Tu Tiên Cũng Cần Nhân Duyên

Chương 13: Cố chấp tự cuồng



Vì lượt đấu của Nam Cung Hy xếp sau, nên hắn còn có thời gian quan sát những đối thủ khác. Chất lượng tuyển thủ năm nay không tệ, đệ tử các chi cũng đặc biệt nổi trội.

Muốn không tốt cũng không được, trưởng lão Thất chi đều so bì nhau từng chút. Đám đệ tử nội môn được chọn mang đi tỷ võ gia tộc, đều là tinh anh của mỗi chi.

Cũng giống như Lã Hắc, ở chi thứ năm được xưng tụng là kỳ tài luyện võ. Những tài nguyên tốt, về tay hắn không ít, có phần nhỉnh hơn hẳn các đệ tử nội môn còn lại. Được Ngũ trưởng lão để tâm dạy dỗ, hắn đã sớm bị dưỡng thành thói kiêu căng.

Ngày thường không coi ai ra gì, bắt nạt đồng môn, ngạo mạn phách lối. Tuy Ngũ trưởng lão biết, nhưng cũng mở một mắt, nhắm một mắt cho qua. Khiến các đệ tử khác không phục, sinh lòng đố kỵ Lã Hắc.

Trong một tháng luyện tập tại võ đường Nam Cung, Lã Hắc đã đắc tội không ít người. Hôm nay tỷ thí gia tộc, nhìn thấy đối thủ của Lã Hắc là Nam Cung Hy, thì không khỏi mừng thầm. Vài kẻ tụ tập bàn ra tán vào, lời nói vô cùng khó nghe.

“Ngươi xem, trận đầu tiên Lã Hắc đã gặp Tứ công tử. Xem ra, cả ông trời cũng không muốn hắn đạt được tư cách đề cử rồi!” Một người mở miệng nói.

Người đối diện khoanh tay, cười nhạo: “Ha ha, còn phải nói sao! Dù ở chi thứ năm hắn là thiên tài gì gì đó. Nhưng ở Nam Cung gia này, hắn lại chẳng bằng một cái móng chân của người ta. Còn ngạo mạn thế nào được!”

Kẻ bên cạnh cũng phụ họa theo: “Các ngươi đừng mừng vội, Lã Hắc đã đạt cảnh giới Luyện Khí tầng bảy, còn Tứ công tử mới ở Luyện Khí tầng sáu. Tuy chỉ chênh nhau một cảnh giới, nhưng Lã Hắc đã bước vào giai đoạn Vận Khí. Thực lực cách nhau không chỉ một khoảng ngắn đâu!”

Người đầu tiên nghe xong không phục, lên tiếng phản bác: “Sợ cái gì, ngươi không nghe sao? Một tháng qua, Tứ công tử rời khỏi phủ, chính là để tầm sư học đạo. Ta còn nghe được, vị sư phụ kia có danh vọng rất cao. Chắc chắn việc chiến đấu vượt cấp, không phải vấn đề gì lớn!”

Người thứ hai cũng vỗ tay tán đồng: “Đúng vậy, thực lực chênh lệch thì thế nào. Chẳng qua Lã Hắc cũng chỉ là đệ tử chi thứ, có thể so sánh với Tứ công tử của chúng ta sao? Ngươi nên nhớ thế hệ tinh anh mà Nam Cung gia luôn tự hào, không có kẻ nào tên Lã Hắc!”

Ba người đang bàn luận sôi nổi, bất ngờ có một giọng nói vang lên: “Hay cho câu vừa rồi! Ngươi có dám nói lại lần nữa hay không?”

Hai người còn lại nhìn thấy kẻ vừa tới, khuôn mặt đã tái nhợt, cơ thể không kiềm được lùi ra sau một bước. Riêng chỉ có Hồng Lăng vẫn không hay biết gì, cười ha ha hai tiếng, dõng dạc nói lớn: “Ta sợ gì mà không dám nói, Lã Hắc chỉ là đệ tử chi thứ không thể sánh bằng Tứ…”

Lời còn chưa dứt, thì một cú đấm mạnh mẽ đã giáng xuống lưng hắn. Nội lực dồn vào nắm tay, oanh kích đối phương, khiến Hồng Lăng chỉ kịp trừng to mắt, đổ người về phía trước, phun ra một ngụm máu tươi.

Đến khi định thần lại, Hồng Lăng ôm lấy lồng ngực đau buốt, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, chật vật xoay người, quát lớn: “Kẻ nào dám…”

Nhưng lời còn chưa nói hết, đã cứng người ngay tại chỗ, “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Lúc này, Lã Hắc đang đứng ngay sau lưng Hồng Lăng, bàn tay vẫn giữ thế đưa ra, linh khí mờ ảo cuộn quanh nắm đấm, cứ như màn khói trắng lượn lờ.

“Kẻ nào dám thế nào, ngươi nói hết đi chứ! Hay là chỉ giỏi nói miệng, đến khi gặp lại cúp đuôi bỏ chạy?” Lã Hắc thu tay về, nở nụ cười mỉa mai với hắn.

Hồng Lăng tức giận, run tay chỉ về phía Lã Hắc: “Lã Hắc, ngươi đừng ỷ mình có Ngũ trưởng lão chống lưng, rồi muốn làm gì thì làm. Đây là phủ chính Nam Cung gia, không phải sân nhà của ngươi!”

Lã Hắc nghe thế, nhếch miệng nói: “Ở đâu cũng như vậy, chỉ cần có thực lực thì dùng nắm đấm mà nói chuyện với ta. Còn không thì cút đi chỗ khác, đừng làm ta chướng mắt!’’

Lời của Lã Hắc lọt vào tai Hồng Lăng, khiến hắn thật sự nổi điên. Cơn tức giận tuôn trào trong lòng, mặc kệ thương tích trên cơ thể. Hắn vận khí, dồn sức vào hai tay, nắm đấm vươn ra phía trước.

Chân sau đạp mạnh, lao về phía Lã Hắc, quát lớn: “Lã Hắc, ngươi đừng xem thường ta!’’

Lã Hắc đã có chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Nắm đấm của Hồng Lăng sượt qua người Lã Hắc, đánh vào hư không. Hồng Lăng mở to mắt kinh ngạc, trước khi hắn kịp thời phản ứng, thì tốc độ của Lã Hắc còn nhanh hơn.

Lã Hắc trở tay bắt lấy thắt lưng của Hồng Lăng, nâng chân thúc vào bụng hắn. Tay trái nhanh chóng gập lại, đập mạnh xuống lưng Hồng Lăng. Công kích trên dưới kết hợp, khiến Hồng Lăng nội thương nghiêm trọng, hộc ra một ngụm máu tươi.

Những tưởng Lã Hắc sẽ tha cho Hồng Lăng, nhưng hắn lại thu chân về. Sau đó, tiếp tục vung một đú đá mạnh, đạp thẳng vào đùi Hồng Lăng.

Răng rắc!

Thời khắc Lã Hắc hạ chân, thì Hồng Lăng cũng cảm thấy xương đùi của mình vỡ vụn. Con ngươi kinh hoàng mở lớn, nỗi đau không gì sánh được xộc lên tận đầu.

Hồng Lăng há to miệng, thét dài một tiếng: “Á!!!”

Những người xung quanh đều trợn mát há mồm, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Cú đạp nhìn thì bình thường, nhưng lại có thể khiến xương cốt gãy vụn. Người ra đòn không hề nhân nhượng, là có tính toán từ trước, muốn phế đi đôi chân của Hồng Lăng.

Lã Hắc buông tay, ném Hồng Lăng xuống đất, ánh mắt khinh thường từ trên cao nhìn xuống: “Phế vật, chỉ một cú đạp cũng chịu không nổi. Ngươi mà cũng xứng tham gia tỷ võ sao?”

Hồng Lăng nằm trên mặt đất, ôm lấy cái chân bị thương, vẻ mặt nhăn lại vì đau đớn. Khuất nhục mà hắn phải chịu, không ai có thể hiểu thấu. Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Lã Hắc, Hồng Lăng hận không thể nghiền xương nuốt thịt Lã Hắc.

Nhưng giờ phút này, hắn lại không thể làm gì được, khắp cơ thể chỗ nào cũng đau đớn. Cú đấm lúc đầu của Lã Hắc, đã khiến xương sống của hắn bị tổn thương. Sau đó, bồi thêm một cú thúc phía trước và cú đập phía sau, hai bên công kích đã khiến nội tạng chấn động. Bây giờ ngay cả chân cũng đã gãy, làm sao hắn có thể tiếp tục tham gia tỷ võ đây?

“Ngươi…Ngươi…” Vừa mở miệng, máu tươi lại tuôn ra không dứt, khiến Hồng Lăng không thể nói hết câu. Ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn, bộ dạng của hắn lúc này có thể nói là hết sức thê thảm.

Bằng hữu cười nhạo hắn tự chuốc nhục, đồng môn lại khoanh tay đứng ngó. Còn ánh mắt khinh rẻ của Lã Hắc trước mặt, Hồng Lăng như bị ép đến phát điên. Con ngươi như nhuốm màu đỏ, long lên sòng sọc, nhìn về phía Lã Hắc.

Cả đời hắn, chưa bao giờ phải chịu thảm cảnh ngày hôm nay. Ở chi thứ ba, tuy Hồng Lăng không phải kỳ tài, nhưng vẫn được liệt vào hàng ngũ tinh anh. Công sức hắn bỏ ra những năm qua, chỉ vì một mục tiêu duy nhất. Được Tam trưởng lão công nhận thực lực, để hắn tham gia tỷ võ gia tộc.

Năm nay được công nhận, chưa chắc năm sau sẽ lại được. Cơ hội quý giá chỉ đến một lần, hắn đã phải chờ đợi bao lâu. Vậy mà chỉ vì một Lã Hắc, mà khiến hắn mất đi cơ hội quý giá, mà mình hằng mong đợi.

Còn những bằng hữu, đồng môn, ngày thường mở miệng xưng huynh gọi đệ. Thời khắc này lại bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt, còn chế giễu hắn tự chuốc họa vào thân.

Hồng Lăng cười lạnh trong lòng, nếu không còn gì để mất, tại sao hắn không liều một phen. Trong miệng không ngừng niệm quyết, điều động linh khí còn sót lại. Đổ vào đan điền lan khắp tứ chi, tạm thời khống chế mọi cơn đau, trong thời gian ngắn tăng cao sức chịu đựng.

Nhưng bí pháp tà môn này lại có một nhược điểm trí mạng. Chỉ có thể tăng sức mạnh trong một thời gian ngắn. Sau đó kinh mạch đứt đoạn, đạo căn bị hủy, cả đời không thể luyện võ được nữa.

Trong đầu hắn lúc này, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, là làm sao quật ngã được Lã Hắc, còn những chuyện kia đều không quan trọng. Hắn luyện võ cũng vì bảo vệ bản thân, có năng lực chống lại vận mệnh đưa đẩy. Nếu ngay cả điều này hắn cũng không làm được, vậy hắn luyện võ còn ích gì nữa chứ?

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Hồng Lăng giây trước còn gục trên đất, nay đã đường hoàng đứng thẳng. Hắn lau máu nơi khóe miệng, nở nụ cười lạnh lùng, con ngươi lóe lên sát khí nồng đậm: “Phế vật ư? Để ta cho ngươi thấy, thế nào mới là phế vật thật sự!!’’

Lã Hắc cũng kinh ngạc không kém, sự hứng thú ánh lên trong mắt. Có thể đứng lên sau đợt công kích vừa rồi, xem như cũng không tệ. Với loại người chỉ giỏi nói miệng, Lã Hắc vô cùng khinh thường. Nhưng với đối thủ có chí tiến lên, Lã Hắc lại rất xem trọng.

Sự mỉa mai đã được thay bằng sự phấn khích, Lã Hắc bỏ đi bộ dạng chủ quan khi nãy. Chân phải tiến lên một bước, thân trên hạ thấp, hai tay thủ thế, nói: “Được, lên đi!’’

Hồng Lăng đã quyết liều mạng, không kể đến quy tắc đoạt mạng đối phương gì gì đó. Linh khí tà đạo bao phủ cơ thể, luồng khí xoáy tụ trong đan điền không còn màu trắng như bình thường. Mà bị tà khí nhiễm màu hắc ám, trở nên tối đen như mực.

Cơ thể hắn lao về phía trước, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm lấp lánh hàn quang. Hồng Lăng vung kiếm, dồn linh lực truyền vào lưỡi kiếm, trường kiếm sắc bén xé gió mà đi. Mang theo sát ý mãnh liệt của Hồng Lăng đâm về phía Lã Hắc.

“Lã Hắc! Ngươi hãy chết đi!’’

Tiếng hét vừa dứt, trường kiếm kia cũng đã áp sát Lã Hắc. Ngay cả Lã Hắc cũng không ngờ, Hồng Lăng lại bị dồn vào đường cùng mà hạ sát chiêu với hắn. Thân trên ngả ra sau tránh mũi kiếm xẹt tới, linh khí nhanh chóng tuôn trào, bảo vệ cơ thể.

Nhưng Hồng Lăng sao có thể để Lã Hắc dễ dàng tránh né. Trở tay lật ngược trường kiếm, chỉa mũi nhọn xuống mặt đất, muốn đâm chết Lã Hắc.

Điệu cười man rợ, ré lên: “Ha ha ha, ngươi chết đi…Hãy chết đi!!!!’’

Tay trái vươn ra, đập mạnh vào lồng ngực Lã Hắc, chưởng lực kinh hồn khiến linh khí hộ thể của Lã Hắc vỡ nát. Song chưởng của Lã Hắc vừa tung ra, đối đầu với trường kiếm cắm xuống.

Rầm!

Tiếng va chạm vang lên, dao động năng lượng lan ra xung quanh, khiến mọi người đều phải lùi lại. Nhưng năng lượng kia không đến từ việc trường kiếm va phải song chưởng. Mà là từ thiếu niên vừa xuất hiện bên cạnh Lã Hắc và Hồng Lăng.

Linh khí tản ra từ người kia nóng rực, khiến không gian xung quanh bị thiêu đốt. Y phục màu xanh phấp phới trong gió, bờ vai vững chãi mang đến cảm giác an toàn.

Nam Cung Hy vận dụng linh lực, đôi tay mạnh mẽ đưa ra chặn giữa song chưởng với mũi kiếm. Dùng tay không đối đầu với quyền thuật và phàm khí, chắc chỉ có mỗi mình Nam Cung Hy. Nội lực từ huyệt Thừa Khấp cấp sáu tuôn chảy không có điểm dừng, hết đợt này đến đợt khác.

“Đủ rồi!’’ Nam Cung Hy quát khẽ một tiếng.

Lực lượng trong cơ thể đẩy ngược ra ngoài, theo bàn tay tách về hai phía, đẩy Hồng Lăng và Lã Hắc ra sau. Đồng thời, nội lực của hắn còn xâm nhập vào cơ thể Hồng Lăng, bảo toàn kinh mạch. Ngay từ lúc Hồng Lăng bắt đầu đứng dậy, Nam Cung Hy đã nhận ra điều gì đó không bình thường.

Quả đúng như hắn đã đoán, Hồng Lăng đã sử dụng đến bí pháp cấm thuật, không chỉ hại người mà còn hại luôn chính mình. Nếu Nam Cung Hy để Hồng Lăng tiếp tục công kích Lã Hắc, nói không chừng đường tu đạo sau này của Hồng Lăng sẽ hoàn toàn bị hủy.

Hắn vốn cũng không muốn can dự, nhưng nếu để các võ sư giám sát ra tay. Chưa chắc có thể đảm bảo tâm mạch toàn vẹn cho Hồng Lăng. Và hậu quả mà hắn phải gánh chịu, chính là hình phạt trục xuất khỏi tộc.

Hồng Lăng mở to mắt, kinh ngạc nhìn chiêu thức của mình bị hóa giải. Từ lực lượng mà Nam Cung Hy phát ra, dường như có thứ gì đó đã truyền vào cơ thể hắn. Khóa nguồn linh lực bị nhiễm đen, phong tỏa tâm mạch, khiến hắn không thể thi triển nội lực.

Nhìn Lã Hắc vẫn bình an vô sự, chỉ lảo đảo sau cú va chạm vừa rồi. Hồng Lăng tức giận gào lên: “Tại sao, lại ngăn cản ta!! Tại sao…”

Bốp!

Lần này, không phải do Nam Cung Hy tự mình xuất thủ, mà là Tam trưởng lão đích thân ra tay. Cái tát nảy lửa giáng xuống mặt Hồng Lăng, khiến hắn ngây người.

“Nghịch đồ, con còn chưa nhận ra mình đã sai chỗ nào?” Tam trưởng lão tức giận, Nam Cung Hy tự tay ngăn cản, vì không muốn để mọi người biết Hồng Lăng sử dụng bí pháp cấm thuật.

Đồ đệ nội môn Nam Cung gia, lại đi học tập bí pháp tà đạo, thì còn ra thể thống gì nữa? Nam Cung Hy không chỉ cứu Hồng Lăng, mà còn cứu thể diện của Tam trưởng lão. Vậy mà Hồng Lăng lại không biết tốt xấu, phát điên trước mặt mọi người. Chẳng lẽ, hắn sợ ông mất mặt còn chưa đủ sao?

Bỏ mặc Hồng Lăng đang ngây ngốc, Tam trưởng lão lại quay sang Lã Hắc vừa mới khôi phục tinh thần: “Làm người không nên quá ngông cuồng tự đại. Nếu không một lúc nào đó, sẽ hại mình hại người! Lã Hắc, ngươi cũng nên tự suy xét lại bản thân mình đi!’’

Nói xong, lại tức giận phẩy áo bào, đưa Hồng Lăng đi. Trước khi rời đi, còn không quên chắp tay cảm tạ Nam Cung Hy: “Đa tạ công tử ra tay tương trợ. Việc ngày hôm nay, lão phu sẽ không quên!’’

Nam Cung Hy chắp tay đáp lễ: “Tam trưởng lão, khách sáo rồi!’’

Lã Hắc cũng nhìn ra được, vừa rồi là Hồng Lăng đã liều mạng với hắn. Đang ở ngoài sân đấu, lại sử dụng vũ khí để tấn công đối phương. Chỉ riêng điều này thôi, Hồng Lăng đã bị truất quyền thi đấu rồi. Chẳng lẽ là vì bị những lời nói của hắn đả kích sao…

Không, không thể nào!

Vừa rồi, Hồng Lăng bị thương rõ ràng đã mất hết khả năng chiến đấu. Vậy mà trong phút chốc lại đứng dậy khiêu chiến, chỉ có thể là vì Hồng Lăng đã sử dụng cấm thuật…Là hắn đã ép Hồng Lăng vào con đường cùng.

Trong lúc Lã Hắc tự giày vò mình, thì bất ngờ nghe được giọng nói của Nam Cung Hy: “Họa từ miệng mà ra, Hồng Lăng tuy sai nhưng lại nói đúng một câu. Đây là phủ chính Nam Cung gia, không phải sân sau của ngươi!’’

Nam Cung Hy ném lại một câu, không thèm để tâm đến Lã Hắc nữa, rời khỏi nơi hỗn loạn, tiến về vị trí quan sát của mình. Nếu không phải vì muốn bớt việc cho phụ thân, hắn cũng lười để tâm đến những việc này.

Bên kia, trận đấu giữa Nam Cung Siêu và Dương Cảnh Sinh sắp bắt đầu. Hắn cũng muốn đi xem một chút, oan gia nhiều năm đối đầu, cuộc chiến chắc sẽ thú vị lắm đây.

Bên này Lã Hắc không khỏi lạnh lòng, Tứ công tử chỉ là cảnh giới Luyện Khí tầng sáu. Lại dám tay không ngăn cản quyền thuật của hắn và trường kiếm của Hồng Lăng. Hành động dứt khoát mau lẹ, không có chút ngập ngừng.

Nếu đổi lại là hắn, Lã Hắc không có tự tin mình có thể làm được như vậy. Thực lực của Nam Cung Hy, hắn hoàn toàn không thể so được. Vậy mà, vừa rồi hắn còn ngạo mạn lên giọng với Nam Cung Hy, bây giờ kẻ chịu nhục, ngược lại là hắn.

Nhìn theo bóng lưng của Nam Cung Hy, Lã Hắc không kiềm được hít một hơi lạnh, bất giác thì thầm: “Tứ công tử, rốt cuộc thực lực của cậu, mạnh đến đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện