Tuý Hoa Ấm

Quyển 2 - Chương 20



Giữa đêm, thành Nam An.

Ai cũng biết, bên trong thành Nam An có hai tiêu cục lớn, Uy Viễn tiêu cục ở bắc thành và Cảnh Thái tiêu cục ở tây thành. Một núi khó chứa hai hổ, nhưng hai tiêu cục này quan hệ lại cực kỳ tốt, nhất là chủ nhân hai nhà lại là bạn tri kỉ nhiều năm.

Hai ngày trước, Uy Viễn tiêu cục đột nhiên bị người đánh một trận, thiếu cục chủ và phu nhân chết thảm, tung tích lão tiêu đầu Dịch Thừa Thiên và ngoại tôn không rõ. Người ở Nam An đều khiếp sợ, bàn luận, nghi ngờ, người thông minh không khỏi bắt đầu nghĩ, mục tiêu kế tiếp của đối phương là ai? Có phải chính là Cảnh Thái tiêu cục không?

Tề Cảnh Sơn nhìn tấm biển tiêu cục nhà mình, nghĩ đến giang sơn ba mươi năm khổ cực ra sức xây dựng, đến tối nay phải vứt bỏ, trong lòng vạn phần không muốn, nhưng lại nghĩ đến vết xe đổ của Uy Viễn tiêu cục, không muốn cũng phải muốn!

Thở dài một tiếng, phất phất tay.

Hai tên đệ tử trèo lên thang, cẩn cẩn dực dực gỡ tấm biển xuống.

“Cha, chúng ta thực sự phải đi sao?” Nói ra chính là con trai độc nhất của Tề Cảnh Sơn – Tề Vân Ngạo, trung niên hán tử hơn ba mươi tuổi, quanh năm áp tải hàng chịu cảnh gió táp mưa sa, khiến hắn thoạt nhìn đen khoẻ, tháo vát. Phía sau hắn, hơn mười người lão luyện trong tiêu cục bảo hộ bảy, tám chiếc xe ngựa. Trên xe, có gia quyến trong tiêu cục cùng một ít đồ dùng, nữ trang.

Xem ra, đúng là muốn mang cả nhà đi lánh nạn.

Vẻ mặt Tề Cảnh Sơn thê lương: “Dù sao so với tan cửa nát nhà vẫn hơn, kết cục của Uy Viễn tiêu cục con cũng thấy đấy, chúng ta không thể trêu vào Hạo Thiên Môn!” Nhớ tới những tin đồn về Hạo Thiên Môn kia, không khỏi rùng mình ớn lạnh. Nghe nói hành động của Hạo Thiên Môn đã khiến người trong võ lâm Trung Nguyên cảm thấy bất an, một số danh môn chính phái đã bắt đầu kết liên minh, chuẩn bị cùng công khai lên án. Liên minh này nếu thật có thể kết thành, võ lâm có lẽ còn một cơ hội sống, nhưng trước mắt cũng chỉ có tránh phong ba.

Ông nhớ tới sáng hôm nay, nhận được mật hàm của bạn già Dịch Thừa Thiên từ tay tiểu tư, trong thư nói được hai cao nhân cứu giúp, sắp xếp cho ở một nơi tuyệt mật. Còn nói sợ Hạo Thiên Môn sắp tới sẽ đối phó với Cảnh Thái tiêu cục, khuyên ông cũng dọn đi. Hai vị cao nhân sẽ âm thầm hộ tống, đảm bảo an toàn.

Cân nhắc tình hình, Tề Cảnh Sơn cắn răng, quyết định mang cả gia đình đi lánh nạn. Nhưng nói đến phải đi, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, thực không dễ chịu.

Tề Vân Ngạo nói: “Kỳ thực Hạo Thiên Môn cũng không một mực đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần chịu hợp tác với bọn họ…”

“Câm miệng!” Tề Cảnh Sơn quát lớn một tiếng, cắt đứt lời nhi tử, “Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, chúng ta tuy chỉ mở tiêu cục, nhưng cũng không thể đánh mất ngạo cốt giang hồ! Tham sống sợ chết, khuất phục dưới cường thế, há lại là điều ta làm? Ngươi nói những lời này, sao xứng đáng với cả nhà Dịch bá bá ngươi?”

Tề Vân Ngạo thấy phụ thân tức đến râu tóc dựng đứng, vội vàng lùi sang một bên, không dám nói nữa. Mọi người xung quanh thấy lão tiêu đầu đột nhiên phát hoả, cũng không dám lên tiếng, toàn bộ nhất thời im lặng.

Đột nhiên, phía trên truyền đến vài tiếng vỗ tay trong trẻo, một người cười nói: “Nói rất hay, đủ khí phách.”

Tất cả mọi người cả kinh, chỉ thấy trên đầu tường tiêu cục, không biết từ lúc nào thêm một thiếu niên tuấn tú mặc tử y, trên mặt là một nụ cười trào phúng, khẽ rướn người, nhanh nhẹn nhảy xuống đất.

“Lão nhi này nói chuyện lại có khí phách giống như Dịch lão nhi kia, không biết công phu có phải cũng yếu kém như nhau không!” Đi theo phía sau thiếu niên là một nam tử huyền thường (áo đen), hắc y gần như muốn hoà vào bóng đêm, cho nên vừa nãy mọi người không chú ý tới hắn. Hắn nhảy theo xuống, nhưng lúc chạm đất cước bộ lại có chút phù phiếm.

Tử y thiếu niên bĩu môi: “Người bị thương, không hảo hảo ở nhà dưỡng, chạy đến đây làm mất mặt, chốc nữa cũng đừng bắt ta chiếu cố ngươi.”

Huyền y nam tử hung hăng lườm y một cái: “Ngươi ngoại trừ cay nghiệt với người khác còn có thể làm gì?”

“Các ngươi là ai?” Tề Cảnh Sơn lớn tiếng quát hỏi, trong bụng thầm giật mình.

Tử y thiếu niên cười: “Lão đầu nhi, ngươi không phải sớm đã đoán được sao? Ta chỉ hỏi ngươi, hàng hay không hàng?”

Trong lòng Tề Cảnh Sơn trầm xuống, nên tới quả nhiên đã tới. “Hạo Thiên Môn không có ai sao? Để hai tiểu tử miệng còn hôi sữa các ngươi đến khiêu chiến?”

Tử y thiếu niên biến sắc, đang muốn nói gì đó, lại nghe một người nói: “Miệng còn hôi sữa là thật, bất quá Hạo Thiên Môn cái khác không có, chứ không thiếu người.”

Phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Tề Cảnh Sơn thầm kêu không ổn, quay đầu nhìn lên, chỉ thấy xung quanh ngõ nhỏ xuất hiện vô số hắc y nam tử, bao vây đoàn người nhà mình.

Tình thế như vậy, trên mặt mọi người ở Cảnh Thái tiêu cục không khỏi biến sắc, rút đao ra khỏi vỏ, kiếm đặt ngang ngực, làm thành một vòng bảo vệ đằng trước xe ngựa, vẻ mặt mỗi người đều nghiêm nghị, như gặp đại địch.

Tề Cảnh Sơn nhìn về phía nam tử áo lam dẫn đầu, trầm giọng hỏi: “Xin hỏi chính là Lăng môn chủ?”

Nam tử áo lam kia mỉm cười, chưa trả lời, tử y thiếu niên đã giành nói trước: “Ngươi đui mù hả? Dáng vẻ của hắn có chút nào giống môn chủ chứ? Hơn nữa, Cảnh Thái tiêu cục là thứ gì? Cần môn chủ chúng ta tự thân xuất mã? Ba đường chủ chúng ta đến, đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”

Ba người lam, huyền, tử này chính là ba đại đường chủ Lam Điện, Huyền Quang, Tử Thần của Hạo Thiên Môn.

Tử Thần xưa nay nói chuyện cay nghiệt, Lam, Huyền hai người ở chung với y lâu ngày, cũng không để trong lòng, nhưng Tề Cảnh Sơn trước nay luôn được người kính trọng, nào chịu được giọng điệu này? Không giận ngược lại còn cười: “Bé con, khẩu khí thật lớn, đã như vậy, để lão phu lĩnh giáo bản lĩnh của ngươi!” Vén tay áo tiến lên so chiêu.

Tề Vân Ngạo sao có thể để cha già ra trận? Vội nói: “Chậm đã cha, giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu, để hài nhi xử lý y.” Nói xong nhảy lên.

Tử Thần kia đang lo không được đánh, không nói hai lời, hai người liền giao thủ.

Vừa bắt đầu, phụ tử Tề thị thầm kêu khổ, không ngờ võ công thiếu niên này lại cao cường như vậy, mới qua mười chiêu, Tề Vân Ngạo đã khó lòng xoay sở, ai bại đã rõ.

Lam Điện và Huyền Quang đứng ở một bên xem kịch hay, lúc này khuyên nhủ: “Lão đầu, ngươi nên hàng đi, Tử Thần ra tay trước nay không có chừng mực, đến lúc đó nhi tử ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

Đang nói, đã nghe Tử Thần quát một tiếng, bàn tay biến thành đao, mang theo tiếng gió hướng thẳng bả vai Tề Vân Ngạo gọt qua! Một chưởng này nếu gọt trúng, cánh tay này liền phải phế đi, Tề Cảnh Sơn nhào ra cứu, nhưng nào còn kịp?

Ngay thời khắc nguy cấp này, giữa sân đột nhiên xuất hiện thêm hai đạo thân ảnh một thanh một bạch. Bóng trắng kia loé lên, tách bàn tay Tử Thần ra, giống như làn khói kéo Tề Vân Ngạo lui về bên cạnh Tề Cảnh Sơn.

Mọi người chưa kịp phục hồi tinh thần, biến cố càng khiến người giật mình hơn đã xảy ra ──

Tề Vân Ngạo vừa mới thoát khỏi nguy hiểm, bàn tay khẽ lật, một thanh chuỷ chủ đâm vào thắt lưng bạch y nhân!

“Ác tặc!” Thanh y nhân phản ứng đầu tiên, đánh một chưởng về phía Tề Vân Ngạo, trường kiếm run lên, lại đâm tới; mọi người nghe thanh âm kia, dường như là một nữ tử!

Tề Cảnh Sơn còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, nhưng ông lại không nỡ để nhi tử bị người đâm chết, vội vàng cản trường kiếm của thanh y nhân, đồng thời cho nhi tử một cái bạt tai: “Súc sinh, ngươi làm gì vậy?” Kẻ mù cũng biết hai người này là tới giúp mình, nhi tử sao lại đột nhiên hạ sát thủ?

“Hắn làm đàn chủ phân đàn Nam An của Hạo Thiên Môn, đương nhiên là làm việc cho Hạo Thiên Môn ta rồi.” Thanh âm lạnh lùng thay Tề Vân Ngạo trả lời, đám người Hạo Thiên Môn nghe tiếng tách ra hai bên, Lăng Liệt chậm rãi đi vào giữa sân.

Tề Cảnh Sơn chợt  minh bạch, Hạo Thiên Môn đối phó với mình là giả, người thật sự muốn đối phó, chính là hai hiệp sĩ một thanh một bạch kia! Ông không thể tin được nhìn về phía nhi tử mình: “Vân Ngạo, ngươi…”

“Cha, bọn họ đáp ứng sau khi xong việc, sẽ đem toàn bộ sinh ý ở Nam An giao cho chúng ta.” Tề Vân Ngạo vẫn là chột dạ, thanh âm sợ hãi, thỉnh thoảng lại liếc Lăng Liệt một cái.

Lăng Liệt gật đầu với hắn. Địa bàn Nam An đối với Hạo Thiên  Môn không có công dụng gì, bọn họ muốn chính là thế lực của Cảnh Thái tiêu cục ở đây, tài lực và nhân mạch, phụ tử Tề thị này lưu lại còn có công dụng rất lớn.

“Nghịch tử!” Tề Cảnh Sơn tức giận đến suýt hộc máu, mình cả đời ngay thẳng, sao lại sinh ra một đứa con hèn nhát như vậy? Tham sống sợ chết không tính, còn liên luỵ bằng hữu, nghiệt tử này giữ lại làm gì chứ? Đang lúc thịnh nộ, không chút nghĩ ngợi, giơ chưởng chụp xuống đầu nhi tử!

Một bàn tay khẽ bắt lấy tay ông, Lam Điện khoan thai nói: “Lão nhân gia bớt giận. Tề công tử nếu đã vào Hạo Thiên Môn ta, sống chết chỉ có thể do môn chủ quyết định, cho dù ngươi là cha hắn cũng không có quyền này.”

Tề Cảnh Sơn bị hắn nắm lấy cánh tay, chỉ cảm thấy nửa người bủn rủn, không dùng được chút lực nào. Nghe đối phương nói xong, vừa tức vừa giận, phun ra một búng máu.

Bọn họ ở đây nháo đến không thể gỡ ra, Lăng Liệt lại ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt hắn chỉ dừng lại trên hai người một thanh một bạch kia.

Bạch y nhân bị Tề Vân Ngạo ám toán, vạt áo trước đều bị máu nhiễm hồng, nhờ thanh y nhân đỡ mới cố gắng chống đỡ được. Che mặt, không thấy rõ sắc mặt, nhưng ánh mắt hắn lại trầm như nước, đối mặt với Lăng Liệt vẫn không chút nào nhân nhượng.

Qua hồi lâu, Lăng Liệt đột nhiên cười: “Nghe nói kiếm thuật của Thanh Bạch song hiệp xuất sắc hơn người, thế gian hiếm thấy, ta liền nghĩ, có phải là cố nhân không? Hôm nay vừa thấy, quả nhiên, Tiêu Dao huynh, biệt lai vô dạng?”

Bạch y nhân hừ một tiếng, gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng tái nhợt, chính là Nhâm Tiêu Dao đã lâu chưa xuất hiện. Hắn lãnh đạm nói: “Lăng công tử, không, Lăng môn chủ, lâu lắm không gặp, ngươi lại vẫn dùng thủ đoạn đâm sau lưng, thật khiến người ta thất vọng.”

Thanh y nhân kia chêm lời: “Tiểu nhân đê tiện!”

“Ngươi mắng ai hả?” Tử Thần là người đầu tiên không nhịn được.

Lăng Liệt cũng không tức giận, hướng về phía thanh y nhân nói: “Vị này hẳn là đệ nhất sát thủ Liễu Thanh Y cô nương của ‘Đoạt phách’ năm đó đi. Nói đến thủ đoạn đê hèn, Liễu cô nương, ta đều là học các ngươi thôi.”

Liễu Thanh Y nhất thời nghẹn giọng, nàng từng có phần ám toán Lăng Liệt, vẫn là đuối lý.

Nhâm Tiêu Dao mắt thấy tình thế hôm nay tuyệt đối không tốt chút nào, hơi nghiêng người, thấp giọng nói: “Tình thế cấp bách, ta chặn bọn họ, ngươi chạy mau đi.”

Liễu Thanh Y hừ một tiếng: “Ngươi chết, ta chết; ngươi sống, ta sống.”

Nhâm Tiêu Dao thở dài, nữ tử này lúc đó vì cứu mình mà phản bội tổ chức, sau đó lại cùng mình vào sinh ra tử, phần si tâm này không phải không biết, không cảm động, thế nhưng tâm đã có chủ, chỉ hận gặp nhau đã muộn!

Nhìn Lăng Liệt, thấy hắn chắp tay đứng, vẻ mặt kiêu ngạo như ngày trước, mà phần ngây thơ đơn thuần năm đó cũng đã bị thay thế bằng vẻ âm ngoan lạnh lùng. Trong lòng một trận buồn rầu, Vô Thương, đối mặt với hắn như vậy, ngươi đã đau lòng thế nào!

“Hai vị chính là đang thương lượng làm sao rời khỏi? Khó có dịp gặp lại cố nhân, lưu lại ôn chuyện không tốt sao?” Cũng không thấy Lăng Liệt có động tác gì, người của Hạo Thiên Môn sớm đã bao vây bọn họ.

Cục diện hiện tại là, người của Cảnh Thái tiêu cục sớm đã thuận theo, Nhâm Tiêu Dao vừa bị trọng thương, chỉ còn một mình Liễu Thanh Y không đáng là gì. Có thể nói là thiên la địa võng, có chạy đằng trời!

Lăng Liệt rất thoả mãn, những kẻ đối nghịch với hắn phải chết, bất kể là ai!

Hắn đang nghĩ như vậy, biến cố thứ ba đêm nay đã xuất hiện.

Ngựa, kinh sợ.

Ngựa là của Cảnh Thái tiêu cục, tổng cộng bốn mươi hai con. Mười sáu con kéo xe, hai mươi sáu con để cưỡi.

Đầu tiên là ba bốn con ở vòng ngoài kinh hãi, sau đó lan ra cả đàn ngựa.

Ngựa kinh hãi, người cũng rối loạn. Có con ngựa thoát khỏi dây cương, liền chạy vào sâu trong ngõ nhỏ; như vậy còn tốt. Đám còn lại đạp loạn. Ngựa bị mắc vào xe, kéo thùng xe xông ngang xông dọc, người trong xe, sợ đến kêu cha gọi mẹ.

Nhất thời, tiếng ngựa hí, tiếng hô quát, tiếng kêu khóc, vang cả một vùng. Cho dù là Hạo Thiên Môn huấn luyện rất tốt, cũng không khỏi luống cuống tay chân.

Giữa lúc hỗn loạn, một chiếc xe ngựa vọt tới dừng lại trước mặt hai người Nhâm Tiêu Dao, đánh xe cũng là một bạch y nam tử, y quát: “Liễu cô nương, lên xe!”

Liễu Thanh Y xuất thân sát thủ, nhiều lần trải qua sinh tử, ứng biến cũng hơn người, lập tức đá bay hai gã địch nhân, mang Nhâm Tiêu Dao lên xe ngựa.

Bạch y nhân kia vốn định lái xe rời đi, thấy Lăng Liệt đuổi theo, liền giao dây cương cho Liễu Thanh Y: “Các ngươi đi trước, ta chặn hậu.”

Nhâm Tiêu Dao nhìn y sâu sắc, nói: “Cẩn thận, không được ham đánh.”

Bạch y nhân gật đầu: “Ta biết.”

Đang nói, Liễu Thanh Y đã giơ roi, quát ngựa đi.

“Sao lại có một người nữa tới?” Huyền Quang đang vội vàng chế ngự ngựa, bạch y nhân chợt xuất hiện khiến hắn có chút hồ đồ.

Lam Điện cũng kinh ngạc: “Rốt cuộc ai là thật?”

“Quản y là ai, dám đấu cùng môn chủ, chắc chắn sẽ chết rất khó coi.” Nhìn hai người kia giằng co, trong mắt Tử Thần hiện lên một tia âm ngoan. Môn chủ là người mạnh nhất trên đời, không ai có thể chống đỡ!

“Ngươi là ai?” Lăng Liệt suy tư, mặc dù việc sắp thành lại bại khiến hắn phát cáu, nhưng hắn lại cảm thấy hứng thú với thân phận người trước mặt. Nhìn thân pháp người này, võ công có lẽ cũng vào loại nhất lưu cao thủ đương thời. Trên giang hồ còn có người như vậy sao? Nhìn người này bạch y bay bay, giống như muốn dựa vào sức gió mà đi, Lăng Liệt chợt có vài phần cảm giác quen thuộc.

Nhưng bạch y nhân cũng không trả lời hắn, chỉ một mực xuất kiếm, tấn công.

“Không nói lời nào cũng không sao, chờ ta kéo khăn che mặt của ngươi xuống, tự nhiên sẽ biết.” Lăng Liệt rất tự tin, võ công người này mặc dù cao, nhưng không cao hơn được mình. Chỉ là y dường như đang tận lực giấu kỹ xảo, không cho mình nhìn ra.

Y rốt cuộc là ai?

Đánh đến say sưa, Lăng Liệt chợt nhảy lên, bước trên trường kiếm của đối phương, mượn thế khẽ lộn giữa không trung, lập tức song chưởng hợp lại, đánh thẳng xuống!

Lôi đình nhất kích!

Bạch y nhân lấy làm kinh hãi, biết sự lợi hại của chiêu này, nhưng đã không kịp tránh, đành phải vận công lực toàn thân vào kiếm, cố gắng chống đỡ.

“Keng” một tiếng, chưởng kiếm gặp nhau, trường kiếm của bạch y nhân gãy thành hai đoạn, người cũng giống như ruột bông rách, bay ra hơn một trượng, ngã xuống đất không dậy nổi.

“Chủ nhân, người không sao chứ?” Tử Thần nhìn đến kinh tâm động phách, tách đoàn người tiến lên hỏi. Mắt thấy Lăng Liệt ngơ ngác đứng đó, trên mặt một hồi xanh một hồi trắng, vẻ mặt không thể tin được, dường như đang vô cùng khiếp sợ, không khỏi lo lắng đỡ hắn. “Người bị thương phải không?”

Lăng Liệt để ngoài tai, gạt tay Tử Thần, sững sờ đi về phía bạch y nhân, bước chân nặng nề, mỗi bước đi dường như đều dùng hết khí lực toàn thân.

Hắn đi tới trước người bạch y nhân, ngồi xổm xuống, tay run run vạch khăn che mặt của người nọ.

Khoảnh khắc cái khăn bị kéo xuống kia, Tử Thần thấy, thân thể Lăng Liệt giống như bị sấm sét đục thủng, một hồi kinh hãi.

Y nghe được thanh âm Lăng Liệt thì thào: “Sao lại vậy? Sao có thể như vậy?”

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tử Thần vừa lo lắng vừa sợ hãi, hoảng hốt muốn đến gần xem, nhưng không ngờ Lăng Liệt đột nhiên ôm bạch y nhân kia đứng dậy, phi thân nhảy lên, hướng nơi xa chạy thẳng.

“Chủ nhân, chủ nhân!” Tử Thần đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng chờ đến lúc y cũng nhảy lên nóc nhà, thân ảnh Lăng Liệt sớm đã biến mất giữa màn đêm mịt mờ. “Trữ Tâm các” trước nay luôn u tĩnh truyền ra một hồi rối loạn, cửa chính không hề báo trước bị đá văng ra.

Tỳ nữ phụ trách hầu hạ ở chỗ này lại càng hoảng sợ, ba chân bốn cẳng đi ra xem, chỉ thấy môn chủ luôn không rõ hỉ nộ đang lo lắng xông vào.

“Môn chủ dừng bước, chủ nhân đang nghỉ ngơi, không muốn người quấy rầy…” Lời trước nay nói rất lưu loát nhưng sau khi nhìn đến bạch y nhân, trong lòng Lăng Liệt liền im bặt, chợt có cảm giác đại hoạ sắp đổ xuống đầu.

Lăng Liệt lúc này lại không rảnh để ý nàng, cũng không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, phân phó: “Ngươi ra cửa chờ, đại phu tới thì dẫn hắn vào!”

Lên lầu, cẩn cẩn dực dực đem người trong lòng đặt lên tháp, nhìn khuôn mặt trắng bệch đến giống như là trong suốt, hốc mắt Lăng Liệt đỏ lên, thấp giọng gọi: “Vô Thương?”

Luyện Vô Thuơng không hề lên tiếng, y nhắm mắt, không hề hay biết, không biết là hôn mê, hay là…

Lăng Liệt đột nhiên không dám nghĩ tiếp! Một chưởng kia, hắn dùng đến chín phần lực!

Lúng túng nắm cổ tay Luyện Vô Thương ── cảm tạ trời đất! Mạch đập mặc dù yếu nhưng y vẫn còn sống. Trong lòng Lăng Liệt thoáng kiên định thêm một chút, lúc này mới phát giác, bất tri bất giác lưng sớm đã đẫm mồ hôi.

Nâng Luyện Vô Thương dậy, dùng lực đưa nội lực vào cơ thể y, hy vọng có thể giữ lại chút khí lực cho y, nhưng lại kinh hãi phát giác hơi thở của y càng ngày càng yếu, có một cỗ hàn khí đang di chuyển, dường như muốn chống lại nội lực của Lăng Liệt.

Lăng Liệt không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy hàn ý này rất quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc là cái gì. Trong lòng vừa kinh hãi, vừa đau đớn, vừa lo sợ. Tính mạng Vô Thương đang mất dần, hắn lại bất lực!

Có một cây đinh tên là “sợ hãi” đang bị cái chuỳ lớn “mất đi” hung hăng đóng xuống, từng chút từng chút một nhập vào thân thể.

“Đại phu sao còn chưa tới!” Đại phu cuối cùng cũng tới.

Từ lúc Lăng Liệt gọi đến tới khi đại phu chạy tới “Trữ tâm các”, trước sau không tới một chén trà, nhưng Lăng Liệt lại cảm thấy như đã đợi cả đời.

Đại phu là một vị thần y. Y thuật của “Hoàn dương thủ” trên giang hồ nếu xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất. Ngay cả như vậy, hắn vẫn phải nhìn ánh mắt Lăng Liệt để sống qua ngày.

Hắn biết Lăng Liệt cũng đủ lâu, cho nên sao cũng không ngờ người lạnh lùng âm trầm đối với ai cũng vô tình này, còn có lúc hoảng hốt lúng túng. Hắn không dám khẳng định trong mắt Lăng Liệt có phải là nước mắt không, bất quá, khi hắn nói “Có thể còn cứu được”, xác thực thấy Lăng Liệt trước tiên là thở dài một cái, sau đó khí lực toàn thân giống như bị tháo cạn ngã xuống bên giường.

Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì? Thần y cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.

Tuy nói có thể cứu chữa, nhưng thương thế của Luyện Vô Thương thực sự quá nặng, hơn nữa thân thể y vốn không được tốt, dù chỉ là bảo toàn sinh mệnh cho y cũng mất đến bảy ngày bảy đêm.

Bảy ngày này, Lăng Liệt canh giữ dưới lầu. Ba đại đàn chủ ở bên ngoài luân phiên cầu kiến, hắn cũng không gặp ai.

Cảnh Thái tiêu cục ra sao, hắn không quan tâm; Nhâm Tiêu Dao sống chết thế nào, hắn không để ý; võ lâm chính đạo muốn lập bang kết phái lên án hắn, hắn cười lạnh một tiếng, tuỳ bọn họ thôi, Lăng Liệt hắn cả đời đã từng sợ ai chứ?

Thế nhưng hắn thực sự rất sợ, sợ Vô Thương không thể tỉnh lại, sợ một ngày thần y đẩy cửa ra, ngay trước mặt hắn chính là một cỗ thi thể lạnh băng!

Cực kỳ sợ!

Sợ đến mức nửa đêm cũng bị ác mộng làm tỉnh giấc, sau đó nhìn xung quanh cầu thang, lại chán nản ngồi xuống trông coi.

Lúc này, không ngờ, rất nhiều giấc mộng cũ trước kia đã quên lại bừng tỉnh.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Luyện Vô Thương, nhớ đủ loại trò đùa tai quái của mình cùng đủ loại khoan dung của Vô Thương, khi đó, bất kể làm sai cái gì, Vô Thương đều tha thứ cho hắn. Đôi mắt Vô Thương, thuỷ chung giống như nước suối róc rách trong núi, trong veo, ôn nhu.

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt này lại đầy vẻ đau xót, hoài nghi, bất đắc dĩ, thậm chí tuyệt vọng!

Hắn nỗ lực muốn vuốt lên đôi mắt ấy, tranh quyền, tranh lợi, leo lên đỉnh cao quyền lợi, tưởng rằng như vậy bọn họ sẽ không bị quấy rầy, hãm hại, Vô Thương sẽ một lần nữa cười!

Để đạt được mục đích, hắn không từ thủ đoạn, dần dần, sa vào vòng danh lợi, thậm chí đã quên ước nguyện ban đầu!

Vô Thương, ta kỳ thực cái gì cũng không cần, ta muốn chỉ có ngươi…

Vô Thương… trong sự trông ngóng mòn mỏi, cửa cuối cùng cũng chậm rãi mở ra, Lăng Liệt xông lên.

“Y sao rồi?” Không biết là hưng phấn hay sợ hãi, thanh âm hắn cũng run nhè nhẹ.

“Ừm… sống.” Thần y ngược thì lại bị hoảng sợ, bất quá mới có bảy ngày, Lăng Liệt sao lại thay đổi đến thế này? Trong mắt đầy tơ máu, viền mắt hõm sâu, sắc mặt tái nhợt như quỷ.

Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Lăng Liệt lao thẳng đến bên giường. “Vô Thương?”

Trên mặt Luyện Vô Thương mơ hồ có một tia huyết sắc, nhưng mặc cho Lăng Liệt gọi thế nào, hai mắt y thuỷ chung nhắm nghiền, không nghe thấy, không để ý.

“Y vì sao còn chưa tỉnh lại?” Lăng Liệt lại lo lắng.

Thần y khinh thường, thầm nghĩ, ngươi nói người y bằng sắt sao? Một chưởng kia cũng đủ để phá núi mở đường, không chết đã là vô cùng may mắn rồi.

“Y bị thương quá nặng, còn cần một thời gian điều dưỡng. Không biết môn chủ có thể theo ta ra ngoài không, tại hạ có điều muốn xin thỉnh giáo.” Dừng một chút, lại thêm một câu, “Là về bệnh tình của vị tiên sinh này.”

Vẫn là câu này có tác dụng nhất, Lăng Liệt trái lại cùng xuống lầu. “Chuyện gì? Chẳng lẽ thương thế còn có biến hoá?”

“Môn chủ có từng nghe qua ‘âm phong chưởng’ ?”

Lăng Liệt lúc đầu là ngẩn người, sau đó nhớ lại, lúc mình còn nhỏ bị chưởng lực này giày vò đến chết đi sống lại.

Âm phong chưởng? Không phải sớm đã thất truyền sao?” Đúng rồi, Niếp Vân Phi từng luyện qua, vết thương này của mình chính là lão ban tặng.

Thần y gật đầu nói: “Cái này chính là chỗ khiến tại hạ khó hiểu. Lúc cứu trị cho vị tiên sinh trên lầu kia, phát hiện tận phế phủ y có một cỗ hàn khí, nếu như tại hạ suy đoán không sai, hẳn là do âm phong chưởng. Nhưng rốt cuộc là người phương nào dùng âm phong chưởng đả thương y? Thật quái dị.”

Lăng Liệt nhớ tới cỗ hàn ý mình cảm thấy khi vận công chữa thương cho Luyện Vô Thương, có lẽ chính là âm phong hàn độc, thảo nào quen thuộc như vậy. Nhưng như vậy lại càng kỳ quái, Vô Thương cũng chưa từng trực tiếp giao đấu với Niếp Vân Phi, hàn độc trên người y từ đâu mà đến? Chẳng lẽ còn có người luyện môn võ công tà môn này?

“Mặc kệ những cái này, trước tiên phải trừ độc cho y đã.” Độc kia phát tác cũng không phải đùa.

Trên mặt thần y hiện lên vẻ xấu hổ: “Tại hạ bất tài, hàn độc này không thể trị hết, trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Thần y lắc đầu, thở dài một tiếng: “Trừ khi có hoả long châu của Thiên Sơn hoả long làm thuốc, mới có thể trị hết, nhưng hoả long kia chỉ là truyền thuyết mà thôi, dù là nguời sống lâu trên Thiên Sơn cũng chưa từng gặp qua, cũng không đáng tin.”

“Không đúng, ta từng trúng hàn độc, nhưng đã trị hết rồi.” Lăng Liệt càng nghe hắn nói càng thấy thái quá, nhịn không được lên tiếng.

“Cái gì?” Thần y ngẩn người, “Lời ấy của môn chủ có thật không? Không biết cao nhân giúp môn chủ là ai?” Trong thiên hạ còn có người y thuật cao hơn mình sao?

“Là Vô Thương đã cứu ta, vận công xua độc cho ta.”

Vô Thương? Chính là vị bệnh nhân trên lầu kia? Thần y cẩn cẩn dực dực hỏi: “Xin hỏi môn chủ, vị tiên sinh kia đã từng tập qua ‘Minh nhật thần công’ của Hạo Thiên Môn?”

“Đúng vậy, có cái gì không bình thường sao?”

Thần y thở dài: “Là như vậy, môn chủ, hàn độc trên người vị tiên sinh kia cũng không phải là bị người đả thương, âm phong hàn độc không thể giải, nhưng có thể thông qua ‘Minh nhật thần công’ chuyển sang người kẻ khác. Môn chủ, thứ cho tại hạ lớn mật suy đoán, độc trên người vị tiên sinh kia chính là môn chủ năm đó truyền cho y.”

Ngũ lôi oánh đính cũng không đủ để hình dung tâm tình Lăng Liệt lúc này, hắn vẫn luôn cho rằng độc trong người mình sớm đã được Luyện Vô Thương xua ra khỏi cơ thể, hoá thành mây khói. Nhưng sự thực không phải như vậy, hoá ra… hoá ra những năm gần đây Vô Thương một mực thay hắn chịu khổ, hắn lại hoàn toàn không biết!

Thần y đã rời khỏi, Lăng Liệt ngã ngồi trên cầu thang, trong đầu hỗn loạn.

Hắn nhớ tới sự lạnh lùng của Vô Thương khi năm đó mẫu thân dẫn hắn lên núi cầu y, vẫn tưởng rằng đó là bởi vì trong lòng Vô Thương căm hận, không chịu đi cứu hài tử của cừu nhân. Hoá ra không phải, Vô Thương biết nếu cứu hắn, sẽ cả đời bị hàn độc quấn thân!

Sớm nên nghĩ đến, Vô Thương thiện lương như vậy, sao lại thấy chết mà không cứu? Đó là bởi vì không thể cứu! Nực cười, mình lại cho rằng Vô Thương cố ý gây khó dễ, lại còn bức tử mẫu thân, trong lòng chỉ có oán hận, cũng không biết cảm kích!

Tâm tình Vô Thương khi đối mặt với những lời châm chọc của mình là như thế nào nhỉ? Lúc mình không hiểu chuyện năm lần bảy lượt bày trò tai quái giày vò đả kích Vô Thương, trong lòng y có bao nhiêu khổ? Nhưng y thuỷ chung lặng lẽ ẩn nhẫn, cái gì cũng không nói, thuỷ chung bảo vệ mình, giữ tròn lời hứa với mẫu thân.

Đột nhiên, trong đầu Lăng Liệt hiện lên một ý nghĩ, khiến hắn không khỏi rùng mình! Kết quả như vậy mẫu thân hẳn là biết rất rõ đi? Nhưng nàng vẫn kiến quyết đưa mình đi tìm Vô Thương, thậm chí không tiếc lấy sinh mệnh để uy hiếp!

Phản bội nhiều năm trước đã khiến nội tâm Vô Thương đau khổ, thê lương, cô tịch mà ẩn cư cả đời trong thâm sơn cùng cốc, mẫu thân lại có thể nào quyết tâm, lại một lần nữa bức bách Vô Thương?

Bình sinh lần đầu tiên, Lăng Liệt nổi lên hận ý với mẫu thân đã mất, hận nàng có thể nào ích kỷ như vậy, tàn nhẫn như vậy!

Nhưng nghĩ lại, mẫu thân nhìn thì nhu nhược, nhưng cá tính lại mạnh mẽ đến nam tử cũng không bằng, trong lòng nàng chỉ có phụ thân, mình, và Hạo Thiên Môn là quan trọng, nàng vì mình ngay cả tính mạng cũng không cần, sao còn có thể quan tâm người khác chứ? Thầm thở dài, bất kể thế nào, mẫu thân cũng là vì yêu thương mình, người trong thiên hạ có thể trách mẫu thân tâm ngoan, duy một mình mình không thể.

Phụ thân cô phụ Vô Thương, mẫu thân năm lần bảy lượt bức bách Vô Thương, mà người tổn thương Vô Thương nhiều nhất, lại chính là mình! Cả nhà bọn họ đều thiếu nợ Vô Thương nhiều lắm, nhiều đến kiếp sau cũng không trả hết!

Vô Thương! Bàn tay nắm chặt lại, lan can bằng gỗ vì không chịu nổi sức mạnh này, bị bóp thành từng mảnh vụn, bay tứ tung.

“A!” Kêu lên chính là tỳ nữ kia, trong tay nàng bưng chén thuốc, vốn định không kinh động đến Lăng Liệt lên lầu, lại suýt nữa bị vụn gỗ xoẹt qua mặt.

Phát hiện Lăng Liệt đang nhìn nàng, nàng vội vã hạ mi mắt. Hình như từ khi Luyện Vô Thương bị thương được đưa về, nàng lúc nào cũng tránh Lăng Liệt, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Tiểu Vãn.”

“Dạ.”

“Ngươi sớm biết rồi đúng không?”

“Cái… cái gì?” Tiểu Vãn lấy làm kinh hãi, tay run lên, chén thuốc kia đập vào khay.

Lăng Liệt đưa tay cầm chén thuốc, chậm rãi nói: “Ngươi sớm biết rằng Vô Thương không chỉ khôi phục võ công, còn có thể tự do rời khỏi nơi này đúng không? Thỉnh thoảng ta đến, ngươi toàn nói rằng y còn đang nghỉ ngơi, không muốn người quấy rầy, kỳ thực khi đó y căn bản không ở trên lầu, đúng không? Ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đó, còn không thành thật nói ra!” Nói đến câu sau, giọng điệu, nét mặt đã nghiêm lại.

Thanh thế môn chủ Hạo Môn giận dữ ra sao, Tiểu Vãn sợ đến toàn thân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất: “Môn chủ, môn chủ bớt giận, Tiểu Vãn không phải cố ý lừa gạt môn chủ, chỉ là, chỉ là trên người chủ tử có hàn độc, lúc phát tác sẽ rất khó chịu, Tiểu Vãn thực không đành lòng!”

Hoá ra Lăng Liệt vì để Vô Thương ở lại bên mình chưa hề giải độc “quỷ hoặc”, khiến võ công y hoàn toàn biến mất. Đây cũng là hại Luyện Vô Thương, hàn độc trong cơ thể y, nhất định phải dùng nội công thôi động đan dược chế từ hoả lưu ly mới có thể chống đỡ. Lần đầu tiên độc phát, Tiểu Vãn sợ đến mất bình tĩnh, nhưng Luyện Vô Thương một mực không cho nàng báo với Lăng Liệt. Tiểu Vãn không có cách nào, lại thương tiếc y, đành phải đáp ứng giúp y khôi phục võ công.

Luyện Vô Thương trước đây từng lấy hái thuốc làm nghề mưu sinh, tinh thông dược lý, Tiểu Vãn tìm dược liệu, y liền tự mình phối giải dược. Hạo Thiên Môn canh phòng mặc dù nghiêm, nhưng với võ công của Luyện Vô Thương, cũng không đáng lo chút nào, cho nên bị giam lỏng đã hơn một năm, thì đến phân nửa là có thể tự do hành tẩu.

Tâm y nhân hậu, biết được thủ đoạn của Hạo Thiên Môn tàn nhẫn, liền nhịn không được khi bọn họ hành động thì ra tay cứu người. Những lúc này, nếu Lăng Liệt đến thăm, Tiểu Vãn sẽ che giấu cho y. Lăng Liệt đối với Luyện Vô Thương vừa kính vừa yêu vừa hổ thẹn, việc nhỏ cũng không dám làm trái ý y.

Một ngày, Luyện Vô Thương vô tình gặp Nhâm Tiêu Dao và Liễu Thanh Y, ba người lưỡng minh nhất ám (hai người Nhâm Tiêu Dao, Liễu Thanh Y ở ngoài sáng, hợp thành Thanh Bạch song kiếm cứu người, còn Luyện Vô Thương thì ở trong tối, không lộ mặt, giúp đỡ hai người kia cứu người ~ Cám ơn bạn Lãng Du đã giải nghĩa chỗ này), cứu không ít anh hùng hào kiệt. Luyện Vô Thương dựa vào việc dễ dàng đi lại ở Hạo Thiên Môn, đối với hành động của Lăng Liệt biết rất rõ, nếu không phải lúc này Hạo Thiên Môn phong toả tin tức, chỉ có Lăng Liệt và ba đại đường chủ biết, bí mật của y cũng sẽ không bại lộ.

Tiểu Vãn nói xong nơm nớp lo sợ, vốn tưởng rằng Lăng Liệt sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ hắn chỉ chán nản thở dài, nói: “Ngươi lui xuống đi, dược ta sẽ tự mình mang lên.”

Lá gan Tiểu Vãn dường như lớn hơn chút, nói: “Môn chủ, ngài đừng trách chủ tử, Tiểu Vãn biết trong lòng y kỳ thực đối với ngài rất tốt.”

Lăng Liệt lộ ra một tia cười khổ, lại không nói gì. Công việc của Tiểu Vãn đột nhiên ít đi rất nhiều, bởi vì chiếu cố cuộc sống của Luyện Vô Thương hầu như bị Lăng Liệt ôm lấy. Từ uy dược, ăn cơm đến rửa mặt, lau người, mọi việc lớn nhỏ, đều qua tay Lăng Liệt. Tiểu Vãn không ngờ, môn chủ trong đầu nàng như ma quân, lại có thể ôn nhu săn sóc như vậy, ngay cả nàng suýt nữa cũng bị cảm động, chỉ mong Luyện Vô Thương mau tỉnh lại, hai người hoà thuận.

“Môn chủ, môn chủ, chủ tử tỉnh rồi!”

Lăng Liệt đang cúi đầu trên bàn ngủ, nghe được tiếng kêu nhảy dựng lên, lao thẳng đến giường.

Ngủ say năm ngày, Luyện Vô Thương cuối cùng cũng tỉnh lại, cùng Lăng Liệt mới tới bốn mắt nhìn nhau, nhất thời đều không nói gì.

Lăng Liệt ôn nhu nói: “Cảm thấy thế nào? Mấy ngày nay ngươi chỉ có thể dựa vào canh sâm mà sống, nhất định là đói bụng đi? Tiểu Vãn, đi nấu bát chè hạt sen mang lên.” Nói xong, lại khẽ nở nụ cười, “Kỳ thực cháo gà là bổ nhất, nhưng ta biết, ngươi không thích ăn mặn.”

Nói liên miên một đống, Luyện Vô Thương lại chỉ bình tĩnh nhìn hắn, không ừ không hử, bộ dạng tươi cười của Lăng Liệt rốt cuộc không giữ nổi nữa.

“Ngươi đều đã biết?”

Lăng Liệt gật đầu.

“Ngươi không tức giận? Ta phá chuyện của ngươi.”

Vẻ mặt Lăng Liệt buồn bã: “Sai trước là ta, ta có tư cách gì tức giận? Ta chỉ có một việc muốn hỏi ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

“Sau khi ngươi khôi phục võ công, nơi này cũng không làm khó được ngươi, vì sao ngươi không rời đi?” Khi hỏi câu này, Lăng Liệt chỉ cảm thấy tâm mình cũng đang run run.

Luyện Vô Thương trầm mặc một lúc, quay đầu đi: “Nếu ta đi, mạng của Tiểu Vãn khó giữ được, ta không thể hại nàng.”

“Chỉ như vậy?”

“Sau đó ta thấy ngươi làm điều ngang ngược, giết chóc khắp nơi, ta muốn ở lại bên cạnh ngươi, có lẽ có thể cứu một số người.”

Giống như nước lạnh, Lăng Liệt run rẩy nói: “Ngươi ở lại đây, là muốn điều tra tin tức, giúp kẻ khác đối phó ta?” Hắn dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra được những lời này, chỉ cảm thấy tâm bị nghìn đao vạn đao hung hăng chém.

Luyện Vô Thương do dự, chậm rãi gật đầu.

“A, ha ha, vừa nãy lúc hỏi ngươi, ta còn hy vọng ngươi sẽ nói, là bởi vì luyến tiếc ta mới không rời đi. Kỳ thực ta sớm nên biết, ta tổn thương ngươi sâu như vậy, ngươi chỉ hận không thể vĩnh viễn không nhìn thấy ta.” Lăng Liệt cũng không rõ mình vì sao lại cười, hắn rõ ràng là muốn khóc. Hoá ra bị người mình yêu nhất phản bội đau khổ như vậy, đau đến tận tâm tận phế, mình cuối cùng cũng đã nếm trải.

Lăng Liệt đứng dậy, tiếp tục đối mặt với lời nói của Vô Thương, hắn không dám khẳng định mình có phát cuồng không. Hắn xoay người, đột nhiên lại nghĩ tới một việc: “Vì sao ngươi không nói cho ta biết, ngươi kỳ thực đã đem hàn độc của ta chuyển sang người mình?”

Luyện Vô Thương hỏi lại: “Ta nói, ngươi sẽ để ta rời đi sao?”

Vẻ mặt Lăng Liệt trắng bệch, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, hồi lâu, mới chua xót hỏi: “Ngươi muốn rời khỏi ta như vậy?”

Luyện Vô Thương không nói gì, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn hắn.

Lăng Liệt bỗng xông về phía trước nhào vào đầu giường, hai gối quỳ xuống, cầm tay Luyện Vô Thương, khẩn thiết nói: “Nếu như ta quỳ xuống van xin ngươi, ngươi có thể đáp ứng lưu lại không? Có thể tha thứ cho ta không? Vô Thương, ta thực sự không thể không có ngươi!”

Luyện Vô Thương nhìn hắn, có chút thương cảm, có chút bất đắc dĩ, lắc đầu: “Muộn, quá muộn rồi!” Khẽ gạt tay.

Lăng Liệt thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, vẻ mặt như tro tàn. Hồi lâu, hắn khẽ nói: “Ngươi muốn trở về bên cạnh Nhâm Tiêu Dao kia thế sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Luyện Vô Thương ngẩn người, không biết hắn vì sao lại nhắc tới Nhâm Tiêu Dao.

Lăng Liệt chợt cười ha ha: “Được rồi, để ta nói cho Nhâm Tiêu Dao, bảo hắn đến đưa ngươi đi.”

“Ngươi lại có âm mưu gì?” Lẽ nào hắn lại muốn dùng mình làm mồi dụ? Luyện Vô Thương vừa nghĩ như vậy, trong lòng liền nguội lạnh.

Lăng Liệt chậm rãi đứng lên, nói: “Ngươi yên tâm, lúc này không phải bẫy. Chỉ cần hắn có gan đến, chỉ cần hắn chịu bất chấp nguy hiểm vì ngươi, không tiếc hi sinh tính mạng, ta sẽ thả các ngươi đi, cho các ngươi ── song túc song phi!” Nghiến răng nói xong mấy chữ này, Lăng Liệt vẻ mặt kiên quyết, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu.



Nhâm Tiêu Dao thực sự tới, ngày thứ hai sau khi Lăng Liệt đưa tin, một người, đơn thương độc mã, một mình xông vào Hạo Thiên Môn. Thực sự rất có khí phách, rất gan dạ, rất thâm tình ──

Lăng Liệt ngồi giữa đại sảnh đem lưng dựa lên ghế, lạnh lùng quan sát nam nhân thân vùi trận địa vẫn còn bình tĩnh này.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lăng Liệt đã không có thiện cảm đối với Nhâm Tiêu Dao. Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ, đó là đố kỵ. Tên gia hoả gọi là Nhâm Tiêu Dao này, không chỉ tướng mạo tuấn nhã, mà còn có võ công cao cường, lại có phong độ, có giáo dưỡng, bất kể lúc nào cũng không chê vào đâu được. Giống như bây giờ!

Khó trách Vô Thương cuối cùng lại chọn hắn, trong lòng Lăng Liệt vừa đau khổ vừa chua xót, hắn thực sự hy vọng Nhâm Tiêu Dao không tới, để hắn có thể công khai nói cho Luyện Vô Thương: nam nhân này căn bản không đáng để ngươi yêu!

Hắn chăm chú nhìn Nhâm Tiêu Dao, giống như muốn xuyên thủng đối phương, hồi lâu, đau buồn nói: “Ngươi không nghĩ rằng đây có thể là một cái bẫy sao?”

Nhâm Tiêu Dao khẽ cười: “Đã nghĩ.”

“Vậy còn dám tới?”

“Không thể không đến.”

Lăng Liệt nhắm mắt lại, dường như thất bại thở dài: “Y ở Trữ Tâm các, ngươi đi gặp y đi.” Tử Thần đừng ngoài cửa chính, trước mặt y là một cỗ xe ngựa.

Chỉ chốc lát sau, Lam Điện từ bên trong đi ra, theo sau là Nhâm Tiêu Dao. Trên tay Nhâm Tiêu Dao ôm một người.

Thấy người này, trong mắt Tử Thần kìm không được hiện lên một tia hận ý. Rốt cuộc chủ nhân thương y cái gì? Mỗi lần chủ nhân rời khỏi Trữ Tâm các, tâm tình đều nặng trĩu như vậy, y rõ ràng chưa từng khiến chủ nhân vui vẻ. Y chưa từng làm cái gì vì Hạo Thiên Môn, chưa từng làm cái gì vì chủ nhân, thậm chí còn đối địch với chủ nhân, y dựa vào cái gì để chủ nhân yêu y sâu sắc?

Bất quá, hiện tại sẽ không, chủ nhân cuối cùng cũng chán ghét y, muốn y rời đi.

“Đây là xe ngựa đã chuẩn bị tốt, thân thể y cũng không thích hợp đi bộ.” Lam Điện nói.

Nhâm Tiêu Dao gật đầu, ôm Luyện Vô Thương lên xe, nhẹ giọng nói: “Ngươi thực sự quyết định rời khỏi đây? Không nói rõ ràng với hắn?”

Luyện Vô Thương quay đầu nhìn thoáng qua cánh cổng kia, buồn bã lắc đầu.

Nhâm Tiêu Dao thở dài, đặt Luyện Vô Thương vào xe, mình cũng theo lên.

Lam Điện chỉ chờ hai người bọn họ cùng nhau ngồi lên xe, xa phu đánh xe đi, liền có thể trở về, vậy mà không ngờ Nhâm Tiêu Dao lại chậm rãi lui ra.

Không chỉ y đi ra, Luyện Vô Thương cũng đi ra. Thương thế của y vẫn còn rất nặng, tự mình đi lại vẫn rất khó khăn, y là bị người ép ra! Đao đặt ngang cổ, bị kéo ra. Đối phương vì sợ y phán kháng, đã điểm trọng huyệt trên người y.

Trong xe cư nhiên sớm đã có người! Lam Điện khiếp sợ nhìn về phía Tử Thần.

Xe là Tử Thần tìm tới, nhưng chính y cũng đã ngây người.

Ép Luyện Vô Thương chính là một nữ tử, lộ ra khuôn mặt sần sùi, giống như da quýt sấy, xấu xí không gì tả được, ba người ở đây đều không biết ả là ai.

“Ngươi là ai? Có chuyện gì từ từ nói, buông y ra!” Nhâm Tiêu Dao chiếu theo chỉ thị của nữ tử này lui ra ngoài một trượng, mắt thấy cương đao kia đã đặt trên cổ Luyện Vô Thương làm chảy ra một tia máu, tâm hắn cũng theo đó đau đớn.

“Bớt nói lời vô ích, mau gọi Lăng Liệt ra đây!” Nữ tử này vừa lên tiếng, thanh âm lại trong trẻo như vàng anh, hoàn toàn đối lập với bề ngoài của ả.

Lăng Liệt đã sớm được người bẩm báo đi ra, vừa thấy tình thế này, biến sắc, quát: “Mau buông tay!”

Một tiếng này khí thế mười phần, tay ả kia bị chấn động thoáng cái run lên. Ả hướng về phía Lăng Liệt, trên mặt tràn đầy oán độc, nghiến răng nói: “Ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.”

Lăng Liệt ngẩn người: “Ngươi biết ta?”

Ả kia hắc hắc cười lạnh: “Ngươi đã quên ta? Ta cho tới giờ không dám quên ngươi. Nằm mơ cũng nghĩ làm sao có thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi! Hừ hừ, ta là Niếp Uyển Dao!”

Ba chữ “Niếp Uyển Dao” này, thực khiến Lăng Liệt lấy làm kinh hãi. Ngày đó tàn sát Phượng Hoàng sơn trang, quả thực không phát hiện thi thể Niếp Uyển Dao, sau đó cũng không có tin tức của ả, không ngờ lại xuất hiện ở đây! Hắn tỉ mỉ quan sát, thế nào cũng không thể đem nữ tử xấu xí này đặt cùng một chỗ với Niếp Uyển Dao.

“Ngươi không nhận ra ta sao? Nếu không như vậy, có thể nào thoát khỏi sự truy sát của ngươi? Ngươi tìm ta khắp nơi, lại không ngờ ta trốn ở ngay trước mắt ngươi đi?”

Lam Điện nhìn quần áo ả, chợt nhớ tới đây là trang phục của phòng giặt. Bước lên một bước, thầm bẩm bảo cho Lăng Liệt.

Lăng Liệt lại không quan tâm những cái này, hắn chỉ thấy Luyện Vô Thương bị thanh đao kia uy hiếp đến mức khó thở, trầm giọng nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Mau thả y ra!”

Niếp Uyển Dao cười khanh khách: “Ngươi rất yêu y đi? Nếu như ta giết y, ngươi sẽ ra sao nhỉ?”

“Ngươi dám!”

Vẻ mặt Niếp Uyển Dao biến đổi, lạnh lùng nói: “Ta có cái gì không dám? Ngươi nhìn ta hiện tại biến thành thế này, thì còn sợ cái gì?”

Một nữ nhân coi trọng nhất chính là dung mạo của mình, Niếp Uyển Dao này vì báo thù, để chui vào Hạo Thiên Môn, ngay cả dung mạo cũng có thể phá huỷ, còn có cái gì không dám làm chứ? Vẻ mặt Lăng Liệt trắng bệch, song quyền nắm chặt. Hồi lâu, mới nói: “Vậy ra điều kiện đi, sao mới chịu thả người?”

Niếp Uyển Dao nhìn mắt Lăng Liệt, lại nhìn Luyện Vô Thương, cười nhạo: “Không ngờ ngươi đối với y là thật tâm. Nếu như ta muốn ngươi một mạng đổi một mạng? Dùng mạng của ngươi đổi mạng của y.”

Còn không chờ Lăng Liệt trả lời, Lam Điện và Tử Thần đã cùng kêu lên: “Ngươi nói càn gì đó?”

Niếp Uyển Dao gật đầu: “Muốn ngươi tự tay kết liễu tính mạng mình, thực sự khó khăn. Hơn nữa người này cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, ngươi chắc chắn cảm thấy không có lời. Như vậy đi, ta muốn một cánh tay của ngươi, thế nào?”

Tử Thần nghiến răng nói: “Xú bà nương, ta liều mạng với ngươi!” Phi thân xông về phía trước. Y cũng mặc kệ tính mạng Luyện Vô Thương còn ở trong tay người ta, chết đi là tốt nhất, đỡ cho môn chủ bị người uy hiếp.

Tay áo Lăng Liệt vung lên, mang theo một đạo kình phong, đánh Tử Thần ra ngoài hai trượng.

“Nghĩ xong chưa? Một cánh tay đổi nửa cái mạng. Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn, không bằng như vậy, trước tiên ta rạch vài nhát trên mặt y, nói không chừng chờ ta rạch xong, ngươi cũng suy nghĩ xong.”

Mắt thấy mũi đao sáng loáng kia huơ qua huơ lại trên khuôn mặt tái nhợt của Luyện Vô Thương, Nhâm Tiêu Dao la lên: “Không được!”

Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Lăng Liệt, vẫy tay: “Lam Điện, lấy đao đến.”

“Chủ, chủ nhân.” Nằm mơ cũng không ngờ, chủ nhân kiêu ngạo lãnh khốc cư nhiên chịu vì người khác mất đi một cánh tay, Lam Điện cả kinh nói năng lộn xộn. Đây thực sự là chủ nhân hắn biết sao?

“Không được.” Ngăn lại cư nhiên là Nhâm Tiêu Dao, “Ả hận ngươi thấu xuơng, cho dù ngươi chặt tay, ả cũng sẽ không bỏ qua Vô Thương.”

Kỳ thực Lăng Liệt sao lại không biết dụng tâm của Niếp Uyển Dao? Nữ tử này hận không thể toả cốt dương hôi (bẻ xương, hất tro cốt đi) mình, khó khăn lắm mới đợi được thời cơ, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Mục đích của ả không phải là cánh tay này, mà là muốn thăm dò địa vị của Luyện Vô Thương trong lòng Lăng Liệt, xem thứ trong tay ả có bao nhiêu trọng lượng!

Niếp Uyển Dao bị đâm trúng tim đen, cũng không bối rối, nhàn nhạt nói: “Không biết rạch thế nào cho đẹp nhỉ?” Tay vừa nhấc lên, mũi đao đặt lên mặt Luyện Vô Thương, khẽ ấn một chút, vẽ ra một tia máu.

“Dừng tay, ta cho ngươi!” Bước chân Lăng Liệt khẽ nhích, rút bội kiếm bên hông Nhâm Tiêu Dao ra, cắn răng, hướng cánh tay trái mình chém xuống!

Tử Thần vừa mới đứng lên, thấy cảnh tượng này, hét thảm một tiếng, suýt nữa bất tỉnh; Nhâm Tiêu Dao và Lam Điện đều kinh hô, không dám nhìn nữa; Niếp Uyển Dao cười ha ha, tràn đầy khoái ý, chỉ cảm thấy khổ cực một năm cuối cùng cũng có ý nghĩa.

Lúc Lăng Liệt chặt một đao này, hắn chợt cảm thấy rất bình tĩnh: Vô Thương, ta yêu ngươi, vì ngươi ta có thể chặt đứt một tay, Tiêu Dao của ngươi có thể làm như vậy không? Hắn bỗng rất muốn nhìn vẻ mặt Luyện Vô Thương, muốn nhìn xem y có đau lòng vì mình không, có hối hận vì rời khỏi mình không…

“Dừng tay!”

Đó là tiếng Luyện Vô Thương, Lăng Liệt cả kinh dừng tay.

Luyện Vô Thương vốn bị điểm huyệt đạo, ngay cả nói cũng không thể nói vậy mà lại di chuyển! Khuỷu tay y thu lại, đánh vào bụng Niếp Uyển Dao, thừa dịp ả hoảng hốt, lấy tay đoạt đao qua.

Lăng Liệt đâu chịu bỏ qua thời cơ như vậy? Bước lên một bước, đánh một chưởng vào ngực Niếp Uyển Dao. Trong lúc nguy hiểm, ra tay cũng không lưu tình, đã dùng mười phần công lực.

Thân thể Niếp Uyển Dao bay lên, rồi nặng nề rơi xuống mặt đất, đã tắt thở. Con mắt của ả vẫn mở lớn, đến chết cũng không rõ, vì sao ả nằm gai nếm mật, vẫn không thể đả thương Lăng Liệt một li? Vì sao loại người giống như Lăng Liệt, lại có người bất chấp tính mạng bảo vệ hắn.

“Lăng Liệt, ngươi mau tới.” Nhâm Tiêu Dao đỡ lấy Luyện Vô Thương, vẻ mặt lo lắng. Máu đang không ngừng chảy ra từ khoé miệng Luyện Vô Thương, nhiễm đỏ bả vai. Nội thương của y vốn chưa phục hồi, hiện tại tự vận công giải huyệt đạo, kỳ kinh bát mạch đảo ngược, đã như nỏ mạnh hết đà.

Lăng Liệt trừng con mắt đầy tơ máu, hướng về phía Lam Điện quát: “Còn ngốc lăng cái gì? Mau gọi đại phu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện