Tù Sủng Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Chương 4: Hắn điên cuồng
Lãnh Thiên Dục không có một tia do dự, vươn lưỡi rong ruổi bên trong khoang miệng của cô, đầu lưỡi duỗi quá mức, khiến cho Vũ Nặc có cảm giác muốn nôn mửa.
Từ nhỏ đến lớn người cô yêu là Lãnh Thiên Dục, chưa từng cùng một nam nhân nào giao du, bởi vậy cũng chưa từng hôn môi, lại càng chưa nếm trải sự đời.
Thế nhưng không có kinh nghiệm không có nghĩa là cô không hiểu, thân thể có cảm giác run sợ khiến cho cô nhịn không được hô hấp ồ ồ, cả người run rẩy theo từng luồng điện, cô như muốn trầm mê, rơi vào nụ hôn thô bạo mang theo vô tận đau thương của hắn, thế nhưng hơi thở quen thuộc trên người Lãnh Thiên Dục làm cho cô vẫn duy trì được một tia tỉnh táo.
Ngoại trừ Lãnh Thiên Dục, cô không muốn để cho một kẻ nào đụng chạm vào thân thể mình, thế nhưng cô đã sớm tuyệt vọng, không hề hy vọng xa vời có thể cùng Lãnh Thiên Dục ở một chỗ, càng không có cách nào chấp nhận phương thức nhục nhã này để trở thành nữ nhân của hắn.
"Không nên..." Vũ Nặc dùng dằng, lắc đầu tách ra khỏi môi của hắn, kêu khóc nói: "Thiên Dục, không nên như vậy... anh có thể đánh tôi mắng chửi tôi, không nên như vậy..."
Tuy rằng cô muốn trở thành nữ nhân của hắn, nhưng không phải là như vậy...
"Đánh chửi cô? Yên tâm! Tôi sẽ không khách khí!" Lãnh Thiên Dục hung ác liếc cô, mắt mang theo cảnh cáo, thế nhưng Vũ Nặc lại bởi vì sợ mà giãy dụa càng thêm lợi hại, không cẩn thận, móng tay sắc nhọn xẹt qua gò má của hắn, bởi vì dùng quá sức, rất nhanh đã nổi lên ba vết sưng đỏ.
"Tiện nhân! Cô nghĩ rằng tôi thật sự muốn chạm vào cô?!? A! Quả nhiên là tiện nhân!" Trên mặt Lãnh Thiên Dục một trận tức giận, giơ tay hướng mặt Vũ Nặc đánh một cái bạt tai, Vũ Nặc bị đánh đến choáng váng, ngã xuống một bên, cô chống hai tay vô lực nhìn hắn.
Trong mắt Lãnh Thiên Dục có phẫn nộ, có hận!
Ông trời ơi Dục ca ca của cô đời này không bao giờ ... tha thứ cô nữa!
Trong mắt của cô lộ vẻ tuyệt vọng, vì sao, vì sao hắn không tin cô!
Nhưng cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn vẫn chưa dự định cưỡng bức cô, chỉ là hù cô một chút.
Ngay khi Vũ Nặc cho rằng Lãnh Thiên Dục sẽ không chạm vào cô, bỗng nhiên nhận thấy hai nam nhân to lớn xuất hiện ở bên cạnh lúc nào không hay.
Mấu chốt nhất là, khi bọn họ nhìn cô, trong mắt có vẻ không hiểu, trong lòng có một ý niệm muốn phá kén ra, thế nhưng cô chỉ có thể không ngừng mà an ủi mình, không có khả năng, không có khả năng, Thiên Dục sẽ không đối với cô như thế!
Ngay khi cô đang tự lừa dối mình, Lãnh Thiên Dục đem y phục của cô xé thành từng mảnh, đem hai tay của cô vững vàng trói sau lưng, thậm chí còn nhét miếng vải vào miệng cô, cười lạnh nói: "Bị chính nam nhân mình yêu lột sạch đồ, đưa cho nam nhân khác, trong lòng cảm giác thế nào?"
"Ngô... Ngô... Không nên..." Vũ Nặc điên cuồng lắc đầu, không nên a... Tại sao có thể...
Chính là Lãnh Thiên Dục nhìn thấy cô sợ hãi, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, sau lại lộ ra nụ cười càng thêm tàn nhẫn, quay đầu nhìn về phía hai nam nam nhân ra lệnh: "Làm đi, cô ta là phần thưởng của các ngươi."
Từ nhỏ đến lớn người cô yêu là Lãnh Thiên Dục, chưa từng cùng một nam nhân nào giao du, bởi vậy cũng chưa từng hôn môi, lại càng chưa nếm trải sự đời.
Thế nhưng không có kinh nghiệm không có nghĩa là cô không hiểu, thân thể có cảm giác run sợ khiến cho cô nhịn không được hô hấp ồ ồ, cả người run rẩy theo từng luồng điện, cô như muốn trầm mê, rơi vào nụ hôn thô bạo mang theo vô tận đau thương của hắn, thế nhưng hơi thở quen thuộc trên người Lãnh Thiên Dục làm cho cô vẫn duy trì được một tia tỉnh táo.
Ngoại trừ Lãnh Thiên Dục, cô không muốn để cho một kẻ nào đụng chạm vào thân thể mình, thế nhưng cô đã sớm tuyệt vọng, không hề hy vọng xa vời có thể cùng Lãnh Thiên Dục ở một chỗ, càng không có cách nào chấp nhận phương thức nhục nhã này để trở thành nữ nhân của hắn.
"Không nên..." Vũ Nặc dùng dằng, lắc đầu tách ra khỏi môi của hắn, kêu khóc nói: "Thiên Dục, không nên như vậy... anh có thể đánh tôi mắng chửi tôi, không nên như vậy..."
Tuy rằng cô muốn trở thành nữ nhân của hắn, nhưng không phải là như vậy...
"Đánh chửi cô? Yên tâm! Tôi sẽ không khách khí!" Lãnh Thiên Dục hung ác liếc cô, mắt mang theo cảnh cáo, thế nhưng Vũ Nặc lại bởi vì sợ mà giãy dụa càng thêm lợi hại, không cẩn thận, móng tay sắc nhọn xẹt qua gò má của hắn, bởi vì dùng quá sức, rất nhanh đã nổi lên ba vết sưng đỏ.
"Tiện nhân! Cô nghĩ rằng tôi thật sự muốn chạm vào cô?!? A! Quả nhiên là tiện nhân!" Trên mặt Lãnh Thiên Dục một trận tức giận, giơ tay hướng mặt Vũ Nặc đánh một cái bạt tai, Vũ Nặc bị đánh đến choáng váng, ngã xuống một bên, cô chống hai tay vô lực nhìn hắn.
Trong mắt Lãnh Thiên Dục có phẫn nộ, có hận!
Ông trời ơi Dục ca ca của cô đời này không bao giờ ... tha thứ cô nữa!
Trong mắt của cô lộ vẻ tuyệt vọng, vì sao, vì sao hắn không tin cô!
Nhưng cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn vẫn chưa dự định cưỡng bức cô, chỉ là hù cô một chút.
Ngay khi Vũ Nặc cho rằng Lãnh Thiên Dục sẽ không chạm vào cô, bỗng nhiên nhận thấy hai nam nhân to lớn xuất hiện ở bên cạnh lúc nào không hay.
Mấu chốt nhất là, khi bọn họ nhìn cô, trong mắt có vẻ không hiểu, trong lòng có một ý niệm muốn phá kén ra, thế nhưng cô chỉ có thể không ngừng mà an ủi mình, không có khả năng, không có khả năng, Thiên Dục sẽ không đối với cô như thế!
Ngay khi cô đang tự lừa dối mình, Lãnh Thiên Dục đem y phục của cô xé thành từng mảnh, đem hai tay của cô vững vàng trói sau lưng, thậm chí còn nhét miếng vải vào miệng cô, cười lạnh nói: "Bị chính nam nhân mình yêu lột sạch đồ, đưa cho nam nhân khác, trong lòng cảm giác thế nào?"
"Ngô... Ngô... Không nên..." Vũ Nặc điên cuồng lắc đầu, không nên a... Tại sao có thể...
Chính là Lãnh Thiên Dục nhìn thấy cô sợ hãi, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh, sau lại lộ ra nụ cười càng thêm tàn nhẫn, quay đầu nhìn về phía hai nam nam nhân ra lệnh: "Làm đi, cô ta là phần thưởng của các ngươi."
Bình luận truyện