Chương 153: Hôm nay thế nào?
Giang Nguyên nghe nói, đi dạo phố cùng phụ nữ là một trong những đau khổ nhất của đàn ông.
Nhưng hắn cũng không cảm nhận được sự đau khổ này, ngược lại tâm trạng còn rất khoái trá.
Hơn nữa cùng một cô gái đi mua quần áo, cảm giác thật không sai, ít nhất còn biết nhìn xem quần áo nào. đẹp, đầu óc linh hoạt hơn so với mình nhiều.
Không thể phủ nhận, ánh mắt của Tiểu Vũ không tệ, giúp Giang Nguyên chọn được mấy cái áo thành thục nhưng lại không quá già, hơn nữa giá cả lại không cao, làm cho Giang Nguyên cảm thấy rất hài lòng. Tuy nói tuổi của hắn chỉ lớn hơn Tiểu Vũ vài tuổi, nhưng yêu cầu về phương diện ăn mặc lại khác nhau hoàn toàn.
Bất luận là làm bác sĩ hay là đi dạy, Giang Nguyên tất nhiên phải ăn mặc thành thục một chút.
Đi gần một tiếng, thuận lợi mua được mấy món đồ, Giang Nguyên cảm thấy mỹ mãn cầm hai cái túi, cười nói với Tiểu Vũ:
- Hôm nay vất vả cho em rồi. Nếu không có em, chắc tôi không chọn được đẹp như vậy đâu. Để cảm ơn, tôi mời em ăn cơm.
- Không được, không được. Là em mời anh mới đúng.
Nghe Giang Nguyên nói, Tiểu Vũ vội vàng lắc đầu.
- Được, tôi nói là được. Gần đây tôi nhận được tiền lương không ít. Lần đầu tiên nhận lương, nhất định phải mời em ăn cơm.
Nói đến đây, Giang Nguyên nhìn Tiểu Vũ, cười nói:
- Tiểu Vũ, không phải ngay cả chút mặt mũi này mà em cũng không nể?
Nghe Giang Nguyên khăng khăng như vậy, Tiểu Vũ gật đầu đồng ý. Cô biết rất rõ, Giang ca ca không muốn cô tốn tiền.
Quán cơm tây gần trường đại học cũng khá nhiều. Giang Nguyên liền dẫn Tiểu Vũ tùy ý tìm một quán cơm †ây ăn một bữa. Sau đó tạm biệt nhau trước cổng trường.
Vừa mới trở lại phòng ngủ, Tiểu Vũ đã bị Linh Linh hưng phấn hỏi:
- Tiểu Vũ, cậu lừa tôi. Cậu nói với tôi Giang lão sư là hàng xóm nhà cậu. Nếu không phải vừa rồi có người nói nhìn thấy cậu và Giang lão sư đi dạo phố, tôi đã bị cậu lừa rồi.
Nghe được lời này, mặt Tiểu Vũ đỏ lên:
- Nào có! Vốn hôm nay định mời anh ấy ăn cơm, cảm ơn anh ấy chuyện hôm đó. Nhưng anh ấy nói muốn đi mua mấy bộ quần áo, bảo tôi đi cùng, cũng không phải đi dạo phố mà.
- Haha, như vậy mà còn chưa tính là đi dạo phố? Chậc chậc...
La Linh Linh nhìn gương mặt đỏ bừng của Lý Tiểu Vũ, biết được da mặt của bạn mình mỏng, cũng không chọc nữa, nói:
- Được rồi, không chọc nữa. Dù sao tôi cũng cảm thấy Giang lão sư không tệ, lại đẹp trai. Nếu cậu không năm chặc, nói không chừng sẽ bị người ta đoạt mất.
- Được rồi, bà tám.
Giang Nguyên mang hai túi đồ trở lại phòng khám. Vừa lúc có một mình Hồ lão đang trực, thấy Giang Nguyên trở về, liên cười hỏi:
- Hôm nay thế nào?
- Sư phụ, con phát hiện người càng ngày càng giống bà mối rồi. Tiểu Vũ mới học năm nhất thôi đấy.
Nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của sư phụ, nào còn bộ dạng nghiêm túc ngày xưa, Giang Nguyên không khỏi đau đầu nói.
Nghe Giang Nguyên nói, Hồ lão cười nói:
- Giang Nguyên, Tiểu Vũ là cô gái không tệ. Mặc dù †a cũng chỉ mới gặp qua có hai lần, nhưng đứa bé này rất hiểu chuyện, lại thiện lương. Nếu con thích nó, ta ủng hộ con. Ở trường nhiều đứa giỏi lắm, đừng để người khác cướp đi. Dù sao chờ con bé tốt nghiệp cũng được mà.
- Sư phụ... Giang Nguyên đau đầu: - Sư phụ, con biết, nhưng thầy thì không thể yêu trò.
- Thầy yêu trò thì thế nào? Hơn nữa, con cũng chỉ thay ta dạy có một khóa, cũng không phải lão sư chân chính. Chỉ cần con đừng loạn, ai có thể nói gì được con.
Bình luận truyện