Tử Dương
Chương 178: Đồng môn bất hòa
Dịch giả: argetlam7420
"Ngươi đang nói chuyện với ai đó?" Thạch Chân quay đầu nhìn phía Tây, nhưng không thấy bóng dáng ai.
"Không dám, bần đạo sao dám ngồi cùng bàn với công chúa nước Triệu và ngài Hộ Quốc Chân Nhân?" Ngoài cửa cách đó mười bước bỗng truyền đến tiếng đàn ông nói, chỉ nghe được tiếng lại không thấy người.
"Ta với đồng môn có đôi lời muốn nói, ngươi tạm thời tránh đi một chút." Mạc Vấn nói với Thạch Chân đang đứng ngơ ngác.
Thạch Chân nghe vậy đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được người tới chính là tên thích khách khét tiếng đã ám sát rất nhiều trọng thần nước Triệu, "ta xin đi trước."
Thạch Chân rời chỗ ngồi đứng lên đi ra ngoài, Mạc Vấn tay chỉ cái ghế trốn, "Mau hiện thân đi, đừng đùa giỡn nữa."
"Hắc hắc, bần đạo sao dám đùa giỡn Đại Triệu Hộ Quốc Chân Nhân." Lưu Thiếu Khanh vẫn không hiện thân.
Mạc Vấn nghe vậy, biết Lưu Thiếu Khanh đang hiểu lầm nhắn, cũng không lên tiếng trách móc mà chỉ thong thả rót rượu, "Ngươi cứ ngồi xuống đây, cho ta nói rõ nguyên do."
"Nói đi, bần đạo nghe đây." Lưu Thiếu Khanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lạnh giọng nói.
"Ta trợ giúp người Hồ chống lại nhà Mộ Dung nước Yên thực chất là để đổi lấy năm năm bình an cho bách tính, không hề tham lam vinh hoa phú quý. Họ hàng người thân của ta ở huyện Tây Dương đều bỏ mạng dưới tay người Hồ, thê tử mới cưới cũng bị người Hồ bắt đi, ta sao có thể quên được những điều này. Ngươi nhất định cũng biết, ta lúc trước đã từng tranh đoạt vị trí Quốc sư nước Tấn, vốn lúc ấy ta tính sẽ khuyên Hoàng đế nước Tấn khởi binh ra bắc giành lại quốc thổ, đuổi người Hồ, nào ngờ nước Tấn sùng Phật, đệ tử Tam Thanh ở nước Tấn không được trọng dụng, tranh đoạt Quốc sư thất bại, ta chỉ có thể tìm đường khác." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.
"Dân huyện chết rồi có thể điều người nơi khác đến, vợ bị bắt thì có thể lên giường với công chúa người Hồ mà." Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Thiếu Khanh chế giễu.
"Ngươi hãy nghe ta nói hết đã, tranh đoạt vị trí quốc sư nước Tấn thất bại, ta vốn có lòng quy ẩn, nhưng vậy thì biết báo đáp đại ân Thượng Thanh truyền thụ thế nào đây, chỉ có thể tìm con đường khác tạo phúc cho muôn dân. Hoàng đế nước Tấn nhu nhược không có lòng tiến quân ra bắc, lại đuổi ta ra khỏi nước Tấn, ta dù có lòng tương trợ cũng chẳng biết làm thế nào. Mà nhà Mộ Dung nước Yên là dị tộc ở vùng Đông Bắc, xuôi Nam đánh Triệu, chiếm đất tàn sát dân chúng, vô cùng tàn ác man rợ, không thể tương trợ. Nước Lương quá nhỏ yếu, cho dù bảy người chúng ta có đồng tâm giúp đỡ thì sức người cũng có hạn, khó có thể xoay chuyển cục diện. Mà nước Triệu thì càng không cần nói, người Hồ giết hại người Hán chúng ta đâu chỉ ngàn vạn người, nếu như để bọn chúng nhất thống Hoa Hạ, người Hồ ắt sẽ càng ngang ngược hơn, ức hiếp bách tính. Nhìn tổng quát tình hình, hiện giờ quả thật không phải thời cơ tốt để lập công tích đức, nhưng nước Yên cùng nước Triệu chiến tranh lâu như vậy, chịu khổ nhất lại là người Hán ở nước Triệu, ta trợ giúp nước Triệu đánh lại nước Yên chẳng qua là vì bách tính người Hán ở nơi đây. Trước đó ta đã nói rõ với người Hồ, ta chỉ trợ giúp bọn họ đánh đuổi quân Yên, tuyệt không làm việc nào khác." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích.
"Hắc hắc, không ngờ dã tâm nhà ngươi lại lớn như vậy? Không phải quyền cao chức trọng không làm, không phải Quốc sư thì không chịu, không được làm quốc sư cho người Hán liền tới làm quốc sư cho người Hồ." Lưu Thiếu Khanh vẫn không hiện thân.
"Mạnh Tử có viết, “quân tử có việc không làm, rồi sau này biết lấy việc gì làm đây?”. Ta làm chuyện này chỉ vì tạo phúc trăm họ, các vị tiền bối Thượng Thanh truyền thụ cho chúng ta pháp thuật không phải muốn chúng ta tụng kinh bắt quỷ, những chuyện đó có đạo nhân bình thường đi làm rồi, ngựa tốt sao có thể cam chịu đi kéo xe? (ý nói có tài năng không phải để đi làm việc tầm thường)" Mạc Vấn vẫn rất bình tĩnh nói.
"Phải, ngươi là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, chúng ta là loài trâu ngựa kéo xe, chúng ta không so sánh được với ngươi." Lưu Thiếu Khanh cười lạnh nói.
"Chúng ta là đồng môn cùng học, xa nhau mới có ba năm, làm sao tình nghĩa đã lạnh nhạt như vậy?" Mạc Vấn nhíu mày liếc mắt.
"Ngươi ở nước Tấn làm gì chúng ta đều biết rõ, ngươi cùng Quảng Phổ hòa thượng đấu pháp thua trận rồi giận lây sang Hoàng Đế nước Tấn, lời lẽ ngông cuồng phỉ báng quân vương, bởi thế mới bị nước Tấn đuổi đi. Sau đó ngươi lại mượn cớ trở lại nước Tấn, ban ngày ban mặt lạm sát người vô tội, xông vào Hoàng Cung phá vỡ Long Đình, bị binh lính tăng nhân nước Tấn bao vây, về sau ngươi lạm dụng pháp thuật Thượng Thanh, giết người vô số, ta nói có đúng không?" giọng Lưu Thiếu Khanh vẫn tỏ vẻ vô cùng khinh miệt giễu cợt.
Bị Lưu Thiếu Khanh chế giễu làm Mạc Vấn không vui, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, "Chuyện này nguyên do là bởi vợ trước của lão Ngũ, ta cưới cho lão Ngũ một cô vợ, người phụ nữ kia vốn là con gái quan Thượng Thư nước Tấn. Lúc lão Ngũ cưới nàng, cha nàng bị hoạch tội đi đày, nàng mắc nạn không nơi nương tựa. Sau nửa năm cha nàng đã được phục chức, tìm đến đón nàng ta đi, không ngờ nàng ta lúc rời đi đã có bầu, ta với lão Ngũ cả hai đều không biết, vài ngày trước lão Ngũ tình cờ biết được nàng có sinh một con gái, liền chạy tới nước Tấn tìm con, không ngờ lại chết thảm trong..."
"Mạc Vấn, sao ngươi có thể nói dối trắng trợn như vậy, nếu cô gái đó mang bầu lẽ nào ngươi lại không nhìn ra?" Lưu Thiếu Khanh cắt đứt lời Mạc Vấn.
"Đúng lúc ấy ta lại không có..."
"Đủ rồi, chuyện xấu đã làm rồi, nói nhiều cũng vô ích, lần này ta tới là để thông báo cho ngươi một tiếng, ngươi tiếp tay cho giặc, trợ Trụ vi ngược, thật là thứ bại hoại của Thượng Thanh, bọn ta xấu hổ vì là đồng môn của ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, lần sau gặp lại đừng trách ta vô tình." Lưu Thiếu Khanh nói xong lập tức bỏ đi.
"Ta giải thích hết nhẽ chỉ vì không muốn cùng đồng môn bất hòa, ngươi thật sự nghĩ ta sợ ngươi sao?" Mạc Vấn trừng mắt đứng thẳng người.
"Hắc hắc, không sợ hả?" Thanh âm Lưu Thiếu Khanh từ bốn phía truyền tới, không hỏi cũng biết là đang dùng Truy Phong Quỷ Bộ thay hình đổi vị.
Mạc Vấn tức giận điên người, ý niệm lóe lên, nghe tiếng gió xác định vị trí, thân hình cấp tốc nhảy sang trái, cùng lúc ấy linh khí xuất ra, cảm giác được vị trí của Lưu Thiếu Khanh lập tức xoay người về phía sau sáu thước, tay phải vung lên, khóa chặt cổ họng Lưu Thiếu Khanh rồi ấn thẳng gã vào một cây cột ở cánh bắc.
Lưu Thiếu Khanh bị bắt phải hiện thân, ba năm không gặp, dung mạo gã cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua trong ánh mắt đã không còn vẻ nhút nhát năm xưa nữa. Lúc này mặc dù đang bị khống chế, nhưng gã không hề hoảng sợ mà ngược lại ánh mắt càng lộ vẻ hung tàn, cổ tay run lên, từ tay áo gã phóng ra một đoản đao dài hơn một thước đâm thẳng Khí Hải chỗ bụng dưới Mạc Vấn.
Mạc Vấn phải nhờ chút may mắn mới có thể bắt được gã, lúc này sao có thể thu tay lại, nhưng hắn cũng không tuyệt tình đến mức bẻ gãy cỗ Lưu Thiếu Khanh, hắn không lùi mà tiến, cùng lúc đó tay trái nhanh như chớp rút ra Hắc đao Phá Hồn ở bên hông, dùng rãnh máu của Hắc đao nghênh đón đoản đao Lưu Thiếu Khanh đâm tới, đợi đến khi đoản đao xuyên qua khe rãnh máu thì lập tức xoay cổ tay kẹp chặt.
"Ta làm tất cả đều vì thiên hạ chúng sinh, vì sao ngươi vẫn không tin?!" Mạc Vấn giận dữ quát hỏi.
"Lúc còn học nghệ ta đã phát hiện ra ngươi là người thích làm công to việc lớn, lại có tâm kế, ngươi trợ giúp người Hồ chẳng qua là do ghen tị, chính ngươi là đang lo sợ chúng ta lập được công lao, được ban tiên vị trước, cho nên mới ở trong phá hoại." Trong lúc nói chuyện, Lưu Thiếu Khanh bất ngờ vung đầu gối trái lên, vẫn nhằm vào Khí Hải của Mạc Vấn.
Mạc Vấn nâng đầu gối phải lên nghênh đón đầu gối trái của Lưu Thiếu Khanh, "Ta thích công to việc lớn? Ta đố kỵ thích xài tâm kế? Nếu Ta coi trọng vị trí tiên nhân thì ngày đó đã không đem Linh Tinh Triệu chân nhân tặng ta phân tặng lại cho bọn ngươi."
Lưu Thiếu Khanh nâng cùi chỏ trái lên đánh tiếp, "Ngày đó nếu không phải ngươi a dua nịnh hót, dùng mọi cách lấy lòng Triệu chân nhân, thì Thiên Lang Hào còn lâu mới về tay ngươi. Ngươi có được Thiên Lang Hào, muốn dùng thứ phế vật vô dụng kia lấy lòng xoa dịu bon ta, ai mà không biết?"
Lưu Thiếu Khanh vung cùi chỏ tới, Mạc Vấn không cách nào ngăn cản được nữa, lại không đành lòng hạ thủ, chỉ có thể buông tay lui về phía sau.
Mạc Vấn nhanh chóng lùi lại chín thước, trầm mặc đứng lặng. Lần này hắn không nói chuyện nữa, bởi hắn rốt cuộc đã hiểu, lý do chủ yếu hắn và Lưu Thiếu Khanh nảy sinh mâu thuẫn không phải là bởi hắn đảm nhiệm chức Hộ Quốc Chân Nhân, mà là do Lưu Thiếu Khanh cho rằng hắn muốn cướp công tranh đoạt vị trí tiên nhân.
Lưu Thiếu Khanh thoát khỏi khống chế của Mạc Vấn, không còn ẩn giấu thân hình nữa, mà tay nắm chặt đoản đao trừng mắt đối mặt, "Thiên Khu Tử, ngươi quả nhiên lòng lang dạ sói, ra tay tàn nhẫn vô tình."
"Ta nếu tàn nhẫn vô tình, thì cái cổ của ngươi giờ đã không còn nguyên vẹn rồi. Lưu Thiếu Khanh, chúng ta là đồng môn, cùng thầy học nghệ, sớm chiều ở chung, vì cớ gì dễ dàng trở mặt thành thù như vậy?" Mạc Vấn lắc đầu thở dài.
"Thiên Khu Tử, chuyện này cũng chỉ trách ngươi gieo gió gặt bão, ngày đó ta và ba người kia nếu không phải còn nhớ tình xưa thì đã sớm nhận lệnh tới bắt ngươi lại rồi." Lưu Thiếu Khanh nhíu mày liếc mắt.
"Các ngươi đã đi qua Kiến Khang, thế mà lại khoanh tay đứng nhìn sao?" Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên rùng mình, Lưu Thiếu Khanh ý ở ngoài lời là ba người bọn họ đã từng cùng nhau xuôi nam đi qua Kiến Khang, chẳng qua chưa từng lộ diện.
"Ngươi giết người Hán, xông vào tận Hoàng cung nước Tấn, chúng ta khoanh tay đứng nhìn đã là nể tình ngươi lắm rồi." Lưu Thiếu Khanh xoay người bước ra ngoài.
Mạc Vấn cau mày nhìn Lưu Thiếu Khanh đi ra khỏi cửa, cũng không ngăn cản gã.
"Thiên Khu Tử, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, hôm sau ta sẽ lại tới, bất thình lình không quản ngày đêm, để khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên." Lưu Thiếu Khanh ra tới cửa rồi biến mất.
"Thiên Quyền Tử, ngươi dám uy hiếp ta?" Mạc Vấn nổi giận lôi đình, bước nhanh xông ra.
"Hừ hừ." Tiếng rên giận dữ từ trên nóc phòng truyền tới.
"Ngươi kêu cái quỷ gì đấy, ta hành sự quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, không giống ngươi giấu đầu hở đuôi, lén la lén lút." Mạc Vấn thét lên như sấm dậy, giơ tay chỉ mắng, "Lần sau nếu còn tới nữa thì gọi cả hai người kia cùng đến, ngươi không phải đối thủ của bổn tọa."
"Hắc hắc." Tiếng cười của Lưu Thiếu Khanh từ đằng xa vọng lại.
"Ngươi đang kêu tang đó à, bổn tọa nói thẳng cho ngươi hay, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không tới phiên các ngươi chỉ dạy, còn dám tới nữa, đừng trách ta hủy hết tu vi bọn ngươi." Mạc Vấn lăng không đứng giữa không trung, ngưng khí quát lớn.
Lần này Lưu Thiếu Khanh im lặng không đáp, Mạc Vấn vẫn còn chưa hết giận, "Thiên Lang Hào đang ở trong tay ta, ngươi vĩnh viễn đừng mơ có được, rõ ràng là trong lòng ghen tị, nhưng lại đổ vấy hạ nhục ta, lòng dạ ngươi hẹp hòi thế sao?"
"Trời đất có linh, nhật nguyệt chứng giám, Thiên Khu Tử ta không thẹn với lòng." Mạc Vấn hít một hơi xong lại thét to.
Do liên tục hít hơi quát lớn, khiến cho linh khí ngưng tụ hao hết, Mạc Vấn lại hạ xuống sân, tức giận quay về phòng. Mặc dù trước đó hắn cũng đoán được đám người Lưu Thiếu Khanh sẽ hiểu lầm mình, nhưng không ngờ bọn họ lại hiểu lầm sâu đến vậy, làm hắn giận nhất chính là ngày đó ba người họ rõ ràng có đến Kiến Khang, nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu.
"Ngươi thật sự cho là ta không giết được ngươi sao?" Bước qua cây cột lúc này hắn đè Lưu Thiếu Khanh, trong lòng Mạc Vấn lửa giận bùng lên, hai tay vung lên đánh thẳng cây cột, có linh khí trợ lực, hai tay hắn lập tức xuyên thủng cây cột.
Trở lại trước bàn, Mạc Vấn cầm ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch. Rượu mang tính hỏa, rượu vào bụng khiến cho nỗi tức giận trong lòng càng tăng lên, Mạc Vấn nắm lấy bình rượu ngửa đầu uống cạn.
"Lén lén lút lút làm gì? Mang rượu tới cho ta." Mạc Vấn trông thấy Thạch Chân đang sợ hãi đứng thập thò ngoài cửa nhìn lén.
Thạch Chân chưa từng thấy Mạc Vấn nổi giận tới vậy, nghe thế vội vàng sai thị nữ đi lấy rượu. Mạc Vấn ngồi một mình trong phòng cảm thấy cực kỳ phiền muộn, còn chưa nhậm chức Hộ Quốc Chân Nhân mà đã bị chửi tới hai lần, sau này chẳng phải sẽ bị người đời mắng chết sao.
Một lát sau, rượu được đưa đến, Thạch Chân bưng vào trong phòng, Mạc Vấn lại nốc cạn, "Nước Triệu các ngươi chỉ có bình sứ, không có vò rượu hay sao?"
Thạch Chân nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thị nữ hiểu ý, lại hớt hải chạy đi mang rượu.
"Là ta đã hại ngươi." Thạch Chân thận trọng nhìn Mạc Vấn đang giận đến đỏ cả mặt.
"Là ta cam tâm tình nguyện trợ Trụ vi ngược, nối giáo cho giặc đấy, liên quan gì tới ngươi?" Mạc Vấn buồn bã nói, hắn vô cùng thất vọng về đám người Lưu Thiếu Khanh, vốn tưởng rằng hai bên còn có thể hiểu nhau, không ngờ tình nghĩa đồng môn lại mong manh yếu ớt đến vậy, không chịu nổi một kích...
"Ngươi đang nói chuyện với ai đó?" Thạch Chân quay đầu nhìn phía Tây, nhưng không thấy bóng dáng ai.
"Không dám, bần đạo sao dám ngồi cùng bàn với công chúa nước Triệu và ngài Hộ Quốc Chân Nhân?" Ngoài cửa cách đó mười bước bỗng truyền đến tiếng đàn ông nói, chỉ nghe được tiếng lại không thấy người.
"Ta với đồng môn có đôi lời muốn nói, ngươi tạm thời tránh đi một chút." Mạc Vấn nói với Thạch Chân đang đứng ngơ ngác.
Thạch Chân nghe vậy đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu được người tới chính là tên thích khách khét tiếng đã ám sát rất nhiều trọng thần nước Triệu, "ta xin đi trước."
Thạch Chân rời chỗ ngồi đứng lên đi ra ngoài, Mạc Vấn tay chỉ cái ghế trốn, "Mau hiện thân đi, đừng đùa giỡn nữa."
"Hắc hắc, bần đạo sao dám đùa giỡn Đại Triệu Hộ Quốc Chân Nhân." Lưu Thiếu Khanh vẫn không hiện thân.
Mạc Vấn nghe vậy, biết Lưu Thiếu Khanh đang hiểu lầm nhắn, cũng không lên tiếng trách móc mà chỉ thong thả rót rượu, "Ngươi cứ ngồi xuống đây, cho ta nói rõ nguyên do."
"Nói đi, bần đạo nghe đây." Lưu Thiếu Khanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, lạnh giọng nói.
"Ta trợ giúp người Hồ chống lại nhà Mộ Dung nước Yên thực chất là để đổi lấy năm năm bình an cho bách tính, không hề tham lam vinh hoa phú quý. Họ hàng người thân của ta ở huyện Tây Dương đều bỏ mạng dưới tay người Hồ, thê tử mới cưới cũng bị người Hồ bắt đi, ta sao có thể quên được những điều này. Ngươi nhất định cũng biết, ta lúc trước đã từng tranh đoạt vị trí Quốc sư nước Tấn, vốn lúc ấy ta tính sẽ khuyên Hoàng đế nước Tấn khởi binh ra bắc giành lại quốc thổ, đuổi người Hồ, nào ngờ nước Tấn sùng Phật, đệ tử Tam Thanh ở nước Tấn không được trọng dụng, tranh đoạt Quốc sư thất bại, ta chỉ có thể tìm đường khác." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.
"Dân huyện chết rồi có thể điều người nơi khác đến, vợ bị bắt thì có thể lên giường với công chúa người Hồ mà." Bên ngoài truyền đến tiếng Lưu Thiếu Khanh chế giễu.
"Ngươi hãy nghe ta nói hết đã, tranh đoạt vị trí quốc sư nước Tấn thất bại, ta vốn có lòng quy ẩn, nhưng vậy thì biết báo đáp đại ân Thượng Thanh truyền thụ thế nào đây, chỉ có thể tìm con đường khác tạo phúc cho muôn dân. Hoàng đế nước Tấn nhu nhược không có lòng tiến quân ra bắc, lại đuổi ta ra khỏi nước Tấn, ta dù có lòng tương trợ cũng chẳng biết làm thế nào. Mà nhà Mộ Dung nước Yên là dị tộc ở vùng Đông Bắc, xuôi Nam đánh Triệu, chiếm đất tàn sát dân chúng, vô cùng tàn ác man rợ, không thể tương trợ. Nước Lương quá nhỏ yếu, cho dù bảy người chúng ta có đồng tâm giúp đỡ thì sức người cũng có hạn, khó có thể xoay chuyển cục diện. Mà nước Triệu thì càng không cần nói, người Hồ giết hại người Hán chúng ta đâu chỉ ngàn vạn người, nếu như để bọn chúng nhất thống Hoa Hạ, người Hồ ắt sẽ càng ngang ngược hơn, ức hiếp bách tính. Nhìn tổng quát tình hình, hiện giờ quả thật không phải thời cơ tốt để lập công tích đức, nhưng nước Yên cùng nước Triệu chiến tranh lâu như vậy, chịu khổ nhất lại là người Hán ở nước Triệu, ta trợ giúp nước Triệu đánh lại nước Yên chẳng qua là vì bách tính người Hán ở nơi đây. Trước đó ta đã nói rõ với người Hồ, ta chỉ trợ giúp bọn họ đánh đuổi quân Yên, tuyệt không làm việc nào khác." Mạc Vấn kiên nhẫn giải thích.
"Hắc hắc, không ngờ dã tâm nhà ngươi lại lớn như vậy? Không phải quyền cao chức trọng không làm, không phải Quốc sư thì không chịu, không được làm quốc sư cho người Hán liền tới làm quốc sư cho người Hồ." Lưu Thiếu Khanh vẫn không hiện thân.
"Mạnh Tử có viết, “quân tử có việc không làm, rồi sau này biết lấy việc gì làm đây?”. Ta làm chuyện này chỉ vì tạo phúc trăm họ, các vị tiền bối Thượng Thanh truyền thụ cho chúng ta pháp thuật không phải muốn chúng ta tụng kinh bắt quỷ, những chuyện đó có đạo nhân bình thường đi làm rồi, ngựa tốt sao có thể cam chịu đi kéo xe? (ý nói có tài năng không phải để đi làm việc tầm thường)" Mạc Vấn vẫn rất bình tĩnh nói.
"Phải, ngươi là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, chúng ta là loài trâu ngựa kéo xe, chúng ta không so sánh được với ngươi." Lưu Thiếu Khanh cười lạnh nói.
"Chúng ta là đồng môn cùng học, xa nhau mới có ba năm, làm sao tình nghĩa đã lạnh nhạt như vậy?" Mạc Vấn nhíu mày liếc mắt.
"Ngươi ở nước Tấn làm gì chúng ta đều biết rõ, ngươi cùng Quảng Phổ hòa thượng đấu pháp thua trận rồi giận lây sang Hoàng Đế nước Tấn, lời lẽ ngông cuồng phỉ báng quân vương, bởi thế mới bị nước Tấn đuổi đi. Sau đó ngươi lại mượn cớ trở lại nước Tấn, ban ngày ban mặt lạm sát người vô tội, xông vào Hoàng Cung phá vỡ Long Đình, bị binh lính tăng nhân nước Tấn bao vây, về sau ngươi lạm dụng pháp thuật Thượng Thanh, giết người vô số, ta nói có đúng không?" giọng Lưu Thiếu Khanh vẫn tỏ vẻ vô cùng khinh miệt giễu cợt.
Bị Lưu Thiếu Khanh chế giễu làm Mạc Vấn không vui, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn giải thích, "Chuyện này nguyên do là bởi vợ trước của lão Ngũ, ta cưới cho lão Ngũ một cô vợ, người phụ nữ kia vốn là con gái quan Thượng Thư nước Tấn. Lúc lão Ngũ cưới nàng, cha nàng bị hoạch tội đi đày, nàng mắc nạn không nơi nương tựa. Sau nửa năm cha nàng đã được phục chức, tìm đến đón nàng ta đi, không ngờ nàng ta lúc rời đi đã có bầu, ta với lão Ngũ cả hai đều không biết, vài ngày trước lão Ngũ tình cờ biết được nàng có sinh một con gái, liền chạy tới nước Tấn tìm con, không ngờ lại chết thảm trong..."
"Mạc Vấn, sao ngươi có thể nói dối trắng trợn như vậy, nếu cô gái đó mang bầu lẽ nào ngươi lại không nhìn ra?" Lưu Thiếu Khanh cắt đứt lời Mạc Vấn.
"Đúng lúc ấy ta lại không có..."
"Đủ rồi, chuyện xấu đã làm rồi, nói nhiều cũng vô ích, lần này ta tới là để thông báo cho ngươi một tiếng, ngươi tiếp tay cho giặc, trợ Trụ vi ngược, thật là thứ bại hoại của Thượng Thanh, bọn ta xấu hổ vì là đồng môn của ngươi, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, lần sau gặp lại đừng trách ta vô tình." Lưu Thiếu Khanh nói xong lập tức bỏ đi.
"Ta giải thích hết nhẽ chỉ vì không muốn cùng đồng môn bất hòa, ngươi thật sự nghĩ ta sợ ngươi sao?" Mạc Vấn trừng mắt đứng thẳng người.
"Hắc hắc, không sợ hả?" Thanh âm Lưu Thiếu Khanh từ bốn phía truyền tới, không hỏi cũng biết là đang dùng Truy Phong Quỷ Bộ thay hình đổi vị.
Mạc Vấn tức giận điên người, ý niệm lóe lên, nghe tiếng gió xác định vị trí, thân hình cấp tốc nhảy sang trái, cùng lúc ấy linh khí xuất ra, cảm giác được vị trí của Lưu Thiếu Khanh lập tức xoay người về phía sau sáu thước, tay phải vung lên, khóa chặt cổ họng Lưu Thiếu Khanh rồi ấn thẳng gã vào một cây cột ở cánh bắc.
Lưu Thiếu Khanh bị bắt phải hiện thân, ba năm không gặp, dung mạo gã cũng không thay đổi quá nhiều, chẳng qua trong ánh mắt đã không còn vẻ nhút nhát năm xưa nữa. Lúc này mặc dù đang bị khống chế, nhưng gã không hề hoảng sợ mà ngược lại ánh mắt càng lộ vẻ hung tàn, cổ tay run lên, từ tay áo gã phóng ra một đoản đao dài hơn một thước đâm thẳng Khí Hải chỗ bụng dưới Mạc Vấn.
Mạc Vấn phải nhờ chút may mắn mới có thể bắt được gã, lúc này sao có thể thu tay lại, nhưng hắn cũng không tuyệt tình đến mức bẻ gãy cỗ Lưu Thiếu Khanh, hắn không lùi mà tiến, cùng lúc đó tay trái nhanh như chớp rút ra Hắc đao Phá Hồn ở bên hông, dùng rãnh máu của Hắc đao nghênh đón đoản đao Lưu Thiếu Khanh đâm tới, đợi đến khi đoản đao xuyên qua khe rãnh máu thì lập tức xoay cổ tay kẹp chặt.
"Ta làm tất cả đều vì thiên hạ chúng sinh, vì sao ngươi vẫn không tin?!" Mạc Vấn giận dữ quát hỏi.
"Lúc còn học nghệ ta đã phát hiện ra ngươi là người thích làm công to việc lớn, lại có tâm kế, ngươi trợ giúp người Hồ chẳng qua là do ghen tị, chính ngươi là đang lo sợ chúng ta lập được công lao, được ban tiên vị trước, cho nên mới ở trong phá hoại." Trong lúc nói chuyện, Lưu Thiếu Khanh bất ngờ vung đầu gối trái lên, vẫn nhằm vào Khí Hải của Mạc Vấn.
Mạc Vấn nâng đầu gối phải lên nghênh đón đầu gối trái của Lưu Thiếu Khanh, "Ta thích công to việc lớn? Ta đố kỵ thích xài tâm kế? Nếu Ta coi trọng vị trí tiên nhân thì ngày đó đã không đem Linh Tinh Triệu chân nhân tặng ta phân tặng lại cho bọn ngươi."
Lưu Thiếu Khanh nâng cùi chỏ trái lên đánh tiếp, "Ngày đó nếu không phải ngươi a dua nịnh hót, dùng mọi cách lấy lòng Triệu chân nhân, thì Thiên Lang Hào còn lâu mới về tay ngươi. Ngươi có được Thiên Lang Hào, muốn dùng thứ phế vật vô dụng kia lấy lòng xoa dịu bon ta, ai mà không biết?"
Lưu Thiếu Khanh vung cùi chỏ tới, Mạc Vấn không cách nào ngăn cản được nữa, lại không đành lòng hạ thủ, chỉ có thể buông tay lui về phía sau.
Mạc Vấn nhanh chóng lùi lại chín thước, trầm mặc đứng lặng. Lần này hắn không nói chuyện nữa, bởi hắn rốt cuộc đã hiểu, lý do chủ yếu hắn và Lưu Thiếu Khanh nảy sinh mâu thuẫn không phải là bởi hắn đảm nhiệm chức Hộ Quốc Chân Nhân, mà là do Lưu Thiếu Khanh cho rằng hắn muốn cướp công tranh đoạt vị trí tiên nhân.
Lưu Thiếu Khanh thoát khỏi khống chế của Mạc Vấn, không còn ẩn giấu thân hình nữa, mà tay nắm chặt đoản đao trừng mắt đối mặt, "Thiên Khu Tử, ngươi quả nhiên lòng lang dạ sói, ra tay tàn nhẫn vô tình."
"Ta nếu tàn nhẫn vô tình, thì cái cổ của ngươi giờ đã không còn nguyên vẹn rồi. Lưu Thiếu Khanh, chúng ta là đồng môn, cùng thầy học nghệ, sớm chiều ở chung, vì cớ gì dễ dàng trở mặt thành thù như vậy?" Mạc Vấn lắc đầu thở dài.
"Thiên Khu Tử, chuyện này cũng chỉ trách ngươi gieo gió gặt bão, ngày đó ta và ba người kia nếu không phải còn nhớ tình xưa thì đã sớm nhận lệnh tới bắt ngươi lại rồi." Lưu Thiếu Khanh nhíu mày liếc mắt.
"Các ngươi đã đi qua Kiến Khang, thế mà lại khoanh tay đứng nhìn sao?" Mạc Vấn nghe vậy đột nhiên rùng mình, Lưu Thiếu Khanh ý ở ngoài lời là ba người bọn họ đã từng cùng nhau xuôi nam đi qua Kiến Khang, chẳng qua chưa từng lộ diện.
"Ngươi giết người Hán, xông vào tận Hoàng cung nước Tấn, chúng ta khoanh tay đứng nhìn đã là nể tình ngươi lắm rồi." Lưu Thiếu Khanh xoay người bước ra ngoài.
Mạc Vấn cau mày nhìn Lưu Thiếu Khanh đi ra khỏi cửa, cũng không ngăn cản gã.
"Thiên Khu Tử, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi, hôm sau ta sẽ lại tới, bất thình lình không quản ngày đêm, để khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên." Lưu Thiếu Khanh ra tới cửa rồi biến mất.
"Thiên Quyền Tử, ngươi dám uy hiếp ta?" Mạc Vấn nổi giận lôi đình, bước nhanh xông ra.
"Hừ hừ." Tiếng rên giận dữ từ trên nóc phòng truyền tới.
"Ngươi kêu cái quỷ gì đấy, ta hành sự quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm, không giống ngươi giấu đầu hở đuôi, lén la lén lút." Mạc Vấn thét lên như sấm dậy, giơ tay chỉ mắng, "Lần sau nếu còn tới nữa thì gọi cả hai người kia cùng đến, ngươi không phải đối thủ của bổn tọa."
"Hắc hắc." Tiếng cười của Lưu Thiếu Khanh từ đằng xa vọng lại.
"Ngươi đang kêu tang đó à, bổn tọa nói thẳng cho ngươi hay, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó, không tới phiên các ngươi chỉ dạy, còn dám tới nữa, đừng trách ta hủy hết tu vi bọn ngươi." Mạc Vấn lăng không đứng giữa không trung, ngưng khí quát lớn.
Lần này Lưu Thiếu Khanh im lặng không đáp, Mạc Vấn vẫn còn chưa hết giận, "Thiên Lang Hào đang ở trong tay ta, ngươi vĩnh viễn đừng mơ có được, rõ ràng là trong lòng ghen tị, nhưng lại đổ vấy hạ nhục ta, lòng dạ ngươi hẹp hòi thế sao?"
"Trời đất có linh, nhật nguyệt chứng giám, Thiên Khu Tử ta không thẹn với lòng." Mạc Vấn hít một hơi xong lại thét to.
Do liên tục hít hơi quát lớn, khiến cho linh khí ngưng tụ hao hết, Mạc Vấn lại hạ xuống sân, tức giận quay về phòng. Mặc dù trước đó hắn cũng đoán được đám người Lưu Thiếu Khanh sẽ hiểu lầm mình, nhưng không ngờ bọn họ lại hiểu lầm sâu đến vậy, làm hắn giận nhất chính là ngày đó ba người họ rõ ràng có đến Kiến Khang, nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn, thấy chết không cứu.
"Ngươi thật sự cho là ta không giết được ngươi sao?" Bước qua cây cột lúc này hắn đè Lưu Thiếu Khanh, trong lòng Mạc Vấn lửa giận bùng lên, hai tay vung lên đánh thẳng cây cột, có linh khí trợ lực, hai tay hắn lập tức xuyên thủng cây cột.
Trở lại trước bàn, Mạc Vấn cầm ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch. Rượu mang tính hỏa, rượu vào bụng khiến cho nỗi tức giận trong lòng càng tăng lên, Mạc Vấn nắm lấy bình rượu ngửa đầu uống cạn.
"Lén lén lút lút làm gì? Mang rượu tới cho ta." Mạc Vấn trông thấy Thạch Chân đang sợ hãi đứng thập thò ngoài cửa nhìn lén.
Thạch Chân chưa từng thấy Mạc Vấn nổi giận tới vậy, nghe thế vội vàng sai thị nữ đi lấy rượu. Mạc Vấn ngồi một mình trong phòng cảm thấy cực kỳ phiền muộn, còn chưa nhậm chức Hộ Quốc Chân Nhân mà đã bị chửi tới hai lần, sau này chẳng phải sẽ bị người đời mắng chết sao.
Một lát sau, rượu được đưa đến, Thạch Chân bưng vào trong phòng, Mạc Vấn lại nốc cạn, "Nước Triệu các ngươi chỉ có bình sứ, không có vò rượu hay sao?"
Thạch Chân nghe vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, thị nữ hiểu ý, lại hớt hải chạy đi mang rượu.
"Là ta đã hại ngươi." Thạch Chân thận trọng nhìn Mạc Vấn đang giận đến đỏ cả mặt.
"Là ta cam tâm tình nguyện trợ Trụ vi ngược, nối giáo cho giặc đấy, liên quan gì tới ngươi?" Mạc Vấn buồn bã nói, hắn vô cùng thất vọng về đám người Lưu Thiếu Khanh, vốn tưởng rằng hai bên còn có thể hiểu nhau, không ngờ tình nghĩa đồng môn lại mong manh yếu ớt đến vậy, không chịu nổi một kích...
Bình luận truyện