Từ Nay Không Làm Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 3: Ta muốn làm người tốt
Lục Thái Y bị Vương Động bắt đi, trở thành người phụ nữ của hắn. Vương Hiểu Phong đương nhiên cũng sẽ không vì một người phụ nữ mà liều mạng với Vương Động. Vương Động không phải người tốt, hắn cũng không lương thiện đến nỗi cố ý đi cứu Lục Thái Y.
Vương Động với Lục Thái Y không thân cũng chẳng quen. Hắn làm như vậy, tất cả là vì ghét Vương Hiểu Phong. Bởi vì sau khi lão giáo chủ bị thương đã liên kết với Vương Hiểu Phong âm mưu giết chết Vương Động, thế nên Vương Động phải ra tay trước để tự cứu lấy mình. Vương Động là một người ích kỷ, chỉ giết mỗi Vương Hiểu Phong thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Vậy nên hắn đi trước Vương Hiểu Phong một bước, cướp Lục Thái Y để trả thù, kích động tên Vương Hiểu Phong đáng ghét kia.
Hắn đã làm được!
Sau đó hắn phát hiện ra Lục Thái Y rất xinh đẹp, dù sao thì cũng cướp người đi, chuyện xấu đã làm, cũng trở thành người xấu rồi. Không thể bỏ qua vận may thế này được! Nghĩ theo hướng khác, chính mình là người cứu Lục Thái Y khỏi tay Vương Hiểu Phong. Mình là ân nhân cứu mạng của cô ta, để cô ta làm thị nữ hầu hạ mình chắc cũng không phải quá đáng. Vương Động cảm thấy mình không quá đáng, không hề sai, dù sao hắn cũng sẽ không thừa nhận mình là một tên ma đầu. Lục Thái Y vẫn còn khóc lóc, Vương Động nhíu mày quát: "Không được khóc!"
Nghe thấy tiếng của Vương Động, Lục Thái Y lập tức ngừng khóc, dùng chân khí để lau khô giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt.
Hắn không cho khóc thì cô không dám khóc!
"Giáo chủ, hôm nay là ngày đầu tiên ngài ngồi lên ngai vị, ngài có có gì dặn dò không ạ?" Lưu Tam Tư thấy mọi người đều im lặng liền chủ động lên tiếng.
Vương Động gật gật đầu, nói khẽ: "Nên thay đổi các chức vị trong giáo rồi."
"Xin giáo chủ hãy định đoạt!"
"Kiếm Vương Dương Bất Quá, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành tả sứ của Phong Vân Thần Giáo! Dạ Vương Từ Thất Dạ, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành hữu sứ của Phong Vân Thần Giáo! Lưu Tam Tư, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành một trong tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần Giáo, danh xưng tự mình quyết định. Triệu Vô Cực, kể từ hôm nay, người sẽ trở thành một trong tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần Giáo, danh xưng tự mình quyết định."
"Tạ ơn giáo chủ!" Bốn người chắp tay kính lễ.
Vương Động nhìn về hướng hai vị hộ pháp còn lại, nhẹ giọng hỏi: "Man Vương, Cẩu Vương, hai người có ý kiến gì không?"
Chọn ra hai người trong tứ đại hộ pháp để làm Phong Vân nhị sứ, đương nhiên sẽ khiến hai người còn lại khó chịu.
Bất Tử Man Vương Trương Dã bước lên trước một bước, nói: "Dạ Vương có thực lực mạnh nhất trong bốn người chúng ta, thuật ám sát cũng là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, để hắn làm Phong Vân sứ, ta đương nhiên phục. Nhưng thực lực của Kiếm Vương không bằng ta, tại sao lại chọn hắn làm Phong Vân sứ?"
Vương Động hít sâu một hơi, im lặng một lúc, cân nhắc cách dùng từ, sợ rằng sẽ làm Man Vương và Cẩu Vương chịu đả kích. Sau cùng hắn nhận ra rằng, cho dù mình cân nhắc thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đả kích hai người thôi, thế nên nói thẳng luôn: "Trong Phong Vân nhị sứ chỉ cần một người có thực lực là đủ. Còn một người nữa, phải có nhan sắc mới được. Phong Vân Thần Giáo chúng ta chính là ma giáo bậc nhất ở Vân Châu, đương nhiên cần có người giữ thể diện. Kiếm Vương phong lưu phóng khoáng, khôi ngô tuấn tú, trong Phong Vân Thần Giáo chỉ kém ta một chút, hắn đương nhiên xứng đáng với chức Phong Vân hữu sứ!"
Dương Bất Quá bước lên trước hai bước, ra vẻ trung thành nói: "Giáo chủ tuấn tú hơn người, ta còn kém rất xa, sao có thể dùng ‘một chút’ để so sánh được chứ? Thật khiến ta vô cùng hổ thẹn."
Man Vương Trương Dã và Cẩu Vương Vương Lâm Kiệt ngỡ ngàng hít sâu một hơi, họ thật sự không sánh được với loại mặt dày như vậy.
Phục!
Thật xấu hổ khi có đồng đội là thứ tiểu nhân nịnh hót thế này, chức vị Phong Vân sứ ấy, bọn họ cũng không cần nữa.
Sau khi đã trấn an Man Vương và Cẩu Vương, Vương Động nhìn sang năm vị trưởng lão còn lại.
Bát đại trưởng lão, đề bạt hai người, giết chết một người, thế nên chỉ còn lại năm người.
"Năm vị trưởng lão, có ai có ý kiến gì không?"
"Thuộc hạ không có ý kiến!"
Vừa rồi Vương Động mới trưng ra khí thế hùng hổ xong, bọn họ nào dám nói một chữ không?
Vương Động chỉ ngón tay, hỏi: "Tiền Quý, ngươi có ý kiến gì không?"
Tiền Quý, một trong bát đại trưởng lão, bây giờ nên nói là ngũ đại trưởng lão.
"Thuộc hạ không có ý kiến, giáo chủ nhìn xa trông rộng, sắp xếp vô cùng hợp lý, thuộc hạ vô cùng kính phục."
Vương Động lắc đầu nói: "Không, ngươi có ý kiến."
Tiền Quý oan ức nói: "Giáo chủ, thuộc hạ thật sự không có ý kiến."
"Ta nói rồi, ngươi nhất định có ý kiến!"
"Thuộc hạ tuyệt đối không có ý kiến, xin giáo chủ minh xét."
"Ta nói ngươi có ý kiến thì là ngươi có ý kiến, biết chưa?"
"Đúng vậy, đúng vậy ạ, giáo chủ nói đúng, thuộc hạ có ý kiến, thuộc hạ có ý kiến."
Vương Động rút đao, một đao trúng cổ họng.
Tiền Quý chết không nhắm mắt!
"Chuyện bổn tọa sắp xếp mà ngươi lại dám có ý kiến à? Đúng là chết không đáng tiếc mà."
Mọi người lặng thinh, không ai dám thở mạnh.
Lúc này còn có thể làm gì ngoài việc im lặng đây?
Thật quá đáng sợ!
Lục Thái Y run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Vương Động ngồi bên cạnh đúng là một người kỳ quái, vui giận thất thường. Hắn trở thành giáo chủ của ma giáo, e rằng sẽ khiến võ lâm gặp nhiều tai họa, chẳng biết bao giờ mới nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn chính là một tên ma đầu, là một tên đại ma đầu từ trong ra ngoài! Tại sao mình lại rơi vào tay loại ma đầu như thế này? Cô cảm thấy vô cùng bi thương xen lẫn tuyệt vọng.
Tại sao Vương Động lại giết chết Tiền Quý?
Đương nhiên là vì phải giết thôi.
Ba người Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý tối hôm qua còn cùng nhau lập mưu, định hôm nay nhân lễ kế vị sẽ giết chết Vương Động. Kết quả là âm mưu của bọn họ đều đã nằm trong lòng bàn tay của Vương Động, bởi vì vợ của Vương Hiểu Phong đã bị Vương Động mua chuộc từ lâu.
Nói đúng hơn là bị uy hiếp!
Cụ thể uy hiếp như thế nào thì không đáng để nhắc tới, loại chuyện như thế này Vương Động đã làm nhiều, mà làm nhiều thì thành quen thôi.
Vì vậy hôm nay Vương Động đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, đầu tiên giết chết Vương Hiểu Phong, sau đó từng bước giết Khổng Hư và Tiền Quý.
Vương Động cũng sắp xếp sẵn ba trợ thủ!
Người đầu tiên là Lưu Tam Tư.
Nếu như Lưu Tam Tư không thành công thì vẫn còn lại hai người. Kết quả là ngay từ người đầu tiên đã giết chết được Vương Hiểu Phong rồi, Vương Động thấy mình đã đánh giá quá cao Vương Hiểu Phong. Ngoài ra Vương Động còn chuẩn bị tiếp theo sẽ đối phó với Cẩu Vương Lâm Kiệt, bởi vì hắn nhận được tin báo, bình thường quan hệ của Cẩu Vương và Vương Hiểu Phong rất tốt. Thế mà hôm nay Cẩu Vương không hề có hành động gì, dù sao như thế cũng giảm bớt phiền hà cho Vương Động.
"Tốt rồi, vậy là những chuyện vặt vãnh cũng kết thúc, tiếp theo, bổn tọa muốn bàn với mọi người chuyện chính."
Nói xong, Vương Động ngồi trên bảo tọa liếc nhìn Lục Thái Y, ra ý muốn cô tiếp tục mớm nho. Lục Thái Y liền ngậm một quả nho vào miệng, tiếp tục mớm cho Vương Động.
Mọi người đều tập trung nín thở, không ai dám sơ ý.
Bọn họ phát hiện ra vị giáo chủ mới này còn thất thường hơn, đáng sợ hơn cả lão giáo chủ vạn lần!
Ăn xong nho, Vương Động nhấp nhấp môi. Vị của loại nho này không tồi, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi hương dịu ngọt.
Vương Động từ bảo tọa đứng dậy, hít một hơi sâu, đứng ở đó nhắm mắt lặng im, mặt không biểu cảm.
Mọi người cũng im lặng chờ đợi, không ai dám tỏ vẻ sốt ruột.
Một lúc lâu sau, Vương Động mở mắt, lại ngồi xuống bảo tọa làm bằng vàng, ý cười hiện trên nét mặt. Chân phải vắt lên chân trái, tay trái lại đặt lên bắp đùi của chân phải, ngón tay tùy tiện gõ gõ. Đầu hơi nghiêng về bên phải, đôi mắt híp lại. Tay phải gác lên tay ghế của bảo tọa, ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào trán.
Nói chung là dáng ngồi của một người có địa vị!
Lục Thái Y chủ động lùi về sau một bước, đứng phía sau lưng Vương Động, ngoan ngoãn bóp vai cho hắn.
Sau một lúc, Vương Động mới cúi đầu, trầm giọng nói:
"Có một câu mà ta giữ trong lòng đã rất lâu vẫn không dám nói, bởi vì ta sợ nói ra sẽ bị người khác chém chết. Thế nhưng hôm nay ta không còn sợ nữa, bởi vì những kẻ muốn giết ta đều đã bị ta giết chết, cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại nói ra câu này... Trước đây ta không có quyền được chọn, bây giờ ta muốn làm người tốt!"
Vương Động với Lục Thái Y không thân cũng chẳng quen. Hắn làm như vậy, tất cả là vì ghét Vương Hiểu Phong. Bởi vì sau khi lão giáo chủ bị thương đã liên kết với Vương Hiểu Phong âm mưu giết chết Vương Động, thế nên Vương Động phải ra tay trước để tự cứu lấy mình. Vương Động là một người ích kỷ, chỉ giết mỗi Vương Hiểu Phong thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Vậy nên hắn đi trước Vương Hiểu Phong một bước, cướp Lục Thái Y để trả thù, kích động tên Vương Hiểu Phong đáng ghét kia.
Hắn đã làm được!
Sau đó hắn phát hiện ra Lục Thái Y rất xinh đẹp, dù sao thì cũng cướp người đi, chuyện xấu đã làm, cũng trở thành người xấu rồi. Không thể bỏ qua vận may thế này được! Nghĩ theo hướng khác, chính mình là người cứu Lục Thái Y khỏi tay Vương Hiểu Phong. Mình là ân nhân cứu mạng của cô ta, để cô ta làm thị nữ hầu hạ mình chắc cũng không phải quá đáng. Vương Động cảm thấy mình không quá đáng, không hề sai, dù sao hắn cũng sẽ không thừa nhận mình là một tên ma đầu. Lục Thái Y vẫn còn khóc lóc, Vương Động nhíu mày quát: "Không được khóc!"
Nghe thấy tiếng của Vương Động, Lục Thái Y lập tức ngừng khóc, dùng chân khí để lau khô giọt lệ đọng lại nơi khóe mắt.
Hắn không cho khóc thì cô không dám khóc!
"Giáo chủ, hôm nay là ngày đầu tiên ngài ngồi lên ngai vị, ngài có có gì dặn dò không ạ?" Lưu Tam Tư thấy mọi người đều im lặng liền chủ động lên tiếng.
Vương Động gật gật đầu, nói khẽ: "Nên thay đổi các chức vị trong giáo rồi."
"Xin giáo chủ hãy định đoạt!"
"Kiếm Vương Dương Bất Quá, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành tả sứ của Phong Vân Thần Giáo! Dạ Vương Từ Thất Dạ, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành hữu sứ của Phong Vân Thần Giáo! Lưu Tam Tư, kể từ hôm nay, ngươi sẽ trở thành một trong tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần Giáo, danh xưng tự mình quyết định. Triệu Vô Cực, kể từ hôm nay, người sẽ trở thành một trong tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần Giáo, danh xưng tự mình quyết định."
"Tạ ơn giáo chủ!" Bốn người chắp tay kính lễ.
Vương Động nhìn về hướng hai vị hộ pháp còn lại, nhẹ giọng hỏi: "Man Vương, Cẩu Vương, hai người có ý kiến gì không?"
Chọn ra hai người trong tứ đại hộ pháp để làm Phong Vân nhị sứ, đương nhiên sẽ khiến hai người còn lại khó chịu.
Bất Tử Man Vương Trương Dã bước lên trước một bước, nói: "Dạ Vương có thực lực mạnh nhất trong bốn người chúng ta, thuật ám sát cũng là độc nhất vô nhị trong thiên hạ, để hắn làm Phong Vân sứ, ta đương nhiên phục. Nhưng thực lực của Kiếm Vương không bằng ta, tại sao lại chọn hắn làm Phong Vân sứ?"
Vương Động hít sâu một hơi, im lặng một lúc, cân nhắc cách dùng từ, sợ rằng sẽ làm Man Vương và Cẩu Vương chịu đả kích. Sau cùng hắn nhận ra rằng, cho dù mình cân nhắc thế nào đi chăng nữa cũng sẽ đả kích hai người thôi, thế nên nói thẳng luôn: "Trong Phong Vân nhị sứ chỉ cần một người có thực lực là đủ. Còn một người nữa, phải có nhan sắc mới được. Phong Vân Thần Giáo chúng ta chính là ma giáo bậc nhất ở Vân Châu, đương nhiên cần có người giữ thể diện. Kiếm Vương phong lưu phóng khoáng, khôi ngô tuấn tú, trong Phong Vân Thần Giáo chỉ kém ta một chút, hắn đương nhiên xứng đáng với chức Phong Vân hữu sứ!"
Dương Bất Quá bước lên trước hai bước, ra vẻ trung thành nói: "Giáo chủ tuấn tú hơn người, ta còn kém rất xa, sao có thể dùng ‘một chút’ để so sánh được chứ? Thật khiến ta vô cùng hổ thẹn."
Man Vương Trương Dã và Cẩu Vương Vương Lâm Kiệt ngỡ ngàng hít sâu một hơi, họ thật sự không sánh được với loại mặt dày như vậy.
Phục!
Thật xấu hổ khi có đồng đội là thứ tiểu nhân nịnh hót thế này, chức vị Phong Vân sứ ấy, bọn họ cũng không cần nữa.
Sau khi đã trấn an Man Vương và Cẩu Vương, Vương Động nhìn sang năm vị trưởng lão còn lại.
Bát đại trưởng lão, đề bạt hai người, giết chết một người, thế nên chỉ còn lại năm người.
"Năm vị trưởng lão, có ai có ý kiến gì không?"
"Thuộc hạ không có ý kiến!"
Vừa rồi Vương Động mới trưng ra khí thế hùng hổ xong, bọn họ nào dám nói một chữ không?
Vương Động chỉ ngón tay, hỏi: "Tiền Quý, ngươi có ý kiến gì không?"
Tiền Quý, một trong bát đại trưởng lão, bây giờ nên nói là ngũ đại trưởng lão.
"Thuộc hạ không có ý kiến, giáo chủ nhìn xa trông rộng, sắp xếp vô cùng hợp lý, thuộc hạ vô cùng kính phục."
Vương Động lắc đầu nói: "Không, ngươi có ý kiến."
Tiền Quý oan ức nói: "Giáo chủ, thuộc hạ thật sự không có ý kiến."
"Ta nói rồi, ngươi nhất định có ý kiến!"
"Thuộc hạ tuyệt đối không có ý kiến, xin giáo chủ minh xét."
"Ta nói ngươi có ý kiến thì là ngươi có ý kiến, biết chưa?"
"Đúng vậy, đúng vậy ạ, giáo chủ nói đúng, thuộc hạ có ý kiến, thuộc hạ có ý kiến."
Vương Động rút đao, một đao trúng cổ họng.
Tiền Quý chết không nhắm mắt!
"Chuyện bổn tọa sắp xếp mà ngươi lại dám có ý kiến à? Đúng là chết không đáng tiếc mà."
Mọi người lặng thinh, không ai dám thở mạnh.
Lúc này còn có thể làm gì ngoài việc im lặng đây?
Thật quá đáng sợ!
Lục Thái Y run lẩy bẩy, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Vương Động ngồi bên cạnh đúng là một người kỳ quái, vui giận thất thường. Hắn trở thành giáo chủ của ma giáo, e rằng sẽ khiến võ lâm gặp nhiều tai họa, chẳng biết bao giờ mới nhìn thấy ánh mặt trời. Hắn chính là một tên ma đầu, là một tên đại ma đầu từ trong ra ngoài! Tại sao mình lại rơi vào tay loại ma đầu như thế này? Cô cảm thấy vô cùng bi thương xen lẫn tuyệt vọng.
Tại sao Vương Động lại giết chết Tiền Quý?
Đương nhiên là vì phải giết thôi.
Ba người Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý tối hôm qua còn cùng nhau lập mưu, định hôm nay nhân lễ kế vị sẽ giết chết Vương Động. Kết quả là âm mưu của bọn họ đều đã nằm trong lòng bàn tay của Vương Động, bởi vì vợ của Vương Hiểu Phong đã bị Vương Động mua chuộc từ lâu.
Nói đúng hơn là bị uy hiếp!
Cụ thể uy hiếp như thế nào thì không đáng để nhắc tới, loại chuyện như thế này Vương Động đã làm nhiều, mà làm nhiều thì thành quen thôi.
Vì vậy hôm nay Vương Động đã sắp xếp ổn thỏa từ trước, đầu tiên giết chết Vương Hiểu Phong, sau đó từng bước giết Khổng Hư và Tiền Quý.
Vương Động cũng sắp xếp sẵn ba trợ thủ!
Người đầu tiên là Lưu Tam Tư.
Nếu như Lưu Tam Tư không thành công thì vẫn còn lại hai người. Kết quả là ngay từ người đầu tiên đã giết chết được Vương Hiểu Phong rồi, Vương Động thấy mình đã đánh giá quá cao Vương Hiểu Phong. Ngoài ra Vương Động còn chuẩn bị tiếp theo sẽ đối phó với Cẩu Vương Lâm Kiệt, bởi vì hắn nhận được tin báo, bình thường quan hệ của Cẩu Vương và Vương Hiểu Phong rất tốt. Thế mà hôm nay Cẩu Vương không hề có hành động gì, dù sao như thế cũng giảm bớt phiền hà cho Vương Động.
"Tốt rồi, vậy là những chuyện vặt vãnh cũng kết thúc, tiếp theo, bổn tọa muốn bàn với mọi người chuyện chính."
Nói xong, Vương Động ngồi trên bảo tọa liếc nhìn Lục Thái Y, ra ý muốn cô tiếp tục mớm nho. Lục Thái Y liền ngậm một quả nho vào miệng, tiếp tục mớm cho Vương Động.
Mọi người đều tập trung nín thở, không ai dám sơ ý.
Bọn họ phát hiện ra vị giáo chủ mới này còn thất thường hơn, đáng sợ hơn cả lão giáo chủ vạn lần!
Ăn xong nho, Vương Động nhấp nhấp môi. Vị của loại nho này không tồi, trong miệng vẫn còn lưu lại mùi hương dịu ngọt.
Vương Động từ bảo tọa đứng dậy, hít một hơi sâu, đứng ở đó nhắm mắt lặng im, mặt không biểu cảm.
Mọi người cũng im lặng chờ đợi, không ai dám tỏ vẻ sốt ruột.
Một lúc lâu sau, Vương Động mở mắt, lại ngồi xuống bảo tọa làm bằng vàng, ý cười hiện trên nét mặt. Chân phải vắt lên chân trái, tay trái lại đặt lên bắp đùi của chân phải, ngón tay tùy tiện gõ gõ. Đầu hơi nghiêng về bên phải, đôi mắt híp lại. Tay phải gác lên tay ghế của bảo tọa, ngón trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào trán.
Nói chung là dáng ngồi của một người có địa vị!
Lục Thái Y chủ động lùi về sau một bước, đứng phía sau lưng Vương Động, ngoan ngoãn bóp vai cho hắn.
Sau một lúc, Vương Động mới cúi đầu, trầm giọng nói:
"Có một câu mà ta giữ trong lòng đã rất lâu vẫn không dám nói, bởi vì ta sợ nói ra sẽ bị người khác chém chết. Thế nhưng hôm nay ta không còn sợ nữa, bởi vì những kẻ muốn giết ta đều đã bị ta giết chết, cuối cùng ta cũng có thể quang minh chính đại nói ra câu này... Trước đây ta không có quyền được chọn, bây giờ ta muốn làm người tốt!"
Bình luận truyện