Chương 353: Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy
- Thành công? Chỉ dùng một chút sức?
Tất cả mọi người dưới đài đều nghe được tiếng kêu của giáo sư Phùng, không khỏi sửng sốt, đặc biệt là các. lão y sư Cốt khoa.
Bọn họ đều biết được tình huống của người bệnh như thế nào, chính là bị trật khớp vai kéo xuống dưới, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay. Khi tiến hành chỉnh hình, vừa phải tiến hành chỉnh các đốt ngón tay, lại phải chỉnh lại khớp vai. Ngoại trừ Dương lão gia ở Đông Bắc và Lạt Ma ở Tây Nam thì chưa từng nghe qua có người nào có được thủ pháp kỳ diệu như vậy.
Nhưng vừa rồi mọi người đều đã được chứng kiến.
Lập tức có một lão y sư đức cao vọng trọng run rẩy kêu lên:
- Lão Phùng, thật hay giả vậy? Hai loại trật khớp đó đều đã được chỉnh hình lại?
- Đúng vậy, lão Phùng, không thể nào? Anh xem xem, làm sao có thể?
Một vị lão y sư cao giọng kinh nghĩ.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào? Làm sao. có thể chỉnh hình được hai loại trật khớp đó chứ? Tiểu La, cậu nhất định nhìn lầm rồi. Cậu bảo người bệnh nhấc tay lên đi.
Có người không tin, nói.
Những lão y sư thuộc Cốt khoa đều cùng nghỉ vấn, còn lão y sư thuộc Nội khoa thì vẻ mặt mơ hồ. Cái gì mà trật khớp vai đi xuống, ảnh hưởng đến các đốt ngón tay? Bọn họ chỉ biết là, dường như không chuyện gì có thể làm khó được bác sĩ Tiểu Giang trên đài.
Hồ lão đã đứng lên, hai mắt sáng bừng nhìn lên đài. Ông tin tưởng Giang Nguyên, nhưng sự việc trước mặt tựa hồ có chút vượt qua sự tưởng tượng của ông.
Về phần thầy trò Trương Nguyệt Chánh, lúc này không ai chú ý đến, chỉ thấy sắc mặt Trương Dương trăng bệch, đứng tại chỗ lung lay như sắp ngã. Còn Trương Nguyệt Chánh thì mặt xám như tro.
Vừa rồi bọn họ còn có chút tự tin, nhưng lần này, niềm tin của bọn họ đã hoàn toàn tiêu tan, hơn nữa còn bị đả kích hoàn toàn.
Tình huống bây giờ không phải Giang Nguyên đã chỉnh hình lại được khớp xương cho người bệnh mà là tiểu tử này đã làm ra chuyện khiến cho tất cả các bác sĩ phải giật mình. Bây giờ hai thầy trò bọn họ lấy cái gì để tranh vị trí đầu tiên? Còn mặt mũi nữa chứ? Mất hết rồi.
- Nào, anh giơ tay lên, giơ tay lên đi.
Lúc này giáo sư Phùng cũng có chút kích động. Ông rất coi trọng La y sư, biết Tiểu La bình thường làm việc rất cẩn thận, không phải là người kêu loạn. Nhưng việc này vẫn khiến cho ông khó có thể tin.
Nghe giáo sư Phùng nói, người bệnh vội vàng giơ cánh tay phải của mình lên, sau đó khom người, động tác vô cùng lưu loát.
Theo động tác của người bệnh, không khí đột nhiên yên tĩnh. Mấy vị lão y sư Cốt khoa tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt khó tin. Còn các lão y sư Nội khoa cũng tương tự.
- Ai cha, lão Ngô, tại sao anh lại đánh tôi vậy?
- Hồ Khánh Nguyên, lão gia hỏa này, ông học Cốt khoa từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ anh định đoạt chén cơm của chúng tôi sao?
Ngô lão y sư vểnh râu, trừng mắt đấm vào Hồ lão một cái.
- Khốn kiếp, lão già kia, ông dám đánh tôi? Tôi cũng đâu dạy nó môn này đâu. Nó là cháu của Thanh Nguyên huynh huyện Lưu Hà, Cốt khoa là chẳng liên quan đến tôi.
Hồ lão bị đánh một quyền, mặc dù trong lòng vô cùng thoải mái, nhưng nhìn ông bạn già mấy chục năm đang trừng râu mép với mình, vội vàng đứng tấn, biểu hiện muốn chống lại.
- Lão già này, mặc kệ thế nào, bây giờ thì ông đắc ý rồi. Một người chuyên về Nội khoa như ông lại dạy được một đệ tử Cốt khoa, tôi đánh ông còn chưa hả giận, ông còn muốn phản kháng?
Ngô lão y sư trừng mắt, kêu lên một tiếng, chuẩn bị đánh nữa.
Nhưng Ngô lão còn chưa ra tay, mấy lão y sư bên cạnh đã huy quyền, vẻ mặt vừa ghen ghét vừa hâm mộ. Một lão y sư dáng người cao lớn kêu to:
- Đúng vậy, họ Hồ ông còn muốn phản kháng? Nếu không, ông đem đồ đệ của mình tặng cho tôi đi, ông đánh tôi, tôi tuyệt đối không hoàn thủ.
Bạn học Giang Nguyên đứng trên đài trợn mắt há mồm nhìn mọi người quần ẩu sư phụ bên dưới, miệng mở to không khép lại được, trong lòng có một nghỉ vấn. Những lão y sư này người nào cũng già, đi còn run rẩy, tại sao lại còn có tinh thần đánh nhau như thế?
Nhìn sư phụ miễn cưỡng đánh lại được vài cái rồi ôm đầu trốn như chuột, Giang Nguyên bó tay, không biết hắn có nên lao xuống hỗ trợ hay không?
Giáo sư Phùng nhìn Giang Nguyên đang trợn mắt há mồm, liền nắm lấy tay của hắn, cười nói:
- Đừng quan tâm nữa. Lúc này nếu lão Hồ không bị đánh một trận, sợ là không qua được đâu. Bây giờ mà cậu xuống, sẽ bị ăn vạ ngay. - Vâng. Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, thầm nghĩ:
- Gia sợ sao? Sợ những lão già này sao? Một tay của gia có thể hạ hết toàn bộ đấy.
Bình luận truyện