Tử Dương
Chương 176: Hộ Quốc Chân Nhân
Dịch giả: argetlam7420
Hoàng gia sở dĩ hay dùng thái giám truyền chỉ, là bởi thanh âm của thái giám vừa cao vừa sắc, giọng điệu cao hơn thường nhân gấp mấy lần, một tiếng "Thượng Thanh Tông Mạc Chân nhân tiếp chỉ" từ ngoài cửa đông dịch quán truyền rõ mồn một đến tận Thiên viện.
Mạc Vấn nghe tiếng chậm rãi bước ra, thánh chỉ đến nhanh như vậy cho thấy Hoàng gia trên dưới đều đã nhất trí, thái giám tới truyền chỉ cho thấy Hoàng gia có ý muốn để cho nhiều người biết đến tin này, lại còn xưng hô tôn kính hết mực, không nghi ngờ gì nữa đạo thánh chỉ này là muốn mời hắn tiếp quản Hộ quốc Kim ấn nước Triệu.
Mạc Vấn chậm rãi ra khỏi cửa Thiên viện, ra tới cửa dịch quán thì thấy bên ngoài tùy tùng đang đứng thành hàng dài đến mười dặm, một người tay đang cầm cuộn thánh chỉ, những người khác cung kính đứng phía sau. Có mấy vị quan lại mặc thường phục đang đứng trò chuyện ở cửa đông, thấy vậy nhao nhao tránh ra, từ đằng xa chỉ trỏ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn đứng thẳng người chắp tay.
" Hoàng Đế Đại Triệu viết: Huyền Môn Thượng Thanh Tông Thiên Khu chân nhân Mạc Vấn, lượng tiết cao phong, phẩm khiết đức hinh, nhân hậu từ thiện, mang lòng vạn dân. Quả nhân ba lần cầu thỉnh, ngài mới hạc giá lý trần (ý nói xuống núi giúp sức), hôm nay kính phong Mạc Chân nhân làm Đại Triệu Hộ Quốc Chân Nhân, phong hào Đại Đức, thống binh Đông Bắc. Đại Triệu có được hiền tài thế này, là chuyện may mắn cả đời Quả nhân, là phúc của xã tắc, do vậy ta muốn tuyên bố ba việc. Thứ nhất đại xá thiên hạ, thanh lao tịnh ngục (tức là xá tội cho tù nhân). Hai là hữu nghị với các nước lân bang, chấm dứt chiến sự phía Tây Bắc. Ba là giảm thuế ruộng hai thành, kỳ hạn năm năm. Như vậy là một chuyện may mắn cả nước cùng vui, vạn dân chúc mừng, hết chỉ."
Mạc Vấn thẳng người nghe chỉ, trong lòng có nhiều mâu thuẫn. Đạo thánh chỉ này đọc rất trịnh trọng, rất đề cao khen ngợi hắn, lại dùng ngôn từ khiêm tốn, quả thực bảo vệ chu toàn thanh danh của hắn. Ngoài ra trong thánh chỉ không đề cập đến chuyện hứa hẹn Dự Công chúa nói lúc trước, trước tiên biểu lộ thành ý với hắn, những điều này đều làm hắn cảm thấy hài lòng. Nhưng thánh chỉ lại sửa lại điều Dự Công chúa hứa với hắn trước đó - người Hồ không cướp vợ con tài sản của người Hán - đổi thành đại xá thiên hạ, điều này làm hắn rất bất mãn, đại xá thiên hạ không thể nào so được với yêu cầu không được cướp vợ con tài sản của người Hán của hắn.
Thánh chỉ đọc xong, đám đông vây xem có nhiều người ồ lên, tin tức ngay lập tức lan ra, trong thành hò reo vui mừng như sấm dậy. Mạc Vấn vốn đang do dự có nên tiếp chỉ hay không, thấy tình hình đó chỉ đành phải nói “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tiếp nhận thánh chỉ.
"Chúc mừng Chân nhân, phong đài ngay hôm nay sẽ xây dựng, ba ngày sau sẽ cử hành lễ phong chức." Nội thị nói.
"Làm phiền rồi." Mạc Vấn chắp tay đáp lại.
Nội thị thấy Mạc Vấn vẻ mặt lãnh đạm, liền thức thời cáo lui, Mạc Vấn xoay người tiến vào dịch quán đúng lúc đám đông ùa tới chúc mừng, trở về chỗ ở của mình.
Ngồi được không lâu, Thạch Chân vẻ mặt vui mừng quay về, tới cùng nàng còn có Ký công chúa mặt trắng mũi cao.
"Thạch Thanh ra mắt Chân nhân." Ký công chúa bước vào cửa liền tới trước hành lễ với Mạc Vấn, cũng giống như Thạch Chân, nàng dùng kiểu chắp tay của người học võ.
"Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ra mắt Ký công chúa." Mạc Vấn giơ tay đáp lễ.
"Nàng chẳng muốn gặp ngươi đâu, ta bảo mãi không được, đành phải lôi nàng tới vậy." Thạch Chân cười nói.
Mạc Vấn vì ngại lễ nghi nên gật đầu mỉm cười.
"Mạc Vấn là người yêu của ta, ngươi chỉ được nhìn thôi, không được cướp đâu nhá." Thạch Chân ngồi xuống cười nói với Thạch Thanh.
Thạch Thanh nghe vậy không đáp lời, mà nghiêng đầu liếc mắt, vẻ mặt hờn dỗi.
"Chuyện lúc trước ngươi hứa với ta, thánh chỉ vì sao không có nói tới?" Mạc Vấn cũng không hứng thú với hai cô nàng, hắn chỉ quan tâm đến điều kiện Thạch Chân đã từng đáp ứng.
"Chuyện này sao có thể viết trong thánh chỉ được? Ngươi cứ yên tâm, về sau sẽ có thông báo ban ra, quốc nhân nghe được, nhất định sẽ thu liễm." nói xong Thạch Chân liền chuyển đề tài, "Lần này ngươi được thỏa mãn tâm nguyện rồi đây, lần này đi ngươi là tướng soái mà không phải giám sát quân tình, ngươi chắc là đang vui lắm."
Mạc Vấn nhẹ nhàng gật đầu. Nước Triệu đối đãi hắn tốt ngoài mong đợi, vô cùng cung kính, lại còn giao đại quân cho hắn thống lĩnh. Mặc dù đối phương là cân nhắc từ khía cạnh đẩy lui quân địch đi nữa, nhưng không thể phủ nhận thành ý và tín nhiệm của bọn họ với hắn. Điều khiến hắn vui mừng nhất là thánh chỉ khi nãy đã nói rõ ba chuyện kia là do hắn đổi lấy, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều sự hiểu lầm của người đời.
"Mạc Chân nhân năm nay bao nhiêu tuổi?" Thạch Thanh rướn người về phía trước hỏi.
"Đạo sĩ không nói tuổi thọ." Mạc Vấn không có hảo cảm với nàng này, cho nên trả lời rất là cứng rắn.
"Mạc Vấn, Thạch Thanh được giao chức Tư Đồ đó, ngươi không nên đắc tội với nàng, nếu không ngày sau lương thảo tiền tuyến sợ là sẽ bị nàng ta trì hoãn ăn bớt." Thạch Chân nửa thật nửa đùa nói.
Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời, nước Triệu dùng người quan liêu hơn nước Tấn, quyền hành trong triều sao lại nằm hết trong tay mấy vị công chúa thế này.
"Không thú vị, không thú vị, ta về trước đây." Thạch Thanh thấy thái độ Mạc Vấn lạnh nhạt, cảm giác không thú vị, xoay người định đi.
"Để ta tiễn ngươi." Thạch Chân đứng dậy.
"Ở lại phụng bồi như ý lang quân của ngươi đi." Độ tùy hứng buông thả của Thạch Thanh còn cao hơn cả Thạch Chân, vẻ mặt giận dữ rời đi.
Thạch Chân nghe vậy trở về chỗ ngồi, nhìn Thạch Thanh rời đi, đợi nàng kia đi khuất nàng bỗng lộ ra vẻ khinh bỉ,
"Đồ trơ trẽn không biết xấu hổ."
Mạc Vấn nghi ngờ quay đầu lại, Thạch Chân chỉ mỉm cười nói, "Làm tốt lắm, nàng ta là kẻ chẳng ra gì, phải đối đãi với nàng ta như thế."
"Sao lại nói nàng ta như vậy?" Mạc Vấn không hiểu hỏi, xem ra trong Hoàng thất nước Triệu cũng có hiện tượng chia bè kết phái.
"Nàng dâm loạn cung đình, có quan hệ mờ ám với Tam Hoàng tử Tứ Hoàng tử." Thạch Chân mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Mạc Vấn nghe thế chợt nhíu mày. Những lời này của Thạch Chân không loại trừ khả năng hai người là tình địch, nhưng nàng không phải người tùy tiện dùng ngôn ngữ cay độc như thế vu cáo muội muội của mình, thật không ngờ trong hoàng tộc nước Triệu lại có cả những chuyện loạn luân như vậy.
"Ta vẫn trong sạch đấy nhé." Thạch Chân cười nói.
"Đừng nói mấy chuyện này nữa, lập tức năm vạn binh lính già yếu bệnh tật gọi về, ba vạn quân coi giữ tiền tuyến cũng gọi người bị thương về, chỉ để lại người trẻ trung khỏe mạnh. Ngoài ra năm ngàn kỵ binh phải mau chóng tập trung, ba ngày sau kỵ binh sẽ cùng ta lên đường tới Đông Bắc." Mạc Vấn không muốn nghe mấy chuyện dơ bẩn kia, cũng không nguyện tham gia vào tranh đấu nội bộ, cái hắn quan tâm là chiến sự Đông Bắc.
"Sau này ta sẽ an bài. Ta và ngươi đều được như ý nguyện, phải uống rượu chúc mừng một phen." Thạch Chân rất là hưng phấn, Mạc Vấn là nàng mời tới, lần này nàng đã lập công lớn cho nước Triệu.
"Miễn đi, nói rõ quan hệ trong hoàng thất nước Triệu các ngươi cho ta nghe." Mạc Vấn khoát tay hỏi, hồi trước hắn học sách Chư Tử Bách Gia, Quỷ Cốc Tử cũng nằm trong số đó, cho nên hắn mặc dù chưa từng ra chiến trường, nhưng rất am tường việc nhà binh. Hành quân đánh giặc phải bảo đảm lương thảo đầy đủ, mấy vị công chúa hoàng tử này dường như đang phân làm hai phái, hắn phải biết ai với ai cùng một phe, để xác định xem có ảnh hưởng đến việc xuất binh cùng tiếp tế lương thảo sau này hay không.
"Ta có giao hảo với Thái Tử. Thái úy là người của Thái Tử, chủ về quân sự. Ký công chúa đã lên giường ba vị Hoàng tử kia, quản lý Tư Đồ Tư Không. Phụ hoàng những năm gần đây mê luyến Anh Đào, Anh Đào nói sao Phụ hoàng nghe vậy, người này vạn lần không được đắc tội." Thạch Chân rót trà cho Mạc Vấn.
"Cô gái này lai lịch ra sao?" Mạc Vấn thấy móng tay Thạch Chân lại chạm vào nước trà, nhưng cũng thấy được móng tay nàng không giấu xuân dược, biết nàng lại đang trêu đùa mình, cho nên giả bộ không thấy.
"Anh Đào là đàn ông." Thạch Chân bưng trà tới gần.
Mạc Vấn nghe vậy lại nhíu mày, hắn mặc dù chán ghét nhưng cũng không quá ngạc nhiên, bởi bất kể là nước Tấn hay là nước Triệu, lúc này trào lưu “Nam Phong”** đang rất thịnh hành, thói xấu thấy nhiều cũng thành quen.
**Nam Phong: trào lưu nam giới thích nhau, tương tự như gay ở Trung Quốc ngày xưa.
"Bọn họ đều biết ta tiếp quản Hộ Quốc Kim Ấn là ngươi tiến cử, sau này liệu có bị họ gây khó dễ trong chuyện lương thảo không?" Mạc Vấn giơ tay tiếp nhận ly trà sắp tràn.
"Hắc hắc, sẽ không đâu, ta sẽ cùng đi xuất chinh với ngươi, nếu bọn hắn dám cắt xén lương thảo, ta liền trở về kinh tìm bọn hắn lý luận." Thạch Chân thấy Mạc Vấn để tràn nước trà cũng không nổi giận.
"Ngươi không hiểu việc quân, ra tiền tuyến làm chi?" Mạc Vấn nhíu mày.
"Kỵ binh do ta thống lĩnh, nếu là toàn bộ giao cho ngươi, sợ ngươi sẽ lại dùng việc công để báo thù riêng, đẩy bọn họ đi chịu chết." Thạch Chân lại đùa.
Mạc Vấn thở dài không biết làm sao, thở dài xong bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Ngươi bảo là có giao hảo với Thái Tử, thế Thái Tử có thích đàn ông không?"
"Thái Tử tiền nhiệm đúng là có sở thích này, nhưng Thái Tử hiện tại thích con gái eo thon cơ, ta chưa từng nghe nói hắn là loại đồng tính luyến ái." Thạch Chân lắc đầu nói.
"Tiền nhiệm?" Mạc Vấn liếc mắt hỏi.
"Tiền nhiệm Thái Tử mấy năm trước khởi binh bức vua thoái vị, bị Phụ hoàng giết chết. Trước đó Thái Tử chưởng quản ba bộ, sau liền phân ra làm hai bộ thu thuế và lương thực, không còn do một mình Thái Tử quản lý nữa." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn gật đầu đồng ý, lại hỏi Thạch Chân nói, "Đem hết thông tin tình hình chiến sự Đông Bắc tới đây cho ta, ta phải nắm rõ tình huống, tránh để lúc đến tiền tuyến lại không biết gì cả."
"Được, ta sẽ đích thân đi lấy." Thạch Chân thu hồi vẻ mặt cười đùa, nghiêm nghị gật đầu, bất quá gật đầu xong lại cười gian xảo, "Ngươi hỏi Thái Tử có sở thích “Nam phong” hay không, nhưng là sợ ta dan díu với hắn chứ gì?"
"Không phải chuyện của ngươi, đi nhanh." Mạc Vấn xua tay đuổi.
Thạch Chân tựa hồ rất vui khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạc Vấn, thấy hắn nhíu mày buồn rầu liền cười to hai tiếng, thỏa mãn rời đi.
Thạch Chân vừa đi được một lát, tỳ nữ lại đem tới một chồng danh thiếp. Mạc Vấn cầm lấy từng cái một lật xem, phát hiện lần này danh thiếp gửi tới đều là quan viên người Hán, chức quan đều không lớn, đa số là tiểu lại không có thực quyền.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn trả danh thiếp cho tỳ nữ, "Mời những viên quan người Hán này tới gặp ta."
Lát sau, có đến hai mươi mấy người bước vào, không có thanh niên trẻ tuổi, đa số là người già. "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử ra mắt chư vị, mời ngồi." Mạc Vấn đứng dậy hành lễ.
"Mạc Vấn, ngươi là người Hán hay là quốc nhân?" Một trong ba lão già đứng hàng đầu lên tiếng chỉ trích.
Chỉ một lời này đã làm Mạc Vấn trong lòng không vui, không phải là do người này vô lễ, mà là người này gọi người Hồ là “quốc nhân”, nô tính đã hiện rõ.
"Trả lời trưởng lão, bần đạo là người Hán." Mạc Vấn đáp.
"Ngươi là người Hán, vì sao lại dốc sức với quốc nhân?" Lão già trợn mắt trách móc.
"Chư vị cũng là người Hán, vì sao lại đi làm quan cho người Hồ?" Mạc Vấn thầm tức giận trong lòng, lên tiếng hỏi lại.
"Bọn ta “thân ở Tào doanh tâm tại Hán”, ủy thân nước Triệu chỉ vì che chở trăm họ một phương, ngươi tuổi còn trẻ lại đắm mình trong trụy lạc, trở thành thứ bại hoại, lão phu tuy không có sở trường gì nhưng lại có một cỗ chính khí tại ngực, lần này bọn ta tới chỉ vì báo cho ngươi biết, chúng ta coi khinh những kẻ như ngươi, làm người sống ở trên đời phải có khí phách." Lão già dõng dạc quát, quát xong xoay người vẫy tay với đám người sau lưng, "Chúng ta đi."
Mạc Vấn cho mời những người này tới, vốn là muốn giải bày tâm sự, giải thích nguyên do, không ngờ chưa kịp giải thích thì đã bị một trận sỉ vả, không kìm được sững người, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần. Đám người này đến đây động cơ vô cùng hèn hạ, định thông qua việc sỉ nhục hắn để tự sướng bản thân thanh cao trong sạch, nghĩ đến đây trong đầu hắn bỗng hiện lên gương mặt lão tăng Quảng Phổ năm xưa.
Tâm niệm nổi lên, lập tức lắc mình lao ra, Phá Hồn đao rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lão già vừa nói lúc nãy, "Nói lại những lời nhà ngươi nói lúc trước ta nghe."
"Ngươi muốn gì?" Lão già tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng đáp.
"Nếu ngươi thật sự là người khí phách, đem những lời nói lúc trước lặp lại lần nữa, ta lập tức lấy đầu ngươi treo lên, như ngươi mong muốn." Mạc Vấn nhíu mày nói.
Lão già kia nghe vậy không dám trả lời, lão vốn cho là Mạc Vấn sẽ nghĩ đến địa vị của mình mà không cùng bọn họ chấp nhặt, mà bọn họ thì nhân cơ hội này ra oai lấy chút danh dự, nào ngờ Mạc Vấn lại hành xử không theo lẽ thường.
Mạc Vấn trợn mắt nhìn đám người, nhìn tới ai người đó sợ hãi cúi đầu. Mạc Vấn thu hồi trường đao chỉ thẳng phía cửa đông, "Chớ có ở trước mặt ta khoe khoang khí phách, còn dám buông lời phỉ báng nữa, chém chết không tha, cút..."
Hoàng gia sở dĩ hay dùng thái giám truyền chỉ, là bởi thanh âm của thái giám vừa cao vừa sắc, giọng điệu cao hơn thường nhân gấp mấy lần, một tiếng "Thượng Thanh Tông Mạc Chân nhân tiếp chỉ" từ ngoài cửa đông dịch quán truyền rõ mồn một đến tận Thiên viện.
Mạc Vấn nghe tiếng chậm rãi bước ra, thánh chỉ đến nhanh như vậy cho thấy Hoàng gia trên dưới đều đã nhất trí, thái giám tới truyền chỉ cho thấy Hoàng gia có ý muốn để cho nhiều người biết đến tin này, lại còn xưng hô tôn kính hết mực, không nghi ngờ gì nữa đạo thánh chỉ này là muốn mời hắn tiếp quản Hộ quốc Kim ấn nước Triệu.
Mạc Vấn chậm rãi ra khỏi cửa Thiên viện, ra tới cửa dịch quán thì thấy bên ngoài tùy tùng đang đứng thành hàng dài đến mười dặm, một người tay đang cầm cuộn thánh chỉ, những người khác cung kính đứng phía sau. Có mấy vị quan lại mặc thường phục đang đứng trò chuyện ở cửa đông, thấy vậy nhao nhao tránh ra, từ đằng xa chỉ trỏ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn đứng thẳng người chắp tay.
" Hoàng Đế Đại Triệu viết: Huyền Môn Thượng Thanh Tông Thiên Khu chân nhân Mạc Vấn, lượng tiết cao phong, phẩm khiết đức hinh, nhân hậu từ thiện, mang lòng vạn dân. Quả nhân ba lần cầu thỉnh, ngài mới hạc giá lý trần (ý nói xuống núi giúp sức), hôm nay kính phong Mạc Chân nhân làm Đại Triệu Hộ Quốc Chân Nhân, phong hào Đại Đức, thống binh Đông Bắc. Đại Triệu có được hiền tài thế này, là chuyện may mắn cả đời Quả nhân, là phúc của xã tắc, do vậy ta muốn tuyên bố ba việc. Thứ nhất đại xá thiên hạ, thanh lao tịnh ngục (tức là xá tội cho tù nhân). Hai là hữu nghị với các nước lân bang, chấm dứt chiến sự phía Tây Bắc. Ba là giảm thuế ruộng hai thành, kỳ hạn năm năm. Như vậy là một chuyện may mắn cả nước cùng vui, vạn dân chúc mừng, hết chỉ."
Mạc Vấn thẳng người nghe chỉ, trong lòng có nhiều mâu thuẫn. Đạo thánh chỉ này đọc rất trịnh trọng, rất đề cao khen ngợi hắn, lại dùng ngôn từ khiêm tốn, quả thực bảo vệ chu toàn thanh danh của hắn. Ngoài ra trong thánh chỉ không đề cập đến chuyện hứa hẹn Dự Công chúa nói lúc trước, trước tiên biểu lộ thành ý với hắn, những điều này đều làm hắn cảm thấy hài lòng. Nhưng thánh chỉ lại sửa lại điều Dự Công chúa hứa với hắn trước đó - người Hồ không cướp vợ con tài sản của người Hán - đổi thành đại xá thiên hạ, điều này làm hắn rất bất mãn, đại xá thiên hạ không thể nào so được với yêu cầu không được cướp vợ con tài sản của người Hán của hắn.
Thánh chỉ đọc xong, đám đông vây xem có nhiều người ồ lên, tin tức ngay lập tức lan ra, trong thành hò reo vui mừng như sấm dậy. Mạc Vấn vốn đang do dự có nên tiếp chỉ hay không, thấy tình hình đó chỉ đành phải nói “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, tiếp nhận thánh chỉ.
"Chúc mừng Chân nhân, phong đài ngay hôm nay sẽ xây dựng, ba ngày sau sẽ cử hành lễ phong chức." Nội thị nói.
"Làm phiền rồi." Mạc Vấn chắp tay đáp lại.
Nội thị thấy Mạc Vấn vẻ mặt lãnh đạm, liền thức thời cáo lui, Mạc Vấn xoay người tiến vào dịch quán đúng lúc đám đông ùa tới chúc mừng, trở về chỗ ở của mình.
Ngồi được không lâu, Thạch Chân vẻ mặt vui mừng quay về, tới cùng nàng còn có Ký công chúa mặt trắng mũi cao.
"Thạch Thanh ra mắt Chân nhân." Ký công chúa bước vào cửa liền tới trước hành lễ với Mạc Vấn, cũng giống như Thạch Chân, nàng dùng kiểu chắp tay của người học võ.
"Phúc sinh Vô Lượng Thiên Tôn, ra mắt Ký công chúa." Mạc Vấn giơ tay đáp lễ.
"Nàng chẳng muốn gặp ngươi đâu, ta bảo mãi không được, đành phải lôi nàng tới vậy." Thạch Chân cười nói.
Mạc Vấn vì ngại lễ nghi nên gật đầu mỉm cười.
"Mạc Vấn là người yêu của ta, ngươi chỉ được nhìn thôi, không được cướp đâu nhá." Thạch Chân ngồi xuống cười nói với Thạch Thanh.
Thạch Thanh nghe vậy không đáp lời, mà nghiêng đầu liếc mắt, vẻ mặt hờn dỗi.
"Chuyện lúc trước ngươi hứa với ta, thánh chỉ vì sao không có nói tới?" Mạc Vấn cũng không hứng thú với hai cô nàng, hắn chỉ quan tâm đến điều kiện Thạch Chân đã từng đáp ứng.
"Chuyện này sao có thể viết trong thánh chỉ được? Ngươi cứ yên tâm, về sau sẽ có thông báo ban ra, quốc nhân nghe được, nhất định sẽ thu liễm." nói xong Thạch Chân liền chuyển đề tài, "Lần này ngươi được thỏa mãn tâm nguyện rồi đây, lần này đi ngươi là tướng soái mà không phải giám sát quân tình, ngươi chắc là đang vui lắm."
Mạc Vấn nhẹ nhàng gật đầu. Nước Triệu đối đãi hắn tốt ngoài mong đợi, vô cùng cung kính, lại còn giao đại quân cho hắn thống lĩnh. Mặc dù đối phương là cân nhắc từ khía cạnh đẩy lui quân địch đi nữa, nhưng không thể phủ nhận thành ý và tín nhiệm của bọn họ với hắn. Điều khiến hắn vui mừng nhất là thánh chỉ khi nãy đã nói rõ ba chuyện kia là do hắn đổi lấy, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều sự hiểu lầm của người đời.
"Mạc Chân nhân năm nay bao nhiêu tuổi?" Thạch Thanh rướn người về phía trước hỏi.
"Đạo sĩ không nói tuổi thọ." Mạc Vấn không có hảo cảm với nàng này, cho nên trả lời rất là cứng rắn.
"Mạc Vấn, Thạch Thanh được giao chức Tư Đồ đó, ngươi không nên đắc tội với nàng, nếu không ngày sau lương thảo tiền tuyến sợ là sẽ bị nàng ta trì hoãn ăn bớt." Thạch Chân nửa thật nửa đùa nói.
Mạc Vấn nghe vậy không tiếp lời, nước Triệu dùng người quan liêu hơn nước Tấn, quyền hành trong triều sao lại nằm hết trong tay mấy vị công chúa thế này.
"Không thú vị, không thú vị, ta về trước đây." Thạch Thanh thấy thái độ Mạc Vấn lạnh nhạt, cảm giác không thú vị, xoay người định đi.
"Để ta tiễn ngươi." Thạch Chân đứng dậy.
"Ở lại phụng bồi như ý lang quân của ngươi đi." Độ tùy hứng buông thả của Thạch Thanh còn cao hơn cả Thạch Chân, vẻ mặt giận dữ rời đi.
Thạch Chân nghe vậy trở về chỗ ngồi, nhìn Thạch Thanh rời đi, đợi nàng kia đi khuất nàng bỗng lộ ra vẻ khinh bỉ,
"Đồ trơ trẽn không biết xấu hổ."
Mạc Vấn nghi ngờ quay đầu lại, Thạch Chân chỉ mỉm cười nói, "Làm tốt lắm, nàng ta là kẻ chẳng ra gì, phải đối đãi với nàng ta như thế."
"Sao lại nói nàng ta như vậy?" Mạc Vấn không hiểu hỏi, xem ra trong Hoàng thất nước Triệu cũng có hiện tượng chia bè kết phái.
"Nàng dâm loạn cung đình, có quan hệ mờ ám với Tam Hoàng tử Tứ Hoàng tử." Thạch Chân mặt đầy vẻ khinh bỉ.
Mạc Vấn nghe thế chợt nhíu mày. Những lời này của Thạch Chân không loại trừ khả năng hai người là tình địch, nhưng nàng không phải người tùy tiện dùng ngôn ngữ cay độc như thế vu cáo muội muội của mình, thật không ngờ trong hoàng tộc nước Triệu lại có cả những chuyện loạn luân như vậy.
"Ta vẫn trong sạch đấy nhé." Thạch Chân cười nói.
"Đừng nói mấy chuyện này nữa, lập tức năm vạn binh lính già yếu bệnh tật gọi về, ba vạn quân coi giữ tiền tuyến cũng gọi người bị thương về, chỉ để lại người trẻ trung khỏe mạnh. Ngoài ra năm ngàn kỵ binh phải mau chóng tập trung, ba ngày sau kỵ binh sẽ cùng ta lên đường tới Đông Bắc." Mạc Vấn không muốn nghe mấy chuyện dơ bẩn kia, cũng không nguyện tham gia vào tranh đấu nội bộ, cái hắn quan tâm là chiến sự Đông Bắc.
"Sau này ta sẽ an bài. Ta và ngươi đều được như ý nguyện, phải uống rượu chúc mừng một phen." Thạch Chân rất là hưng phấn, Mạc Vấn là nàng mời tới, lần này nàng đã lập công lớn cho nước Triệu.
"Miễn đi, nói rõ quan hệ trong hoàng thất nước Triệu các ngươi cho ta nghe." Mạc Vấn khoát tay hỏi, hồi trước hắn học sách Chư Tử Bách Gia, Quỷ Cốc Tử cũng nằm trong số đó, cho nên hắn mặc dù chưa từng ra chiến trường, nhưng rất am tường việc nhà binh. Hành quân đánh giặc phải bảo đảm lương thảo đầy đủ, mấy vị công chúa hoàng tử này dường như đang phân làm hai phái, hắn phải biết ai với ai cùng một phe, để xác định xem có ảnh hưởng đến việc xuất binh cùng tiếp tế lương thảo sau này hay không.
"Ta có giao hảo với Thái Tử. Thái úy là người của Thái Tử, chủ về quân sự. Ký công chúa đã lên giường ba vị Hoàng tử kia, quản lý Tư Đồ Tư Không. Phụ hoàng những năm gần đây mê luyến Anh Đào, Anh Đào nói sao Phụ hoàng nghe vậy, người này vạn lần không được đắc tội." Thạch Chân rót trà cho Mạc Vấn.
"Cô gái này lai lịch ra sao?" Mạc Vấn thấy móng tay Thạch Chân lại chạm vào nước trà, nhưng cũng thấy được móng tay nàng không giấu xuân dược, biết nàng lại đang trêu đùa mình, cho nên giả bộ không thấy.
"Anh Đào là đàn ông." Thạch Chân bưng trà tới gần.
Mạc Vấn nghe vậy lại nhíu mày, hắn mặc dù chán ghét nhưng cũng không quá ngạc nhiên, bởi bất kể là nước Tấn hay là nước Triệu, lúc này trào lưu “Nam Phong”** đang rất thịnh hành, thói xấu thấy nhiều cũng thành quen.
**Nam Phong: trào lưu nam giới thích nhau, tương tự như gay ở Trung Quốc ngày xưa.
"Bọn họ đều biết ta tiếp quản Hộ Quốc Kim Ấn là ngươi tiến cử, sau này liệu có bị họ gây khó dễ trong chuyện lương thảo không?" Mạc Vấn giơ tay tiếp nhận ly trà sắp tràn.
"Hắc hắc, sẽ không đâu, ta sẽ cùng đi xuất chinh với ngươi, nếu bọn hắn dám cắt xén lương thảo, ta liền trở về kinh tìm bọn hắn lý luận." Thạch Chân thấy Mạc Vấn để tràn nước trà cũng không nổi giận.
"Ngươi không hiểu việc quân, ra tiền tuyến làm chi?" Mạc Vấn nhíu mày.
"Kỵ binh do ta thống lĩnh, nếu là toàn bộ giao cho ngươi, sợ ngươi sẽ lại dùng việc công để báo thù riêng, đẩy bọn họ đi chịu chết." Thạch Chân lại đùa.
Mạc Vấn thở dài không biết làm sao, thở dài xong bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Ngươi bảo là có giao hảo với Thái Tử, thế Thái Tử có thích đàn ông không?"
"Thái Tử tiền nhiệm đúng là có sở thích này, nhưng Thái Tử hiện tại thích con gái eo thon cơ, ta chưa từng nghe nói hắn là loại đồng tính luyến ái." Thạch Chân lắc đầu nói.
"Tiền nhiệm?" Mạc Vấn liếc mắt hỏi.
"Tiền nhiệm Thái Tử mấy năm trước khởi binh bức vua thoái vị, bị Phụ hoàng giết chết. Trước đó Thái Tử chưởng quản ba bộ, sau liền phân ra làm hai bộ thu thuế và lương thực, không còn do một mình Thái Tử quản lý nữa." Thạch Chân giải thích.
Mạc Vấn gật đầu đồng ý, lại hỏi Thạch Chân nói, "Đem hết thông tin tình hình chiến sự Đông Bắc tới đây cho ta, ta phải nắm rõ tình huống, tránh để lúc đến tiền tuyến lại không biết gì cả."
"Được, ta sẽ đích thân đi lấy." Thạch Chân thu hồi vẻ mặt cười đùa, nghiêm nghị gật đầu, bất quá gật đầu xong lại cười gian xảo, "Ngươi hỏi Thái Tử có sở thích “Nam phong” hay không, nhưng là sợ ta dan díu với hắn chứ gì?"
"Không phải chuyện của ngươi, đi nhanh." Mạc Vấn xua tay đuổi.
Thạch Chân tựa hồ rất vui khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Mạc Vấn, thấy hắn nhíu mày buồn rầu liền cười to hai tiếng, thỏa mãn rời đi.
Thạch Chân vừa đi được một lát, tỳ nữ lại đem tới một chồng danh thiếp. Mạc Vấn cầm lấy từng cái một lật xem, phát hiện lần này danh thiếp gửi tới đều là quan viên người Hán, chức quan đều không lớn, đa số là tiểu lại không có thực quyền.
Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn trả danh thiếp cho tỳ nữ, "Mời những viên quan người Hán này tới gặp ta."
Lát sau, có đến hai mươi mấy người bước vào, không có thanh niên trẻ tuổi, đa số là người già. "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử ra mắt chư vị, mời ngồi." Mạc Vấn đứng dậy hành lễ.
"Mạc Vấn, ngươi là người Hán hay là quốc nhân?" Một trong ba lão già đứng hàng đầu lên tiếng chỉ trích.
Chỉ một lời này đã làm Mạc Vấn trong lòng không vui, không phải là do người này vô lễ, mà là người này gọi người Hồ là “quốc nhân”, nô tính đã hiện rõ.
"Trả lời trưởng lão, bần đạo là người Hán." Mạc Vấn đáp.
"Ngươi là người Hán, vì sao lại dốc sức với quốc nhân?" Lão già trợn mắt trách móc.
"Chư vị cũng là người Hán, vì sao lại đi làm quan cho người Hồ?" Mạc Vấn thầm tức giận trong lòng, lên tiếng hỏi lại.
"Bọn ta “thân ở Tào doanh tâm tại Hán”, ủy thân nước Triệu chỉ vì che chở trăm họ một phương, ngươi tuổi còn trẻ lại đắm mình trong trụy lạc, trở thành thứ bại hoại, lão phu tuy không có sở trường gì nhưng lại có một cỗ chính khí tại ngực, lần này bọn ta tới chỉ vì báo cho ngươi biết, chúng ta coi khinh những kẻ như ngươi, làm người sống ở trên đời phải có khí phách." Lão già dõng dạc quát, quát xong xoay người vẫy tay với đám người sau lưng, "Chúng ta đi."
Mạc Vấn cho mời những người này tới, vốn là muốn giải bày tâm sự, giải thích nguyên do, không ngờ chưa kịp giải thích thì đã bị một trận sỉ vả, không kìm được sững người, một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần. Đám người này đến đây động cơ vô cùng hèn hạ, định thông qua việc sỉ nhục hắn để tự sướng bản thân thanh cao trong sạch, nghĩ đến đây trong đầu hắn bỗng hiện lên gương mặt lão tăng Quảng Phổ năm xưa.
Tâm niệm nổi lên, lập tức lắc mình lao ra, Phá Hồn đao rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng lão già vừa nói lúc nãy, "Nói lại những lời nhà ngươi nói lúc trước ta nghe."
"Ngươi muốn gì?" Lão già tuy sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng đáp.
"Nếu ngươi thật sự là người khí phách, đem những lời nói lúc trước lặp lại lần nữa, ta lập tức lấy đầu ngươi treo lên, như ngươi mong muốn." Mạc Vấn nhíu mày nói.
Lão già kia nghe vậy không dám trả lời, lão vốn cho là Mạc Vấn sẽ nghĩ đến địa vị của mình mà không cùng bọn họ chấp nhặt, mà bọn họ thì nhân cơ hội này ra oai lấy chút danh dự, nào ngờ Mạc Vấn lại hành xử không theo lẽ thường.
Mạc Vấn trợn mắt nhìn đám người, nhìn tới ai người đó sợ hãi cúi đầu. Mạc Vấn thu hồi trường đao chỉ thẳng phía cửa đông, "Chớ có ở trước mặt ta khoe khoang khí phách, còn dám buông lời phỉ báng nữa, chém chết không tha, cút..."
Bình luận truyện