Tui Ngủ Với Lão Công Trong Quan Tài

Chương 7: Văn, Phong Tẫn



Sau khi sư huynh mất, ta giết hết mấy tên có liên quan, tra tấn kẻ thù trước cửa mộ cung cho tới chết và biến bọn đạo sĩ thuộc hạ đắc lực nhưng lại thất bại trong việc chế ra tiên đan thành những người canh giữ bốn phía của mộ cung này.

Vì giúp cây thần đạt đủ điều kiện để gọi sư huynh trở về, giữa mộ cung này là một chủ mộ hình cầu, xung quanh bị bao vây bởi vô số miếng kim loại được cắt thành hình vuông, ngay cả ta cũng chưa từng đi hết cả huyệt mộ trông chẳng khác gì mê cung này nữa.

Cơ quan, hoa viên trong lòng đất, lâu đài cung điện, mạch nước ngầm, hòn non bộ nước chảy cùng với không biết bao nhiêu vàng bạc châu báu......

Như một hoàng cung được dời xuống dưới mặt đất vậy.

Quả thật kiểu kiến trúc khổng lồ và hùng vĩ tới mức này mới xứng đáng trở thành phòng cưới của ta và sư huynh chứ, ừm, không sai, ta muốn mặc áo cưới lên người Miên Đăng ở mộ cung dưới lòng đất này, dù tử thần đã mang hắn đi, nhưng hắn vẫn sẽ ngủ trong lồng ngực của ta, trở thành tân nương của ta và nằm ngủ trong cùng một chiếc quan tài với ta thôi.

Đế ủng màu đen mạ vàng thong thả bước qua huyệt mộ máu chảy thành sông, chân giẫm lên mặt đất, ôm người đã nhắm chặt mắt qua đời trong lồng ngực và đi về phía Cây Tương Tư đỏ sắc đang nở rộ dưới ánh nhìn chăm chú của mấy kẻ giờ đây đã biến thành quái vật bảo vệ mộ cung......

Cuối cùng cũng hợp tán với nhau.

Trong chiếc quan tài u ám, ta nhìn dáng vẻ ngủ say của Miên Đăng mà thấy có chút hạnh phúc, quả nhiên chỉ có khi chết đi thì Miên Đăng mới có thể ở bên cạnh ta, không giơ tay chưởng ta, không nói chuyện với ta bằng ánh mắt lạnh nhạt kia, không gọi ta là tà ma và cũng sẽ không chọn đi dạo chơi khắp nơi để tránh thân cận với ta......

"Sư huynh, ta thật sự thích ngươi lắm, bắt đầu từ lúc ngươi dạy dỗ ta thay sư phó...... Ta vẫn luôn là kẻ đặc biệt nhất trong mắt ngươi phải không? Vậy nên ta đã giết chết sư phó cũng như mấy tên tự xưng là đồng môn đó nhỉ? Bọn họ chẳng ai để cho ta và sư huynh ở bên nhau cả, chẳng lẽ ta không thể phản kháng à?"

"Bọn họ đều khinh thường ta và chán ghét xuất thân của ta, tuy sư phó chịu nhận ta làm đồ đệ, nhưng từ trước tới nay gã lại chưa từng dạy dỗ ta một cách nghiêm túc! Còn mấy tên đồng môn đó à? Há~ bọn họ ai cũng đáng chết hết! Đáng chết lắm!"

"Chỉ có sư huynh thôi, từ trước tới nay chỉ có một mình ngươi là không cô lập ta và chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét như thế thôi, ngươi vô tư truyền thụ mọi điều mình học được cho ta rồi còn dỗ ta đi ngủ lúc ta còn nhỏ, nhát gan và ngu dại nữa."

"Tại sao sau đó lại thay đổi hết vậy...... Rõ ràng đã nói là sẽ ở lại bên cạnh ta mãi mãi mà, tại sao lại đổi ý cơ chứ?"

Giọng cười vặn vẹo và mấy lời chất vấn đầy áp lực.

Nhưng những điều này cũng không còn quan trọng nữa, người sai nhất định là sư huynh rồi, hắn đã hiểu lầm ta, nhất định là hắn đã hiểu sai rồi, thật ra hắn yêu ta lắm, xem đi, hắn nằm bên cạnh ta mà trông vui vẻ tới cỡ nào luôn kìa.

Văn Phong Tẫn cười cười và nghiêng người đứng dậy rồi lấy tay cởi áo cưới trên người Miên Đăng ra.

"Những điều này đã không còn quan trọng nữa, sư huynh ơi, chúng ta phải động phòng rồi, ta vẫn luôn ảo tưởng về ngày này đó, ngươi cũng nghĩ vậy phải không? Ta thấy vui lắm đấy......"

Ngay sau đó, thi thể đã được bảo quản bằng không biết bao nhiêu linh dược và dị bảo mở to mắt ra như vẫn còn đang tồn tại.

Dây thắt lưng đỏ được đan và chuỗi ngọc đều bị tháo xuống, ngón tay gầy dài và trắng bệch đặt nó sang một bên, đồ bó eo, miếng ngọc hình bán nguyệt và từng viên ngọc bích nằm rải rác ở xung quanh.

Áo cưới hai màu đỏ đen rộng lớn trông như hộp đóng gói của một miếng bánh ngọt ngon lành, sau khi lột ra là sẽ thấy được chất ngọt mềm mại ở bên trong.

Cơ thể bóng loáng, thon dài và trắng nõn lại có chút cứng đơ và lạnh băng được một thân thể hơi tươi sống hơn nhẹ nhàng trùm lên.

"Thật sự là sư huynh xinh đẹp lắm, ngươi là người đẹp nhất mà ta từng thấy đấy, ta thấy rất vui...... Rốt cuộc ngươi cũng thuộc về ta rồi, sư huynh ơi......"

Hắn quyến luyến cảm nhận mỗi tấc da trên cơ thể này bằng khuôn mặt của mình, cảm nhận một cơ thể có nhiệt độ lạnh băng bằng một cơ thể lạnh chẳng kém gì sẽ là cảm giác gì nhỉ?

Văn Phong Tẫn không biết, nhưng hắn đang dùng sức vuốt ve cơ thể nọ......

[H tắt đèn, editor đang cố xin vào nhóm trên QQ để tìm H nhưng hiện tại chưa tạo được tài khoản hahaha]

Từng đợt va chạm mạnh mẽ khiến thi thể đang yên ổn cũng phải lắc qua lắc lại, vốn đang nằm ngửa lại phải nghiêng hẳn sang một bên.

Bây giờ, trên khuôn mặt bình tĩnh đang ngủ say không biết đang hiện lên vẻ trào phúng cao quý hay là sự dung túng không thể tránh khỏi nữa.

Hắn ôm chặt lấy thi thể lạnh băng đã có chút cứng đờ, hai cơ thể trần truồng ôm lấy nhau.

"Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã là phu thê rồi đó, Miên Đăng à."

"Là phu thê mãi mãi......"

"Ta sẽ vĩnh viên yêu ngươi, ngươi cũng sẽ yêu ta mãi mãi. Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện