Tư Hiệp Trinh Thám
Chương 1
Edit: Sub
Mạt Tây Nam cảm giác bản thân càng ngày càng gay go, dâm ý của hắn đối với Trác Lân đã từ mức độ sa đọa tinh thần đến mức độ thân thể.
Năm năm trước hắn chỉ mơ thấy mình ăn mặc tây trang đen ở bên trong giáo đường kết hôn, Trác Lân một bộ áo cưới màu trắng, biểu tình lạnh nhạt đứng bên cạnh hắn. Cái mặt băng sơn kia của Trác Lân cùng với thực tế giống như đúc, lại như là bị ác ôn ép "Cưới" cướp đoạt dân nam đàng hoàng.
Tình cảnh nam nhân mặc áo cưới xác thực khiến cho Mặc Tây Nam tan vỡ vô cùng, nhưng không sánh được năm năm sau đó, ý dâm trong mộng bắt đầu từ phong cách lãng mạng chuyển hướng thành phong cách cấm - mười tám cộng.
Trong mộng hắn hóa thành dâm thú, nhe răng cười đem Trác Lân đẩy ngã trên giường.
"Thả tôi ra..." Trác Lân hơi thở hổn hển giãy dụa.
Áo khoác màu đen bị cởi ra, cổ áo sơmi xám mở rộng lộ ra mảng lớn da thịt, nổi lên đỏ ửng mê người.
" Kêu lên âm thanh khả ái như vậy, ai còn mời gọi hơn a?" Mạt Tây Nam cười dâm đãng ngăn chặn y, ôm chặt lấy thân thể hơi gầy của y, dùng hàm răng mà gặm cắn xương quai xanh. Ma chưởng luồn vào trong vạt áo Trác Lân giở trò, ngón tay bất ngờ bóp lấy điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực y, dùng sức xoa nắn.
"A A A..." Trác Lân vặn vẹo eo, đầu vú mềm mại ở trong tay Mạt Tây Nam nhanh chóng ngạnh lên, sung huyết.
Hai chân ở trên drap giường bất an ma sát, Trác Lân trong mộng của Mạt Tây Nam vừa ngại ngùng lại vừa mẫn cảm, hoàn toàn không gặp được trên thực tế cái loại khí chất tao nhã cấm dục kia. Chỉ là thấy hắn ở trên giường loạn bắt, toàn thân Mạt Tây Nam liền gây rối không ngớt.
Hắn hai, ba cái liền lột sạch quần áo của Trác Lân, thưởng thức y dưới ánh đèn mờ nhạt xinh đẹp lõa thể.
Da thịt trắng nõn chảy ra tinh mịn mồ hôi, hai tay Trác Lân co chặt ga trải giường, ngực đồng thời phập phồng lên xuống. Y nhắm nửa con mắt, bắp đùi thon dài hơi mở ra, dục vọng đã hiện ra hình dáng bán cương, hơi ngẩng đầu lên.
Nuốt một ngụm nước miếng, Mạt Tây Nam quỳ gối bên hai chân y, cúi đầu ngậm lấy phân thân của y.
"A a!..." Thân thể một hồi mãnh liệt run rẩy, Trác Lân xấu hổ thở dốc, hai tay cắm vào giữa tóc Mạt Tây Nam, vô lực tóm chặt tóc hắn.
"Mỹ nhận, đừng lộn xộn~" Phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, Mạt Tây Nam đem bộ phận ấm áp vào bên trong miệng, một hồi rồi một hồi phun ra nuốt vào.
Trác Lân không ngừng kêu "A, a", phân thân nóng rực rất nhanh ở trong miệng hắn trở nên cứng rắn lại ướt át. Chất lỏng trong suốt từ bên môi Mạt Tây Nam chảy ra, làm ướt gốc rễ phân thân rồi lại chảy càng sâu vào nơi bí ẩn giữa hai chân.
Miệng huyệt khô ráo bị thấm ướt, Mạt Tây Nam tìm tòi, dùng đầu ngón tay thăm dò lối vào ấm áp kia, đem hai đốt ngón tay chậm rãi đẩy vào.
"Không... Không được!" Trác Lân thở hổn hển vặn vẹo phần eo, thân thể căng thẳng ngăn cản dị vật xâm lấn.
"Nói anh ấy, không nên lộn xộn mà ~" Mạt Tây Nam cười oán giận, tiếp tục dùng miệng cùng lưỡi phục vụ y. Khoái cảm ôn nhu từ bụng dưới chậm rãi tràn ra, thân thể cứng lại của Trác Lân từ từ mềm yếu vô lực, liền để Mạt Tây Nam dễ như ăn cháo đem cả ngón tay vào trong cơ thể y thăm dò.
Bên trong Trác Lân vừa nóng vừa chặt, Mạt Tây Nam nhẫn nại mà chậm rãi thăm dò, mở rộng. Nhờ ngón tay an ủi mà bên trong chặt chẽ khó khăn thả lỏng xuống, khiến đầu ngón tay khi xẹt qua một nơi sâu xa nào đó một cái, thân thể Trác Lân bỗng nhiên nảy lên một hồi.
"Nơi này thoải mái phải không?" Khóe miệng lộ ra nụ cười ác liệt, Mạt Tây Nam thả bộ phận trong miệng ra, bắt đầu dùng tay công kích nơi yếu ớt nhất của Trác Lân. Đầy ngón tay ở trong cơ thể y chậm rãi trừu động, hoàn toàn không đụng chạm đến phân thân đang run rẩy, không ngừng phun ra từng tia dịch trắng đục một.
"A a... Không muốn ---- không nên đụng nơi đó..." Trác Lân khóc nức nở như rên rỉ, trên mặt tràn ngập vui vẻ cùng thống khổ giao tạp.
Hai tay y trói chặt trên ga trải giường, sợi tóc đen ngổn ngang rải rác trên gối.
Trên thực tế bên trong hai tròng mắt trong suốt đã tràn đầy sương mù.
Tư thái khiêu gợi như vậy khiến Mạt Tây Nam khô nóng khó nhịn, hắn đưa ngón tay lui ra, giơ một chân Trác Lân lên, nâng hông của mình, thân thể chậm rãi đẩy mạnh về phía trước.
Bộc phát bộ phận đã cứng rắn từ lâu, chậm rãi vào bên trong cơ thể Trác Lân
"A A A A... " Trác Lân như hoảng sợ kêu lên, cứng đờ cong người lại. Mạt Tây Nam cúi người, đem một chân khác của y đến bên hông của mình, cánh tay xuyên qua khe hở giữa sau lưng Trác Lân và ga trải giường, đem y ôm chặt vào trong ngực.
"Mỹ nhân, bên trong anh... Thật thoải mái a..." Phát ra ồ ồ thở rốc, hắn tham lam gặm cắn cổ cùng sau tai của Trác Lân, không ngừng ở trên người y nhún.
Trác Lân suy nhược mà lắc đầu, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng đều không nói ra được, thân thể nóng bỏng tỏa nhiệt trong lòng Mạt Tây Nam không ngừng vặn vẹo, run rẩy. Vị trí thân thể giao hợp phát ra tiếng mồ hôi dính nước, ở trong phòng yên tĩnh, nghe đến dâm mỹ không thể tả, thân thể vui vẻ cùng thị giác khoái lạc song song kích thích, khiến cho Mạt Tây Nam càng ngày càng kích động, càng ngày càng phấn khởi...
Sau đó, Mạt Tây Nam cũng nhớ không rõ chính mình ở trong mơ có thoải mái đến bắn hay không, chỉ nhớ rõ mình khiến Trác Lân đổi qua tư thế, đùng đùng đùng một cái đánh vào mông y, tiếp tục đặt y dưới thân tàn bạo mà chà đạp.
Mà Trác Lân bị cầm cố ở trong ngực cũng gợi cảm mê người, bị làm đến liên tục thở dốc.
"Ha... A a... Không muốn..." Ngực y kịch liệt phập phồng, toàn thân đều hiện lên màu phấn hồng đẹp đẽ, lông mi thật dài dính đầy lệ, không ngừng mà khóc lóc cầu xin Mạt Tây Nam buông tay...
Sáng sớm tỉnh lại, Mạt Tây Nam nhìn chất lỏng ươn ướt trên drap giường, ưu thương nghĩ: Còn tiếp tục như vậy, qua không được mấy năm hắn sẽ mơ mình và Trác Lân ôm hài tử đi siêu thị quá.
Đâm ý trình độ như thế này, đã sớm không còn tính là sùng bái với hình tượng, mà là hạ lưu kinh nhờn rồi.
Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam có một loại xúc động muốn bóp chết chính mình.
Có người nói, toàn bộ hồ sơ án giết người trong phòng cơ quan chính phủ, có 70% đều là Trác Lân giải quyết. Chuyện xưa của y lưu truyền trên phố cùng trên mạng, nắm giữ vô số fans, trang web Link-Join tư nhân mỗi ngày đều rầm rộ.
Trác Luân nghiệp vụ qua mạng khắp nơi trên thế giới, vụ án qua tay nhiều vô số kể, ngay cả hiệp hội trinh thám nước ngoài cũng từng nhờ vả y. Hành tung của y trên thực tế không cố định, hầu như rất ít tư liệu có thể phác họa ra một hình tượng hoàn chỉnh, nhưng mà ở trên mạng, y tựa hồ như ở khắp mọi nơi.
Những người trên mạng đem Trác Lân miêu tả thành một ngọn đèn sáng rọi sáng tội phạm trên thế giới, trong thế giới giả lập y tràn ngập mị lực thần bí, lại như một mình ở trong bóng tối cô độc hành hiệp.
Nhưng đây đều không phải nguyên nhân Mạt Tay Nam mê y.
Ở thời trung học cách hiện tại chín năm, bên trong nhà trọ của Mạt Tây Nam đã từng xảy ra một án thi thể nát vụn. Ngày ấy, bên ngoài hoa viên chôn khối xác nát chật ních cảnh sát, cảnh khuyển (chó nghiệp vụ), người vây xem cùng ánh đèn xe cảnh sát xanh đỏ lập lòe, thế nhưng ký ức để Mạt Tây Nam lưu lại cũng chỉ có Trác Lân.
Ở bên trong tiếng người náo động, chỉ có y trầm mặc, xa xa mà đứng một mình ven đường, mặt hơi vẻnh lên, như là cái gì cũng đều không nghe thấy.
Khi đó Trác Lân thân thon cao gầy, mặc màu xám đen, hai tay dút trong túi. Vẻ mặt y u buồn mà lạnh nhạt, lông mày cau lại. lẳng lặng mà nhìn bầu trời.
Cặp mắt đen kịt kia giống như muốn xuyên qua màu xanh lam gần như trong suốt, phóng tầm mắt tới thế giới mà bất kì ai cũng không nhìn thấy.
Mạt Tây Nam cách một con đường kinh ngạc mà nhìn y năm giây.
Từ nay về sau, liền không có người nào có thể thay thế được địa vị của Trác Lân ở trong lòng hắn.
Tư cách biết Trác Lân đã là chuyện của hồi lâu sau, khi đó Mạt Tây Nam đã từ thiếu niên thương xuân thu buồn trưởng thành thanh niên dung tục nông cạn, năm đó Đài Loan tràn ngập trào lưu nhất kiến trung tình chỉ khiến cho hắn cảm thấy chua.
Mà tại bối cảnh khối xác đẫm máu, so với một mặt đơ băng sơn nam mới biết yêu, càng khiến cho hắn xác định đầu của mình nhất định là có chỗ nào đó không bình thường.
Xác thực, đem một người so với mình lớn tuổi hơn, cùng giới với mình, xa lạ, xem trinh thám cùng tội phạm thế giới đấu tranh chính nghĩa là đối tượng dâm ý, Mạt Tây Nam cảm thấy trên thế giới sẽ không có người nào so ra biến thái hơn hắn.
Thế nhưng, hắn thật sự không nghĩ tới muốn đem những dâm ý kia biến thành hành động, hắn là một người tốt có đạo đức.
Nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn nhất đinh sẽ không ở ngày thứ bảy kia từ bỏ cái giường mình yêu nhất, ngàn dặm xa xôi bộ hành (đi đường bộ) đi đưa bản thiết kế cho khách.
Như vậy hắn sẽ không ở thời điểm chờ đèn xanh bên đường, bị một cái xe đạp từ phía sau đụng phải chổng vó.
Thực chất để mà nới, xe đạp cũng không có đụng vào hắn. Ngay trước khi người và xe chạm nhau một phần ngàn giây, Mạt Tây Nam cảm thấy sau đầu sinh gió. Phản xạ thần kinh thúc đẩy hắn nghiêng người né, thân thể xoay chuyển hướng về một bên khác tránh thoát.
Đạp vào mi mắt là hình ảnh chẳng khác nào pha quay chậm, thân thể đồng thời hướng về bên cạnh tránh thoát, hắn nhìn thấy một cái xe đạp tại vị trí cách mình không tới một cm xẹt qua, mạnh mẽ đâm vào cột điện.
Ba chuyện sau đó, hầu như cùng lúc xảy ra ở trong nháy mắt.
Xe đạp vang một tiếng ngã trên mặt đất.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen chân dài vượt mở, từ trên xe nhảy xuống, lùi về phía sau vài bước giữ vững thân thể.
Mà Mạt Tây Nam thì lại ngã cái chổng vó.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt Trương Thương đẹp mắt, cùng lúc làm cho Mạt Tây Nam miệng mở thành hình trứng vịt.
Đối lập với khiếp sợ của Mạt Tây Nam, Trác Lân vẫn một mặt u buồn mà lãnh đạm như cũ.
Hắn nhíu mày cúi đầu, nhìn xe đạp ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Đó là một cảnh tượng quỷ dị không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được --- trên đường phố náo động, Mạt Tây Nam ngồi dưới đất ngửa đầu há to miệng, Trác Lân u buồn lạnh nhạt cúi thấp đầu, giữa hai người là một chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên đất.
Mạt Tây Nam đại não dĩ nhiên kịp thời.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát đến thê thảm, một xe cảnh sát lóe đèn hiệu xanh đỏ giao nhau từ một đầu đường khác giống như phát rồ mà xông lại. Xe cảnh sát quẹo gấp, xuyên qua đường cái đỗ lại trước mặt Trác Lân, bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
"Trác Lân! Cậu còn đứng đó làm gì? Nhanh tới hiện trường a!"
Thô lỗ gầm rú bùng nổ bên tai Mạt Tây Nam, đồng thời cửa xe cảnh sát bị một cước đá văng.
Người phát ra tiếng gầm rú là một vị đại thúc mặt đầy râu tua tủa, Mạt Tây Nam nhìn ra hắn ước lượng đã hơn bốn mươi tuổi.
"Lại va vào người? Gọi cậu không muốn cưỡi xe đạp! CMN cậu con mắt cùng lỗ tai sinh trưởng ở nơi nào!?" Nhìn thấy tình cảnh ven đường, đại thúc cảnh sát táo bạo vò tóc một hồi.
Từ trên xe nhảy xuống, hắn từ một bên xe khác vòng lên trên lối đi bộ, một phát nâng cái xe đạp nghiêng lệch lên, dùng sức nhét vào buồng sau xe.
Trác Lân vẫn không nói một lời, yên lặng mà nhìn nơi xe đạp nguyên bản ngã xuống, một bộ dáng vẻ hồn ở trên mây.
Mãi đến tận khi bị ép buộc nhét vào buồng sau xe, xe đạp phát ra tiếng kim loại vỡ nát thê thảm, y mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, xoay người liền hướng vào trong xe cảnh sát.
Động tác xoay người cảu y không chút do dự, tựa hồ căn bản không thấy trên đất còn có người ngồi. Mạt Tây Nam rất là khiếp sợ, không chút nghĩ ngợi liền bò bò tới nắm lấy góc áo y.
(Sub: Chưa gì mà đã thấy bé Nam giống cún của tiểu Trác rồi)
"Này này này này! Anh... Anh liền đi như thế? Tôi phải làm sao bây giờ!"
Cái mông hạ trên xi măng đau đến giống như suất thành tám lo liệu, huống chi người gây ra họa lại là thần tượng mình nhớ thương.
Tuy rằng ở tương lại không xa, Mạt Tây Nam sẽ vô cùng hối tiếc ngày hôm nay đã cử động, thế nhưng vào lúc này, hắn về tình về lý đều sẽ không để cho Trác Lân chạy như vậy.
Cặp mắt hờ hững quét lại đây, tròng mắt màu đen kịt thâm thúy khiến trái tim Mạt Tây Nam nhất thời ngừng đập một giây.
Trác Lân nhìn hắn...
Trác Lân nhìn hắn!
Đây chính là Trác Lân sống sờ sờ a, không phải số liệu giả lập trên mạng, cũng không phải hình vẽ trên mặt phẳng, càng không phải mộng cảnh tình dục hư huyễn mờ ảo. Đây là bản thể Trác Lân 3D, sẽ động, sẽ đi, sẽ hô hấp, sẽ nói, Trác Lân người thật!
Mạt Tây Nam không có cách nào hình dung tâm tình của chính mình vào giờ khắc này.
Thế nhưng bản thể Trác Lân 3D, tựa hồ so với bản 2D không khác nhau gì cả.
Con mắt sau khi dừng ở trên người Mạt Tây Nam, y liền không nhúc nhích. Bên dưới lông mi dày, cặp mắt đen kịt sâu không thấy đáy, khiến cho Mạt Tây Nam bị trợn có chút sợ hãi.
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì! Dẫn hắn cùng lên xe a!" Chỗ tài xế ngồi, tiếng hô của đại thúc cảnh sát lại truyền tới, " Trước tiên tới hiện trường, rồi đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra. Biện pháp giải quyết sau khi va người tôi chí ít nói cho cậu năm lần, CMN cậu đến cuối cùng có nhớ lại trong đầu hay không?"
"... Nha."
Hoàn toàn không thèm để ý đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của đại thúc cảnh sát, Trác Lân gật đầu một cái.
Tiếp theo, y một phát tóm chặt cà vạt của Mạt Tây Nam, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.
"Ngao!"
Cái cổ Mạt Tây Nam bị cà vạt ghìm lại hét thảm một tiếng, liền lập tức bị Trác Lân thô lỗ ném vào ghế sau xe.
Đầu va vào cửa sổ xe, đau đến nỗi mắt nổi sao Kim.
Mà khi Mạt Tây Nam liều mình xoa cái cổ cùng đầu, đại thúc cảnh sát giẫm chân ga, kéo còi cảnh sát, lần thứ hai điên cuồng xông lên phố lớn.
Ở trong xe bị qua lại đến ngã trái ngã phải, Mạt Tây Nam trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia mây đen.
Hắn, đến tột cùng là có nên hay không lên cái xe cảnh sát này?
Chỗ xe cảnh sát cần đến là một nhà trọ, nhà lầu cao mười mấy tầng ướt dầm dề, năm đến bảy tầng đã là một mảng cháy đen.
Đường cảnh giới màu vàng ngăn trước cửa, tiêu phòng xa còn đúng ở dưới lầu không hề rời đi. Quần chúng vây xem tấp nập, Mạt Tây Nam vốn cũng có thể là một thành viên trong đám người, nhưng nhờ phúc của Trác Lân, hắn lần đầu tiên đích thân tới "Nơi phát hiện vụ án".
Như là quên bên người còn có một người, Trác Lân vừa xuống xe liền hướng bên trong nhà trọ đi tới. Hai cái chân dài bước nhanh chóng cùng lúc, y lại còn có thể duy trì động tác hai tay đút ở trong túi.
Lúc trước dáng dấp chậm chạp của y khiến cho Mạt Tây Nam sản sinh ảo giác, cho tới hiện tại chạy bộ bước nhỏ mới có thể đuổi kịp y.
Cảnh sát đại thúc râu mép tựa hồ đang ở phía sau của bọn họ điên cuồng hét lên gì đó, nhưng Mạt Tây Nam không quan tâm.
Thang máy dừng mở, hai người một trước một sau xông lên, Trác Lân bôn thượng (đi dạo?!) năm tầng hành lang, Trong khu dân cư đông chuyển tây quoặt rắc rối phức tạp, Mạt Tây Nam ngơ ngơ ngác ngác theo sát phía sau y.
Mấy giây sau, bóng người màu đen của Trác Lân bỗng nhiên đứng im.
Không kịp phanh lại, Mạt Tây Nam tàn nhẫn mà đâm vào trên lưng y, sống mỗi truyền đến một hồi đau nhức.
"Mẹ kiếp, anh liền không nói trước một tiếng dừng lại à!?" Mạt Tây Nam xoa mũi phiền muộn oán giận, nhưng Trác Lân ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một chút, tựa hồ hoàn toàn đem hắn xem là không khí.
Nhìn chăm chú tình cảnh bên trong gian phòng, đôi môi mỏng manh của y vung lên một độ cong.
"Người vì phóng hỏa chết hai tên. Một tên giết một tên khác, sau đó phóng hỏa tự thiêu... Ừm, phương thức tự sát vô cùng thú vị."
"Anh nói chuyện với ai vậy?" Mạt Tây Nam tò mò từ sau lưng của y thò đầu ra.
Nhưng trước mắt không có một bóng người, chỉ có mấy cái đường cảnh giới màu vàng ngăn cửa.
Hoàn toàn không có phản ứng với ý tứ của Mạt Tây Nam, Trác Lân khom lưng lướt qua đường cảnh giới, bước chân dài đi vào gian phòng.
Diện tích bên trong nhà trọ không lớn, tràn ngập mùi khét nồng nặc, tất cả mọi thứ hầu như đã bị đốt thành cháy đen, Trong phòng khách không có thi thể, tới gần vị trí gần sô pha, trên sàn nhà vẽ hai cái hình người.
"Người chết là một nam một nữ, tuổi từ hai ươi lăm tuổi đến ba mươi, nam thân cao một mét bảy mươi tám cm, nữ thân cao..." Chăm chú nhìn hình hai người kia lầm bầm lầu bầu, Trác Lân đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạt Tây Nam: "Đều nhớ kĩ chưa?"
"A? Anh, anh nói cái gì? Mùi khét?" Mạt Tây Nam đang bị mùi khét khắp phòng hun đến đầu óc choáng váng, căn bản không nghe thất Trác Lân.
" Vì lẽ đó tôi mới vừa nói qua, cậu đều không nhớ?" Trác Lân nhíu mày.
"Tại sao phải nhớ?" Mạt Tây Nam hỏi ngược lại.
Tròng mắt màu đen kịt chăm chú nhìn hắn, lặng im hai giây, Trác Lân từ trong túi lấy ra một nhánh bút chì cùng một bản ghi chép.
"Viết đi."
Hắn tiện tay đem đồ ném cho Mạt Tây Nam, cũng mặc kệ đối phương có tiếp được hay không, liền tự nhiên xoay người, bắt đầu đi dạo trong phòng.
Mạt Tây Nam đầu óc mơ hồ, hắn cầm lấy giấy cùng bút đứng ngốc tại chỗ, đột nhiên nghe thấy cười nhạo nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến, thanh âm đè thấp nương theo đối thoại.
Nói chuyện tựa hồ là hai nữ cảnh sát trẻ.
" Trợ thủ mới?"
" Là hắn."
"Người thứ mười hai?"
"Không, người thứ mười ba"
" Đánh cược xem hắn có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nửa tháng, tôi cược một trăm đồng."
"Tôi cược hai trăm, một tuần."
Mạt Tây Nam rất muốn đi tới giải thích một chút, hắn chỉ là một người qua đường vô tội. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, âm thanh Trác Lân liền từ phía trước truyền tới.
"Nơi phóng hỏa chính là gian phòng khách này, người phóng hỏa tung xăng ở trên bàn trà cùng thảm so pha, sau đó dùng bật lửa nhen lên. Lửa cứ thế từ thảm lan tràn đến so pha, máy truyền hình, rèm cửa sổ... Sau đó toàn bộ phòng khách, mãi sau là cả nhà."
Tốc độ nói của Trác Lân rất nhanh, Mạt Tây Nam điều động toàn bộ cơ quan toàn thân, mới miễn cưỡng đem lời y nói hoàn toàn nhớ kỹ.
Chờ viết xong chữ cuối cùng, hắn mới phát hiện ra không đúng.
Hắn... Hắn đang làm gì đó? Hắn là người vô tội qua đường a, tại sao lại làm cái loại việc của trợ thủ mới làm thế này!
"Tôi, cái kia..." Hắn muốn biểu tình một hồi nghi hoặc, nhưng vừa mới mở miệng, Trác Lân liền bỗng nhiên xoay người kéo cà vạt hắn lại, đem hắn ra khòi gian phòng.
"Khặc khặc? Khặc khặch khặc?... Anh...Anh lại muốn làm gì!?" Mạt Tây Nam ức đến đỏ cả mặt.
"Thăm dò hiện trường đã xong xuôi, về nhà suy nghĩ." Trác Lân cũng không quay đầu lại nói.
Đi ra khỏi nhà trọ, sắc trời cũng đã mờ tối.
Trác Lân chậm rãi đi trên lối đi bộ, hai tay vẫn như cũ duy trì động tác cắm ở trong túi. Mà Mạc Tây Nam không nói một lời theo sát phía sau hắn, hoàn toàn không rõ cái tên này dự định làm gì.
"Này... Tôi nói..." Mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
"Cái gì?" Cảm ơn trời đất, lần này Trác Lân cuối cùng cũng không coi hắn thành không khí.
"Anh... Còn nhớ chính mình vừa nãy đụng phải tôi?"
"Nhớ."
"Cái kia... Không đi bệnh viện?"
Nghe thấy Mạt Tây Nam, Trác Lân chậm rãi dừng bước.
Y xoay người, môi mỏng nhếch lên.
Tròng mắt đen kịt chậm rãi đảo qua toàn thân Mạt Tây Nam, cuối cùng dừng lại trên mặt của hắn.
Cái ánh mắt bình tĩnh thâm thúy kia, lại để cho Mạt Tây Nam bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn lấy dũng khí nhìn lại Trác Lân, mà Trác Lân cũng không nói một lời mà nhìn hắn. Hai người liền ở trên lối đi bộ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, người đi qua đường hướng về họ dồn dập quăng tới ánh mắt khác thường.
"Vừa nãy, cậu lấy tốc độ Tứ Công đi*, dọc theo người đông tây mà cất bước." Qua vài phút, Trác Lân mới chậm rãi mở miệng.
(* Ta hiểu ở đây ý nói là tốc độ đi như Tứ Công, còn Tứ Công đi như thế nào thì ta không biết.)
"... Có thể." Mạt Tây Nam mờ mịt gật gù, phương thức nói chuyện của Trác Lân phi thường quái dị, nhưng hắn trong lúc nhất thời lại nói không ra là không đúng nơi nào.
"Mà xe đạp của tôi vận tốc 20 km cùng đi hướng cậu đi, từ phía sau 45 độ va chạm cậu. Ngay trước đó, cậu đã né tránh, thân thể trượt dọc theo hướng, đồng thời lấy tốc độ rất nhanh hạ xuống mặt đất," Trác Lân tiếp tục chậm rãi nói, "... Mà những động tác này tạo thành lực xung kích, cũng không đến nỗi tổn hại tới một nam tử trưởng thành -- vì lẽ đó kết luận thứ nhất là, tôi không có đụng vào cậu, kết luận thứ hai là, cậu không cần đi bệnh viện."
Mạt Tây Nam hơi hé miệng, đầu óc trống rỗng.
"Như vậy, tổng hợp hai kết luận trên, tôi có một vấn đề. Vậy thì... Cậu rõ ràng không bị thương, tại sao lại muốn dây dưa với tôi?"
Ngữ khí của Trác Lân yên tĩnh mà bình trực, không mang theo một tia cảm xúc. Nhưng thân thể Mạt Tây Nam đã bắt đầu rét run cứng ngắc, thật giống như có một chậu nước lạnh chậm rãi giội từ đầu đến chân.
Kỳ thực sau năm phút bị ném vào xe cảnh sát, cái mông của hắn đã không còn đau. Nhưng là khóe mắt liếc đến Trác Lân ngồi bên cạnh mình, trong nháy mắt, mấy ý niện như "xuống xe"," rời đi" ở trong đầu hắn biến mất một càn hai tịnh (kiểu như một đi không trở lại, sạch sẽ không vướng bận?!).
Sau đó, con mắt của hắn lại tựa như cao su dính trên người Trác Lân, lại không di ra khỏi.
Thời điểm fans nhìn thấy tâm nghi thần tượng bùng nổ, tương tự như tinh thần thất thường yêu thương điên cuồng, Trác Lân có thể hiểu ư?
Hiển nhiên là không thể.
Bởi vì sau khi nói xong, y vẫn thật chằm chằm mà nhìn Mạt Tây Nam, ánh mắt lạnh lẽo dò xét so với đối mặt với tội phạm không khác biệt gì. Mạt Tây Nam cảm nhận vô cùng rõ ràng Trác Lân hoài nghi hắn, có thể nói đối với tên trinh thám này tất cả người trên thế giới cũng chỉ có hai loại "khả nghi" và "không khả thi"...
Hắn bất an xoa xoa hai tay, muốn kiếm cho mình lý do thoát thân thích hợp. Hai người ở trên đường cái mắt to trừng mắt nhỏ, mang tới càng nhiều tầm mắt ngờ vực của người qua đường.
Đúng lúc này, trong hẻm nhỏ ven đường truyền đến một tiếng rống to.
"Tìm được tên tiểu tử thúi kia rồi! Lần này đừng để hắn tiếp tục chạy!"
Mạt Tây Nam ngẩn người, vừa quay đầu liền thấy năm tên đại hán tử từ nên trong ngõ hẻm lao ra, từ năm góc độ khác nhau đánh tới phía Trác Lân.
Trác Lân không phòng bị, Mạt Tây Nam đương nhiên cũng không.
Hắn chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn một đoàn hỗn loạn trước mắt, nương theo tiếng thân thể nặng nề va chạm.
Mấy giây sau, năm tên năm phương hướng quấn lấy tứ chi Trác Lân, đem y chặt chẽ vững vàng đè xuống đất.
Đối với bọn đại hán hung thần ác sát, Trác Lân vẫn là vẻ mặt nhẹ như mây gió. Y thậm chí còn có lòng thanh thản hướng về phía Mạt Tây Nam đang ngốc lăng khẽ mỉm cười, dùng âm thanh hòa hoãn an ủi hắn.
"Đừng sợ, không có chuyện gì."
(Sub: làm như dỗ trẻ con ấy:]])
"Anh... Anh vậy mà còn có dáng vẻ không có chuyện gì!?" Mạt Tây Nam chấn kinh.
( chấn kinh: bị shock)
"Thật sự không có chuyện gì, bọn họ chỉ đến đòi tiền thuê nhà thôi."
"... Tiền thuê nhà?"
"Chính là một đống bên cạnh cậu này."
Trác Lân nói, tầm mắt hướng về di động bên phải. Con mắt Mạt Tây Nam không kìm được cùng hắn đồng thời di chuyển, sau đó nhìn thấy một loạt hàng rào sắt ven đường.
Cách hàng rào sắt, hắn nhìn thấy hoa cỏ khô héo đầy đất, bên cạnh hoa cỏ có một phòng ở đen cũ kỹ.
Ở trong bóng đêm buông xuống, phòng ở cũ kỹ có vẻ đặc biệt âm u, khiến cho sau lưng Mạt Tây Nam một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng mấy phút sau, hắn lấy dũng khí, một cước đá văng cửa sát đi vào trong nhà Trác Lân. Bởi vì Trác Lân lầm bầm "khất nợ tiền thuê nhà bởi vì không tìm được thẻ ngân hàng", mà bằng mấy canh giờ ở cùng Trác Lân Mạt Tây Nam hiểu rõ, hắn rất hoài nghi cái tên này đến cùng là có thể dựa vào sức lực bản thân mà tìm được thẻ ngân hàng hay không.
Quả nhiên là không thể.
Bởi vì khắp nơi trong phòng bừa bộn.
Trong nháy mắt bước vào phòng, Mạt Tây Nam còn tưởng mình lạc đường đến bãi đổ rác.
Có tới gần trăm nghìn thư tịch chất đầy trong phòng khách, notebook, quần áo, vật dụng... Trên gò núi rác rưởi thậm chí còn bày một bồn hoa, mầm cây nhỏ xanh mượt khỏe mạnh bên trong nở rộ, khiến cho Mạt Tây Nam quả thực dở khóc dở cười.
( Sub: tôi cũng đến quỳ.)
Hắn lần đầu biết đến gian phòng " Tã* đến nỗi không cách nào thu dọn" rốt cuộc là như thế nào.
(* nguyên văn là tạng)
Trác Lân ưu sầu mà nhìn một góc rác rưởi, tiện tay kéo lấy tay áo của Mạt Tây Nam, giơ chân dài lên dùng mũi chân vẽ một vòng tròn lớn: "Ở vùng này, chúng ta tìm xem."
"..." Mạt Tây Nam không nói gì, táo bạo mà vò tóc một hồi.
Nấu như cùng với Trác Lân là người xa lạ bèo nước gặp nhau*, hắn nhất định đã sớm đem người này hung hăng dừng lại, lại đạp lên hai chân, cùng hắn bye bye.
(* ý nói tình cờ mà gặp)
Nhưng đây là Trác Lân a... Là Trác Lân mà mỗi buổi tối ở trong mơ hắn "như vậy" " như vậy" a!
Mạnh mẽ cắn răng một cái, Mạt Tây Nam một người vào trong đống rác.
Hoàn chương 1
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ
Sub: Vì truyện này là Sub bấn quá mới làm và làm một mình nên không thể đảm bảo tuần nào cũng ra được chương mới nên vì lý do đó đừng bạn nào hỏi lịch up chương mới nhé! Sub khuyên các bạn nếu không thể kiên nhẫn chờ đợi thì cứ bookmark vào để Sub hoàn xong rồi hẵng đọc. Cơ mà cứ yên tâm, không thể hứa về tốc độ nhưng Sub hứa sẽ lấp hố này một cách hoàn thiện nhất. Nhân tiện có bạn nào muốn làm bộ này cùng mình không?! Nếu có thì để lại cmt hoặc liên hệ page của nhà để cùng hợp tác nhé!! Love mấy nàng~
Mạt Tây Nam cảm giác bản thân càng ngày càng gay go, dâm ý của hắn đối với Trác Lân đã từ mức độ sa đọa tinh thần đến mức độ thân thể.
Năm năm trước hắn chỉ mơ thấy mình ăn mặc tây trang đen ở bên trong giáo đường kết hôn, Trác Lân một bộ áo cưới màu trắng, biểu tình lạnh nhạt đứng bên cạnh hắn. Cái mặt băng sơn kia của Trác Lân cùng với thực tế giống như đúc, lại như là bị ác ôn ép "Cưới" cướp đoạt dân nam đàng hoàng.
Tình cảnh nam nhân mặc áo cưới xác thực khiến cho Mặc Tây Nam tan vỡ vô cùng, nhưng không sánh được năm năm sau đó, ý dâm trong mộng bắt đầu từ phong cách lãng mạng chuyển hướng thành phong cách cấm - mười tám cộng.
Trong mộng hắn hóa thành dâm thú, nhe răng cười đem Trác Lân đẩy ngã trên giường.
"Thả tôi ra..." Trác Lân hơi thở hổn hển giãy dụa.
Áo khoác màu đen bị cởi ra, cổ áo sơmi xám mở rộng lộ ra mảng lớn da thịt, nổi lên đỏ ửng mê người.
" Kêu lên âm thanh khả ái như vậy, ai còn mời gọi hơn a?" Mạt Tây Nam cười dâm đãng ngăn chặn y, ôm chặt lấy thân thể hơi gầy của y, dùng hàm răng mà gặm cắn xương quai xanh. Ma chưởng luồn vào trong vạt áo Trác Lân giở trò, ngón tay bất ngờ bóp lấy điểm nho nhỏ nổi lên trước ngực y, dùng sức xoa nắn.
"A A A..." Trác Lân vặn vẹo eo, đầu vú mềm mại ở trong tay Mạt Tây Nam nhanh chóng ngạnh lên, sung huyết.
Hai chân ở trên drap giường bất an ma sát, Trác Lân trong mộng của Mạt Tây Nam vừa ngại ngùng lại vừa mẫn cảm, hoàn toàn không gặp được trên thực tế cái loại khí chất tao nhã cấm dục kia. Chỉ là thấy hắn ở trên giường loạn bắt, toàn thân Mạt Tây Nam liền gây rối không ngớt.
Hắn hai, ba cái liền lột sạch quần áo của Trác Lân, thưởng thức y dưới ánh đèn mờ nhạt xinh đẹp lõa thể.
Da thịt trắng nõn chảy ra tinh mịn mồ hôi, hai tay Trác Lân co chặt ga trải giường, ngực đồng thời phập phồng lên xuống. Y nhắm nửa con mắt, bắp đùi thon dài hơi mở ra, dục vọng đã hiện ra hình dáng bán cương, hơi ngẩng đầu lên.
Nuốt một ngụm nước miếng, Mạt Tây Nam quỳ gối bên hai chân y, cúi đầu ngậm lấy phân thân của y.
"A a!..." Thân thể một hồi mãnh liệt run rẩy, Trác Lân xấu hổ thở dốc, hai tay cắm vào giữa tóc Mạt Tây Nam, vô lực tóm chặt tóc hắn.
"Mỹ nhận, đừng lộn xộn~" Phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, Mạt Tây Nam đem bộ phận ấm áp vào bên trong miệng, một hồi rồi một hồi phun ra nuốt vào.
Trác Lân không ngừng kêu "A, a", phân thân nóng rực rất nhanh ở trong miệng hắn trở nên cứng rắn lại ướt át. Chất lỏng trong suốt từ bên môi Mạt Tây Nam chảy ra, làm ướt gốc rễ phân thân rồi lại chảy càng sâu vào nơi bí ẩn giữa hai chân.
Miệng huyệt khô ráo bị thấm ướt, Mạt Tây Nam tìm tòi, dùng đầu ngón tay thăm dò lối vào ấm áp kia, đem hai đốt ngón tay chậm rãi đẩy vào.
"Không... Không được!" Trác Lân thở hổn hển vặn vẹo phần eo, thân thể căng thẳng ngăn cản dị vật xâm lấn.
"Nói anh ấy, không nên lộn xộn mà ~" Mạt Tây Nam cười oán giận, tiếp tục dùng miệng cùng lưỡi phục vụ y. Khoái cảm ôn nhu từ bụng dưới chậm rãi tràn ra, thân thể cứng lại của Trác Lân từ từ mềm yếu vô lực, liền để Mạt Tây Nam dễ như ăn cháo đem cả ngón tay vào trong cơ thể y thăm dò.
Bên trong Trác Lân vừa nóng vừa chặt, Mạt Tây Nam nhẫn nại mà chậm rãi thăm dò, mở rộng. Nhờ ngón tay an ủi mà bên trong chặt chẽ khó khăn thả lỏng xuống, khiến đầu ngón tay khi xẹt qua một nơi sâu xa nào đó một cái, thân thể Trác Lân bỗng nhiên nảy lên một hồi.
"Nơi này thoải mái phải không?" Khóe miệng lộ ra nụ cười ác liệt, Mạt Tây Nam thả bộ phận trong miệng ra, bắt đầu dùng tay công kích nơi yếu ớt nhất của Trác Lân. Đầy ngón tay ở trong cơ thể y chậm rãi trừu động, hoàn toàn không đụng chạm đến phân thân đang run rẩy, không ngừng phun ra từng tia dịch trắng đục một.
"A a... Không muốn ---- không nên đụng nơi đó..." Trác Lân khóc nức nở như rên rỉ, trên mặt tràn ngập vui vẻ cùng thống khổ giao tạp.
Hai tay y trói chặt trên ga trải giường, sợi tóc đen ngổn ngang rải rác trên gối.
Trên thực tế bên trong hai tròng mắt trong suốt đã tràn đầy sương mù.
Tư thái khiêu gợi như vậy khiến Mạt Tây Nam khô nóng khó nhịn, hắn đưa ngón tay lui ra, giơ một chân Trác Lân lên, nâng hông của mình, thân thể chậm rãi đẩy mạnh về phía trước.
Bộc phát bộ phận đã cứng rắn từ lâu, chậm rãi vào bên trong cơ thể Trác Lân
"A A A A... " Trác Lân như hoảng sợ kêu lên, cứng đờ cong người lại. Mạt Tây Nam cúi người, đem một chân khác của y đến bên hông của mình, cánh tay xuyên qua khe hở giữa sau lưng Trác Lân và ga trải giường, đem y ôm chặt vào trong ngực.
"Mỹ nhân, bên trong anh... Thật thoải mái a..." Phát ra ồ ồ thở rốc, hắn tham lam gặm cắn cổ cùng sau tai của Trác Lân, không ngừng ở trên người y nhún.
Trác Lân suy nhược mà lắc đầu, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng đều không nói ra được, thân thể nóng bỏng tỏa nhiệt trong lòng Mạt Tây Nam không ngừng vặn vẹo, run rẩy. Vị trí thân thể giao hợp phát ra tiếng mồ hôi dính nước, ở trong phòng yên tĩnh, nghe đến dâm mỹ không thể tả, thân thể vui vẻ cùng thị giác khoái lạc song song kích thích, khiến cho Mạt Tây Nam càng ngày càng kích động, càng ngày càng phấn khởi...
Sau đó, Mạt Tây Nam cũng nhớ không rõ chính mình ở trong mơ có thoải mái đến bắn hay không, chỉ nhớ rõ mình khiến Trác Lân đổi qua tư thế, đùng đùng đùng một cái đánh vào mông y, tiếp tục đặt y dưới thân tàn bạo mà chà đạp.
Mà Trác Lân bị cầm cố ở trong ngực cũng gợi cảm mê người, bị làm đến liên tục thở dốc.
"Ha... A a... Không muốn..." Ngực y kịch liệt phập phồng, toàn thân đều hiện lên màu phấn hồng đẹp đẽ, lông mi thật dài dính đầy lệ, không ngừng mà khóc lóc cầu xin Mạt Tây Nam buông tay...
Sáng sớm tỉnh lại, Mạt Tây Nam nhìn chất lỏng ươn ướt trên drap giường, ưu thương nghĩ: Còn tiếp tục như vậy, qua không được mấy năm hắn sẽ mơ mình và Trác Lân ôm hài tử đi siêu thị quá.
Đâm ý trình độ như thế này, đã sớm không còn tính là sùng bái với hình tượng, mà là hạ lưu kinh nhờn rồi.
Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam có một loại xúc động muốn bóp chết chính mình.
Có người nói, toàn bộ hồ sơ án giết người trong phòng cơ quan chính phủ, có 70% đều là Trác Lân giải quyết. Chuyện xưa của y lưu truyền trên phố cùng trên mạng, nắm giữ vô số fans, trang web Link-Join tư nhân mỗi ngày đều rầm rộ.
Trác Luân nghiệp vụ qua mạng khắp nơi trên thế giới, vụ án qua tay nhiều vô số kể, ngay cả hiệp hội trinh thám nước ngoài cũng từng nhờ vả y. Hành tung của y trên thực tế không cố định, hầu như rất ít tư liệu có thể phác họa ra một hình tượng hoàn chỉnh, nhưng mà ở trên mạng, y tựa hồ như ở khắp mọi nơi.
Những người trên mạng đem Trác Lân miêu tả thành một ngọn đèn sáng rọi sáng tội phạm trên thế giới, trong thế giới giả lập y tràn ngập mị lực thần bí, lại như một mình ở trong bóng tối cô độc hành hiệp.
Nhưng đây đều không phải nguyên nhân Mạt Tay Nam mê y.
Ở thời trung học cách hiện tại chín năm, bên trong nhà trọ của Mạt Tây Nam đã từng xảy ra một án thi thể nát vụn. Ngày ấy, bên ngoài hoa viên chôn khối xác nát chật ních cảnh sát, cảnh khuyển (chó nghiệp vụ), người vây xem cùng ánh đèn xe cảnh sát xanh đỏ lập lòe, thế nhưng ký ức để Mạt Tây Nam lưu lại cũng chỉ có Trác Lân.
Ở bên trong tiếng người náo động, chỉ có y trầm mặc, xa xa mà đứng một mình ven đường, mặt hơi vẻnh lên, như là cái gì cũng đều không nghe thấy.
Khi đó Trác Lân thân thon cao gầy, mặc màu xám đen, hai tay dút trong túi. Vẻ mặt y u buồn mà lạnh nhạt, lông mày cau lại. lẳng lặng mà nhìn bầu trời.
Cặp mắt đen kịt kia giống như muốn xuyên qua màu xanh lam gần như trong suốt, phóng tầm mắt tới thế giới mà bất kì ai cũng không nhìn thấy.
Mạt Tây Nam cách một con đường kinh ngạc mà nhìn y năm giây.
Từ nay về sau, liền không có người nào có thể thay thế được địa vị của Trác Lân ở trong lòng hắn.
Tư cách biết Trác Lân đã là chuyện của hồi lâu sau, khi đó Mạt Tây Nam đã từ thiếu niên thương xuân thu buồn trưởng thành thanh niên dung tục nông cạn, năm đó Đài Loan tràn ngập trào lưu nhất kiến trung tình chỉ khiến cho hắn cảm thấy chua.
Mà tại bối cảnh khối xác đẫm máu, so với một mặt đơ băng sơn nam mới biết yêu, càng khiến cho hắn xác định đầu của mình nhất định là có chỗ nào đó không bình thường.
Xác thực, đem một người so với mình lớn tuổi hơn, cùng giới với mình, xa lạ, xem trinh thám cùng tội phạm thế giới đấu tranh chính nghĩa là đối tượng dâm ý, Mạt Tây Nam cảm thấy trên thế giới sẽ không có người nào so ra biến thái hơn hắn.
Thế nhưng, hắn thật sự không nghĩ tới muốn đem những dâm ý kia biến thành hành động, hắn là một người tốt có đạo đức.
Nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn nhất đinh sẽ không ở ngày thứ bảy kia từ bỏ cái giường mình yêu nhất, ngàn dặm xa xôi bộ hành (đi đường bộ) đi đưa bản thiết kế cho khách.
Như vậy hắn sẽ không ở thời điểm chờ đèn xanh bên đường, bị một cái xe đạp từ phía sau đụng phải chổng vó.
Thực chất để mà nới, xe đạp cũng không có đụng vào hắn. Ngay trước khi người và xe chạm nhau một phần ngàn giây, Mạt Tây Nam cảm thấy sau đầu sinh gió. Phản xạ thần kinh thúc đẩy hắn nghiêng người né, thân thể xoay chuyển hướng về một bên khác tránh thoát.
Đạp vào mi mắt là hình ảnh chẳng khác nào pha quay chậm, thân thể đồng thời hướng về bên cạnh tránh thoát, hắn nhìn thấy một cái xe đạp tại vị trí cách mình không tới một cm xẹt qua, mạnh mẽ đâm vào cột điện.
Ba chuyện sau đó, hầu như cùng lúc xảy ra ở trong nháy mắt.
Xe đạp vang một tiếng ngã trên mặt đất.
Một người đàn ông mặc áo gió màu đen chân dài vượt mở, từ trên xe nhảy xuống, lùi về phía sau vài bước giữ vững thân thể.
Mà Mạt Tây Nam thì lại ngã cái chổng vó.
Sau đó, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt Trương Thương đẹp mắt, cùng lúc làm cho Mạt Tây Nam miệng mở thành hình trứng vịt.
Đối lập với khiếp sợ của Mạt Tây Nam, Trác Lân vẫn một mặt u buồn mà lãnh đạm như cũ.
Hắn nhíu mày cúi đầu, nhìn xe đạp ngã trên mặt đất, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Đó là một cảnh tượng quỷ dị không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được --- trên đường phố náo động, Mạt Tây Nam ngồi dưới đất ngửa đầu há to miệng, Trác Lân u buồn lạnh nhạt cúi thấp đầu, giữa hai người là một chiếc xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên đất.
Mạt Tây Nam đại não dĩ nhiên kịp thời.
Lúc này xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát đến thê thảm, một xe cảnh sát lóe đèn hiệu xanh đỏ giao nhau từ một đầu đường khác giống như phát rồ mà xông lại. Xe cảnh sát quẹo gấp, xuyên qua đường cái đỗ lại trước mặt Trác Lân, bánh xe phát ra tiếng ma sát chói tai.
"Trác Lân! Cậu còn đứng đó làm gì? Nhanh tới hiện trường a!"
Thô lỗ gầm rú bùng nổ bên tai Mạt Tây Nam, đồng thời cửa xe cảnh sát bị một cước đá văng.
Người phát ra tiếng gầm rú là một vị đại thúc mặt đầy râu tua tủa, Mạt Tây Nam nhìn ra hắn ước lượng đã hơn bốn mươi tuổi.
"Lại va vào người? Gọi cậu không muốn cưỡi xe đạp! CMN cậu con mắt cùng lỗ tai sinh trưởng ở nơi nào!?" Nhìn thấy tình cảnh ven đường, đại thúc cảnh sát táo bạo vò tóc một hồi.
Từ trên xe nhảy xuống, hắn từ một bên xe khác vòng lên trên lối đi bộ, một phát nâng cái xe đạp nghiêng lệch lên, dùng sức nhét vào buồng sau xe.
Trác Lân vẫn không nói một lời, yên lặng mà nhìn nơi xe đạp nguyên bản ngã xuống, một bộ dáng vẻ hồn ở trên mây.
Mãi đến tận khi bị ép buộc nhét vào buồng sau xe, xe đạp phát ra tiếng kim loại vỡ nát thê thảm, y mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao, xoay người liền hướng vào trong xe cảnh sát.
Động tác xoay người cảu y không chút do dự, tựa hồ căn bản không thấy trên đất còn có người ngồi. Mạt Tây Nam rất là khiếp sợ, không chút nghĩ ngợi liền bò bò tới nắm lấy góc áo y.
(Sub: Chưa gì mà đã thấy bé Nam giống cún của tiểu Trác rồi)
"Này này này này! Anh... Anh liền đi như thế? Tôi phải làm sao bây giờ!"
Cái mông hạ trên xi măng đau đến giống như suất thành tám lo liệu, huống chi người gây ra họa lại là thần tượng mình nhớ thương.
Tuy rằng ở tương lại không xa, Mạt Tây Nam sẽ vô cùng hối tiếc ngày hôm nay đã cử động, thế nhưng vào lúc này, hắn về tình về lý đều sẽ không để cho Trác Lân chạy như vậy.
Cặp mắt hờ hững quét lại đây, tròng mắt màu đen kịt thâm thúy khiến trái tim Mạt Tây Nam nhất thời ngừng đập một giây.
Trác Lân nhìn hắn...
Trác Lân nhìn hắn!
Đây chính là Trác Lân sống sờ sờ a, không phải số liệu giả lập trên mạng, cũng không phải hình vẽ trên mặt phẳng, càng không phải mộng cảnh tình dục hư huyễn mờ ảo. Đây là bản thể Trác Lân 3D, sẽ động, sẽ đi, sẽ hô hấp, sẽ nói, Trác Lân người thật!
Mạt Tây Nam không có cách nào hình dung tâm tình của chính mình vào giờ khắc này.
Thế nhưng bản thể Trác Lân 3D, tựa hồ so với bản 2D không khác nhau gì cả.
Con mắt sau khi dừng ở trên người Mạt Tây Nam, y liền không nhúc nhích. Bên dưới lông mi dày, cặp mắt đen kịt sâu không thấy đáy, khiến cho Mạt Tây Nam bị trợn có chút sợ hãi.
"Còn đứng ngốc ở đó làm gì! Dẫn hắn cùng lên xe a!" Chỗ tài xế ngồi, tiếng hô của đại thúc cảnh sát lại truyền tới, " Trước tiên tới hiện trường, rồi đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra. Biện pháp giải quyết sau khi va người tôi chí ít nói cho cậu năm lần, CMN cậu đến cuối cùng có nhớ lại trong đầu hay không?"
"... Nha."
Hoàn toàn không thèm để ý đến dáng vẻ nổi trận lôi đình của đại thúc cảnh sát, Trác Lân gật đầu một cái.
Tiếp theo, y một phát tóm chặt cà vạt của Mạt Tây Nam, đem hắn từ trên mặt đất kéo lên.
"Ngao!"
Cái cổ Mạt Tây Nam bị cà vạt ghìm lại hét thảm một tiếng, liền lập tức bị Trác Lân thô lỗ ném vào ghế sau xe.
Đầu va vào cửa sổ xe, đau đến nỗi mắt nổi sao Kim.
Mà khi Mạt Tây Nam liều mình xoa cái cổ cùng đầu, đại thúc cảnh sát giẫm chân ga, kéo còi cảnh sát, lần thứ hai điên cuồng xông lên phố lớn.
Ở trong xe bị qua lại đến ngã trái ngã phải, Mạt Tây Nam trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia mây đen.
Hắn, đến tột cùng là có nên hay không lên cái xe cảnh sát này?
Chỗ xe cảnh sát cần đến là một nhà trọ, nhà lầu cao mười mấy tầng ướt dầm dề, năm đến bảy tầng đã là một mảng cháy đen.
Đường cảnh giới màu vàng ngăn trước cửa, tiêu phòng xa còn đúng ở dưới lầu không hề rời đi. Quần chúng vây xem tấp nập, Mạt Tây Nam vốn cũng có thể là một thành viên trong đám người, nhưng nhờ phúc của Trác Lân, hắn lần đầu tiên đích thân tới "Nơi phát hiện vụ án".
Như là quên bên người còn có một người, Trác Lân vừa xuống xe liền hướng bên trong nhà trọ đi tới. Hai cái chân dài bước nhanh chóng cùng lúc, y lại còn có thể duy trì động tác hai tay đút ở trong túi.
Lúc trước dáng dấp chậm chạp của y khiến cho Mạt Tây Nam sản sinh ảo giác, cho tới hiện tại chạy bộ bước nhỏ mới có thể đuổi kịp y.
Cảnh sát đại thúc râu mép tựa hồ đang ở phía sau của bọn họ điên cuồng hét lên gì đó, nhưng Mạt Tây Nam không quan tâm.
Thang máy dừng mở, hai người một trước một sau xông lên, Trác Lân bôn thượng (đi dạo?!) năm tầng hành lang, Trong khu dân cư đông chuyển tây quoặt rắc rối phức tạp, Mạt Tây Nam ngơ ngơ ngác ngác theo sát phía sau y.
Mấy giây sau, bóng người màu đen của Trác Lân bỗng nhiên đứng im.
Không kịp phanh lại, Mạt Tây Nam tàn nhẫn mà đâm vào trên lưng y, sống mỗi truyền đến một hồi đau nhức.
"Mẹ kiếp, anh liền không nói trước một tiếng dừng lại à!?" Mạt Tây Nam xoa mũi phiền muộn oán giận, nhưng Trác Lân ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một chút, tựa hồ hoàn toàn đem hắn xem là không khí.
Nhìn chăm chú tình cảnh bên trong gian phòng, đôi môi mỏng manh của y vung lên một độ cong.
"Người vì phóng hỏa chết hai tên. Một tên giết một tên khác, sau đó phóng hỏa tự thiêu... Ừm, phương thức tự sát vô cùng thú vị."
"Anh nói chuyện với ai vậy?" Mạt Tây Nam tò mò từ sau lưng của y thò đầu ra.
Nhưng trước mắt không có một bóng người, chỉ có mấy cái đường cảnh giới màu vàng ngăn cửa.
Hoàn toàn không có phản ứng với ý tứ của Mạt Tây Nam, Trác Lân khom lưng lướt qua đường cảnh giới, bước chân dài đi vào gian phòng.
Diện tích bên trong nhà trọ không lớn, tràn ngập mùi khét nồng nặc, tất cả mọi thứ hầu như đã bị đốt thành cháy đen, Trong phòng khách không có thi thể, tới gần vị trí gần sô pha, trên sàn nhà vẽ hai cái hình người.
"Người chết là một nam một nữ, tuổi từ hai ươi lăm tuổi đến ba mươi, nam thân cao một mét bảy mươi tám cm, nữ thân cao..." Chăm chú nhìn hình hai người kia lầm bầm lầu bầu, Trác Lân đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạt Tây Nam: "Đều nhớ kĩ chưa?"
"A? Anh, anh nói cái gì? Mùi khét?" Mạt Tây Nam đang bị mùi khét khắp phòng hun đến đầu óc choáng váng, căn bản không nghe thất Trác Lân.
" Vì lẽ đó tôi mới vừa nói qua, cậu đều không nhớ?" Trác Lân nhíu mày.
"Tại sao phải nhớ?" Mạt Tây Nam hỏi ngược lại.
Tròng mắt màu đen kịt chăm chú nhìn hắn, lặng im hai giây, Trác Lân từ trong túi lấy ra một nhánh bút chì cùng một bản ghi chép.
"Viết đi."
Hắn tiện tay đem đồ ném cho Mạt Tây Nam, cũng mặc kệ đối phương có tiếp được hay không, liền tự nhiên xoay người, bắt đầu đi dạo trong phòng.
Mạt Tây Nam đầu óc mơ hồ, hắn cầm lấy giấy cùng bút đứng ngốc tại chỗ, đột nhiên nghe thấy cười nhạo nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến, thanh âm đè thấp nương theo đối thoại.
Nói chuyện tựa hồ là hai nữ cảnh sát trẻ.
" Trợ thủ mới?"
" Là hắn."
"Người thứ mười hai?"
"Không, người thứ mười ba"
" Đánh cược xem hắn có thể kiên trì được bao lâu?"
"Nửa tháng, tôi cược một trăm đồng."
"Tôi cược hai trăm, một tuần."
Mạt Tây Nam rất muốn đi tới giải thích một chút, hắn chỉ là một người qua đường vô tội. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, âm thanh Trác Lân liền từ phía trước truyền tới.
"Nơi phóng hỏa chính là gian phòng khách này, người phóng hỏa tung xăng ở trên bàn trà cùng thảm so pha, sau đó dùng bật lửa nhen lên. Lửa cứ thế từ thảm lan tràn đến so pha, máy truyền hình, rèm cửa sổ... Sau đó toàn bộ phòng khách, mãi sau là cả nhà."
Tốc độ nói của Trác Lân rất nhanh, Mạt Tây Nam điều động toàn bộ cơ quan toàn thân, mới miễn cưỡng đem lời y nói hoàn toàn nhớ kỹ.
Chờ viết xong chữ cuối cùng, hắn mới phát hiện ra không đúng.
Hắn... Hắn đang làm gì đó? Hắn là người vô tội qua đường a, tại sao lại làm cái loại việc của trợ thủ mới làm thế này!
"Tôi, cái kia..." Hắn muốn biểu tình một hồi nghi hoặc, nhưng vừa mới mở miệng, Trác Lân liền bỗng nhiên xoay người kéo cà vạt hắn lại, đem hắn ra khòi gian phòng.
"Khặc khặc? Khặc khặch khặc?... Anh...Anh lại muốn làm gì!?" Mạt Tây Nam ức đến đỏ cả mặt.
"Thăm dò hiện trường đã xong xuôi, về nhà suy nghĩ." Trác Lân cũng không quay đầu lại nói.
Đi ra khỏi nhà trọ, sắc trời cũng đã mờ tối.
Trác Lân chậm rãi đi trên lối đi bộ, hai tay vẫn như cũ duy trì động tác cắm ở trong túi. Mà Mạc Tây Nam không nói một lời theo sát phía sau hắn, hoàn toàn không rõ cái tên này dự định làm gì.
"Này... Tôi nói..." Mắt thấy sắc trời càng ngày càng mờ, hắn rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
"Cái gì?" Cảm ơn trời đất, lần này Trác Lân cuối cùng cũng không coi hắn thành không khí.
"Anh... Còn nhớ chính mình vừa nãy đụng phải tôi?"
"Nhớ."
"Cái kia... Không đi bệnh viện?"
Nghe thấy Mạt Tây Nam, Trác Lân chậm rãi dừng bước.
Y xoay người, môi mỏng nhếch lên.
Tròng mắt đen kịt chậm rãi đảo qua toàn thân Mạt Tây Nam, cuối cùng dừng lại trên mặt của hắn.
Cái ánh mắt bình tĩnh thâm thúy kia, lại để cho Mạt Tây Nam bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Hắn lấy dũng khí nhìn lại Trác Lân, mà Trác Lân cũng không nói một lời mà nhìn hắn. Hai người liền ở trên lối đi bộ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, người đi qua đường hướng về họ dồn dập quăng tới ánh mắt khác thường.
"Vừa nãy, cậu lấy tốc độ Tứ Công đi*, dọc theo người đông tây mà cất bước." Qua vài phút, Trác Lân mới chậm rãi mở miệng.
(* Ta hiểu ở đây ý nói là tốc độ đi như Tứ Công, còn Tứ Công đi như thế nào thì ta không biết.)
"... Có thể." Mạt Tây Nam mờ mịt gật gù, phương thức nói chuyện của Trác Lân phi thường quái dị, nhưng hắn trong lúc nhất thời lại nói không ra là không đúng nơi nào.
"Mà xe đạp của tôi vận tốc 20 km cùng đi hướng cậu đi, từ phía sau 45 độ va chạm cậu. Ngay trước đó, cậu đã né tránh, thân thể trượt dọc theo hướng, đồng thời lấy tốc độ rất nhanh hạ xuống mặt đất," Trác Lân tiếp tục chậm rãi nói, "... Mà những động tác này tạo thành lực xung kích, cũng không đến nỗi tổn hại tới một nam tử trưởng thành -- vì lẽ đó kết luận thứ nhất là, tôi không có đụng vào cậu, kết luận thứ hai là, cậu không cần đi bệnh viện."
Mạt Tây Nam hơi hé miệng, đầu óc trống rỗng.
"Như vậy, tổng hợp hai kết luận trên, tôi có một vấn đề. Vậy thì... Cậu rõ ràng không bị thương, tại sao lại muốn dây dưa với tôi?"
Ngữ khí của Trác Lân yên tĩnh mà bình trực, không mang theo một tia cảm xúc. Nhưng thân thể Mạt Tây Nam đã bắt đầu rét run cứng ngắc, thật giống như có một chậu nước lạnh chậm rãi giội từ đầu đến chân.
Kỳ thực sau năm phút bị ném vào xe cảnh sát, cái mông của hắn đã không còn đau. Nhưng là khóe mắt liếc đến Trác Lân ngồi bên cạnh mình, trong nháy mắt, mấy ý niện như "xuống xe"," rời đi" ở trong đầu hắn biến mất một càn hai tịnh (kiểu như một đi không trở lại, sạch sẽ không vướng bận?!).
Sau đó, con mắt của hắn lại tựa như cao su dính trên người Trác Lân, lại không di ra khỏi.
Thời điểm fans nhìn thấy tâm nghi thần tượng bùng nổ, tương tự như tinh thần thất thường yêu thương điên cuồng, Trác Lân có thể hiểu ư?
Hiển nhiên là không thể.
Bởi vì sau khi nói xong, y vẫn thật chằm chằm mà nhìn Mạt Tây Nam, ánh mắt lạnh lẽo dò xét so với đối mặt với tội phạm không khác biệt gì. Mạt Tây Nam cảm nhận vô cùng rõ ràng Trác Lân hoài nghi hắn, có thể nói đối với tên trinh thám này tất cả người trên thế giới cũng chỉ có hai loại "khả nghi" và "không khả thi"...
Hắn bất an xoa xoa hai tay, muốn kiếm cho mình lý do thoát thân thích hợp. Hai người ở trên đường cái mắt to trừng mắt nhỏ, mang tới càng nhiều tầm mắt ngờ vực của người qua đường.
Đúng lúc này, trong hẻm nhỏ ven đường truyền đến một tiếng rống to.
"Tìm được tên tiểu tử thúi kia rồi! Lần này đừng để hắn tiếp tục chạy!"
Mạt Tây Nam ngẩn người, vừa quay đầu liền thấy năm tên đại hán tử từ nên trong ngõ hẻm lao ra, từ năm góc độ khác nhau đánh tới phía Trác Lân.
Trác Lân không phòng bị, Mạt Tây Nam đương nhiên cũng không.
Hắn chỉ có thể kinh ngạc mà nhìn một đoàn hỗn loạn trước mắt, nương theo tiếng thân thể nặng nề va chạm.
Mấy giây sau, năm tên năm phương hướng quấn lấy tứ chi Trác Lân, đem y chặt chẽ vững vàng đè xuống đất.
Đối với bọn đại hán hung thần ác sát, Trác Lân vẫn là vẻ mặt nhẹ như mây gió. Y thậm chí còn có lòng thanh thản hướng về phía Mạt Tây Nam đang ngốc lăng khẽ mỉm cười, dùng âm thanh hòa hoãn an ủi hắn.
"Đừng sợ, không có chuyện gì."
(Sub: làm như dỗ trẻ con ấy:]])
"Anh... Anh vậy mà còn có dáng vẻ không có chuyện gì!?" Mạt Tây Nam chấn kinh.
( chấn kinh: bị shock)
"Thật sự không có chuyện gì, bọn họ chỉ đến đòi tiền thuê nhà thôi."
"... Tiền thuê nhà?"
"Chính là một đống bên cạnh cậu này."
Trác Lân nói, tầm mắt hướng về di động bên phải. Con mắt Mạt Tây Nam không kìm được cùng hắn đồng thời di chuyển, sau đó nhìn thấy một loạt hàng rào sắt ven đường.
Cách hàng rào sắt, hắn nhìn thấy hoa cỏ khô héo đầy đất, bên cạnh hoa cỏ có một phòng ở đen cũ kỹ.
Ở trong bóng đêm buông xuống, phòng ở cũ kỹ có vẻ đặc biệt âm u, khiến cho sau lưng Mạt Tây Nam một thân mồ hôi lạnh.
Nhưng mấy phút sau, hắn lấy dũng khí, một cước đá văng cửa sát đi vào trong nhà Trác Lân. Bởi vì Trác Lân lầm bầm "khất nợ tiền thuê nhà bởi vì không tìm được thẻ ngân hàng", mà bằng mấy canh giờ ở cùng Trác Lân Mạt Tây Nam hiểu rõ, hắn rất hoài nghi cái tên này đến cùng là có thể dựa vào sức lực bản thân mà tìm được thẻ ngân hàng hay không.
Quả nhiên là không thể.
Bởi vì khắp nơi trong phòng bừa bộn.
Trong nháy mắt bước vào phòng, Mạt Tây Nam còn tưởng mình lạc đường đến bãi đổ rác.
Có tới gần trăm nghìn thư tịch chất đầy trong phòng khách, notebook, quần áo, vật dụng... Trên gò núi rác rưởi thậm chí còn bày một bồn hoa, mầm cây nhỏ xanh mượt khỏe mạnh bên trong nở rộ, khiến cho Mạt Tây Nam quả thực dở khóc dở cười.
( Sub: tôi cũng đến quỳ.)
Hắn lần đầu biết đến gian phòng " Tã* đến nỗi không cách nào thu dọn" rốt cuộc là như thế nào.
(* nguyên văn là tạng)
Trác Lân ưu sầu mà nhìn một góc rác rưởi, tiện tay kéo lấy tay áo của Mạt Tây Nam, giơ chân dài lên dùng mũi chân vẽ một vòng tròn lớn: "Ở vùng này, chúng ta tìm xem."
"..." Mạt Tây Nam không nói gì, táo bạo mà vò tóc một hồi.
Nấu như cùng với Trác Lân là người xa lạ bèo nước gặp nhau*, hắn nhất định đã sớm đem người này hung hăng dừng lại, lại đạp lên hai chân, cùng hắn bye bye.
(* ý nói tình cờ mà gặp)
Nhưng đây là Trác Lân a... Là Trác Lân mà mỗi buổi tối ở trong mơ hắn "như vậy" " như vậy" a!
Mạnh mẽ cắn răng một cái, Mạt Tây Nam một người vào trong đống rác.
Hoàn chương 1
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ
Sub: Vì truyện này là Sub bấn quá mới làm và làm một mình nên không thể đảm bảo tuần nào cũng ra được chương mới nên vì lý do đó đừng bạn nào hỏi lịch up chương mới nhé! Sub khuyên các bạn nếu không thể kiên nhẫn chờ đợi thì cứ bookmark vào để Sub hoàn xong rồi hẵng đọc. Cơ mà cứ yên tâm, không thể hứa về tốc độ nhưng Sub hứa sẽ lấp hố này một cách hoàn thiện nhất. Nhân tiện có bạn nào muốn làm bộ này cùng mình không?! Nếu có thì để lại cmt hoặc liên hệ page của nhà để cùng hợp tác nhé!! Love mấy nàng~
Bình luận truyện