Tướng Công Không Bằng Cha

Chương 5: Đáng thương trượng phu, bạo lực thê tử



Ở lăng phủ ngây người hai ngày, Vô Vi cảm thấy nhàm chán cực kỳ.

Này hai ngày, nàng đem Lăng phủ đi dạo nhiều lần, cuối cùng rút ra một cái kết luận: Này Lăng phủ viện tử quá lớn, phòng nhiều lắm, hành lang quá dài, dễ dàng lạc đường, không tốt. Không giống nhà nàng, liền mấy gian nhà tranh, sạch sẽ trong sáng, mộc mạc hào phóng, vừa xem hiểu ngay.

Vô Vi cúi đầu, ở bên trong phủ nhàn hoảng . Hảo nhàm chán a! Nếu có Lăng Liệt ở đây thì sẽ không nhàm chán như vậy.

Di? Mới hai ngày không thấy, nàng như thế nào có thể nhung nhớ hắn đi? Quên đi, nàng Tiêu Vô Vi mới sẽ không nhớ cái kia vô dụng phế vật đâu!

Ở góc sân Vô Vi thấy được thật nhiều hoa đẹp. Về phần nó là hoa gì thì nàng không biết, nhưng xem ra cùng hoa dại trên núi khác biệt.Nếu hái một chút đem cắm ở trong phòng, nhất định sẽ rất đẹp! Vô Vi nghĩ như vậy , liền động thủ. Nàng muốn hái một bó hoa đẹp nhất đưa cho công công cùng bà bà, bởi vì bọn họ đối với nàng thật sự tốt lắm.

Đẹp quá! Vô Vi phát hiện một đóa hoa nhỏ màu phấn lam, rất đặc biệt, thật khá. Nàng khoái trá ngắt xuống hoa nhỏ, chậm rãi cắm ở trên búi tóc, hoa nhỏ nhẹ chạm vào mặt, nàng trên mặt nở nụ cười như hoa.

Tình cảnh này, vừa vặn bị cách đó không xa Lăng Liệt nhìn thấy. Hoa đẹp, người đẹp, cảnh cũng đẹp! Hắn thật lòng tán thưởng . Nhưng vừa nhớ đến những việc ác nàng gây ra cho hắn thì hắn không thể nhịn được tâm tình xấu nổi lên.

“Đừng làm hư hoa đẹp!”

Vô Vi nghe tiếng ngẩng đầu, phẫn nộ che giấu gặp được hắn một tia vui sướng,“Ngươi có ý tứ gì?”

“Của ta ý tứ là, dù hoa có đẹp nhưng cũng không thể khiến một người dung mạo bình thường trở nên đẹp hơn chút nào.” Lăng Liệt ngữ khí mang khinh miệt châm chọc. Trời biết hắn nói lời này có bao nhiêu chột dạ.

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi nói ta không xinh đẹp!” Vô Vi không dám tin chỉ vào Lăng Liệt, gian nan nói ra lời này, sau đó gào khóc ầm lên.

“Ô — ta là không có đẹp như nương , đối với cha, ô — cha ta nói ta thực đáng yêu! Ô — ngay cả ta nương đều nói ta đẹp vừa đủ, sẽ không quá diễm, nhưng cũng không tới mức bình thường . Ô — ngươi cư nhiên, dám nói ta không xinh đẹp! Đáng giận!……”

Trời ạ! Trời ạ! Này tiểu nữ tử như thế nào nói khóc liền khóc a? Nàng cũng giỏi khóc quá đi?—vừa khóc vừa nói chuyện, nguyên khóc một cái canh giờ, quyết không ngừng lại, khóc xong rồi còn không cần thở!

Một lúc lâu sau, Vô Vi khóc dần đến hồi kết, Lăng gia nhị lão cũng đã đến hỏi.

“Xú tiểu tử, ngươi làm cái gì chọc khóc Vi nhi? Của ta nói ngươi không có nghe a? Ta nói cái gì? Cấm ngươi không được ủy khuất Vô Vi, ngươi thế nhưng lại khi dễ hắn! Ngươi cho ta trong lời nói là cái gì?……” Lăng lão gia thấy con liền mắng to.

Nhị lão bộ dáng, Lăng lão gia phụ trách mắng con, Lăng phu nhân tất phụ trách an ủi con dâu.

“Vi nhi đừng khóc nga, nói cho bà bà lúc này lại là vì sao khóc a?”

Vô Vi chớp chớp ánh mắt, chảy xuống hai giọt nước mắt cuối cùng, ủy khuất nói,“Hắn nói ta bộ dạng quá xấu, so với heo còn khó coi.”

Nghe vậy, nhị lão cùng kêu lên mắng đến,“Liệt nhi, ngươi hơi quá đáng!……”

Hắn có nói như vậy sao? Lăng Liệt ngẩng đầu nhìn trời, mau rơi tuyết đi!—để hắn oan uổng như vậy sao? (chiêu tuyết: rửa oan)

Nhìn kia tiểu nữ tử vẻ mặt vô tội biểu tình, hắn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay nếu không giáo huấn nàng, hắn sẽ không kêu Lăng Liệt.

Hắn giận không thể lấn át tiến lên, kéo Vô Vi bước đi, cũng không quản cha mẹ lớn tiếng quát, lại càng không quản Vô Vi liều mạng giãy dụa.

Đem Vô Vi kéo vào phòng ở sau, hắn hung hăng đóng sầm cửa.

“Ngươi muốn làm sao?” Vô Vi bất mãn chất vấn.

“Ngươi nói xem?” Hắn âm dương quái khí không đáp mà hỏi lại.

Trông hắn như vậy thật đáng sợ nha. Nhìn quái dị Lăng Liệt, tâm sinh ra e ngại, không ngừng lui về phía sau,“Ngươi đừng quá đến! Đừng tới đây a!”

Thịnh nộ Lăng Liệt làm sao có thể nghe lời nàng đâu? Hắn vẫn như cũ tiến sát từng bước, thẳng đến nàng không đường trốn, lâm vào hắn cùng với vách tường vây khốn bên trong.

“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì? Ta cảnh cáo ngươi, không cho ngươi xằng bậy nga!” Vô Vi giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm vào cao hơn nàng không chỉ một cái đầu Lăng Liệt.

Rốt cục bắt được nàng ! Nguyên bản nên đánh mông nàng vài cái , nhưng hắn lại tuyệt không nghĩ làm như vậy. Giờ phút này, hắn thầm nghĩ hảo hảo hôn của nàng cái miệng thị phi huyên náo nhỏ nhắn kia.

Hắn chậm rãi hướng nàng tới gần……

“A!”

Bụng đột nhiên truyền đến đau nhức làm cho hắn kêu ầm lên.

Đáng giận! Nữ nhân này cư nhiên thúc gối hắn!

“Ngươi –” Muốn nhẫn cũng không thể nhẫn! Hắn chịu đựng đau đớn, thề phải dạy cho tiểu nữ tử này một bài học.

Vô Vi nhìn đến hắn đáng sợ sắc mặt cùng ăn thịt người ánh mắt, sợ tới mức vội vàng chạy ra hướng cửa. Nhưng cửa còn chưa có mở đã bị người hoàn toàn ôm lấy .

“A –” Vô Vi kinh hoảng kêu to, tay chân cùng sử dụng phản kháng.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng nổ, cao lớn Lăng Liệt bị quăng ra phòng ngoài. Cùng với thế ngã quỳ rạp trên mặt đất đầy chật vật của hắn là cánh cửa gỗ cũng tan xương nát thịt.

Vô Vi không biết làm sao nhìn quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy Lăng Liệt, trong lòng một trận áy náy.

Về phần Lăng Liệt, hắn vạn lần không nghĩ tới nhìn nàng kiều nhỏ như vậy cư nhiên có thể ném hắn quăng ra. Như thế rất tốt, không dám mắng nàng,– bởi vì cha mẹ che chở nàng; Lại không dám đánh nàng, không phải chính mình luyến tiếc mà là muốn động thủ cũng không phải người ta đối thủ. Vậy hắn về sau không phải sẽ bị nàng bắt nạt sao ? Không được, tuyệt đối không được, hắn nhất định phải xuất ra của hắn uy phong –“Tứ công tử” khí phách, hảo hảo sửa chữa nàng, làm cho nàng thấy một chút thực lực của hắn…….

Nhưng là hiện tại…… Trời ạ! Mất mặt đã chết! Tưởng động cũng không thể động đậy , chật vật không chịu nổi vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Tưởng hắn Lăng Liệt muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bao lâu như vậy quả là thê thảm quá? Ai! Làm cho hắn chết đi cho rồi.

Bọn gia đình vội vàng chạy tới đem thiếu gia nhà mình nâng đi, chỉ để lại Vô Vi ngơ ngác đứng ở nơi không có cánh cửa, xuất thần ngẩn người nhìn theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện