Chương 4: Đạp Tuyết Tầm Mai Tứ
Ninh Hòa Trần là nhi tử của ác quan* Chất Đô, Chất Đô vì người Hồ, vì Trường An Đông cung Đậu thái hoàng thái hậu mà bị bức ép mổ bụng mà chết, không thể nói là không thảm.
*Ác quan: 酷吏: một chức quan trong Trung Quốc cổ đại, sử dụng hình phạt nghiêm khắc để đối phó với tội phạm
Chất Đô chết rồi, Ninh Hòa Trần bị bán cho núi Bất Khả Đắc.
Tuyết Mãn vì sao lại lên núi Bất Khả Đắc, cũng không ai biết nguyên do, mà sau lại có đồn đại, Ninh Hòa Trần giống như cha y, lòng dạ độc ác, có thù tất báo, hơn nữa còn là người tài lấy một địch mười ngàn, cho nên Bất Khả Đắc sơn mới mua Ninh Hòa Trần.
Mà trước mắt Ninh Hòa Trần ăn như hùm như sói, thiếu chút nữa thì nghẹn, Lý Đông Thanh nhìn mà tâm trạng phức tạp.
Lâm Tuyết Nương ân cần nói: "Lại xới một bát nhé?"
"Đừng." Lý Đông Thanh vội vàng nói, "Đây là lần đầu tiên y ăn mặn, đã ăn ba bát rồi, còn ăn nữa nhất định sẽ nôn ra đó."
Ninh Hòa Trần vốn không cảm thấy gì, bị hắn nhắc đến một chữ "nôn" liền dần dần xuất hiện cảm giác.
Lý Đông Thanh nhìn sắc mặt y, sợ hết hồn, nhanh chóng nói: "Đi ra ngoài nôn, đi ra ngoài nôn."
Ninh Hòa Trần lại bắt đầu hòa hoãn, cảm giác khó chịu này xác thực không giống như giả bộ, Bất Khả Đắc sơn ăn chay, y ở trên núi đã mười ba năm, trong chốc lát ăn quá nhiều, nhất định là không chịu được.
Lý Đông Thanh thấy y không sao, bưng bát đến nhà bếp rửa, nước mùa đông đóng lạnh đến mức tay người cũng không duỗi ra được, Lý Đông Thanh ngâm nga một khúc rửa bát, giống như không cảm thấy gì vậy.
Ninh Hòa Trần thoải mái hơn một chút, đứng lên tiêu hóa, đứng ở bên cạnh ôm vai dựa vào khung cửa, đánh giá Lý Đông Thanh nửa ngày, nhìn từ sợi tóc trên đỉnh đầu đến ngón chân người ta, Lý Đông Thanh rửa bát xong, quay người lại thiếu chút nữa bị y dọa sợ đến tim ngừng đập, nói: "Ngươi đứng ở đây làm gì?"
Ninh Hòa Trần mí mắt cũng không nhấc: "Chỗ này không thể đứng sao?"
Lý Đông Thanh lấy vải bố lau khô đáy nồi sắt, một bên hỏi: "Không buồn nôn nữa rồi?"
Ninh Hòa Trần biến sắc mặt: "Đừng nhắc nhở ta."
Lý Đông Thanh nhịn không được vui vẻ một chút, cảm thấy Ninh Hòa Trần người này thực sự quá kỳ quái, lúc âm lúc dương.
Lý Đông Thanh thuận miệng nói: "Người Nguyệt Thị lúc nào sẽ đuổi tới đây?"
"Này ai biết," Ninh Hòa Trần nói, "Còn phải xem tâm tình của bọn họ.
Bọn họ muốn giết ngươi, tối nay đã tới rồi, bọn họ không muốn giết ngươi, e rằng một năm sau mới đến."
"Nhất định muốn giết ta có đúng không?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Ninh Hòa Trần lười nhác hỏi hắn, "Cho ta một cái lý do không giết ngươi coi."
Lý Đông Thanh á khẩu không trả lời được, một lát sau nói: "Ta không cố ý."
Ninh Hòa Trần nói: "Ha ha ha."
Lý Đông Thanh khó hiểu liếc mắt nhìn y.
Ninh Hòa Trần giải thích: "Đang cười ngươi ngây thơ."
"Ta biết," Lý Đông Thanh, "Không đến nỗi nghe không hiểu."
Ninh Hòa Trần: "Thiên có thiên đạo, nhân cũng có nhân đạo, bọn họ chỉ muốn làm khó dễ người ở trên cái "Đạo" này thôi, không cần biết người này cố y hay không, ngươi không phải cố ý, đó là ngươi vận may không tốt."
"Thật như vậy sao?" Lý Đông Thanh lại hỏi, "Dựa vào cái gì?"
Lý Đông Thanh nhỏ hơn y năm tuổi, tràn ngập khí tức thiếu niên, Ninh Hòa Trần nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Cũng có lẽ không phải, là ta nói sai, đều là do bọn họ quá xấu xa rồi."
Lý Đông Thanh ném hai thanh củi vào trong lòng bếp, sau đó vỗ tay một cái, thờ ơ nói rằng: "Ngươi coi ta là đứa nhỏ đấy à."
"Ta cũng không có." Ninh Hòa Trần nói, "Ta coi ngươi là ân công."
Lý Đông Thanh đứng dậy, nói: "Ta phải đến xem chuồng lợn, chính ngươi trải giường chiếu ngủ đi."
Nói xong liền cầm lấy áo bông lớn đã rách, mở cánh cửa chống đỡ gió tuyết, đi ra ngoài.
Ninh Hòa Trần tai thính mắt tinh, có thể nghe thấy tiểu nha đầu cách vách nhìn thấy Lý Đông Thanh đi ra, cũng đi theo cùng hắn tán gẫu.
"Ngày hôm nay bắt cá, ngươi bắt được mấy con?" Nha đầu hỏi.
"Quên mất, " Lý Đông Thanh giả bộ hồ đồ, nói tiếp, "Hỏi cái này để làm gì?"
Nha đầu: "Cha ta có phải là nhặt hết những con to về rồi không? Ngươi vì sao lại giống cái tên đầu gỗ như vẫy! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nếu hắn còn tiếp tục chiếm tiện nghi bắt nạt ngươi, ngươi liền mắng hắn đi!"
Lý Đông Thanh: "...!Ừm, ngươi đừng nói như vậy chứ? Hắn là cha ngươi."
"Ta phi! Hắn sớm muộn cũng sẽ chết vì chiếm tiện nghi!" Nha đầu miệng lưỡi bén nhọn, từ trong người lấy ra một bát sứ rất lớn, đưa qua đầu tường, nói, "Thịt thỏ, nương ta hầm, ngươi và dì Lâm sáng sớm ngày mai hâm nóng rồi ăn."
Nha đầu bưng cho hắn một bát thịt thỏ, từ trong lòng lấy ra, nói: "Nương ta hầm, ngươi sáng sớm ngày mai ăn."
Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, vẫn là nhận lấy, vẫn còn ấm, cười nói: "Lát nữa trả bát lại cho ngươi."
"Không cần, ta chính mình đi lấy," nha đầu nói, "Ta về đây!"
Nói xong liền bước nhanh chạy về trong phòng.
"Tiểu Ninh." Lâm Tuyết Nương hô, "Ngươi cùng Đông Thanh ngủ ở đông phòng nhé!"
Ninh Hòa Trần lấy lại tinh thần, thấy Lâm Tuyết Nương đang trải giường chiếu, đôi mắt tuy rằng không tốt, mà động tác vẫn rất nhanh nhẹn, nhiệt tình nói: "Khiến ngươi chịu thiệt rồi, ngày mai dậy sớm, lò sưởi cũng đã nguội, sẽ càng lạnh hơn!"
Ninh Hòa Trần đến buổi tối cũng không đề cập đến việc rời đi, ở đây toàn là người chất phác, cũng không ai đuổi y.
Vì vậy liền tiếp tục ở lại.
Lý Đông Thanh lúc này đi tới, nhìn thấy Lâm Tuyết Nương đã tự chủ trương trải giường chiếu cũng không nói gì, chỉ cuộn lại hai bộ chăn đệm, kẽo kẹt cắp lấy một cái, nói: "Nương, ngươi ngủ ở đây, đôi ta đến tây phòng."
Lâm Tuyết Nương vẫn luôn từ chối, sau khi Ninh Hòa Trần đi qua mới hiểu được cái nhà này chỉ có một lòng bếp, cũng chỉ có một gian nhà là ấm.
Lý Đông Thanh ôm chăn khó khăn kéo cửa ra mành, lấy chổi phất trần phủi giường sạch sẽ, lại trải chăn đệm lên.
Hắn làm việc lưu loát, toàn bộ hành trình không cần Ninh Hòa Trần đụng tay.
Ninh Hòa Trần nói: "Ta hơi buồn ói."
Lý Đông Thanh nhìn sắc mặt y, quả thực có chút không dễ nhìn, cầm bô tiểu lại đây, nói rằng: "Nôn đi."
"Vậy thôi " Ninh Hòa Trần liếc nhìn kia bô tiểu nói, "Còn có thể nhẫn."
Lý Đông Thanh chỉ đành cầm bô tiểu đi, trở về nói: "Ngươi nếu không ngại lại, vậy ra ngoài nôn cũng được, ngày mai ta dọn dẹp."
"Ngươi nếu như không có chỗ ở, vậy thì ở lại nơi này mấy ngày đi." Lý Đông Thanh nói, "Chỉ là không được giết người, có thể sao?"
Ninh Hòa Trần: "Vậy nếu như có người tới giết ta thì sao?"
Lý Đông Thanh: "Còn có người muốn giết ngươi?"
Đêm đó vẫn chưa xong? Lý Đông Thanh kinh ngạc.
Ninh Hòa Trần: "Tám phần mười đi."
"Vậy ngươi đi ra ngoài đánh, " Lý Đông Thanh nhạy bén cảm giác được Lâm Tuyết Nương ân cần như vậy là có vấn đề, nói "Nương ta sợ ngươi lắm rồi, đừng dọa nàng."
Ninh Hòa Trần: "Ồ."
"Ngủ thôi, " Lý Đông Thanh vẫn mặc y phục mà ngủ, chui vào chăn nói, "Ta sáng mai có kịch, phải đi sớm."
Ninh Hòa Trần thoát áo ngoài cùng áo khoác, chỉ để lại trung y, Lý Đông Thanh ở trong màn đêm liếc mắt nhìn, trên cổ áo trung y có mấy vết máu, Ninh Hòa Trần lại giống như không sao cả, nằm xuống, vô cùng thoải mái nói: "A."
Sau một tiếng này cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.
Lý Đông Thanh ngủ ở bên cạnh y, vừa quay đầu liền nhìn thấy sau gáy của Ninh Hòa Trần, một đầu tóc đen trải trên gối, khi y đứng lên so với Lý Đông Thanh cũng cao tựa nhau, mà khi nằm xuống lại nhỏ bé một cục như vậy, chỉ lộ ra bả vai nhỏ ở bên ngoài.
Lý Đông Thanh nhìn một phút chốc, lại không yên tâm nói: "Ngươi đừng cùng nàng nói lung ta lung tung."
Ninh Hòa Trần không kiên nhẫn đáp: "Biết rồi."
Lý Đông Thanh nhìn y chốc lát, lại không biết ngủ đi từ lúc nào.
Buổi sáng khi gà gáy, Ninh Hòa Trần nghe được thanh âm Lý Đông Thanh rời giường, nhưng cũng không để ý, quay người lại liền ngủ thiếp đi, lần nữa mở mắt trời đã sáng choang rồi.
Lâm Tuyết Nương ngồi trên bàn nhỏ trước lò, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ rất yên tĩnh.
Nghe thấy Ninh Hòa Trần đi tới, nói: "A, ăn cơm thôi!"
Ninh Hòa Trần ngồi ở trước bàn, thấy Lâm Tuyết Nương bưng một bát đầy thịt thỏ lên, nhưng một miếng cũng không động.
"Tối hôm qua khó chịu sao?" Lâm Tuyết Nương hỏi.
Ninh Hòa Trần quả thực không muốn nhắc lại, đêm qua ngủ không tới hai canh giờ, y lại bị cảm giác buồn nôn làm tỉnh rồi, chạy ra ngoài nôn hết những thứ đã ăn ra, mãi đến khi trong bụng trống rỗng mới dễ chịu hơn một chút, sáng sớm nhìn thấy bát thịt này, cảm giác buồn nôn lại dâng lên.
"Vẫn ổn." Ninh Hòa Trần nói.
Lâm Tuyết Nương nói: "Vậy tốt rồi, Đông Thanh sợ ngươi ăn không quen, còn cố ý bảo ta hỏi ngươi một chút."
Ninh Hòa Trần nói: "Hả, hắn không ăn đã đi rồi sao?"
"Đoàn hát cấp hai bữa cơm, " Lâm Tuyết Nương nói, "Chúng ta không cần để ý đến hắn."
Ninh Hòa Trần nhìn bát trong tay, phía trên có nứt một miếng nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, mà từ đây có thể nhìn ra được, kỳ thực gia đình này sống có chút tiết kiệm.
Ninh Hòa Trần nhìn cái bát này, trong lòng dù sao cũng hơi nghi hoặc.
Lâm Tuyết Nương hâm nóng một bầu rượu nhỏ, nói là hai mẹ con nàng không ai biết uống rượu, cho nên liền lấy rượu Tết năm ngoái ra.
Y nếm thử một miếng, cay đến mức hơi nhướng mày, lập tức thả xuống không muốn uống nữa, nói: "Ngày ấy tại Mã Ấp uống một vò rượu mạnh, khó uống cực độ, ta còn tưởng là do khẩu vị của người Hồ bọn họ mạnh, không nghĩ tới Trung Nguyên cũng giống như vậy."
Lâm Tuyết Nương nói: "Ngươi trước đây chưa uống qua sao?"
"Đúng vậy."
"Còn trẻ không uống, sau này lớn rồi cũng sẽ không thích nữa, " Lâm Tuyết Nương nói, "Ngươi xem dáng người Đông Thanh cao lớn, kỳ thực cũng không uống rượu, hắn một hớp cũng không uống được, giống hệt phụ thân ruột của hắn."
Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nghe được đầu câu chuyện, nói tiếp: "Phụ thân ruột của hắn?"
"À, " Lâm Tuyết Nương tùy ý nói, "Phụ thân, mẫu thân ruột của hắn đều qua đời năm hắn mười một tuổi, ngựa bị dọa sợ, ngã xuống sườn núi."
Ninh Hòa Trần bất động thanh sắc nói: "Phụ mẫu của hắn đều là người của thôn này sao?"
"Từ nhỏ đều ở đây lớn lên, " Lâm Tuyết Nương nâng cốc đổ đầy cho y, bình tĩnh mà nói, "Xưa nay chưa từng đi ra ngoài."
Ninh Hòa Trần gật gật đầu, lại uống một hớp rượu.
Lý Đông Thanh hôm nay lại diễn Đạp Tuyết Tầm Mai.
Đang ở trên đài cùng Diệp A Mai nói mấy lời hàm nghĩa.
Lý Đông Thanh lặp lại thâm tình chân thành, "A Mai, ta đối với ngươi là tâm tư gì, ngươi còn không biết sao? Nguyện vọng lớn nhất của ta đời này chính là cưới ngươi."
Tiểu đồng dưới đài kích động cảm tạ một tiếng khen thưởng, tiền kia ném vào trong chậu phát ra một tiếng vang giòn, tuyệt đối là con số lớn.
Thời điểm Lý Đông Thanh quay người nhìn xuống dưới đài, lại là Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần hôm nay đã buộc hết tóc lên, vòng lên trên đầu, lấy vải bố cột lên, lộ ra gương mặt hoàn toàn thanh tú, mặc trên người cũng là y phục của Lý Đông Thanh, mà ngược lại rất vừa vặn.
Hôm qua là một quý công tử, ngày hôm nay lại như một quý công tử rời nhà trốn đi, lúc này đang vỗ tay phía dưới, nhiệt tình mà xem chính mình diễn.
Diệp A Mai vừa khóc một hồi, sau đó lui xuống, Lý Đông Thanh chỉ có thể kiên trì móc ra sáo trúc bên hông, hít sâu một cái, nhắm mắt lại, khúc sáo kép (Khương Địch) do người Khương tưởng niệm cố hương mà làm ra, vì vậy tự mang bi thương cùng quyến luyến, lại thêm tài nghệ thành thạo của Lý Đông Thanh, dưới đài thoáng chốc liền yên tĩnh lại.
Ninh Hòa Trần nhìn Lý Đông Thanh, quét mắt nhìn toàn bộ đại huyệt trên cơ thể hắn, phảng phất như nhìn ra một cái động vậy.
"Sao ngươi lại tới đây?" Lý Đông Thanh vén lên vạt áo, ngồi ở trước mặt Ninh Hòa Trần rót cho mình chén trà, lại rót đầy chén trà cho Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần nhàn nhã nói: "Xem kịch."
Một lát sau, trong lòng y có chút không yên, liền trào phúng: "Ta sợ ta không xuất hiện, ân công trong lòng bất an, lo lắng an nguy cho mẹ già ở nhà."
Lý Đông Thanh thưa dạ không đáp.
Đài hát phải gấp lại rồi, Lý Đông Thanh tùy y mà liếc mắt nhìn về hậu đài, hỏi: "Diệp A Mai của ngươi đâu?"
"Diệp A Mai của ta," Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Không biết, e rằng quay về Thôn Bắc Hải rồi?"
Lý Đông Thanh ngoài ý muốn nói: "Vì sao?"
"Đã nói không biết rồi mà, " Ninh Hòa Trần lại bắt đầu không kiên nhẫn, nói, "Ta đoán thế."
Lý Đông Thanh tưởng là đã chọc vào chỗ đau của Ninh Hòa Trần cho nên mới làm người ta tức giận, cũng tự giác không tìm mất mặt nữa.
Mà lại nghĩ, cho dù là Ninh Hòa Trần lật tung trời lên thì cũng có một người phụ nữ ở phía sau chờ y, "Nhuyễn ngọc ôn hương, hoằng đồ bá nghiệp", cho dù Ninh Hòa Trần sống có tệ hơn nữa cũng mạnh hơn Lý Đông Thanh hiện tại, hai người vốn không phải là người của chung một thế giới, cũng không có chung đề tài gì có thể tán gẫu.
Lý Đông Thanh chợt cảm thấy không lời nào để nói, đứng lên nói: "Ta còn có một màn nữa, ngươi muốn tới sao?"
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ở nơi nào?"
"Vẫn là ở trấn này, nhưng là hát cho lão gia nhà quan, " Lý Đông Thanh nói, "Phải chờ tới buổi chiều đây."
"Không đi," Ninh Hòa Trần đáp, "Nếu như buổi chiều ta còn đi, vậy khi trở lại có lẽ nhìn thấy chính là thi thể của nương ngươi."
Lý Đông Thanh mờ mịt ngẩng đầu liếc mắt nhìn y, thế mà lại không hề tức giận.
Ninh Hòa Trần tức giận cũng không trút lên tên đầu gỗ này, có chút cạn lời, quay người nói: "Ta đi dạo xung quanh, đi đây."
Lý Đông Thanh không biết phẫn nộ của y từ đâu mà đến, chỉ có thể cảm giác hình như tâm trạng của y đột nhiên rất kém, còn tưởng rằng mình đã nói câu nào chọc giận y.
Tính khí của Ninh Hòa Trần hóa ra là tệ như vậy à? Tại sao chưa từng thấy người nào nói qua?
Lý Đông Thanh vừa đứng dậy, thế nhưng lại đụng phải Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần đi rồi quay lại, hỏi: "Có tiệm cơm hay không?"
"Ngươi muốn ăn cái gì?" Lý Đông Thanh thật thà hỏi.
"Thịt" Ninh Hòa Trần suy nghĩ một chút, "Gà nướng?"
Lý Đông Thanh: "Thịt hươu có được không?"
"Được."
"Ta tối về sẽ săn cho ngươi, " Lý Đông Thanh nói, "Ngươi trở về đi, ngươi lớn lên như vậy, đi vài lần trong trấn này ai cũng đã biết ngươi, đừng ra ngoài quá lâu."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, giống như trêu chọc: "Ta lớn lên như nào cơ?"
Lý Đông Thanh lại cạn lời rồi, mặt đỏ đến lỗ tai, suýt chút nữa nghẹn khí mà chết.
Tâm tình của Ninh Hòa Trần liền tốt lên, phong lưu phóng khoáng nói: "Được rồi được rồi, ta làm khó dễ ngươi làm gì?".
Truyện Nữ Cường
Lý Đông Thanh nhìn gương mặt kiêu ngạo tùy ý của y, lại bắt đầu không được tự nhiên, thời khắc này xác thực cảm thấy hai người cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm.
Khổ sở chớp mắt đã qua.
Lúc xế chiều, Ninh Hòa Trần ở nhà ngủ, Lý Đông Thanh cưỡi ngựa chạy về, dẫn theo một bả vai đầy tuyết quay lại, buộc Thiên Cơ vào chuồng lừa, liền ở cửa lắc rơi tuyết, khi trở về mang theo một bao thuốc.
Ninh Hòa Trần ngủ đến mơ mơ màng màng, cũng cảm giác một đồ vật lạnh lẽo đập tới, người còn chưa tỉnh, động tác trên tay đã nhanh, liền theo bản năng mà nhận lấy, là một bao thuốc bột.
Lý Đông Thanh ngồi xuống cởi giày, Ninh Hòa Trần ngồi dậy, nhìn thấy hắn cởi áo khoác, trung y bên trong bị xé rách, thuận miệng hỏi: "Đánh nhau sao?"
"Không có, " Lý Đông Thanh nói, "Buổi chiều biểu diễn tạp kỹ quan lão gia muốn xem Trảo Đỉnh cùng Tẩu Đao, lưỡi dao quệt vào y phục một chút."
Trảo Đỉnh chính là tạp kỹ hàng đầu, người có sức lực lớn như trâu ở hiện trường nhấc lên một cái đại đỉnh (vạc), Tẩu Đao chính là đi lại trên đầu đao dựng thẳng đứng.
Ninh Hòa Trần không nghĩ tới hắn còn có thể làm tạp kỹ, hỏi: "Ngươi không phải nói không biết võ công sao?"
"Đây gọi là võ công à?" Lý Đông Thanh xác thực không hiểu.
Ninh Hòa Trần: "..."
"Không biết nuốt lửa, " Lý Đông Thanh liền phản ứng lại, cảm thấy Ninh Hòa Trần không lễ mạo, nói, "Ta không nói dối, nói không biết chính là không biết, lừa ngươi làm gì."
Thái độ của Lý Đông Thanh bây giờ đối với Ninh Hòa Trần vô cùng bối rồi, một mặt cảm thấy y coi mạng người như cỏ rác, không muốn có liên quan gì đến y, mặt khác nếu như Ninh Hòa Trần biểu hiện tốt với hắn thôi, hắn liền giữ không nổi cái giá, ngoan ngoãn nói chuyện với y.
Ninh Hòa Trần miễn cưỡng ngồi xuống, nói: "Vậy ngươi ngày ấy nhìn thấy chúng ta đánh nhau, làm sao còn chạy trở về? Không sợ sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Đoán mệnh nói ta có thể thuận lợi sống đến tám mươi tuổi, mà ta thiên sát cô tinh, khắc người bên cạnh, cho nên nương ta không có chuyện gì là được."
"Đoán mệnh cái nào cơ?" Ninh Hòa Trần ngồi xuống, co lại y phục lỏng lẻo, lười biếng nói, "Đưa tay ra đây, ta xem mệnh cho ngươi."
Tính khí Ninh Hòa Trần lúc mới vừa dậy cùng khi tỉnh táo rất không giống nhau, bây giờ tựa như ca ca hàng xóm vậy, Lý Đông Thanh liền không tự chủ mà bắt đầu thân thiết cùng y.
"Ngày sinh tháng đẻ?" Ninh Hòa Trần hỏi.
"Không nhớ rõ, " Lý Đông Thanh nói, "Cha mẹ đều mất rồi, ai sẽ nhớ những chuyện như vậy cho ta chứ?"
"Không so thê thảm với ngươi, " Ninh Hòa Trần vốn muốn nói, ai mà không sớm đã không có cha, ta còn sớm hơn ngươi mấy năm nữa kìa, nhưng vẫn không nói ra: "Thôi, đưa tay cho ta nhìn một chút."
Lý Đông Thanh vươn tay trái ra, nhìn thấy Ninh Hòa Trần nghiêm túc cúi đầu xem, mái tóc từ bả vai trượt xuống, quả thực là cảnh đẹp quá mức đẹp đẽ, người đều sẽ yêu thích thứ đẹp, Lý Đông Thanh nhìn đến sửng sốt.
"Tướng tay này của ngươi, " nhìn hồi lâu, Ninh Hòa Trần vừa ngẩng đầu lại vừa vặn đụng phải ánh mắt của Lý Đông Thanh, nhưng y tựa như đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, cũng không có gì để nói, "Không nhìn ra cái gì."
Lý Đông Thanh: "Có ý gì?"
"Nói đúng là, ta học nghệ không tinh, " Ninh Hòa Trần nói, "Nhìn lòng bàn tay của ngươi thực dày, ngược lại cũng sẽ không nghèo khổ."
"Người xem bói cho ngươi là ai cơ?" Ninh Hòa Trần lại hỏi một lần nữa.
Lý Đông Thanh: "Không biết, ta là nghe người trong thôn nói vậy.
Ta lúc nhỏ đã từng xem qua."
Ninh Hòa Trần nghĩ: "Có chút bản lĩnh nha."
Y theo bản năng liếc nhìn bàn tay của chính mình, lại hỏi: "Còn đi săn nai nữa không vậy?".
Bình luận truyện