Tử Dương

Chương 226: Khắc phục hậu quả



Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

Tiếng chiêng đồng vừa vang lên chính là tín hiệu thu binh, kỵ binh quân Yên nghe thấy tín hiệu lập tức quay ngựa rút lui về phía Đông.

Tiếng chiêng đồng vang ra rất ầm ĩ, nhưng lúc này Mạc Vấn nghe vào lại cực kỳ êm tai, tiếng chiêng đồng vừa vang lên chứng tỏ phe mình đã giành được thắng lợi trong trận chiến này, lấy một vạn bộ binh trong tình huống không có tường thành bảo vệ để đánh bại năm vạn kỵ binh quân Yên, đây là niềm tự hào lớn nhất của một người lính, đây là vinh quang tột đỉnh của người thống soái.

Mặc dù quân Yên đã theo tín hiệu thu binh, nhưng Mạc Vấn vẫn không dám đứng lại nghỉ ngơi mà dựa vào chút ít linh khí còn lại trong cơ thể hét to một lần nữa, "Để mạng các ngươi lại rồi hãy đi!"

Gào thét xong Mạc Vấn lại lần nữa cảm giác linh khí trong cơ thể không liên tiếp, chỉ có thể dùng thần thức ra lệnh Khuê Mộc Lang* bảo vệ trước người, phòng ngừa lúc kỵ binh quân Yên rút lui tiện thể công kích, đồng thời cùng lúc đó gắng sức vung vẩy Hắc đao, chém những tên kỵ binh hoảng sợ không nhìn đường mà xông bậy tới, lúc quân Yên rút lui cũng là vạn mã lao nhanh, nếu không bức bách chúng chủ động né tránh chắc chắn sẽ bị chiến mã va đụng giẫm đạp.

*Khuê Mộc Lang: thuộc Mộc, là chó sói, một trong thập nhị bát tú.

Chốc lát sau kỵ binh quân Yên đã rút lui hết, trong lòng Mạc Vấn rốt cuộc cũng được thả lỏng, trong nháy mắt cảm giác cả người mềm nhũn, gần như không thể đứng vững.

"Chân nhân!" Bồ Hùng dẫn mấy chục kỵ binh toàn thân đầy máu chạy tới trước tiên, đến gần tung người xuống ngựa đỡ lấy Mạc Vấn.

"Còn bao nhiêu binh mã?" Mạc Vấn tránh khỏi cái đỡ của Bồ Hùng, lúc này quân Yên còn chưa đi xa, không thể để quân Yên phát hiện thể lực hắn đã chống đỡ hết nổi.

Bồ Hùng nghe tiếng quay đầu nhìn về sau, tính toán nhân số đại khái, "Chưa tới một ngàn."

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, ý niệm lóe lên ra lệnh Thanh Lang đi truy kích kỵ binh quân Yên, phải để kỵ binh quân Yên thấy có truy binh phía sau, nếu không chúng có thể giữa đường trở lại.

"Chân nhân thần uy, vô địch thiên hạ." Binh lính theo sau chạy tới vui mừng hò reo, nỗ lực xoay chuyển một trận chiến tưởng như chắc chắn phải bại, đây không phải điều tướng soái bình thường có thể làm được.

"Tướng sĩ oai hùng, đánh đâu thắng đó." Trong lòng Mạc Vấn cũng rất vui mừng.

"Bái kiến công chúa!" Binh lính nước Triệu may mắn còn sống quỳ xuống hành lễ với Thạch Chân đang cưỡi dế nhũi bay đến gần.

"Vết thương của ngươi có nặng không?" Thạch Chân trở mình nhảy xuống dế nhũi bước nhanh đến gần Mạc Vấn.

"Bị thương ngoài da thôi." Mạc Vấn mỉm cười trả lời, thần sắc quan tâm trên mặt Thạch Chân khiến lòng hắn cảm thấy ấm áp. Nhưng cười xong cảm thấy giọng điệu của mình quá dịu dàng, liền thay đổi giọng điệu, "Những binh sĩ này đều là người có công, ngươi cứ để mặc bọn họ quỳ trong bùn lầy vậy sao?"

"Mau bình thân đi, trận chiến này mọi người đều có công lao, bổn cung sẽ bẩm tấu lên Triều đình, luận công ban thưởng." Thạch Chân quay lại nhìn mọi người xung quanh.

"Tạ ơn Công chúa." Chúng tướng sĩ vui mừng đứng dậy.

"Trở về doanh trại, tạm nghỉ ngơi chỉnh đốn." Mạc Vấn lên tiếng hạ lệnh.

Lúc này binh lính còn sót lại đã cực kỳ mệt mỏi, trên đường trở về doanh trại thỉnh thoảng còn có người ngã xuống, lúc này đã không người nào còn sức khiêng nổi bọn họ nữa, đám người Bồ Hùng liền nhường lại chiến mã cho họ cưỡi.

Doanh trại trước đó của quân Triệu vẫn còn nguyên vẹn, có điều dê bò lùa theo làm quân lương đều bị tên bay đạn lạc của quân Yên bắn chết, đầu bếp đang lột da róc xương bắt đầu nấu canh thịt, binh lính còn có thể hoạt động thì tìm kiếm chiến hữu bị thương mà chưa chết trên chiến trường, phần lớn người đều trở lại doanh trướng nằm nghỉ ngơi.

"Ngươi không nên lấy thân mạo hiểm như thế." Thạch Chân đi theo Mạc Vấn vào một ngôi nhà tạm thời sung làm soái doanh.

"Vậy ta nên làm thế nào?" Mạc Vấn giơ tay muốn cởi áo khoác, nhưng vừa giơ tay liền cảm thấy cánh tay trái đau nhức, lúc này mới nhớ tới mũi tên lúc trước vẫn còn chưa rút ra.

Thạch Chân bước nhanh tới giúp Mạc Vấn cởi áo khoác, bỏ áo khoác ra mới phát hiện trên người Mạc Vấn có rất nhiều vết đao, "Sao ngươi phải liều mạng như vậy?"

Mạc Vấn nhướng mày nhìn Thạch Chân một cái, không trả lời, dặn dò với Hoa Cô đang bưng trà nóng vào, "Đem tới cho ta chút rượu."

"Nước Triệu có hơn năm mươi vạn binh mã, nếu binh lực của ngươi không đủ ta sẽ tranh thủ thêm cho ngươi, cần gì phải mạo hiểm vì bọn họ?" Thạch Chân đau lòng nhìn vết thương trên người Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy vẫn không trả lời, hắn đã sớm biết Thạch Chân không đối đãi với người Hán như con người.

"Ngươi đừng giận nữa, ta nói sai rồi, ta nhất định sẽ dâng tấu xin Phụ hoàng ban thưởng hậu hĩnh cho bọn họ." Thạch Chân nhìn mặt bắt tâm trạng, đoán được trong lòng Mạc Vấn đang không vui.

"Người nhà của những binh lính đã chết được miễn lao dịch, tiền thưởng hai mươi lượng, góa phụ mang thai không được tái giá theo người khác." Mạc Vấn ngồi lên ghế chủ soái mở miệng nói.

"Thu xếp như vậy chỉ sợ sẽ khiến người khác so sánh." Mặt Thạch Chân lộ vẻ khó xử.

"Tướng soái khác thế nào ta không biết, nhưng binh lính do ta chỉ huy nhất định phải được trợ cấp như vậy." Mạc Vấn nhướng mày nói, sau khi Thạch Chân đến chỉ quan tâm an nguy của một mình hắn, chẳng mảy may đặt những binh lính đã chết trận ở trong lòng, điều này khiến hắn cực kỳ bất mãn.

"Được được." Thạch Chân thấy Mạc Vấn không vui, vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Rút hết toàn bộ binh sĩ còn sống về, tiền thưởng hai mươi lượng, miễn lao dịch binh dịch suốt đời." Mạc Vấn lại nói, những cam kết hắn đã hứa hẹn với binh sĩ trên chiến trường nhất định phải thực hiện.

"Được." Thạch Chân lập tức gật đầu, binh lính còn sống chưa tới một ngàn người, rất dễ thu xếp.

"Tướng quân và hiệu úy đồng loạt thăng ba cấp." Mạc Vấn nhận lấy bình rượu Hoa Cô lấy tới, sai nàng đi lấy thêm một ít nữa.

"Được, được, được, đều nghe ngươi hết. Nơi này không có đại phu theo quân, ngươi nhanh theo ta quay về Định Châu." Thạch Chân ân cần lo lắng nhìn vết thương vẫn còn đang rỉ máu trên người Mạc Vấn.

Mạc Vấn không tiếp lời, mà ngửa đầu uống cạn rượu trong bình, sau đó vận chuyển linh lực cứng rắn đẩy mũi tên trên cánh tay trái ra, cung tên quân Yên dùng khác với quân Triệu, đầu mũi tên có ba cạnh, vì cưỡng ép rút đầu mũi tên ra nên móc thêm ra cả một chút thịt, đau đớn kịch liệt khiến Mạc Vấn không tự chủ được phát ra một tiếng rên đau đớn.

"Phải làm sao bây giờ, ngươi vẫn nên theo ta về Định Châu đi, Hoàng Y Lang có thể chở được hai người chúng ta." Thạch Chân thấy cánh tay trái của Mạc Vấn phun máu tươi, vội vàng đưa tay bít lại.

"Nếu ta đi rồi, những người khác phải làm thế nào?" Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy ra bình sứ, đổ ra một viên đan dược trị thương nuốt vào.

"Ngươi quản bọn họ làm cái gì?" Thạch Chân nhìn chung quanh muốn tìm vải sạch băng bó vết thương cho Mạc Vấn, tìm không thấy liền vươn tay muốn xé vạt áo của mình, nhưng áo nàng mặc không phải vải bố, vải rất bền, xé không ra.

Lời của Thạch Chân lại chọc giận Mạc Vấn, vốn định muốn mở miệng khiển trách, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của nàng nên không nói gì, Thạch Chân đang đóng ở Hắc quận, cách chỗ này rất xa, lần này vội vàng chạy tới chắc chắn là xuất phát từ quan tâm.

Đợi đến khi Thạch Chân lấy dao găm cắt vạt áo, lại phát hiện vết thương của Mạc Vấn đã ngừng chảy máu, nàng vì quan tâm nên quên mất bản thân Mạc Vấn chính là một vị đại phu rất giỏi.

"Nhân lúc sắc trời còn sớm, ngươi quay về Định Châu trước đi, chúng ta sẽ theo sau rút về." Mạc Vấn nói với Thạch Chân, trải qua trận chiến này, binh sĩ cơ hồ tử thương gần hết, mà nhiều chỗ thương thế trên người hắn cần một thời gian để điều dưỡng, trong thời gian ngắn không cách nào tái chiến được.

"Ngươi đi cùng ta." Thạch Chân nói.

"Trong dòng nước lũ trên đồng cỏ lúc trước ngươi đi qua có hai con giao long ẩn núp, lúc này linh khí của ta khô kiệt, không cách nào lại làm phép được, đợi đến khi linh khí khôi phục mới có thể làm phép giết chết hai con giao long kia, dẫn binh sĩ còn lại rút về Định Châu, ngươi cứ về trước thu xếp, ngày mai ta sẽ trở lại." Mạc Vấn lắc đầu nói.

"Nếu buổi tối quân Yên tới tập kích thì làm thế nào?" Thạch Chân lắc đầu liên tục.

"Không đâu, bọn chúng đã rút chạy cách nơi đây hơn trăm dặm rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói, hắn không cách nào xác định quân Yên cụ thể rút lui bao xa, nhưng biết Khuê Mộc Lang mất khống chế và tự tiêu tán ở chỗ nào.

Giữa lúc hai người nói chuyện Hoa Cô lại đưa rượu tới, lần này là ôm một vò, Mạc Vấn uống hết nửa vò, quay đầu nhìn về phía Thạch Chân, "Ngươi ra ngoài đi, ta muốn kiểm tra vết thương."

"Ta không đi." Thạch Chân bĩu môi lắc đầu.

Ngôi nhà làm soái doanh vốn là một ngôi nhà hoang, không có vách ngăn trong ngoài, Mạc Vấn chẳng biết làm sao, đành phải đi tới sau trụ nhà cởi đạo bào kiểm tra vết thương, ngoại trừ chỗ trúng tên kia còn có năm vết đao thương, đa số tập trung ở hai vai và sau lưng, bởi vì quân Yên trong lúc vội vàng xuất đao, lại có áo khoác ngăn cản, cho nên vết thương không hề sâu.

Trở lại ghế chủ soái, Thạch Chân đang rửa tay, Mạc Vấn lấy đồ trong đạo bào ra rồi đưa đạo bào cho Hoa Cô, để Hoa Cô cầm đi giặt và khâu vá lại.

Bởi vì trước đó mấy lần vẽ phù trong mưa, nên khiến hộp phù ướt đẫm nước mưa, Mạc Vấn mở hộp phù ra kiểm tra, phát hiện chu sa đã đổi màu, không hỏi cũng biết là đã bị ngấm nước mưa, nhấc bút vẽ một lá Hỏa phù, quả nhiên không thấy có hiệu lực.

"Tại sao phù lại không linh?" Thạch Chân thấy Mạc Vấn nhíu mày, nghi hoặc mở miệng hỏi.

"Không có gì, ngươi trở về trước đi, lúc đi qua đồng cỏ kia thì bay cao một chút, đề phòng giao long chui ra cắn." Mạc Vấn đóng hộp phù thuận miệng nói, hắn không tin Thạch Chân, tất nhiên sẽ không để Thạch Chân biết bí mật của Thiên Lang Hào.

"Ta sẽ đợi linh khí của ngươi khôi phục rồi mới đi." Thạch Chân kiên quyết lắc đầu.

Mạc Vấn thấy nàng tâm ý đã quyết nên cũng không ép nàng nữa, trước đó đã rất mệt nhọc, lúc này đã không chống đỡ nổi, liền đi đến giường nhỏ muốn nghỉ ngơi, đúng lúc Hoa Cô lấy quần áo sạch tới, hắn liền đuổi Thạch Chân ra ngoài, thay đạo bào nằm nghiêng nghỉ ngơi.

Lúc tỉnh dậy đã là canh hai, nghe thấy Thạch Chân đang ở ngoài cửa nói chuyện với Bồ Hùng, liền đứng dậy ra cửa.

"Chết thì chết, sau lại bổ sung thêm cho các ngươi là được." Thạch Chân đang khiển trách Bồ Hùng, cánh tay trái của Bồ Hùng cũng bị trúng tên, lúc này đã lấy đầu mũi tên ra, đã tiến hành băng bó đơn giản.

"Vào trong nói chuyện." Mạc Vấn gật đầu với Hoàng Y Lang đã hiện nguyên hình canh giữ ở cạnh cửa, sau đó nói với hai người.

Hai người nghe vậy đi theo hắn vào trong, Thạch Chân ngồi ghế đầu, Bồ Hùng ngồi bên phải.

"Uống nó vào, ba ngày sau có thể khỏi." Mạc Vấn lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Bồ Hùng.

"Cảm tạ chân nhân, mạt tướng không có gì đáng ngại, không cần dùng." Bồ Hùng được sủng ái mà lo sợ, đứng dậy khoát tay lia lịa.

"Đã kiểm tra chiến quả chưa?" Mạc Vấn nhét đan được vào trong tay Bồ Hùng, xoay người đi về ghế chủ soái.

"Quân ta nếu tính cả hậu quân thì chỉ còn sống năm trăm người, thi thể quân Yên còn chưa đếm, đoán sơ qua thì tầm ba vạn trở lên." Bồ Hùng khom người trả lời.

"Năm trăm?" Mạc Vấn nghi ngờ quay đầu, lúc trước rõ ràng vẫn còn hơn một ngàn người.

"Binh lính quá mệt mỏi, có nhiều người vừa nằm xuống ngủ liền không tỉnh lại nữa." Bồ Hùng trả lời.

Mạc Vấn nghe vậy trong lòng rất đau khổ, thể lực bị kích phát quá mức quả thực sẽ khiến người ta đột tử.

Bàn bạc giải quyết khắc phục hậu quả xong, Bồ Hùng cáo lui, Thạch Chân lưu lại trong phòng, ở phía đông tạm thời bố trí thêm giường nhỏ, gần như một đêm không ngủ, muỗi đốt chỉ là một trong số đó, chủ yếu vẫn là ban đêm chỉ cần Mạc Vấn phát ra tiếng động thì nàng sẽ lập tức đứng dậy hỏi thăm.

Tuy Mạc Vấn không cần nàng làm vậy, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần cảm động, nhưng càng nhiều hơn vẫn là lo lắng, Thạch Chân đã quyết tâm muốn đi theo hắn, phải nghĩ cách để nàng bỏ đi ý nghĩ này mới được, kéo dài càng lâu sẽ càng khó cắt đứt.

Sáng sớm hôm sau, mọi người bắt đầu chôn cất thi thể, Mạc Vấn rời doanh trại đi vào trong núi thu thập sương sớm chưa nhận ánh mặt trời, một lần nữa mài chu sa, nhưng còn chưa vẽ phù đã phát giác được khí tức của hai con giao long kia rời khỏi nước lũ nhanh chóng xuôi Nam.

Tới bên bờ sông mới phát hiện nước đọng đã hạ rất nhiều, đã không đủ để giao long ẩn thân.

Đợi đến khi chôn cất xong thi thể binh sĩ phe mình, Mạc Vấn dẫn những binh sĩ còn lại đi vòng hai mươi dặm, lội qua nước cạn trở lại bờ tây, hai ngày sau trở lại thành Định Châu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện