Chương 3: Tề Nhược
Mấy ngày trời, dù có cố gắng thế nào, An Ca vẫn không tìm được cách trở về.
Nhớ lúc bản thân xuyên không là bị rơi xuống nước, An Ca làm liều nhảy xuống hồ, dọa Hạm Đạm sợ mất mật.
Lúc được cứu lên nàng còn khóc náo một trận, khiến Tuyết Hoa viện gà chó không yên.
Sau đó nhớ đến chi tiết nguyệt thực, An Ca còn bảo người đi dò hỏi dị tượng, kết quả đều thành công cốc.
Cuối cùng vẫn phải chấp nhận việc bản thân bị kẹt lại nơi quái quỷ này không thể trở về.
Vậy thì tạm thời cứ sống dưới thân phận của Thượng Quan Thời Ca, từ từ tìm cách trở về.
Theo kinh nghiệm xem phim truyền hình và đọc truyện lâu năm của mình, mỗi nhân vật khi xuyên không đều sẽ mang trên mình một trọng trách.
Có lẽ nàng đến nơi này phải thực hiện một nhiệm vụ nào đó mới được trở về.
Giúp Thượng Quan Thời Ca cùng phu quân sống hòa thuận?
Hay là giúp nàng ta thoát khỏi cuộc hôn nhân này?
Mà điều quan trọng nhất là, chủ nhân của cơ thể này còn sống không?
Không có ai nói cho An Ca biết nàng phải làm gì, thật là biết cách làm khó người a.
Còn có ở hiện đại nữa, đã trải qua bao nhiêu ngày rồi? Gia đình đã phát hiện ra chưa? Còn không biết bản thân còn sống hay đã chết? Nếu như chết rồi, làm sao có thể trả thù hai người kia, làm sao báo hiếu ba mẹ? Lúc trước cứ luôn miệng bảo đợi bản thân thành công rồi sẽ chăm lo cho ba mẹ, bây giờ không biết còn cơ hội không? Đúng là trải qua sinh tử mới biết trân trọng thời gian.
"Tiểu thư, đến giờ dùng bữa rồi."
Đang mải suy nghĩ linh tinh thì một giọng nói kéo An Ca trở về hiện tại.
Nhìn người đang dọn thức ăn lên, nàng mới thấy bụng đói.
Mấy món ăn trên bàn, đều là sơn hào hải vị, so với nhà hàng cao cấp không thua kém gì.
Có điều ăn mãi cũng ngán, nàng vẫn là thích ăn những món đơn giản của mẹ nấu.
"Tiểu thư, mời dùng."
Một tỳ nữ đưa đũa cho An Ca, nàng nhận lấy, bắt đầu ăn.
Tỳ nữ bên cạnh cẩn thận gắp thức ăn vào bát cho nàng.
An Ca đã nhiều lần dặn dò không cần hầu hạ, thế nhưng bọn họ vẫn làm, nàng cũng chẳng nói nữa.
Người hầu hạ nàng tên là Phù Cừ, là tỷ tỷ song sinh của Hạm Đạm.
Ban đầu An Ca bị nhầm giữa hai người họ rất nhiều, nhưng sau đó đã tinh ý nhận ra điểm khác biệt.
Hai tỷ muội song sinh nhưng tính cách lại trái ngược nhau, Phù Cừ điềm đạm ít nói, Hạm Đạm lanh lợi hoạt bát.
Phù Cừ luôn rất tỉ mỉ trong mọi việc, trên dưới Tuyết Hoa viện đều do một tay nàng lo liệu.
An Ca lại thích tính cách hồn nhiên của Hạm Đạm, lúc buồn chán có nàng bên cạnh kể chuyện, cũng đỡ đi vài phần phiền não.
Lúc nàng đang ăn thì Hạm Đạm từ bên ngoài bước vào bẩm báo:
"Tiểu thư, cô gia đến."
Hắn đến thì mặc kệ hắn chứ, đâu có liên quan đến nàng.
An Ca vẫn ung dung tiếp tục ăn cơm của mình.
Bên ngoài người người hành lễ với hắn, nàng vẫn không chút để tâm.
Khi chân của hắn đặt vào cửa, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn một chút.
Tề đại thiếu gia của Tề phủ, con trai duy nhất của Thái sư đương triều Tề Khanh, ngũ quan tuấn tú, khí chất bất phàm.
Hắn từ nhỏ dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Tề Thái sư, văn thao võ luyện, là một trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Đáng tiếc, một đấng nam nhi như hắn, lại làm ra trò cười cho thiên hạ.
Tề Nhược say mê một ca kĩ, nhớ mãi khôn nguôi.
Tuy nói là bán nghệ không bán thân, nhưng thời xưa nghề xướng ca được xem là hạ lưu, bị người đời khinh miệt.
Hắn vì say mê nữ tử này, một mực muốn nạp nàng ta làm thiếp, còn gây ra tranh chấp với thê tử của mình, hại nàng bị té xuống nước đổ bệnh.
Tề Nhược ngồi xuống đối diện nàng, phất tay ra hiệu mọi người ra ngoài.
Phù Cừ và Hạm Đạm hết nhìn hắn rồi nhìn nàng.
An Ca không muốn hai người khó xử nên gật đầu.
Đợi khi trong phòng không còn ai, hắn mới hỏi nàng:
"Sức khỏe của nàng đã tốt hơn chưa?"
"Đa ta sự quan tâm của thiếu gia, ta khỏe nhiều rồi."
Cách nói chuyện của nàng không giống với trước đây, Tề Nhược liền nhíu mày.
Gần đây trong Tề phủ có lời đồn thiếu phu nhân bị mất trí nhớ, hắn còn không tin.
Hôm nay nhìn nàng lời nói, cử chỉ khác thường, xem ra lời đồn này không tin không được.
Hắn thấy đây là một cơ hội tốt, bèn nói với nàng:
"Không sao thì tốt.
Chuyện trước đây ta từng nói với nàng, về việc nạp Trà Trà làm thiếp, nàng đã đồng ý rồi, vậy ta..."
"Đợi đã..." An Ca bỏ đũa xuống, nhíu mày nhìn hắn "Ta đồng ý khi nào?"
Nàng mới đến đây, nhưng Hạm Đạm đã kể hết chuyện cho nàng nghe.
Thượng Quan Thời Ca chưa bao giờ đồng ý để Tề Nhược nạp thiếp, càng đừng nói người kia là ca kĩ.
Hắn đây là muốn thừa nước đục thả câu sao?
Nằm mơ đi!
An Ca nàng tuyệt đối không để hắn được toại nguyện.
"Nạp cô ta làm thiếp, cũng được thôi.
Bảo cô ta tắm rửa sạch sẽ, chay giới 3 ngày, sau đó hành lễ 3 quỳ 9 lạy với ta, ta sẽ suy nghĩ lại."
Xem như là nàng giúp Thượng Quan Thời Ca trút giận.
Ở thời này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, nhưng tiểu thiếp chèn ép chính thê cũng không phải chuyện lạ.
Nếu Tề Nhược đã nhất quyết cho nàng ta danh phận, vậy thì nàng cũng phải thể hiện uy nghiêm của chính thê, tránh để nàng ta sau này ỷ sủng sinh kiêu, được nước lấn tới..
Bình luận truyện