Chương 64
Điện này được xây bởi những khối đá huyền vũ to lớn, ngay giữa một lồng sắt bằng thiết hàn có một ngân phát đồng tử khoảng mười tuổi đang ngồi xếp bằng ngay ngắn. Sơ Ngôn và Lê Duy đứng bên cạnh đang khuyên giải hắn.
Thấy Lạc Tự Tuý tới, Sơ Ngôn cười nhạt nói: “Ta và Duy đều đã tận lực, chi bằng tứ công tử thử một chút?”
Lạc Tự Tuý đi tới cạnh lồng sắt, tỉ mỉ ngắm ngân phát đồng tử.
Đồng tử này không chỉ có mái tóc như màu bạch kim, mà còn có trọng đồng (-.- là 1 con mắt có hai con ngươi. Tụi mình căn cứ theo tích ” Ngô văn chi Chu Sanh viết: Thuấn mục cái trùng đồng tử 吾聞之周生曰: 舜目蓋重瞳子 (Hạng Vũ bổn kỉ 項羽本紀) Tôi nghe Chu Sinh nói: Mắt vua Thuấn hình như có hai con ngươi.” Trùng = trọng). Bị bốn con ngươi đen thẫm bình tĩnh nhìn khiến cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngân phát là thánh triệu (điềm báo của thần thánh), nhưng trọng đồng là ma triệu. Thánh ma hợp nhất, phải giải thích như thế nào?
Lạc Tự Tuý nhìn qua Sơ Ngôn, nói: “Quốc sư nhận đứa bé này sao?”
“Như tứ công tử đã thấy, ta không thu phục được hắn.” Sơ Ngôn nhìn ngân phát đồng tử, trả lời. “Hay là giao cho quốc sư của Hạo Quang, hắn cũng đang tìm đồ nhi.”
“Quốc sư phải đem hắn đi Hạo Quang sao?”
“Không, lát nữa ta phải đi rồi. Một tháng sau, sẽ mở hội nghị thường kỳ của bốn nước, thánh thượng và ta sẽ đi trực tiếp tới Thương Dao, các ngươi mang hắn đi.”
Hội nghị thường kỳ bốn nước, chính là cuộc gặp theo thông lệ giữa hoàng đế và quốc sư của bốn nước để trao đổi những chuyện quan trọng. Mỗi mười lăm năm, đều tổ chức tại một trấn nhỏ giáp ranh với hành cung Bình Dư. Nếu phát sinh vấn đề gì đột xuất cũng có thể mời dự hội nghị khẩn cấp. Những chuyện quan trọng kiểu như biến cố của hoàng thất, hay chính sách khác biệt cũng được xem như khẩn cấp.
Lạc Tự Tuý vào cung sắp được chín năm, đây cũng là lần đầu tiên tham gia hội nghị thường kỳ của bốn nước.
“Quốc sư đi đường cẩn thận.”
“Sư tôn, ta tiễn người.” Lê Duy nhàn nhạt nói.
Sơ Ngôn gật đầu, hai người liền đi ra.
Lạc Vô Cực nhìn chằm chằm ngân phát đồng tử, lạnh nhạt nói: “Từ lúc hắn bị chúng ta bắt được vẫn không nói nửa câu. Còn tưởng quốc sư đại nhân có thể khiến hắn nói ra thuốc giải của Hoàng Tuyền, vậy mà cũng không được.”
Hoàng Tiển nói: “Hắn đối với hoàng tỷ cực kỳ quan trọng, nếu không cẩn thận để hắn thoát, gieo hại vô cùng. Giết không được, mà không giết cũng khó an lòng…”
“Hai người các ngươi nếu đã không muốn thấy hắn như vậy thì cứ đi làm chuyện của các ngươi đi. Vô Cực, đến thư phòng đem bàn đến đây. Giấy và bút mực, kể cả mấy loại sách quái dị cũng mang đến đây, ta muốn đọc sách.” Lạc Tự Tuý nói, ngồi xuống một cái đệm cói cạnh lồng sắt.
Lạc Vô Cực nhìn ngân phát đồng tử đầy đe doạ, rồi mới lặng lẽ đi nhanh ra ngoài. Chỉ chốc lát, đã đem đến bàn và sách vở, cẩn cẩn thận thận bày biện xong xuôi mới cùng Hoàng Tiển rời đi.
Lạc Tự Tuý nhờ ánh sáng toát ra từ ngọn nến, tinh tế vẽ hình dáng cậu bé trong lồng sắt.
Hai người đều im lặng.
Dùng bữa, uống trà cũng chưa từng ra ngoài.
Không biết trải qua bao lâu, Lạc Tự Tuý hài lòng nhìn bức phác hoạ nay đã thành một bức tranh vẽ.
Chợt nghe đồng tử trong lồng nói: “Các hạ chính là Lạc tứ công tử?”
Hắn trọng thương chưa hết, âm vực không tốt, hơi thở cũng yếu ớt hổn độn.
Lạc Tự Tuý không ngẩng đầu lên, đáp: “Đúng là tại hạ. Hình như ngươi rất có hứng thú với ta. Còn phải nhọc công ngươi cố tình thụ thương đến đây, vô cùng vinh hạnh.”
Ngân phát đồng tử nhẹ nhàng cười ra tiếng, ho khan một tràng, nói: “Tại hạ đã bị trọng thương đến đây, Tê Phong quân cho rằng ta còn có thể làm cái gì?”
Lạc Tự Tuý cười tủm tỉm, lắc đầu nói: “Cao thâm như ngươi, ta làm sao mà biết?”
Ngân phát đồng tử cố gắng bước vài bước về trước, nhìn bức tranh của Lạc Tự Tuý: “Thường nghe trưởng công chúa điện hạ, thừa tướng và đại học sĩ nhắc đến Lạc tứ công tử, tại hạ hết sức tò mò.”
“Thật vậy sao? Ta chẳng qua chỉ là một thế gia công tử mà thôi.”
“Trên đời có mấy người lường trước được thế sự? Dị thế sứ giả.”
Lạc Tự Tuý nhướn mắt, nhìn vào song ngươi mang chút ý cười tĩnh mịch. Dị thế sứ giả, chỉ có Sơ Ngôn, Hoàng Hạo, Hậu Khí Diễm, Lê Duy, Lạc Vô Cực mới biết được danh xưng này, thậm chí cả Hoàng Tiển cũng không biết. Vậy mà, đứa trẻ nhỏ tuổi trước mặt này lại ——
“Từ ngày Tê Phong quân từ trên trời giáng xuống, ta đã luôn chú ý đến hành động của ngươi.”
Lạc Tự Tuý nheo mắt lại, bỗng cười rộ: “Làm phiền các hạ coi trọng.”
“Rốt cuộc ngươi còn biết những gì? Đang suy nghĩ cái gì…”
“Vô tri giả vô ý (người không biết không sợ). Ta chính là người như vậy.”
“Chung quy vẫn là đang thăm dò tại hạ.” Ngân phát đồng tử cười khổ nói.
Lạc Tự Tuý chỉ cười không nói.
Ngân phát đồng tử cười nhìn hắn, ưu nhã cúi đầu hành lễ: “Tại hạ Trọng Mộc, có thể gặp được tứ công tử, tam sinh hữu hạnh.”
“Trọng công tử quá lời. Lạc Tự Tuý.” Lạc Tự Tuý thận trọng mà hồi lễ.
Hai người ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào nhau.
Trọng Mộc cười đến ngây thơ, Lạc Tự Tuý vẫn cười đơn thuần như cũ.
Hiệp thứ nhất, hoà.
Mãi đến khuya, Lạc Tự Tuý mới trở về chính điện.
Lạc Vô Cực ngồi cạnh chiếc bàn gần bình phong, đang đọc sách. Nghe thấy tiếng chân của hắn, ngẩng đầu lên nhìn.
Lạc Tự Tuý khẽ cười ngồi xuống: “Hắn quả nhiên không dễ đối phó.”
Lạc Vô Cực rót một ly trà xanh, đẩy tới trước mặt hắn: “Chỉ muốn nói chuyện với ngươi, không biết đang có suy tính gì. Tự nguyện bị ta bắt, chính là để gặp ngươi, nên cẩn thận hơn.”
“Không sao. Không phải hắn đang bị nhốt trong lồng bằng hàn thiết sao. Nếu không có thần binh lợi khí như Toái Nguyệt, cho dù là ai cũng không thể trốn khỏi hàn thiết lao.” Lạc Tự Tuý nhấp một ngụm trà, cười nói, “Huống chi, mục đích vẫn chưa đạt được, hắn sao có thể hành động thiếu suy nghĩ?”
“Mục đích?” Lạc Vô Cực cau mày, “Hắn biết được chuyện gì?”
“Dị thế sứ giả. Hắn lại có thể gọi ta là dị thế sứ giả.” Lạc Tự Tuý cúi đầu cười nhẹ, khó nén sự lạnh nhạt trong ánh mắt.
“Bạch mao hồ ly, quả nhiên phải sớm diệt trừ.” Lạc Vô Cực hừ lạnh. (Từ ngân phát đồng tử qua tay tiểu Vô Cực thành con hồ ly lông trắng =)))) Ngầu, chỉ có thể là ngầu ~.~)
“Vô Cực, giải dược của Hoàng Tuyền không phải do hắn giữ sao?”
“Chỉ là quốc sư đại nhân cảm thấy thương hại hắn mà thôi. Muốn ép hắn nói ra phương pháp giải độc, có rất nhiều biện pháp.”
Lạc Tự Tuý không khỏi trầm ngâm nhìn vẻ bình tĩnh của Lạc Vô Cực. Sau khi trở về, Lạc Vô Cực hình như không cố ý che giấu huyết mạch của mình mà muốn hắn quen dần với việc này…
Một lúc lâu, Lạc Vô Cực nhẹ giọng nói: “Có phải ngươi càng lúc càng thấy ta nguy hiểm?”
Lạc Tự Tuý giật mình, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ. Lạc Vô Cực hiểu rất rõ hắn, thậm chí còn hơn cả tưởng tượng của hắn. Mà hắn, mỗi ngày đều không biết y đang suy tính điều gì.
“Ngươi muốn bỏ đi sao?”
“Không.” Hắn chưa từng nghĩ tới, không phải, là hắn đang tự ép mình không nên nghĩ đến.
“Tin tưởng ta, kế thừa huyết mạch chính là thân bất do kỷ, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi rơi vào nguy hiểm.” Lạc Vô Cực nghiêm túc nói.
Lạc Tự Tuý đứng lên, gật đầu: “Ta tin ngươi.”
Lạc Vô Cực nhìn vào mắt y, giống như muốn tìm kiếm sự do dự ẩn khuất trong đó. Nhưng người trước mắt quả thực toàn tâm toàn ý tín nhiệm hắn, không khỏi nở nụ cười.
Rất ít khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy, Lạc Tự Tuý cũng cười nhẹ một cái.
Đôi lúc, hắn đã quên mất, bọn họ đều bất an như nhau, nhạy cảm như nhau. Trải qua chín năm, loại bất an này vẫn không trừ được tận gốc. Có thể là lỗi của hắn. Hắn không thể như y, cố chấp mà nghĩ sẽ ở bên cạnh hắn. Thậm chí không thể xác định được sẽ duy trì sự cố chấp như vậy được bao lâu, vì vậy mới dè dặt bảo vệ chính mình.
“Ngủ sớm thôi.” Lạc Tự Tuý nhẹ giọng, đi về phía màn lụa rũ xuống trước giường.
Hắn mới đi được vài bước, đã bị Lạc Vô Cực ôm chặt lấy từ phía sau.
Lạc Tự Tuý bị bất ngờ nhất thời không giữ được thăng bằng. Hai người ngã xuống giường, màn lụa mỏng bị kéo rớt trùm lên hai người.
Lạc Tự Tuý bị Lạc Vô Cực áp chế, cảm thấy khó hiểu: “Sao vậy?”
“Muốn ở bên cạnh ngươi.” Lạc Vô Cực cúi đầu đáp.
Lạc Tự Tuý cảm nhận được nhiệt độ hô hấp của y ở sau lưng hắn, tâm tình có chút dao động nhưng hắn vẫn chưa ý thức được sự thay đổi này. Bỏ đi, hôm nay, trong mắt hắn Lạc Vô Cực cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Có thể là đệ đệ, cũng có thể là bằng hữu.
Hắn cũng không biết, đối phương dùng tình cảm nào để ôm lấy hắn, đem những nghi hoặc yếu đuối trong lòng nói ra như vậy.
Hắn chỉ xem như y đang cảm thấy cô độc, tất thảy đều vì hắn mà ra.
Vì vậy mới mỉm cười đáp: “Được.”
Lạc Vô Cực vừa vui vừa bất lực hiểu ra câu trả lời của y, lần thứ hai sâu sắc cảm nhận rằng —— con đường phía trước dài đằng đẵng.
Ngày thứ hai sau đó, vì để phòng vạn nhất, Lạc Vô Cực theo Lạc Tự Tuý đi đến bí điện.
Liên tiếp mấy ngày, Lạc Tự Tuý và Trọng Mộc đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau. Trọng Mộc mặc dù chỉ như một đứa bé nhưng vô cùng giảo hoạt, lại còn tinh thông tất cả cầm kỳ thư hoạ, kiến thức uyên bác khiến Lạc Tự Tuý sâu sắc bội phục. Mà mục đích của Trọng Mộc cũng dần dần lộ ra. Hắn thường xuyên hỏi Lạc Tự Tuý về thế giới kia, và tri thức ở đó. Lạc Tự Tuý cũng không giấu diếm, chỉ cần vấn đề hắn hỏi đều nói rất tường tận.
Hai người qua lại mật thiết, Lạc Vô Cực không sao tin được, cảm thấy khó chịu. Nhưng hắn vẫn im lặng nghe hai người nói, không muốn thừa nhận cũng không được, quả thật Trọng Mộc chính là thâm tàng bất lộ.
Nhưng tựa như không giấu diễm lẫn nhau, Trọng Mộc luôn rề rà nhắc đến giải dược của Hoàng Tuyền.
Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm cũng không nóng nảy, mỗi ngày đều cùng hắn chuyện trò, không xử lý chính sự cũng đến đây góp vui. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển căn bản không có bất kỳ mong chờ gì với Trọng Mộc đã sớm tìm kiếm tin tức giải dược của Hoàng Tuyền. Nhưng một tháng đã qua cũng không có thêm tin gì.
Đến giữa tháng, phe trưởng công chúa không có động tĩnh mới. Mà Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết cũng đã trở về từ Hạo Quang, cuối cùng cũng bình yên vượt qua giai đoạn nguy hiểm này. Có điều huyết chú của Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm chỉ mới giải được một nửa, nếu không nhanh chóng phá giải huyết chú trên người, thân thể bọn họ sẽ từ từ suy nhược. Hoàng Tiển và Lạc Vô Cực cho rằng phải sớm tìm Sơ Ngôn mới có thể tìm ra đối sách cho nên không ngừng giục Hậu Khí Diễm nhanh chóng đi hội nghị thường kỳ.
Lạc Trình và Lạc phu nhân vì bị liên luỵ của huyết chú nay đã bình phục, Lạc Tự Tuý chọn một ngày xuất cung để gặp mặt. Thương con nên rất lo lắng khi thấy sắc mặt của hắn không tốt. Lạc Tự Tuý tự biết thân thể ngày càng suy yếu, không thể giấu diếm nên cũng muốn Hậu Khí Diễm nhanh chóng xuất phát.
Hậu Khí Diễm đem quốc sự giao lại cho Lạc Tự Trì, Lê Tuần, Lạc Tự Tiết, Phong Niệm Dật, để cho tứ phi ngũ quân và hoàng tử, công chúa đi đến hành cung Bình Dư. Còn Trọng Mộc bị Lạc Vô Cực lấy nước nhuộm vải nhuộm đen tóc lại, trở thành một trong rất nhiều người hầu đi theo.
Ngoại trừ lần săn bắn kia, chín năm qua Lạc Tự Tuý chưa bao giờ rời kinh.
Hắn tuy rằng muốn thưởng thức phong cảnh nhưng thân thể ngày càng suy yếu, mỗi ngày chỉ có thể ngủ mê man trên sạp giường.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại được thì cả người cũng không có sức.
Trọng Mộc vẫn ngồi cạnh sạp, khi hắn mê man thì y lẳng lặng quan sát, lúc hắn tỉnh lại, thì vén rèm cửa sổ cho hắn nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lạc Vô Cực dù lòng nóng như lửa đốt vẫn giữ vẻ bình tĩnh ngồi cạnh Lạc Tự Tuý.
Nhìn thấy thời gian mê man của Lạc Tự Tuý càng lúc càng lâu, tốc độ của đội ngũ cũng nhanh hơn.
Cách Bình Dư ước chừng ba ngày đường, Lạc Tự Tuý rơi vào hôn mê.
Lạc Vô Cực và Trọng Mộc ngồi hai bên trái phải giường, nhìn đăm đăm vào người đang mê man mặt mũi tái nhợt.
“Hắn là gì của ngươi?”
Trọng Mộc đột nhiên hỏi.
Lạc Vô Cực lạnh lùng liếc nhìn hắn, không đáp.
Trọng Mộc cười: “Ngươi chỉ là một tên thư đồng, lại dám đối với cung phi của Văn Tuyên đế sinh ra vọng tưởng?”
Lạc Vô Cực vẫn im lặng.
“Sao ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy? Hắn sắp chết rồi.”
“Nếu hắn chết, ngươi cũng không sống được.”
Trong lời nói của Lạc Vô Cực mang theo sát ý dày đặc khiến Trọng Mộc ngẩn người, hồi phục lại vẻ cười: “Lạc Vô Cực, ngươi đang uy hiếp ta sao? Trọng Mộc ta trời sinh phản cốt (thích làm ngược), ngươi uy hiếp ta, ta càng không đưa thuốc giải.”
“Không, đây không phải uy hiếp. Dù hắn không chết, ngươi cũng không thể sống được.” Lạc Vô Cực lạnh nhạt nói.
Hai người tiếp tục trầm mặc.
Trên sạp, Lạc Tự Tuý khẽ chau mày, khoé môi chậm rãi chảy xuống một ít máu tươi.
Lạc Vô Cực vẫn bình tĩnh nhìn hắn, tay phải gắt gao nắm chặt chuôi kiếm Toái Nguyệt.
“Lấy độc trị độc.” Trọng Mộc bỗng nhẹ giọng nói.
Lạc Vô Cực chậm rãi nhìn hắn, trong ánh mắt sắc bén, ngay cả Trọng Mộc cũng không tránh được cảm giác sợ hãi.
“Nếu muốn giải Hoàng Tuyền chỉ có thể dùng Hoàng Tuyền.”
“Ngươi, cố tình?” Hồi lâu, Lạc Vô Cực cắn răng nghiến lợi nói ra. Ngoại trừ Hậu Khí Diễm quỷ quyệt hay làm trò cười, vẫn còn có người có thể ép hắn đến mức này, quả là không dễ.
“Không phải. Vốn là muốn cùng tứ công tử đồng quy vu tận.” Trọng Mộc liếc hắn, cười đến hồn nhiên không gì sánh được, “Có điều, đột nhiên cảm thấy không muốn để cho tứ công tử chết.”
“Trọng Mộc, sớm muộn có một ngày, ta sẽ giết ngươi.”
“A, đây cũng là lời ta muốn nói. Mối thù bị sỉ nhục, chắc chắn phải rửa.”
Hai người lạnh lùng nhìn nhau.
Lạc Vô Cực thả người nhảy ra khỏi xe ngựa, thẳng tuốt đến gần xe ngựa của Hoàng Tiển nhỏ giọng nói: “Độc Hoàng Tuyền đều giao hết cho quốc sư, chúng ta chỉ có thể đến hiệu thuốc pha chế dược liệu.”
“Con bạch mao hồ ly này, nhất định là muốn sai bảo chúng ta, báo thù một kiếm kia.” Lạc Vô Cực lạnh nhạt nói tiếp.
Hai người trong lòng đều tức giận, nhưng trước hết chỉ có thể chú ý đến bệnh trạng của Lạc Tự Tuý. Hậu Khí Diễm dù vẫn có thể chống đỡ, nhưng công lực có hạn sớm muộn cũng sẽ rơi vào hôn mê.
Nghe thấy hai người đi xa, Trọng Mộc cúi đầu lẩm bẩm: “Vì sao, tại vì sao lại nói cho bọn họ biết?”
Trên sạp giường, Lạc Tự Tuý hơi nhếch khoé miệng, sau đó liền khôi phục trạng thái ban đầu.
Hiệp thứ hai, thắng.
Trượng đội từ từ đến gần Bình Dư, Lạc Tự Tuý cũng có thể ngồi dậy nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lạc Vô Cực và Trọng Mộc càng nhìn càng ghét, bầu không khí quỷ dị trong xe ngựa ngày sau lại nặng hơn ngày trước. Lạc Tự Tuý hồi tưởng lại quá trình Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển mới quen nhau trong quá khứ, từ đọc sách dần chìm vào giấc ngủ.
Việc hắn giả vờ hôn mê đã bại lộ, Lạc Vô Cực đành chịu, Hoàng Tiển vô cùng bội phục, Trọng Mộc thì cam bái hạ phong.
Cho dù như thế nào, huyết chú đã được giải, tất cả đều vui mừng.
Đương nhiên, Lạc Vô Cực không hề cảm thấy như vậy là được. Mắt thấy quan hệ giữa Trọng Mộc và Lạc Tự Tuý dần dần trở nên thân thiết, hắn cuối cùng cũng hiểu được cái gì gọi là “cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt”. Tên Trọng Mộc này, quả thật giống như ngọn nguồn tai vạ của hắn. May mà theo như lời Sơ Ngôn, hắn sẽ lập tức đến Hạo Quang. Bằng không, Lạc Vô Cực không chắc rằng, một ngày nào đó sẽ không xuống tay đích thân giết chết tên ngân phát ma đồng này.
Quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ có thể nói là “Oan nghiệt”.
Có điều, oan nghiệt, âu cũng là một loại duyên phận.
Ràng buộc số phận, u u mê mê tự có lời giải đáp. Cho dù Lạc Vô Cực càng cảm thấy khó chịu, cũng chỉ có thể cố ép mình bình tĩnh. Tất nhiên, giờ phút này hắn hoàn toàn không thể tin, tương lai sẽ có ngày nhờ cậy vào Trọng Mộc.
Bình luận truyện