Chương 409: Âm mưu
- Cho nên ... Anh liền phế tay phải của tôi đi?
Ánh mắt người thanh niên lộ một tia oán hận và vẻ mặt muốn tìm hiểu thật rõ.
Giang Nguyên gật đầu nói:
- Không chỉ phế đi tay phải của cậu, hơn nữa sau này cậu cũng không có khả năng ra tay lần nữa đâu...
- Ha ha...
Thanh niên vừa cười thảm, vừa ho ra máu không ngừng. Lúc này Giang Nguyên cũng không dừng lại lâu hơn mà chậm rãi đi xuống núi, trong lòng mang theo. một tia bất đắc dĩ, cũng than khẽ.
Quyền lực thật là một thứ đáng sợ. Giang Nguyên cũng hiểu rõ từ lâu, nhưng hôm nay hắn mới cảm nhận được chính thức, cái gì gọi là muốn giết một người lại không dám giết. Biết rõ đối phương muốn tới lấy mạng mình nhưng mình lại không thể hành động như trước kia, tùy ý ân cừu. Cảm giác này thật đáng sợ.
Cho nên Giang Nguyên vừa đi xuống núi vừa than thở, vừa quay đầu nhìn quanh.
- Cái gì? Miêu Ưng bị đánh trọng thương rồi? Tay cũng bị phế rồi?
Trương Nghĩa Quân nhìn Lý Cương một bên, sắc mặt tái mét, kinh ngạc nói:
- Tại sao lại như vậy? Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Biết ăn nói sao với cục bảo an đây? Nếu ông nội tôi mà biết thì làm sao?
Lúc này sắc mặt Lý Cương cũng xanh mét. Miêu Ưng là đặc vệ bên cạnh tổng giám đốc Trương, giờ đột nhiên xảy ra chuyện, tổng giám đốc Trương không có khả năng không hỏi tới. Hơn nữa cục bảo an cũng sẽ không dễ nói chuyện đâu.
Lúc này mặt Thượng Quan Ngân lúc xanh lúc trắng, ngồi xuống, một lúc sau sắc mặt mới âm u ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi:
- Làm sao Miêu Ưng lại cũng không đánh lại được hắn?
- Quân thiếu gia... Tôi đã hỏi qua rồi. Người kia quả thực là cao thủ, hơn nữa hẳn là cấp bậc tinh anh bách chiến, không tới mười mấy chiêu đã đánh trọng thương gã. Cuối cùng hẳn là đối phương nhận ra thân phận của gã nên mới không ra tay giết người. Nếu không thì hiện Miêu Ưng đã không về được rồ
Lý Cương khổ sở nói:
- Người của tôi cũng đã xác nhận, sau khi Miêu Ưng lên núi chẳng qua mới chỉ khoảng mười phút. Sau đó Giang Nguyên kia xuống núi, hơn nữa rất thoải mái, hoàn toàn không bị thương!
Nghe đến đó, sắc mặt Trương Nghĩa Quân lại xanh mét, vung tay lên, nắm chén trà trên bàn bên cạnh, đập mạnh xuống đất, khiến nước trà và mảnh vỡ văng tung tóe.
Lý Cương ở một bên nhìn chén trà và nước trà văng trên mặt đất, sau đó chần chừ một lúc mới nói:
- Quân thiếu gia... Chúng ta phải mau chóng nghĩ biện pháp. Nếu không chẳng những không qua được phía tổng giám đốc Trương, mà phía bên cục bảo an hỏi cũng không thể nào nói nổi...
- Hừ... Tôi biết rồi, còn cần anh nói sao?
Trương Nghĩa Quân lạnh lùng nhìn Lý Cương, lạnh giọng nói:
- Tôi chỉ không cam lòng với việc này. Một tên nhà quê như vậy mà không xử lý được, tôi không xử chết được hắn, truyền ra ngoài chuyện cả đặc vệ của ông già nhà tôi cũng chết rồi, sau này tôi còn biết lấy mặt mũi ở đâu lăn lộn tại Tứ Cửu nữa?
- Nhất định phải giế.t chết hắn... 'Trương Nghĩa Quân vỗ mạnh bàn, tức giận nói. - Chuyện này...
Thấy vẻ mặt dứt khoát của Trương Nghĩa Quân, Lý Cương bất đắc dĩ nói:
- Quân thiếu gia... Chúng ta không thể động quân giới tại Yên Kinh...
'Trương Nghĩa Quân nghiêm mặt âm trầm, nhíu chặt mày trầm ngâm một hồi, sau đó liền ngẩng đầu nhìn Lý Cương, cắn răng nói:
Bình luận truyện