Tử Dương
Chương 115: Trợ giúp Trương Động Chi
Dịch giả: Lốp Xe Non
Rượu Mạc Vấn uống đều là rượu mạnh, làm như vậy là để nhanh chóng luyện hóa đan dược bổ khí còn sót lại trong người. Lúc này khoảng thời gian Chu tướng quân trở về còn bốn tháng, Chu quý nhân đã nhận lời, một khi Chu tướng quân về triều sẽ nhanh chóng xúc tiến trận đấu pháp giữa Phật với Đạo. Quốc sư kia đã là tu vi Tử khí, để bảo đảm chắc chắn thì trước khi đấu pháp phải đột phá Thiên kiếp, thời gian cấp bách chỉ có thể học cấp tốc.
Mạc Vấn uống rượu đương nhiên sẽ có người báo cho Chu quý nhân biết. Nếu như mỗi ngày Mạc Vấn chỉ uống một ít thì có lẽ Chu quý nhân cũng không hỏi đến, nhưng thời gian gần đây Mạc Vấn mỗi ngày uống hết một vò rượu, đây là tửu lượng gấp mấy lần người bình thường. Chu quý nhân không hiểu nên truy vấn nguyên nhân, mà Mạc Vấn cũng chỉ trả lời qua loa chứ cũng không nói thật. Nếu như hắn nói cho Chu quý nhân biết lúc này tu vi hắn không địch nổi Quốc sư, có thể Chu quý nhân sẽ kéo dài trận đấu pháp giữa Đạo và Phật mà hắn bắt buộc phải tham gia kia.
Để tránh thêm phiền toái, thường ngày Mạc Vấn hầu như không bước chân ra ngoài. Trương Động Chi đã hai lần tới mời, đều bị hắn lấy lý do có ty chức bên người mà thoái thác. Cứ như vậy lại qua thêm nửa tháng, Mạc Vấn nhận thấy bổ khí đan dược còn sót lại trong người có xu thế giảm bớt, mặc dù viên đan dược này là do hắn tự tay luyện thành, nhưng hắn cũng không có cách gì tính toán chuẩn xác được cuối cùng đan dược có chứa bao nhiêu linh khí, chỉ có thể tính toán đại khái. Đến lúc này hắn bỗng có một dự cảm chẳng lành, linh khí còn sót lại trong đan dược ở bụng có lẽ sẽ không đủ để chống đỡ hắn độ qua Thiên kiếp tiến vào Tử khí.
"Tiên sinh, quý nhân cho mời." Sau giờ Ngọ, Mạc đang ngồi trong phòng khoanh chân đả tọa thì ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị nữ.
Mạc Vấn hồi khí trả lời một tiếng, tiếp đó xuống giường xỏ giày cùng thị nữ kia đi đến phòng khách chỗ Chu quý nhân ở.
"Hôm nay sao tiên sinh chưa uống rượu?" Chu quý nhân phất tay sai thị nữ rời đi.
Mạc Vấn cũng không trả lời Chu quý nhân, chỉ cười cười mở miệng, "Không biết quý nhân cho gọi bần đạo vì chuyện gì?"
"Có việc muốn bàn bạc với tiên sinh, Nhị hoàng tử sắp cai sữa." Chu quý nhân giơ tay ra hiệu cho Mạc Vấn ngồi xuống.
Mạc Vấn nhíu mày đi lại chứ không ngồi, ngụ ý của Chu quý nhân là một khi cai sữa, đối phương có thể nghĩ biện pháp khác để làm hại Nhị hoàng tử.
"Nếu không cai sữa, đối phương cũng sẽ sinh nghi. Quý nhân có thể cai sữa cho Nhị hoàng tử, nếu như đối phương lại mưu hại thì cứ để bần đạo đối phó." Mạc Vấn sau khi suy tính mở miệng nói ra.
"Có tiên sinh ở đây, ta rất yên tâm, còn một chuyện nữa không thuộc trách nhiệm của tiên sinh, nhưng ta vẫn muốn nghe thử quan điểm của ngươi." Chu quý nhân lại lần nữa mời Mạc Vấn ngồi xuống.
"Mời quý nhân nói." Mạc Vấn ngồi xuống mở miệng.
"Chử thị kia quả thật đã sinh hạ con trai, ta lẽ ra phải đi tới chúc mừng, chỉ là còn đắn đo chưa quyết định quà mừng, tiên sinh có cao kiến gì?" Chu quý nhân hỏi.
"Bần đạo không giỏi đối nhân xử thế, quý nhân đã hỏi đường người mù rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ta định dâng thư xin hoàng thượng giáng hai con ta xuống làm vương tử, lấy tư cách này chúc mừng, tiên sinh cho rằng có được hay không?" Chu quý nhân hỏi.
"E rằng không ổn, có chút nóng vội. Hoàng thượng để tránh bị thiên hạ chỉ trích, ắt sẽ không đồng ý, còn cho rằng quý nhân mượn cớ châm biếm hắn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lời tiên sinh cũng giống với suy nghĩ của ta, chỉ là hoàng thượng đã sinh hoàng tử, nào có lý gì cả con của Tiên hoàng và con của hoàng thượng đều được xưng là hoàng tử?"
Mạc Vấn cũng không trả lời ngay, hắn thực sự chán ghét chuyện tranh giành quyền lực của hoàng thất quan lại. Nhưng Chu quý nhân đã truy hỏi, nếu không chia sẻ ưu phiền thì có vẻ không thỏa đáng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyến đến tiếng bước chân, mặc dù cách rất xa, nhưng Mạc Vấn lại có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của lão Ngũ. Lão Ngũ bước đi có một đặc điểm, ở xa thì bước rất nhanh nhưng khi đến gần thì sẽ bước chân chậm lại. Thói quen này của gã là do hắn nhiều lần phê bình mà dưỡng thành.
Tiếng bước chân của lão Ngũ dừng lại ở bên ngoài sân, gã rất ít đến nơi này, lần này tới chắc chắn là có chuyện.
"Quý nhân có thể xin từ bỏ thân phận Hoàng tử, đồng thời xin hoàng thượng ban cho hai vị vương tử ăn bổng lộc của Thân vương." Mạc Vấn nói với Chu quý nhân.
Chu quý nhân cực kỳ thông minh, nghe xong lập tức biểu lộ vẻ vui mừng. Theo lời Mạc Vấn thì có bỏ có được, chủ yếu nhất là cho hoàng thượng một lối thoát cực kỳ tốt.
Mạc Vấn vốn không muốn tham dự tranh đấu hoàng thất, nói xong chỉ sợ Chu quý nhân lại hỏi những cái khác, vội vàng cáo từ đi ra.
Ra bên ngoài, Mạc Vấn mở miệng gọi lão Ngũ lúc này đang muốn rời đi.
"Lão gia, Trương tướng quân đến, đang ở tiền viện, vẻ mặt lo lắng, có lẽ không phải muốn mời cậu ra ngoài ăn vịt muối." Lão Ngũ xoay người trở lại.
Mạc Vấn gật đầu, quay người đi về phía tiền viện. Nếu như là việc công thì Trương tướng quân sẽ không nhờ lão Ngũ đến thông báo, chắc là chuyện riêng.
Ở tiền viện, Trương Động Chi đang ở phòng khách sốt ruột đứng ngồi không yên.
"Trương tướng quân có chuyện gì cần ta hỗ trợ?" Mạc Vấn cười hỏi.
"Hiền đệ thật sự là thần cơ diệu toán, thực không dám giấu giếm, thời gian gần đây ngu huynh mắc bệnh tương tư rồi, tới chỗ đệ xin đơn thuốc." Trương Động Chi chắp tay nói.
"Nếu là bệnh tật thông thường thì đệ có thể chữa được, yêu quỷ quấn thân đệ cũng có thể hỗ trợ, nhưng bệnh tương tư này của huynh lại không có đơn đặc trị." Mạc Vấn cười, ngồi xuống bên cạnh Trương Động Chi.
"Không nên nói đùa, ta đã vừa ý một cô gái, chắc chắn muốn lấy nàng làm vợ, đệ nhất định phải giúp ta một tay." Lúc này Trương Động Chi hoàn toàn đã mất hết sự dũng mãnh khi lâm trận giết địch, chỉ còn một vẻ mặt mê gái.
"Không biết con gái nhà ai mà làm cho huynh thần hồn điên đảo như vậy?" Mạc Vấn thuận miệng cười hỏi.
"Cô nương Phương Chỉ của Thanh Liên Các." Trương Động Chi trả lời.
"Thanh Liên Các là ở chỗ nào?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Là thanh lâu lớn nhất Kiến Khang, cách nơi này chừng mười dặm." Trương Động Chi giơ tay chỉ về phía nam.
"Cô gái thanh lâu? Nếu như lệnh tôn, lệnh từ biết được chẳng phải sẽ bị huynh làm cho tức chết sao? Việc này đệ không giúp được, huynh tìm người khác đi." Mạc Vấn nghe xong lắc đầu liên tục. Tuy rằng lúc này hắn là đạo sĩ, nhưng trước kia chính là thư sinh đọc đủ sách thánh hiền, Nho gia cực kỳ coi thường con gái thanh lâu.
"Ta còn chưa nói xong, cô nương họ Phương kia vốn là con gái của Phương Tư Không. Trước kia Phương Tư Không bị kết tội bỏ tù, nên Phương cô nương mới bị đẩy vào Thanh Liên Các. Mặc dù thân ở thanh lâu, nhưng Phương Chỉ cũng không tiếp khách, chỉ dùng sở học văn thư, ca múa làm cho người khác vui vẻ. Nhân phẩm rất trong sạch, tướng mạo như hoa, dáng người như cây liễu (ý nói dáng chuẩn). Về phần gia phụ gia mẫu đệ có thể yên tâm, gia phụ và Phương Tư Không là bạn cũ, cũng đồng ý cho ta lấy Phương cô nương làm chính thất (vợ cả)." Trương Động Chi vội vàng giải thích.
"Thanh lâu là không thể chuộc thân, làm sao huynh có thể lấy nàng?" Mạc Vấn hỏi.
"Hoàng thượng mừng được long tử, đại xá thiên hạ. Phương cô nương cũng được xếp vào diện đặc xá, lúc này đã được tự do. Nàng quyết định giờ Mùi hôm nay ở Thanh Liên Các chọn rể, người tham gia không phú cũng là quý (tức là toàn người giàu có máu mặt). Ngu huynh chỉ có vài lần gặp mặt Phương cô nương, sợ là không được nàng chọn trúng, cho nên mới tới thỉnh cầu đệ." Trương Động Chi cầm chén trà hết cầm lên lại đặt xuống.
Mạc Vấn thấy gã lo lắng như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị, "Trương tướng quân dũng mãnh vô địch, lưng đeo bốn thanh đao sắc, tay cầm một cây trường thương xung phong nơi xa trường, ta xem kẻ nào dám tranh giành với huynh?"
"Hay cho một Mạc Vấn đệ, nhìn đệ thường ngày ít nói, thật không ngờ lần này lại cười nhạo ta, bản tướng quân nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi chưa ăn cơm ta mời, nhưng đã nhận hai cuộn vải, ngươi thiếu nợ nhân tình ta trước." Trương Động Chi biết Mạc Vấn đang trêu đùa y, liền giả bộ nổi giận.
"Vải là lão Ngũ nhận, huynh tìm hắn đi cùng đi." Mạc Vấn cười nói.
"Được rồi, không nói đùa nữa, thời gian sắp đến rồi, đệ mau đi cùng ta." Trương Động Chi thò tay kéo Mạc Vấn.
"Phương cô nương kia chọn rể có điều kiện gì? Đệ đi giúp huynh thế nào?" Mạc Vấn quyết định cắm rễ không đi.
"Không ai biết được, đệ đi đến chỗ đó giả bộ làm tùy tùng của ta, tùy cơ ứng biến, âm thầm giúp ta." Trương Động Chi kéo hắn không nổi, càng thêm sốt ruột.
"Đạo nhân như đệ vốn không nên đến thanh lâu, lại còn phải giả vờ làm tùy tùng của huynh? Không được, không được." Mạc Vấn lắc đầu liên tục.
"Việc này nếu thành công, ta sẽ ghi nhớ ân tình lớn lao của đệ, mau đi." Trương Động Chi liên tục giậm chân.
"Đệ thân mang trọng trách, nếu như rời đi, ai sẽ bảo vệ quý nhân và hoàng tử?" Mạc Vấn đứng dậy nói ra.
"Hoàng thượng mừng được long tử, ai lại ngu xuẩn chọc hắn vào lúc này." Trương Động Chi thò tay kéo Mạc Vấn đi ra ngoài.
"Chờ đệ một lát, đệ đi thay quần áo." Mạc Vấn sau khi ra cửa rẽ vào nội viện trước hết báo với Chu quý nhân, sau đó đi tới chỗ lão Ngũ thay một bộ quần áo nô bộc rồi theo Trương Động Chi ra khỏi cổng Vương phủ.
Trương Động Chi cưỡi ngựa đi, thấy Mạc Vấn không cưỡi ngựa, nên gã chỉ có thể bỏ ngựa xuống cùng đi bộ với Mạc Vấn, trong lúc đi đường không ngừng ngẩng đầu nhìn mặt trời.
"Còn kịp, yên tâm đi." Mạc Vấn thuận miệng nói, đạo nhân đều biết quan sát thái âm và thái dương để phân biệt canh giờ. Lúc này khoảng cách đến giờ Mùi vẫn còn nửa canh giờ, với tốc độ đi của hai người lúc này hoàn toàn có thể đến đúng giờ.
Với bản tính của Mạc Vấn, hắn cực kỳ không muốn đi. Một là, thanh lâu là nơi ẩn giấu những điều dơ bẩn, bất kể là xuất phát từ động cơ nào thì đạo nhân cũng không nên vào thanh lâu. Hai là, nơi đó có nhiều người hỗn tạp, ngộ nhỡ có người nhớ kỹ hắn, sau này đấu pháp với Quốc sư sẽ rất dễ bị người ta mượn cớ. Nhưng lo lắng này đã bị tiêu trừ sau khi tới Thanh Liên Các, bởi ở chỗ này tuy bốn phía đầy ắp người nhưng không có ai thèm liếc hắn một cái.
Thanh Liên Các ở thành Nam, nhà đơn, quy mô rất rộng lớn, không thua kém Vương phủ. Xung quanh nơi này không có cửa hàng mà là một mảnh rừng cây thưa thớt, trong rừng có nhiều chốt ngựa, mà ngoài viện thì có hơn trăm người đứng xung quanh. Trong đó, không thiếu người quần áo hoa lệ, diện mạo bất phàm, cũng có trẻ con nghèo đói mặc áo vải, còn lại chính là những người mặc quần áo người hầu như Mạc Vấn, không hỏi cũng biết là phụng bồi chủ nhân đi tới.
"Hiền đệ, chỗ này đẹp đẽ và thanh tịnh chứ?" Trương Động Chi chỉ vào cây cối trong rừng.
"Nếu không biết tình hình cụ thể ta còn tưởng chỗ này là thư viện." Mạc Vấn quay đầu lại trả lời. Trước đó hắn chú ý thấy ngoài bìa rừng có người trộm ngựa, vốn muốn đi tới ngăn cản, sau khi nghĩ lại bỏ đi ý nghĩ này. Phàm là người có thể tới chỗ này, có ai lại để tâm việc thiếu một con ngựa chứ.
Bởi thanh lâu là do quan phủ quản lý nên xung quanh đều có nha dịch trấn giữ. Những nha dịch này vô cùng thông minh, nhìn thấy mấy người mặc trang phục cao quý kia đều tỏ vẻ sững sờ, sau đó giả bộ như lần đầu gặp gỡ mà đi lên bắt chuyện hàn huyên, nịnh bợ quyền quý, giữ thể diện cho mấy người quyền quý trước mặt kẻ khác. Nơi này cho dù tốt thì cuối cùng vẫn là thanh lâu, không có người quyền quý nào lại hy vọng bị người khác biết là mình thường xuyên tới đây.
"Những người này chức quan cao hơn Trương tướng quân?" Mạc Vấn chỉ những người đang cầm quạt hoặc cầm ngọc rồi hỏi Trương Động Chi.
"Không phải vậy, phần lớn những người kia là quan gia, nha dịch đắc tội không nổi, còn chúng ta là tướng lĩnh, đa phần nha dịch không biết." Trương Động Chi hơi hồi hộp khi nhìn về phía cửa nam, lúc này cửa lớn của Thanh Liên Các vẫn đang đóng.
Mạc Vấn gật đầu. Tình hình lúc này cùng với năm đó ở Vô Lượng Sơn có vài phần tương tự. Lần đó hắn vì giúp Hắc Tam mới đi, kết quả là Hắc Tam không thể toại nguyện, ngược lại chính hắn lại được Vô Lượng Sơn giữ lại. Lần này đi cùng Trương Động Chi đến đây, không có khả năng lại tái hiện tình hình năm đó, cần phải xuất ra tất cả vốn liếng trợ giúp Trương Động Chi được toại nguyện.
Giờ Mùi vừa đến, cửa lớn của Thanh Liên Các được người ở trong kéo ra. Mấy cô gái thanh lâu trang điểm sặc sỡ đi ra, mỗi người đều cầm một chồng giấy vuông. Sau khi ra cửa lập tức phân phát cho mọi người, "Tất cả hãy làm một vế câu đối lại, hợp tâm ý muội muội nhà ta mới có thể đi vào..."
Rượu Mạc Vấn uống đều là rượu mạnh, làm như vậy là để nhanh chóng luyện hóa đan dược bổ khí còn sót lại trong người. Lúc này khoảng thời gian Chu tướng quân trở về còn bốn tháng, Chu quý nhân đã nhận lời, một khi Chu tướng quân về triều sẽ nhanh chóng xúc tiến trận đấu pháp giữa Phật với Đạo. Quốc sư kia đã là tu vi Tử khí, để bảo đảm chắc chắn thì trước khi đấu pháp phải đột phá Thiên kiếp, thời gian cấp bách chỉ có thể học cấp tốc.
Mạc Vấn uống rượu đương nhiên sẽ có người báo cho Chu quý nhân biết. Nếu như mỗi ngày Mạc Vấn chỉ uống một ít thì có lẽ Chu quý nhân cũng không hỏi đến, nhưng thời gian gần đây Mạc Vấn mỗi ngày uống hết một vò rượu, đây là tửu lượng gấp mấy lần người bình thường. Chu quý nhân không hiểu nên truy vấn nguyên nhân, mà Mạc Vấn cũng chỉ trả lời qua loa chứ cũng không nói thật. Nếu như hắn nói cho Chu quý nhân biết lúc này tu vi hắn không địch nổi Quốc sư, có thể Chu quý nhân sẽ kéo dài trận đấu pháp giữa Đạo và Phật mà hắn bắt buộc phải tham gia kia.
Để tránh thêm phiền toái, thường ngày Mạc Vấn hầu như không bước chân ra ngoài. Trương Động Chi đã hai lần tới mời, đều bị hắn lấy lý do có ty chức bên người mà thoái thác. Cứ như vậy lại qua thêm nửa tháng, Mạc Vấn nhận thấy bổ khí đan dược còn sót lại trong người có xu thế giảm bớt, mặc dù viên đan dược này là do hắn tự tay luyện thành, nhưng hắn cũng không có cách gì tính toán chuẩn xác được cuối cùng đan dược có chứa bao nhiêu linh khí, chỉ có thể tính toán đại khái. Đến lúc này hắn bỗng có một dự cảm chẳng lành, linh khí còn sót lại trong đan dược ở bụng có lẽ sẽ không đủ để chống đỡ hắn độ qua Thiên kiếp tiến vào Tử khí.
"Tiên sinh, quý nhân cho mời." Sau giờ Ngọ, Mạc đang ngồi trong phòng khoanh chân đả tọa thì ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị nữ.
Mạc Vấn hồi khí trả lời một tiếng, tiếp đó xuống giường xỏ giày cùng thị nữ kia đi đến phòng khách chỗ Chu quý nhân ở.
"Hôm nay sao tiên sinh chưa uống rượu?" Chu quý nhân phất tay sai thị nữ rời đi.
Mạc Vấn cũng không trả lời Chu quý nhân, chỉ cười cười mở miệng, "Không biết quý nhân cho gọi bần đạo vì chuyện gì?"
"Có việc muốn bàn bạc với tiên sinh, Nhị hoàng tử sắp cai sữa." Chu quý nhân giơ tay ra hiệu cho Mạc Vấn ngồi xuống.
Mạc Vấn nhíu mày đi lại chứ không ngồi, ngụ ý của Chu quý nhân là một khi cai sữa, đối phương có thể nghĩ biện pháp khác để làm hại Nhị hoàng tử.
"Nếu không cai sữa, đối phương cũng sẽ sinh nghi. Quý nhân có thể cai sữa cho Nhị hoàng tử, nếu như đối phương lại mưu hại thì cứ để bần đạo đối phó." Mạc Vấn sau khi suy tính mở miệng nói ra.
"Có tiên sinh ở đây, ta rất yên tâm, còn một chuyện nữa không thuộc trách nhiệm của tiên sinh, nhưng ta vẫn muốn nghe thử quan điểm của ngươi." Chu quý nhân lại lần nữa mời Mạc Vấn ngồi xuống.
"Mời quý nhân nói." Mạc Vấn ngồi xuống mở miệng.
"Chử thị kia quả thật đã sinh hạ con trai, ta lẽ ra phải đi tới chúc mừng, chỉ là còn đắn đo chưa quyết định quà mừng, tiên sinh có cao kiến gì?" Chu quý nhân hỏi.
"Bần đạo không giỏi đối nhân xử thế, quý nhân đã hỏi đường người mù rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Tiên sinh quá khiêm tốn rồi, ta định dâng thư xin hoàng thượng giáng hai con ta xuống làm vương tử, lấy tư cách này chúc mừng, tiên sinh cho rằng có được hay không?" Chu quý nhân hỏi.
"E rằng không ổn, có chút nóng vội. Hoàng thượng để tránh bị thiên hạ chỉ trích, ắt sẽ không đồng ý, còn cho rằng quý nhân mượn cớ châm biếm hắn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Lời tiên sinh cũng giống với suy nghĩ của ta, chỉ là hoàng thượng đã sinh hoàng tử, nào có lý gì cả con của Tiên hoàng và con của hoàng thượng đều được xưng là hoàng tử?"
Mạc Vấn cũng không trả lời ngay, hắn thực sự chán ghét chuyện tranh giành quyền lực của hoàng thất quan lại. Nhưng Chu quý nhân đã truy hỏi, nếu không chia sẻ ưu phiền thì có vẻ không thỏa đáng.
Đúng lúc này, bên ngoài truyến đến tiếng bước chân, mặc dù cách rất xa, nhưng Mạc Vấn lại có thể nghe ra đó là tiếng bước chân của lão Ngũ. Lão Ngũ bước đi có một đặc điểm, ở xa thì bước rất nhanh nhưng khi đến gần thì sẽ bước chân chậm lại. Thói quen này của gã là do hắn nhiều lần phê bình mà dưỡng thành.
Tiếng bước chân của lão Ngũ dừng lại ở bên ngoài sân, gã rất ít đến nơi này, lần này tới chắc chắn là có chuyện.
"Quý nhân có thể xin từ bỏ thân phận Hoàng tử, đồng thời xin hoàng thượng ban cho hai vị vương tử ăn bổng lộc của Thân vương." Mạc Vấn nói với Chu quý nhân.
Chu quý nhân cực kỳ thông minh, nghe xong lập tức biểu lộ vẻ vui mừng. Theo lời Mạc Vấn thì có bỏ có được, chủ yếu nhất là cho hoàng thượng một lối thoát cực kỳ tốt.
Mạc Vấn vốn không muốn tham dự tranh đấu hoàng thất, nói xong chỉ sợ Chu quý nhân lại hỏi những cái khác, vội vàng cáo từ đi ra.
Ra bên ngoài, Mạc Vấn mở miệng gọi lão Ngũ lúc này đang muốn rời đi.
"Lão gia, Trương tướng quân đến, đang ở tiền viện, vẻ mặt lo lắng, có lẽ không phải muốn mời cậu ra ngoài ăn vịt muối." Lão Ngũ xoay người trở lại.
Mạc Vấn gật đầu, quay người đi về phía tiền viện. Nếu như là việc công thì Trương tướng quân sẽ không nhờ lão Ngũ đến thông báo, chắc là chuyện riêng.
Ở tiền viện, Trương Động Chi đang ở phòng khách sốt ruột đứng ngồi không yên.
"Trương tướng quân có chuyện gì cần ta hỗ trợ?" Mạc Vấn cười hỏi.
"Hiền đệ thật sự là thần cơ diệu toán, thực không dám giấu giếm, thời gian gần đây ngu huynh mắc bệnh tương tư rồi, tới chỗ đệ xin đơn thuốc." Trương Động Chi chắp tay nói.
"Nếu là bệnh tật thông thường thì đệ có thể chữa được, yêu quỷ quấn thân đệ cũng có thể hỗ trợ, nhưng bệnh tương tư này của huynh lại không có đơn đặc trị." Mạc Vấn cười, ngồi xuống bên cạnh Trương Động Chi.
"Không nên nói đùa, ta đã vừa ý một cô gái, chắc chắn muốn lấy nàng làm vợ, đệ nhất định phải giúp ta một tay." Lúc này Trương Động Chi hoàn toàn đã mất hết sự dũng mãnh khi lâm trận giết địch, chỉ còn một vẻ mặt mê gái.
"Không biết con gái nhà ai mà làm cho huynh thần hồn điên đảo như vậy?" Mạc Vấn thuận miệng cười hỏi.
"Cô nương Phương Chỉ của Thanh Liên Các." Trương Động Chi trả lời.
"Thanh Liên Các là ở chỗ nào?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.
"Là thanh lâu lớn nhất Kiến Khang, cách nơi này chừng mười dặm." Trương Động Chi giơ tay chỉ về phía nam.
"Cô gái thanh lâu? Nếu như lệnh tôn, lệnh từ biết được chẳng phải sẽ bị huynh làm cho tức chết sao? Việc này đệ không giúp được, huynh tìm người khác đi." Mạc Vấn nghe xong lắc đầu liên tục. Tuy rằng lúc này hắn là đạo sĩ, nhưng trước kia chính là thư sinh đọc đủ sách thánh hiền, Nho gia cực kỳ coi thường con gái thanh lâu.
"Ta còn chưa nói xong, cô nương họ Phương kia vốn là con gái của Phương Tư Không. Trước kia Phương Tư Không bị kết tội bỏ tù, nên Phương cô nương mới bị đẩy vào Thanh Liên Các. Mặc dù thân ở thanh lâu, nhưng Phương Chỉ cũng không tiếp khách, chỉ dùng sở học văn thư, ca múa làm cho người khác vui vẻ. Nhân phẩm rất trong sạch, tướng mạo như hoa, dáng người như cây liễu (ý nói dáng chuẩn). Về phần gia phụ gia mẫu đệ có thể yên tâm, gia phụ và Phương Tư Không là bạn cũ, cũng đồng ý cho ta lấy Phương cô nương làm chính thất (vợ cả)." Trương Động Chi vội vàng giải thích.
"Thanh lâu là không thể chuộc thân, làm sao huynh có thể lấy nàng?" Mạc Vấn hỏi.
"Hoàng thượng mừng được long tử, đại xá thiên hạ. Phương cô nương cũng được xếp vào diện đặc xá, lúc này đã được tự do. Nàng quyết định giờ Mùi hôm nay ở Thanh Liên Các chọn rể, người tham gia không phú cũng là quý (tức là toàn người giàu có máu mặt). Ngu huynh chỉ có vài lần gặp mặt Phương cô nương, sợ là không được nàng chọn trúng, cho nên mới tới thỉnh cầu đệ." Trương Động Chi cầm chén trà hết cầm lên lại đặt xuống.
Mạc Vấn thấy gã lo lắng như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị, "Trương tướng quân dũng mãnh vô địch, lưng đeo bốn thanh đao sắc, tay cầm một cây trường thương xung phong nơi xa trường, ta xem kẻ nào dám tranh giành với huynh?"
"Hay cho một Mạc Vấn đệ, nhìn đệ thường ngày ít nói, thật không ngờ lần này lại cười nhạo ta, bản tướng quân nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi chưa ăn cơm ta mời, nhưng đã nhận hai cuộn vải, ngươi thiếu nợ nhân tình ta trước." Trương Động Chi biết Mạc Vấn đang trêu đùa y, liền giả bộ nổi giận.
"Vải là lão Ngũ nhận, huynh tìm hắn đi cùng đi." Mạc Vấn cười nói.
"Được rồi, không nói đùa nữa, thời gian sắp đến rồi, đệ mau đi cùng ta." Trương Động Chi thò tay kéo Mạc Vấn.
"Phương cô nương kia chọn rể có điều kiện gì? Đệ đi giúp huynh thế nào?" Mạc Vấn quyết định cắm rễ không đi.
"Không ai biết được, đệ đi đến chỗ đó giả bộ làm tùy tùng của ta, tùy cơ ứng biến, âm thầm giúp ta." Trương Động Chi kéo hắn không nổi, càng thêm sốt ruột.
"Đạo nhân như đệ vốn không nên đến thanh lâu, lại còn phải giả vờ làm tùy tùng của huynh? Không được, không được." Mạc Vấn lắc đầu liên tục.
"Việc này nếu thành công, ta sẽ ghi nhớ ân tình lớn lao của đệ, mau đi." Trương Động Chi liên tục giậm chân.
"Đệ thân mang trọng trách, nếu như rời đi, ai sẽ bảo vệ quý nhân và hoàng tử?" Mạc Vấn đứng dậy nói ra.
"Hoàng thượng mừng được long tử, ai lại ngu xuẩn chọc hắn vào lúc này." Trương Động Chi thò tay kéo Mạc Vấn đi ra ngoài.
"Chờ đệ một lát, đệ đi thay quần áo." Mạc Vấn sau khi ra cửa rẽ vào nội viện trước hết báo với Chu quý nhân, sau đó đi tới chỗ lão Ngũ thay một bộ quần áo nô bộc rồi theo Trương Động Chi ra khỏi cổng Vương phủ.
Trương Động Chi cưỡi ngựa đi, thấy Mạc Vấn không cưỡi ngựa, nên gã chỉ có thể bỏ ngựa xuống cùng đi bộ với Mạc Vấn, trong lúc đi đường không ngừng ngẩng đầu nhìn mặt trời.
"Còn kịp, yên tâm đi." Mạc Vấn thuận miệng nói, đạo nhân đều biết quan sát thái âm và thái dương để phân biệt canh giờ. Lúc này khoảng cách đến giờ Mùi vẫn còn nửa canh giờ, với tốc độ đi của hai người lúc này hoàn toàn có thể đến đúng giờ.
Với bản tính của Mạc Vấn, hắn cực kỳ không muốn đi. Một là, thanh lâu là nơi ẩn giấu những điều dơ bẩn, bất kể là xuất phát từ động cơ nào thì đạo nhân cũng không nên vào thanh lâu. Hai là, nơi đó có nhiều người hỗn tạp, ngộ nhỡ có người nhớ kỹ hắn, sau này đấu pháp với Quốc sư sẽ rất dễ bị người ta mượn cớ. Nhưng lo lắng này đã bị tiêu trừ sau khi tới Thanh Liên Các, bởi ở chỗ này tuy bốn phía đầy ắp người nhưng không có ai thèm liếc hắn một cái.
Thanh Liên Các ở thành Nam, nhà đơn, quy mô rất rộng lớn, không thua kém Vương phủ. Xung quanh nơi này không có cửa hàng mà là một mảnh rừng cây thưa thớt, trong rừng có nhiều chốt ngựa, mà ngoài viện thì có hơn trăm người đứng xung quanh. Trong đó, không thiếu người quần áo hoa lệ, diện mạo bất phàm, cũng có trẻ con nghèo đói mặc áo vải, còn lại chính là những người mặc quần áo người hầu như Mạc Vấn, không hỏi cũng biết là phụng bồi chủ nhân đi tới.
"Hiền đệ, chỗ này đẹp đẽ và thanh tịnh chứ?" Trương Động Chi chỉ vào cây cối trong rừng.
"Nếu không biết tình hình cụ thể ta còn tưởng chỗ này là thư viện." Mạc Vấn quay đầu lại trả lời. Trước đó hắn chú ý thấy ngoài bìa rừng có người trộm ngựa, vốn muốn đi tới ngăn cản, sau khi nghĩ lại bỏ đi ý nghĩ này. Phàm là người có thể tới chỗ này, có ai lại để tâm việc thiếu một con ngựa chứ.
Bởi thanh lâu là do quan phủ quản lý nên xung quanh đều có nha dịch trấn giữ. Những nha dịch này vô cùng thông minh, nhìn thấy mấy người mặc trang phục cao quý kia đều tỏ vẻ sững sờ, sau đó giả bộ như lần đầu gặp gỡ mà đi lên bắt chuyện hàn huyên, nịnh bợ quyền quý, giữ thể diện cho mấy người quyền quý trước mặt kẻ khác. Nơi này cho dù tốt thì cuối cùng vẫn là thanh lâu, không có người quyền quý nào lại hy vọng bị người khác biết là mình thường xuyên tới đây.
"Những người này chức quan cao hơn Trương tướng quân?" Mạc Vấn chỉ những người đang cầm quạt hoặc cầm ngọc rồi hỏi Trương Động Chi.
"Không phải vậy, phần lớn những người kia là quan gia, nha dịch đắc tội không nổi, còn chúng ta là tướng lĩnh, đa phần nha dịch không biết." Trương Động Chi hơi hồi hộp khi nhìn về phía cửa nam, lúc này cửa lớn của Thanh Liên Các vẫn đang đóng.
Mạc Vấn gật đầu. Tình hình lúc này cùng với năm đó ở Vô Lượng Sơn có vài phần tương tự. Lần đó hắn vì giúp Hắc Tam mới đi, kết quả là Hắc Tam không thể toại nguyện, ngược lại chính hắn lại được Vô Lượng Sơn giữ lại. Lần này đi cùng Trương Động Chi đến đây, không có khả năng lại tái hiện tình hình năm đó, cần phải xuất ra tất cả vốn liếng trợ giúp Trương Động Chi được toại nguyện.
Giờ Mùi vừa đến, cửa lớn của Thanh Liên Các được người ở trong kéo ra. Mấy cô gái thanh lâu trang điểm sặc sỡ đi ra, mỗi người đều cầm một chồng giấy vuông. Sau khi ra cửa lập tức phân phát cho mọi người, "Tất cả hãy làm một vế câu đối lại, hợp tâm ý muội muội nhà ta mới có thể đi vào..."
Bình luận truyện