Tử Dương
Chương 62: Phần mộ nhà họ Vương
Dịch giả: Lốp Xe Non
Mạc Vấn mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Cái hộp gỗ này vốn là vật họa phù của Triệu chân nhân. Tuy trong lúc truyền nghệ Triệu chân nhân không nói nhiều về những việc đã làm khi còn sống, nhưng dựa vào việc hắn có thể vẽ Kim phù khiến sông lớn đổi dòng thì không khó nhìn ra người này sinh thời nhất định là nhân vật phong vân, danh chấn một phương. Nơi này lại cách cố hương của hắn không xa, nên rất có khả năng xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư đã từng quen biết Triệu chân nhân.
Cao tiểu thư hết nhìn hộp gỗ lại ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn. Lúc này Mạc Vấn mới để ý lúc Cao tiểu thư ngẩng đầu thì cằm không động mà động chính là cái cổ, động tác này cực kỳ giống cử động của loài rắn.
Cao tiểu thư hoảng sợ, cảnh giác nhìn thẳng Mạc Vấn, Mạc Vấn mặt không biểu tình nhìn thẳng lại nàng. Hai người đều không mở miệng, bầu không khí trở nên căng thẳng, đầy áp lực.
"Khiết nhi, con cảm thấy khỏe hơn không?"Cao lão gia đi đến trước giường nhẹ giọng hỏi.
Cao tiểu thư nghe xong không đáp, chỉ ngoảnh đầu nhìn Cao lão gia một cái rồi ánh mắt lại chuyển lên người Mạc Vấn.
Đôi bên giằng co không nói hồi lâu làm cho Mạc Vân có chút căng thẳng, nhưng hắn chỉ có thể mạnh mẽ giữ vững. Hắn cũng không biết con xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư có quen biết gì với Triệu chân nhân, cũng không có cách gì căn cứ vẻ mặt của Cao tiểu thư mà suy đoán ý nghĩ trong lòng nó. Vì vậy hắn chỉ có thể nhíu mày nhìn thẳng, đây là so đấu không tiếng động, kẻ nào mở miệng trước kẻ đó để lộ nội tình, kẻ nào mở miệng trước kẻ đó rơi vào thế hạ phong.
Ước chừng thời gian độ nửa chén trà, sự cảnh giác trong ánh mắt của Cao tiểu thư dần dần biến mất mà sự sợ hãi tăng nhanh, sau cùng nàng run run mở miệng trước. "Chân nhân là đến hàng ta sao?"
Mạc Vấn nghe vậy như trút được gánh nặng. Con xà yêu này tu hành chí ít cũng phải hơn ngàn năm, dù hắn có liều mạng cũng không nắm chắc phần thắng. May mắn nó chủ động hạ mình trước, khí thế so với lúc đầu đã thấp hơn ba phần, việc này có thể giải quyết ổn thoả được rồi.
"Nhập vào người khác chính là trọng tội, nhiễu loạn âm dương, ngươi tại sao phải đến đây làm ác, mau mau nói thật. Nếu như có nửa câu lừa dối, hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi." Mạc Vấn lớn tiếng quát hỏi. Dựa theo bản tính của hắn thì nếu đối phương hạ mình, bình thường hắn sẽ lấy thiện ý đáp lại. Nhưng lúc này hắn không dám khiêm tốn nhã nhẵn, bởi vì xà yêu chung quy không phải là người, hắn không thể xác định được thiện ý của mình sẽ đổi lấy cái gì.
Cao tiểu thư nghe vậy như được đại xá, lập tức ngồi dậy khỏi giường rồi quỳ rạp xuống đất. "Chân nhân nếu như đã đến đây, đương nhiên biết được cảnh ngộ của ta. Từ lần trước sau khi ngài hoạch tội không giết, ta ở lại dưới Đông Sơn kia đã chỉnh đốn suy nghĩ, mặc dù bị giam cầm khốn khổ, bụng ăn không no nhưng không dám có nửa câu oán hận. Nào ngờ một thời gian trước, có người đến Đông Sơn hiểm địa đào đất xây mộ, mang một người chết chôn bên cạnh hang của ta. Chỗ nương thân của ta vốn do tiền bối quý phái dựng nên để giam cầm, nhưng linh hồn người chết chôn cất ở nơi ấy không siêu thoát được. Hắn tự mình chịu khổ là được rồi, lại còn quấy nhiễu ta không thể tĩnh tâm. Rốt cuộc ta cũng chịu không hắn suốt ngày kêu la, liền phân thần đến đây tìm cách thoát khốn."
Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra một trăm năm trước con xà yêu này bị Triệu chân nhân làm phép vây khốn ở một nơi nào đó, còn Vương công tử sau khi chết thì người nhà mang hắn chôn cất vào khu vực của con xà yêu này. Bởi vì nơi đó vốn là nơi giam cầm vô hình đối với âm vật nên Vương công tử sau khi được chôn cất tại đây thì linh hồn không cách nào siêu thoát.
"Nếu đã là như vậy, ngươi có thể đi tới nhà họ Vương bảo bọn họ di chuyển phần mộ. Vì sao không đi nhà họ Vương mà lại vào nhà họ Cao?" Trong lòng Mạc Vấn còn nghi vấn.
"Nhà thông gia kia của ta đã phụng chỉ chuyển nhà đi Kiến Khang(1)rồi." Cao lão gia ở bên cạnh nói xen vào.
(1) Kiến Khang: là tên cũ của Nam Kinh ngày nay, là kinh đô của nhà Đông Tấn từ năm 317 - 420 SCN
"Đúng vậy, đúng vậy, ta không có cách nào phân thần đi tới nơi xa thế được, vì vậy mới phải đến Cao gia. Chân nhân pháp nhãn như đuốc, từ lúc ta đến nơi này không đả thương ai, đồ ăn cũng hoàn toàn không dám ăn nhiều. Cầu xin chân nhân từ bi khoan dung, cho ta rời đi a." Lời này tuy rằng từ miệng Cao tiểu thư nhưng kẻ nói chuyện thực chất là con xà yêu kia.
"Nếu đã vậy vì sao không nói rõ cho Cao gia, mà lại nhập vào người Cao tiểu thư, ý đồ dẫn nàng rời phủ?" Mạc Vấn nhíu mày chất vấn.
"Chân nhân có chỗ không biết, nhà họ Vương trước khi mai táng người chết từng tìm người đi trước xem qua âm trạch(2), phong thủy xác định chôn cất ở nơi đó. Ngoài ra thầy phong thủy còn nói nơi này có có long mãng chi khí, chôn cất ở đây có thể phúc cập thượng hạ(3). Đã là như thế thì cho dù ta có nói rõ với Cao lão gia, hắn cũng không có cách nào khiến nhà họ Vương di chuyển phần mộ. Tiểu nữ Cao gia và người đã chết kia từng có hôn ước, lén lút qua lại với nhau, vì vậy ta liền muốn đem nàng dẫn đi, nói rõ cho người chết kia." Xà yêu mượn miệng Cao tiểu thư nói ra.
(2) Âm trạch: Là cách phân chia theo phong thủy gồm âm trạch và dương trạch.
Âm trạch là cuộc đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào một cuộc đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.
Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.
(3) Phúc cập thượng hạ: làm cho hậu duệ đời đời đều được hưởng phúc
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Xà yêu nói hợp tình hợp lý, người đương thời tôn sùng phong thủy nên sau khi trong nhà có người qua đời lập tức sẽ tìm thầy phong thủy lựa chọn âm trạch. Thầy phong thủy nhà họ Vương mời hẳn là có chút đạo hạnh, có thể nhìn ra khu vực của con xà yêu này có long mãng chi khí, cho nên mới mang Vương công tử chôn cất tại nơi này. Đáng tiếc là thầy phong thủy này học không chuyên tâm, chỉ biết một mà không biết hai, không phát hiện nơi đó đã bị người khác thiết lập giam cầm, ngu dốt đem Vương công tử đã qua đời đưa vào lồng nhốt rắn. Người sống quả thực có lợi, vào kinh thăng chức mà ngươi chết lại chịu khốn khổ ở nơi đó gào khóc không ngừng.
"Ta tới được nơi này cũng không dùng đến sức mạnh. Cao gia không cho tiểu thư ra ngoài, ta cũng chưa từng tác oai tác quái, làm loạn gia đình. Chân nhân anh minh, nhất định sẽ không xử oan cho ta." Xà yêu sử dụng thân thể của Cao tiểu thư liên tục dập đầu.
"Thôi được rồi, sự xuất hữu nhân(4), ta sẽ không phạt ngươi, ngươi tạm thời đi đi, việc này để ta xử lý." Mạc Vấn đem hộp gỗ cất vào trong ngực, lách mình tránh ra.
(4) Sự xuất hữu nhân: Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân
Mạc Vấn vừa dứt lời, một luồng gió nhẹ từ trong phòng theo cửa bay đi, Cao tiểu thư mờ mịt nhìn xung quanh sau đó đưa tay chỉ vào Mạc Vấn hỏi. "Phụ thân, hắn là người nào, tại sao được vào trong phòng con?"
"Con gái ngoan của ta." Cao lão gia thấy con gái đã khôi phục thần trí thì vui mừng đi đến đỡ nàng đứng dậy.
Bởi vì chỗ này là khuê phòng nữ tử, Mạc Vấn không nán lại thêm nữa, quay người đi ra ngoài.
Cao lão gia vội vàng đi theo ra ngoài, khi ra đến ngoài phòng lão trừng mắt nói với hai đứa nha hoàn. "Còn không vào hầu hạ tiểu thư, đợi tiễn khách quý đi ta sẽ tính toán với các ngươi."
Hai nha hoàn nghe vậy lập tức xoay người chạy vào. Mạc Vấn thấy vậy khẽ mỉm cười, con gái vụng trộm ra ngoài gặp người khác, người đầu tiên biết nhất định là nha hoàn còn người biết cuối cùng mới là cha mẹ. Cao lão gia vẫn một mực cho rằng Cao tiểu thư và Vương công tử chưa từng gặp mặt, nhưng nhìn điệu bộ này, hai người này nhất định đã lén lút gặp nhau rồi, hơn nữa đã gặp không chỉ một lần.
"Miền Nam ta từ trước đến nay tôn sùng đạo Phật, thật không ngờ vẫn là Đạo gia hữu hiệu nhất. Chân nhân tuy rằng tuổi trẻ nhưng thật là thần thông." Cao lão gia không hề giấu giếm sự kính phục đối với Mạc Vấn, nói xong giơ tay bảo mọi người đang đợi bên ngoài. "Mau đi thiết yến bày rượu, chuẩn bị chân kim(5)một ngàn lượng đền đáp ân nhân."
(5) Chân kim: Vàng ròng, là loại vàng có phẩm chất và độ tinh khiết thuộc loại cao nhất có thể luyện chế thời đó.
Lão vừa nói ra, cả nhà lập tức vui mừng, mây đen bao phủ Cao phủ ngay lập tức tản đi.
"Bần đạo đảm đương không nổi danh xưng Chân nhân." Mạc Vấn quay đầu nhìn Cao lão gia. Người đời đều không có lập trường, nhà nào có tác dụng liền tin nhà đó. Không nghĩ là thuật phong thủy bình thường chỉ có đạo nhân mới biết, gây hoạ chính là đạo nhân, hòa thượng lại bị mắng lây, điều này không hay lắm. Hắn mặc dù không thích Phật gia, nhưng cũng không muốn bôi nhọ, đinh là đinh mà mão là mão(6), công là công mà tội là tội.
(6) Đinh (hỏa âm) xếp thứ tư trong thiên can, Mão (thỏ/mèo) xếp thứ tư trong địa chi. Mặc dù đều là xếp thứ tư nhưng hai cái này không lẫn lộn với nhau. Có hàm ý là khi làm việc cần phải kỹ lưỡng không được hàm hồ, đánh đồng mọi thứ với nhau.
"Lão gia đúng là cao nhân." Lão Ngũ chạy tới trước giơ ngón tay cái lên tán thưởng Mạc Vấn
"Gặp may thôi." Mạc Vấn thở dài một hơi. Lần này đến đây thực sự quá lỗ mãng, tu vi của con xà yêu đã lợi hại đến mức có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của người sống, nó chắc chắn không chỉ có ngàn năm tuổi. Nếu không phải nó vốn cũng không có ý hại người mà ra tay thì người thua thiệt nhất định là Mạc Vấn. Lần này có thể mã đáo thành công(7)chủ yếu vẫn là dựa vào hộp gỗ họa phù Triệu chân nhân lưu lại. Nếu không phải vật ấy trấn trụ yêu xà thì sợ rằng nó cũng không như vậy mà rời đi.
(7) Mã đáo thành công: Thời xưa, người Trung Quốc ở phương Bắc sinh sống trên các bình nguyên, đồng cỏ thường gia tăng số lượng gia súc trong đàn bằng cách thuần dưỡng ngựa hoang.Đến mùa xuân, người ta thường thả ngựa nuôi trong nhà vào các cánh rừng để những con ngựa này dụ ngựa hoang trở về trang trại khi mùa đông khắc nghiệt kéo đến.Một khi thả ngựa nuôi trong nhà ra thì có hai khả năng xảy đến: hoặc là ngựa của mình vĩnh viễn đi mất (có thể do bị thú dữ ăn thịt, có thể bị người ta bắt mất cũng có thể do nhập đàn với ngựa hoang và bỏ đi luôn…) hoặc là ngựa sẽ quay trở về và còn dẫn theo những con ngựa hoang khác.
Vì vậy, hình ảnh ngựa quay về được coi là tượng trưng cho thắng lợi. Ít nhất, nếu ngựa về một mình, vậy là người chủ đã không mất nó, lúc này là “hòa vốn”. Nếu ngựa nhà còn dắt thêm ngựa hoang về cùng là đã bắt đầu “có lãi”.
"Chân kim là một ngàn lượng vàng a." Lão Ngũ khó có thể áp chế nội tâm đang kích động. Lúc này phần lớn vàng là không tinh khiết, cần nhiều lần tinh luyện mới ra được chân kim. Hơn nữa tiền thưởng so với thỏa thuận ban đầu còn lớn gấp đôi.
Mạc Vấn không tiếp lời lão Ngũ mà quay đầu nhìn Cao lão gia đang được thê thiếp chúc mừng. Lúc này, Cao lão gia mặt mày rạng rỡ, vui sướng cười không thôi, đêm cuối năm có thể phá họa tiêu tai (trừ bỏ tai họa và điều không may mắn), tâm tình vui sướng là điều có thể hiểu được.
"Thiện nhân, bần đạo có lời muốn nói với ngươi." Mạc Vấn nói với Cao lão gia.
Cao lão gia nghe vậy thì vẫy tay lệnh mọi người ai lo việc người đấy, tiếp đó đến bên cạnh Mạc Vấn khom người mời, ý bảo Mạc Vấn quay về tiền sảnh nói chuyện.
"Thiện nhân, việc này còn chưa xong. Ngươi cũng biết công tử nhà họ Vương đã qua đời được chôn cất ở nơi nào chứ?" Mạc Vấn lúc đi về phía trước mở lời hỏi.
"Ta biết rõ." Cao lão gia gật đầu nói.
"Bây giờ khuya quá rồi, ngày mai ngươi có thể sai người cùng ta di dời phần mộ không." Mạc Vấn nói.
Cao lão gia nghe vậy không đáp lời mà là hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Chốc lát sau mới mở miệng nói tiếp. "Việc dời mộ sợ rằng không gấp được. Nhà họ Vương đã chuyển đến Kiến Khang, bọn họ mới là chủ mộ, nếu muốn dời mộ cần họ cho phép. Chúng ta tiến đến dời mộ là bất hợp pháp."
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu đồng tình. Lúc trước hắn bỏ qua tình huống này, Cao gia và nhà họ Vương chỉ là thông gia, mà con trai nhà họ Vương đã chết, trên thực tế hai nhà đã không còn quan hệ gì. Cao gia quả thực không thể đứng ra dời mộ.
"Nếu là phái người đi đến báo tin, cả đi cả về mất bao lâu?" Mạc Vấn trầm ngâm sau đó lên tiếng hỏi.
"Khoảng cách từ đây đến Kiến Khang quả thực không gần, ngay cả tuấn mã cả đi cả về cũng không ít hơn mười ngày đến nửa tháng. Nếu như nhà họ Vương có ý định dời mộ còn cần chọn nơi tốt khác, cũng cần đến không ít thời gian." Cao lão gia lắc đầu nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy thì nhíu mày. Ngụ ý của Cao lão gia là nhà họ Vương không chắc sẽ tin vào lời bọn hắn, loại khả năng này rất lớn. Bởi vì nhà họ Vương mang Vương công tử hạ táng thì sau đó quả thực thăng chức, chỉ bằng vào lời một bên của Cao gia và hắn thì e rằng rất khó làm cho họ Vương dời mộ.
"Đạo trưởng thần uy, yêu vật kia chắc hẳn sẽ không trở lại đâu." Cao lão gia thấy Mạc Vấn nhíu mày, ở bên cạnh mở miệng nói ra.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Cao lão gia. Cao lão gia lão luyện lõi đời, nói chuyện bao giờ cũng lưu lại nửa phần. Lời của lão có ý là nếu như yêu vật không quay lại nữa thì việc này đến đây có thể kết thúc được rồi.
Trong lúc suy tính, ba người trở lại chính điện. Sau khi ngồi xuống Mạc Vấn rất lâu không lên tiếng. Lúc này cả linh hồn của Vương công tử và xà yêu kia đều không được thanh tịnh. Cả hai cũng không thuộc một loại nên ở vào cùng một chỗ song phương đều không có ích lợi, phương pháp xử lý tốt nhất chính là dời mộ. Thế nhưng nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tin hắn, mà hắn và lão Ngũ cũng không thể ở chỗ này chờ đợi vô kỳ hạn được. Quan trọng nhất là Cao gia dường như không có ý định đến kinh độ thông báo. Cao tiểu thư đã bình phục, Cao gia sẽ không hỗ trợ hắn làm gì. Nhưng lúc này nếu như bỏ đi không làm chính là bất nhân đối với xà yêu kia, cái này tuyệt không phải là cách làm của quân tử.
Sự việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao thôi...
Mạc Vấn mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên. Cái hộp gỗ này vốn là vật họa phù của Triệu chân nhân. Tuy trong lúc truyền nghệ Triệu chân nhân không nói nhiều về những việc đã làm khi còn sống, nhưng dựa vào việc hắn có thể vẽ Kim phù khiến sông lớn đổi dòng thì không khó nhìn ra người này sinh thời nhất định là nhân vật phong vân, danh chấn một phương. Nơi này lại cách cố hương của hắn không xa, nên rất có khả năng xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư đã từng quen biết Triệu chân nhân.
Cao tiểu thư hết nhìn hộp gỗ lại ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn. Lúc này Mạc Vấn mới để ý lúc Cao tiểu thư ngẩng đầu thì cằm không động mà động chính là cái cổ, động tác này cực kỳ giống cử động của loài rắn.
Cao tiểu thư hoảng sợ, cảnh giác nhìn thẳng Mạc Vấn, Mạc Vấn mặt không biểu tình nhìn thẳng lại nàng. Hai người đều không mở miệng, bầu không khí trở nên căng thẳng, đầy áp lực.
"Khiết nhi, con cảm thấy khỏe hơn không?"Cao lão gia đi đến trước giường nhẹ giọng hỏi.
Cao tiểu thư nghe xong không đáp, chỉ ngoảnh đầu nhìn Cao lão gia một cái rồi ánh mắt lại chuyển lên người Mạc Vấn.
Đôi bên giằng co không nói hồi lâu làm cho Mạc Vân có chút căng thẳng, nhưng hắn chỉ có thể mạnh mẽ giữ vững. Hắn cũng không biết con xà yêu nhập vào người Cao tiểu thư có quen biết gì với Triệu chân nhân, cũng không có cách gì căn cứ vẻ mặt của Cao tiểu thư mà suy đoán ý nghĩ trong lòng nó. Vì vậy hắn chỉ có thể nhíu mày nhìn thẳng, đây là so đấu không tiếng động, kẻ nào mở miệng trước kẻ đó để lộ nội tình, kẻ nào mở miệng trước kẻ đó rơi vào thế hạ phong.
Ước chừng thời gian độ nửa chén trà, sự cảnh giác trong ánh mắt của Cao tiểu thư dần dần biến mất mà sự sợ hãi tăng nhanh, sau cùng nàng run run mở miệng trước. "Chân nhân là đến hàng ta sao?"
Mạc Vấn nghe vậy như trút được gánh nặng. Con xà yêu này tu hành chí ít cũng phải hơn ngàn năm, dù hắn có liều mạng cũng không nắm chắc phần thắng. May mắn nó chủ động hạ mình trước, khí thế so với lúc đầu đã thấp hơn ba phần, việc này có thể giải quyết ổn thoả được rồi.
"Nhập vào người khác chính là trọng tội, nhiễu loạn âm dương, ngươi tại sao phải đến đây làm ác, mau mau nói thật. Nếu như có nửa câu lừa dối, hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi." Mạc Vấn lớn tiếng quát hỏi. Dựa theo bản tính của hắn thì nếu đối phương hạ mình, bình thường hắn sẽ lấy thiện ý đáp lại. Nhưng lúc này hắn không dám khiêm tốn nhã nhẵn, bởi vì xà yêu chung quy không phải là người, hắn không thể xác định được thiện ý của mình sẽ đổi lấy cái gì.
Cao tiểu thư nghe vậy như được đại xá, lập tức ngồi dậy khỏi giường rồi quỳ rạp xuống đất. "Chân nhân nếu như đã đến đây, đương nhiên biết được cảnh ngộ của ta. Từ lần trước sau khi ngài hoạch tội không giết, ta ở lại dưới Đông Sơn kia đã chỉnh đốn suy nghĩ, mặc dù bị giam cầm khốn khổ, bụng ăn không no nhưng không dám có nửa câu oán hận. Nào ngờ một thời gian trước, có người đến Đông Sơn hiểm địa đào đất xây mộ, mang một người chết chôn bên cạnh hang của ta. Chỗ nương thân của ta vốn do tiền bối quý phái dựng nên để giam cầm, nhưng linh hồn người chết chôn cất ở nơi ấy không siêu thoát được. Hắn tự mình chịu khổ là được rồi, lại còn quấy nhiễu ta không thể tĩnh tâm. Rốt cuộc ta cũng chịu không hắn suốt ngày kêu la, liền phân thần đến đây tìm cách thoát khốn."
Mạc Vấn nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ, thì ra một trăm năm trước con xà yêu này bị Triệu chân nhân làm phép vây khốn ở một nơi nào đó, còn Vương công tử sau khi chết thì người nhà mang hắn chôn cất vào khu vực của con xà yêu này. Bởi vì nơi đó vốn là nơi giam cầm vô hình đối với âm vật nên Vương công tử sau khi được chôn cất tại đây thì linh hồn không cách nào siêu thoát.
"Nếu đã là như vậy, ngươi có thể đi tới nhà họ Vương bảo bọn họ di chuyển phần mộ. Vì sao không đi nhà họ Vương mà lại vào nhà họ Cao?" Trong lòng Mạc Vấn còn nghi vấn.
"Nhà thông gia kia của ta đã phụng chỉ chuyển nhà đi Kiến Khang(1)rồi." Cao lão gia ở bên cạnh nói xen vào.
(1) Kiến Khang: là tên cũ của Nam Kinh ngày nay, là kinh đô của nhà Đông Tấn từ năm 317 - 420 SCN
"Đúng vậy, đúng vậy, ta không có cách nào phân thần đi tới nơi xa thế được, vì vậy mới phải đến Cao gia. Chân nhân pháp nhãn như đuốc, từ lúc ta đến nơi này không đả thương ai, đồ ăn cũng hoàn toàn không dám ăn nhiều. Cầu xin chân nhân từ bi khoan dung, cho ta rời đi a." Lời này tuy rằng từ miệng Cao tiểu thư nhưng kẻ nói chuyện thực chất là con xà yêu kia.
"Nếu đã vậy vì sao không nói rõ cho Cao gia, mà lại nhập vào người Cao tiểu thư, ý đồ dẫn nàng rời phủ?" Mạc Vấn nhíu mày chất vấn.
"Chân nhân có chỗ không biết, nhà họ Vương trước khi mai táng người chết từng tìm người đi trước xem qua âm trạch(2), phong thủy xác định chôn cất ở nơi đó. Ngoài ra thầy phong thủy còn nói nơi này có có long mãng chi khí, chôn cất ở đây có thể phúc cập thượng hạ(3). Đã là như thế thì cho dù ta có nói rõ với Cao lão gia, hắn cũng không có cách nào khiến nhà họ Vương di chuyển phần mộ. Tiểu nữ Cao gia và người đã chết kia từng có hôn ước, lén lút qua lại với nhau, vì vậy ta liền muốn đem nàng dẫn đi, nói rõ cho người chết kia." Xà yêu mượn miệng Cao tiểu thư nói ra.
(2) Âm trạch: Là cách phân chia theo phong thủy gồm âm trạch và dương trạch.
Âm trạch là cuộc đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào một cuộc đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.
Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.
(3) Phúc cập thượng hạ: làm cho hậu duệ đời đời đều được hưởng phúc
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Xà yêu nói hợp tình hợp lý, người đương thời tôn sùng phong thủy nên sau khi trong nhà có người qua đời lập tức sẽ tìm thầy phong thủy lựa chọn âm trạch. Thầy phong thủy nhà họ Vương mời hẳn là có chút đạo hạnh, có thể nhìn ra khu vực của con xà yêu này có long mãng chi khí, cho nên mới mang Vương công tử chôn cất tại nơi này. Đáng tiếc là thầy phong thủy này học không chuyên tâm, chỉ biết một mà không biết hai, không phát hiện nơi đó đã bị người khác thiết lập giam cầm, ngu dốt đem Vương công tử đã qua đời đưa vào lồng nhốt rắn. Người sống quả thực có lợi, vào kinh thăng chức mà ngươi chết lại chịu khốn khổ ở nơi đó gào khóc không ngừng.
"Ta tới được nơi này cũng không dùng đến sức mạnh. Cao gia không cho tiểu thư ra ngoài, ta cũng chưa từng tác oai tác quái, làm loạn gia đình. Chân nhân anh minh, nhất định sẽ không xử oan cho ta." Xà yêu sử dụng thân thể của Cao tiểu thư liên tục dập đầu.
"Thôi được rồi, sự xuất hữu nhân(4), ta sẽ không phạt ngươi, ngươi tạm thời đi đi, việc này để ta xử lý." Mạc Vấn đem hộp gỗ cất vào trong ngực, lách mình tránh ra.
(4) Sự xuất hữu nhân: Thành ngữ Trung Quốc, ý muốn nói mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân
Mạc Vấn vừa dứt lời, một luồng gió nhẹ từ trong phòng theo cửa bay đi, Cao tiểu thư mờ mịt nhìn xung quanh sau đó đưa tay chỉ vào Mạc Vấn hỏi. "Phụ thân, hắn là người nào, tại sao được vào trong phòng con?"
"Con gái ngoan của ta." Cao lão gia thấy con gái đã khôi phục thần trí thì vui mừng đi đến đỡ nàng đứng dậy.
Bởi vì chỗ này là khuê phòng nữ tử, Mạc Vấn không nán lại thêm nữa, quay người đi ra ngoài.
Cao lão gia vội vàng đi theo ra ngoài, khi ra đến ngoài phòng lão trừng mắt nói với hai đứa nha hoàn. "Còn không vào hầu hạ tiểu thư, đợi tiễn khách quý đi ta sẽ tính toán với các ngươi."
Hai nha hoàn nghe vậy lập tức xoay người chạy vào. Mạc Vấn thấy vậy khẽ mỉm cười, con gái vụng trộm ra ngoài gặp người khác, người đầu tiên biết nhất định là nha hoàn còn người biết cuối cùng mới là cha mẹ. Cao lão gia vẫn một mực cho rằng Cao tiểu thư và Vương công tử chưa từng gặp mặt, nhưng nhìn điệu bộ này, hai người này nhất định đã lén lút gặp nhau rồi, hơn nữa đã gặp không chỉ một lần.
"Miền Nam ta từ trước đến nay tôn sùng đạo Phật, thật không ngờ vẫn là Đạo gia hữu hiệu nhất. Chân nhân tuy rằng tuổi trẻ nhưng thật là thần thông." Cao lão gia không hề giấu giếm sự kính phục đối với Mạc Vấn, nói xong giơ tay bảo mọi người đang đợi bên ngoài. "Mau đi thiết yến bày rượu, chuẩn bị chân kim(5)một ngàn lượng đền đáp ân nhân."
(5) Chân kim: Vàng ròng, là loại vàng có phẩm chất và độ tinh khiết thuộc loại cao nhất có thể luyện chế thời đó.
Lão vừa nói ra, cả nhà lập tức vui mừng, mây đen bao phủ Cao phủ ngay lập tức tản đi.
"Bần đạo đảm đương không nổi danh xưng Chân nhân." Mạc Vấn quay đầu nhìn Cao lão gia. Người đời đều không có lập trường, nhà nào có tác dụng liền tin nhà đó. Không nghĩ là thuật phong thủy bình thường chỉ có đạo nhân mới biết, gây hoạ chính là đạo nhân, hòa thượng lại bị mắng lây, điều này không hay lắm. Hắn mặc dù không thích Phật gia, nhưng cũng không muốn bôi nhọ, đinh là đinh mà mão là mão(6), công là công mà tội là tội.
(6) Đinh (hỏa âm) xếp thứ tư trong thiên can, Mão (thỏ/mèo) xếp thứ tư trong địa chi. Mặc dù đều là xếp thứ tư nhưng hai cái này không lẫn lộn với nhau. Có hàm ý là khi làm việc cần phải kỹ lưỡng không được hàm hồ, đánh đồng mọi thứ với nhau.
"Lão gia đúng là cao nhân." Lão Ngũ chạy tới trước giơ ngón tay cái lên tán thưởng Mạc Vấn
"Gặp may thôi." Mạc Vấn thở dài một hơi. Lần này đến đây thực sự quá lỗ mãng, tu vi của con xà yêu đã lợi hại đến mức có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của người sống, nó chắc chắn không chỉ có ngàn năm tuổi. Nếu không phải nó vốn cũng không có ý hại người mà ra tay thì người thua thiệt nhất định là Mạc Vấn. Lần này có thể mã đáo thành công(7)chủ yếu vẫn là dựa vào hộp gỗ họa phù Triệu chân nhân lưu lại. Nếu không phải vật ấy trấn trụ yêu xà thì sợ rằng nó cũng không như vậy mà rời đi.
(7) Mã đáo thành công: Thời xưa, người Trung Quốc ở phương Bắc sinh sống trên các bình nguyên, đồng cỏ thường gia tăng số lượng gia súc trong đàn bằng cách thuần dưỡng ngựa hoang.Đến mùa xuân, người ta thường thả ngựa nuôi trong nhà vào các cánh rừng để những con ngựa này dụ ngựa hoang trở về trang trại khi mùa đông khắc nghiệt kéo đến.Một khi thả ngựa nuôi trong nhà ra thì có hai khả năng xảy đến: hoặc là ngựa của mình vĩnh viễn đi mất (có thể do bị thú dữ ăn thịt, có thể bị người ta bắt mất cũng có thể do nhập đàn với ngựa hoang và bỏ đi luôn…) hoặc là ngựa sẽ quay trở về và còn dẫn theo những con ngựa hoang khác.
Vì vậy, hình ảnh ngựa quay về được coi là tượng trưng cho thắng lợi. Ít nhất, nếu ngựa về một mình, vậy là người chủ đã không mất nó, lúc này là “hòa vốn”. Nếu ngựa nhà còn dắt thêm ngựa hoang về cùng là đã bắt đầu “có lãi”.
"Chân kim là một ngàn lượng vàng a." Lão Ngũ khó có thể áp chế nội tâm đang kích động. Lúc này phần lớn vàng là không tinh khiết, cần nhiều lần tinh luyện mới ra được chân kim. Hơn nữa tiền thưởng so với thỏa thuận ban đầu còn lớn gấp đôi.
Mạc Vấn không tiếp lời lão Ngũ mà quay đầu nhìn Cao lão gia đang được thê thiếp chúc mừng. Lúc này, Cao lão gia mặt mày rạng rỡ, vui sướng cười không thôi, đêm cuối năm có thể phá họa tiêu tai (trừ bỏ tai họa và điều không may mắn), tâm tình vui sướng là điều có thể hiểu được.
"Thiện nhân, bần đạo có lời muốn nói với ngươi." Mạc Vấn nói với Cao lão gia.
Cao lão gia nghe vậy thì vẫy tay lệnh mọi người ai lo việc người đấy, tiếp đó đến bên cạnh Mạc Vấn khom người mời, ý bảo Mạc Vấn quay về tiền sảnh nói chuyện.
"Thiện nhân, việc này còn chưa xong. Ngươi cũng biết công tử nhà họ Vương đã qua đời được chôn cất ở nơi nào chứ?" Mạc Vấn lúc đi về phía trước mở lời hỏi.
"Ta biết rõ." Cao lão gia gật đầu nói.
"Bây giờ khuya quá rồi, ngày mai ngươi có thể sai người cùng ta di dời phần mộ không." Mạc Vấn nói.
Cao lão gia nghe vậy không đáp lời mà là hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Chốc lát sau mới mở miệng nói tiếp. "Việc dời mộ sợ rằng không gấp được. Nhà họ Vương đã chuyển đến Kiến Khang, bọn họ mới là chủ mộ, nếu muốn dời mộ cần họ cho phép. Chúng ta tiến đến dời mộ là bất hợp pháp."
Mạc Vấn chậm rãi gật đầu đồng tình. Lúc trước hắn bỏ qua tình huống này, Cao gia và nhà họ Vương chỉ là thông gia, mà con trai nhà họ Vương đã chết, trên thực tế hai nhà đã không còn quan hệ gì. Cao gia quả thực không thể đứng ra dời mộ.
"Nếu là phái người đi đến báo tin, cả đi cả về mất bao lâu?" Mạc Vấn trầm ngâm sau đó lên tiếng hỏi.
"Khoảng cách từ đây đến Kiến Khang quả thực không gần, ngay cả tuấn mã cả đi cả về cũng không ít hơn mười ngày đến nửa tháng. Nếu như nhà họ Vương có ý định dời mộ còn cần chọn nơi tốt khác, cũng cần đến không ít thời gian." Cao lão gia lắc đầu nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy thì nhíu mày. Ngụ ý của Cao lão gia là nhà họ Vương không chắc sẽ tin vào lời bọn hắn, loại khả năng này rất lớn. Bởi vì nhà họ Vương mang Vương công tử hạ táng thì sau đó quả thực thăng chức, chỉ bằng vào lời một bên của Cao gia và hắn thì e rằng rất khó làm cho họ Vương dời mộ.
"Đạo trưởng thần uy, yêu vật kia chắc hẳn sẽ không trở lại đâu." Cao lão gia thấy Mạc Vấn nhíu mày, ở bên cạnh mở miệng nói ra.
Mạc Vấn quay đầu nhìn Cao lão gia. Cao lão gia lão luyện lõi đời, nói chuyện bao giờ cũng lưu lại nửa phần. Lời của lão có ý là nếu như yêu vật không quay lại nữa thì việc này đến đây có thể kết thúc được rồi.
Trong lúc suy tính, ba người trở lại chính điện. Sau khi ngồi xuống Mạc Vấn rất lâu không lên tiếng. Lúc này cả linh hồn của Vương công tử và xà yêu kia đều không được thanh tịnh. Cả hai cũng không thuộc một loại nên ở vào cùng một chỗ song phương đều không có ích lợi, phương pháp xử lý tốt nhất chính là dời mộ. Thế nhưng nhà họ Vương chắc chắn sẽ không tin hắn, mà hắn và lão Ngũ cũng không thể ở chỗ này chờ đợi vô kỳ hạn được. Quan trọng nhất là Cao gia dường như không có ý định đến kinh độ thông báo. Cao tiểu thư đã bình phục, Cao gia sẽ không hỗ trợ hắn làm gì. Nhưng lúc này nếu như bỏ đi không làm chính là bất nhân đối với xà yêu kia, cái này tuyệt không phải là cách làm của quân tử.
Sự việc đã đến nước này, đâm lao thì phải theo lao thôi...
Bình luận truyện