Tùy Tiện Phóng Hỏa
Chương 42: Bão táp giá trị con người (3)
Cứ như vậy bị chèn ép đến hơn mười một giờ cô mới xem
như thuận lợi thoát khỏi sự truy hỏi của dân chúng.
Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳng tới dưới lầu Ký túc xá. Mục Mục vừa xuống xe Giai Hòa đã nghe có người gọi tên mình. Quay đầu lại, là bạn học thời Trung học, cô cố gắng nhớ tên rồi mới lên tiếng.
Thật là đầu heo óc chó mà, vài năm trước còn đi dự hôn lễ của cậu ta tụ tập náo nhiệt một phen.
Người đàn ông đi tới, cười chào: “Quên mình rồi sao?”
Giai Hòa cười cười, mở cửa xuống xe, nói sao lại có thể quên được chứ. Anh chàng vừa định nói thêm gì đó, một cô gái trẻ nhảy từ ký túc xá ra, ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai vậy?” Nói xong mới liếc mắt qua Giai Hòa, lại nhìn xe của cô.
Giai Hòa nhìn cánh tay mảnh khảnh kia quấn quanh, đầu óc phình ra, rốt cuộc đã hiểu.
Mục Mục ngược lại ôm cặp sách không nói câu nào, mãi cho đến hai người kia đi khuất mới hừ một tiếng: “Đó là bạn học của em.” Giai Hòa bình tĩnh gật đầu rồi nói với cô bé: “Đó cũng là bạn học của chị.” Mục Mục thực khinh bỉ nhìn cô một cái: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Không có đức gì hết.” Giai Hòa im lặng nhìn cô nhỏ, bạn học của mày cũng không phải loại gì tốt.
Những chuyện như thế này nghe cũng không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó chính là bạn học mình, cô bé ôm tay kia cũng là thiếu nữ đương lớn như Mục Mục, trong lòng cứ thấy gì đó không tự nhiên. Mục Mục khinh bỉ nói tiếp: “Nhưng mà bạn học của chị rất có tiền, không có dịp gì cũng mua cho mấy C [1]lận.” Giai Hòa lập tức cảnh giác: “Em đừng có làm bậy gì, ông ngoại mà biết nhất định bệnh tim sẽ tái phát.” Mục Mục gật gật đầu: “Em mà muốn tìm chị là được, tìm mấy ông chú kiểu này làm gì.”
Tao cũng có phải người giàu có đâu, trong lòng Giai Hòa đổ máu, lại còn phải gắng gượng giáo dục cô bé: “Còn nữa, mẹ em vừa mới bảo chị nhắn dùm, có bạn trai cũng không sao, nhưng mà đừng tùy tiện,” Cô cảm thấy mấy lời này cũng không quá đáng gì, lại bổ sung thêm một câu kinh nghiệm: “Chị có một người bạn ở công ty, phương diện kia cực kỳ bảo thủ, cuối cùng cũng gả cho một người tốt. Không lừa em, em phải biết tự bảo vệ mình.”
Mục Mục vỗ vai của cô: “Chị già à, có phải chị đang ám chỉ em, chẳng phải chị dựa vào cái đó mà bỏ tù Dịch Văn Trạch sao? Lần sau thì nói trắng ra đi, không nên mịt mờ như vậy.”
…
Quả thật năm năm giữa hai thế hệ đã có một vạch khoảng cách, mười năm lại thành một cái hố sâu.
Giai Hòa quyết đoán buông tha cho việc thuyết giáo này nọ, nhanh chóng rời đi.
Người đi chuyến bay đêm không nhiều lắm, bãi đỗ xe khá vắng vẻ.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch lên xe, cô mới đột nhiên phản ứng lại. Thời gian như vậy rất ngượng ngùng, chẳng lẽ chính mình muốn ở chỗ đó của anh? Nghĩ đến từ “ở” này, lập tức liên tưởng tới đêm hôm đó…Cả người đều cảm thấy kỳ kỳ làm sao. Im lặng một hồi, cô mới quay đầu hỏi anh: “Anh đói không? Trong công ty có gì ăn không?” Nếu không có thì phải đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ về.
Dịch Văn Trạch không nói chuyện, nhìn cô cười cười.
Ầy, đây là cái ý tứ gì?
Sau đó…mãi cho đến khi xe chạy thẳng tới đến một tiểu khu là lạ, cô mới nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi anh: “Anh lại có một cái nhà nữa à?” Thật đúng là thỏ khôn có ba hang. Nhưng mà phòng trong công ty là nơi anh hay thường ở lại nhất, Bắc Kinh có nhà cũng không nên ở đó một mình đi?
Anh ừ, tắt máy xuống xe, xách hành lý lên lầu.
Giai Hòa đi theo anh vào cửa, toàn bộ phòng khách trống trải như lễ đường lớn. Sở dĩ nói như vậy bởi vì một đồ dùng trong nhà cũng không thấy bóng dáng. Ánh đèn chiếu vào sàn nhà màu đỏ sậm, vô cùng sạch sẽ, dường như chưa có ai bước vào.
Cô mở tù giày ra, không có dép đi trong nhà: “Anh xác định là đêm nay muốn ở đây sao?” Phía sau có âm thanh buông hành lý xuống, sau đó cô cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, được Dịch Văn Trạch bế lên: “Thích không?”
Thích không…
Tầm mắt Giai Hòa dừng ở cổ áo của anh, trong lòng còn có một bé thiên sứ đập cánh, không ngừng hỏi cô thích không thích không. Sau đó ngón tay Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng chạm vào môi cô, lập lại câu hỏi vừa nãy: “Thích không?”
Chỉ một động tác, tất cả mọi xúc cảm của Giai Hòa ngưng tụ cả vào ngón tay anh đương đặt trên môi mình, trong lòng ào đến từng đợt chột dạ, âm thầm vâng một tiếng, nhưng không phát ra thanh âm.
Anh vẫn nhẹ nhàng mơn trơn môi cô, Giai Hòa chỉ cảm thấy động tác này rất mờ ám, tâm hung ác cắn tay anh một miếng, gắng gượng vui đùa: “Đừng nói là cho em, mua cho em.” Cô nói xong, chỉ cảm thấy cổ chát chát, sau đó được anh bế xuyên qua phòng khách, đi ngang qua phòng ăn cùng vài phòng đã đóng chặt cửa, vào phòng ngủ chính: “Là mua cho em, nhưng mà hai chúng ta cùng ở với nhau.”
Cùng ở với nhau a…
Giai Hòa cảm thấy bên trong tai mình có tiếng ong ong, những bong bóng màu hồng nhạt không ngừng bay tới bay lui trước mắt cô, cuối cùng còn không quên duy trì lý trí: “Nhà em ở Thượng Hải làm sao bây giờ, nếu không bán rồi hai ta chia một nửa đi?” Nói xong mới phát hiện mình đang nói một vấn đề, nhà mình nhỏ đến vậy, bán xong phỏng chừng cũng chỉ có thể trả một phần ba. Đang lúc trong đầu còn đang nhanh chóng đổi tài sản, anh mới nói: “Đàn ông Trung Quốc từ xưa đến nay đều nhận giáo dục truyền thống tốt đẹp, chính là mua nhà, cưới vợ và sinh sinh con. Vợ à, em chỉ cần tập trung làm tốt chuyện cuối cùng là được.”
Cô à một tiếng, hoàn toàn ‘yển kỳ tức cổ’ (xếp cờ im trống.)
Phòng ngủ lại có đặt một chiếc giường, chỉ có một chiếc giường mà thôi.
Mãi cho đến lúc được anh đặt lên giường, Dịch Văn Trạch mới ngồi xuống hỏi: “Em muốn tắm trước không?” Ánh mắt Giai Hòa mơ hồ, nhìn chung quanh: “Anh xem một nghèo hai túng như thế này có thể tắm rửa sao?”
Nửa đêm hơn hai giờ, chẳng lẽ thật phải đi cửa hàng tiện lợi mua nhu yếu phẩm hay sao?
“Trong phòng tắm hẳn là đầy đủ cả,” Anh đứng lên, “Trong vali anh có quần áo của em, còn có cả kính sát tròng.” Giai Hòa cảm thấy mờ mịt, vâng một câu, đờ đẫn như khúc gỗ đi vào phòng tắm.
Quả thật đầy đủ mọi thứ a. Giai Hòa nhìn nhìn những chai sữa tắm cùng dầu gội đầu chưa mờ, còn có cả khăn tắm, càng mờ mịt. Vặn nước, rất nhanh đã bốc lên làn khói trắng mỏng. Lúc này Dịch Văn Trạch mới gõ cửa đưa quần áo vào, Giai Hòa cầm lấy từ khe cửa, vừa nhìn thoáng qua liền sụp đổ. Ai có thể nói cho cô, mấy cái quần áo trong ngoài chưa gỡ nhãn mác đó là ai đã đi mua…
Chú thỏ con vừa tới cửa, vạc đã nấu xong nước, đồ gia vị đầy đủ, dao nĩa vào chỗ.
Đây chính là cảm giác hiện tại của Giai Hòa.
Cô nhìn cánh cửa kia, đóng hay khóa cũng phải ‘bồi hồi’ nửa tiếng, cảm thấy chính mình đang bị tra tấn đến điên rồi.
Sau đó hạ quyết tâm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra cũng thành thành thật thật bỏ nhãn quần áo, ngay cả nút cuối cùng trên chiếc áo hở cổ cũng cài lại cẩn thận mới chầm chậm đi ra ngoài.
Không có dép đi trong nhà, chỉ có thể chân trần đi lên sàn, để lại một hàng nước đọng.
Cô ngẩng đầu muốn nói, mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang cởi quần áo, nửa người trên đã phong cảnh thoáng đãng, quần jeans cũng đã tháo thắt lưng, mỗi bước đi là chiếc quần lại rớt xuống một tý. Ánh đèn không sáng cũng không tối, vừa đủ. Anh nhìn Giai Hòa: “Rất lạnh sao?”…Giai Hòa máy mắt mấy cái, lại máy mắt mấy cái, vô cùng mất tự nhiên bảo một chút, sao đó nghiêm trang đi đến cái vật duy nhất có trong phòng, một cái giường vô cùng lớn.
Tuyệt đối là cố ý, cố ý!
Anh không thể vào phòng tắm rồi mới cởi quần áo sao?
Cạch một tiếng, anh đã đóng cửa lại sau lưng cô.
Đến lúc này hai mắt Giai Hòa mới đẫm lệ ngồi lên giường. Giường thật lớn trong phòng thật lớn, ngoài ra không còn một cái gì khác. Ngay cả mượn cơ hội xem tivi dời sức chú ý đi cũng không có.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch tắm xong đi ra, cô vẫn cúi đầu ngoan ngoãn ngồi, chân cọ cọ lên sàn, thật ra toàn thân đã cứng ngắc đến phát mệt. Hoàn toàn không giống như lần đầu tiên, tuyệt đối là anh thừa dịp mình đang đau răng mà ra tay đánh lén, nhưng lần này là tắm rửa bắt đầu đâu vào đấy…Ầy, cùng đợi.
Giai Hòa thấy chân Dịch Văn Trạch tới gần, đang đứng trước mặt mình: “Ngày mai em đi mua đồ nội thất?”
“Mua nội thất?” Đến lúc này Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, nhìn anh đang dùng khăn tắm lau tóc, sau đó…sau đó hoàn toàn ăn món mặn. Chính mình mặc nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, vậy mà anh cái gì cũng không mặc…
“Lên giường nói, đã khuya.”
Giai Hòa ừm một tiếng, từ từ cúi đầu, rất chậm rất chậm cởi quần áo.
Vừa mới cởi áo ngoài mà đã bắt đầu đổ mồ hôi, bi ai mặc niệm đã tắm rửa sạch sẽ…Dịch Văn Trạch nhìn cô bày ra dáng vẻ như sơn dương chờ làm thịt, hai tai đều đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên, trực tiếp ôm cô lên giường, thay cô cởi từng thứ một ra.
“Để em tự làm đi…” Giai Hòa cảm thấy không phải anh đang cởi đồ mà còn ‘bất động thanh sắc’ làm chút chuyện gì khác.
“Em quá chậm, vợ à.” Dường như anh đang cười, “Anh mệt chết được.”
Cái này gọi là mệt mỏi sao?
Giai Hòa nhận mệnh ôm anh, vẫn là không khống chế được, từ đầu ngón tay cho đến trái tim đều run run. Rõ ràng đang là mùa thu nhưng rất nhanh lại nóng đến không chịu được, cơ hồ có thể cảm giác mồ hôi đã nhỏ xuống.
Mãi cho đến khi tay anh áp sau cổ, cúi người xuống dưới, Giai Hòa mới trừng mắt nhìn: “Cái đó đó, anh quên cái gì rồi kìa.” Anh cố ý cười: “Cái gì?” Giai Hòa trốn tránh: “Không phải là anh không chuẩn bị đồ đạc đó chứ, quên mất cái quan trọng nhất đó?”
“Vợ à, anh có một đứa cháu trai rất đáng yêu,” Anh nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cô, “Đã sắp hai tuổi.”
Giai Hòa ừ, trong giọng nói có âm rung, không nên làm như vậy để phân tán lực chú ý a…
“Em xem, anh đã hơn ba mươi tuổi.” Dịch Văn Trạch cúi đầu, hoàn toàn giữ lấy môi cô. Khớp hàm Giai Hòa như nhũn ra, chỉ còn nhớ đến câu sau cùng của anh. Mãi cho đến khi hoàn toàn xâm nhập, anh mới hoàn thành nửa câu sau: “Nên muốn có con.”
…
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc đã bế Giai Hòa đi tắm rửa, ngay cả mí mắt cô đều dính chặt vào nhau, cả người co mình trong bồn tắm lớn, thấp giọng thì thào, về sau nhất định phải đi thăm trường quay nhiều hơn, không thể lâu như vậy mới gặp một lần, đáng sợ…
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao cô mới thức dậy.
Bởi vì mỏi mắt, lúc đeo kính sát tròng mang theo không ngừng chảy nước mắt, đỏ lên như thỏ con. Dịch Văn Trạch thực kinh ngạc hỏi em làm sao vậy? Giai Hòa lập tức phẫn hận nhìn anh, một đêm không ngủ, không đeo kính nổi nữa.
Lúc hai người đi mua đồ đều tách riêng ra. Giai Hòa nhìn mà thích liền gọi điện thoại cho anh, nói cho anh phải đi như thế nào, nhãn hiệu nào, sau đó lại chuyển sang địa phương chiến đấu khác. Vốn nghĩ sau đó phải bàn bạc một phen, cuối cùng phát hiện anh đều mua sạch, cô chỉ có thể thật cẩn thận nhớ lại mình đã chọn cái gì, tuyệt đối không nên đề xuất những món đồ không tác dụng.
Đang mua bình nước, lúc đứng ở tiền sảnh nghỉ ngơi, bỗng có cuộc gọi từ Tiêu Dư: “Làm cái gì thế?”
“Mua nội thất.” Giai Hòa thành thật khai báo.
“Thật đúng là nhanh đó nha,” Tiêu Dư cảm thán, “Đừng có mà lần sau gọi điện cho mi là đang kiểm tra thai kỳ đi?” Giai Hòa suýt chút nữa làm rơi chai thủy tinh, chợt nhớ tới đêm qua, tim đập bùm bùm, chột dạ không thôi.
“Sáng nay còn nghe nói một cặp vợ chồng ngôi sao vừa ly hôn, khách hàng của bọn ta giận tím mặt, bảo quảng cáo vừa lên sóng đã ly hôn, đang thương lượng với công ty bọn ta, yêu cầu người ta bồi thường tiền,” Bên kia thở dài một hơi, “Nửa năm trước gia đình còn hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, giờ lại như vậy, ta đổ mồ hôi dùm mi đó.”
Cô tựa vào hàng rào, nhìn bên trong tốp năm tốp ba đi ngang qua.
Từ xa có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang đi vào lầu hai, tựa hồ như đang nhìn cô chọn đồ dùng. Để tránh nghi ngờ, bên cạnh anh, ngoài A Thanh còn có vài người khác. Những người bán hàng đều vui vẻ, rất là nhiệt tình bước lên giới thiệu, còn để vài nhân viên phụ trách việc canh giữ bên ngoài, ngăn người khác chụp ảnh.
Chỉ nhìn xa như vậy, có cảm giác sao mà cách biệt.
Giai Hòa lắc lắc đầu, đập nát cái vấn đề hoàn toàn không thực tế này: “Cùng với một người bình thường yêu nhau rồi kết hôn, khắp nơi người ta đều chia tay ly hôn. Hồi sáng ta còn gặp một người bạn học đã kết hôn đi tìm sinh viên đó.”
Tiêu Dư đang cười, sau đó ngắt điện thoại.
Trong đại sảnh đang mở một bài hát cũ của Jay Chou. Cô tựa người vào lan can, cắn miệng bình, cuối cùng chỉ nghe vào một câu: Em yêu cách anh thuộc về em giữa đám đông người qua.
Lúc đưa Mục Mục trở về trường, xe trực tiếp chạy thẳng tới dưới lầu Ký túc xá. Mục Mục vừa xuống xe Giai Hòa đã nghe có người gọi tên mình. Quay đầu lại, là bạn học thời Trung học, cô cố gắng nhớ tên rồi mới lên tiếng.
Thật là đầu heo óc chó mà, vài năm trước còn đi dự hôn lễ của cậu ta tụ tập náo nhiệt một phen.
Người đàn ông đi tới, cười chào: “Quên mình rồi sao?”
Giai Hòa cười cười, mở cửa xuống xe, nói sao lại có thể quên được chứ. Anh chàng vừa định nói thêm gì đó, một cô gái trẻ nhảy từ ký túc xá ra, ôm lấy cánh tay anh ta: “Ai vậy?” Nói xong mới liếc mắt qua Giai Hòa, lại nhìn xe của cô.
Giai Hòa nhìn cánh tay mảnh khảnh kia quấn quanh, đầu óc phình ra, rốt cuộc đã hiểu.
Mục Mục ngược lại ôm cặp sách không nói câu nào, mãi cho đến hai người kia đi khuất mới hừ một tiếng: “Đó là bạn học của em.” Giai Hòa bình tĩnh gật đầu rồi nói với cô bé: “Đó cũng là bạn học của chị.” Mục Mục thực khinh bỉ nhìn cô một cái: “Bạn học của chị là loại người gì thế? Không có đức gì hết.” Giai Hòa im lặng nhìn cô nhỏ, bạn học của mày cũng không phải loại gì tốt.
Những chuyện như thế này nghe cũng không cảm thấy gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó chính là bạn học mình, cô bé ôm tay kia cũng là thiếu nữ đương lớn như Mục Mục, trong lòng cứ thấy gì đó không tự nhiên. Mục Mục khinh bỉ nói tiếp: “Nhưng mà bạn học của chị rất có tiền, không có dịp gì cũng mua cho mấy C [1]lận.” Giai Hòa lập tức cảnh giác: “Em đừng có làm bậy gì, ông ngoại mà biết nhất định bệnh tim sẽ tái phát.” Mục Mục gật gật đầu: “Em mà muốn tìm chị là được, tìm mấy ông chú kiểu này làm gì.”
Tao cũng có phải người giàu có đâu, trong lòng Giai Hòa đổ máu, lại còn phải gắng gượng giáo dục cô bé: “Còn nữa, mẹ em vừa mới bảo chị nhắn dùm, có bạn trai cũng không sao, nhưng mà đừng tùy tiện,” Cô cảm thấy mấy lời này cũng không quá đáng gì, lại bổ sung thêm một câu kinh nghiệm: “Chị có một người bạn ở công ty, phương diện kia cực kỳ bảo thủ, cuối cùng cũng gả cho một người tốt. Không lừa em, em phải biết tự bảo vệ mình.”
Mục Mục vỗ vai của cô: “Chị già à, có phải chị đang ám chỉ em, chẳng phải chị dựa vào cái đó mà bỏ tù Dịch Văn Trạch sao? Lần sau thì nói trắng ra đi, không nên mịt mờ như vậy.”
…
Quả thật năm năm giữa hai thế hệ đã có một vạch khoảng cách, mười năm lại thành một cái hố sâu.
Giai Hòa quyết đoán buông tha cho việc thuyết giáo này nọ, nhanh chóng rời đi.
Người đi chuyến bay đêm không nhiều lắm, bãi đỗ xe khá vắng vẻ.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch lên xe, cô mới đột nhiên phản ứng lại. Thời gian như vậy rất ngượng ngùng, chẳng lẽ chính mình muốn ở chỗ đó của anh? Nghĩ đến từ “ở” này, lập tức liên tưởng tới đêm hôm đó…Cả người đều cảm thấy kỳ kỳ làm sao. Im lặng một hồi, cô mới quay đầu hỏi anh: “Anh đói không? Trong công ty có gì ăn không?” Nếu không có thì phải đi cửa hàng tiện lợi mua vài thứ về.
Dịch Văn Trạch không nói chuyện, nhìn cô cười cười.
Ầy, đây là cái ý tứ gì?
Sau đó…mãi cho đến khi xe chạy thẳng tới đến một tiểu khu là lạ, cô mới nghĩ nghĩ, cẩn thận hỏi anh: “Anh lại có một cái nhà nữa à?” Thật đúng là thỏ khôn có ba hang. Nhưng mà phòng trong công ty là nơi anh hay thường ở lại nhất, Bắc Kinh có nhà cũng không nên ở đó một mình đi?
Anh ừ, tắt máy xuống xe, xách hành lý lên lầu.
Giai Hòa đi theo anh vào cửa, toàn bộ phòng khách trống trải như lễ đường lớn. Sở dĩ nói như vậy bởi vì một đồ dùng trong nhà cũng không thấy bóng dáng. Ánh đèn chiếu vào sàn nhà màu đỏ sậm, vô cùng sạch sẽ, dường như chưa có ai bước vào.
Cô mở tù giày ra, không có dép đi trong nhà: “Anh xác định là đêm nay muốn ở đây sao?” Phía sau có âm thanh buông hành lý xuống, sau đó cô cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, được Dịch Văn Trạch bế lên: “Thích không?”
Thích không…
Tầm mắt Giai Hòa dừng ở cổ áo của anh, trong lòng còn có một bé thiên sứ đập cánh, không ngừng hỏi cô thích không thích không. Sau đó ngón tay Dịch Văn Trạch nhẹ nhàng chạm vào môi cô, lập lại câu hỏi vừa nãy: “Thích không?”
Chỉ một động tác, tất cả mọi xúc cảm của Giai Hòa ngưng tụ cả vào ngón tay anh đương đặt trên môi mình, trong lòng ào đến từng đợt chột dạ, âm thầm vâng một tiếng, nhưng không phát ra thanh âm.
Anh vẫn nhẹ nhàng mơn trơn môi cô, Giai Hòa chỉ cảm thấy động tác này rất mờ ám, tâm hung ác cắn tay anh một miếng, gắng gượng vui đùa: “Đừng nói là cho em, mua cho em.” Cô nói xong, chỉ cảm thấy cổ chát chát, sau đó được anh bế xuyên qua phòng khách, đi ngang qua phòng ăn cùng vài phòng đã đóng chặt cửa, vào phòng ngủ chính: “Là mua cho em, nhưng mà hai chúng ta cùng ở với nhau.”
Cùng ở với nhau a…
Giai Hòa cảm thấy bên trong tai mình có tiếng ong ong, những bong bóng màu hồng nhạt không ngừng bay tới bay lui trước mắt cô, cuối cùng còn không quên duy trì lý trí: “Nhà em ở Thượng Hải làm sao bây giờ, nếu không bán rồi hai ta chia một nửa đi?” Nói xong mới phát hiện mình đang nói một vấn đề, nhà mình nhỏ đến vậy, bán xong phỏng chừng cũng chỉ có thể trả một phần ba. Đang lúc trong đầu còn đang nhanh chóng đổi tài sản, anh mới nói: “Đàn ông Trung Quốc từ xưa đến nay đều nhận giáo dục truyền thống tốt đẹp, chính là mua nhà, cưới vợ và sinh sinh con. Vợ à, em chỉ cần tập trung làm tốt chuyện cuối cùng là được.”
Cô à một tiếng, hoàn toàn ‘yển kỳ tức cổ’ (xếp cờ im trống.)
Phòng ngủ lại có đặt một chiếc giường, chỉ có một chiếc giường mà thôi.
Mãi cho đến lúc được anh đặt lên giường, Dịch Văn Trạch mới ngồi xuống hỏi: “Em muốn tắm trước không?” Ánh mắt Giai Hòa mơ hồ, nhìn chung quanh: “Anh xem một nghèo hai túng như thế này có thể tắm rửa sao?”
Nửa đêm hơn hai giờ, chẳng lẽ thật phải đi cửa hàng tiện lợi mua nhu yếu phẩm hay sao?
“Trong phòng tắm hẳn là đầy đủ cả,” Anh đứng lên, “Trong vali anh có quần áo của em, còn có cả kính sát tròng.” Giai Hòa cảm thấy mờ mịt, vâng một câu, đờ đẫn như khúc gỗ đi vào phòng tắm.
Quả thật đầy đủ mọi thứ a. Giai Hòa nhìn nhìn những chai sữa tắm cùng dầu gội đầu chưa mờ, còn có cả khăn tắm, càng mờ mịt. Vặn nước, rất nhanh đã bốc lên làn khói trắng mỏng. Lúc này Dịch Văn Trạch mới gõ cửa đưa quần áo vào, Giai Hòa cầm lấy từ khe cửa, vừa nhìn thoáng qua liền sụp đổ. Ai có thể nói cho cô, mấy cái quần áo trong ngoài chưa gỡ nhãn mác đó là ai đã đi mua…
Chú thỏ con vừa tới cửa, vạc đã nấu xong nước, đồ gia vị đầy đủ, dao nĩa vào chỗ.
Đây chính là cảm giác hiện tại của Giai Hòa.
Cô nhìn cánh cửa kia, đóng hay khóa cũng phải ‘bồi hồi’ nửa tiếng, cảm thấy chính mình đang bị tra tấn đến điên rồi.
Sau đó hạ quyết tâm, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc đi ra cũng thành thành thật thật bỏ nhãn quần áo, ngay cả nút cuối cùng trên chiếc áo hở cổ cũng cài lại cẩn thận mới chầm chậm đi ra ngoài.
Không có dép đi trong nhà, chỉ có thể chân trần đi lên sàn, để lại một hàng nước đọng.
Cô ngẩng đầu muốn nói, mới nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang cởi quần áo, nửa người trên đã phong cảnh thoáng đãng, quần jeans cũng đã tháo thắt lưng, mỗi bước đi là chiếc quần lại rớt xuống một tý. Ánh đèn không sáng cũng không tối, vừa đủ. Anh nhìn Giai Hòa: “Rất lạnh sao?”…Giai Hòa máy mắt mấy cái, lại máy mắt mấy cái, vô cùng mất tự nhiên bảo một chút, sao đó nghiêm trang đi đến cái vật duy nhất có trong phòng, một cái giường vô cùng lớn.
Tuyệt đối là cố ý, cố ý!
Anh không thể vào phòng tắm rồi mới cởi quần áo sao?
Cạch một tiếng, anh đã đóng cửa lại sau lưng cô.
Đến lúc này hai mắt Giai Hòa mới đẫm lệ ngồi lên giường. Giường thật lớn trong phòng thật lớn, ngoài ra không còn một cái gì khác. Ngay cả mượn cơ hội xem tivi dời sức chú ý đi cũng không có.
Mãi cho đến khi Dịch Văn Trạch tắm xong đi ra, cô vẫn cúi đầu ngoan ngoãn ngồi, chân cọ cọ lên sàn, thật ra toàn thân đã cứng ngắc đến phát mệt. Hoàn toàn không giống như lần đầu tiên, tuyệt đối là anh thừa dịp mình đang đau răng mà ra tay đánh lén, nhưng lần này là tắm rửa bắt đầu đâu vào đấy…Ầy, cùng đợi.
Giai Hòa thấy chân Dịch Văn Trạch tới gần, đang đứng trước mặt mình: “Ngày mai em đi mua đồ nội thất?”
“Mua nội thất?” Đến lúc này Giai Hòa mới ngẩng đầu lên, nhìn anh đang dùng khăn tắm lau tóc, sau đó…sau đó hoàn toàn ăn món mặn. Chính mình mặc nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, vậy mà anh cái gì cũng không mặc…
“Lên giường nói, đã khuya.”
Giai Hòa ừm một tiếng, từ từ cúi đầu, rất chậm rất chậm cởi quần áo.
Vừa mới cởi áo ngoài mà đã bắt đầu đổ mồ hôi, bi ai mặc niệm đã tắm rửa sạch sẽ…Dịch Văn Trạch nhìn cô bày ra dáng vẻ như sơn dương chờ làm thịt, hai tai đều đỏ bừng, khóe miệng nhếch lên, trực tiếp ôm cô lên giường, thay cô cởi từng thứ một ra.
“Để em tự làm đi…” Giai Hòa cảm thấy không phải anh đang cởi đồ mà còn ‘bất động thanh sắc’ làm chút chuyện gì khác.
“Em quá chậm, vợ à.” Dường như anh đang cười, “Anh mệt chết được.”
Cái này gọi là mệt mỏi sao?
Giai Hòa nhận mệnh ôm anh, vẫn là không khống chế được, từ đầu ngón tay cho đến trái tim đều run run. Rõ ràng đang là mùa thu nhưng rất nhanh lại nóng đến không chịu được, cơ hồ có thể cảm giác mồ hôi đã nhỏ xuống.
Mãi cho đến khi tay anh áp sau cổ, cúi người xuống dưới, Giai Hòa mới trừng mắt nhìn: “Cái đó đó, anh quên cái gì rồi kìa.” Anh cố ý cười: “Cái gì?” Giai Hòa trốn tránh: “Không phải là anh không chuẩn bị đồ đạc đó chứ, quên mất cái quan trọng nhất đó?”
“Vợ à, anh có một đứa cháu trai rất đáng yêu,” Anh nhẹ nhàng mơn trớn vành tai cô, “Đã sắp hai tuổi.”
Giai Hòa ừ, trong giọng nói có âm rung, không nên làm như vậy để phân tán lực chú ý a…
“Em xem, anh đã hơn ba mươi tuổi.” Dịch Văn Trạch cúi đầu, hoàn toàn giữ lấy môi cô. Khớp hàm Giai Hòa như nhũn ra, chỉ còn nhớ đến câu sau cùng của anh. Mãi cho đến khi hoàn toàn xâm nhập, anh mới hoàn thành nửa câu sau: “Nên muốn có con.”
…
Đến cuối cùng, anh rốt cuộc đã bế Giai Hòa đi tắm rửa, ngay cả mí mắt cô đều dính chặt vào nhau, cả người co mình trong bồn tắm lớn, thấp giọng thì thào, về sau nhất định phải đi thăm trường quay nhiều hơn, không thể lâu như vậy mới gặp một lần, đáng sợ…
Ngày hôm sau lúc mặt trời lên cao cô mới thức dậy.
Bởi vì mỏi mắt, lúc đeo kính sát tròng mang theo không ngừng chảy nước mắt, đỏ lên như thỏ con. Dịch Văn Trạch thực kinh ngạc hỏi em làm sao vậy? Giai Hòa lập tức phẫn hận nhìn anh, một đêm không ngủ, không đeo kính nổi nữa.
Lúc hai người đi mua đồ đều tách riêng ra. Giai Hòa nhìn mà thích liền gọi điện thoại cho anh, nói cho anh phải đi như thế nào, nhãn hiệu nào, sau đó lại chuyển sang địa phương chiến đấu khác. Vốn nghĩ sau đó phải bàn bạc một phen, cuối cùng phát hiện anh đều mua sạch, cô chỉ có thể thật cẩn thận nhớ lại mình đã chọn cái gì, tuyệt đối không nên đề xuất những món đồ không tác dụng.
Đang mua bình nước, lúc đứng ở tiền sảnh nghỉ ngơi, bỗng có cuộc gọi từ Tiêu Dư: “Làm cái gì thế?”
“Mua nội thất.” Giai Hòa thành thật khai báo.
“Thật đúng là nhanh đó nha,” Tiêu Dư cảm thán, “Đừng có mà lần sau gọi điện cho mi là đang kiểm tra thai kỳ đi?” Giai Hòa suýt chút nữa làm rơi chai thủy tinh, chợt nhớ tới đêm qua, tim đập bùm bùm, chột dạ không thôi.
“Sáng nay còn nghe nói một cặp vợ chồng ngôi sao vừa ly hôn, khách hàng của bọn ta giận tím mặt, bảo quảng cáo vừa lên sóng đã ly hôn, đang thương lượng với công ty bọn ta, yêu cầu người ta bồi thường tiền,” Bên kia thở dài một hơi, “Nửa năm trước gia đình còn hòa thuận vui vẻ bao nhiêu, giờ lại như vậy, ta đổ mồ hôi dùm mi đó.”
Cô tựa vào hàng rào, nhìn bên trong tốp năm tốp ba đi ngang qua.
Từ xa có thể nhìn thấy Dịch Văn Trạch đang đi vào lầu hai, tựa hồ như đang nhìn cô chọn đồ dùng. Để tránh nghi ngờ, bên cạnh anh, ngoài A Thanh còn có vài người khác. Những người bán hàng đều vui vẻ, rất là nhiệt tình bước lên giới thiệu, còn để vài nhân viên phụ trách việc canh giữ bên ngoài, ngăn người khác chụp ảnh.
Chỉ nhìn xa như vậy, có cảm giác sao mà cách biệt.
Giai Hòa lắc lắc đầu, đập nát cái vấn đề hoàn toàn không thực tế này: “Cùng với một người bình thường yêu nhau rồi kết hôn, khắp nơi người ta đều chia tay ly hôn. Hồi sáng ta còn gặp một người bạn học đã kết hôn đi tìm sinh viên đó.”
Tiêu Dư đang cười, sau đó ngắt điện thoại.
Trong đại sảnh đang mở một bài hát cũ của Jay Chou. Cô tựa người vào lan can, cắn miệng bình, cuối cùng chỉ nghe vào một câu: Em yêu cách anh thuộc về em giữa đám đông người qua.
Bình luận truyện