có lỗi với nàng…”
Nghe giọng y, như là người trong quân doanh ăn chưa no mà luyện, chột dạ, giọng nói cũng càng ngày càng thấp, cuối cùng biến mất, hay là do thực sự khó mở miệng, dừng đoạn, “Chi bằng… Lần sau…”
Giọng nói kia đậm ý xấu hổ, “Thật ra là đêm nay, ta cũng không biết tại sao… Hay là do quá mệt…”
Nói xong, y lại vì mình không được mà giải thích, “Mấy ngày tới, triều đình sẽ cho ta nghỉ phép vì đại hôn, nên dạo rồi việc dồn rất nhiều, còn phải chuẩn bị hôn sự, ta đã mấy đêm liên tiếp chưa được ngủ ngon.”
Khương Hàm Nguyên hiểu rồi.
Vậy cũng tốt hơn là ở trong quân dùng thương lâm trận, còn không nâng nổi thương.
Cô đã rất thẳng thắn chủ động đến bước này, y còn không được.
Cô tin là y tuyệt đối không phải cố ý. Như vậy cuối cùng, đúng là do mình không thể làm y có hứng thú.
Trong đầu cô liền hiện ra cái hôm ở trong chùa Hộ Quốc đã chứng kiến hết cả, nữ lang Ôn gia đẹp đến động lòng, nhận thấy, càng như trút được gánh nặng, thậm chí còn thấy hơi thương hại y.
Người sống trên đời, đều có đau khổ. Người buôn bán nhỏ có bất hạnh của người buôn bán nhỏ, Vương công Hoàng tộc có bất hạnh của Vương công Hoàng tộc.
Hi sinh của người này thật khiến cô thông cảm. Cưới mình đã không tính, còn phải nỗ lực nịnh nọt.
Ánh sáng trước mắt chỉ lờ mờ nhưng cũng đủ để thấy rõ người. Cô thấy y cúi đầu nhìn mình, mặt rất xấu hổ, thần sắc sa sút, trên trán hình như còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.
“Không sao, chính ta cũng mệt, ngủ thôi.” Cô đáp, không quên an ủi một câu.
Thấy cô nói vậy, dường như y lại hối hận, chần chừ một lúc, “Nàng đợi một lát được chứ? Hay là ta lại đến —— “
“Điện hạ!” Cuối cùng Khương Hàm Nguyên không nhẫn nại nổi, trực tiếp ngăn cản.
“Điện hạ thật không miễn cưỡng thế! Ta biết điện hạ đối với ta không hề có ý bất kính. Chỉ cần cho ta mau quay về ta đã cảm kích rất nhiều.” cô thành khẩn. Đúng vậy, đây là lời trong lòng cô.
Người đàn ông yên lặng xuống khỏi người cô.
Khương Hàm Nguyên ổn định, sửa sang lại y phục xộc xệch trên người, trở mình quay vào trong.
Đêm nay không ai nói gì nữa. Cô không biết người bên cạnh cùng mình chung gối ngủ thế nào, còn cô, ôm bầu tâm sự lớn cả đoạn đường, ngủ một giấc trọn vẹn hiếm có, rồi bị tiếng động củangười bên cạnh đánh thức.
Cô không kén chỗ ngủ, ở đâu cũng ngủ được, nhưng xưa nay ngủ nông, thảng hôm nào không bị ác mộng thì sẽ ngủ ngon, chợt mở mắt, nhìn thấy người bên cạnh từ từ rời gối, vén mền như định lặng lẽ rời giường, chợt thấy cô đã tỉnh, dừng lại, lập tức nói: “Trước giờ Thìn đến tông miếu là được, còn sớm, nàng ngủ thêm chút. Ta có việc, dậy trước.”
Sắc mặt y thế nào, vì sáng lờ mờ nên Khương Hàm Nguyên cũng không nhìn rõ lắm, nhưng nghe giọng thì khô khốc, còn có mấy phần khàn nghẹn. Chỉ thấy y nói xong xuống giường, đưa lưng về phía cô, mặc y phục rất nhanh, cũng không dừng lại một khắc, xốc màn bước ra.
Bình luận truyện