Chương 134: không còn nhanh chóng như ngày xưa
Đợi Trương Nhạc và Giang Nguyên làm xong công việc, Hồ lão khế cười nói:
- Hôm nay đồng nghiệp của thầy đến tham quan, hai đứa làm việc phải ổn thỏa một chút nhé.
~ Xin sư phụ cứ yên tâm. Hai người vội vàng gật đầu.
Hơn 8h, người đến khám bệnh đã lục tục đến. Nhìn phòng khám đầy ắp người bệnh, trong lòng Hồ lão cũng cảm thấy yên tâm. Trận thế này cũng không tệ lắm, có thể khiến ông mở mày mở mặt.
Ba thầy trò bắt đầu xem bệnh. Khi Giang Nguyên khám được cho hai người, rất nhanh phát hiện Hồ lão hôm nay đặc biệt cẩn thận. Mỗi lần kê đơn đều tốn đến mấy phút, hỏi han người bệnh, sau đó lại dùng mấy phút nữa bắt mạch, rồi lại thêm hai phút đánh giá lại đơn thuốc, sau đó mới ký tên.
Trong lòng Giang Nguyên thoáng nghi hoặc, nhưng rất nhanh bình thường trở lại. Tốc độ xem bệnh cũng chậm lại, không còn nhanh chóng như ngày xưa.
Tốc độ của Trương Nhạc vẫn như trước, không ngại việc Giang Nguyên khám cho ba bốn người còn mình thì chỉ có hai người.
Nhìn đơn thuốc Giang Nguyên đưa tới dân dân chậm hơn, Hồ lão liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt hiện lên sự hài lòng.
Giang Nguyên mỉm cười. Hắn tất nhiên hiểu được, tuy y thuật của sư phụ nhà mình cực kỳ cao siêu, nhưng cũng giống như những cao nhân khác, hoàn toàn không. thoát khỏi hai chữ “hảo danh”.
Có đồng nghiệp từ nơi khác đến, Hồ lão cũng phải có chút hành động nào đó, để khi các đồng nghiệp đến, nhìn thấy phòng khám chật ních người bệnh, tất sẽ phải nể mặt một chút. Không muốn ảnh hưởng đến toàn cục, Giang Nguyên tất nhiên là phụ họa cùng sư phụ.
Về phần người bệnh, lại càng không có ý kiến. Tuy phải xếp hàng lâu một chút, nhưng hôm nay hai vị bác sĩ dụng tâm, cẩn thận xem bệnh cho mình như vậy, tất nhiên lại càng vui mừng.
Nếu không cần nhanh, Giang Nguyên tất nhàn nhã hơn nhiều, chậm rãi khám cho từng người bệnh.
Người bệnh của hắn bây giờ là một người khoảng năm chục tuổi, một hai năm gần đây xuất hiện tình trạng váng đầu. Bây giờ tình huống lại càng nặng hơn. Đã uống mấy đơn thuốc của phòng khám nhưng vẫn không khỏi. Lần này là đến tái khám lại.
Nhìn đơn thuốc lần trước, là do Trương Nhạc kê, Hồ lão ký tên bên dưới. Thời gian cách đây khoảng một tuần.
Giang Nguyên hỏi bệnh trạng của người bệnh, chủ yếu là chóng mặt, ý thức không được tỉnh táo, toàn thân không còn chút sức lực nào, tâm trạng không yên thì có chút đỡ hơn.
Giang Nguyên cẩn thận hỏi lại vài câu rồi lại nhìn người bệnh, chỉ thấy thân hình người này cao to, vẻ mặt hồng hào, đầu lưỡi đỏ, bựa lưỡi màu vàng, biểu hiện của †âm hỏa.
Trương Nhạc kê đơn là Tả Tâm Thang. Tuy có gia giảm trong đó nhưng cũng trị đúng bệnh. Cho nên, Hồ lão cũng đã ký tên vào đơn thuốc. Tuy nhiên, người bệnh nói ngoại trừ tâm trạng không yên có chút chuyển biến tốt thì những cái còn lại vẫn như cũ.
Nghe vậy, Giang Nguyên có chút tò mò. Bởi vì đơn thuốc này khá đúng bệnh, nhưng vì sao lại không có hiệu quả.
Vì không vội, Giang Nguyên lại cẩn thận hỏi lại một lần nữa bệnh tình của bệnh nhân. Nhưng người bệnh cũng không mắc bệnh trạng nào khác. Một bữa có thể ăn ba bốn chén cơm, lại là trung niên cường tráng, chỉ có thể nói là tâm hỏa vi thịnh mà thôi.
Giang Nguyên thật sự rối rắm. Nếu không có đơn thuốc của Trương Nhạc trước đó, hắn cũng sẽ kê đơn thuốc này. Nhưng người bệnh uống đã năm thang, hiệu quả lại không lớn. Nếu trị đúng bệnh, năm thang là đã có hiệu quả rồi. Bây giờ lại không có, tất nhiên là bên trong đã có sai sót gì.
Lập tức Giang Nguyên cau mày.
Lúc này, Hồ lão sư vừa mới ký xong một đơn thuốc, thấy Giang Nguyên phía đối diện nhìn một đơn thuốc mà cau mày, liền mỉm cười. Đã lâu rồi ông không nhìn thấy bộ dạng này của đệ tử.
Mặc dù tò mò không biết người bệnh mà Giang Nguyên khám mắc bệnh gì, nhưng ông cũng không lên tiếng hỏi. Bây giờ không phải là lúc hỗ trợ, phải để cho đệ tử của mình tự mình phân tích. Đợi khi hắn nghĩ không ra đến nhờ ông chỉ dạy, khi đó ông mới ra mặt được. Đây chính là phương pháp tốt nhất đề cao năng lực của bọn họ.
Bình luận truyện