Tự Truyện Tâm Linh - Nghiệp Âm
Quyển 2 - Chương 8: Lấy ơn báo oán
Thầy Hữu lặng mình trước mấy câu nói của vong nữ, tuy rằng lúc này bản thân tôi cũng chưa thể khẳng định được nhiều về thân thế của người đàn ông trong câu chuyện. Nhưng phần nào, tôi cũng đoán biết được rằng người này có sự liên quan mật thiết tới gia đình nhà cô Trà. Bởi lẽ, trong số mấy người đương có mặt tai đây, ngoại trừ Tử Thanh là do sự tác động nhất thời của ngải quỷ thì chỉ còn có cô Trà và hai người thanh niên lạ mặt là khả nghi. Nếu như không phải liên quan tới cô Trà, thì chẳng lẽ lại là hai người trẻ tuổi kia. Cực chẳng đã, tôi đánh tiếng hỏi thầy Hữu,
-Thầy Hữu, hai người thanh niên lạ mặt ban nãy xuất hiện thực ra là ai.
Thầy Hữu lắc đầu, khuôn mặt tỏ rõ là sự phân vân, do dự. Đoạn thầy Hữu toan lên tiếng thì vong linh đương ngự trong cô Trà bất ngờ phá lên cười,
-Mấy người lẽ nào lại không biết thật sao, thật là tri sở bất ngôn, ngôn sở bất chi. Hai người thanh niên đó là con trai của đứa vợ cả tên Trà. Kẻ đương bị vong nam nhập xác là Thuận, hắn theo cha vào miền Nam làm ăn ngay từ khi còn nhỏ. Đứa còn lại là Đoan, thằng này thân mang trọng bệnh, lúc mới sinh cha nó đã đem con đi tứ xứ để chạy chữa. Nay lại bị ngải độc công tâm, dẫu có trăm phương ngàn kế đi nữa thì cũng chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng.
Thầy Hữu nghe mấy lời này thì chột dạ, khuôn mặt thất thần chẳng nói được câu nào. Đoạn vong nhi ở trong người Tử Thanh lại nói,
-Thứ ngải hận này không hề đơn giản, nó giống như là cầu nối giữa oan hồn và con người ở dương thế. Nếu như không hóa giải kịp thời, phần dương của con người sẽ bị lấn át bởi âm khí của hận vong, con người cũng vì thế mà trở thành dở dại. Nhưng ngược lại, hận vong sao đó cũng sẽ tiêu tan vì bị chính dương khí của con người tác động. Thứ ngải này thực chất là một loại pháp đạo được dùng để chuyển đổi sự thịnh suy của âm dương.
Vong nhi nói đến đây thì ngắt ngứ, cậu ta đắn đo một hồi rồi lại tiếp,
-Ta cùng mẹ sau khi trở thành âm quỷ thì cũng đã chứng kiến không ít những nghịch cảnh của cuộc sống nơi trần thế. Đã là một con người, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những sinh lão bệnh tử. Dù sinh thời có giàu sang hay phú quý, bần hàn hay đạo tặc, khi chết đi thì cũng chỉ là nắm xương cốt vô chi vô giác. Thử hỏi, lúc đó thì liệu còn có mấy ai nhớ đến?
Không ngờ rằng một vong nhi lại có thể hiểu được đạo lý thiên kinh địa nghĩa này. Ngay cả thầy Hữu ở phía kế bên cũng không giấu đi nổi sự thán phục. Đoạn thầy Hữu nói,
-Nếu như cậu thực tình đã hiểu được tường tận về nhân sinh như vậy, chi bằng hãy cùng ta hợp lực để hóa giải ngải hận, há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Thầy Hữu ngỏ lời trong sự cảm kích. Vong nhi đáp ngay,
-Việc này không thể nói trước được sự thành bại, thời gian của hai mẹ con ta cũng không còn nhiều. Thầy Hữu, ta sẽ thuận theo ý của ông, nhưng với một điều kiện nhỏ, liệu ông có đáp ứng được không?
Thầy Hữu hỏi gấp,
-Cậu cứ nói, nếu trong tầm khả năng, chắc chắn ta sẽ tận lực.
Vong nhi đưa ánh mắt sang phía người mẹ, nét mặt của cậu ta để lộ rõ là sự buồn thảm, u uất. Đoạn cậu ta hạ giọng nói với thầy Hữu,
-Ta muốn được gặp cha của mình để hỏi rõ nguyên cớ vì sao năm ấy hai mẹ con ta lại không được chấp nhận. Dù cho câu trả lời của ông ấy có như thế nào đi chăng nữa, ta thật sự cũng sẽ không vì thế mà bận lòng. Đây âu cũng là nguyện vọng của mẹ ta, nếu như thầy có thể giúp đỡ được thì thật là cảm kích lắm.
Thầy Hữu suy nghĩ tới lui một hồi nhưng vẫn chưa dám nhận lời với vong nhi. Thực lòng mà nói, việc này tuy rằng một tay thầy Hữu có thể thu xếp được. Nhưng nếu như chẳng may mọi thứ đổ bể, chắc chắn gia đình nhà cô Trà sẽ không tránh khỏi được những biến cố về mặt tình cảm.
-Ta sẽ giúp mẹ con cậu được toại nguyện. Nhưng dù sao ta cũng phải dặn dò trước, mọi bí mật mà hai người tiết lộ ở đây ngày hôm nay, tất thẩy đều phải được giữ kín, ta không muốn những người ngoài cuộc phải chịu sự ảnh hưởng về cảm xúc cũng như tinh thần, đặc biệt là mẹ con nhà cái Trà.
Vong nhi gật đầu đồng ý, thầy Hữu thấy thời cơ đã điểm thì liền đánh tiếng cho anh Đại rồi lùi dần ra phía sau để chuẩn bị hành lễ. Bấy giờ, anh Đại đã tiến đến ngay trước mặt vong nhi, anh ta lấy ngay ra tấm vải nhỏ mà thầy Hữu đưa cho ban nãy rồi buộc một đầu vào ngón tay của mình, đầu còn lại anh ta cuốn chặt lấy hình nộm rơm mà vong nhi đương cầm trên tay. Lập tức, thầy Hữu hô lớn,
-Hoán cốt di âm, đảo nguyệt thông lai
Thầy Hữu lúc đó với ngay lấy bó nhang lớn rồi châm lên, khói nhang nghi ngút lởn vởn trong gian phòng tựa hồ như sự di chuyển của những vong linh nơi âm tào địa phủ. Bất chợt, có tiếng bước chân bì bạch vang lên đều đều, tôi đưa ánh mắt về phía anh Đại và vong nhi thì thoạt nhiên thấy có hai bóng đen lờ mờ xuất hiện. Nhưng kỳ lạ, hai bóng đen này không hề dịch chuyển mà chỉ đứng đối diện với nhau, lúc thì hiện hữu rõ ràng là hình thù của một đứa trẻ và một người thanh niên, lúc thì lại mập mờ như thể làn khói hư ảo bất định. Cả kinh, tôi hỏi với sang phía thầy Hữu,
-Thầy Hữu, thứ đó, thứ đó là?
Thầy Hữu bình tĩnh đáp,
-Đó là vong linh của thằng Đại và đứa trẻ con, chúng nó đang cân bằng âm khí cho phách vía của bản thân thông qua sự liên kết trong pháp trận. Đến một thời điểm nhất định, khi đứa trẻ tích tụ đủ tà tính, nó sẽ tự dứt mình ra khỏi sự kiểm soát của ngải hận. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc nguyên thần của thằng Đại sẽ bị hao hụt, hồn phách có thể tiêu tan bất kỳ lúc nào khi gặp phải dương khí.
Thầy Hữu vừa dứt lời thì thoạt nhiên có bóng đen mang hình hài của một đứa trẻ con chạy vọt qua trước mắt. Tôi thấy thế thì liền hô hoán lên để đánh động cho thầy Hữu biết. Dẫu vậy, thầy Hữu vẫn cố giữ lại sự điềm tĩnh để có thể quan sát được nhất cử nhất động của vong nhi. Đoạn thầy Hữu vừa cười vừa nói,
-Đúng là trẻ con, dù ở dương gian hay âm thế thì chúng nó vẫn nghịch ngầm và tinh quái như nhau. Chỉ tiếc cho những đứa trẻ như này vì sự bồng bột của cha mẹ mà phải luân hồi qua cửa sinh tử. Nếu như chúng được tồn tại nơi trần thế, ắt hẳn cũng sẽ thông minh và lanh lợi lắm.
Lời nói của thầy Hữu thực dễ khiến cho con người ta phải lạnh lòng. Thử hỏi, liệu có mấy ai khi bước được qua cửa hoàng tuyền mà trong lòng lại không mang theo những vướng bận. Đây âu cũng là cái sự duyên nghiệp của họ ở tiền kiếp. Và đã là duyên, thì ắt phải nối, đã là nghiệp, thì ắt phải trả. Sự ra đời của những đứa trẻ nơi trần thế thường được ví như một cách để con người ta trả lại duyên nghiệp cho chính bản thân mình ở kiếp trước.
-Ta thoát rồi, ta thoát rồi, cứu mẹ ta đi, cứu mẹ ta đi
Tiếng trẻ con hối thúc bên tai ngày một rõ ràng, thầy Hữu ở phía kế bên thấy thế thì liền khoán ngay,
-Quang lại gần chỗ Tử Thanh và thằng Thuận xem hai đứa nó sao rồi, để vong nhập xác quá lâu như vậy chỉ sợ sẽ sinh bệnh.
Tôi theo lời thầy Hữu bước đến chỗ anh Thuận, xem sắc mặt của anh ta lúc này thì có vẻ như thể trạng đang gặp sự bất ổn. Toàn thân anh ta bấy giờ chỉ còn lại là sự tím tái, co quắp, nếu ai chỉ thoạt nhìn qua thì chắc chắn sẽ phỏng đoán là người này vừa bị đuối nước. Hơn nữa, hơi thở của anh ta còn mang theo một luồng khí lạnh đến tột cùng, chỉ cần đặt hờ mấy ngón tay ra phía trước mũi của y là có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
-Thằng Đại chết ở dưới nước, vong linh của nó khi nhập vào ai khác thì ắt sẽ khiến cho thân xác của người đó bị ảnh hưởng. Lấy hai cây nhang thắp lên rồi cài vào tay thằng Thuận, đỡ nó dựa vào tường, lát nữa thân nhiệt sẽ tự ổn định lại.
Tôi quay lại phía sau lấy nhang để hành sự, khi hai cây nhang vừa được thắp lên thì bất chợt từ trên vai áo của anh Thuận xuất hiện hai dòng máu thẫm màu chạy dọc xuống đến bàn tay. Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy trên da thịt của anh Thuận đang dần dần nổi lên là những họa hình kỳ dị. Thầy Hữu lúc đó trông thấy thế thì gàn ngay,
-Đừng động vào, để ta xử trí.
Nói rồi thầy Hữu cầm lấy hai cây đèn cầy bản lớn mà tiến về chỗ tôi. Đoạn thầy Hữu châm đèn cho sáp nếp chảy ra rồi bôi lên hai bên cánh tay của anh Thuận. Việc xong, thầy Hữu liền ngồi ngay xuống đất bắt quyết chờ đợi cho đến khi sáp nến khô hẳn rồi mới bóc ra. Trên cánh tay của anh Thuận lúc bấy giờ lỗ chỗ là những chấm đen li ti, chúng sắp xếp lại với nhau thành họa hình của một đạo phù chú. Thầy Hữu đắc chí, vỗ mạnh vào lưng anh Thuận mấy cái rồi hô,
-Thoái ấn
Anh Thuận đột nhiên lên cơ ho dữ dội, anh ta nôn ra một đống đen bầy nhầy trông thực khiếp đản. Đoạn hục hặc mấy cái rồi cố nói với lên với thầy Hữu,
-Mẹ, mẹ cháu, thằng Đoan, cứu họ với.
Thầy Hữu bình tĩnh trấn an,
-Đã sang giờ Dần, lúc này không thể tiếp tục hành lễ, hai người đó lát nữa sẽ tỉnh lại. Tạm thời chưa bị nguy hiểm đến tính mạng, việc của cậu bây giờ là phải kể cho ta nghe rõ sự tình về những gì đã xảy ra trước khi cậu đến đây. Quang, đi lấy cho cậu ta miếng nước.
Anh Thuận cố nhấp ngụm nước rồi từ từ kể lại,
-Cháu là Thuận, cách đây nhiều năm, cháu từng gặp mặt thầy ở tư gia, nhưng có lẽ thầy sẽ không nhớ rõ vì khi ấy cháu còn nhỏ. Mấy ngày trước, có người mang gói quà đến nói rằng gửi cho bố cháu. Mẹ con cháu đánh điện hỏi bố thì được báo là thuốc quý, nấu cháo lên ăn thì tốt cho sức khỏe lắm. Nhân dịp cháu với thằng Đoan từ trong nam ra, mẹ cháu liền sốt sắng làm ngay để bồi bổ sức khỏe cho hai anh em. Ai ngờ ăn xong thì thằng Đoan như dở điên dở dại, mấy ngày liền nó chẳng thèm ăn uống gì nữa, có hôm thì giữa đêm nó đem gương lược ra chải tóc, có hôm thì lại lên cơn múa may giữa nhà, bát chén có bao nhiêu nó đem ra đập bằng sạch. Đỉnh điểm là ngày hôm nay, khi mẹ cháu nói sang nhà thầy thì thằng Đoan cứ sống chết đòi đi theo bằng được, cháu vì bận việc nên ở nhà. Nhưng cứ ngồi chờ mãi mà không thấy mẹ cháu cùng với thằng Đoan về. Nóng lòng, cháu đành mò sang đây, ai ngờ khi đến nơi thì cơ sự đã ra nông nỗi này rồi. Lúc cháu đánh gục thằng Đoan thì tự nhiên đầu óc quay cuồng, bản thân không còn nhớ gì được nữa. Thật chẳng biết là đang có chuyện gì xảy ra.
Thầy Hữu cau mày suy nghĩ một hồi rồi nói,
-Trước mắt cứ như vậy đã, nhưng thật không ngờ rằng hai anh em nhà cậu đã lớn đến như thế này. Năm đó cái Trà cứ nhờ ta xem số cho hai đứa mãi mà ta nhất quyết không chịu, vậy mà ngày hôm nay lại được trùng phùng ở đây.
Chợt, có giọng nói của nam nhi vang lên trong gian phòng, hình như đó là Tử Thanh, có lẽ cậu ta đã tỉnh lại sau khi bị nhập xác,
-Thầy Hữu, còn nhớ lời nói của Thiên Chân Công Chúa chứ?
Còn tiếp....
-Thầy Hữu, hai người thanh niên lạ mặt ban nãy xuất hiện thực ra là ai.
Thầy Hữu lắc đầu, khuôn mặt tỏ rõ là sự phân vân, do dự. Đoạn thầy Hữu toan lên tiếng thì vong linh đương ngự trong cô Trà bất ngờ phá lên cười,
-Mấy người lẽ nào lại không biết thật sao, thật là tri sở bất ngôn, ngôn sở bất chi. Hai người thanh niên đó là con trai của đứa vợ cả tên Trà. Kẻ đương bị vong nam nhập xác là Thuận, hắn theo cha vào miền Nam làm ăn ngay từ khi còn nhỏ. Đứa còn lại là Đoan, thằng này thân mang trọng bệnh, lúc mới sinh cha nó đã đem con đi tứ xứ để chạy chữa. Nay lại bị ngải độc công tâm, dẫu có trăm phương ngàn kế đi nữa thì cũng chưa chắc đã bảo toàn được tính mạng.
Thầy Hữu nghe mấy lời này thì chột dạ, khuôn mặt thất thần chẳng nói được câu nào. Đoạn vong nhi ở trong người Tử Thanh lại nói,
-Thứ ngải hận này không hề đơn giản, nó giống như là cầu nối giữa oan hồn và con người ở dương thế. Nếu như không hóa giải kịp thời, phần dương của con người sẽ bị lấn át bởi âm khí của hận vong, con người cũng vì thế mà trở thành dở dại. Nhưng ngược lại, hận vong sao đó cũng sẽ tiêu tan vì bị chính dương khí của con người tác động. Thứ ngải này thực chất là một loại pháp đạo được dùng để chuyển đổi sự thịnh suy của âm dương.
Vong nhi nói đến đây thì ngắt ngứ, cậu ta đắn đo một hồi rồi lại tiếp,
-Ta cùng mẹ sau khi trở thành âm quỷ thì cũng đã chứng kiến không ít những nghịch cảnh của cuộc sống nơi trần thế. Đã là một con người, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những sinh lão bệnh tử. Dù sinh thời có giàu sang hay phú quý, bần hàn hay đạo tặc, khi chết đi thì cũng chỉ là nắm xương cốt vô chi vô giác. Thử hỏi, lúc đó thì liệu còn có mấy ai nhớ đến?
Không ngờ rằng một vong nhi lại có thể hiểu được đạo lý thiên kinh địa nghĩa này. Ngay cả thầy Hữu ở phía kế bên cũng không giấu đi nổi sự thán phục. Đoạn thầy Hữu nói,
-Nếu như cậu thực tình đã hiểu được tường tận về nhân sinh như vậy, chi bằng hãy cùng ta hợp lực để hóa giải ngải hận, há chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao.
Thầy Hữu ngỏ lời trong sự cảm kích. Vong nhi đáp ngay,
-Việc này không thể nói trước được sự thành bại, thời gian của hai mẹ con ta cũng không còn nhiều. Thầy Hữu, ta sẽ thuận theo ý của ông, nhưng với một điều kiện nhỏ, liệu ông có đáp ứng được không?
Thầy Hữu hỏi gấp,
-Cậu cứ nói, nếu trong tầm khả năng, chắc chắn ta sẽ tận lực.
Vong nhi đưa ánh mắt sang phía người mẹ, nét mặt của cậu ta để lộ rõ là sự buồn thảm, u uất. Đoạn cậu ta hạ giọng nói với thầy Hữu,
-Ta muốn được gặp cha của mình để hỏi rõ nguyên cớ vì sao năm ấy hai mẹ con ta lại không được chấp nhận. Dù cho câu trả lời của ông ấy có như thế nào đi chăng nữa, ta thật sự cũng sẽ không vì thế mà bận lòng. Đây âu cũng là nguyện vọng của mẹ ta, nếu như thầy có thể giúp đỡ được thì thật là cảm kích lắm.
Thầy Hữu suy nghĩ tới lui một hồi nhưng vẫn chưa dám nhận lời với vong nhi. Thực lòng mà nói, việc này tuy rằng một tay thầy Hữu có thể thu xếp được. Nhưng nếu như chẳng may mọi thứ đổ bể, chắc chắn gia đình nhà cô Trà sẽ không tránh khỏi được những biến cố về mặt tình cảm.
-Ta sẽ giúp mẹ con cậu được toại nguyện. Nhưng dù sao ta cũng phải dặn dò trước, mọi bí mật mà hai người tiết lộ ở đây ngày hôm nay, tất thẩy đều phải được giữ kín, ta không muốn những người ngoài cuộc phải chịu sự ảnh hưởng về cảm xúc cũng như tinh thần, đặc biệt là mẹ con nhà cái Trà.
Vong nhi gật đầu đồng ý, thầy Hữu thấy thời cơ đã điểm thì liền đánh tiếng cho anh Đại rồi lùi dần ra phía sau để chuẩn bị hành lễ. Bấy giờ, anh Đại đã tiến đến ngay trước mặt vong nhi, anh ta lấy ngay ra tấm vải nhỏ mà thầy Hữu đưa cho ban nãy rồi buộc một đầu vào ngón tay của mình, đầu còn lại anh ta cuốn chặt lấy hình nộm rơm mà vong nhi đương cầm trên tay. Lập tức, thầy Hữu hô lớn,
-Hoán cốt di âm, đảo nguyệt thông lai
Thầy Hữu lúc đó với ngay lấy bó nhang lớn rồi châm lên, khói nhang nghi ngút lởn vởn trong gian phòng tựa hồ như sự di chuyển của những vong linh nơi âm tào địa phủ. Bất chợt, có tiếng bước chân bì bạch vang lên đều đều, tôi đưa ánh mắt về phía anh Đại và vong nhi thì thoạt nhiên thấy có hai bóng đen lờ mờ xuất hiện. Nhưng kỳ lạ, hai bóng đen này không hề dịch chuyển mà chỉ đứng đối diện với nhau, lúc thì hiện hữu rõ ràng là hình thù của một đứa trẻ và một người thanh niên, lúc thì lại mập mờ như thể làn khói hư ảo bất định. Cả kinh, tôi hỏi với sang phía thầy Hữu,
-Thầy Hữu, thứ đó, thứ đó là?
Thầy Hữu bình tĩnh đáp,
-Đó là vong linh của thằng Đại và đứa trẻ con, chúng nó đang cân bằng âm khí cho phách vía của bản thân thông qua sự liên kết trong pháp trận. Đến một thời điểm nhất định, khi đứa trẻ tích tụ đủ tà tính, nó sẽ tự dứt mình ra khỏi sự kiểm soát của ngải hận. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc nguyên thần của thằng Đại sẽ bị hao hụt, hồn phách có thể tiêu tan bất kỳ lúc nào khi gặp phải dương khí.
Thầy Hữu vừa dứt lời thì thoạt nhiên có bóng đen mang hình hài của một đứa trẻ con chạy vọt qua trước mắt. Tôi thấy thế thì liền hô hoán lên để đánh động cho thầy Hữu biết. Dẫu vậy, thầy Hữu vẫn cố giữ lại sự điềm tĩnh để có thể quan sát được nhất cử nhất động của vong nhi. Đoạn thầy Hữu vừa cười vừa nói,
-Đúng là trẻ con, dù ở dương gian hay âm thế thì chúng nó vẫn nghịch ngầm và tinh quái như nhau. Chỉ tiếc cho những đứa trẻ như này vì sự bồng bột của cha mẹ mà phải luân hồi qua cửa sinh tử. Nếu như chúng được tồn tại nơi trần thế, ắt hẳn cũng sẽ thông minh và lanh lợi lắm.
Lời nói của thầy Hữu thực dễ khiến cho con người ta phải lạnh lòng. Thử hỏi, liệu có mấy ai khi bước được qua cửa hoàng tuyền mà trong lòng lại không mang theo những vướng bận. Đây âu cũng là cái sự duyên nghiệp của họ ở tiền kiếp. Và đã là duyên, thì ắt phải nối, đã là nghiệp, thì ắt phải trả. Sự ra đời của những đứa trẻ nơi trần thế thường được ví như một cách để con người ta trả lại duyên nghiệp cho chính bản thân mình ở kiếp trước.
-Ta thoát rồi, ta thoát rồi, cứu mẹ ta đi, cứu mẹ ta đi
Tiếng trẻ con hối thúc bên tai ngày một rõ ràng, thầy Hữu ở phía kế bên thấy thế thì liền khoán ngay,
-Quang lại gần chỗ Tử Thanh và thằng Thuận xem hai đứa nó sao rồi, để vong nhập xác quá lâu như vậy chỉ sợ sẽ sinh bệnh.
Tôi theo lời thầy Hữu bước đến chỗ anh Thuận, xem sắc mặt của anh ta lúc này thì có vẻ như thể trạng đang gặp sự bất ổn. Toàn thân anh ta bấy giờ chỉ còn lại là sự tím tái, co quắp, nếu ai chỉ thoạt nhìn qua thì chắc chắn sẽ phỏng đoán là người này vừa bị đuối nước. Hơn nữa, hơi thở của anh ta còn mang theo một luồng khí lạnh đến tột cùng, chỉ cần đặt hờ mấy ngón tay ra phía trước mũi của y là có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
-Thằng Đại chết ở dưới nước, vong linh của nó khi nhập vào ai khác thì ắt sẽ khiến cho thân xác của người đó bị ảnh hưởng. Lấy hai cây nhang thắp lên rồi cài vào tay thằng Thuận, đỡ nó dựa vào tường, lát nữa thân nhiệt sẽ tự ổn định lại.
Tôi quay lại phía sau lấy nhang để hành sự, khi hai cây nhang vừa được thắp lên thì bất chợt từ trên vai áo của anh Thuận xuất hiện hai dòng máu thẫm màu chạy dọc xuống đến bàn tay. Nếu quan sát kỹ thì có thể thấy trên da thịt của anh Thuận đang dần dần nổi lên là những họa hình kỳ dị. Thầy Hữu lúc đó trông thấy thế thì gàn ngay,
-Đừng động vào, để ta xử trí.
Nói rồi thầy Hữu cầm lấy hai cây đèn cầy bản lớn mà tiến về chỗ tôi. Đoạn thầy Hữu châm đèn cho sáp nếp chảy ra rồi bôi lên hai bên cánh tay của anh Thuận. Việc xong, thầy Hữu liền ngồi ngay xuống đất bắt quyết chờ đợi cho đến khi sáp nến khô hẳn rồi mới bóc ra. Trên cánh tay của anh Thuận lúc bấy giờ lỗ chỗ là những chấm đen li ti, chúng sắp xếp lại với nhau thành họa hình của một đạo phù chú. Thầy Hữu đắc chí, vỗ mạnh vào lưng anh Thuận mấy cái rồi hô,
-Thoái ấn
Anh Thuận đột nhiên lên cơ ho dữ dội, anh ta nôn ra một đống đen bầy nhầy trông thực khiếp đản. Đoạn hục hặc mấy cái rồi cố nói với lên với thầy Hữu,
-Mẹ, mẹ cháu, thằng Đoan, cứu họ với.
Thầy Hữu bình tĩnh trấn an,
-Đã sang giờ Dần, lúc này không thể tiếp tục hành lễ, hai người đó lát nữa sẽ tỉnh lại. Tạm thời chưa bị nguy hiểm đến tính mạng, việc của cậu bây giờ là phải kể cho ta nghe rõ sự tình về những gì đã xảy ra trước khi cậu đến đây. Quang, đi lấy cho cậu ta miếng nước.
Anh Thuận cố nhấp ngụm nước rồi từ từ kể lại,
-Cháu là Thuận, cách đây nhiều năm, cháu từng gặp mặt thầy ở tư gia, nhưng có lẽ thầy sẽ không nhớ rõ vì khi ấy cháu còn nhỏ. Mấy ngày trước, có người mang gói quà đến nói rằng gửi cho bố cháu. Mẹ con cháu đánh điện hỏi bố thì được báo là thuốc quý, nấu cháo lên ăn thì tốt cho sức khỏe lắm. Nhân dịp cháu với thằng Đoan từ trong nam ra, mẹ cháu liền sốt sắng làm ngay để bồi bổ sức khỏe cho hai anh em. Ai ngờ ăn xong thì thằng Đoan như dở điên dở dại, mấy ngày liền nó chẳng thèm ăn uống gì nữa, có hôm thì giữa đêm nó đem gương lược ra chải tóc, có hôm thì lại lên cơn múa may giữa nhà, bát chén có bao nhiêu nó đem ra đập bằng sạch. Đỉnh điểm là ngày hôm nay, khi mẹ cháu nói sang nhà thầy thì thằng Đoan cứ sống chết đòi đi theo bằng được, cháu vì bận việc nên ở nhà. Nhưng cứ ngồi chờ mãi mà không thấy mẹ cháu cùng với thằng Đoan về. Nóng lòng, cháu đành mò sang đây, ai ngờ khi đến nơi thì cơ sự đã ra nông nỗi này rồi. Lúc cháu đánh gục thằng Đoan thì tự nhiên đầu óc quay cuồng, bản thân không còn nhớ gì được nữa. Thật chẳng biết là đang có chuyện gì xảy ra.
Thầy Hữu cau mày suy nghĩ một hồi rồi nói,
-Trước mắt cứ như vậy đã, nhưng thật không ngờ rằng hai anh em nhà cậu đã lớn đến như thế này. Năm đó cái Trà cứ nhờ ta xem số cho hai đứa mãi mà ta nhất quyết không chịu, vậy mà ngày hôm nay lại được trùng phùng ở đây.
Chợt, có giọng nói của nam nhi vang lên trong gian phòng, hình như đó là Tử Thanh, có lẽ cậu ta đã tỉnh lại sau khi bị nhập xác,
-Thầy Hữu, còn nhớ lời nói của Thiên Chân Công Chúa chứ?
Còn tiếp....
Bình luận truyện