Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
Chương 63: Rời đi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng ở ngoài cửa, Tiết Mật có chút lo lắng, không biết Quân Ngọc Hàn luyện dược thế nào, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Đột nhiên cửa được đẩy ra, Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, bạch y nam tử đang đứng trước cửa, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nữ tử vội vàng nghênh đón, đỡ lấy hắn, “Sao vậy?”
“Dược đã luyện xong, mau đưa cho bọn nhỏ dùng đi.” Thanh âm nam tử suy yếu nói.
“Ta không hỏi dược, ta hỏi là huynh, sao sắc mặt khó coi như vậy?” Tiết Mật vội hỏi.
“Không sao, chỉ là linh lực tạm thời bị tiêu hao, một hồi sẽ tốt thôi…..” Nam tử thấp giọng nói, “Vẫn nên nhanh lấy dược cho bọn nhỏ ăn đi, thuận tiện nói Nguyệt Kiến hỗ trợ.”
Tiết Mật cắn cắn môi, tiếp nhận bình ngọc bạch đựng dược, “Ta đỡ huynh vào trong nghỉ ngơi trước……”
“Không cần, ta ở trong sân ngồi một lúc sẽ đỡ, nàng mau đi đi.” Nam tử cười khoát tay.
“Được rồi, huynh trước tiên ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi, ta an trí tốt cho hài tử rồi lại đây tìm huynh.” Tiết Mật lo lắng nói, nhìn sắc mặt thấy thế nào cũng không giống không có việc gì a, nghĩ nghĩ từ trong không gian xuất ra một gốc dược thảo màu xanh, đem qua, “Đây là thanh ngọc thảo, có thể bổ sung linh lực bị tiêu hao của huynh.”
“Tốt, cám ơn, nàng mau đi đi, hài tử còn chờ nàng đó.” Nam tử tiếp nhận dược thảo, cười nói.
“Ân, được, cám ơn huynh, Quân Ngọc Hàn.” Tiết Mật cũng cười theo hắn, sau đó xoay người ly khai.
Lúc sắp đi đến cửa viện, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi, “Tiết Mật!”
Nữ tử vừa mới xoay lại, đã bị một người ôm trọn vào lòng, trên người tràn ngập mùi thảo dược, thực an tâm thoải mái.
“Huynh…….” Nữ tử vẻ mặt kinh ngạc, đại não nhất thời rối loạn, sao…… Sao lại thế này?
Nam tử nhắm mắt lại, dưới tay càng dùng sức, nhưng bỗng nghĩ tới chuyện gì, chợt thanh tỉnh mở mắt ra, chậm rãi buông Tiết Mật, ôn hòa nói, “Không có gì…… Hảo hảo chiếu cố Nguyệt Kiến và hài tử…….”
“Ách……” Nữ tử trợn to hai mắt, đại não vẫn chưa thanh tỉnh, “……. Nga, ta……. Sẽ.”
“Vậy mau đi đi!” Nam tử mỉm cười giúp nữ tử chỉnh lại tóc hai bên trán, ánh mắt ôn nhu.
Tiết Mật “xoát” một cái đỏ mặt, sao lại thế này a, Quân Ngọc Hàn sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
Nữ tử thấy nam tử để tay xuống, vội vàng lui về sau hai bước, sau đó xoay người, “Ta đi đây, huynh nhớ chú ý tới cơ thể……”
Vừa quay đầu liền thấy Thích Vô Thương khoác áo màu đỏ đứng ở xa xa nhìn về bên này, sắc mặt bình thường, căn bản nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
Kỳ quái, Thích Vô Thương không phải đang điều trị cơ thể sao, sao lại tới đây? Không biết vì sao, trong lòng Tiết Mật đột nhiên dâng lên cảm giác chột dạ, sau đó lập tức biến mất không thấy, thật châm biếm mà……
Rất nhanh đi lướt qua người hắn, hiện tại quan trọng nhất là độc trên người Hành nhi cùng Thịnh nhi, chuyện khác thì mặc kệ.
Nhìn thấy Tiết Mật càng đi xa, hai người đứng tại chỗ nhìn nhau, đều không nói chuyện.
Qua một lúc lâu, vẫn là Thích Vô Thương mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc này, hắn cười cười nói, “Cám ơn ngươi vẫn luôn chiếu cố bọn họ!”
Quân Ngọc Hàn vừa nghe, ánh mặt lạnh lùng, nhưng không có nói gì.
Thấy thế, hồng y nam tử hướng hắn chắp tay, xoay người đuổi theo Tiết Mật vừa mới ly khai.
Quân Ngọc Hàn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn phương hướng hai người rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
“Sao vậy? Luyến tiếc? Sư huynh, huynh sẽ không thật sự thích nữ tử kia chứ?” Một thanh âm nữ tử vang lên sau lưng hắn, mang theo chút oán giận.
Quân Ngọc Hàn không có trả lời, xoay người, nhìn người mới tới.
Nữ tử mặc váy dài màu tím, mái tóc đen dài xinh đẹp chỉ dùng một sợi dây cột tóc màu đỏ tía buộc lại, làm khuôn mặt không to son điểm phấn, có một loại mỹ cảm tự nhiên, như hoa sen thanh linh thoát tục rồi lại ẩn giấu nét quyến rũ, ngồi ở đầu tường, dây cột tóc cùng váy dài tùy ý bay bay.
“Nếu luyến tiếc thì ở lại đi, huynh cũng ở đây lâu như vậy, dù sao sư phụ sư môn không có quan trọng lắm, ta thấy nàng kia cũng rất thích huynh!” Tử y nữ tử tiếp tục nói, khóe miệng giương lên tươi cười sáng lạn, trong mắt lại một mảnh băng hàn.
Nam tử ánh mắt bình tĩnh, giống như không nghe thấy nữ tử nói gì, phi thân nhảy lên trên đầu tường.
“Sao? Rốt cuộc cũng đi sao? Thật sự không ở lại? Còn không cáo biệt với người nhà nga, nói không chừng người ta muốn giữ huynh lại đó, đến lúc đó sẽ không muốn ly khai chứ gì?” Nữ tử cười nói, trong mắt lại hiện lên tia mừng thầm, nàng biết sư huynh đã quyết định thì ất khó thay đổi, hơn nữa không cùng người nọ chào hỏi mà đã đi, chính là về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.
Quân Ngọc Hàn như cũ không nói gì, lấy thanh kiếm màu xanh ngọc ra, đạp lên, một hồi công phu đã biến mất không thấy.
Tử y nữ tử thấy thế, không nhịn được vui vẻ nhìn bóng dáng nam tử, quay đầu nhìn Ngọc Linh sơn, khinh miệt cười, lập tức đuổi theo nam tử, tay áo tung bay. Chỉ chốc lát trong viện của Quân Ngọc Hàn đã hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại một trận gió xẹt qua, cuồn cuồn cuốn nhưng cánh hoa rơi dưới đất, bay lên cao.
Tiết Mật đi tới viện Tiết Linh, bọn nhỏ rất thích di di này, cho nên thường xuyên tới đây chơi, hiện tại giải độc cho bọn nhỏ trong này, nàng cũng có thể yên tâm một chút.
Mới vừa bước vào cửa viện, Tiết Mật liền thấy cảnh Nguyệt Kiến cùng hai hài tử không lớn không nhỏ nằm lăn lộn trên cỏ, không khỏi có chút buồn cười.
Chờ độc bọn nhỏ được giải xong, sẽ mang theo hài tử, Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn cùng nhau ra đi, hắn đi nơi khác tu luyện, nàng cùng Nguyệt Kiến sẽ đi đánh quái thăng cấp, tăng tu vi. Hắn vẫn luôn giúp nàng, nàng cũng sẽ hồi báo hắn, nàng ở bên cạnh thật sự làm chậm trễ nhiều thời gian, cũng là thời điểm bắt đầu tu luyện mới……
“Nguyệt Kiến không chơi nữa, lại đây!” Tiết Mật hô.
“Mật Mật, sao vậy?” Nguyệt Kiến vội vàng chạy lại, trên tóc còn dính một cọng cỏ xanh.
Tiết Mật cười cười, giúp nàng lấy xuống, từ trong ngực xuất ra bình, “Quân Ngọc Hàn đã đem dược luyện thành, kế tiếp ta cần trợ giúp của ngươi, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Phấn y nữ tử vội vàng hỏi.
“Hành nhi cùng Thịnh nhi đều trúng độc, một mình người có chút bận, còn cần……”
Tiết Mật còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng, “Ha ha, cháu dâu, chuyện của tằng tôn tử chính là chuyện của lão già ta, cũng nên để ta giúp một tay đi!”
Tiết Mật không quay đầu lại cũng biết là ai tới, trừ Thích Hồng Quân ra thì còn có ai! Vì sao nàng gặp lão nhân tu vi cao thâm nào cũng đều có bộ dáng thế này, suốt ngày gọi cháu dâu cháu dâu, hiện tại cùng Hành nhi và Thịnh nhi còn chơi rất vui, đôi khi hai tiểu tử kia còn kêu tằng gia gia nữa chứ. Nàng thật sự là bất đắc dĩ tới cực điểm a, cứ tưởng người này là một người chững chạc oai phong a.
“Vậy cám ơn sư phụ.” Tiết Mật xoay người cười nói, đúng vậy, hiện tại nàng gọi hắn là sư phụ, nói dối cũng phải nói cho trọn vẹn.
Nhưng mà vừa mới xoay đầu liền thấy Thích Vô Thương đứng bên cạnh lão nhân, ánh mắt thâm thúy.
Xem ra hắn là người kêu Thích Hồng Quân tới, Tiết Mật chỉ liếc hắn một cái rồi không nhìn hắn nữa, đương nhiên cũng không nhìn thấy nam tử vẻ mặt ảm đạm.
Ai, Vô Thương da mặt thật là quá mỏng, cô nương người ta cùng ngươi hài tử cũng đã sinh, lại đối với ngươi có ý, lúc này phải liều chết không biết xấu hổ mà thân cận a, còn đứng đây rối rắm gì a, ai, thực không thú vị! Thích Hồng Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong lòng than thở.
Trong phòng.
Mấy người vây thành một vòng, hai tiểu tử kia ngồi trên băng ghế nhỏ ở giữa.
Tiết Mật ngồi chồm hổm, sờ sờ khuôn mặt bọn nhỏ, “Hành nhi, Thịnh nhi, tí nữa nương sẽ cho các con uống thuốc, đến lúc đó sẽ đau một chút, nhưng các con đều là đứa nhỏ dũng cảm phải không, lần này uống thuốc xong, về sau sẽ không cần phải uống nữa.”
“Thật chứ?” Hài hài tử trong mắt đều là kinh hỉ, này chứng tỏ bệnh của bọn họ sẽ khỏi sao? Thật tốt, về sau cha, nương, Nguyệt Kiến tỷ tỷ sẽ không phải ra ngoài nữa.
“Nương, tụi con không sợ, trước kia cha cũng cho tụi con ăn rất nhiều dược mà, dược không có đắng, còn rất ngọt nữa!” Nữ hài ngây thơ ngẩng mặt nói.
“Lần này không giống, nếu lúc đó đau thì gọi nương nhé?” Tiết Mật ôm trọn hai hài tử, trong lòng có chút không đành lòng, đều do nàng…….
Một lát sau, buông hai hài tử ra, từ trong bình lấy ra hai viên thuốc màu trắng, nhìn Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân, đem viên thuốc bỏ vào miệng đứa nhỏ, hai đứa nhu thuận ăn.
Thấy thế, Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân vội vàng đặt tay lên sau lưng bọn nhỏ, lúc đầu trên mặt bọn nhỏ không có biểu cảm gì, sau đó liền bắt đầu trở nên đỏ, hai tiểu tử kia vội mím chặt miệng.
Tiết Mật nhìn thấy bọn nhỏ thế này, lo lắng nhìn chăm chú.
Đột nhiên, nữ hài khóc lên, “Nương, đau quá, thật là khó chịu…… Ô ô……”
“Hành nhi…….” Tiết Mật cũng bật khóc theo nàng, hài tử vẫn luôn kiên cường, từ nhỏ đến giờ cũng chưa khóc như thế, hiện tại lại khóc lợi hại như vậy, nhất định là rất đau, mới đi lên phía trước hai bước, liền bị Thích Vô Thương kéo lại.
“Không thể đi qua, phía sau không thể bị quấy rầy!” Nam tử đáy mắt không đành lòng nói.
Tiết Mật thấy nam hài cũng khóc lên, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, nhưng môi vẫn mím thật chặt, không có phát ra thanh âm nào. Nàng lập tức che miệng mình, cả người liền run rẩy, vì sao, đều do ta, đều do ta……
Dần dần bọn nhỏ cũng không có thanh âm gì, giống như đang ngủ, trên mặt còn lưu lại nước mắt, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
Lại qua một lúc lâu, Nguyệt Kiến cùng lão giả đồng thời thu tay, đặt ở bên cạnh, thở ra một hơi thật dài, “Có thể…..”
Tiết Mật vội vàng chạy qua đem hài tử ôm vào ngực, dùng sức hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhưng sao bọn nó vẫn chưa tỉnh lại?”
“Chỉ là tạm thời ngất đi, hơn nữa dược của nam tử kia hẳn là có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, thật không biết hắn sao làm được, nhưng là đối với đứa nhỏ cũng rất tốt, thời điểm giải độc tố giúp bọn nó tẩy kinh phạt tủy về sau tu luyện càng thêm dễ dàng…….” Lão giả ánh mắt kính nể nói.
Tiết Mật đột nhiên nhớ tới lúc đó mặt Quân Ngọc Hàn trắng bệch, chẳng lẽ bởi vì thế nên hắn mới tiêu hao nhiều linh lực như vậy sao?
Đặt hài tử lên giường, Tiết Mật nói tạ ơn với Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân, sau đó ba người liền đi ra ngoài.
Ra ngoài phòng, Thích Hồng Quân vuốt vuốt râu, “Vô Thương, đối thủ của cháu rất lợi hại a, cẩn thận một chút, đừng để cháu dâu và tằng tôn tử của ta chạy theo người khác…….” Nói xong liền cười ly khai.
Thích Vô Thương quay đầu nhìn Tiết Mật ngủ trên giường cùng hài tử, hiện tại đã tới bước này, hắn sẽ không nhường, Mật nhi đối hắn còn có cảm tình, bất luận thế nào, hắn đều hy vọng người làm bọn nàng hanh phúc chính là hắn……
Sang ngày thứ hai, hài tử đã tỉnh, đã có tinh thần, Tiết Mật vui vẻ dẫn bọn nhỏ đi tìm Quân Ngọc Hàn, hài tử đã tốt rồi, nhất định phải để Quân Ngọc Hàn thấy, hắn chắc chắn cũng sẽ rất vui, cũng không biết thân thể hắn đã tốt hơn chưa, ngày hôm qua thấy sắc mặt còn rất khó coi a……
Vừa mới tiến vào sân, hai hài tử liền hô to, “Cha!”
Nhưng rất kỳ quái không có ai đáp lại, không ở đây sao? Sao hay chạy ra ngoài vậy a, thân thể còn chưa có tốt……. Tiết Mật có chút bất mãn.
Dẫn hài tử vào trong phòng, liếc thấy trên bàn có một tờ giấy, nữ tử cầm lên xem, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, phía trên chỉ viết vài chữ.
“Ta đi rồi, bảo trọng!”
Tờ giấy trắng theo tay nữ tử trượt xuống dưới, bay bay rơi xuống mặt đất.
Đứng ở ngoài cửa, Tiết Mật có chút lo lắng, không biết Quân Ngọc Hàn luyện dược thế nào, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Đột nhiên cửa được đẩy ra, Tiết Mật ngẩng đầu nhìn, bạch y nam tử đang đứng trước cửa, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nữ tử vội vàng nghênh đón, đỡ lấy hắn, “Sao vậy?”
“Dược đã luyện xong, mau đưa cho bọn nhỏ dùng đi.” Thanh âm nam tử suy yếu nói.
“Ta không hỏi dược, ta hỏi là huynh, sao sắc mặt khó coi như vậy?” Tiết Mật vội hỏi.
“Không sao, chỉ là linh lực tạm thời bị tiêu hao, một hồi sẽ tốt thôi…..” Nam tử thấp giọng nói, “Vẫn nên nhanh lấy dược cho bọn nhỏ ăn đi, thuận tiện nói Nguyệt Kiến hỗ trợ.”
Tiết Mật cắn cắn môi, tiếp nhận bình ngọc bạch đựng dược, “Ta đỡ huynh vào trong nghỉ ngơi trước……”
“Không cần, ta ở trong sân ngồi một lúc sẽ đỡ, nàng mau đi đi.” Nam tử cười khoát tay.
“Được rồi, huynh trước tiên ở nơi này hảo hảo nghỉ ngơi, ta an trí tốt cho hài tử rồi lại đây tìm huynh.” Tiết Mật lo lắng nói, nhìn sắc mặt thấy thế nào cũng không giống không có việc gì a, nghĩ nghĩ từ trong không gian xuất ra một gốc dược thảo màu xanh, đem qua, “Đây là thanh ngọc thảo, có thể bổ sung linh lực bị tiêu hao của huynh.”
“Tốt, cám ơn, nàng mau đi đi, hài tử còn chờ nàng đó.” Nam tử tiếp nhận dược thảo, cười nói.
“Ân, được, cám ơn huynh, Quân Ngọc Hàn.” Tiết Mật cũng cười theo hắn, sau đó xoay người ly khai.
Lúc sắp đi đến cửa viện, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi, “Tiết Mật!”
Nữ tử vừa mới xoay lại, đã bị một người ôm trọn vào lòng, trên người tràn ngập mùi thảo dược, thực an tâm thoải mái.
“Huynh…….” Nữ tử vẻ mặt kinh ngạc, đại não nhất thời rối loạn, sao…… Sao lại thế này?
Nam tử nhắm mắt lại, dưới tay càng dùng sức, nhưng bỗng nghĩ tới chuyện gì, chợt thanh tỉnh mở mắt ra, chậm rãi buông Tiết Mật, ôn hòa nói, “Không có gì…… Hảo hảo chiếu cố Nguyệt Kiến và hài tử…….”
“Ách……” Nữ tử trợn to hai mắt, đại não vẫn chưa thanh tỉnh, “……. Nga, ta……. Sẽ.”
“Vậy mau đi đi!” Nam tử mỉm cười giúp nữ tử chỉnh lại tóc hai bên trán, ánh mắt ôn nhu.
Tiết Mật “xoát” một cái đỏ mặt, sao lại thế này a, Quân Ngọc Hàn sao lại trở nên kỳ quái như vậy?
Nữ tử thấy nam tử để tay xuống, vội vàng lui về sau hai bước, sau đó xoay người, “Ta đi đây, huynh nhớ chú ý tới cơ thể……”
Vừa quay đầu liền thấy Thích Vô Thương khoác áo màu đỏ đứng ở xa xa nhìn về bên này, sắc mặt bình thường, căn bản nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
Kỳ quái, Thích Vô Thương không phải đang điều trị cơ thể sao, sao lại tới đây? Không biết vì sao, trong lòng Tiết Mật đột nhiên dâng lên cảm giác chột dạ, sau đó lập tức biến mất không thấy, thật châm biếm mà……
Rất nhanh đi lướt qua người hắn, hiện tại quan trọng nhất là độc trên người Hành nhi cùng Thịnh nhi, chuyện khác thì mặc kệ.
Nhìn thấy Tiết Mật càng đi xa, hai người đứng tại chỗ nhìn nhau, đều không nói chuyện.
Qua một lúc lâu, vẫn là Thích Vô Thương mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc này, hắn cười cười nói, “Cám ơn ngươi vẫn luôn chiếu cố bọn họ!”
Quân Ngọc Hàn vừa nghe, ánh mặt lạnh lùng, nhưng không có nói gì.
Thấy thế, hồng y nam tử hướng hắn chắp tay, xoay người đuổi theo Tiết Mật vừa mới ly khai.
Quân Ngọc Hàn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn phương hướng hai người rời đi, ánh mắt sâu thẳm.
“Sao vậy? Luyến tiếc? Sư huynh, huynh sẽ không thật sự thích nữ tử kia chứ?” Một thanh âm nữ tử vang lên sau lưng hắn, mang theo chút oán giận.
Quân Ngọc Hàn không có trả lời, xoay người, nhìn người mới tới.
Nữ tử mặc váy dài màu tím, mái tóc đen dài xinh đẹp chỉ dùng một sợi dây cột tóc màu đỏ tía buộc lại, làm khuôn mặt không to son điểm phấn, có một loại mỹ cảm tự nhiên, như hoa sen thanh linh thoát tục rồi lại ẩn giấu nét quyến rũ, ngồi ở đầu tường, dây cột tóc cùng váy dài tùy ý bay bay.
“Nếu luyến tiếc thì ở lại đi, huynh cũng ở đây lâu như vậy, dù sao sư phụ sư môn không có quan trọng lắm, ta thấy nàng kia cũng rất thích huynh!” Tử y nữ tử tiếp tục nói, khóe miệng giương lên tươi cười sáng lạn, trong mắt lại một mảnh băng hàn.
Nam tử ánh mắt bình tĩnh, giống như không nghe thấy nữ tử nói gì, phi thân nhảy lên trên đầu tường.
“Sao? Rốt cuộc cũng đi sao? Thật sự không ở lại? Còn không cáo biệt với người nhà nga, nói không chừng người ta muốn giữ huynh lại đó, đến lúc đó sẽ không muốn ly khai chứ gì?” Nữ tử cười nói, trong mắt lại hiện lên tia mừng thầm, nàng biết sư huynh đã quyết định thì ất khó thay đổi, hơn nữa không cùng người nọ chào hỏi mà đã đi, chính là về sau sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.
Quân Ngọc Hàn như cũ không nói gì, lấy thanh kiếm màu xanh ngọc ra, đạp lên, một hồi công phu đã biến mất không thấy.
Tử y nữ tử thấy thế, không nhịn được vui vẻ nhìn bóng dáng nam tử, quay đầu nhìn Ngọc Linh sơn, khinh miệt cười, lập tức đuổi theo nam tử, tay áo tung bay. Chỉ chốc lát trong viện của Quân Ngọc Hàn đã hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn lại một trận gió xẹt qua, cuồn cuồn cuốn nhưng cánh hoa rơi dưới đất, bay lên cao.
Tiết Mật đi tới viện Tiết Linh, bọn nhỏ rất thích di di này, cho nên thường xuyên tới đây chơi, hiện tại giải độc cho bọn nhỏ trong này, nàng cũng có thể yên tâm một chút.
Mới vừa bước vào cửa viện, Tiết Mật liền thấy cảnh Nguyệt Kiến cùng hai hài tử không lớn không nhỏ nằm lăn lộn trên cỏ, không khỏi có chút buồn cười.
Chờ độc bọn nhỏ được giải xong, sẽ mang theo hài tử, Nguyệt Kiến cùng Quân Ngọc Hàn cùng nhau ra đi, hắn đi nơi khác tu luyện, nàng cùng Nguyệt Kiến sẽ đi đánh quái thăng cấp, tăng tu vi. Hắn vẫn luôn giúp nàng, nàng cũng sẽ hồi báo hắn, nàng ở bên cạnh thật sự làm chậm trễ nhiều thời gian, cũng là thời điểm bắt đầu tu luyện mới……
“Nguyệt Kiến không chơi nữa, lại đây!” Tiết Mật hô.
“Mật Mật, sao vậy?” Nguyệt Kiến vội vàng chạy lại, trên tóc còn dính một cọng cỏ xanh.
Tiết Mật cười cười, giúp nàng lấy xuống, từ trong ngực xuất ra bình, “Quân Ngọc Hàn đã đem dược luyện thành, kế tiếp ta cần trợ giúp của ngươi, chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?” Phấn y nữ tử vội vàng hỏi.
“Hành nhi cùng Thịnh nhi đều trúng độc, một mình người có chút bận, còn cần……”
Tiết Mật còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười sang sảng, “Ha ha, cháu dâu, chuyện của tằng tôn tử chính là chuyện của lão già ta, cũng nên để ta giúp một tay đi!”
Tiết Mật không quay đầu lại cũng biết là ai tới, trừ Thích Hồng Quân ra thì còn có ai! Vì sao nàng gặp lão nhân tu vi cao thâm nào cũng đều có bộ dáng thế này, suốt ngày gọi cháu dâu cháu dâu, hiện tại cùng Hành nhi và Thịnh nhi còn chơi rất vui, đôi khi hai tiểu tử kia còn kêu tằng gia gia nữa chứ. Nàng thật sự là bất đắc dĩ tới cực điểm a, cứ tưởng người này là một người chững chạc oai phong a.
“Vậy cám ơn sư phụ.” Tiết Mật xoay người cười nói, đúng vậy, hiện tại nàng gọi hắn là sư phụ, nói dối cũng phải nói cho trọn vẹn.
Nhưng mà vừa mới xoay đầu liền thấy Thích Vô Thương đứng bên cạnh lão nhân, ánh mắt thâm thúy.
Xem ra hắn là người kêu Thích Hồng Quân tới, Tiết Mật chỉ liếc hắn một cái rồi không nhìn hắn nữa, đương nhiên cũng không nhìn thấy nam tử vẻ mặt ảm đạm.
Ai, Vô Thương da mặt thật là quá mỏng, cô nương người ta cùng ngươi hài tử cũng đã sinh, lại đối với ngươi có ý, lúc này phải liều chết không biết xấu hổ mà thân cận a, còn đứng đây rối rắm gì a, ai, thực không thú vị! Thích Hồng Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trong lòng than thở.
Trong phòng.
Mấy người vây thành một vòng, hai tiểu tử kia ngồi trên băng ghế nhỏ ở giữa.
Tiết Mật ngồi chồm hổm, sờ sờ khuôn mặt bọn nhỏ, “Hành nhi, Thịnh nhi, tí nữa nương sẽ cho các con uống thuốc, đến lúc đó sẽ đau một chút, nhưng các con đều là đứa nhỏ dũng cảm phải không, lần này uống thuốc xong, về sau sẽ không cần phải uống nữa.”
“Thật chứ?” Hài hài tử trong mắt đều là kinh hỉ, này chứng tỏ bệnh của bọn họ sẽ khỏi sao? Thật tốt, về sau cha, nương, Nguyệt Kiến tỷ tỷ sẽ không phải ra ngoài nữa.
“Nương, tụi con không sợ, trước kia cha cũng cho tụi con ăn rất nhiều dược mà, dược không có đắng, còn rất ngọt nữa!” Nữ hài ngây thơ ngẩng mặt nói.
“Lần này không giống, nếu lúc đó đau thì gọi nương nhé?” Tiết Mật ôm trọn hai hài tử, trong lòng có chút không đành lòng, đều do nàng…….
Một lát sau, buông hai hài tử ra, từ trong bình lấy ra hai viên thuốc màu trắng, nhìn Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân, đem viên thuốc bỏ vào miệng đứa nhỏ, hai đứa nhu thuận ăn.
Thấy thế, Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân vội vàng đặt tay lên sau lưng bọn nhỏ, lúc đầu trên mặt bọn nhỏ không có biểu cảm gì, sau đó liền bắt đầu trở nên đỏ, hai tiểu tử kia vội mím chặt miệng.
Tiết Mật nhìn thấy bọn nhỏ thế này, lo lắng nhìn chăm chú.
Đột nhiên, nữ hài khóc lên, “Nương, đau quá, thật là khó chịu…… Ô ô……”
“Hành nhi…….” Tiết Mật cũng bật khóc theo nàng, hài tử vẫn luôn kiên cường, từ nhỏ đến giờ cũng chưa khóc như thế, hiện tại lại khóc lợi hại như vậy, nhất định là rất đau, mới đi lên phía trước hai bước, liền bị Thích Vô Thương kéo lại.
“Không thể đi qua, phía sau không thể bị quấy rầy!” Nam tử đáy mắt không đành lòng nói.
Tiết Mật thấy nam hài cũng khóc lên, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, nhưng môi vẫn mím thật chặt, không có phát ra thanh âm nào. Nàng lập tức che miệng mình, cả người liền run rẩy, vì sao, đều do ta, đều do ta……
Dần dần bọn nhỏ cũng không có thanh âm gì, giống như đang ngủ, trên mặt còn lưu lại nước mắt, nhìn qua khiến người khác đau lòng.
Lại qua một lúc lâu, Nguyệt Kiến cùng lão giả đồng thời thu tay, đặt ở bên cạnh, thở ra một hơi thật dài, “Có thể…..”
Tiết Mật vội vàng chạy qua đem hài tử ôm vào ngực, dùng sức hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhưng sao bọn nó vẫn chưa tỉnh lại?”
“Chỉ là tạm thời ngất đi, hơn nữa dược của nam tử kia hẳn là có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, thật không biết hắn sao làm được, nhưng là đối với đứa nhỏ cũng rất tốt, thời điểm giải độc tố giúp bọn nó tẩy kinh phạt tủy về sau tu luyện càng thêm dễ dàng…….” Lão giả ánh mắt kính nể nói.
Tiết Mật đột nhiên nhớ tới lúc đó mặt Quân Ngọc Hàn trắng bệch, chẳng lẽ bởi vì thế nên hắn mới tiêu hao nhiều linh lực như vậy sao?
Đặt hài tử lên giường, Tiết Mật nói tạ ơn với Nguyệt Kiến cùng Thích Hồng Quân, sau đó ba người liền đi ra ngoài.
Ra ngoài phòng, Thích Hồng Quân vuốt vuốt râu, “Vô Thương, đối thủ của cháu rất lợi hại a, cẩn thận một chút, đừng để cháu dâu và tằng tôn tử của ta chạy theo người khác…….” Nói xong liền cười ly khai.
Thích Vô Thương quay đầu nhìn Tiết Mật ngủ trên giường cùng hài tử, hiện tại đã tới bước này, hắn sẽ không nhường, Mật nhi đối hắn còn có cảm tình, bất luận thế nào, hắn đều hy vọng người làm bọn nàng hanh phúc chính là hắn……
Sang ngày thứ hai, hài tử đã tỉnh, đã có tinh thần, Tiết Mật vui vẻ dẫn bọn nhỏ đi tìm Quân Ngọc Hàn, hài tử đã tốt rồi, nhất định phải để Quân Ngọc Hàn thấy, hắn chắc chắn cũng sẽ rất vui, cũng không biết thân thể hắn đã tốt hơn chưa, ngày hôm qua thấy sắc mặt còn rất khó coi a……
Vừa mới tiến vào sân, hai hài tử liền hô to, “Cha!”
Nhưng rất kỳ quái không có ai đáp lại, không ở đây sao? Sao hay chạy ra ngoài vậy a, thân thể còn chưa có tốt……. Tiết Mật có chút bất mãn.
Dẫn hài tử vào trong phòng, liếc thấy trên bàn có một tờ giấy, nữ tử cầm lên xem, sắc mặt bỗng trở nên khó coi, phía trên chỉ viết vài chữ.
“Ta đi rồi, bảo trọng!”
Tờ giấy trắng theo tay nữ tử trượt xuống dưới, bay bay rơi xuống mặt đất.
Bình luận truyện