Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm
Quyển 1 - Chương 16: Tầm sư học đạo, tiếp ...
Thầy Hữu nghe tiếng hát ngân vang mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán, ánh mắt nhìn ra phía giữa dòng thăm thẳm mà than rằng,
-Cuộc đời Hữu đây trừ tà sát quỷ bao năm chưa hề có lần nào cảm thấy nặng lòng như bây giờ, thật tiếc thay cho một nhi nữ có tấm lòng son sắc như nhà ngươi. Hy vọng vong linh của ngươi khi đến nơi tào phủ sẽ biết ăn năn hối cải, tu tập chánh đạo mà sớm ngày được luân hồi chuyển kiếp.
Thầy Hữu nói đoạn rồi dơ tay ra dấu cho chàng thanh niên nọ. Hiểu ý, chàng thanh niên từ trên phía bờ cát lội ngay xuống dưới con nước để hành sự. Nhanh nhẹn là vậy nhưng khi vừa chạm được một chân xuống dưới dòng thì anh ta bất ngờ ngã ngửa ra phía sau như thể có ai đó lôi lại. Thầy Hữu từ đằng xa quan sát thấy vậy thì lấy làm lo lắng lắm, lúc này chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là công sức cả buổi coi như đổ sông đổ bể, chưa kể đến nếu để ngạ quỷ thoái ấn sẽ nguy hiểm hơn gấp bội. Thầy Hữu một mặt lội nước chạy về phía bờ cát, mặt khác lại hô hoán đánh động cho mấy người đang ở trên bờ lúc bấy giờ,
-Không ai được gần lại, thằng kia nằm im dưới đất, đứng dậy là mất vía hóa điên hóa dại ngay.
Mấy người ở trên bờ nghe thấy thế thì thất kinh lắm, họ kéo nhau đứng chụm lại thành một tốp lùi về phía sau chừng hai mét, khuôn mặt người nào người nấy đều hiện rõ sự ái ngại, dè chừng. Về phần tôi lúc bấy giờ thì đang tập trung cao độ nhìn về phía hình nhân đang nằm chỏng trơ trên nền cát. Trong tầm mắt của tôi khi ấy không chỉ tồn tại một người nam nhân và một hình nhân nữ như những gì người khác thấy, mà thêm vào đó, một bóng người đen thù lũ, lưng gù, tóc ngắn, ngồi sát ngay cạnh hình nhân nữ, hai tay hắn ta bưng mặt như thể đang khóc. Kỳ thực, lúc ấy bản thân tôi cũng không rõ đó là người hay ma, nếu như là người thì chẳng có lý gì lại dại dột đến cạnh hình nhân, làm trái lời thầy Hữu vào thời điểm này. Tôi lấy tay lau đi vết bột đỏ bôi lên dưới mắt trái hồi tối rồi nhắm mắt phía bên phải vào để quan sát. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, lúc này thì bóng người khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt trái, mở mắt phải hòng xác định lại một lần nữa dự liệu của mình thì than ôi, vừa chập choạng canh sáng canh tối hắn ta đã xuất hiện ngay trước mặt, cái thứ quỷ dị toàn thây chỉ đặc sệt một màu đen, đôi mắt trắng dã không tròng mở chừng chừng nhìn thẳng vào tôi. Lúc ấy cũng vừa hay thầy Hữu lên đến bờ cát, ắt hẳn bản thân thầy Hữu cũng nhìn ra được cái thứ ma tà đang xuất hiện nên ngay lập tức lao về phía tôi, một tay che mắt phải của tôi lại, một tay vỗ vào hai bên tai tôi độp độp. Thầy Hữu nói,
-Lần sau có gặp lại thứ này thì tuyệt đối không được nhìn vào mắt của nó kẻo coi chừng có ngày mù lòa, câm điếc.
Nói xong, thầy Hữu quay sang đám thanh niên, tay chỉ thẳng vào mặt người phía ngoài cùng mà nói,
-Vong tà từ đâu tới sao dám làm điều hỗn hào ở đây, có biết hậu họa của những việc ngươi vừa làm nó lớn như nào không?
Người thanh niên đứng phía ngoài quỳ rạp xuống nền cát, hai tay chắp vào van lạy thầy Hữu, mồm lắp bắp nói,
-Kính lạy thầy, con là Đại, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được làm người ở trong nhà của cô Xuân từ nhiều năm trước. Cô Xuân con chết oan lắm thầy ơi, xin thầy tha cho chúng con, thầy làm ơn giải trận pháp cho ba chúng con có cơ hội được thưa với thầy.
-Ý ngươi nữ quỷ kia tên là Xuân à? Sao nó lại chết oan? Các ngươi có ba người sao giờ mới chỉ có hai ngươi lộ diện.
Thầy Hữu vừa nói vừa chỉ tay về phía hình nhân nữ.
Người thanh niên ngoài cùng lê hai đầu gối dưới đất tiến lại về phía thầy Hữu. Hai tay nắm lấy vạt áo mà rằng,
-Con lậy thầy, quan Thành Hoàng sắp đi tuần qua đây, thầy thâu cô Xuân về rồi con xin được đi theo thầy để thưa chuyện. Bây giờ mà để lính của quan Thành Hoàng nhìn thấy chúng con thì chỉ có đường hồn siêu phách lạc.
Thầy Hữu trầm ngâm một hồi lâu, quả thực cũng có vài phần kỳ lạ. Một tà tinh như Xích Diệm Quỷ chẳng có lý gì khi mò đến nhà thầy pháp mà không có sự chuẩn bị, trừ phi là có điều gì đó uẩn khúc. Thầy Hữu tỏ ra phân vân lắm, lúc này thì cũng thật là tiến thoái lưỡng nan. Xưa nay trên con đường hành đạo, thầy Hữu nghiễm nhiên không bao giờ tin vào lời nói của ma quỷ khi hành pháp. Đặc biệt, với những loại ma quỷ có âm lực lớn như thế này, nếu như có lỡ để chúng chạy thoát thì tai họa khó mà lường trước cho được. Nhưng xem ra vong linh của tên Đại này cũng có đôi phần thật thà, thầy Hữu bèn nói,
-Chi bằng cứ để ta trừ con Xích Diệm Quỷ này đã rồi hãn tính tiếp
Thầy Hữu chưa dứt lời thì nam thanh niên đó hai tay ghì chặt lấy chân thầy mà thảm thiết kêu van,
-Con cắn rơm cắn cỏ con lậy thầy, ba người con nay đã mất hết cốt người, có đầu thai chuyển kiếp thì mãi mãi cũng chỉ ở kiếp súc sanh. Thầy làm ơn cho chúng con một cơ hội, sau này dẫu phải thiên luân thập bát tào địa con cũng cam lòng.
Thầy Hữu nghe đến hai từ “cốt người” thì giật mình, lông mày nhau lại, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng lắm. Thầy Hữu cẩn trọng suy tính được hồi lâu thì chỉ tay vào phía chàng trai bị ngã ban nãy mà quyết,
-Mấy anh thanh niên ở lại đây chờ đến khi mặt trời lên thì khiêng cậu kia về. Bị ma xô ngã vào ban đêm thì bắt buộc phải chờ cho đến khi trời sáng mới được cử động, bằng không hồn phách sẽ tổn thương mà dẫn đến mê muội. Còn hình nhân thì để ta xử lý.
Nói rồi thầy Hữu quay về phía người thanh niên còn lại đang bị tà nhập,một tay điểm mạnh vào ấn đường, một tay vỗ mạnh vào phía sau lưng của anh ta. Tức thì, gã thanh niên lực lưỡng ho lấy ho để, tiếng ho khù khụ chẳng khác nào của tiếng ho của mấy người hữu thọ, anh ta toan nói thì thầy Hữu gàn lại,
-Không phải nói gì hết, anh lấy xe đèo tôi về ngay.
Đến đây, thầy Hữu mới quay sang phía hình nhân vẫn đang án binh bất động trên bờ cát, đoạn đánh tiếng cho mẹ con tôi lại gần đó. Thầy Hữu khoán việc,
-Cô này mượn cái xe máy đèo thằng cò về nhà trước, tôi cầm hình nhân theo sau ngay đây thôi.
Mẹ tôi nghe xong thì giục tôi đi ngay, trên đoạn đường từ con sông của huyện lỵ về nhà thầy Hữu, mẹ tôi cứ ngắt ngứ định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi ngờ vực lắm, mẹ tôi xưa nay vốn chân chất thật thà, có gì nói nấy, chẳng bao giờ mẹ giấu diếm hay để bụng bất cứ chuyện gì, đặc biệt là với tôi. Nhưng lần này thì khác hoàn toàn, bà ắt hẳn phải cân nhắc cẩn trọng sự tình lắm nên mới phân vân như này. Tôi ngờ vực, cái sự ngờ vực lên đến tột cùng, tôi nói với lên hỏi mẹ,
-Mẹ có gì cứ nói với con, có làm sao thì mẹ con mình cùng tìm cách giải quyết.
Mẹ tôi nghe vậy nhưng vẫn còn phân vân lắm, bà buông lại một câu rồi im bặt cho tới tận lúc về tới nhà thầy Hữu.
-Trẻ con thì biết cái gì mà giải mới chả quyết, thân còn chả lo được nữa là.
Tôi nghe thế thì ấm ức lắm, mẹ tôi hẳn phải giữ cho mình bí mật nào đó kinh thiên động địa thì mới úp mở đến thế. Hơn nữa, điều này chắc chắn liên quan mật thiết tới những gì đang xảy ra tại đất Tứ Kỳ này. Nếu như đó là một câu chuyện ngoài luồng thì mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ phải bận lòng đến như vậy. Tôi có dự cảm chẳng lành, xưa nay người ta vẫn hay nói, “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” nếu thứ gì đó càng mập mờ, càng khó lường thì càng dễ là những thứ tai ương, nghiệp ách.
Mẹ tôi dừng xe ở cửa, theo sau là thầy Hữu đang ôm hình nhân vội vã bước vào phía trong. Thầy Hữu đặt hình nhân ở chính giữa sân rồi vào gấp gáp đi vào nhà. Đoạn mang ra một nghiên mực và hai tấm giấy bùa phổ lớn hình chữ nhật, một tấm có họa sẵn hình ông ba mươi với màu mực đen, nền vàng, thầy Hữu nhờ chàng thanh niên nọ đóng kín cổng chính rồi dán lá bùa ấy lên cổng sao cho mặt hùm phải quay vào phía trong nhà. Tờ bùa còn lại thì rộng hơn, kích cỡ của nó khi trải ra đất thì cũng phải đủ cho một người ngồi vào chính giữa, thầy Hữu đặt hình nhân lên tấm bùa đó rồi gọi tôi lại gần,
-Con cố gắng chịu đau, ta xin chút máu của con để yểm trận.
Tức thì, thầy Hữu lấy một cây kim đâm vào đầu hai ngón tay cái và hai ngón chân cái của tôi rồi đưa cho tôi hai cây nhang mà nói,
-Con chấm máu từ hai ngón tay cái vào hai mép giấy phía trước hình nhân, còn máu từ hai ngón chân cái thì chấm vào hai mép giấy phía sau. Còn hai cây nhang này con giữ lấy để khi ta giải ấn triệu thỉnh vong quỷ này về thì chính con phải châm nhang rồi đâm vào hai hốc mắt của hình nhân. Nhớ cho kỹ, khi ta đọc chú thì mới hành sự, nếu ta không đọc chú thì dù có như nào cũng chớ có bứt dây động rừng. Cái thứ quỷ nữ này tâm lý rất bất ổn định, một khi đã được khai ấn thì rất khó để kiểm soát được ả, hễ như có chuyện chẳng lành thì lúc ấy ngay cả đến tính mạng của tất thẩy mấy người ở đây cũng chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói gì đến việc thỉnh vong về để hỏi chuyện.
Dặn dò tôi xong xuôi thì thầy Hữu quay sang mẹ tôi, ánh mắt có vẻ thăm dò. Hình như chính thầy Hữu cũng đã phần nào cảm nhận được sự khác lạ của mẹ tôi từ khi bà trở về từ bờ cát. Thầy Hữu tuy chưa hiểu rõ sự tình lúc này nhưng cũng đánh phải chịu. Bây giờ không phải lúc để đoán già đoán non, nếu không nhanh chóng hành sự thì chả mấy chốc mà trời sáng, khi ấy thì lại phải để vạn sự tới tận đêm mai, mà đêm dài thì ắt lắm mộng, thầy Hữu nghĩ vậy nên mau chóng gọi chàng thanh niên nọ lại gần trước mặt rồi bắt đầu ngay,
-Địa linh tam giới, tam biến chiêu vong, cô hồn thỉnh nhập.
Thầy Hữu đọc đi đọc lại câu chú đó tới ba lần thì mới thấy người thanh niên kia có phản ứng. Anh ta hai tay vỗ vào ngực thùm thụp, đầu liên tục lắc sang hai bên, mắt nhắm nghiền không nói được lời nào. Thầy Hữu thấy thế thì mới hỏi,
-Vừa mới đấy mà đã bị khóa khẩu rồi sao, nếu đúng thì gật đầu để ta thỉnh lệnh xin khai khẩu.
Chàng thanh niên gật đầu liên hồi rồi, thầy Hữu bắt quyết rồi miết hai tay vào yết hầu của anh ta mà nói,
-Giờ thì nói đi, ngọn ngành sự việc, người là ai, sao các ngươi lại bị hàm oan mà chết, sao các ngươi lại lưu lạc tới đây, sao các ngươi lại muốn hại gia đình nhà này. Mau,
Thầy Hữu gằn giọng. Vong linh ngự trong người gã thanh niên lúc này âu cũng có vài phần kính trọng thầy Hữu lắm thì phải. Hắn vái thầy Hữu ba vái rồi mới dám thưa chuyện,
-Bẩm thầy, con là Nguyễn Văn Đại, mồ côi cha mẹ từ khi mới lọt lòng, may mắn được nhà cụ Lý ở ngoại thành Hà Nội đem về nuôi. Năm con mười ba thì bắt đầu phụ việc cho nhà cụ Lý, từ những công việc vặt vạnh trong nhà cho đến chăn trâu cắt cỏ. Năm con mười chín thì cô Xuân, con gái của cụ Lý cũng trạc tuổi con được đính ước với một cậu thiếu gia ở nội thành. Cô Xuân vì phản đối điều này mà nhiều hôm to tiếng với cụ Lý. Có một dạo, cô Xuân bỏ cơm bỏ nước cả tuần liền để tránh mặt cụ Lý, con ngày nào cũng phải lén giấu đồ ăn mang lên cho cô ấy, lúc ấy thì con mới biết là mình đã động lòng với con gái của ân nhân cứu mạng. Biết bản thân thấp kém của mình không xứng nên con cũng không dám mở lòng. Rồi đến một ngày nọ, gia đinh trong nhà hô hoán nhau chạy ra cái giếng nước ở đằng sau. Mấy người nháo nhào thắt dây thừng ngang bụng mà dòng xuống dưới giếng. Con dò hỏi mấy người xung quanh thì mới biết rằng cô Xuân vì cãi nhau với cụ Lý mà uất quá đã buộc đá bên mình mà nhảy xuống dưới giếng tự tử. Nghe đến đó thì con thần hồn nát thần tính, lao thân về phía miệng giếng toan nhảy xuống thì mọi người cản lại. Mấy người gia đinh thòng dây từ dưới giếng trèo lên cũng lắc đầu bó tay vì con nước ở dưới đó sâu quá. Cụ Lý hiều hôm sau cũng cho mời đến nào là các nhà khoa học tây Phương, nào là dân chài lưới lâu năm để lặn xuống dưới con nước tìm xác cô Xuân nhưng không được, tất cả chỉ ra về với một cái lắc đầu. Cô Xuân mất đâu đó được hai tuần thì cái Miên, con hầu kề cận của cô Xuân, cũng gieo mình xuống giếng mà tự tử nốt. Từ đó, đêm nào người trong nhà cũng thấy có bóng hai người nữ nhân ngồi vắt vưởng trên phía thành giếng mà chải đầu cho nhau, đó chảng phải ai khác, chính là hồn ma của cô Xuân và cái Miên. Nhà cụ Lý dạo ấy lấy làm sợ lắm, mời không biết bao nhiêu thầy pháp về trấn yểm nhưng đều không được, thầy nào cũng khuyên cụ Lý nên bỏ cái đất này mà đi nơi khác, duy chỉ có một ông thầy đã đến yểm chú che mắt để cho không một ai có thể thấy được xương cốt của những người chết dưới giếng đó rồi ra về và dặn cụ Lý đúng một câu, “tránh hậu họa về sau, nên rời đi sớm để toàn mạng”. Cụ Lý nghe xuôi tai nên cũng khoán cho gia đinh chuẩn bị đồ đạc để di dời, riêng có mình con thì từ khi cô Xuân tự tử cứ thơ thẩn bên cái giếng sau nhà. Phần vì đau xót cho người mà mình thầm thương trộm nhớ, phần vì cũng chả còn lưu luyến gì ở cõi hồng trần này nên đâm ra nghĩ quẩn, con cũng buông mình xuống con nước dưới giếng mà tử tự ngay trước khi nhà cụ Lý chuyển đi một ngày.
Thầy Hữu nghe đến đó thì chỉ biết thở dài mà than thở với trời đất. Trên cõi đời này đúng là chẳng có thứ gì giống như hương vị của tình yêu. Khi ngọt bùi thì có thể cùng nhau vượt qua muôn trùng sóng bể, rời non lấp biển. Nhưng khi đắng cay, uất hận thì con người ta hoàn toàn có thể từ bỏ tất cả để giải thoát cho tâm can và trái tim của mình khi yêu. Hơn thế nữa, tình yêu cũng có thể khiến cho con người ta trở nên lạc quan, yêu đời khi họ được sống một cách hạnh phúc bên nửa kia của mình. Nhưng bên cạnh đó, tình yêu cũng có thể khiến cho con người ta phải đằng đẵng trong nỗi nhớ mong, sầu ải trong sự tương phùng, để rồi dẫn đến những suy nghĩ bi quan, quỵ lụy, mà rồi hành động như cô Xuân, như chàng Đạt..
Vong linh đó chỉ tay về phía mẹ con tôi rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình,
-Ba người con là ma ở đó cũng được mấy chục năm thì dòng họ gia đình hai mẹ con nhà kia chuyển đến đất nhà cụ Lý cũ để ở. Ban đầu, chúng con không hề có ý định làm hại đến gia đình họ. Nhưng cho đến khi chồng của cô nữ kia quyết định xây nhà và mời thầy pháp về để cúng đất thì mọi chuyện mới trở nên tồi tệ. Khi ấy, oán niệm của cô Xuân năm xưa do quá lớn nên đã tu luyện thành quỷ tinh ở trốn nhân gian, một lần vì tác quái ở trên dương nên đã bị quỷ sai ở dưới âm bắt xuống điện Diêm La để trị tội. Vị thầy pháp đến cúng đất năm đó vốn là một người sành sỏi về âm binh, bùa chú, ông ta đoán biết được ở đất này vốn có một tinh quỷ nên đã lên kế hoạch để thâu hồn ba người bọn con về làm tay sai cho ông ta. Ông ta nhân lý do vì muốn di dời xương cốt của cô Xuân để gia chủ liệu sự động thổ nên đã triệu cô Xuân từ dưới thập bát tầng Diêm La lên dương để hỏi chuyện. Tên thầy pháp đó xem ra cũng cao cường, cô Xuân vừa lên thì ông ta thâu ngay hồn cô mà nhốt lại. Sau đó thì con với cái Miên cũng lần lượt bị lừa y như vậy. Tên thầy pháp đó đưa chúng con về bản điện nhà hắn rồi làm phép để chúng con trở thành ma binh, quỷ tướng dưới quyền của hắn. Sau này khi hắn chết, chúng con lưu lạc trong nhân gian mãi mới tìm được về chốn cũ, cũng đã định nương nhờ cửa phật, cửa thánh để tu tập mong ngày được luân hồi chuyển kiếp nhưng quả thực là không được. Thầy biết đấy, đến tiên gia khi chết đi cũng còn phải giữ lại cốt tiên thì mới được chuyển thế thành người thì nói gì đến con người phàm trần. Cũng có những người xương cốt tuy bị thất lạc hay vỡ vụn nhưng họ may sao lại kêu cầu được gia tiên phổ độ, phật thánh nâng đỡ nên được xét đi tu tập để luân hồi chuyển kiếp. Đằng này xương cốt của chúng con bị yểm, chính chúng con cũng chẳng biết vị trí rõ ràng nó nằm ở đâu, nếu như khi xuống dưới âm không giữ được cốt người thì luật âm coi đó là coi thường nhân thể, khinh thường xương cốt nên dù có được luân hồi cũng chỉ làm kiếp súc sanh.
Vong linh nói đến đây thì thầy Hữu quát to,
-Ngươi dám nói cửa thần phù không đứng ra trợ duyên tiếp phúc cho nhà các ngươi ư, đúng là hỗn hào. Xưa nay chẳng có phật thánh nào là không nâng đỡ cho sinh linh vạn vật, cái chính là các ngươi có nhất tâm hay không, có niềm tin vào nơi cửa đền cửa phủ hay không hay chỉ đơn thuần lã lũ tà quỷ mất đi lương tri cốt cách mà quấy nhiễu dương gian. Ấy vậy thì dù có thực hiện đàn lễ vuông tròn đến đâu thì cũng chẳng phật thánh nào giúp được cho các ngươi. Hãy nhớ, phật thánh chỉ chứng tâm chứ cũng chẳng chứng lễ đâu, dù là người hay là quỷ khi nhất tâm cầu đảo thì vạn sự ắt sẽ hanh thông. Ba ngươi nay đã đến đây kể rõ sự tình thì Hữu ta cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Các ngươi vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng trách, ta quả thực là rất khó xử.
Thầy Hữu nói đến đây thì vong linh của tên Đại òa lên mà khóc, hắn khóc nấc nên từng cơn nức nở nghe thật phiền lòng. Vừa khóc, hắn vừa thưa với thầy Hữu rằng,
-Con biết thầy là người đạo pháp cao minh, thầy giúp cho ba đứa con với, ngoài thầy ra chẳng ai có thể giúp chúng con phá được trận đồ yểm cốt. Đây cũng là một cơ duyên của ba đứa con với thầy, con xin thầy cho ba đứa con được diện thỉnh thầy để cúi đầu dập lễ trước ân nhân.
Thầy Hữu lúc ấy hẳn cũng rối bời lắm, chính bản thân thầy Hữu cũng chẳng biết nên làm như nào cho vẹn toàn trăm sự. Thoạt nghe có giọng nữ nhân có âm vực trong trẻo, thanh mảnh như tiếng chim hót,
-Tiểu nữ xin dập đầu cúi lậy đạo nhân…
-Cuộc đời Hữu đây trừ tà sát quỷ bao năm chưa hề có lần nào cảm thấy nặng lòng như bây giờ, thật tiếc thay cho một nhi nữ có tấm lòng son sắc như nhà ngươi. Hy vọng vong linh của ngươi khi đến nơi tào phủ sẽ biết ăn năn hối cải, tu tập chánh đạo mà sớm ngày được luân hồi chuyển kiếp.
Thầy Hữu nói đoạn rồi dơ tay ra dấu cho chàng thanh niên nọ. Hiểu ý, chàng thanh niên từ trên phía bờ cát lội ngay xuống dưới con nước để hành sự. Nhanh nhẹn là vậy nhưng khi vừa chạm được một chân xuống dưới dòng thì anh ta bất ngờ ngã ngửa ra phía sau như thể có ai đó lôi lại. Thầy Hữu từ đằng xa quan sát thấy vậy thì lấy làm lo lắng lắm, lúc này chỉ cần một sơ sẩy nhỏ là công sức cả buổi coi như đổ sông đổ bể, chưa kể đến nếu để ngạ quỷ thoái ấn sẽ nguy hiểm hơn gấp bội. Thầy Hữu một mặt lội nước chạy về phía bờ cát, mặt khác lại hô hoán đánh động cho mấy người đang ở trên bờ lúc bấy giờ,
-Không ai được gần lại, thằng kia nằm im dưới đất, đứng dậy là mất vía hóa điên hóa dại ngay.
Mấy người ở trên bờ nghe thấy thế thì thất kinh lắm, họ kéo nhau đứng chụm lại thành một tốp lùi về phía sau chừng hai mét, khuôn mặt người nào người nấy đều hiện rõ sự ái ngại, dè chừng. Về phần tôi lúc bấy giờ thì đang tập trung cao độ nhìn về phía hình nhân đang nằm chỏng trơ trên nền cát. Trong tầm mắt của tôi khi ấy không chỉ tồn tại một người nam nhân và một hình nhân nữ như những gì người khác thấy, mà thêm vào đó, một bóng người đen thù lũ, lưng gù, tóc ngắn, ngồi sát ngay cạnh hình nhân nữ, hai tay hắn ta bưng mặt như thể đang khóc. Kỳ thực, lúc ấy bản thân tôi cũng không rõ đó là người hay ma, nếu như là người thì chẳng có lý gì lại dại dột đến cạnh hình nhân, làm trái lời thầy Hữu vào thời điểm này. Tôi lấy tay lau đi vết bột đỏ bôi lên dưới mắt trái hồi tối rồi nhắm mắt phía bên phải vào để quan sát. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, lúc này thì bóng người khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt trái, mở mắt phải hòng xác định lại một lần nữa dự liệu của mình thì than ôi, vừa chập choạng canh sáng canh tối hắn ta đã xuất hiện ngay trước mặt, cái thứ quỷ dị toàn thây chỉ đặc sệt một màu đen, đôi mắt trắng dã không tròng mở chừng chừng nhìn thẳng vào tôi. Lúc ấy cũng vừa hay thầy Hữu lên đến bờ cát, ắt hẳn bản thân thầy Hữu cũng nhìn ra được cái thứ ma tà đang xuất hiện nên ngay lập tức lao về phía tôi, một tay che mắt phải của tôi lại, một tay vỗ vào hai bên tai tôi độp độp. Thầy Hữu nói,
-Lần sau có gặp lại thứ này thì tuyệt đối không được nhìn vào mắt của nó kẻo coi chừng có ngày mù lòa, câm điếc.
Nói xong, thầy Hữu quay sang đám thanh niên, tay chỉ thẳng vào mặt người phía ngoài cùng mà nói,
-Vong tà từ đâu tới sao dám làm điều hỗn hào ở đây, có biết hậu họa của những việc ngươi vừa làm nó lớn như nào không?
Người thanh niên đứng phía ngoài quỳ rạp xuống nền cát, hai tay chắp vào van lạy thầy Hữu, mồm lắp bắp nói,
-Kính lạy thầy, con là Đại, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được làm người ở trong nhà của cô Xuân từ nhiều năm trước. Cô Xuân con chết oan lắm thầy ơi, xin thầy tha cho chúng con, thầy làm ơn giải trận pháp cho ba chúng con có cơ hội được thưa với thầy.
-Ý ngươi nữ quỷ kia tên là Xuân à? Sao nó lại chết oan? Các ngươi có ba người sao giờ mới chỉ có hai ngươi lộ diện.
Thầy Hữu vừa nói vừa chỉ tay về phía hình nhân nữ.
Người thanh niên ngoài cùng lê hai đầu gối dưới đất tiến lại về phía thầy Hữu. Hai tay nắm lấy vạt áo mà rằng,
-Con lậy thầy, quan Thành Hoàng sắp đi tuần qua đây, thầy thâu cô Xuân về rồi con xin được đi theo thầy để thưa chuyện. Bây giờ mà để lính của quan Thành Hoàng nhìn thấy chúng con thì chỉ có đường hồn siêu phách lạc.
Thầy Hữu trầm ngâm một hồi lâu, quả thực cũng có vài phần kỳ lạ. Một tà tinh như Xích Diệm Quỷ chẳng có lý gì khi mò đến nhà thầy pháp mà không có sự chuẩn bị, trừ phi là có điều gì đó uẩn khúc. Thầy Hữu tỏ ra phân vân lắm, lúc này thì cũng thật là tiến thoái lưỡng nan. Xưa nay trên con đường hành đạo, thầy Hữu nghiễm nhiên không bao giờ tin vào lời nói của ma quỷ khi hành pháp. Đặc biệt, với những loại ma quỷ có âm lực lớn như thế này, nếu như có lỡ để chúng chạy thoát thì tai họa khó mà lường trước cho được. Nhưng xem ra vong linh của tên Đại này cũng có đôi phần thật thà, thầy Hữu bèn nói,
-Chi bằng cứ để ta trừ con Xích Diệm Quỷ này đã rồi hãn tính tiếp
Thầy Hữu chưa dứt lời thì nam thanh niên đó hai tay ghì chặt lấy chân thầy mà thảm thiết kêu van,
-Con cắn rơm cắn cỏ con lậy thầy, ba người con nay đã mất hết cốt người, có đầu thai chuyển kiếp thì mãi mãi cũng chỉ ở kiếp súc sanh. Thầy làm ơn cho chúng con một cơ hội, sau này dẫu phải thiên luân thập bát tào địa con cũng cam lòng.
Thầy Hữu nghe đến hai từ “cốt người” thì giật mình, lông mày nhau lại, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng lắm. Thầy Hữu cẩn trọng suy tính được hồi lâu thì chỉ tay vào phía chàng trai bị ngã ban nãy mà quyết,
-Mấy anh thanh niên ở lại đây chờ đến khi mặt trời lên thì khiêng cậu kia về. Bị ma xô ngã vào ban đêm thì bắt buộc phải chờ cho đến khi trời sáng mới được cử động, bằng không hồn phách sẽ tổn thương mà dẫn đến mê muội. Còn hình nhân thì để ta xử lý.
Nói rồi thầy Hữu quay về phía người thanh niên còn lại đang bị tà nhập,một tay điểm mạnh vào ấn đường, một tay vỗ mạnh vào phía sau lưng của anh ta. Tức thì, gã thanh niên lực lưỡng ho lấy ho để, tiếng ho khù khụ chẳng khác nào của tiếng ho của mấy người hữu thọ, anh ta toan nói thì thầy Hữu gàn lại,
-Không phải nói gì hết, anh lấy xe đèo tôi về ngay.
Đến đây, thầy Hữu mới quay sang phía hình nhân vẫn đang án binh bất động trên bờ cát, đoạn đánh tiếng cho mẹ con tôi lại gần đó. Thầy Hữu khoán việc,
-Cô này mượn cái xe máy đèo thằng cò về nhà trước, tôi cầm hình nhân theo sau ngay đây thôi.
Mẹ tôi nghe xong thì giục tôi đi ngay, trên đoạn đường từ con sông của huyện lỵ về nhà thầy Hữu, mẹ tôi cứ ngắt ngứ định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi ngờ vực lắm, mẹ tôi xưa nay vốn chân chất thật thà, có gì nói nấy, chẳng bao giờ mẹ giấu diếm hay để bụng bất cứ chuyện gì, đặc biệt là với tôi. Nhưng lần này thì khác hoàn toàn, bà ắt hẳn phải cân nhắc cẩn trọng sự tình lắm nên mới phân vân như này. Tôi ngờ vực, cái sự ngờ vực lên đến tột cùng, tôi nói với lên hỏi mẹ,
-Mẹ có gì cứ nói với con, có làm sao thì mẹ con mình cùng tìm cách giải quyết.
Mẹ tôi nghe vậy nhưng vẫn còn phân vân lắm, bà buông lại một câu rồi im bặt cho tới tận lúc về tới nhà thầy Hữu.
-Trẻ con thì biết cái gì mà giải mới chả quyết, thân còn chả lo được nữa là.
Tôi nghe thế thì ấm ức lắm, mẹ tôi hẳn phải giữ cho mình bí mật nào đó kinh thiên động địa thì mới úp mở đến thế. Hơn nữa, điều này chắc chắn liên quan mật thiết tới những gì đang xảy ra tại đất Tứ Kỳ này. Nếu như đó là một câu chuyện ngoài luồng thì mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ phải bận lòng đến như vậy. Tôi có dự cảm chẳng lành, xưa nay người ta vẫn hay nói, “phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí” nếu thứ gì đó càng mập mờ, càng khó lường thì càng dễ là những thứ tai ương, nghiệp ách.
Mẹ tôi dừng xe ở cửa, theo sau là thầy Hữu đang ôm hình nhân vội vã bước vào phía trong. Thầy Hữu đặt hình nhân ở chính giữa sân rồi vào gấp gáp đi vào nhà. Đoạn mang ra một nghiên mực và hai tấm giấy bùa phổ lớn hình chữ nhật, một tấm có họa sẵn hình ông ba mươi với màu mực đen, nền vàng, thầy Hữu nhờ chàng thanh niên nọ đóng kín cổng chính rồi dán lá bùa ấy lên cổng sao cho mặt hùm phải quay vào phía trong nhà. Tờ bùa còn lại thì rộng hơn, kích cỡ của nó khi trải ra đất thì cũng phải đủ cho một người ngồi vào chính giữa, thầy Hữu đặt hình nhân lên tấm bùa đó rồi gọi tôi lại gần,
-Con cố gắng chịu đau, ta xin chút máu của con để yểm trận.
Tức thì, thầy Hữu lấy một cây kim đâm vào đầu hai ngón tay cái và hai ngón chân cái của tôi rồi đưa cho tôi hai cây nhang mà nói,
-Con chấm máu từ hai ngón tay cái vào hai mép giấy phía trước hình nhân, còn máu từ hai ngón chân cái thì chấm vào hai mép giấy phía sau. Còn hai cây nhang này con giữ lấy để khi ta giải ấn triệu thỉnh vong quỷ này về thì chính con phải châm nhang rồi đâm vào hai hốc mắt của hình nhân. Nhớ cho kỹ, khi ta đọc chú thì mới hành sự, nếu ta không đọc chú thì dù có như nào cũng chớ có bứt dây động rừng. Cái thứ quỷ nữ này tâm lý rất bất ổn định, một khi đã được khai ấn thì rất khó để kiểm soát được ả, hễ như có chuyện chẳng lành thì lúc ấy ngay cả đến tính mạng của tất thẩy mấy người ở đây cũng chưa chắc đã giữ được chứ đừng nói gì đến việc thỉnh vong về để hỏi chuyện.
Dặn dò tôi xong xuôi thì thầy Hữu quay sang mẹ tôi, ánh mắt có vẻ thăm dò. Hình như chính thầy Hữu cũng đã phần nào cảm nhận được sự khác lạ của mẹ tôi từ khi bà trở về từ bờ cát. Thầy Hữu tuy chưa hiểu rõ sự tình lúc này nhưng cũng đánh phải chịu. Bây giờ không phải lúc để đoán già đoán non, nếu không nhanh chóng hành sự thì chả mấy chốc mà trời sáng, khi ấy thì lại phải để vạn sự tới tận đêm mai, mà đêm dài thì ắt lắm mộng, thầy Hữu nghĩ vậy nên mau chóng gọi chàng thanh niên nọ lại gần trước mặt rồi bắt đầu ngay,
-Địa linh tam giới, tam biến chiêu vong, cô hồn thỉnh nhập.
Thầy Hữu đọc đi đọc lại câu chú đó tới ba lần thì mới thấy người thanh niên kia có phản ứng. Anh ta hai tay vỗ vào ngực thùm thụp, đầu liên tục lắc sang hai bên, mắt nhắm nghiền không nói được lời nào. Thầy Hữu thấy thế thì mới hỏi,
-Vừa mới đấy mà đã bị khóa khẩu rồi sao, nếu đúng thì gật đầu để ta thỉnh lệnh xin khai khẩu.
Chàng thanh niên gật đầu liên hồi rồi, thầy Hữu bắt quyết rồi miết hai tay vào yết hầu của anh ta mà nói,
-Giờ thì nói đi, ngọn ngành sự việc, người là ai, sao các ngươi lại bị hàm oan mà chết, sao các ngươi lại lưu lạc tới đây, sao các ngươi lại muốn hại gia đình nhà này. Mau,
Thầy Hữu gằn giọng. Vong linh ngự trong người gã thanh niên lúc này âu cũng có vài phần kính trọng thầy Hữu lắm thì phải. Hắn vái thầy Hữu ba vái rồi mới dám thưa chuyện,
-Bẩm thầy, con là Nguyễn Văn Đại, mồ côi cha mẹ từ khi mới lọt lòng, may mắn được nhà cụ Lý ở ngoại thành Hà Nội đem về nuôi. Năm con mười ba thì bắt đầu phụ việc cho nhà cụ Lý, từ những công việc vặt vạnh trong nhà cho đến chăn trâu cắt cỏ. Năm con mười chín thì cô Xuân, con gái của cụ Lý cũng trạc tuổi con được đính ước với một cậu thiếu gia ở nội thành. Cô Xuân vì phản đối điều này mà nhiều hôm to tiếng với cụ Lý. Có một dạo, cô Xuân bỏ cơm bỏ nước cả tuần liền để tránh mặt cụ Lý, con ngày nào cũng phải lén giấu đồ ăn mang lên cho cô ấy, lúc ấy thì con mới biết là mình đã động lòng với con gái của ân nhân cứu mạng. Biết bản thân thấp kém của mình không xứng nên con cũng không dám mở lòng. Rồi đến một ngày nọ, gia đinh trong nhà hô hoán nhau chạy ra cái giếng nước ở đằng sau. Mấy người nháo nhào thắt dây thừng ngang bụng mà dòng xuống dưới giếng. Con dò hỏi mấy người xung quanh thì mới biết rằng cô Xuân vì cãi nhau với cụ Lý mà uất quá đã buộc đá bên mình mà nhảy xuống dưới giếng tự tử. Nghe đến đó thì con thần hồn nát thần tính, lao thân về phía miệng giếng toan nhảy xuống thì mọi người cản lại. Mấy người gia đinh thòng dây từ dưới giếng trèo lên cũng lắc đầu bó tay vì con nước ở dưới đó sâu quá. Cụ Lý hiều hôm sau cũng cho mời đến nào là các nhà khoa học tây Phương, nào là dân chài lưới lâu năm để lặn xuống dưới con nước tìm xác cô Xuân nhưng không được, tất cả chỉ ra về với một cái lắc đầu. Cô Xuân mất đâu đó được hai tuần thì cái Miên, con hầu kề cận của cô Xuân, cũng gieo mình xuống giếng mà tự tử nốt. Từ đó, đêm nào người trong nhà cũng thấy có bóng hai người nữ nhân ngồi vắt vưởng trên phía thành giếng mà chải đầu cho nhau, đó chảng phải ai khác, chính là hồn ma của cô Xuân và cái Miên. Nhà cụ Lý dạo ấy lấy làm sợ lắm, mời không biết bao nhiêu thầy pháp về trấn yểm nhưng đều không được, thầy nào cũng khuyên cụ Lý nên bỏ cái đất này mà đi nơi khác, duy chỉ có một ông thầy đã đến yểm chú che mắt để cho không một ai có thể thấy được xương cốt của những người chết dưới giếng đó rồi ra về và dặn cụ Lý đúng một câu, “tránh hậu họa về sau, nên rời đi sớm để toàn mạng”. Cụ Lý nghe xuôi tai nên cũng khoán cho gia đinh chuẩn bị đồ đạc để di dời, riêng có mình con thì từ khi cô Xuân tự tử cứ thơ thẩn bên cái giếng sau nhà. Phần vì đau xót cho người mà mình thầm thương trộm nhớ, phần vì cũng chả còn lưu luyến gì ở cõi hồng trần này nên đâm ra nghĩ quẩn, con cũng buông mình xuống con nước dưới giếng mà tử tự ngay trước khi nhà cụ Lý chuyển đi một ngày.
Thầy Hữu nghe đến đó thì chỉ biết thở dài mà than thở với trời đất. Trên cõi đời này đúng là chẳng có thứ gì giống như hương vị của tình yêu. Khi ngọt bùi thì có thể cùng nhau vượt qua muôn trùng sóng bể, rời non lấp biển. Nhưng khi đắng cay, uất hận thì con người ta hoàn toàn có thể từ bỏ tất cả để giải thoát cho tâm can và trái tim của mình khi yêu. Hơn thế nữa, tình yêu cũng có thể khiến cho con người ta trở nên lạc quan, yêu đời khi họ được sống một cách hạnh phúc bên nửa kia của mình. Nhưng bên cạnh đó, tình yêu cũng có thể khiến cho con người ta phải đằng đẵng trong nỗi nhớ mong, sầu ải trong sự tương phùng, để rồi dẫn đến những suy nghĩ bi quan, quỵ lụy, mà rồi hành động như cô Xuân, như chàng Đạt..
Vong linh đó chỉ tay về phía mẹ con tôi rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình,
-Ba người con là ma ở đó cũng được mấy chục năm thì dòng họ gia đình hai mẹ con nhà kia chuyển đến đất nhà cụ Lý cũ để ở. Ban đầu, chúng con không hề có ý định làm hại đến gia đình họ. Nhưng cho đến khi chồng của cô nữ kia quyết định xây nhà và mời thầy pháp về để cúng đất thì mọi chuyện mới trở nên tồi tệ. Khi ấy, oán niệm của cô Xuân năm xưa do quá lớn nên đã tu luyện thành quỷ tinh ở trốn nhân gian, một lần vì tác quái ở trên dương nên đã bị quỷ sai ở dưới âm bắt xuống điện Diêm La để trị tội. Vị thầy pháp đến cúng đất năm đó vốn là một người sành sỏi về âm binh, bùa chú, ông ta đoán biết được ở đất này vốn có một tinh quỷ nên đã lên kế hoạch để thâu hồn ba người bọn con về làm tay sai cho ông ta. Ông ta nhân lý do vì muốn di dời xương cốt của cô Xuân để gia chủ liệu sự động thổ nên đã triệu cô Xuân từ dưới thập bát tầng Diêm La lên dương để hỏi chuyện. Tên thầy pháp đó xem ra cũng cao cường, cô Xuân vừa lên thì ông ta thâu ngay hồn cô mà nhốt lại. Sau đó thì con với cái Miên cũng lần lượt bị lừa y như vậy. Tên thầy pháp đó đưa chúng con về bản điện nhà hắn rồi làm phép để chúng con trở thành ma binh, quỷ tướng dưới quyền của hắn. Sau này khi hắn chết, chúng con lưu lạc trong nhân gian mãi mới tìm được về chốn cũ, cũng đã định nương nhờ cửa phật, cửa thánh để tu tập mong ngày được luân hồi chuyển kiếp nhưng quả thực là không được. Thầy biết đấy, đến tiên gia khi chết đi cũng còn phải giữ lại cốt tiên thì mới được chuyển thế thành người thì nói gì đến con người phàm trần. Cũng có những người xương cốt tuy bị thất lạc hay vỡ vụn nhưng họ may sao lại kêu cầu được gia tiên phổ độ, phật thánh nâng đỡ nên được xét đi tu tập để luân hồi chuyển kiếp. Đằng này xương cốt của chúng con bị yểm, chính chúng con cũng chẳng biết vị trí rõ ràng nó nằm ở đâu, nếu như khi xuống dưới âm không giữ được cốt người thì luật âm coi đó là coi thường nhân thể, khinh thường xương cốt nên dù có được luân hồi cũng chỉ làm kiếp súc sanh.
Vong linh nói đến đây thì thầy Hữu quát to,
-Ngươi dám nói cửa thần phù không đứng ra trợ duyên tiếp phúc cho nhà các ngươi ư, đúng là hỗn hào. Xưa nay chẳng có phật thánh nào là không nâng đỡ cho sinh linh vạn vật, cái chính là các ngươi có nhất tâm hay không, có niềm tin vào nơi cửa đền cửa phủ hay không hay chỉ đơn thuần lã lũ tà quỷ mất đi lương tri cốt cách mà quấy nhiễu dương gian. Ấy vậy thì dù có thực hiện đàn lễ vuông tròn đến đâu thì cũng chẳng phật thánh nào giúp được cho các ngươi. Hãy nhớ, phật thánh chỉ chứng tâm chứ cũng chẳng chứng lễ đâu, dù là người hay là quỷ khi nhất tâm cầu đảo thì vạn sự ắt sẽ hanh thông. Ba ngươi nay đã đến đây kể rõ sự tình thì Hữu ta cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Các ngươi vừa đáng thương nhưng cũng vừa đáng trách, ta quả thực là rất khó xử.
Thầy Hữu nói đến đây thì vong linh của tên Đại òa lên mà khóc, hắn khóc nấc nên từng cơn nức nở nghe thật phiền lòng. Vừa khóc, hắn vừa thưa với thầy Hữu rằng,
-Con biết thầy là người đạo pháp cao minh, thầy giúp cho ba đứa con với, ngoài thầy ra chẳng ai có thể giúp chúng con phá được trận đồ yểm cốt. Đây cũng là một cơ duyên của ba đứa con với thầy, con xin thầy cho ba đứa con được diện thỉnh thầy để cúi đầu dập lễ trước ân nhân.
Thầy Hữu lúc ấy hẳn cũng rối bời lắm, chính bản thân thầy Hữu cũng chẳng biết nên làm như nào cho vẹn toàn trăm sự. Thoạt nghe có giọng nữ nhân có âm vực trong trẻo, thanh mảnh như tiếng chim hót,
-Tiểu nữ xin dập đầu cúi lậy đạo nhân…
Bình luận truyện