Tuyệt Đối Phục Tòng
Chương 29: Tuyệt đối phục tòng 29
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Anh Thiên Ngạo căn bản không xem hắn để vào mắt, hoàn toàn không để ý tới thỉnh cầu của hắn, thậm chí hắn cúi đầu van xin Anh Thiên Ngạo vẫn bất vi sở động, ở ngày đầu tiên Anh Thiên Ngạo tiếp nhận chức vụ, liền tuyên bố hắn phải về hưu, đem hắn trục xuất khỏi Anh bang.
Hứa Kính Quốc đương nhiên không cam lòng, cho dù hắn không có công lao cũng có khổ lao đi? Nếu không có hắn, Anh Vũ Bùi có thể ẩn đi dưỡng thương không? Nếu không có hắn hy sinh tuổi thanh xuân hơn hai mươi năm làm một đương vai diễn nhẫn khí thôn thanh, Anh bang có thể phát triển đến thế này?
Hắn chỉ muốn một con đường khẩu mới, phụ tử hắn cư nhiên đều là một dạng, trở mặt.
Hắn càng hận Anh Thiên Ngạo, chỉ là một tên tiểu mao đầu, nếu hắn không phải là con nuôi Lí Khiêm, hắn nghĩ hắn có thể leo lên được vị trí bang chủ sao? Cư nhiên dám cuồng vọng như thế.
Hắn trên danh nghĩa là phụ tá đắc lực, chỉ có Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi biết. Mọi người trong bang nghĩ hắn là người Lí Khiêm không thể không thiếu, nên kính trọng hắn, khi Anh Thiên Ngạo lên vị trí bang chủ, quả thật có không ít người phản đối, đầu tiên là không thể tiếp nhận hắn qua cầu rút ván, thứ hai là không tin tưởng vào năng lực quản lý Anh bang.
Cho nên lúc Hứa Kính Quốc xuất tẩu, có không ít người đi theo hắn, còn nhiều hơn theo Anh Thiên Ngạo, bọn họ tin tưởng Hứa Kính Quốc mới là người có biện pháp tiếp tục dẫn dắt bọn họ.
Nhưng mà, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Anh Thiên Ngạo tiếp nhận chức vụ, ngay từ đầu, bên trong bang đã bị chia rẽ nghiêm trọng, làm cho thế lực bên ngoài có cơ hội thừa dịp sấn vào, hắn chỉ xử lý người tới cửa nháo sự thôi cũng đã hết cách, càng miễn bàn những nhân vật có giao tình với Lí Khiêm trên đạo thượng, vì Lí Khiêm đem quyền thế giao cho một tên tiểu mao đầu nên không quá cao hứng, lại nghe tin tức trong bang chia rẽ, đã rút khỏi quan hệ hảo hữu với Anh bang.
Tất cả mọi người đang chờ Anh bang tự thủ diệt vong, rồi ngư ông đắc lợi, điều này làm cho Anh Thiên Ngạo ngay lúc đó tiến thoái lưỡng nan.
Có điều, cho dù là như vậy, Anh Thiên Ngạo vẫn không chịu thua, cố gắng vài tháng, tuy rằng có điểm khởi sắc nhưng không đến mức đến có thể xoay thế cục. Rồi thời gian gần đây, một đống người hướng hắn dựa vào, xem ra Anh Thiên Ngạo đã làm ra thành tích.
Trái lại là Hứa Kính Quốc, ngay từ đầu đắc ý dào dạt mang đi rất nhiều người trong Anh bang, tự cho là Anh Thiên Ngạo lập tức sẽ nếm mùi đau khổ, thối nát, này xem ở một ít trong mắt người bí mật trong bang đã không thấy thoải mái, nên đi khuyên Hứa Kính Quốc, kết cục là bị hắn phẫn nộ khiển trách nhục nhã.
Bọn họ đối năng lực của Hứa Kính Quốc, càng ngày càng hoài nghi, lại nghe được lời những người lựa chọn ở lại bên Anh Thiên Ngạo, luôn nói Anh Thiên Ngạo tuy rằng tuổi trẻ nhưng làm việc rất có khí phách cùng quyết đoán, rất có khí độ của Lí Khiêm năm đó, không lâu nữa trong tương lãi sẽ có điều đột phá, trong lòng có phần bị lay động.
Ngay từ đầu tất cả mọi người còn bảo trì thái độ bán tín bán nghi xem thế nào mà thôi, thẳng đến khi danh khí của Anh Thiên Ngạo ở trên đạo thượng dần dần vang dội lên, mọi người mới rốt cục hiểu được, người chân chính có thực lực là Anh Thiên Ngạo chứ không phải Hứa Kính Quốc, vì thế không ít người lại hồi đáo Anh bang.
Rời khỏi Anh bang một năm, hiện tại đã tới cục diện này, Hứa Kính Quốc biết hắn đã không có đường lui, điều duy nhất hắn nghĩ đến có thể làm cho Anh Thiên Ngạo bị thuyết phục cũng chỉ có người kia, đó chính là Anh Lạc Ngưng.
*-*-*-*-*-*
“Đại ca, anh có thấy Lạc Ngưng không?” Anh Mị Sí đột nhiên hoang mang hoảng loạnchạy vào phòng Anh Thiên Ngạo, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Vốn Anh Thiên Ngạo là muốn nói hắn vài câu, nhưng khi nghe hắn nói tới Lạc Ngưng, cũng liền quên phải răn dạy hắn.
“Chú nói Lạc Ngưng làm sao?” Anh Thiên Ngạo không có nghe rõ vừa nãy Anh Mị Sí rốt cuộc nói gì.
Hàn Tử Hằng vừa lúc đi qua phòng Anh Thiên Ngạo, muốn nói sao cửa lại mở ra, đi đến trước cửa liền nhìn thấy Anh Mị Sí vẻ mặt kích động.
“Đại ca, Lạc Ngưng đến bây giờ còn chưa có trở về.”
Anh Mị Sí lo muốn chết. Lạc Ngưng nói trường học có việc, cho nên không trở về nhà ăn bữa tối, hắn cũng sẽ không để ý, chờ hắn phát hiện bây giờ đã 11 giờ, hỏi hạ nhân cũng chưa có người nhìn thấy cậu, mới có thể chạy tới hỏi Anh Thiên Ngạo.
“Sao có thể? Điện thoại đâu, gọi chưa?” Anh Thiên Ngạo cũng bị dọa, Lạc Ngưng không có khả năng lại vô cớ về muộn.
“Đã gọi mấy lần, đều nói chuyển lời nhắn vào hộp thư.” Cho nên hắn mới có thể kích động như vậy a!
“Có thể có chuyện làm chậm trễ hay không?” Hàn Tử Hằng đi vào, hai người kia mỗi lần nói tới Anh Lạc Ngưng đều kích động muốn chết.
” Không có khả năng!” Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí khó có ăn ý nói ra một lời giống nhau.
“Lạc Ngưng nếu về muộn sẽ gọi điện thoại.” Anh Thiên Ngạo nói, Lạc Ngưng sẽ không để cho bọn họ lo lắng.
“Đại ca, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Chẳng lẽ ở trên đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
” Trước tiên gọi tới chỗ bạn học, xem Lạc Ngưng có ở đó hay không.” Anh Thiên Ngạo ý bảo đứng Hàn Tử Hằng một bên.
Vì thế Hàn Tử Hằng đi ra ngoài, gọi điện thoại xong mới lại đi vào.
“Sao rồi, Hàn Tử Hằng?” Anh Mị Sí vội vã hỏi.
“Nói là sáu giờ tối hôm nay đã ly khai.” Hàn Tử Hằng đánh mấy số bằng hữu Anh Lạc Ngưng hỏi kết quả.
“Sáu giờ?!” Anh Mị Sí không thể tin được, người từ lúc sáu giờ đã không thấy tăm hơi?
“Nhất định đã xảy ra chuyện.” Trực giác Anh Thiên Ngạo nói cho hắn, Lạc Ngưng tuyệt đối đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
“Có thể bị thương không?” Chẳng lẽ đã xảy ra tai nạn xe cộ? Nhưng cho dù là như vậy cũng sẽ có người từ bệnh viện gọi tới đi?
“Cho nên tôi đã bảo mang bảo tiêu xuất môn, Lạc Nhưng lại luôn không nghe.” Anh Thiên Ngạo cáu lên, như thế rất tốt, người đi đâu cũng không biết.
“Đại ca, em nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, Lạc Ngưng nhất định đã xảy ra chuyện!” Anh Mị Sí mạnh mẽ nắm chặt tay, có ý tỉnh táo lại, hiện tại không thể kích động.
Anh Thiên Ngạo đứng ở kia tự hỏi, trong lòng hắn luôn luôn có cỗ bất an nổi lên.
“Hàn Tử Hằng, cậu thấy thế nào?” Anh Thiên Ngạo hỏi, không biết Hàn Tử Hằng nghĩ có giống hắn?
“Tôi nghĩ Lạc Ngưng hẳn đã xảy ra chuyện.” Dù sao sáu giờ đã ly khai, không thể đi đâu lâu như vậy còn chưa trở về, khả năng duy nhất y nghĩ đến chính là thật sự đã xảy ra chuyện.
“Đại ca, có thể là Hứa Kính Quốc không?” Anh Mị Sí nói ra suy nghĩ.
“Vì sao em lại cảm thấy cùng hắn có quan hệ?” Anh Thiên Ngạo hỏi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng mơ hồ nghĩ tới người này.
“Tên kia không phải bị anh làm cho cùng đường? Hắn là loại người có chuyện gì là hắn làm không được?”
Anh Mị Sí nói đúng, Hứa Kính Quốc biết đã không có cách nào hô phong hoán vũ giống như trước, nhưng lại không muốn nhận thua, đành phải sử dụng một ít thủ đoạn làm khó xử bọn họ, dựa vào cá tính thích giở thủ đoạn của hắn, Lạc Ngưng bị hắn bắt đi cũng là suy luận hợp lý.
______
Ở bộ 1, mọi người cho rằng Lí Khiêm và Anh Thiên Ngạo đối xử với Hứa Kính Quốc không quá hay, nhưng theo chương này, ta thấy bọn họ làm vậy vì biết hắn chả làm được gì, chỉ tham danh vọng mà thôi.
Hứa Kính Quốc đương nhiên không cam lòng, cho dù hắn không có công lao cũng có khổ lao đi? Nếu không có hắn, Anh Vũ Bùi có thể ẩn đi dưỡng thương không? Nếu không có hắn hy sinh tuổi thanh xuân hơn hai mươi năm làm một đương vai diễn nhẫn khí thôn thanh, Anh bang có thể phát triển đến thế này?
Hắn chỉ muốn một con đường khẩu mới, phụ tử hắn cư nhiên đều là một dạng, trở mặt.
Hắn càng hận Anh Thiên Ngạo, chỉ là một tên tiểu mao đầu, nếu hắn không phải là con nuôi Lí Khiêm, hắn nghĩ hắn có thể leo lên được vị trí bang chủ sao? Cư nhiên dám cuồng vọng như thế.
Hắn trên danh nghĩa là phụ tá đắc lực, chỉ có Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi biết. Mọi người trong bang nghĩ hắn là người Lí Khiêm không thể không thiếu, nên kính trọng hắn, khi Anh Thiên Ngạo lên vị trí bang chủ, quả thật có không ít người phản đối, đầu tiên là không thể tiếp nhận hắn qua cầu rút ván, thứ hai là không tin tưởng vào năng lực quản lý Anh bang.
Cho nên lúc Hứa Kính Quốc xuất tẩu, có không ít người đi theo hắn, còn nhiều hơn theo Anh Thiên Ngạo, bọn họ tin tưởng Hứa Kính Quốc mới là người có biện pháp tiếp tục dẫn dắt bọn họ.
Nhưng mà, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.
Anh Thiên Ngạo tiếp nhận chức vụ, ngay từ đầu, bên trong bang đã bị chia rẽ nghiêm trọng, làm cho thế lực bên ngoài có cơ hội thừa dịp sấn vào, hắn chỉ xử lý người tới cửa nháo sự thôi cũng đã hết cách, càng miễn bàn những nhân vật có giao tình với Lí Khiêm trên đạo thượng, vì Lí Khiêm đem quyền thế giao cho một tên tiểu mao đầu nên không quá cao hứng, lại nghe tin tức trong bang chia rẽ, đã rút khỏi quan hệ hảo hữu với Anh bang.
Tất cả mọi người đang chờ Anh bang tự thủ diệt vong, rồi ngư ông đắc lợi, điều này làm cho Anh Thiên Ngạo ngay lúc đó tiến thoái lưỡng nan.
Có điều, cho dù là như vậy, Anh Thiên Ngạo vẫn không chịu thua, cố gắng vài tháng, tuy rằng có điểm khởi sắc nhưng không đến mức đến có thể xoay thế cục. Rồi thời gian gần đây, một đống người hướng hắn dựa vào, xem ra Anh Thiên Ngạo đã làm ra thành tích.
Trái lại là Hứa Kính Quốc, ngay từ đầu đắc ý dào dạt mang đi rất nhiều người trong Anh bang, tự cho là Anh Thiên Ngạo lập tức sẽ nếm mùi đau khổ, thối nát, này xem ở một ít trong mắt người bí mật trong bang đã không thấy thoải mái, nên đi khuyên Hứa Kính Quốc, kết cục là bị hắn phẫn nộ khiển trách nhục nhã.
Bọn họ đối năng lực của Hứa Kính Quốc, càng ngày càng hoài nghi, lại nghe được lời những người lựa chọn ở lại bên Anh Thiên Ngạo, luôn nói Anh Thiên Ngạo tuy rằng tuổi trẻ nhưng làm việc rất có khí phách cùng quyết đoán, rất có khí độ của Lí Khiêm năm đó, không lâu nữa trong tương lãi sẽ có điều đột phá, trong lòng có phần bị lay động.
Ngay từ đầu tất cả mọi người còn bảo trì thái độ bán tín bán nghi xem thế nào mà thôi, thẳng đến khi danh khí của Anh Thiên Ngạo ở trên đạo thượng dần dần vang dội lên, mọi người mới rốt cục hiểu được, người chân chính có thực lực là Anh Thiên Ngạo chứ không phải Hứa Kính Quốc, vì thế không ít người lại hồi đáo Anh bang.
Rời khỏi Anh bang một năm, hiện tại đã tới cục diện này, Hứa Kính Quốc biết hắn đã không có đường lui, điều duy nhất hắn nghĩ đến có thể làm cho Anh Thiên Ngạo bị thuyết phục cũng chỉ có người kia, đó chính là Anh Lạc Ngưng.
*-*-*-*-*-*
“Đại ca, anh có thấy Lạc Ngưng không?” Anh Mị Sí đột nhiên hoang mang hoảng loạnchạy vào phòng Anh Thiên Ngạo, ngay cả cửa cũng quên gõ.
Vốn Anh Thiên Ngạo là muốn nói hắn vài câu, nhưng khi nghe hắn nói tới Lạc Ngưng, cũng liền quên phải răn dạy hắn.
“Chú nói Lạc Ngưng làm sao?” Anh Thiên Ngạo không có nghe rõ vừa nãy Anh Mị Sí rốt cuộc nói gì.
Hàn Tử Hằng vừa lúc đi qua phòng Anh Thiên Ngạo, muốn nói sao cửa lại mở ra, đi đến trước cửa liền nhìn thấy Anh Mị Sí vẻ mặt kích động.
“Đại ca, Lạc Ngưng đến bây giờ còn chưa có trở về.”
Anh Mị Sí lo muốn chết. Lạc Ngưng nói trường học có việc, cho nên không trở về nhà ăn bữa tối, hắn cũng sẽ không để ý, chờ hắn phát hiện bây giờ đã 11 giờ, hỏi hạ nhân cũng chưa có người nhìn thấy cậu, mới có thể chạy tới hỏi Anh Thiên Ngạo.
“Sao có thể? Điện thoại đâu, gọi chưa?” Anh Thiên Ngạo cũng bị dọa, Lạc Ngưng không có khả năng lại vô cớ về muộn.
“Đã gọi mấy lần, đều nói chuyển lời nhắn vào hộp thư.” Cho nên hắn mới có thể kích động như vậy a!
“Có thể có chuyện làm chậm trễ hay không?” Hàn Tử Hằng đi vào, hai người kia mỗi lần nói tới Anh Lạc Ngưng đều kích động muốn chết.
” Không có khả năng!” Anh Thiên Ngạo cùng Anh Mị Sí khó có ăn ý nói ra một lời giống nhau.
“Lạc Ngưng nếu về muộn sẽ gọi điện thoại.” Anh Thiên Ngạo nói, Lạc Ngưng sẽ không để cho bọn họ lo lắng.
“Đại ca, có thể xảy ra chuyện gì hay không?” Chẳng lẽ ở trên đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn?
” Trước tiên gọi tới chỗ bạn học, xem Lạc Ngưng có ở đó hay không.” Anh Thiên Ngạo ý bảo đứng Hàn Tử Hằng một bên.
Vì thế Hàn Tử Hằng đi ra ngoài, gọi điện thoại xong mới lại đi vào.
“Sao rồi, Hàn Tử Hằng?” Anh Mị Sí vội vã hỏi.
“Nói là sáu giờ tối hôm nay đã ly khai.” Hàn Tử Hằng đánh mấy số bằng hữu Anh Lạc Ngưng hỏi kết quả.
“Sáu giờ?!” Anh Mị Sí không thể tin được, người từ lúc sáu giờ đã không thấy tăm hơi?
“Nhất định đã xảy ra chuyện.” Trực giác Anh Thiên Ngạo nói cho hắn, Lạc Ngưng tuyệt đối đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
“Có thể bị thương không?” Chẳng lẽ đã xảy ra tai nạn xe cộ? Nhưng cho dù là như vậy cũng sẽ có người từ bệnh viện gọi tới đi?
“Cho nên tôi đã bảo mang bảo tiêu xuất môn, Lạc Nhưng lại luôn không nghe.” Anh Thiên Ngạo cáu lên, như thế rất tốt, người đi đâu cũng không biết.
“Đại ca, em nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, Lạc Ngưng nhất định đã xảy ra chuyện!” Anh Mị Sí mạnh mẽ nắm chặt tay, có ý tỉnh táo lại, hiện tại không thể kích động.
Anh Thiên Ngạo đứng ở kia tự hỏi, trong lòng hắn luôn luôn có cỗ bất an nổi lên.
“Hàn Tử Hằng, cậu thấy thế nào?” Anh Thiên Ngạo hỏi, không biết Hàn Tử Hằng nghĩ có giống hắn?
“Tôi nghĩ Lạc Ngưng hẳn đã xảy ra chuyện.” Dù sao sáu giờ đã ly khai, không thể đi đâu lâu như vậy còn chưa trở về, khả năng duy nhất y nghĩ đến chính là thật sự đã xảy ra chuyện.
“Đại ca, có thể là Hứa Kính Quốc không?” Anh Mị Sí nói ra suy nghĩ.
“Vì sao em lại cảm thấy cùng hắn có quan hệ?” Anh Thiên Ngạo hỏi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng mơ hồ nghĩ tới người này.
“Tên kia không phải bị anh làm cho cùng đường? Hắn là loại người có chuyện gì là hắn làm không được?”
Anh Mị Sí nói đúng, Hứa Kính Quốc biết đã không có cách nào hô phong hoán vũ giống như trước, nhưng lại không muốn nhận thua, đành phải sử dụng một ít thủ đoạn làm khó xử bọn họ, dựa vào cá tính thích giở thủ đoạn của hắn, Lạc Ngưng bị hắn bắt đi cũng là suy luận hợp lý.
______
Ở bộ 1, mọi người cho rằng Lí Khiêm và Anh Thiên Ngạo đối xử với Hứa Kính Quốc không quá hay, nhưng theo chương này, ta thấy bọn họ làm vậy vì biết hắn chả làm được gì, chỉ tham danh vọng mà thôi.
Bình luận truyện