Trường Ninh Tướng Quân

Chương 71



(*) cha vợ, con rể.

Nửa tháng sau, một đêm khuya giữa tháng chín. Đại doanh Nhạn Môn.

Trước khi đi nằm, Khương Tổ Vọng ngồi trong đại trướng một lát.

Mượn ánh nến trên bàn sách, tầm mắt ông dừng trên một bức thư báo nhận được lúc ban ngày, chau mày do dự.

Đây là một bức chiến báo gửi từ thành Vân Lạc phía Tây.

Tháng trước, phía Tây cũng đã gửi đến tin chiến trận. Sau nhiều năm, Bắc Địch lại tụ hợp một đội ngũ hỗn tạp, phát động quấy rối và tập kích cửa Tây Đại Ngụy.

Đây là cuộc tấn công phối hợp với cuộc chiến tám Bộ của người Địch. Một Đông một Tây, phối hợp ăn khớp nhau.

Mấy năm gần đây, Đại Ngụy thực hiện ân uy, lấy thành Vân Lạc làm trung tâm, ở vùng Tây quan đã tạo dựng một vùng hòa bình tương đối ổn định. Chung quanh ngoài mấy nước nhỏ và bộ tộc vẫn liên tục dao động thì còn lại đã quy thuận. Ngoài ra, Đại Ngụy cũng lập một đội quân trú ở cửa Tây do tướng quân Quy Đức Lưu Hoài Viễn làm thống lĩnh. Ông cũng là người có tiếng. Có loạn, Lưu Hoài Viễn và Thành chủ Vân Lạc Yến Trọng phối hợp lẫn nhau, cục diện rất nhanh được khống chế, cửa Tây lại ổn định.

Đây nghiễm nhiên là tin thắng trận. Song đồng thời cũng đưa đến một tin không tốt.

Yến Trọng bị thương, thương thế thất thường, tình huống không phải rất tốt.

Ở cửa Tây dấy lên tin chiến, Khương Tổ Vọng ngoài thông báo triều đình thì cũng không giấu con. Trong mỗi chiến báo qua lại sau đó, ông báo cho cô trước tiên. Ông tin rằng tin này tuyệt đối không làm con gái phân tâm. Trên chiến trường, cô luôn có phẩm cách tỉnh táo gặp nguy không loạn, dũng cảm đảm đương hiếm thấy. Phẩm cách ấy, cộng thêm khống chế toàn cục, cùng với đủ uy vọng, sẽ là điều kiện tất yếu để thành một Thống soái thống lĩnh vạn quân đảm đương một phương.

Cùng với năm tháng đổi dời, một hai năm gần đây, Khương Tổ Vọng càng phát hiện mình không nhìn lầm người.

Hôm nay tin chiến thắng bay tới ồ ạt, song lại kèm theo một tin xấu ông không ngờ tới.

Có nên gửi thư báo cho con bây giờ chăng?

Con bé và cậu nó từ nhỏ đã gần gũi, tình cảm rất sâu nồng, còn hơn xa tình cảm cha con với mình.

Khương Tổ Vọng chần chừ thật lâu, cuối cùng ra quyết định.

Ông nhanh chóng viết xong thư, gộp tin chiến thắng ở cửa Tây vào, triệu người đến lệnh gửi đi.

Không còn sớm, ông nên nghỉ ngơi. Lần này trước khi đi, con gái đã dặn dò ông phải bảo trọng thân thể.

Khương Tổ Vọng từ bàn đứng dậy, đang định cởi áo đi nằm, bỗng ông nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ bên ngoài chạy đến.

Trực giác nói cho ông biết, lại có tin khẩn vừa tới.

Bất kể của cửa Tây hay tám Bộ, tình hình cuộc chiến đều xem như tiến triển thuận lợi. Giờ đương khuya lại có cấp báo.

Là bệnh tình Yến Trọng nặng thêm, thậm chí là tin dữ? Hay ở tám Bộ có biến số mới?

Khương Tổ Vọng lập tức dừng tay, cũng nghe thân binh ngoài trướng thông báo, Khương Tổ Vọng cho vào.

Thân binh bẩm: “Đại tướng quân, có một toán người vừa đến ngoài đại doanh, mời Đại tướng quân lập tức ra doanh gặp mặt!”

Khương Tổ Vọng khẽ giật mình: “Lai lịch thế nào?”

“Không nói, chỉ truyền gửi vật này, mời Đại tướng quân xem qua.”

Thân binh trình lên một thứ được bọc trong lớp vải. Khương Tổ Vọng nhận lấy, là một lệnh bài.

Lệnh bài Tướng quân Cấm quân.

Lưu Hướng?

Sao đêm khuya cậu ta lại đến đây!

Cậu ta ở Trường An, nhiều năm không tin tức với mình, chỉ sau khi con bé quay về mấy tháng trước, từ miệng Phàn Kính Khương Tổ Vọng mới biết Lưu Hướng cũng đang hộ tống Nhiếp Chính Vương Nam tuần.

Sau tự dưng cậu ta lại đến Nhạn Môn giờ này?

Khương Tổ Vọng mơ hồ không thôi, chỉnh lại y quan, lập tức bước ra đại trướng.

Vùng biên cương vào thu luôn sớm. Quý này ở Trường An hoa cúc vàng còn đầy đặn, chỉ mới khoác thêm lớp áo thu, song ở đây đã cỏ vàng lau sậy úa, vào đêm, gió lạnh ào ào, trời đất tiêu điều xơ xác.

Khương Tổ Vọng dừng ngoài cổng khuôn viên, giương mắt nhìn tới trước.

Một mảnh trăng thu treo giữa bầu trời đêm. Dưới ánh trăng lung linh lạnh lẽo, trên một triền dốc thoai thoải, đang có một toán chừng mấy chục người lẳng lặng dừng chân. Nhìn lại, đều là thường phục. Một người trong số tung người xuống ngựa, vội vàng chạy tới ông. Khương Tổ Vọng cũng bước tới. Cách mấy chục bước, ông nhận ra ngay người đang chạy về phía mình không ai khác đúng là Lưu Hướng.

“Đại tướng quân! Mạt tướng Lưu Hướng chào Đại tướng quân!” Vừa giáp mặt, Lưu Hướng đã dùng lễ cũ năm xưa chào hỏi, rất cung rất kính, giọng còn có phần bất ổn, hẳn cảm xúc trong lòng đang gợn sóng.

Bỗng nhiên gặp lại thuộc cấp xưa kia đã xa cách nhiều năm, Khương Tổ Vọng trong phút chốc đầy xúc động, đáp lễ, ngay sau đó chưa hàn huyên tự thoại đã hỏi: “Cậu có việc à?”

Với thân phận của cậu ta hiện giờ, đột nhiên lao tới Nhạn Môn tuyệt đối không thể nào là đến ôn chuyện.

Lưu Hướng ghé đến bên tai Khương Tổ Vọng thì thầm.

Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy tự mình đến đây, đang chờ ngoài đại doanh trong đêm!

Khương Tổ Vọng ngước mắt lần nữa. Trên triền dốc kia một bóng người khác cũng xuống ngựa, cất bước sang bên này.

Khương Tổ Vọng hồi thần, lập tức nhanh chân ra đón.

Ánh trăng soi sáng khuôn mặt thanh niên. Khương Tổ Vọng đã từng gặp khuôn mặt này. Dù đấy là khuôn mặt thiếu niên rất nhiều năm trước, song đã để lại ấn tượng sâu sắc không gì sánh được cho Khương Tổ Vọng. Giờ đây, thanh niên trước mặt này, dáng vẻ, thậm chí là bóng người đón gió cất bước, chỉ chốc lát đã gợi ngay lên hình ảnh thiếu niên năm đó.

“Điện hạ! Nhiếp Chính Vương Điện hạ! Thần không biết Điện hạ giá lâm, không từ xa tiếp đón, xin Điện hạ thứ tội!”

Khương Tổ Vọng nén cảm tình kích động bất ngờ trong ngực, đến gần cúi đầu đang định cúi bái, Thúc Thận Huy đã dang hai tay đỡ Khương Tổ Vọng lên.

“Đại tướng quân không cần đa lễ.” Thúc Thận Huy nói.

Y mỉm cười, nom phong độ siêu nhiên, chính là dáng vẻ trong ấn tượng của Khương Tổ Vọng. Song giờ phút này tới gần, nhờ ánh trăng, Khương Tổ Vọng lập tức phát hiện ngài con rể này của mình đầy phong trần mệt mỏi, không chỉ thế, giọng cũng khàn cả đi.

Nom y đầy rã rời.

Khương Tổ Vọng nghi ngờ đầy bụng, chả biết tự dưng đêm khuya y chạy tới là vì mục đích gì.

Chiến sự hiện giờ, còn lâu mới tới mức cần y tự thân đến đây đốc chiến.

Nếu như không phải vì công, thì là tư.

Chả nhẽ là vì con mình mà tới? Nhưng hình như thấy không giống.

Khương Tổ Vọng mở miệng mời y vào doanh luôn. Không ngờ y lắc đầu, tiếp đó thấp giọng hỏi: “Chỗ Đại tướng quân có từng gặp bệ hạ không?”

Khương Tổ Vọng giật mình: “Bệ hạ?” trong tích tắc chưa phản ứng kịp.

Thúc Thận Huy hỏi xong, thấy Khương Tổ Vọng ngây ra liền hiểu.

Đúng như suy đoán của y, Thúc Tiển sẽ không chờ ở đây. Chắc chắn cậu ta tiếp tục đi tám Bộ.

Dẫu trước khi mở miệng y đã có chuẩn bị, song lúc này, lòng y vẫn không khống chế nổi, cảm giác dày vò bỏng cháy như nước sôi tuôn trào.

Chỉ Nhạn Môn thì còn được, hòa bình không chiến sự. Nhưng đây là tám Bộ, đường đi đến ám Bộ có xảy ra chuyện gì, ai có thể đoán trước.

Thúc Thận Huy ổn định tinh thần, dùng giọng hết sức bình tĩnh giải thích: “Đại tướng quân, chuyến này, bổn Vương đến vì bệ hạ.”

Y tóm tắt mấy câu cho Khương Tổ Vọng. Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của ông, nói tiếp: “Chắc hẳn bệ hạ đã chạy tới tám Bộ. Bổn Vương đi luôn, thay ngựa nhờ ở chỗ ngài, và bố trí giúp một người quen đường dẫn đường!”

Khương Tổ Vọng cuối cùng cũng tỉnh táo lại sau cơn chấn kinh lớn, rùng mình cả người, vội xoay người đi sai sử thân binh, xong xuôi, bèn ngó bóng người lạnh lẽo nghiêm túc thẳng thớm đứng dưới trăng kia, nén hỗn loạn trong lòng, nhanh chóng quay lại cung kính nói: “Mời điện hạ chờ một chút.”

Mặt Thúc Thận hiện một tia ý cười: “Làm phiền Đại tướng quân.”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, thần vốn nên đi theo Điện hạ đi đón bệ hạ —— ” Khương Tổ Vọng tuyệt đối sẽ không vì đi đón Thiếu đế hay bảo vệ Nhiếp Chính Vương mà tự mình rời Nhạn Môn vào thời điểm này. Kế hoạch của ông là phái một đội hộ tống Nhiếp Chính Vương. Nào ngờ chưa dứt lời đã nghe y nói, “Không cần. Đại tướng quân chỉ cần ở lại Nhạn Môn, cũng không cần phái người đưa ta. Người bổn Vương đã đủ, tự có thể ứng đối.”

Khương Tổ Vọng coi như thôi.

Hiển nhiên chuyến đi này Nhiếp Chính Vương cần giữ bí mật, Khương Tổ Vọng cũng không nghi thức xã giao, không cho gọi ai, chỉ tự bản thân tiếp đón. Đương lúc đợi đổi ngựa và người dẫn đường, ông báo lên tình hình tiến triển mới nhất của chiến sự ải cửa Tây và tám Bộ.

Song bẩm xong việc công, cặp cha vợ con rể từ mãi khi thông gia xong xuôi đến giờ mới có thể chạm mặt ai nấy im lặng, hầu như không nói.

Khương Tổ Vọng thu hết dáng vẻ nặng nề tâm sự của chàng rể vào đáy mắt, cảm kích tình huống đặc biệt cực kỳ khẩn cấp xưa nay chưa từng có, ông sợ lên đường vội, đang định thúc giục thì bỗng thấy y nhìn mình.

“Điện hạ có gì sai sử?” Khương Tổ Vọng lập tức hỏi.

Thúc Thận Huy chậm rãi thở hắt. “Nhạc phụ, hẳn dạo này Hủy Hủy đều tốt cả chứ?” Y thấp giọng hỏi.

Khương Tổ Vọng nghe y đột nhiên gọi nhạc phụ, mở miệng hỏi con gái, thoạt đầu cực kỳ bất ngờ, tiếp đó, trong lòng tuôn ra cảm giác vui vẻ cực lớn.

“Vâng! Vâng! Điện hạ yên tâm, con bé bình an vô sự! Đều tại thần! Vừa rồi quên báo bình an cho Điện hạ!”

“… Lúc nàng mới về, trước mặt nhạc phụ có kể chuyện gì liên quan đến ta không?”

Ông thấy chàng rể như chần chừ một lúc, rồi lại hỏi.

Khương Tổ Vọng gật đầu lia lịa: “Có! Có! Lúc nó mới về luôn khen Điện hạ không ngớt!”

Nói xong, ông thấy chàng rể Nhiếp Chính Vương lại trầm tư. Lúc này, tiếng ngựa hí vang từ sau đại doanh truyền đến. Rất nhanh, ngựa cùng biết đường người liền đến phụ cận.

Thúc Thận Huy từ biệt Khương Tổ Vọng, lệnh đội đi theo đổi ngựa, không hề dừng lại, tiếp tục phóng lên lưng ngựa tiếp tục đi tới trong đêm.

Thành Phong Diệp. Chớp mắt, Thúc Tiển đến đây đã mười ngày.

Rốt cuộc đã thoát ra lồng giam Hoàng cung.

Dù sao chuyện cũng đã làm, dầu thấy có lỗi với dạy bảo của Tam hoàng thúc, cô phụ mong chờ của chú ấy với mình, song sau một hai tháng nữa mình lại phải về cung. Cuộc sống như thế này e là cả đời về sau không còn. Bắt lấy cơ hội cuối cùng tận hưởng lạc thú trước mắt là được.

Lúc mới đầu, Thúc Tiển ôm tâm thái đó dạo khắp, cảm thấy hơi mới mẻ, vui sướng mấy ngày, song ngay sau đó, chỗ này cũng chả có gì thú vị mới mẻ hấp dẫn cậu cả. Khương Hàm Nguyên lại cực kỳ bận rộn, ra mặt có chừng, đa phần cô đều ở trong quân doanh gần cổng thành.

Thúc Tiển dần thấy nhàm chán.

Hôm nay, cậu hết chỗ đi, định dứt khoát rúc đầu ngủ, nào ngờ bị mơ thấy mình quay về Hoàng cung, ngồi trên ngôi vị trên cao mình đã ngồi mấy năm kia. Đối diện là những viên đại thần quen thuộc ôm khuê đứng trang nghiêm. Trong ba tiếng hô vạn tuế của đại thần cậu giật mình tỉnh lại.

(*) ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông)

Cậu kinh hãi ngồi dậy, nghĩ mãi không rõ, mới ra ngoài ít lâu sao chưa chi đã mơ thấy Hoàng cung mà mình luôn không thấy có cảm tình, còn đám đại thần mặt mũi đờ đẫn đáng ghét như hình nhân bằng giấy kia nữa.

Cậu thấy hơi xúi quẩy. Song nghĩ đến hiện giờ mình chạy khỏi, cảnh tượng hoàng cung có thể có, rồi cả màn Tam hoàng thúc đến gặp mình, tâm tình càng không ổn. Ngây ra một lát rồi quyết định ra ngoài hít thở.

Phàn Kính theo sau cậu như thường lệ. Cậu đến gần cổng thành, leo lên thành lâu, nhìn quân doanh của quân Nguỵ trú đóng ngoài thành gần đó. Ở nơi ấy, không ngừng kẻ hất chiến giáp phóng ngựa ra vào, tiếng binh sĩ tập luyện rít theo theo gió truyền đến. Thúc Tiển không khỏi động lòng, bảo muốn ra ngoài.

Quả nhiên lại bị Phàn Kính ngăn cản, bảo để ông đi báo cho Tướng quân trước.

Mấy hôn trước cậu cũng đòi ra thành, sau khi Tam Hoàng thẩm biết cũng không từ chối nhưng cô tự mình đi cùng, cưỡi ngựa một bên không rời một tấc.

Thúc Tiển tuy hy vọng cô có thể thường xuyên bầu bạn, song dù da mặt cậu dày, cũng biết uy hiếp chiến sự hiện còn chưa hề dẹp xong. Cậu nào dám chiếm dụng thêm thời gian của cô, vội giải thích: “Không cần đâu? Ta đi không xa, ta chỉ muốn đi loanh quanh trong doanh xem binh sĩ thao luyện. Ta không quấy rầy đâu, ta ở xa xem thôi. Xem xong thì ta về.”

Thiếu niên nào mà không muốn kỵ binh lưỡi mác, anh dũng hào hùng giết địch? Huống hồ giờ đây, người đã đến chiến trường, mỗi ngày bị vây trong toà thành, không thú vị không nói, còn quá đáng tiếc.

Ngàn cay vạn đắng rốt cuộc có cơ hội đi đến vùng biên tái, nếu cái gì cũng chưa từng thấy chưa từng biết, cứ thế bị Tam hoàng thúc đưa về, xem ra e tương lai nhìn lại sẽ là tiếc nuối cả đời.

Phàn Kính nói: “Tiểu công tử chớ trách. Bây giờ hai quân giằng co, đây cũng là cân nhắc vì an toàn của tiểu công tử. Tướng quân nói, nếu ngài muốn ra thành, cô ấy sẽ đến đón.”

Thúc Tiển đứng im một lát, nói: “Thôi.”

Cậu cũng không còn tâm tình dạo chơi, ấm ức xuống tường thành, đang muốn về, ngẩng lên, ngó thấy cuối bậc thang dưới kia, một thiếu nữ áo đỏ đang ngừng ngay cổng thành, đôi mắt nhìn thẳng mình chằm chằm. Lúc hai người đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt thiếu nữ đại biến, trợn to hai mắt, như nhớ ra gì, chỉ vào cậu, kinh ngạc hô: “Là ngài? Trường An Hoàng —— “

Thúc Tiển cũng nhận ra, thiếu nữ này là con gái Đại Hách vương, tên hình như là Tiêu Hoa gì ấy? Hôm cuộc thi tài Trường An, nàng ta bám rịt bên cạnh Tam Hoàng thẩm, cậu có nhìn, có để lại một chút ấn tượng.

Thúc Tiển không ngờ gặp nàng ấy ở đây, thấy cô nàng nhận ra mình, nào để cô hô to phá đám, một bước lao xuống lối bậc thang, bưng kín miệng cô nàng. Tiêu Lâm Hoa trừng to mắt giãy dụa, Thúc Tiển rỉ tai cô nàng: “Không được nói ra ngoài!”

Tiêu Lâm Hoa nghe rõ, quay lại, đối mắt với vị Hoàng đế thiếu niên nước Ngụy, ngây người.

Thúc Tiển thấy cô nàng không động đậy nữa, buông tay.

Hôm nay Tiêu Lâm Hoa tự tay nấu vài món, cho thị nữ cầm theo, định đưa đến quân doanh bên ngoài. Mới đi đến đây thình lình nhìn thấy một người từ trên cổng thành đi xuống, cảm thấy giống vị thiếu niên Hoàng đế nàng gặp ở Trường An nhưng không chắc, bèn dừng lại.

Nàng vừa khẩn trương vừa không hiểu, thực sự nghĩ mãi không rõ, vị hoàng đế Đại Nguỵ kia, sao đột nhiên chuyển từ Trường An sang đây?

Bỗng, nàng nhớ tới. Mấy hôm trước nàng nghe huynh trưởng nói qua, tướng quân Trường Ninh có một người họ hàng tuổi thiếu niên đến đây tìm chỗ nương tựa, đang ở một chỗ dịch xá trong thành của họ.

Thì ra là thế! Gã thiếu niên tới tìm chỗ nương náu lại chính là đương kim Hoàng đế Đại Ngụy.

Tiêu Lâm Hoa vẫn ngớ ra, song đã hiểu, lại nghe cậu dặn dò vậy, nào dám tùy tiện nói nhiều thêm câu nào, vội gật đầu, lùi về một bước.

“Thần biết rồi. Bệ…” Nàng dừng lại, “Nếu ngài không có việc gì khác, thần sẽ ra khỏi thành, đi quân doanh…”

Nhìn Hoàng đế thiếu niên Đại Ngụy, Tiêu Lâm Hoa nhớ tới một người khác là Nhiếp Chính Vương, lòng nổi cơn e sợ, nói xong, thấy cậu liếc sang hộp cơm trong tay mình, vội giải thích, “Thần đang đi thăm tướng quân tỷ tỷ, tiện tay mang cho chị ấy ít món tự tay thần làm…”

Thúc Tiển nghe cong, lòng càng muộn phiền.

Ngay cả Tiêu gì đó Hoa gì đó còn có thể đi quân doanh tìm thím ấy, chỉ mỗi mình, đã đến tận đây rồi mà còn không được tự do ra cổng thành.

Tiêu Lâm Hoa thấy vẻ mặt cậu không vui, hơi thấp thỏm, chần chừ đoạn mới thử dò xét nói: “Ngài… muốn nếm thử chút không…”

Đúng lúc ấy, bỗng nghe tiếng vó ngựa phi nhanh ngoài cổng thành, Thúc Tiển giật thót, bỏ lại Tiêu Lâm Hoa, xoay người xông lên đầu tường, từ trên cao nhìn xuống.

Trong quân doanh rối loạn tưng bừng. Rất nhanh sau đó, binh sĩ chờ xuất phát, phóng ngựa ra cổng, xem ra hình như là có chuyện, đang triển khai hành động.

Thúc Tiển lập tức hưng phấn, hai tay bấu chặt tường, nhìn không chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện