Tử Dương
Chương 55: Thiên Tuế đấu Giao long
Dịch giả: Lốp Xe Non
"Lão gia, mấy vị lão gia kia có thể đã hiểu lầm cậu rồi, sao cậu không đi nói rõ ràng cho họ hiểu?" Lão Ngũ đi phía sau Mạc Vân và Thiên Tuế mở miệng nói.
"Cho dù ta vì cái gì mà thả nàng đi thì đều đã đặt mọi người vào nguy hiểm." Mạc Vấn lắc đầu. Ý của Lão Ngũ là muốn hắn giải thích với mọi người nguyên nhân thả công chúa người Hồ đi, có điều cái hắn để ý chính là hậu quả của việc này.
"Ngươi và công chúa kia là chỗ quen biết cũ à?" Thiên Tuế nghe được đầu mối mở miệng hỏi.
"Ngày đó thê tử của ta bị người Hồ bắt đi, ta và Lão Ngũ đã lên phía Bắc tìm nàng. Lúc ở khu vực săn bắn của hoàng gia đã gặp qua vị công chúa người Hồ kia. Nàng đã từng tặng chúng ta hai tờ điệp văn thông hành." Mạc Vấn cũng không giấu giếm Thiên Tuế.
"Quân tử làm việc đương nhiên không lấy oán báo ân, hôm nay nên thả nàng rời đi" Thiên Tuế chậm rãi gật đầu. "Ngươi có tìm được lệnh chính (vợ) không?
Mạc Vấn nghe vậy thở dài lắc đầu. Hắn mặc dù có tìm được Lâm Nhược Trần nhưng người vợ của hắn thì đâu còn nữa.
Thiên Tuế không giỏi nói năng, nghe vậy chỉ gật đầu một cái. Hắn cũng không truy hỏi Mạc Vấn vì sao không tiếp tục tìm kiếm.
Ba người ngày đi đêm nghỉ, cùng nhau xuôi Nam. Dân chúng các châu huyện gần Nghiệp thành tuy là khó khăn khổ cực nhưng vẫn còn coi là bình thường, sau khi rời khỏi Nghiệp thành mấy trăm dặm liền thấy được những châu huyện thôn làng lộ ra vẻ vô cùng đổ nát tiêu điều. Ruộng đồng phía bắc khác hẳn với phía nam, đất đai rất cằn cỗi. Sản lượng lương thực vốn không nhiều mà quan lại và điền chủ thu thuế rất nặng, nông dân vất vả trồng trọt nhưng mà cuối cùng không được hưởng đến ba thành. Lúc này nhà nhà đều có nhiều trẻ con, người thì đông mà lương thực thì ít, cuộc sống đương nhiên rất chật vật. Dân chúng để sống sót đã nghĩ tới tất cả các biện pháp. Người thì vào ruộng đào rễ cây lương thực còn sót lại, người thì vào núi lùng bắt chim thú, có cả người ra sông đục băng để mò cá, hễ là thứ gì có thể ăn được đều bị lấy ra ăn. Nhưng cho dù là thời nào cũng đều có người giàu, cuộc sống của họ so với người nghèo thì khác một trời một vực. Trong kho gạo ăn không hết, trong chuồng lợn gà vịt béo ú, trong nhà hạ nhân nha hoàn đông đúc, trong chuồng không thiếu lừa ngựa.
Trên đường đi thi thoảng có thể trông thấy người Hồ cướp đoạt đồ vật nhưng hai người cũng không ra tay trừng trị. Bởi vì những người dân bị cướp đồ đạc cũng không có ý phản kháng, dường như coi việc cướp đoạt của người Hồ là đạo lý hiển nhiên. Đạo sĩ cũng không giống như đạo hiệp chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, sẽ không cứu người không còn hy vọng nào nữa. Những người dân làng này nô tính đã hình thành, không đáng ra tay cứu giúp.
Cái cảnh buôn bán phụ nữ, trẻ em, hắn đã thấy nhiều đến nỗi đáy lòng chết lặng. Tuy hắn học đạo pháp nhưng chưa nghiên cứu tu luyện. Lúc này chỉ có năng lực tự bảo vệ bản thân chứ không có khả năng cứu giúp. Lực lượng không đủ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Người bị đói trở nên tàn nhẫn, không chỉ đem con đi bán mà còn có thể chặn đường cướp của. Nhưng ba người trên đường chưa gặp phải tên cướp nào. Có lẽ do Mạc Vấn và Thiên Tuế mặc trang phục đạo nhân nên kẻ cướp không dám ra tay.
Lão Ngũ vẫn còn nhớ rõ vị trí chỗ hổng của tường thành nhưng ba người cũng không đi qua mà là lợi dụng bóng đêm để leo tường vượt qua. Con đường này trước đây hai người đã từng đi qua, tâm tình lúc này với trước đây khác nhau rất lớn. Lúc trước tuy là nơm nớp lo sợ nhưng trong lòng còn có hy vọng đoàn tụ với gia đình. Bây giờ tuy không lo an toàn nhưng trong lòng tràn đầy mất mát và mê mang. Nhà đã không còn, không biết ngày sau bọn hắn sẽ phiêu bạt đến nơi nào.
Ba người đều biết khinh công, tới chỗ không người liền tăng tốc gấp rút lên đường, sau chín ngày đã nhìn thấy được Thanh Bình thành. Năm đó thi thể binh sĩ tử trận không được ai thu dọn đã biến thành xương trắng dày đặc. Trong thành khắp nơi là cỏ dại trải dài, đường xá đã bị che khuất không thể nhận ra.
Buổi chiều ngày tiếp theo, ba người đi tới quê nhà của Mạc Vấn và lão Ngũ. Trong khoảng thời gian này khả năng đã có người đi qua nơi này nên những đồ vật và quần áo, chăn đệm sử dụng được đều bị lấy đi. Cũng may cửa hàng quan tài vẫn còn nên hai người lấy xe kéo mang quan tài và Thiên Tuế cùng nhau đi đến bờ sông.
Lúc này dòng sông đã bị đóng băng. Mạc Vấn và lão Ngũ đã tìm được chính xác vị trí xảy ra tai nạn ngày trước.
"Ngày đó bọn họ chính là ở vị trí này mà rơi xuống nước."
Thiên Tuế nghe vậy gật đầu một cái rồi xoay người nhìn quanh bốn phía, chốc lát sau khẽ nhíu mày.
"Thiên Tuế, có gì khó khăn sao?" Mạc Vấn thấy vậy đoán Thiên Tuế khả năng đã gặp vấn đề nan giải.
"Đoạn thuỷ vực này có địa ẩn, chính là ở vách phía bên kia" Thiên Tuế đưa tay về phía đông cách đó hơn ba dặm. "Hoàng Hà nước chảy xiết, nếu có thuỷ linh thú cũng không núp trong chủ lưu mà thông thường sẽ trốn vào nhánh sông có dòng nước chảy nhẹ hoặc là dưới đáy sâu."
"Ngươi tin chắc nơi này có giao long chiếm cứ?" Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày. Địa ẩn là tên cách gọi giao long thông dụng, giao long là dị thú thường thấy ở sông Hoàng Hà, là một loài lai giữa rồng và rắn.
Thiên Tuế chậm rãi gật đầu. "Ta có thể phát hiện ra nó. Trong Hoàng Hà không thiếu cự long cự xà, chúng đều có nơi sống riêng. Nơi này là ranh giới, kẻ khác không được đi tới, nếu ta xuống nước chắc chắn nó sẽ tới xua đuổi."
"Có thể cùng nó thương nghị dàn xếp hay không?" Mạc Vấn hỏi.
"Vật kia hung ác ngu xuẩn, hai bên lại không cùng loài, làm sao có thể dàn xếp được?" Thiên Tuế lắc đầu nói ra.
"Đã có nguy hiểm thì việc này tạm thời không tiến hành nữa, đợi đến ngày sau ta pháp thuật đại thành lại đến tìm kiếm di cốt tiên phụ. Làm phiền người đường dài đến đây lại không có cái gì đãi khách..."
"Không không không, ta vẫn phải xuống nước. Chúng ta là khắc tinh của loài địa ẩn. Ta nắm chắc mười phần sẽ thắng, chỉ là cần chuẩn bị một chút." Thiên Tuế cắt ngang lời nói của Mạc Vấn. "Lúc này rất lạnh, nếu ở lâu dưới nước chắc chắn chết cóng, ngươi và lão Ngũ có thể tìm một ít cây cỏ đốt thành đống lửa chứ, để ta sưởi ấm lúc lên bờ".
Mạc Vấn nghe vậy mừng rỡ trong lòng. "Việc này dễ thôi, ta sẽ dùng lửa đốt toàn bộ thảo mộc bờ bắc, bất cứ khi nào ngươi lên bờ đều có chỗ sưởi ấm."
"Ta sẽ lập tức xuống nước, các ngươi cứ yên tâm mà chờ đợi." Thiên Tuế cầm lấy mấy chiếc túi đã chuẩn bị trước đó.
"Dưới nước có nhiều hài cốt, ngươi làm sao mà phân biệt được?" Mạc Vấn hỏi.
"Phụ mẫu con cái là cốt nhục tương truyền, ta biết rõ khí tức hai ngươi nên nhất định phân biệt được trong lúc tìm kiếm." Thiên Tuế xoay người muốn đi.
"Dưới nước có nhiều dòng chảy ngầm, xác tiên phụ và vợ chồng họ Ngô có khả năng bị trôi tới hạ du." Mạc Vấn bước đi theo.
Thiên Tuế nghe vậy lắc đầu liên tục. "Mặt nước đóng băng nên nước sông sẽ đẩy thi thể lên phía dưới tầng băng, không trôi xa được, chắc chắn chỉ ở khu vực này."
"Làm phiền rồi". Mạc Vấn cúi đầu nói lời cám ơn.
"Đa tạ đại gia." Lão Ngũ cũng cảm ơn.
Thiên Tuế hơi xua tay rồi đem túi đặt ở bên cạnh bờ sau đó cởi đạo bào và giày đưa cho Mạc Vấn. "Các ngươi không nên bước lên mặt băng."
Hai người nghe vậy dừng bước ở bờ sông. Thiên Tuế một thân một mình trần truồng đi trên mặt băng. Hắn sau khi đi về phía trược được trăm bước, thân hình lay động hiện ra nguyên hình. Nguyên hình hắn vừa hiện ra trọng lượng liền tăng vọt, trong nháy mắt ép vỡ mặt băng mà chìm vào trong nước. Mạc Vấn kinh sợ, nhìn thoáng quá chỉ thấy được bản thể của Thiên Tuế là một con rùa lớn thân thể dài năm trượng. Mai rùa hiện lên màu vàng tro, bối kinh phụ vĩ (những nét ngang dọc trên mai rùa) ngang dọc rất rõ ràng.
Sau khi Thiên Tuế xuống nước, Mạc Vấn xoay người đi đến bên cạnh xe kéo lấy ra dụng cụ vẽ bùa rồi vẽ ba đạo hoả phù, tiếp đó đóng dấu pháp ấn rồi đem thảo mộc ven bờ phía bắc đốt lên. Xong xuôi hắn lập tức quay trở lại bên bờ sốt ruột chờ đợi.
Thiên Tuế sau khi xuống nước cũng không thấy động tĩnh gì, rất lâu không thấy nổi lên.
"Lão gia, đại gia thế nào rồi mà một chút động tĩnh cũng không có?" Lão Ngũ hồi hộp hỏi.
"Loài rùa không giống con người, chúng nó có thể nín thở dưới nước rất lâu." Mạc Vấn mở miệng nói. Hắn nhớ lúc trước khi tắm cùng mọi người ở Đông sơn, Thiên Tuế đã từng ở dưới nước mấy canh giờ liền.
"Lão gia, cậu bây giờ đã học được pháp thuật liệu có thể nói chuyện với linh hồn của lão gia và lão phu nhân không?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu thở dài. Trên đời quả thực có tồn tại linh hồn nhưng không phải linh hồn nào cũng có thể tồn tại lâu dài. Phần lớn trong vòng bảy ngày sau khi chết sẽ tiến vào Âm Tào, chỉ có một số vì đủ loại nguyên do mà ngưng lại nhân gian, không chịu hoặc không được rời đi.
"Họ có thể biết việc chúng ta làm không?" Lão Ngũ nghiêng đầu hỏi tiếp.
"Nếu vừa mới chết, chúng ta làm gì họ có thể nhìn thấy được nhưng hiện tại lâu như vậy họ không còn nhìn thấy rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Việc tìm kiếm di cốt của thân nhân chủ yếu là lời nhắn nhủ với chính mình, đây chính là thái độ làm người, là việc người con phải làm.
"Ta nghe nói người chết đuối đều phải tìm một người thế thân, bằng không thì không có biện pháp đầu thai, có đúng như vậy không?" Lão Ngũ cẩn thận hỏi.
"Phải xem người chết đuối là người ở đâu cùng với từ chỗ nào chết đuối. Ngoài ra bọn họ cũng không bắt buộc tìm thế thân mà chỉ cần tìm người bầu bạn..." Mạc Vấn còn chưa nói xong đột nhiên dừng lại. Hắn nghe được từ vách đá cách đấy ba dặm truyền đến tiếng răng rắc, mặt băng đang nứt vỡ. Bởi vì đã từng bị rơi xuống nước nên đối với loại âm thanh này hắn cực kỳ mẫn cảm.
Âm thanh tan vỡ của mặt băng từ xa đến gần, cùng lúc đó tại chỗ Thiên Tuế chìm xuống cũng xuất hiện âm thanh băng nứt ra. Nghe tiếng cũng có thể đoán ra Thiên Tuế đang nghênh đón con giao long kia lao đến.
Chỉ chốc lát sau khi hai bên đánh giáp lá cà thì kèm theo đó là một tiếng nổ lớn, mặt băng vững chắc xuất hiện một vết nứt lớn. Mặt băng xung quanh vết nứt nhận tác động đến cũng vỡ vụn toàn bộ, cùng lúc đó một cái đuôi lớn màu xanh từ dưới băng thò lên, sau khi quét qua không trung lại rơi trở vào trong nước.
Dị loại đánh nhau thảm liệt hơn nhiều so với nhân loại chém giết. Hình thể Thiên Tuế cực lớn mà cái đuôi rồng của con giao long kia cũng không nhỏ, hai bên đều là lực lượng to lớn nặng nề, đánh nhau tạo lên sóng lớn cuồn cuộn, băng vỡ bay tứ tung.
Loài giao long cũng không hoàn toàn giống nhau, giao long tuổi hơi ngắn thì nhìn không khác đại xà, chỉ là có một cái sừng dài trên đầu. Loại giao long tuổi dài hơn thì trên đầu có hai sừng, còn có thêm hai cái chân trước. Loại giao long tuổi dài hơn nữa thì có bốn chân, loại giao long này có thể đánh ngang tay với thanh long. Con giao long chiếm cứ chỗ này thuộc về chủng loại tuổi tác hơi ngắn, giao chiến với Thiên Tuế rất nhanh đã rơi xuống hạ phong. Công kích của con giao long này chỉ có hai cách là cắn xé và cuốn siết, mà hai phương pháp này đều không có hiệu quả với Thiên Tuế. Thiên Tuế quanh người được mai rùa kiên cố bảo vệ nên giao long căn bản không làm bị thương được hắn.
Bởi giao chiến ở dưới nước nên Mạc Vấn và lão Ngũ không quan sát được toàn bộ quá trình. Nhưng giao chiến làm cho phạm vi mặt băng ba dặm đều vỡ vụn, giao long bị chảy máu khiến mặt băng chuyển đỏ cả một vùng, có thể thấy được mức độ kịch liệt của trận chiến.
Bởi vì thời gian giao chiến khá ngắn nên Thiên Tuế vẫn chưa lên bờ sưởi ấm mà đến bên bờ ngậm lấy túi rồi quay xuống nước. Sau ba lần chìm xuống ba lần nổi lên hắn đã mang về di cốt của Mạc lão gia và vợ chồng họ Ngô. Mạc Vấn và lão Ngũ nhìn xương mà nhớ đến người, khó thảm thiết khó mà dừng lại.
Sau khi Thiên Tuế lên bờ cũng không vội rời đi mà giúp đỡ Mạc Vấn và lão Ngũ khâm niệm di cốt ba người đã khuất, đào đất an táng, tụng kinh siêu độ đến buổi trưa ngày tiếp theo mới cáo từ rời đi. Trước khi đi báo cho Mạc Vấn chỗ hắn ở, đó là đầm Bích Thủy tám trăm dặm về phía thượng du.
Bởi vì an táng hài cốt nên miễn đi bảy ngày lễ tiết đặt lĩnh cữu, sau khi tiễn biệt Thiên Tuế hai người bắt đầu lo nghĩ sẽ đi về đâu, nơi này đương nhiên là không thể ở được nữa. Hai người cũng không muốn ở trong khu vực của người Hồ, sau một hồi cân nhắc Mạc Vân quyết định sẽ xuôi nam đi về Kinh Châu, trước tiên mang hài cốt Triệu chân nhân trở về...
"Lão gia, mấy vị lão gia kia có thể đã hiểu lầm cậu rồi, sao cậu không đi nói rõ ràng cho họ hiểu?" Lão Ngũ đi phía sau Mạc Vân và Thiên Tuế mở miệng nói.
"Cho dù ta vì cái gì mà thả nàng đi thì đều đã đặt mọi người vào nguy hiểm." Mạc Vấn lắc đầu. Ý của Lão Ngũ là muốn hắn giải thích với mọi người nguyên nhân thả công chúa người Hồ đi, có điều cái hắn để ý chính là hậu quả của việc này.
"Ngươi và công chúa kia là chỗ quen biết cũ à?" Thiên Tuế nghe được đầu mối mở miệng hỏi.
"Ngày đó thê tử của ta bị người Hồ bắt đi, ta và Lão Ngũ đã lên phía Bắc tìm nàng. Lúc ở khu vực săn bắn của hoàng gia đã gặp qua vị công chúa người Hồ kia. Nàng đã từng tặng chúng ta hai tờ điệp văn thông hành." Mạc Vấn cũng không giấu giếm Thiên Tuế.
"Quân tử làm việc đương nhiên không lấy oán báo ân, hôm nay nên thả nàng rời đi" Thiên Tuế chậm rãi gật đầu. "Ngươi có tìm được lệnh chính (vợ) không?
Mạc Vấn nghe vậy thở dài lắc đầu. Hắn mặc dù có tìm được Lâm Nhược Trần nhưng người vợ của hắn thì đâu còn nữa.
Thiên Tuế không giỏi nói năng, nghe vậy chỉ gật đầu một cái. Hắn cũng không truy hỏi Mạc Vấn vì sao không tiếp tục tìm kiếm.
Ba người ngày đi đêm nghỉ, cùng nhau xuôi Nam. Dân chúng các châu huyện gần Nghiệp thành tuy là khó khăn khổ cực nhưng vẫn còn coi là bình thường, sau khi rời khỏi Nghiệp thành mấy trăm dặm liền thấy được những châu huyện thôn làng lộ ra vẻ vô cùng đổ nát tiêu điều. Ruộng đồng phía bắc khác hẳn với phía nam, đất đai rất cằn cỗi. Sản lượng lương thực vốn không nhiều mà quan lại và điền chủ thu thuế rất nặng, nông dân vất vả trồng trọt nhưng mà cuối cùng không được hưởng đến ba thành. Lúc này nhà nhà đều có nhiều trẻ con, người thì đông mà lương thực thì ít, cuộc sống đương nhiên rất chật vật. Dân chúng để sống sót đã nghĩ tới tất cả các biện pháp. Người thì vào ruộng đào rễ cây lương thực còn sót lại, người thì vào núi lùng bắt chim thú, có cả người ra sông đục băng để mò cá, hễ là thứ gì có thể ăn được đều bị lấy ra ăn. Nhưng cho dù là thời nào cũng đều có người giàu, cuộc sống của họ so với người nghèo thì khác một trời một vực. Trong kho gạo ăn không hết, trong chuồng lợn gà vịt béo ú, trong nhà hạ nhân nha hoàn đông đúc, trong chuồng không thiếu lừa ngựa.
Trên đường đi thi thoảng có thể trông thấy người Hồ cướp đoạt đồ vật nhưng hai người cũng không ra tay trừng trị. Bởi vì những người dân bị cướp đồ đạc cũng không có ý phản kháng, dường như coi việc cướp đoạt của người Hồ là đạo lý hiển nhiên. Đạo sĩ cũng không giống như đạo hiệp chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo, sẽ không cứu người không còn hy vọng nào nữa. Những người dân làng này nô tính đã hình thành, không đáng ra tay cứu giúp.
Cái cảnh buôn bán phụ nữ, trẻ em, hắn đã thấy nhiều đến nỗi đáy lòng chết lặng. Tuy hắn học đạo pháp nhưng chưa nghiên cứu tu luyện. Lúc này chỉ có năng lực tự bảo vệ bản thân chứ không có khả năng cứu giúp. Lực lượng không đủ chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.
Người bị đói trở nên tàn nhẫn, không chỉ đem con đi bán mà còn có thể chặn đường cướp của. Nhưng ba người trên đường chưa gặp phải tên cướp nào. Có lẽ do Mạc Vấn và Thiên Tuế mặc trang phục đạo nhân nên kẻ cướp không dám ra tay.
Lão Ngũ vẫn còn nhớ rõ vị trí chỗ hổng của tường thành nhưng ba người cũng không đi qua mà là lợi dụng bóng đêm để leo tường vượt qua. Con đường này trước đây hai người đã từng đi qua, tâm tình lúc này với trước đây khác nhau rất lớn. Lúc trước tuy là nơm nớp lo sợ nhưng trong lòng còn có hy vọng đoàn tụ với gia đình. Bây giờ tuy không lo an toàn nhưng trong lòng tràn đầy mất mát và mê mang. Nhà đã không còn, không biết ngày sau bọn hắn sẽ phiêu bạt đến nơi nào.
Ba người đều biết khinh công, tới chỗ không người liền tăng tốc gấp rút lên đường, sau chín ngày đã nhìn thấy được Thanh Bình thành. Năm đó thi thể binh sĩ tử trận không được ai thu dọn đã biến thành xương trắng dày đặc. Trong thành khắp nơi là cỏ dại trải dài, đường xá đã bị che khuất không thể nhận ra.
Buổi chiều ngày tiếp theo, ba người đi tới quê nhà của Mạc Vấn và lão Ngũ. Trong khoảng thời gian này khả năng đã có người đi qua nơi này nên những đồ vật và quần áo, chăn đệm sử dụng được đều bị lấy đi. Cũng may cửa hàng quan tài vẫn còn nên hai người lấy xe kéo mang quan tài và Thiên Tuế cùng nhau đi đến bờ sông.
Lúc này dòng sông đã bị đóng băng. Mạc Vấn và lão Ngũ đã tìm được chính xác vị trí xảy ra tai nạn ngày trước.
"Ngày đó bọn họ chính là ở vị trí này mà rơi xuống nước."
Thiên Tuế nghe vậy gật đầu một cái rồi xoay người nhìn quanh bốn phía, chốc lát sau khẽ nhíu mày.
"Thiên Tuế, có gì khó khăn sao?" Mạc Vấn thấy vậy đoán Thiên Tuế khả năng đã gặp vấn đề nan giải.
"Đoạn thuỷ vực này có địa ẩn, chính là ở vách phía bên kia" Thiên Tuế đưa tay về phía đông cách đó hơn ba dặm. "Hoàng Hà nước chảy xiết, nếu có thuỷ linh thú cũng không núp trong chủ lưu mà thông thường sẽ trốn vào nhánh sông có dòng nước chảy nhẹ hoặc là dưới đáy sâu."
"Ngươi tin chắc nơi này có giao long chiếm cứ?" Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày. Địa ẩn là tên cách gọi giao long thông dụng, giao long là dị thú thường thấy ở sông Hoàng Hà, là một loài lai giữa rồng và rắn.
Thiên Tuế chậm rãi gật đầu. "Ta có thể phát hiện ra nó. Trong Hoàng Hà không thiếu cự long cự xà, chúng đều có nơi sống riêng. Nơi này là ranh giới, kẻ khác không được đi tới, nếu ta xuống nước chắc chắn nó sẽ tới xua đuổi."
"Có thể cùng nó thương nghị dàn xếp hay không?" Mạc Vấn hỏi.
"Vật kia hung ác ngu xuẩn, hai bên lại không cùng loài, làm sao có thể dàn xếp được?" Thiên Tuế lắc đầu nói ra.
"Đã có nguy hiểm thì việc này tạm thời không tiến hành nữa, đợi đến ngày sau ta pháp thuật đại thành lại đến tìm kiếm di cốt tiên phụ. Làm phiền người đường dài đến đây lại không có cái gì đãi khách..."
"Không không không, ta vẫn phải xuống nước. Chúng ta là khắc tinh của loài địa ẩn. Ta nắm chắc mười phần sẽ thắng, chỉ là cần chuẩn bị một chút." Thiên Tuế cắt ngang lời nói của Mạc Vấn. "Lúc này rất lạnh, nếu ở lâu dưới nước chắc chắn chết cóng, ngươi và lão Ngũ có thể tìm một ít cây cỏ đốt thành đống lửa chứ, để ta sưởi ấm lúc lên bờ".
Mạc Vấn nghe vậy mừng rỡ trong lòng. "Việc này dễ thôi, ta sẽ dùng lửa đốt toàn bộ thảo mộc bờ bắc, bất cứ khi nào ngươi lên bờ đều có chỗ sưởi ấm."
"Ta sẽ lập tức xuống nước, các ngươi cứ yên tâm mà chờ đợi." Thiên Tuế cầm lấy mấy chiếc túi đã chuẩn bị trước đó.
"Dưới nước có nhiều hài cốt, ngươi làm sao mà phân biệt được?" Mạc Vấn hỏi.
"Phụ mẫu con cái là cốt nhục tương truyền, ta biết rõ khí tức hai ngươi nên nhất định phân biệt được trong lúc tìm kiếm." Thiên Tuế xoay người muốn đi.
"Dưới nước có nhiều dòng chảy ngầm, xác tiên phụ và vợ chồng họ Ngô có khả năng bị trôi tới hạ du." Mạc Vấn bước đi theo.
Thiên Tuế nghe vậy lắc đầu liên tục. "Mặt nước đóng băng nên nước sông sẽ đẩy thi thể lên phía dưới tầng băng, không trôi xa được, chắc chắn chỉ ở khu vực này."
"Làm phiền rồi". Mạc Vấn cúi đầu nói lời cám ơn.
"Đa tạ đại gia." Lão Ngũ cũng cảm ơn.
Thiên Tuế hơi xua tay rồi đem túi đặt ở bên cạnh bờ sau đó cởi đạo bào và giày đưa cho Mạc Vấn. "Các ngươi không nên bước lên mặt băng."
Hai người nghe vậy dừng bước ở bờ sông. Thiên Tuế một thân một mình trần truồng đi trên mặt băng. Hắn sau khi đi về phía trược được trăm bước, thân hình lay động hiện ra nguyên hình. Nguyên hình hắn vừa hiện ra trọng lượng liền tăng vọt, trong nháy mắt ép vỡ mặt băng mà chìm vào trong nước. Mạc Vấn kinh sợ, nhìn thoáng quá chỉ thấy được bản thể của Thiên Tuế là một con rùa lớn thân thể dài năm trượng. Mai rùa hiện lên màu vàng tro, bối kinh phụ vĩ (những nét ngang dọc trên mai rùa) ngang dọc rất rõ ràng.
Sau khi Thiên Tuế xuống nước, Mạc Vấn xoay người đi đến bên cạnh xe kéo lấy ra dụng cụ vẽ bùa rồi vẽ ba đạo hoả phù, tiếp đó đóng dấu pháp ấn rồi đem thảo mộc ven bờ phía bắc đốt lên. Xong xuôi hắn lập tức quay trở lại bên bờ sốt ruột chờ đợi.
Thiên Tuế sau khi xuống nước cũng không thấy động tĩnh gì, rất lâu không thấy nổi lên.
"Lão gia, đại gia thế nào rồi mà một chút động tĩnh cũng không có?" Lão Ngũ hồi hộp hỏi.
"Loài rùa không giống con người, chúng nó có thể nín thở dưới nước rất lâu." Mạc Vấn mở miệng nói. Hắn nhớ lúc trước khi tắm cùng mọi người ở Đông sơn, Thiên Tuế đã từng ở dưới nước mấy canh giờ liền.
"Lão gia, cậu bây giờ đã học được pháp thuật liệu có thể nói chuyện với linh hồn của lão gia và lão phu nhân không?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn lắc đầu thở dài. Trên đời quả thực có tồn tại linh hồn nhưng không phải linh hồn nào cũng có thể tồn tại lâu dài. Phần lớn trong vòng bảy ngày sau khi chết sẽ tiến vào Âm Tào, chỉ có một số vì đủ loại nguyên do mà ngưng lại nhân gian, không chịu hoặc không được rời đi.
"Họ có thể biết việc chúng ta làm không?" Lão Ngũ nghiêng đầu hỏi tiếp.
"Nếu vừa mới chết, chúng ta làm gì họ có thể nhìn thấy được nhưng hiện tại lâu như vậy họ không còn nhìn thấy rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói. Việc tìm kiếm di cốt của thân nhân chủ yếu là lời nhắn nhủ với chính mình, đây chính là thái độ làm người, là việc người con phải làm.
"Ta nghe nói người chết đuối đều phải tìm một người thế thân, bằng không thì không có biện pháp đầu thai, có đúng như vậy không?" Lão Ngũ cẩn thận hỏi.
"Phải xem người chết đuối là người ở đâu cùng với từ chỗ nào chết đuối. Ngoài ra bọn họ cũng không bắt buộc tìm thế thân mà chỉ cần tìm người bầu bạn..." Mạc Vấn còn chưa nói xong đột nhiên dừng lại. Hắn nghe được từ vách đá cách đấy ba dặm truyền đến tiếng răng rắc, mặt băng đang nứt vỡ. Bởi vì đã từng bị rơi xuống nước nên đối với loại âm thanh này hắn cực kỳ mẫn cảm.
Âm thanh tan vỡ của mặt băng từ xa đến gần, cùng lúc đó tại chỗ Thiên Tuế chìm xuống cũng xuất hiện âm thanh băng nứt ra. Nghe tiếng cũng có thể đoán ra Thiên Tuế đang nghênh đón con giao long kia lao đến.
Chỉ chốc lát sau khi hai bên đánh giáp lá cà thì kèm theo đó là một tiếng nổ lớn, mặt băng vững chắc xuất hiện một vết nứt lớn. Mặt băng xung quanh vết nứt nhận tác động đến cũng vỡ vụn toàn bộ, cùng lúc đó một cái đuôi lớn màu xanh từ dưới băng thò lên, sau khi quét qua không trung lại rơi trở vào trong nước.
Dị loại đánh nhau thảm liệt hơn nhiều so với nhân loại chém giết. Hình thể Thiên Tuế cực lớn mà cái đuôi rồng của con giao long kia cũng không nhỏ, hai bên đều là lực lượng to lớn nặng nề, đánh nhau tạo lên sóng lớn cuồn cuộn, băng vỡ bay tứ tung.
Loài giao long cũng không hoàn toàn giống nhau, giao long tuổi hơi ngắn thì nhìn không khác đại xà, chỉ là có một cái sừng dài trên đầu. Loại giao long tuổi dài hơn thì trên đầu có hai sừng, còn có thêm hai cái chân trước. Loại giao long tuổi dài hơn nữa thì có bốn chân, loại giao long này có thể đánh ngang tay với thanh long. Con giao long chiếm cứ chỗ này thuộc về chủng loại tuổi tác hơi ngắn, giao chiến với Thiên Tuế rất nhanh đã rơi xuống hạ phong. Công kích của con giao long này chỉ có hai cách là cắn xé và cuốn siết, mà hai phương pháp này đều không có hiệu quả với Thiên Tuế. Thiên Tuế quanh người được mai rùa kiên cố bảo vệ nên giao long căn bản không làm bị thương được hắn.
Bởi giao chiến ở dưới nước nên Mạc Vấn và lão Ngũ không quan sát được toàn bộ quá trình. Nhưng giao chiến làm cho phạm vi mặt băng ba dặm đều vỡ vụn, giao long bị chảy máu khiến mặt băng chuyển đỏ cả một vùng, có thể thấy được mức độ kịch liệt của trận chiến.
Bởi vì thời gian giao chiến khá ngắn nên Thiên Tuế vẫn chưa lên bờ sưởi ấm mà đến bên bờ ngậm lấy túi rồi quay xuống nước. Sau ba lần chìm xuống ba lần nổi lên hắn đã mang về di cốt của Mạc lão gia và vợ chồng họ Ngô. Mạc Vấn và lão Ngũ nhìn xương mà nhớ đến người, khó thảm thiết khó mà dừng lại.
Sau khi Thiên Tuế lên bờ cũng không vội rời đi mà giúp đỡ Mạc Vấn và lão Ngũ khâm niệm di cốt ba người đã khuất, đào đất an táng, tụng kinh siêu độ đến buổi trưa ngày tiếp theo mới cáo từ rời đi. Trước khi đi báo cho Mạc Vấn chỗ hắn ở, đó là đầm Bích Thủy tám trăm dặm về phía thượng du.
Bởi vì an táng hài cốt nên miễn đi bảy ngày lễ tiết đặt lĩnh cữu, sau khi tiễn biệt Thiên Tuế hai người bắt đầu lo nghĩ sẽ đi về đâu, nơi này đương nhiên là không thể ở được nữa. Hai người cũng không muốn ở trong khu vực của người Hồ, sau một hồi cân nhắc Mạc Vân quyết định sẽ xuôi nam đi về Kinh Châu, trước tiên mang hài cốt Triệu chân nhân trở về...
Bình luận truyện