Tử Dương

Chương 134: Hòa thượng gian xảo



Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Mạc Vấn đánh trúng, tay phải vung ra nên người nghiêng về bên trái, lại thừa cơ xoay người dùng chân trái đá xoáy. Nhưng hắn không ngờ hòa thượng Quảng Phổ không tránh né mà dồn khí vào ngực, chịu một đá này của hắn.

Sau khi rơi xuống đất Mạc Vấn nhanh chóng lùi lại. Vừa rồi nhìn bề ngoài có vẻ như hắn chiếm được thượng phong nhưng thực ra không phải. Một tát kia chỉ là để hạ nhục đối phương nên không dùng linh khí trợ lực. Cú đá sau đó của hắn đã dùng linh khí tung ra, tuy nhiên lại giống như đá trúng phải đồng sắt, không những không làm Quảng Phổ bị thương, mà còn bị phản lực làm cho chân trái của hắn có chút tê dại. Người này có khả năng đã luyện được công phu hộ thể Kim cương bất hoại.

Mạc Vấn nhanh chóng lùi lại ba trượng để ổn định thân hình. Hai mắt hòa thượng Quảng Phổ hung quang lóe lên nhưng ngay lập tức giấu đi, lão cầm thiền trượng trong tay đứng thẳng tại chỗ, không tiến lên đánh trả mà để một tay trước ngực, "A Di Đà Phật, ngã phật từ bi, Đạo gia chính là tông phái Trung thổ, Phật giáo từ xa mà đến không thể tranh giành với chủ nhà, hơn nữa đạo trưởng tuổi trẻ, bần tăng không thể cậy già bắt nạt trẻ, mời đạo trưởng thể hiện hết khả năng võ học của mình, cái thân già của bần tăng vẫn còn có thể chịu được."

Hòa thượng Quảng Phổ vừa nói ra, lập tức đổi được một tràng vỗ tay đinh tai nhức óc. Những người dân đến xem cuộc chiến đều ca ngợi Quảng Phổ có lòng khoan dung lớn, có phong thái của bậc trưởng lão. Trái ngược, đa phần mọi người có mặt đều khinh bỉ Mạc Vấn, bởi vì cho rằng hành động vừa rồi của hắn là muốn làm tổn hại danh dự của người khác, đánh mất khí phách, rơi xuống thấp kém.

Mạc Vấn nghe thấy thì vừa tức vừa giận, rõ ràng vừa rồi hòa thượng Quảng Phổ không tránh kịp nên mới bị đánh trúng, nhưng lão lại không biết xấu hổ nói thành là do mình nhường nhịn, lời này nói ra không chỉ lấy lại được thể diện cho lão mà còn hạ thấp được Mạc Vấn. Người đời không biết chân tướng đều trách hắn làm xấu mặt người ta, nào biết năm đó ở Man Hoang, nếu hắn không tránh kịp thì đã bị lão hồ ly này đánh lén chết ngay bên ngoài trướng của Vương tướng quân rồi.

Mạc Vấn rất tức giận nhưng cố gắng áp chế xuống để tập trung suy tính, lão hòa thượng này tự biết thân pháp của mình kém hơn nên ỷ vào công phu hộ thể cường hãn, mặc cho hắn thoải mái tấn công. Lão cực kì thâm hiểm, chủ động tránh nặng tìm nhẹ nhưng nói ra miệng lại thành khiêm nhường khoan hậu, người ngoài nào biết lão ta thua kém về thân pháp nên mới tìm cách đấu pháp khác có lợi cho lão.

Hòa thượng Quảng phổ nói xong bèn ngồi xếp bằng trên đất, thiền trượng đặt ngang đùi, chắp tay nhắm mắt, khí độ cao tăng đại đức từ bi lộ hết ra ngoài. Đám người dưới đài lại được dịp thi nhau vỗ tay, bày tỏ sự sùng bái.

Mạc Vấn dở khóc dở cười, thầm nghĩ người đời thật ngu muội, bị biểu hiện lừa dối mê hoặc. Hòa thượng Quảng Phổ ngồi xuống là vì tự biết khí hải là chỗ yếu nhất của mình, dù công phu hộ thể có lợi hại hơn nữa cũng không chịu nổi sự công kích của hắn. Lão ta đang tự vệ chứ nào phải nhường hắn ra tay để thể hiện lòng từ bi.

Lúc này Mạc Vấn mới biết đối phương lợi hại thế nào. Hòa thượng Quảng phổ xảo quyệt như quỷ, tinh thông thuật công tâm, hành động bỉ ổi cũng có thể nói thành đường hoàng chính trực. Bây giờ lão ta còn giả bộ mặc cho người ta chém giết mà không hề đánh trả, còn hiểm độc bồi thêm một câu ‘mời đạo trưởng thể hiện hết khả năng võ học của mình, cái thân già của bần tăng vẫn còn có thể chịu được" có khác nào là nói ‘ngươi không thể nào làm ta bị thương" Nếu hắn không đánh lão, lão sẽ không chiến mà thắng, hơn nữa còn thắng rất vinh quang. Nếu hắn đánh lão, bây giờ lão đã ngồi xuống che nhược điểm, trong hai ba chiêu làm sao có thể đánh nổi, trong khi người ta đang chăm chú xét nét hắn thế này thì đừng nói là vài chiêu, hắn đá lão ta một cái cũng là hành vi mất phong độ.

Đánh thì mất phong độ, không đánh thì xem như tự thua, người ta nói rõ là không sợ ngươi, bây giờ ngươi mà không đánh thì khác nào tự vả vào mặt. Đánh không được, không đánh cũng không được, quả thực là khó nghĩ.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lúc trước Quốc sư đánh lén ta ở Man Hoang nên hôm nay ta mới đánh ông. Hộ thể thần công của Quốc sư quá mức bá đạo, bần đạo bội phục, có điều ông không thể cứ ì ra đó được. Thế này đi, bần đạo rất giỏi về thân pháp, nếu ông có thể đánh trúng bần đạo thì bần đạo sẽ tự nhận thua có được không?" Do dự một lúc, Mạc Vấn rốt cục đành kìm chế lửa giận, mở miệng nói.

Trước khi nói ra lời này, Mạc Vấn cũng đã đoán được phản ứng của mọi người, quả nhiên đám đông xung quanh đều nhận ra Quốc sư ngồi xuống là chơi xấu, cũng không còn khinh thường hành động bạt tai Quốc sư của hắn nữa.

"A Di Đà Phật, bần tăng đúng là đã từng giám quân ở Man Hoang, có điều không biết đã đánh lén đạo trưởng lúc nào?" Hòa thượng Quảng Phổ chậm rãi hỏi.

Mạc Vấn nghe xong thì lại đau đầu, mỗi một câu của hòa thượng Quảng Phổ đều có giấu hậu chiêu, những lời này lại là một cái bẫy. Nếu như trả lời là nửa đêm ở bên ngoài lều của Vương tướng quân thì lão nhất định sẽ truy hỏi vì sao đêm hôm khuya khoắt lại đến lều của Vương tướng quân, thật thà trả lời thì khác nào bán đứng Vương tướng quân. Mặc dù Vương tướng quân tham tiền háo sắc, nhưng sau khi nhận lễ vật cũng đã buông tha cho người Miêu ở Man Hoang, nhận lễ vật rồi giúp người khác thì cũng coi là người tốt, vì vậy không thể bán đứng y. Nhưng không trả lời thì khác gì vu oan cho hòa thượng Quảng Phổ, như thế cục diện lại đổi chiều một lần nữa.

"Bần đạo không thích tranh cãi, thân pháp của ông không bằng bần đạo nên ngồi một chỗ ra vẻ, nếu như lời nói đúng với suy nghĩ thì mời đứng lên, nếu như bần đạo một chiêu không làm ông mất mạng thì tùy ông xử lý." Mạc Vấn lớn tiếng nói. Con lừa trọc này quá mức gian xảo, đấu khẩu thì chắc chắn không lại được lão, chỉ có thể dùng hành động, nếu như hòa thượng Quảng Phổ dám đứng dậy, hắn sẽ ngay lập tức vẽ trọng phù lấy tính mạng của lão.

Lời hắn nói ra, có cả người khen lẫn người chê, người sáng suốt thì ủng hộ hắn, biết hắn bất đắc dĩ mới phải nói ra lời khích tướng. Còn những kẻ ngu dốt thì chỉ trích hắn, mắng chửi hắn tuổi nhỏ mà kiêu ngạo, không có phong thái của đại gia.

Hòa thượng Quảng Phổ nghe thấy thì không trả lời, cũng không đứng dậy. Lão biết nếu như đứng dậy thì Mạc Vấn sẽ không ngại bỏ ra cái giá lớn để lấy tính mạng của lão, nhưng Mạc Vẫn đã lớn tiếng vặn hỏi, nếu không dám đứng dậy thì khác nào tự nhận mình sợ hãi.

"Nhanh chóng đứng dậy đi, đừng ra vẻ cao thâm nữa, đấu pháp là dựa vào bản lĩnh chân chính không phải là dùng lời lẽ gian xảo để chiến thắng." Mạc Vấn thấy hòa thượng Quảng Phổ do dự thì lại mở miệng thúc giục, trẻ tuổi cũng có ưu thế của trẻ tuổi, người trẻ khí thịnh, dù có vội vàng chút ít thì cũng hữu tình khả nguyên(*).

(*) Hữu tình khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ.

Nhưng đúng lúc này thì phía bắc là nơi Hoàng thượng ngồi, truyền đến tiếng của thái giám, "Lần này là đấu pháp giữa Phật và Đạo, không phải quân nhân tranh tài, mời Thiên Khu đạo trưởng trở về vị trí của mình, hiển lộ tất cả thần thông pháp thuật."

Mạc Vấn nghe thấy thì quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Hoàng thượng sau đó rời bước trở về vị trí cũ. Khẩu dụ của Hoàng thượng rất đúng với ý nguyện của hắn.

Trở về vị trí Thái cực, Mạc Vấn lập tức lấy ra Thiên Lang Hào vẽ một đạo Lôi phù, vẽ xong thì lấy hai ngón tay kẹp bút vểnh lên, còn ba ngón tay mang đạo phù đã vẽ xong ném thẳng về phía hòa thượng Quảng Phổ. Động tác này không phải hắn sáng tạo ra, mà căn cứ vào vết rạch rất nhỏ trên đầu hộp đen mà suy đoán ra. Chắc chắn khi còn sống Triệu chân nhân cũng làm như thế, phương pháp dùng hai ngón tay vểnh bút, ba ngón còn lại vung phù hắn cũng đã phỏng đoán khi chưa đạt đến Tử khí, nhưng vì chưa thể phóng được linh khí ra ngoài nên không thể kiểm nghiệm. Phù chỉ nếu như được vung dọc thì lực cản của không khí sẽ lớn, tốc độ không nhanh, dẫn đến đối thủ cũng dễ dàng đề phòng. Nếu vung ra ngang thì lực cản không khí sẽ nhỏ, đi rất nhanh làm cho đối thủ khó phát hiện.

Khoảng cách giữa hai người lúc này là năm mươi mấy bước, mỗi bước khoảng ba xích (~1m/bước), mười xích là một trượng (3,3m), linh khí Mạc Vấn hiện giờ có thể phóng ra hơn mười trượng, vừa zin khoảng cách cần thiết.

Tử phù bay ngang tới, nhưng hòa thượng Quảng Phổ vẫn phát hiện ra, đợi đến khi Lôi phù bay tới gần thì dùng hai tay giơ thiền trượng lên đập. Mạc Vấn vung phù chú bay ngang, nếu như quét ngang thì có nguy cơ sai tay, vì vậy chỉ có thể dùng gập đập ngang.

Thiền trượng được dung luyện từ nhiều loại kim loại như sắt, đồng, thiếc, vàng nên rất cứng, còn tử phù là dịch trúc tía phơi nắng, rất mềm mại, nhưng trên phù đã được đóng pháp ấn, có uy lực của sấm sét, thiền trượng và tử phù va vào nhau sinh ra tiếng nổ khủng khiếp cùng với bạo khí mạnh liệt, khiến cho mảnh gỗ bắn tung tóe.

Hòa thượng Quảng Phổ mất chỗ đặt chân, lợi dụng bạo khí phát ra lướt lên không trung rồi vung thiền trượng lăng không quét xuống.

Mạc Vấn thấy thế thì âm thầm cười lạnh, cuối cùng lão Quảng Phổ này không giả bộ từ bi được đã bắt đầu phản kích.

Mặc dù hòa thượng Quảng Phổ tay cầm thiền trượng lăng không quét xuống nhưng bên ngoài thiền trượng chứa đựng linh khí, chỗ linh khí phóng đến làm cho chính giữa của pháp đài xuất xuất hiện một đường nứt vỡ, vết nứt nhanh chóng tiến về phía tây, công thẳng tới Mạc Vấn.

Mạc Vấn không lăng không hay di chuyển để tránh, mà mở hộp đen lấy một tờ tử phù, lại vẽ một đạo Lôi phù, giơ tay vung ngang. Cử động lần này của hòa thượng Quảng Phổ là muốn hủy đi chỗ đặt chân của hắn. Đương nhiên hắn không thể để lão đạt được mục đích, bất kể giá nào cũng phải giữ được pháp đài dưới chân mình.

Còn cách hắn ba trượng, Lôi phù đã đụng vào linh khí xuất ra từ thiền trượng, tiếng nổ lại vang lên, sóng khí ồ ạt phát ra kéo theo mảnh gỗ bay tứ tán. Pháp đài có vẽ Âm dương Thái cực dưới chân hắn tuy cũng bị ảnh hưởng nhưng vẫn không sập.

Chặn được đòn tấn công của Hòa thượng Quảng Phổ nhưng Mạc Vấn chưa vội phản kích, đơn giản là vì bây giờ Quảng Phổ đang ở giữa không trung, vượt quá phạm vi phù chú của hắn có thể đánh tới, nếu cũng nhảy lên truy kích thì chỉ sợ sẽ có nhiều vấn đề nảy sinh. Dù sao hắn cũng vừa tiến vào Tử khí, chưa quen với việc lăng không.

Trong đấu pháp tất nhiên cũng phải đấu trí, lần này chữ Vạn dưới chân Hòa thượng Quảng Phổ đã bị hủy, nếu đáp xuống đất thì buộc phải đứng chỗ khác. Hắn đã chiếm được thế thượng phong, để xem Quảng Phổ sẽ đối phó thế nào.

Hòa thượng Quảng Phổ hình như cũng đã nhìn ra ý đồ của hắn, bèn lắc người một cái, thiền trượng quét ra ba lượt, ba luồng linh khí cấp tốc chém xuống Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhanh chóng vẽ ba lá Lôi phù ném ngược lên để ngăn lại, tiếc là pháp đài của hắn cũng nằm trong tầm ảnh hưởng, ba tiếng nổ phát ra, pháp đài đổ sập xuống. Mạc Vấn đành phải lắc người nhảy sang pháp đài phía đông, vẽ nhanh hai đạo Hỏa phù ném xuống, pháp đài phía đông lập tức bốc lửa nghi ngút, hắn lại tiếp tục chuyển thân nhảy sang pháp đài phía tây nam. Hòa thượng Quảng Phổ bay lên đã lâu, tất phải đáp xuống, bây giờ chỉ còn mỗi chỗ hắn đứng là nguyên vẹn, để xem lão ta sẽ ứng phó thế nào khi đáp xuống.

Hòa thượng Quảng Phổ thấy pháp đài bị hủy, lập tức nhận ra ý đồ của Mạc Vấn, bèn vội vàng lao nhanh xuống chỗ hắn đang đứng. Mạc Vấn vốn định dùng Lôi phù tấn công thì chợt một ý nghĩ lóe lên, nếu bây giờ dùng đến phù chú thì lão ta lại mượn lực nhảy lên không, như vậy thì mình hao tốn linh khí mà lại thành ra giúp lão, được chẳng bằng mất.

Hòa thượng Quảng Phổ lao tới nhưng lại không hề ra tay, Mạc Vấn thấy thế hết sức nghi hoặc. Nếu lão ta muốn cướp chỗ đứng thì phải dùng linh khí tấn công hắn, sau đó nhân lúc hắn bận phòng ngự để hạ xuống đài, thế mà lão ta vẫn chưa ra tay, không biết là có ý đồ gì?

Trong lòng đã có nghi vấn, Mạc Vấn cũng không vội ra tay, đợi lão ta hạ xuống rồi mới tính tiếp.

"Nếu đấu pháp tiếp với bổn quốc sự thì ngươi nhất định sẽ thua, hay là thu tay lại, ta sẽ cho phép ngươi xây một trăm đạo quan." Hòa thượng Quảng Phổ hạ xuống đất lập tức thấp giọng truyền âm.

"Nếu cứ để các ngươi mê hoặc, con dân Trung thổ ta sớm muộn gì cũng tuyệt tự." Lúc này Mạc Vấn vẫn còn rất nhiều linh khí, có thể vẽ ra cả Thiên cương phù hoặc Địa sát phù. Pháp thuật lợi hại nhất chưa xuất ra, làm sao dừng tay. Vì vậy hắn tiếp tục tung Lôi phù tấn công.

Hòa thượng Quảng Phổ thấy Lôi phù bay đến nhưng không hề ngăn cản mà cấp tốc lướt về phía pháp đài đang bốc cháy ngùn ngụt. Dưới sự dẫn dẵn bằng linh khí của hắn, ngọn lửa đang bốc lên không hề tản mát ra mà đều tụ lại bên cạnh.

Hòa thượng Quảng Phổ ở phía trên ngọn lửa đang cháy rừng rực, cất giọng từ bi, "Bần tăng tự nguyện nhận thua, tha thiết xin đạo trưởng cho tăng nhân Hộ Quốc Tự dập tắt ngọn lửa, tránh làm tổn thương đến dân chúng vô tội, A Di Đà Phật..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện