Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 92: Oan gia xinh đẹp: Thói quen của Mặc Di



Khách sạn bán đảo HongKong.

Tại khách sạn Salisbury ở Hongkong, mới sáng sớm đã xuất hiện không khí vô cùng quỷ dị.

Đây là gian phòng xa hoa bậc nhất trên tầng cao nhất của khách sạn, thiết kế theo phong cách Châu Âu thanh lịch tươi mát, rất xứng với các thiết bị xa hoa trong phòng. Màu vàng kim cộng với màu ngà voi được bố trí hài hòa, rất tài tình mà biểu lộ ra sắc thái nhàn nhã của con người phương đông.

Chỗ độc đáo nhất chính là, bên trong có một bể bơi vô cùng lớn, nhưng lại thông với tấm kính dưới trần, không thiếu ánh mặt trời ấm áp trong không khí. Bên cạnh lại là những cột trụ cung đình, pho tượng được thiết kế theo phong cách La Mã cực kì đặc biệt, nơi nơi xa hoa.

Hoàng Phủ Ngạn Thương cùng Mặc Di Nhiễm Dung rạng sáng hôm qua đã tới nơi này, nhưng mà, là mỗi người một phòng!

Ánh mặt trời mới lên, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào mặt nước bên trong bể bơi, khúc xạ ra từng tia lấp lánh trên sóng nước, đón vầng sáng tự nhiên, toàn thân hóa trang một bộ đồ trắng Mặc Di đang tập trung tinh thần ngồi một chỗ, con ngươi trong suốt không vui không buồn, dường như không nhiễm bụi khói trần gian.

Tại trước mặt cô, đang bày ra trận pháp bài Tarot, đây là từ một phong tục được lưu truyền mà hình thành ra trận pháp Tarot, màu tím đậm hình thành quyền uy của bài tính.

Nhìn kỹ đi, cũng là "Chấp hành hành động" trước "trận pháp vòng cổ Trân Châu ", đây là một loại trận pháp thích hợp nhất trước khi hành động một việc gì đó, thông qua loại trận pháp bói toán này, có thể khiến quẻ bói có thể rất nhanh biết được vấn đề khó khăn cùng với biện pháp xử lý tốt nhất.

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn trận pháp cuối cùng rút ra một lá bài, rất lâu sau, mới chậm rãi đem mở ra, đập vào mắt, lại là chủ bài Major Arcana —— ma thuật sư!

Trong truyền thống bài Tarot, cùng sở hữu bảy mươi tám bài tẩy mặt, chia làm hai mươi hai trương chủ bài Major Arcana và mười sáu tấm cung đình bài và bốn mươi tấm bài mắc kẹt.

Ngay khi cô nhìn thấy tấm bài cuối cùng của trận pháp kia, trong mắt dường như hơi dao động một chút, lập tức nhíu mày.

Ngay lúc Mặc Di rơi vào trầm tư, chuông cửa lập tức vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, nhẹ thở dài một hơi, đi tới cửa, tự mình mở cửa.

Cửa phòng mở ra, ánh mắt cô rơi vào một khuôn mặt đẹp trai!

"Chào buổi sáng, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Chỉ thấy Hoàng Phủ Ngạn Thương tự mình đem bữa sáng đưa tới, vẻ mặt quan tâm hỏi han.

"Tốt lắm, thực cảm tạ Hoàng Phủ tiên sinh an bài tất cả cho tôi!"

Mặc Di Nhiễm Dung đi theo phía sau, môi anh đào nở ra một nụ cười đẹp tự nhiên.

Hoàng Phủ Ngạn Thương trong lòng chợt có một tia mất mác, hắn quay đầu lại nhìn về phía cô, nói:

"Thời gian chúng ta quen nhau không tính là ngắn, em có thể gọi tôi là Ngạn Thương, cái danh xưng Hoàng Phủ tiên sinh này dường như có chút không hay!"

Mặc Di Nhiễm Dung cười ảm đạm, không nói gì.

Lúm đồng tiền như hoa lê rơi vào trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Thương có thể nói là kinh diễm vạn phần, hắn thất thần trong chốc lát, chính cái gọi là "Quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp", hôm nay hắn rốt cục biết ý nghĩa của những lời này.

Chỉ thấy thân trên cô mặc áo trắng Rosa, bên dưới lại là quần ngắn kết hợp phong cách Gypsy, mà một đầu tóc dài đen không buộc lại mà buông xõa xuống dưới, một đôi mắt màu tím lưu chuyển ánh sáng huyền bí.

Cảnh đẹp lúc này dường như khiến Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn đến ngốc!

Hắn thừa nhận đã nhiều ngày ở chung, mỗi đêm trong giấc mơ đều là hình dáng của cô...

Bữa sáng được ăn trong yên tĩnh, đây là kinh nghiệm của Hoàng Phủ Ngạn Thương khi mới tiếp xúc với cô biết được, ngày thường cô là một phụ nữ cực kì yên tĩnh, nhất là lúc ăn cơm, không cần phải nói cô tuyệt đối sẽ không mở miệng, lại càng không giống những người phụ nữ khác thích líu ríu trên bàn cơm.

Vừa mới bắt đầu Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng không biết điểm ấy, hắn ý đồ khơi mào không khí trên bàn cơm, nào biết, trừ bỏ hứng thú với nội dung cùng hoàn cảnh công tác của hắn, Mặc Di Nhiễm Dung dường như đối với những thứ khác không hề dao động.

Nhất là khiến hắn không chịu được —— cho đến bây giờ, cô vẫn lễ phép mà gọi hắn là "Hoàng Phủ tiên sinh" !

Điều này chính xác đã khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích sâu sắc, tạm thời không nói hắn đường đường là thiếu gia của Hoàng Phủ Gia tộc, riêng chỉ khuôn mặt anh tuấn khí khái cùng với địa vị quốc tế của hắn đã khiến nhiều phụ nữ mơ ước, nhưng chỉ suy nhất người phụ nữ trước mặt này lại không hề dao động.

Ánh nắng sớm chiếu lên khuôn mặt của Mặc Di Nhiễm Dung, có ánh sáng trong suốt, khiến cô nhìn qua càng thêm tuyệt mỹ.

Trên khuôn mặt không có một chút trang điểm nào của cô, đây là một khuôn mặt trong sáng cực kì sạch sẽ, thiên sinh lệ chất hình dáng xinh đẹp khiến cho cô nhìn qua càng thêm thanh nhã thoát tục.

Hoàng Phủ Ngạn Thương biết mặt phụ nữ đều gạt người, có rất nhiều phụ nữ nhìn qua rất trong sáng, nhưng trên cơ bản đều là đánh một lớp trang điểm thật dày, rất nhiều khuôn mặt bị phấn tàn phá, phải trải qua quá trình trang điểm thật lâu mới tạo ra khuôn mặt trong sáng.

Nhưng, Mặc Di Nhiễm Dung thì khác, hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra đây là một làn da trắng nõn tự nhiên, giống như một cây vải mới lột da, mềm tới độ có thể véo ra nước.

Yên lặng ăn bữa sáng Mặc Di Nhiễm Dung dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đối diện cô giật mình, sau khi tao nhã uống xong ngụm sữa, buông chén xuống ——

"Hoàng Phủ tiên sinh —— "

Cô phá lệ mà mở miệng, âm thanh thanh nhã tản ra như mùi hoa nhài thơm mát.

Ách?

Hoàng Phủ Ngạn Thương lập tức phản ứng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút xấu hổ, sống lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn một người phụ nữ đến mức thất thần như vậy.

Hắn ra vẻ thong dong mà cười nói: "Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên khi cùng nhau ăn mà em mở miệng!"

Mặc Di Nhiễm Dung hơi giật mình một chút, dường như hoàn toàn không có ý thức đến chính mình có thói quen này, một lát sau, cô mới cười nhạt nói:

"Chuyên tâm trong khi ăn uống cũng là một loại dưỡng sinh !"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện