Chương 11: 11: Con Yêu Thật Ngoan
Năm giờ sáng, trời vẫn còn tối đen.
Mùa đông ở phương bắc sương mù dày không nhìn thấy một vì sao.
Lâm Giác đã rời giường từ sớm, ngồi lên xe đến Ảnh Thị Thành.
Màn đầu tiên quay khoảng một tuần, Lâm Giác không tranh được nhân vật nên cùng các học viên cũng không có vai diễn khác đóng vai quần chúng
Ngồi trên xe, tâm tình của mọi người đều có chút ngưng trọng.
Vai quần chúng không chỉ nhàm chán vất vả mà cũng sẽ không có ai chú ý tới bọn họ —— mặc quần áo y chang nhau đứng trong đám quần chúng đông đảo, dù có cho bọn họ vào khung hình cũng rất khó được chú ý tới.
Trên thực tế, bình thường các diễn viên có công ty quản lý đều rất ít nhận vai quần chúng, rất nhiều người đều là lần đầu tiên làm nhiệm vụ này, nếu không phải tổ tiết mục yêu cầu, có lẽ đã sớm bỏ gánh không làm.
Ô Khang Đức nói, diễn viên trẻ hiện nay lòng dạ quá sâu, không phải nam chính nữ chính thì không nhận, để bọn họ làm một chút vai quần chúng, cũng là cơ hội rèn luyện rất tốt.
Ngược lại Lâm Giác không có ý kiến gì, cho dù tiết mục tổ không an bài, cậu cũng sẽ tới đi studio.
Không phải vì ống kính gì đó, mà chỉ khi ở studio, cậu mới có thể nhìn Giang Du Sâm nhiều thêm vài lần, cũng có thể học thêm nhiều một chút kiến thức thực tiễn.
Mà đến khi đến hiện trường, các học viên mới biết được, vai quần chúng so với trong tưởng tượng còn mệt hơn rất nhiều.
Lâm Giác được phân làm thị vệ, đứng làm bối cảnh cho hoàng cung, không có lời kịch, thậm chí ở trong màn ảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Nhưng để tiếp xúc với thực tế nhiều nhất có thể, chỉ cần là đang quay thì cậu nhất định phải ở đây.
Chín giờ sáng.
Diễn viên chính lục tục ngo ngoe đến studio.
Tô Tinh Châu mặc một thân y phục thái tử màu vàng điểm đỏ, gương mặt anh tuấn giương lên, thợ trang điểm đang ở một bên nghiêm túc trang điểm cho gã, còn có trợ lý đang giúp gã chỉnh lại quần áo.
So ra thì thân là vai quần chúng, Lâm Giác không có đãi ngộ cao như vậy.
Quần áo vai quần chúng không có khả năng chỉ mặc một lần, cho nên dưới đại đa số tình huống số đo đều sẽ rất to, mặc vào cũng không vừa người, có vẻ hơi cồng kềnh.
Còn may bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè che kín một thân đồ da thật dày như thế này, đoán chừng chưa đến nửa ngày đã bị cảm nắng.
Cùng làm thị vệ với Lâm Giác là một học viên khác tên là Khuông Sách.
Hắn là người duy nhất trong tám người từ vai quần chúng chuyển sang làm diễn viên, tính tình rất tốt, còn chủ động đi đến bên người Lâm Giác giúp cậu mặc mũ giáp phù chính, sau đó ném cho cậu một bình nước.
“Cho này, cầm đi.”
Lâm Giác nhận nước, uống ừng ực hai ngụm, cảm kích cười một tiếng.
“Cảm ơn.”
Khuông Sách kéo lỏng thắt lưng, tùy tiện tìm cái bậc thang ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Lâm Giác còn đang đứng thẳng tắp: “Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
“Tôi…” Lâm Giác nhất thời không quyết định được, theo lý mà nói thì bọn cậu không được ngồi xuống.
“Thừa dịp bây giờ còn chưa khai mạc, có thể nghỉ thì nghỉ nhiều một lát, nếu không tí nữa có chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm.”
Khuông Sách dịch sang bên cạnh cho Lâm Giác một mảng trống nhỏ, “Nhanh ngồi đi.”
Lâm Giác liếc mắt nơi xa, thấy nhóm diễn viên chính còn đang trang điểm, lúc này mới cực nhanh gật gật đầu, ngồi xuống bên người Khuông Sách.
Bọn cậu không phải diễn viên chính, căn bản không có người an bài trực tiếp, chỉ có hai cái camera ghi hình.
Mà sau này khi Lâm Giác hot, đoạn ngoài lề này cũng bị người đào lại.
Trong đạn mạc toàn một mảng “Ha ha ha ha “
【 Ha ha ha ha ha ha cậu ta vừa làm hư một bạn nhỏ ngoan ngoãn rồi, đúng là khối ngọc tốt nha! 】
【 Con yêu của chúng ta thật ngoan nha! Còn phải xác nhận xem không ảnh hưởng đến diễn viên chính và quay phim bên kia mới ngồi xuống 】
【 Đau lòng chết tôi rồi 55555, “Có gì cậu tự chịu trách nhiệm”, đứa con nhỏ của chúng ta phải chịu thật nhiều đau khổ!!! 】
…
Bất quá lúc này, hai người không nghĩ xa được như vậy.
Khuông Sách tiện tay vặn nước khoáng trong tay ra uống ừng ực ừng ực hai ngụm, ánh mắt nhìn về phía đám người còn đang chạy thử máy móc bên kia, thở dài một hơi: “Thật vất vả mới không cần làm vai quần chúng nữa, không ngờ lại trở về rồi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Giác, thuận miệng hỏi: “Trước đó đã làm qua vai quần chúng chưa?”
Lâm Giác thành khẩn lắc đầu: “Chưa.”
“Không phải người trong ngành!”
Khuông Sách cười nhạo một tiếng, nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, “Người nhỏ bé như cậu làm việc này rất nguy hiểm, tám phần sẽ không chịu nổi.”
Lâm Giác cũng chỉ có thể ngậm miệng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Khuông Sách lắc đầu: “Không sao đâu, nếu thực sự không chịu nổi thì có thể gọi người, dù sao đây là quay chương trình, không phải thật sự cho cậu diễn vai quần chúng, hẳn là sẽ không ép cậu.”
Lâm Giác biết Khuông Sách cũng là suy nghĩ cho mình, lễ phép gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh.”
Đằng xa xa máy quay chạy thử cũng xong, Ô Khang Đức cũng bắt đầu cho các diễn viên tẩu vị*.
Khuông Sách từ dưới đất đứng lên, phủi phủi mông một cái: “Lần sau dù nói gì đi chăng nữa cũng phải giành được một vai.”
[ *Tẩu vị: Di chuyển trên sân khấu, sân khấu theo lộ trình cần theo hoặc đã được định sẵn, ví dụ như đạo diễn tự mình xuống sân khấu khi diễn tập để diễn và hướng dẫn diễn viên vào vị trí của họ.]
Lâm Giác ở phía sau hắn cùng đi về phía camera, tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng âm thầm quyết định.
Thời gian ghi hình tổng cộng cũng gần một tháng, trừ giai đoạn trước khảo hạch cùng hoạt động đặc biệt còn chưa công bố cuối cùng thì thời gian quay khoảng ba tuần.
Nếu như lần khảo hạch sau vẫn không thể tranh thủ được vai diễn thì cũng cũng có là nghĩa hơn hai phần ba thời gian quay đều chỉ có thể đứng ở bên ngoài, ảm đạm làm một vai quần chúng không có chút cảm giác tồn tại.
Cảnh đầu tiên cũng không phức tạp lắm.
Nhược Trúc tiến cung, trở thành quý phi hằng đêm được Hoàng đế sủng hạnh nhưng sau lưng vẫn lén lút thích thái tử, làm mật báo cực kỳ trung thành bên người Hoàng đế của thái tử, theo định kỳ sẽ báo cáo cho thái tử động tĩnh của Hoàng đế.
Nhưng dã tâm thái tử sao chỉ nắm giữ đường đi nước bước của Hoàng đế là có thể thỏa mãn.
Mẹ ruột của Thái tử, cũng chính là vị hoàng hậu đầu của Hoàng đế ngoài ý muốn qua đời mấy năm trước, được hoàng thất lấy lý do là “nhiễm phong hàn”, nhưng thái tử biết, tám phần là bị tên Hoàng đế bạo ngược thành tính kia giày vò đến chết.
Sau khi Hoàng hậu chết, thế lực sau lưng bà cũng dần dần bị chia cắt tan rã.
Trước đó vài ngày Hoàng đế nạp hoàng hậu thứ hai, vị hoàng hậu này còn mang long thai, khiến địa vị của thái tử càng ngày càng tràn ngập nguy hiểm.
Thái tử không vừa lòng, cả ngày luôn nơm nớp lo sợ làm thái tử trên danh nghĩa.
Gã muốn thay thế, chính mình trở thành đế vương chân chính, thì mới có thể sống tiếp ở cái hoàng cung ăn người không nháy mắt này.
Mỗi ngày Nhược Trúc đều đốt an thần hương do thái tử đặc chế cho Hoàng đế, muốn lão trúng độc mà chết.
Mà cảnh đầu tiên chính là Hoàng đế cảm thấy thân thể khó chịu, bí mật triệu thái tử đến đây yết kiến.
Tuy nói là chương trình tạp kỹ, nhưng thành phẩm quay chụp sau cùng vẫn sẽ được tổ tiết mục tung ra, để người xem có thể trực tiếp nhìn thấy biểu diễn cùng tiến bộ của các học viên.
Ô Khang Đức nổi tiếng là đạo diễn lớn, tiêu chuẩn cực cao, quyết không cho phép tác phẩm hắn không hài lòng truyền ra, màn đầu tiên lại là mở đầu của tác phẩm, nửa điểm cũng không qua loa được, dẫn đến tiến độ quay chụp vô cùng vô cùng chậm chạp.
Mãi cho đến hai giờ chiều, cảnh đầu tiên mới miễn cưỡng xong.
Hai chân của Lâm Giác đã sớm cứng đờ, thậm chí lúc Ô Khang Đức hô “Kết thúc công việc”, phát cơm hộp, chân Lâm Giác vẫn còn tê dại, thậm chí muốn gập cũng không gập được.
Khuông Sách nhận hai hộp cơm hộp trở về, đưa một hộp trong đó cho Lâm Giác: “Cho này, nhanh ăn đi.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác cảm kích nhận cơm hộp, bóp chân một hồi lâu, lúc này mới chậm rãi vịn tường ngồi xuống.
Đoàn làm phim ghi hình ở bên ngoài, cơm hộp cũng không ngon lắm, nhưng đứng một hơi đến hai giờ chiều, mọi người cũng đều bụng đói kêu vang.
Studio dần an tĩnh lại, bất luận là diễn viên chính hay là cameraman, nhân viên, cũng đều đồng loạt im lặng, lẳng lặng ăn cơm hộp, hưởng thụ thời gian nghỉ giữa trưa khó có được.
Buổi sáng Tiêu Ngụy Nhạc không có phần diễn, mãi cho đến lúc này mới thong dong đi đến.
Y đến gần studio, liếc mắt liền thấy Lâm Giác đang ngồi dưới đất, cúi đầu lùa cơm.
Tiêu Ngụy Nhạc liền vội vàng tiến lên hai bước, đi đến phía Lâm Giác bên kia.
Nghe tới tiếng bước chân, Lâm Giác ngẩng đầu: “Nhạc ca, anh đến rồi.”
Tiêu Ngụy Nhạc ngồi xuống bên người Lâm Giác: ” Bây giờ các cậu mới ăn cơm hả?”
“Ừm, ” Lâm Giác cười cười, “Cảnh đầu quay hơi lâu, vừa kết thúc công việc.”
“Quá khổ rồi!”
Tiêu Ngụy Nhạc nhìn Lâm Giác từ trên xuống dưới, đột nhiên phát hiện mắt cá chân cậu sưng lên một cái bọc lớn: “Đợi một chút, chân của cậu làm sao thế?”
Lâm Giác vừa rảnh rỗi nghỉ ngơi, nhìn Tiêu Ngụy Nhạc liếc mắt cá chân mình, mới phát hiện dị thường.
Cậu buông cơm hộp xuống cẩn thận, từng li từng tí mở túi buộc trên chân, mắt cá chân trắng nõn lúc đầu đã sưng thành bánh bao, vừa đỏ vừa nóng, trên da còn hiện ra một lớp nước nhàn nhạt.
Lâm Giác có chút xấu hổ: “Chắc là giày không quá hợp nên bị đau chân.”
Trên thực tế, đâu chỉ đơn giản là không vừa chân.
Trang phục diễn cổ đại thường thường chỉ nhìn tạo hình chứ không quan tâm đến độ thoải mái dễ chịu.
Đế giày rất cao, còn có dây vải thật dài trói chặt mu bàn chân khiến máu khó mà lưu thông.
Lâm Giác theo đoàn làm phim NG* nhiều lần, quỳ xuống đứng lên nhiều lần như vậy, lại đứng làm bối cảnh mấy giờ, chân không sưng mới kỳ lạ.
[*: NG là viết tắt của “no good”, có nghĩa là “không tốt”.
Nguồn gốc của từ NG là từ Nhật, trong tiếng Nhật, từ NG được dùng để chỉ “ai đó, cái gì đó hoặc điều gì đó không ổn”, rồi lan sang các nước Châu Á khác, chẳng hạn như Hàn Quốc và Trung Quốc.
NG thường để có nghĩa là “mắc lỗi hoặc phát âm sai lời thoại khi quay phim”, hoặc người khác “ăn mặc rất NG” có nghĩa là “ăn mặc rất xấu”]
Không chỉ Lâm Giác, liền ngay cả Khuông Sách làm vai quần chúng lâu rồi cũng có chút không chịu được, vừa kết thúc, hắn đã sớm cởi dây giày ra, một bên xoa bắp chân, cố hết sức để chân dễ chịu hơn một chút.
Tiêu Ngụy Nhạc có chút lo lắng mà nhìn mắt cá chân sưng đỏ của Lâm Giác: “Anh đi mua cho cậu một ít thuốc…”
Tiêu Ngụy Nhạc còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói trong veo đầy khinh thường.
“Ôi chao, mấy người ngồi xổm ở nơi này làm gì thế? Giống như là ăn mày vậy.”
Tô Tinh Châu đang đứng ở nơi đó, một thân mặc triều phục vàng sáng chói, dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang xa hoa cao quý, một mặt ghét bỏ mà nhìn ba người trên đất.
Giống như là đám mây trắng noãn trên trời miệt thị vũng bùn đục ngầu dưới đất..
Bình luận truyện