Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 104: Có dám kiêu ngạo một chút hay không
Kì thực, lão rất muốn nhận Mộ Như Nguyệt làm cháu dâu nhưng hắn biết rõ
nha đầu kia tính tình quật cường nhất định sẽ không đồng ý, cho nên mới
muốn Thanh Ngọc đi cùng nàng, lâu ngày sinh tình, hắn có nhiều thời gian để chờ.
Nhưng hắn vừa dứt lời, không nói những người khác, ngay cả Thanh Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt vạn phần ủy khuất nhìn hội trưởng.
Đây có tính là hắn bị gia gia của mình bán đi không?
“Gia gia.” Thanh Ngọc nhăn mày, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hội trưởng hung hăng trừng mắt hắn một cái, “Hiện tại là gia gia ngươi đang bàn chuyện với người khác, ngươi chen mồm làm gì? Tránh qua một bên đi.”
Thanh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, sao hắn lại có một gia gia như vậy? Rõ ràng không lưu tình chút nào bán luôn tôn tử mình.
“Cô nương, gia gia ta nói đùa với ngươi thôi, thỉnh cô nương đừng để ý”, Thanh Ngọc thẹn thùng cười cười nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn gãi gãi đầu, nói, “Lão già này chính là như vậy, hắn già mà không...”
Còn chưa nói hết, một nắm đấm hung hăng nện vào đầu hắn.
Hội trưởng tức giận râu run rẩy, hung thần ác sát trừng mắt hắn: “Có ai nói gia gia của mình như ngươi sao? Già mà không đứng đắn? Tiểu tử thối, lão tử là gia gia của ngươi!”
Thanh Ngọc bĩu môi, ai oán liếc hắn một cái.
Có một gia gia là lão ngoan đồng như thế còn không bằng không có...
“Ha ha, nha đầu, ngươi suy nghĩ thế nào?” Hội trưởng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười meo meo nói, “Tôn tử này của ta cũng không tệ lắm, lớn lên tuấn tú, thiên phú cũng không kém, hắn còn biết nấu cơm quét nhà, nếu không, ngươi suy xét một chút có thu nhận hắn không?”
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Ta đã có phu quân, hơn nữa, tôn tử ngươi hình như cũng không muốn.”
Nhìn bộ dáng ai oán của Thanh Ngọc giống như tiểu thụ (nam tử mong manh yếu đuối, hay nam tử đóng vai trò nữ tử trong quan hệ đam mỹ) bị ngược đãi.
“Vậy thì làm đồ đệ ta, thế nào?” Hội trưởng trầm mặc nửa ngày, ánh mắt sáng lên, hỏi.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: “Ta từ chối.”
Từ chối? Nàng từ chối?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, ai mà không biết thân phận của hội trưởng? Trên đời này, người có thể so sánh với hắn cũng chỉ có lão nhân Vô Ngu mắt cao hơn đầu, nhưng mà hội trưởng muốn thu đồ đệ, nha đầu này lại từ chối?
Nàng còn dám kiêu ngạo hơn một chút nữa không?
“Nha đầu, ngươi từ chối ta cũng nên cho ta một lý do đi.” Vẻ mặt hội trưởng ủy khuất nói.
Hắn muốn thu đồ đệ, nha đầu này lại từ chối? Chẳng lẽ sư phụ nàng còn lợi hại hơn hắn?
“Bởi vì ta đã có một sư phụ rồi, qua vài ngày nữa hắn sẽ đến đây, ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ thì tự mình nói chuyện với hắn đi.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nghe vậy, hội trưởng nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Được, chờ sư phụ ngươi tới ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn, nếu hắn đồng ý, về sau ngươi chính là đồ nhi của ta.”
Trong tứ quốc này, ngoại trừ lão Vô Ngu kia, còn ai có trình độ luyện đan dược vượt qua hắn? Mà hắn cũng không nghe nói lão nhân Vô Ngu có thu đồ đệ rồi, hiển nhiên nha đầu này không phải đồ đệ của hắn.
Một khi đã như vậy, khiến sư phụ nàng nhường đồ nhi này cho mình không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Hắn là hội trưởng đan hội, mở miệng muốn một người mà thôi, tên kia hẳn là sẽ không từ chối...
Sau khi đám người rời đi, nam nhân mang mặt nạ bạc chứng kiến một màn vừa rồi, dung nhan mị hoặc dưới mặt nạ bạc nở nụ cười nhàn nhạt.
Hiện tại hắn thật sự có xúc động muốn đem Mộ Như Nguyệt giấu đi, miễn cho người khác lại nhòm ngó nàng, nhưng hắn cũng biết rõ nữ tử này không giống những nữ tử khác, nàng không cam lòng trốn sau lưng người khác để hưởng thụ sự bảo hộ. Nàng sẽ dựa vào chính nỗ lực của mình sải bước lên đỉnh võ đạo nhìn xuống thiên hạ chúng sinh...
Nhưng hắn vừa dứt lời, không nói những người khác, ngay cả Thanh Ngọc cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt vạn phần ủy khuất nhìn hội trưởng.
Đây có tính là hắn bị gia gia của mình bán đi không?
“Gia gia.” Thanh Ngọc nhăn mày, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ủy khuất.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hội trưởng hung hăng trừng mắt hắn một cái, “Hiện tại là gia gia ngươi đang bàn chuyện với người khác, ngươi chen mồm làm gì? Tránh qua một bên đi.”
Thanh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, sao hắn lại có một gia gia như vậy? Rõ ràng không lưu tình chút nào bán luôn tôn tử mình.
“Cô nương, gia gia ta nói đùa với ngươi thôi, thỉnh cô nương đừng để ý”, Thanh Ngọc thẹn thùng cười cười nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn gãi gãi đầu, nói, “Lão già này chính là như vậy, hắn già mà không...”
Còn chưa nói hết, một nắm đấm hung hăng nện vào đầu hắn.
Hội trưởng tức giận râu run rẩy, hung thần ác sát trừng mắt hắn: “Có ai nói gia gia của mình như ngươi sao? Già mà không đứng đắn? Tiểu tử thối, lão tử là gia gia của ngươi!”
Thanh Ngọc bĩu môi, ai oán liếc hắn một cái.
Có một gia gia là lão ngoan đồng như thế còn không bằng không có...
“Ha ha, nha đầu, ngươi suy nghĩ thế nào?” Hội trưởng quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, cười meo meo nói, “Tôn tử này của ta cũng không tệ lắm, lớn lên tuấn tú, thiên phú cũng không kém, hắn còn biết nấu cơm quét nhà, nếu không, ngươi suy xét một chút có thu nhận hắn không?”
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: “Ta đã có phu quân, hơn nữa, tôn tử ngươi hình như cũng không muốn.”
Nhìn bộ dáng ai oán của Thanh Ngọc giống như tiểu thụ (nam tử mong manh yếu đuối, hay nam tử đóng vai trò nữ tử trong quan hệ đam mỹ) bị ngược đãi.
“Vậy thì làm đồ đệ ta, thế nào?” Hội trưởng trầm mặc nửa ngày, ánh mắt sáng lên, hỏi.
Mộ Như Nguyệt lắc đầu: “Ta từ chối.”
Từ chối? Nàng từ chối?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, ai mà không biết thân phận của hội trưởng? Trên đời này, người có thể so sánh với hắn cũng chỉ có lão nhân Vô Ngu mắt cao hơn đầu, nhưng mà hội trưởng muốn thu đồ đệ, nha đầu này lại từ chối?
Nàng còn dám kiêu ngạo hơn một chút nữa không?
“Nha đầu, ngươi từ chối ta cũng nên cho ta một lý do đi.” Vẻ mặt hội trưởng ủy khuất nói.
Hắn muốn thu đồ đệ, nha đầu này lại từ chối? Chẳng lẽ sư phụ nàng còn lợi hại hơn hắn?
“Bởi vì ta đã có một sư phụ rồi, qua vài ngày nữa hắn sẽ đến đây, ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ thì tự mình nói chuyện với hắn đi.” Mộ Như Nguyệt nhún vai, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Nghe vậy, hội trưởng nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Được, chờ sư phụ ngươi tới ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn, nếu hắn đồng ý, về sau ngươi chính là đồ nhi của ta.”
Trong tứ quốc này, ngoại trừ lão Vô Ngu kia, còn ai có trình độ luyện đan dược vượt qua hắn? Mà hắn cũng không nghe nói lão nhân Vô Ngu có thu đồ đệ rồi, hiển nhiên nha đầu này không phải đồ đệ của hắn.
Một khi đã như vậy, khiến sư phụ nàng nhường đồ nhi này cho mình không phải là chuyện rất dễ dàng sao? Hắn là hội trưởng đan hội, mở miệng muốn một người mà thôi, tên kia hẳn là sẽ không từ chối...
Sau khi đám người rời đi, nam nhân mang mặt nạ bạc chứng kiến một màn vừa rồi, dung nhan mị hoặc dưới mặt nạ bạc nở nụ cười nhàn nhạt.
Hiện tại hắn thật sự có xúc động muốn đem Mộ Như Nguyệt giấu đi, miễn cho người khác lại nhòm ngó nàng, nhưng hắn cũng biết rõ nữ tử này không giống những nữ tử khác, nàng không cam lòng trốn sau lưng người khác để hưởng thụ sự bảo hộ. Nàng sẽ dựa vào chính nỗ lực của mình sải bước lên đỉnh võ đạo nhìn xuống thiên hạ chúng sinh...
Bình luận truyện