Tử Thiên Thần
Quyển 1 - Chương 22-1: Huy Am (I)
Lần đầu tiên cô gặp anh là vào một ngày mưa, cô còn nhớ rất rõ. Vậy mà, đã 10 năm rồi.
...
Trường tiểu học Illenra. Trên khoảng sân trường mưa trắng xóa, một cô bé 8 tuổi rất xinh đang chạy về phía dãy lớp học. Bộ váy đồng phục trên người đã ướt nhẹp vì cô chẳng mang ô, hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà cô lại đang muộn giờ. Chợt...
Xoạp!
Cô bé ngã sóng soài. Chân cô vừa vấp phải thứ gì đó. Đau quá, đầu gối cô đã rướm máu rồi. Mưa chẳng thương, cứ tuôn xuống mãi. Cô bé vừa đau vừa lạnh, bàn tay nhỏ bé run run ôm chặt vết thương. Bây giờ thì trễ giờ thật rồi, cô cảm thấy chẳng thể đứng lên đi tiếp được nữa.
Lộp bộp!
Một tán ô chợt giương ra trên đầu cô bé, những giọt mưa trong suốt lăn tròn trên vành ô.
Cô bé chầm chậm ngước nhìn lên.
Một cậu bé trạc tuổi đã đến bên cô từ lúc nào, tay cậu giơ ra chiếc ô màu trắng, đôi mắt cậu thật sáng, và đôi môi cậu đang mỉm cười:
"Cậu có đau lắm không?"
Cô bé chợt lúng túng cúi đầu xuống, không biết trả lời sao.
Cậu bé nhìn vết trầy xước trên đầu gối cô, giọng lo lắng:
"Chân cậu bị thương rồi, sao đi vào lớp được. Hay là để tớ cõng cậu nhé?"
"Thôi..." - Cô bé vội từ chối - "Người tớ đang ướt, bẩn lắm..."
"Chẳng sao đâu." - Cậu bé nhẹ nhàng nói, rồi... quăng chiếc ô xuống đất.
Bộp!
"Cậu nhìn xem, giờ tớ cũng ướt hết rồi này." - Cậu bé cười rồi ngồi xuống bên cô bé - "Đi nào, tớ sẽ cõng cậu. Sắp muộn giờ rồi đấy."
"Cám... ơn... cậu." - Cuối cùng cô bé cũng leo lên lưng cậu bé.
Rào Rào!
Trên sân trường mưa rơi, chỉ có hai bóng hình nhỏ bé ấy.
"Chỉ còn 100 mét nữa thôi, cố lên." - Cậu bé lẩm nhẩm nói.
"Tớ... nặng lắm phải không?" - Cô bé ngại ngùng hỏi.
"Không, là vì sáng tớ chưa ăn gì, hi. Mà cậu tên là gì?" - Cậu bé hỏi.
"Y Tuyết." - Cô bé đáp.
"Ồ, tên cậu đẹp ghê."
"Còn cậu tên gì?"
"Xương Uy."
"Xương Uy? Tên cậu hơi... lạ."
"Chẳng biết, mẹ tớ đặt cho tớ mà."
"Thế à, thế tên mẹ cậu là gì?"
"Mộc Uyên."
"Mộc Uyên, nghe thật là đẹp. Nhưng Mộc Uyên có nghĩa là gì?"
"Mộc Uyên nghĩa là... À để tớ về hỏi mẹ đã nhé."
"Ừ."
"Mà cậu học lớp nào vậy, Y Tuyết?"
"3 A."
"Lớp tớ mà. Thế cậu là học sinh mới chuyển đến sao?"
"Ừ."
"Hay quá, tớ sẽ cõng cậu vào lớp luôn."
...
Ngay từ những giây phút ấy, cô đã nghĩ rằng sau này mình và anh sẽ bên nhau mãi mãi.
Nhưng rồi...
Quá nhiều việc đã xảy ra, khoảng cách giữa hai người cứ ngày một xa.
Và đến bây giờ, mọi thứ trong lòng cô đều đã sụp đổ rồi.
...
Trường tiểu học Illenra. Trên khoảng sân trường mưa trắng xóa, một cô bé 8 tuổi rất xinh đang chạy về phía dãy lớp học. Bộ váy đồng phục trên người đã ướt nhẹp vì cô chẳng mang ô, hôm nay là ngày đầu tiên đi học mà cô lại đang muộn giờ. Chợt...
Xoạp!
Cô bé ngã sóng soài. Chân cô vừa vấp phải thứ gì đó. Đau quá, đầu gối cô đã rướm máu rồi. Mưa chẳng thương, cứ tuôn xuống mãi. Cô bé vừa đau vừa lạnh, bàn tay nhỏ bé run run ôm chặt vết thương. Bây giờ thì trễ giờ thật rồi, cô cảm thấy chẳng thể đứng lên đi tiếp được nữa.
Lộp bộp!
Một tán ô chợt giương ra trên đầu cô bé, những giọt mưa trong suốt lăn tròn trên vành ô.
Cô bé chầm chậm ngước nhìn lên.
Một cậu bé trạc tuổi đã đến bên cô từ lúc nào, tay cậu giơ ra chiếc ô màu trắng, đôi mắt cậu thật sáng, và đôi môi cậu đang mỉm cười:
"Cậu có đau lắm không?"
Cô bé chợt lúng túng cúi đầu xuống, không biết trả lời sao.
Cậu bé nhìn vết trầy xước trên đầu gối cô, giọng lo lắng:
"Chân cậu bị thương rồi, sao đi vào lớp được. Hay là để tớ cõng cậu nhé?"
"Thôi..." - Cô bé vội từ chối - "Người tớ đang ướt, bẩn lắm..."
"Chẳng sao đâu." - Cậu bé nhẹ nhàng nói, rồi... quăng chiếc ô xuống đất.
Bộp!
"Cậu nhìn xem, giờ tớ cũng ướt hết rồi này." - Cậu bé cười rồi ngồi xuống bên cô bé - "Đi nào, tớ sẽ cõng cậu. Sắp muộn giờ rồi đấy."
"Cám... ơn... cậu." - Cuối cùng cô bé cũng leo lên lưng cậu bé.
Rào Rào!
Trên sân trường mưa rơi, chỉ có hai bóng hình nhỏ bé ấy.
"Chỉ còn 100 mét nữa thôi, cố lên." - Cậu bé lẩm nhẩm nói.
"Tớ... nặng lắm phải không?" - Cô bé ngại ngùng hỏi.
"Không, là vì sáng tớ chưa ăn gì, hi. Mà cậu tên là gì?" - Cậu bé hỏi.
"Y Tuyết." - Cô bé đáp.
"Ồ, tên cậu đẹp ghê."
"Còn cậu tên gì?"
"Xương Uy."
"Xương Uy? Tên cậu hơi... lạ."
"Chẳng biết, mẹ tớ đặt cho tớ mà."
"Thế à, thế tên mẹ cậu là gì?"
"Mộc Uyên."
"Mộc Uyên, nghe thật là đẹp. Nhưng Mộc Uyên có nghĩa là gì?"
"Mộc Uyên nghĩa là... À để tớ về hỏi mẹ đã nhé."
"Ừ."
"Mà cậu học lớp nào vậy, Y Tuyết?"
"3 A."
"Lớp tớ mà. Thế cậu là học sinh mới chuyển đến sao?"
"Ừ."
"Hay quá, tớ sẽ cõng cậu vào lớp luôn."
...
Ngay từ những giây phút ấy, cô đã nghĩ rằng sau này mình và anh sẽ bên nhau mãi mãi.
Nhưng rồi...
Quá nhiều việc đã xảy ra, khoảng cách giữa hai người cứ ngày một xa.
Và đến bây giờ, mọi thứ trong lòng cô đều đã sụp đổ rồi.
Bình luận truyện