Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
Chương 84: Kí sự chụp ảnh ở Amazon
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Hình như tâm trạng của Augustine tiên sinh không tốt cho lắm ~
“Đổi một góc độ khác mà xem, thật ra đây cũng không hẳn là xấu.” Phillip dẫn dắt từng bước, “Dù sao anh vẫn luôn không thích bị chụp ảnh, huống hồ tạm thời cũng chưa có suy xét việc công khai tình cảm.”
Augustine tiếp tục lãnh khốc trầm mặc, hơn ba mươi năm qua lần đầu tiên bị ống kính xem nhẹ, lại còn là ở bên cạnh tình nhân nhỏ nhà mình, thẳng thắn mà nói tâm trạng anh bây giờ có hơi phức tạp chút.
“Em…. có thể……. đi toilet…. không?” Phillip cười tươi roi rói chuẩn bị chạy, để tránh việc bị giữ lại trút giận.
Augustine phất phất tay, cảm thấy mình thật sự cần một mình yên tĩnh một chút.
Sáng sớm hôm sau, người của đoàn phim rời khách sạn, lên xe chạy đến bến tàu, ngồi thuyền xuất phát đi tới rừng rậm nguyên thủy Amazon cách đó mấy chục cây số.
“Này, có phải xảy ra chuyện gì không?” Trình Hạ nhìn phía xa xa, “Hình như có cảnh sát.”
“Không phải chứ?” Đoàn phim nghe vậy đều đứng lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước thuyền cảnh sát cập bến, người cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với lần trước đến nghiên cứu địa hình chọn cảnh.
Dạ Phong Vũ khoanh chân ngồi trên đầu thuyền, tiếp tục chậm rãi uống nước trái cây.
“Nhìn anh một chút nhiệt tình làm việc cũng không có.” Trình Hạ ngồi xổm bên cạnh.
“Bởi vì anh biết chuyện gì xảy ra ở đó.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, đứng lên giúp mọi người đậu thuyền, nhảy lên bến tàu đầu tiên.
“Là Augustine tiên sinh.” Đồng nghiệp phụ trách thăm dò nhanh chóng mang tin đến, “Đến vì một hạng mục thương nghiệp, hôm nay trùng hợp đến đây bàn bạc.”
“Chúng ta có nên….. đổi địa điểm không?” Người phụ trách hỏi ý kiến mọi người, không cần nghĩ cũng biết, phía trước nhất định là bị cảnh giới nghiêm mật cộng thêm rất nhiều quan chức Chính phủ, dù sao đó cũng là Augustine.
“Hay là thôi đi.” Chuột chũi nhỏ cẩn thận đề nghị ——– bởi vì cho dù có đổi địa điểm, muốn tới thì vẫn sẽ theo tới mà thôi, còn liên lụy Phillip phải tìm cái cớ khác nữa.
“Nhưng cậu xác định chúng ta có thể vào đó?” Phó đội hoàn toàn không tin tưởng, “Hơn nữa cho dù có thể vào, cũng không thể giải phóng mặt bằng kêu vệ sĩ với nhân viên công tác đi chỗ khác, cho chúng ta lấy chỗ dựng cảnh chứ?”
“Được rồi, đổi kế hoạch số 2.” Người phụ trách vỗ tay hai cái “ba ba”, vừa định bảo mọi người lên lại thuyền, xa xa đã truyền đến một tiếng gọi nhiệt tình dào dạt.
“Là Phillip, em trai Augustine tiên sinh.” Trình Hạ giải thích, “Chúng tôi biết nhau, còn đến Manaus cùng lúc nữa.”
Phillip cười tươi đi tới, cùng Dạ Phong Vũ nhiệt tình ôm một cái.
Thế mà lại quen biết? Mọi người đều bất ngờ, có điều cũng không hẹn mà cùng thở phào.
Augustine đang nói chuyện với các quan chức Chính phủ, có vẻ cũng không có đặc biệt chú ý đến động thái bên này, vệ sĩ cũng chủ động lui ra để hỗ trợ đoàn phim kiểm tra thiết bị cứu hộ, cho đến khi chắc chắn không còn sơ sảy mới rời khỏi.
“Đừng căng thẳng, chúng tôi trước nay đếu rất thích giúp đỡ người khác.” Phillip đưa cho người phụ trách một chai nước, “Dù sao ở đây cũng có nhiều nguy hiểm tiềm ẩn.”
“Bây giờ có thể bắt đầu chứ?” Người phục trách gầy teo nho nhỏ, đứng trước mặt anh ta rất là áp lực.
“Đương nhiên.” Phillip chủ động lùi lại.
Lần này hợp tác với Dạ Phong Vũ chính là một cô gái của bộ lạc ở sâu trong rừng, tuổi tầm mười chín hai mươi, không biết nói tiếng Anh, màu da rám nắng đúng là rất khiến người ta chú ý.
“Oa.” Phillip sờ cằm, “Báo hoang nhỏ đến từ Brazil.”
“Thu lại ánh mắt đáng khinh của anh.” Trình Hạ yên lặng phỉ nhổ.
“Cậu cần phải thưởng thức vẻ đẹp nữ tính, các cô ấy chính là kiệt tác của Thượng đế.” Phillip vô cùng cảm thán, sau đó lại bổ sung, “Đương nhiên, nếu trong giới chuột chũi, cậu cũng coi như là kiệt tác của Thượng đế…….. Au!”
Trình Hạ thu chân lại, tiếp tục bình tĩnh nhìn anh họ.
Lầm đầu tiên tham gia hoạt động kiểu này, cô gái rõ ràng là hơi căng thẳng, vì thế trước khi bắt đầu, Dạ Phong Vũ ngồi với cô hơn mười phút. Tuy rằng bất đồng ngôn ngữ, nhưng soái ca mặc kệ là ở đâu cũng luôn có sức hấp dẫn, đến lúc chính thức vào quay, hai người đã bắt đầu nói nói cười cười, rất vui vẻ mà giao tiếp với nhau bằng những cử chỉ vụng về.
“Khụ.” Phillip đỡ cằm, nội tâm tràn ngập đồng tình đối với Augustine.
Dạ Phong Vũ trèo lên một mỏm đá, cười tươi đưa tay về phía cô gái đang đứng trên bờ. Âu phục phẳng phiu cà vạt chỉnh tề, như một quý ông nho nhã lễ độ bước ra từ trong tranh, đối lập rõ ràng với cô gái thổ dân tràn đầy vẻ đẹp hoang dã.
Hình ảnh rất có hiệu quả cũng rất thẩm mỹ, nhưng Trình Hạ vẫn rất lo lắng, anh họ có thể bị nổi mẩn không….. Chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng chết khiếp. Có điều cũng may chụp ảnh thì có thể dùng hậu kì PS, chỉ có mấy khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không cần quá khắt khe, dù sao dưới thời tiết mùa hè nóng nực này mà yêu cầu diễn viên duy trì trăm phần trăm tạo hình hoàn mỹ, có vẻ cũng không thực tế mấy.
Bởi vì Dạ Phong Vũ quen chụp tạp chí, cho nên tốc độ hòa nhập là rất nhanh, cô gái kia dưới ảnh hưởng của cậu cũng nhập vai rất nhanh, thích ứng với camera xung quanh, bắt đầu thể hiện những khía cạnh chân thực nhất của mình.
“Tôi sẽ đỡ cô.” Dạ Phong Vũ giơ tay.
Cô gái ngồi trên cành cây, nhắm mắt lại không hề do dự nhảy xuống.
Thợ ảnh bấm máy liên tục, Dạ Phong Vũ vững vàng đón lấy cô, cười xoay tròn một vòng rồi mới buông ra.
“Tôi cảm thấy Frank có thể kết hôn ở chỗ này.” Trong quần chúng vây xem có người cảm thán, “Hoàn toàn chính là hình ảnh cùng tình tiết trong phim.”
Phillip và Trình Hạ tập thể hít một hơi, lập tức quay ngoắt lại nhìn về người cậu ta, giống như vừa thấy quỷ.
………
“Tôi tôi tôi chỉ là đùa chút thôi.” Đối phương bị dọa sợ.
Augustine cũng xoay người nhìn cậu ta, mặt than, vẫn luôn mặt than.
Đối phương căng thẳng vô cùng, cái loại cảm giác bị tạp chí tài chính và kinh tế nhìn chằm chằm này.
“Frank!” Phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Augustine lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Dạ Phong Vũ đứng lên khỏi mặt đất, vì vậy khẽ nhíu mày.
“Không sao chứ.” Trình Hạ nhanh chóng chạy tới kiểm tra, “Có bị thương không?”
“Không nhìn thấy đường đi thôi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ cậu, “Không sao.”
“Anh nhanh chút đi.” Trình Hạ nhỏ giọng nói, “Augustine tiên sinh hình như đang đợi anh, không hề có một chút ý tứ gì là muốn đi trước, nhưng quan chức Chính phủ xung quanh anh ấy rõ ràng đã sắp bị nóng đến hôn mê.”
………
Mặt trời chói chang, mặc dù có cây cối che bớt, nhưng rừng nhiệt đới vào lúc giữa trưa vẫn luôn oi bức không thôi. Cho đến sau cùng, tất cả mọi người bắt đầu hâm mộ Dạ Phong Vũ đang ngâm mình trong nước, bởi vì nhìn thôi cũng đã thấy mát mẻ rồi……… Trừ Augustine.
Áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, Dạ Phong Vũ tùy tiện lắc bọt nước trên đầu, tự tay xé mở áo sơ mi của mình.
Augustine: “…..”
Phillip tùy thời chuẩn bị tốt việc đại nghịch bất đạo đánh ngất Augustine. Bởi vì tạp chí lần này lấy chủ đề là trở về với hoang dã, cùng có nghĩa là chị dâu thân ái cần phải từng bước, từ thương nhân tinh anh tràn ngập cấm dục của Manhattan dần dần dung nhập vào bộ lạc trong rừng nhiệt đới, quần áo tất nhiên là càng ít càng tốt.
Nghĩ thôi cũng đã khiến người ta đau đầu rồi.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, mọi người vất vả rồi.” Bởi vì là ngày đầu tiên, hoàn cảnh lại rất gian khổ, cho nên cũng không có quá nhiều công đoạn. Nhóm nam giới trong tổ phim cười cười đùa đùa, tính toán đến một nhánh sông nhỏ ở gần đấy tắm một cái, có điều còn chưa có kịp hỏi Dạ Phong Vũ, đã phát hiện cậu biến mất rồi.
………
“Đừng đến đây.” Tóc Dạ Phong Vũ còn hơi ẩm, mặc một chiếc áo sơ mi rộng với quần đùi, “Cả người là nước.”
“Trước đó Nghiêm cũng không nói cho anh biết, công việc này lại vất vả như vậy.” Augustine đưa khăn mặt cho cậu.
“Biết thì sao? Anh lại muốn hủy bỏ giúp em?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine tạm ngừng, sau đó lắc đầu: “Ít nhất anh sẽ giúp em chuẩn bị thêm phương pháp hạ nhiệt.”
“Công việc đều là như vậy, không sao.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Hơn nữa so với đóng phim, này thoải mái hơn nhiều.”
“Cùng anh về nhà trọ?” Augustine giúp cậu lau mặt, “Buổi tối sẽ cho em đến khách sạn.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em làm bữa tối cho anh.”
“Hôm nay em đã rất mệt.” Augustine nhíu mày.
“Nhưng em muốn tự nấu.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Không muốn mua.”
“Có thể cho em mượn Phillip làm phụ tá.” Augustine cân nhắc một chút, gật đầu thỏa hiệp.
Trình Hạ giật giật khóe miệng.
Phillip mặc dù đang lái xe, nhưng vẫn sâu sắc phát hiện phản ứng của Chuột chũi nhỏ, vì vậy nghiêm túc nói: “Ít nhất tôi sẽ rửa rau.”
“Oa.” Trình Hạ thời ơ, có lệ đến vô cùng rõ ràng.
“Đúng rồi, cho anh xem cái này.” Dạ Phong Vũ tìm ảnh trong di động, “Chụp được lúc ở khách sạn.”
“Văn phòng của anh?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ gật đầu: “Lúc ánh nắng chiếu xuống, hoa văn vừa khéo là một hình trái tim.”
“Nó có lịch sử đó, liên quan đến ông cố của tôi.” Phillip vừa lái xe vừa xem mồm, “Rất nhiều năm trước ông ấy yêu một cô gái người Brazil, nhưng vì gia tộc cần liên thân, cuối cùng vẫn là một mình trở lại Milan, đây là lời thổ lộ ông ấy lưu lại.”
“Vậy sao.” Dạ Phong Vũ lấy tay vuốt màn hình, “Còn tưởng là trùng hợp.”
Augustine lấy điện thoại trong tay cậu đi: “Chỉ là một câu chuyện cũ mà thôi, truyền thông luôn có rất nhiều suy đoán.”
Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Ừ.”
Trong xe yên tĩnh quá mức, Phillip hậu tri hậu giác, hình như mình vừa rồi lại lắm miệng, vì thế nhanh chóng cứu vớt: “Đúng vậy, truyền thông thậm chí còn từng hoài nghi công năng của tôi có chướng ngại.”
“Phụt.” Trình Hạ phun hết nước trong nước miệng ra.
Xe chạy về nhà trọ, Dạ Phong Vũ cùng Trình Hạ đi chợ, mua một ít cá lại chọn được một ít rau quả tươi, nhìn rất hấp dẫn.
“Về câu chuyện liên thân kia, hy vọng cậu không để ý.” Trong bếp, Phillip vừa rửa cá vừa thận cẩn thận mở miệng, “Augustine không cần cũng không muốn thông qua hôn nhân, chỉ để củng cố địa vị gia tộc.”
“Đương nhiên tôi sẽ không để ý.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Phillip nhẹ nhàng thở ra.
“Để tôi làm đi, không quen sẽ cắt vào tay.” Dạ Phong Vũ lấy dao trong tay anh ta, “Anh có thể đi xem Hạ Hạ, nó đang chỉnh sửa lịch trình mấy ngày kế của tôi.”
“Bernal con có lại quấy rầy cậu nữa không?” Phillip hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của hắn, hắn rất tuân thủ lời hứa, ít nhất thể hiện ra là như vậy.”
“Bởi vì hắn còn muốn tiếp tục lợi dụng cậu.” Phillip nói, “Có điều may là có hắn, mới có thể tra ra được bên cạnh Augustine có người đã bị mua chuộc.”
“Vậy là tốt nhất.” Dạ Phong Vũ rửa cá sạch sẽ.
“Có điều lần sau đừng mạo hiểm nữa.” Phillip đưa rau qua, “Tôi chỉ có thể giúp cậu giấu Augustine lần này, hơn nữa cho dù tương lai thật sự phát sinh chuyện gì, cũng không thể dùng bản ghi âm trong tay cậu để giải quyết.”
“Đó chỉ là khả năng xấu nhất mà thôi.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Cơ bản sẽ không phát sinh.”
Dầu ăn sôi lăn tăn trong nồi, thả cá bọc bột vào xong, lập tức hương thơm tràn ngập bốn phía. Phillip còn chưa kịp thể nghiệm cảm giác làm đầu bếp kiểu Trung Quốc, Trình Hạ đã gõ cửa: “Augustine tiên sinh tìm anh.”
Phillip đành phải lưu luyến cởi tạp dề ra.
“Anh bảo trọng.” Xuất phát từ tình hữu nghị giữa chiến hữu cách mạng, Trình Hạ vẫn là nhắc nhở một câu, “Hình như tâm trạng Augustine tiên sinh không có tốt cho lắm.”
~ Hình như tâm trạng của Augustine tiên sinh không tốt cho lắm ~
“Đổi một góc độ khác mà xem, thật ra đây cũng không hẳn là xấu.” Phillip dẫn dắt từng bước, “Dù sao anh vẫn luôn không thích bị chụp ảnh, huống hồ tạm thời cũng chưa có suy xét việc công khai tình cảm.”
Augustine tiếp tục lãnh khốc trầm mặc, hơn ba mươi năm qua lần đầu tiên bị ống kính xem nhẹ, lại còn là ở bên cạnh tình nhân nhỏ nhà mình, thẳng thắn mà nói tâm trạng anh bây giờ có hơi phức tạp chút.
“Em…. có thể……. đi toilet…. không?” Phillip cười tươi roi rói chuẩn bị chạy, để tránh việc bị giữ lại trút giận.
Augustine phất phất tay, cảm thấy mình thật sự cần một mình yên tĩnh một chút.
Sáng sớm hôm sau, người của đoàn phim rời khách sạn, lên xe chạy đến bến tàu, ngồi thuyền xuất phát đi tới rừng rậm nguyên thủy Amazon cách đó mấy chục cây số.
“Này, có phải xảy ra chuyện gì không?” Trình Hạ nhìn phía xa xa, “Hình như có cảnh sát.”
“Không phải chứ?” Đoàn phim nghe vậy đều đứng lên, quả nhiên nhìn thấy phía trước thuyền cảnh sát cập bến, người cũng nhiều hơn gấp mấy lần so với lần trước đến nghiên cứu địa hình chọn cảnh.
Dạ Phong Vũ khoanh chân ngồi trên đầu thuyền, tiếp tục chậm rãi uống nước trái cây.
“Nhìn anh một chút nhiệt tình làm việc cũng không có.” Trình Hạ ngồi xổm bên cạnh.
“Bởi vì anh biết chuyện gì xảy ra ở đó.” Dạ Phong Vũ xoa đầu cậu, đứng lên giúp mọi người đậu thuyền, nhảy lên bến tàu đầu tiên.
“Là Augustine tiên sinh.” Đồng nghiệp phụ trách thăm dò nhanh chóng mang tin đến, “Đến vì một hạng mục thương nghiệp, hôm nay trùng hợp đến đây bàn bạc.”
“Chúng ta có nên….. đổi địa điểm không?” Người phụ trách hỏi ý kiến mọi người, không cần nghĩ cũng biết, phía trước nhất định là bị cảnh giới nghiêm mật cộng thêm rất nhiều quan chức Chính phủ, dù sao đó cũng là Augustine.
“Hay là thôi đi.” Chuột chũi nhỏ cẩn thận đề nghị ——– bởi vì cho dù có đổi địa điểm, muốn tới thì vẫn sẽ theo tới mà thôi, còn liên lụy Phillip phải tìm cái cớ khác nữa.
“Nhưng cậu xác định chúng ta có thể vào đó?” Phó đội hoàn toàn không tin tưởng, “Hơn nữa cho dù có thể vào, cũng không thể giải phóng mặt bằng kêu vệ sĩ với nhân viên công tác đi chỗ khác, cho chúng ta lấy chỗ dựng cảnh chứ?”
“Được rồi, đổi kế hoạch số 2.” Người phụ trách vỗ tay hai cái “ba ba”, vừa định bảo mọi người lên lại thuyền, xa xa đã truyền đến một tiếng gọi nhiệt tình dào dạt.
“Là Phillip, em trai Augustine tiên sinh.” Trình Hạ giải thích, “Chúng tôi biết nhau, còn đến Manaus cùng lúc nữa.”
Phillip cười tươi đi tới, cùng Dạ Phong Vũ nhiệt tình ôm một cái.
Thế mà lại quen biết? Mọi người đều bất ngờ, có điều cũng không hẹn mà cùng thở phào.
Augustine đang nói chuyện với các quan chức Chính phủ, có vẻ cũng không có đặc biệt chú ý đến động thái bên này, vệ sĩ cũng chủ động lui ra để hỗ trợ đoàn phim kiểm tra thiết bị cứu hộ, cho đến khi chắc chắn không còn sơ sảy mới rời khỏi.
“Đừng căng thẳng, chúng tôi trước nay đếu rất thích giúp đỡ người khác.” Phillip đưa cho người phụ trách một chai nước, “Dù sao ở đây cũng có nhiều nguy hiểm tiềm ẩn.”
“Bây giờ có thể bắt đầu chứ?” Người phục trách gầy teo nho nhỏ, đứng trước mặt anh ta rất là áp lực.
“Đương nhiên.” Phillip chủ động lùi lại.
Lần này hợp tác với Dạ Phong Vũ chính là một cô gái của bộ lạc ở sâu trong rừng, tuổi tầm mười chín hai mươi, không biết nói tiếng Anh, màu da rám nắng đúng là rất khiến người ta chú ý.
“Oa.” Phillip sờ cằm, “Báo hoang nhỏ đến từ Brazil.”
“Thu lại ánh mắt đáng khinh của anh.” Trình Hạ yên lặng phỉ nhổ.
“Cậu cần phải thưởng thức vẻ đẹp nữ tính, các cô ấy chính là kiệt tác của Thượng đế.” Phillip vô cùng cảm thán, sau đó lại bổ sung, “Đương nhiên, nếu trong giới chuột chũi, cậu cũng coi như là kiệt tác của Thượng đế…….. Au!”
Trình Hạ thu chân lại, tiếp tục bình tĩnh nhìn anh họ.
Lầm đầu tiên tham gia hoạt động kiểu này, cô gái rõ ràng là hơi căng thẳng, vì thế trước khi bắt đầu, Dạ Phong Vũ ngồi với cô hơn mười phút. Tuy rằng bất đồng ngôn ngữ, nhưng soái ca mặc kệ là ở đâu cũng luôn có sức hấp dẫn, đến lúc chính thức vào quay, hai người đã bắt đầu nói nói cười cười, rất vui vẻ mà giao tiếp với nhau bằng những cử chỉ vụng về.
“Khụ.” Phillip đỡ cằm, nội tâm tràn ngập đồng tình đối với Augustine.
Dạ Phong Vũ trèo lên một mỏm đá, cười tươi đưa tay về phía cô gái đang đứng trên bờ. Âu phục phẳng phiu cà vạt chỉnh tề, như một quý ông nho nhã lễ độ bước ra từ trong tranh, đối lập rõ ràng với cô gái thổ dân tràn đầy vẻ đẹp hoang dã.
Hình ảnh rất có hiệu quả cũng rất thẩm mỹ, nhưng Trình Hạ vẫn rất lo lắng, anh họ có thể bị nổi mẩn không….. Chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng chết khiếp. Có điều cũng may chụp ảnh thì có thể dùng hậu kì PS, chỉ có mấy khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không cần quá khắt khe, dù sao dưới thời tiết mùa hè nóng nực này mà yêu cầu diễn viên duy trì trăm phần trăm tạo hình hoàn mỹ, có vẻ cũng không thực tế mấy.
Bởi vì Dạ Phong Vũ quen chụp tạp chí, cho nên tốc độ hòa nhập là rất nhanh, cô gái kia dưới ảnh hưởng của cậu cũng nhập vai rất nhanh, thích ứng với camera xung quanh, bắt đầu thể hiện những khía cạnh chân thực nhất của mình.
“Tôi sẽ đỡ cô.” Dạ Phong Vũ giơ tay.
Cô gái ngồi trên cành cây, nhắm mắt lại không hề do dự nhảy xuống.
Thợ ảnh bấm máy liên tục, Dạ Phong Vũ vững vàng đón lấy cô, cười xoay tròn một vòng rồi mới buông ra.
“Tôi cảm thấy Frank có thể kết hôn ở chỗ này.” Trong quần chúng vây xem có người cảm thán, “Hoàn toàn chính là hình ảnh cùng tình tiết trong phim.”
Phillip và Trình Hạ tập thể hít một hơi, lập tức quay ngoắt lại nhìn về người cậu ta, giống như vừa thấy quỷ.
………
“Tôi tôi tôi chỉ là đùa chút thôi.” Đối phương bị dọa sợ.
Augustine cũng xoay người nhìn cậu ta, mặt than, vẫn luôn mặt than.
Đối phương căng thẳng vô cùng, cái loại cảm giác bị tạp chí tài chính và kinh tế nhìn chằm chằm này.
“Frank!” Phía trước truyền đến một tiếng thét kinh hãi, Augustine lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Dạ Phong Vũ đứng lên khỏi mặt đất, vì vậy khẽ nhíu mày.
“Không sao chứ.” Trình Hạ nhanh chóng chạy tới kiểm tra, “Có bị thương không?”
“Không nhìn thấy đường đi thôi.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ cậu, “Không sao.”
“Anh nhanh chút đi.” Trình Hạ nhỏ giọng nói, “Augustine tiên sinh hình như đang đợi anh, không hề có một chút ý tứ gì là muốn đi trước, nhưng quan chức Chính phủ xung quanh anh ấy rõ ràng đã sắp bị nóng đến hôn mê.”
………
Mặt trời chói chang, mặc dù có cây cối che bớt, nhưng rừng nhiệt đới vào lúc giữa trưa vẫn luôn oi bức không thôi. Cho đến sau cùng, tất cả mọi người bắt đầu hâm mộ Dạ Phong Vũ đang ngâm mình trong nước, bởi vì nhìn thôi cũng đã thấy mát mẻ rồi……… Trừ Augustine.
Áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, Dạ Phong Vũ tùy tiện lắc bọt nước trên đầu, tự tay xé mở áo sơ mi của mình.
Augustine: “…..”
Phillip tùy thời chuẩn bị tốt việc đại nghịch bất đạo đánh ngất Augustine. Bởi vì tạp chí lần này lấy chủ đề là trở về với hoang dã, cùng có nghĩa là chị dâu thân ái cần phải từng bước, từ thương nhân tinh anh tràn ngập cấm dục của Manhattan dần dần dung nhập vào bộ lạc trong rừng nhiệt đới, quần áo tất nhiên là càng ít càng tốt.
Nghĩ thôi cũng đã khiến người ta đau đầu rồi.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây, mọi người vất vả rồi.” Bởi vì là ngày đầu tiên, hoàn cảnh lại rất gian khổ, cho nên cũng không có quá nhiều công đoạn. Nhóm nam giới trong tổ phim cười cười đùa đùa, tính toán đến một nhánh sông nhỏ ở gần đấy tắm một cái, có điều còn chưa có kịp hỏi Dạ Phong Vũ, đã phát hiện cậu biến mất rồi.
………
“Đừng đến đây.” Tóc Dạ Phong Vũ còn hơi ẩm, mặc một chiếc áo sơ mi rộng với quần đùi, “Cả người là nước.”
“Trước đó Nghiêm cũng không nói cho anh biết, công việc này lại vất vả như vậy.” Augustine đưa khăn mặt cho cậu.
“Biết thì sao? Anh lại muốn hủy bỏ giúp em?” Dạ Phong Vũ hỏi.
Augustine tạm ngừng, sau đó lắc đầu: “Ít nhất anh sẽ giúp em chuẩn bị thêm phương pháp hạ nhiệt.”
“Công việc đều là như vậy, không sao.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Hơn nữa so với đóng phim, này thoải mái hơn nhiều.”
“Cùng anh về nhà trọ?” Augustine giúp cậu lau mặt, “Buổi tối sẽ cho em đến khách sạn.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Em làm bữa tối cho anh.”
“Hôm nay em đã rất mệt.” Augustine nhíu mày.
“Nhưng em muốn tự nấu.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Không muốn mua.”
“Có thể cho em mượn Phillip làm phụ tá.” Augustine cân nhắc một chút, gật đầu thỏa hiệp.
Trình Hạ giật giật khóe miệng.
Phillip mặc dù đang lái xe, nhưng vẫn sâu sắc phát hiện phản ứng của Chuột chũi nhỏ, vì vậy nghiêm túc nói: “Ít nhất tôi sẽ rửa rau.”
“Oa.” Trình Hạ thời ơ, có lệ đến vô cùng rõ ràng.
“Đúng rồi, cho anh xem cái này.” Dạ Phong Vũ tìm ảnh trong di động, “Chụp được lúc ở khách sạn.”
“Văn phòng của anh?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ gật đầu: “Lúc ánh nắng chiếu xuống, hoa văn vừa khéo là một hình trái tim.”
“Nó có lịch sử đó, liên quan đến ông cố của tôi.” Phillip vừa lái xe vừa xem mồm, “Rất nhiều năm trước ông ấy yêu một cô gái người Brazil, nhưng vì gia tộc cần liên thân, cuối cùng vẫn là một mình trở lại Milan, đây là lời thổ lộ ông ấy lưu lại.”
“Vậy sao.” Dạ Phong Vũ lấy tay vuốt màn hình, “Còn tưởng là trùng hợp.”
Augustine lấy điện thoại trong tay cậu đi: “Chỉ là một câu chuyện cũ mà thôi, truyền thông luôn có rất nhiều suy đoán.”
Dạ Phong Vũ gật gật đầu: “Ừ.”
Trong xe yên tĩnh quá mức, Phillip hậu tri hậu giác, hình như mình vừa rồi lại lắm miệng, vì thế nhanh chóng cứu vớt: “Đúng vậy, truyền thông thậm chí còn từng hoài nghi công năng của tôi có chướng ngại.”
“Phụt.” Trình Hạ phun hết nước trong nước miệng ra.
Xe chạy về nhà trọ, Dạ Phong Vũ cùng Trình Hạ đi chợ, mua một ít cá lại chọn được một ít rau quả tươi, nhìn rất hấp dẫn.
“Về câu chuyện liên thân kia, hy vọng cậu không để ý.” Trong bếp, Phillip vừa rửa cá vừa thận cẩn thận mở miệng, “Augustine không cần cũng không muốn thông qua hôn nhân, chỉ để củng cố địa vị gia tộc.”
“Đương nhiên tôi sẽ không để ý.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Phillip nhẹ nhàng thở ra.
“Để tôi làm đi, không quen sẽ cắt vào tay.” Dạ Phong Vũ lấy dao trong tay anh ta, “Anh có thể đi xem Hạ Hạ, nó đang chỉnh sửa lịch trình mấy ngày kế của tôi.”
“Bernal con có lại quấy rầy cậu nữa không?” Phillip hỏi.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của hắn, hắn rất tuân thủ lời hứa, ít nhất thể hiện ra là như vậy.”
“Bởi vì hắn còn muốn tiếp tục lợi dụng cậu.” Phillip nói, “Có điều may là có hắn, mới có thể tra ra được bên cạnh Augustine có người đã bị mua chuộc.”
“Vậy là tốt nhất.” Dạ Phong Vũ rửa cá sạch sẽ.
“Có điều lần sau đừng mạo hiểm nữa.” Phillip đưa rau qua, “Tôi chỉ có thể giúp cậu giấu Augustine lần này, hơn nữa cho dù tương lai thật sự phát sinh chuyện gì, cũng không thể dùng bản ghi âm trong tay cậu để giải quyết.”
“Đó chỉ là khả năng xấu nhất mà thôi.” Dạ Phong Vũ nhìn anh, “Cơ bản sẽ không phát sinh.”
Dầu ăn sôi lăn tăn trong nồi, thả cá bọc bột vào xong, lập tức hương thơm tràn ngập bốn phía. Phillip còn chưa kịp thể nghiệm cảm giác làm đầu bếp kiểu Trung Quốc, Trình Hạ đã gõ cửa: “Augustine tiên sinh tìm anh.”
Phillip đành phải lưu luyến cởi tạp dề ra.
“Anh bảo trọng.” Xuất phát từ tình hữu nghị giữa chiến hữu cách mạng, Trình Hạ vẫn là nhắc nhở một câu, “Hình như tâm trạng Augustine tiên sinh không có tốt cho lắm.”
Bình luận truyện