Tự Mình Đa Tình

Chương 33: Khi cặn bã bắt đầu hắc hóa - 2



Tề Tiêu mang theo Bách Lý Liên Giang lên đường hơn mười ngày mới trở lại Mê Vụ Sơn, sau khi sắp xếp cho Bách Lý Liên Giang cẩn thận rồi, liền đến tiểu viện của Yến Như Vân để tìm người. Hai người Lư Nguyệt Lư Phóng còn đang ngủ gật, nghe thấy tiếng bước chân chợt bừng tỉnh, vừa thấy là Tề Tiêu, vội vàng hành lễ nói: “Tề Tiên Tôn!”

“Yến Như Vân đã trở về rồi?”

Lư Nguyệt và Lư Phóng liếc mắt nhìn nhau —— Yến sư huynh không phải cùng lên đường với Tề Tiên Tôn sao? Hoặc là nói Yến sư huynh đã trở về, chỉ là không có về Vân Tiêu Phong? Vì thế Lư Phóng nói: “Yến sư huynh chưa từng ——”

Lời còn chưa nói xong, trước mắt nổi lên một trận gió, lại nhìn kỹ, bóng dáng Tề Tiêu sớm đã không còn.

Tề Tiêu rời khỏi tiểu viện của Yến Như Vân, đi đến bên ngoài tĩnh thất xem xét, trong vòng nửa ngày đã lật tung bốn mươi chín phong của Mê Vụ Sơn, vẫn tìm không thấy tung tích của Yến Như Vân, lập tức hoảng hốt, hắn một khắc cũng ngồi không yên, ở trên Chiết Liễu Phong đi tới đi lui đã mấy hồi.

Liễu Trang và Đỗ Kiếm Trì ngồi ở trên tháp, Liễu Trang bưng một tách trà, dùng cái nắp đẩy lá trà ra, nhấp một ngụm: “Ngươi vội vã tìm đồ đệ như vậy để làm gì?”

Đỗ Kiếm Trì giống như trâu nhai mẫu đơn đem tách trà Liễu Trang mới pha một ngụm uống sạch, dằn tách xuống bàn: “Các ngươi không phải đi cùng nhau sao, sao lại tách riêng ra?”

“Nói ra thì rất dài.”

Đỗ Kiếm Trì nói: “Vậy nói ngắn gọn thôi.”

Tề Tiêu lo lắng sốt ruột, dùng hai ba câu đem chân tướng nói ra một lần.

Liễu Trang đặt tách trà lên bàn, nói: “Nếu đổi lại ta là ngươi, chắc là cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.”

Đỗ Kiếm Trì đập bàn kinh hãi: “Cái gì gọi là không gặp? Là đã chết hay là rớt trong biển hay là bị người mang đi rồi?”

“Yến Như Vân sẽ không chết!” Tề Tiêu quát.

Liễu Trang liếc mắt nhìn Đỗ Kiếm Trì một cái, Đỗ Kiếm Trì đầu tiên là bị Tề Tiêu làm cho giật mình, lại bị Liễu Trang ghét bỏ coi thường, vội vàng nói thêm: “Cũng chưa có nói hắn đã chết mà, tiểu tử kia yêu nghiệt như vậy, lại có linh dược hộ thân, ta thấy hơn phân nửa là rơi vào trong biển bị nước cuốn đi.”

Liễu Trang trấn an nói: “Ngươi không cần nôn nóng, ta lập tức gửi phi thư cho các tiên tông khác, nhờ bọn họ hỗ trợ tìm kiếm nơi Yến Như Vân rơi xuống, ngươi cứ ở trong núi chiếu cố tiểu Bách Lý cho tốt, ngồi chờ tin tức là được.”

“Không.” Tề Tiêu lúc này tâm phiền ý loạn đầu đau muốn nứt ra, hắn nói: “Làm phiền huynh giúp ta chiếu cố Liên Giang, ta phải xuống núi đi tìm hắn, nếu không…… Khó mà an nghỉ.”

Không đợi Liễu Trang và Đỗ Kiếm Trì thuyết phục, Tề Tiêu liền cầm kiếm rời khỏi Chiết Liễu Phong.

Hắn đến Đan Chu Phong lấy thêm đan dược phù triện, không đợi một giây, ngự kiếm xuống núi, bay tới đảo Già Lam, lấy đảo Già Lam làm trung tâm, tìm kiếm từng tấc từng tấc một, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy Yến Như Vân.

Năm thứ nhất, tiên tông nhận được phi thư của Mê Vụ Sơn, sôi nổi phái đệ tử xuống núi tìm kiếm, Tề Tiêu một năm chưa về.

Năm thứ hai, đệ tử tiên tông tay trắng trở về, Tề Tiêu lên đường bốn lần, trở về ba lần.

Năm thứ ba, Tề Tiêu xuống núi tìm kiếm hỏi thăm hai lần, đến cuối năm, trở về Mê Vụ Sơn.

Bách Lý Liên Giang ở trên Vân Tiêu Phong chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Tề Tiêu, bay nhào tới, ôm eo Tề Tiêu.

“Sư tôn!”

Ba năm qua đi, thân hình Bách Lý Liên Giang đã cao lớn, cao hơn hắn rất nhiều, thế nhưng thói quen thích làm nũng vẫn chưa chịu sửa, Tề Tiêu thu lại vẻ mỏi mệt, giơ tay sờ sờ đầu của hắn.

Bách Lý Liên Giang cọ trên vai Tề Tiêu hai cái, hỏi: “Sư tôn, có tìm được sư huynh không?”

Tề Tiêu lắc đầu, Bách Lý Liên Giang miễn cưỡng nặn ra nụ cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn mà tiếp nhận cái túi trong tay Tề Tiêu, đi phía trước dẫn đường nói: “Sư tôn vừa mới trở về, trước hãy nghỉ tạm, đồ nhi đã chuẩn bị cơm canh cho sư tôn, đợi ta tới phòng bếp bưng lên.”

“Liên Giang.” Tề Tiêu gọi lại Bách Lý Liên Giang.

Bách Lý Liên Giang quay đầu, nghiêng đầu cười nói: “Sư tôn?”

Tề Tiêu nói: “Việc của ba năm trước đây không trách ngươi, ngươi chớ có vì thế mà tự trách mình.”

Ba năm trước, lúc Bách Lý Liên Giang ở trong hang động trên đảo Già Lam vừa nắm chặt Tu La Đao trong một sát na thì truyền thừa liền bắt đầu, đồng thời đao hồn ký gởi trên Tu La Đao cũng bắt đầu khống chế thân thể hắn, cuối cùng Bách Lý Liên Giang lựa chọn tự sát, cùng đao hồn đồng quy vu tận, lúc đó mới chế phục được đao hồn.

Năm đó Bách Lý Liên Giang từ trong hôn mê tỉnh lại, biết được chính mình đả thương sư tôn sư huynh, liền thừa dịp đệ tử tạp dịch không chú ý, mang theo thương tích đuổi theo xuống núi định cùng Tề Tiêu tìm kiếm Yến Như Vân, cuối cùng té xỉu dưới chân núi, bị đệ tử tuần tra tìm về, liên tiếp trốn đi mấy lần, cuối cùng vẫn là Liễu Trang tự mình coi chừng Bách Lý Liên Giang, nói với hắn mạng hắn là do Tề Tiêu và Yến Như Vân cứu trở về, nếu tùy tiện chà đạp mới đúng là có lỗi với bọn họ, lúc này mới xua tan ý niệm xuống núi của hắn.

Trong ba năm này, Bách Lý Liên Giang nóng lòng muốn nhanh chóng được gánh trách nhiệm, xuống núi đi tìm Yến Như Vân, mất ăn mất ngủ ngày đêm không ngừng tu hành công pháp nhận được từ trong truyền thừa của Tu La Đao, bây giờ đã có chút thành tựu. Tề Tiêu hai năm nay thường xuyên trở lại Mê Vụ Sơn, chính vì sợ chấp niệm của hắn quá sâu dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.

Bách Lý Liên Giang miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi sẽ không để sư tôn lại mất đi một đồ đệ khác.”

Tề Tiêu không biết làm sao chỉ đành gật đầu, cùng Bách Lý Liên Giang tiến vào trong tiểu viện.

Chỉ chốc lát sau, Lư Nguyệt và Lư Phóng cũng từ cửa đi vào —— ba năm này, Bách Lý Liên Giang học cách nấu cơm, mỗi một lần xuống bếp, nhất định phải kêu lên Lư Nguyệt Lư Phóng cùng ăn, Yến sư huynh không ở đây, Bách Lý Liên Giang càng không thể bạc đãi hai huynh đệ này.

Ăn cơm trưa xong, Lư Nguyệt và Lư Phóng giúp đỡ Bách Lý Liên Giang thu dọn đồ vật, rất biết điều mà không ở trước mặt Tề Tiêu lắc lư, cùng nhau về tiểu viện trông cửa.

Sau bữa ăn, Tề Tiêu nhìn đao pháp của Bách Lý Liên Giang một lần, khen: “Rất tốt, so với lần trước vi sư trở về, tiến bộ rất nhiều.”

Bách Lý Liên Giang trở tay cầm đao, trên trán thấm ra mồ hôi mỏng, nói: “Còn chưa đủ tốt, không bằng kiếm pháp trôi chảy của sư huynh.”

“Kiếm pháp đao pháp có khác biệt lớn, huống chi ngươi và sư huynh ngươi ai cũng có sở trường riêng, không cần mọi chuyện đều đem hắn ra so sánh.”

“Sư tôn nói rất phải.” Bách Lý Liên Giang đầu tiên là đón ý nói hùa theo Tề Tiêu, sau đó nói: “Sư tôn đường xa trở về, xin cứ về nghỉ ngơi trước, đồ nhi ở lại chỗ này suy nghĩ một chút.”

Tề Tiêu không khuyên nổi hắn, đã không còn khuyên nữa, trở về thư phòng mang địa đồ ra, đem những nơi đã tìm tới trong ba năm nay đánh dấu xuống dưới, một lần bận bịu liền bận tới ban đêm.

Khoảng giữa ba năm, Bách Lý Liên Giang vì tránh cho ban đêm đả tọa đọc sách quấy rầy Tề Tiêu nghỉ ngơi, ở trên Vân Tiêu Phong xây thêm một tiểu viện, từ trong viện của Tề Tiêu dọn ra ngoài.

Tề Tiêu trở lại phòng nằm ở trên giường, vốn định nghĩ lại một phen những chuyện trước khi Yến Như Vân mất tích, không nghĩ tới mới suy nghĩ khúc dạo đầu, liền nặng nề ngủ say.

Sáng sớm ngày thứ hai, sư đồ hai người cùng với Lư Nguyệt Lư Phóng, bốn người đang ở trong tiểu viện của Tề Tiêu ăn điểm tâm, Chiết Liễu Phong đại đệ tử Trì Ninh bỗng nhiên mang theo thư tay của sư tôn đến.

Tề Tiêu tiếp nhận thư tay xem qua một lần, nhíu mày lại, Bách Lý Liên Giang dừng lại hỏi: “Sư tôn, làm sao vậy?”

Tề Tiêu đưa thư tay cho Bách Lý Liên Giang, sau một lát, Bách Lý Liên Giang cũng nhíu mày: “Bí cảnh?”

Lúc này Trì Ninh mới nói: “Lần này Tiểu Tây Ninh Sơn có một bí cảnh mở ra, chưởng môn sư tôn tự mình chọn lựa mười đệ tử Mê Vụ Sơn, do Vấn Kiếm Phong Đỗ phong chủ dẫn đầu, thay mặt Mê Vụ Sơn đi vào tầm bảo.”

Bách Lý Liên Giang ngẩng đầu nói: “Trì sư huynh, có thể nhờ Liễu chưởng môn thay đổi đệ được không, đệ còn có chuyện quan trọng trong người, sợ khó đi theo chuyến này.”

“Việc này……” Trì Ninh tỏ vẻ khó xử: “Bách Lý sư đệ, thật không dám dấu diếm, lúc ta mới nhìn danh sách cũng từng nói với chưởng môn sư tôn chuyện của Bách Lý sư đệ, nhưng…… Chưởng môn sư tôn rất tức giận, trên đại điện còn răn dạy ta một lần.”

Tề Tiêu thấy Bách Lý Liên Giang lộ vẻ mặt sốt ruột, đứng dậy nói với Trì Ninh: “Ta theo ngươi cùng về Chiết Liễu Phong gặp sư tôn ngươi.”

Trì Ninh vội chắp tay: “Không được đâu Tề Tiên Tôn! Trước lúc vãn bối đi chưởng môn sư tôn có nói, một ngày đội ngũ thăm dò bí cảnh chưa rời khỏi Mê Vụ Sơn, người tuyệt đối sẽ không gặp khách, nếu Tề Tiên Tôn muốn đi nói giúp, bảo vãn bối nhất định phải ngăn Tề Tiên Tôn lại!”

Tề Tiêu đứng dậy dạo bước đến bên người Trì Ninh, hỏi: “Sư tôn ngươi chính miệng nói sao?”

Trì Ninh nói: “Xác thật ——”

Lời còn chưa dứt, sau gáy đã bị Tề Tiêu nhanh chóng chặt một chút, thân thể trong nháy mắt đã suy nhược ngã xuống, Bách Lý Liên Giang vội vàng tiếp được Trì Ninh, cả kinh nói: “Sư tôn?”

Tề Tiêu nói: “Coi chừng hắn, ta đi một chút sẽ trở về.” Dứt lời ngự kiếm mà lên, bay về hướng Chiết Liễu Phong.

Liễu Trang đang làm trò xiếc gì vậy? Hắn biết rõ Bách Lý Liên Giang tu hành mỗi ngày mất ăn mất ngủ chỉ vì muốn xuống núi đi tìm Yến Như Vân, sao có thể chịu tách ra đi thăm dò cái bí cảnh gì đó? Chẳng lẽ hắn thám thính được tin tức của Yến Như Vân? Nếu đúng như vậy, nói thẳng là được, sao phải phái đệ tử dưới tòa mang thư tay đến, còn nói rõ bảo Trì Ninh ngăn hắn, nhưng một mình Trì Ninh thì ngăn lại hắn bằng cách nào?

Sự tình khác thường tất có đáng nghi.

Tề Tiêu dừng trên Chiết Liễu Phong, chạm trán với Đỗ Kiếm Trì, Đỗ Kiếm Trì chính là đang nổi giận đùng đùng ôm kiếm bay ra từ trong đại điện, thấy Tề Tiêu, gật đầu chào hỏi qua loa, không nói một lời, ngự kiếm mà đi.

Tề Tiêu đi vào trong điện, chỉ thấy Liễu Trang đang ngồi trên điện, tay cầm tách trà, uống từng ngụm từng ngụm một, nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nói: “Ngươi quả nhiên đến.”

“Không phải huynh dẫn ta đến sao?”

Liễu Trang cười khổ nói: “Thật đúng là không phải ta.”

“Không phải huynh còn có thể là ai, trong điện này còn có người thứ ba sao?”

Vừa dứt lời, chỉ nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau hắn: “Còn có ta.”

Ba năm nay, giọng nói này vô số lần xuất hiện trong mộng cảnh và suy nghĩ của hắn, Tề Tiêu nhất thời không phân rõ đây là huyễn cảnh hay là hiện thực, yên lặng nhìn Liễu Trang ở trước mặt, Liễu Trang đặt tách trà lên bàn, nụ cười nhàn nhạt trên mặt thu đi, tầm mắt lướt qua đầu vai Tề Tiêu, lạnh lùng nhìn về phía sau hắn.

“Sư tôn, ba năm không gặp, người không quay đầu lại nhìn đồ nhi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện