Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 254: Đại hôn, tứ phương đến dự (3)
"Nguyệt Nhi, đây có lẽ là lần cuối cùng nương chải đầu cho ngươi, ta tin tưởng, Dạ Vô Trần sẽ không bạc đãi ngươi." Thánh Nguyệt phu nhân nhẹ nhàng chải chuốt mái tóc đẹp của Mộ Như Nguyệt, tươi cười ôn nhu, ưu nhã.
Tuy rằng sau khi thành hôn vẫn ở Tiêu gia, nhưng Thánh Nguyệt phu nhân vẫn có thương cảm khi gả nữ nhi.
Cũng may con rể này không tồi, sẽ không khi dễ nữ nhi bảo bối của bọn họ....
Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì, chỉ nhìn mình trong gương, ngón tay thon dài khẽ vuốt dung nhan kia, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt.
Nàng chỉ mới đến nơi này được hai năm mà đã trải qua rất nhiều chuyện.
Trong hai năm qua, những gì Dạ Vô Trần làm vì nàng, nàng đều nhớ rõ từng chút, có một nam nhân nguyện trả giá vì nàng, ở bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể không cảm động?
Cho dù là cục đá cũng sẽ bị sự ôn nhu của hắn cảm hóa.
Đột nhiên nàng nghĩ tới thanh âm chân thành mà tha thiết của nam nhân: "Nương tử, có phải kiếp trước chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"
Có lẽ vì kiếp trước đã quen nhau cho nên kiếp này bọn họ mới có thể tìm được đối phương trong biển người....
"Tốt, Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."
Thánh Nguyệt phu nhân cười ôn nhu, cầm khăn hỉ phủ lên đầu nàng, lại đặt tú cầu màu đỏ vào tay nàng, nhẹ nhàng dắt tay nàng đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ phải gả đi rồi", Tiêu Uyển chạy từ ngoài cửa vào, vui sướng nói, "Hôm nay ta muốn đi nháo động phòng."
Thánh Nguyệt phu nhân nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Tiêu Uyển, bật cười nói: "Uyển Nhi, ai dạy ngươi đi nháo động phòng?"
"Là ca ca", Tiêu Uyển chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu, "Ca ca nói, hắn còn chưa trở về Tiêu gia thì tỷ phu đã cướp tỷ tỷ đi rồi, hại hắn không thể ở chung thêm mấy ngày, tuyệt đối không thể để tỷ tỷ cùng tỷ phu dễ dàng động phòng, cho nên ca ca kêu Uyển Nhi đi nháo động phòng."
Tiêu Phong làm thế nào cũng không ngờ được Tiêu Uyển nhanh như vậy đã bán đứng hắn.
"Tốt, Uyển Nhi, đừng chậm trễ ngày lành tháng tốt của tỷ tỷ ngươi, nhanh đi thôi." Thánh Nguyệt phu nhân cười nói, nàng có nữ nhi, còn có một con rể, đời này đã thỏa mãn rồi.
Điều duy nhất nàng còn chưa yên tâm chính là Tiêu Phong đã lớn như vậy rồi, còn chưa dẫn một tức phụ về gặp nương.
Tiêu gia không giống như những đại gia tộc khác, mặc kệ nhà gái có bối cảnh cùng tài mạo thế nào, chỉ cần Phong Nhi thích, nàng cũng sẽ thích."Nguyệt Nhi, sau khi ngươi gả cho Vô Trần, phải mau sinh thêm một đứa bé gái, mẫu thân chờ không kịp muốn ôm cháu ngoại, bây giờ nương còn có thể cảm nhận được mười bảy năm trước ngươi mềm mại nhúc nhích trong ngực mẫu thân, không ngờ nháy mắt một cái, tiểu gia hỏa lúc ấy đã lớn như vậy, còn gả chồng rồi."
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ thở dài, trong mắt hơi phiếm lệ quang.
"Mẫu thân không khóc", Tiêu Uyển đáng yêu nở nụ cười ngây thơ, "Tỷ tỷ không có rời đi mà, sao mẫu thân lại khóc?"
Tim Thánh Nguyệt phu nhân hơi chấn động, nhẹ nhàng lau nước mắt, giữ chặt tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói: "Nguyệt Nhi, đi thôi, đừng để chậm trễ thời gian."
Mộ Như Nguyệt để Thánh Nguyệt phu nhân dẫn mình ra cửa, nghĩ đến mình sẽ nhanh trở thành thê tử của người khác, trong lòng nàng có chút mờ mịt, lúc ở Trung Hoa, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ gả cho một nam nhân.
Nhưng từ khi Dạ Vô Trần xuất hiện, trái tim nàng đã dần dần xảy ra biến hóa.
Nhưng mà, cả đời này nàng sẽ không hối hận vì quyết định gả cho hắn.
Trong hỉ đường, khách khứa đều đã ổn định chỗ ngồi, ngoại trừ Ngô Hâm, những người ở đây đều đến từ các thế lực cường đại, bất giác làm Ngô Hâm có chút khiếp vía.
Tuy rằng sau khi thành hôn vẫn ở Tiêu gia, nhưng Thánh Nguyệt phu nhân vẫn có thương cảm khi gả nữ nhi.
Cũng may con rể này không tồi, sẽ không khi dễ nữ nhi bảo bối của bọn họ....
Mộ Như Nguyệt cũng không nói gì, chỉ nhìn mình trong gương, ngón tay thon dài khẽ vuốt dung nhan kia, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt.
Nàng chỉ mới đến nơi này được hai năm mà đã trải qua rất nhiều chuyện.
Trong hai năm qua, những gì Dạ Vô Trần làm vì nàng, nàng đều nhớ rõ từng chút, có một nam nhân nguyện trả giá vì nàng, ở bên cạnh nàng, làm sao nàng có thể không cảm động?
Cho dù là cục đá cũng sẽ bị sự ôn nhu của hắn cảm hóa.
Đột nhiên nàng nghĩ tới thanh âm chân thành mà tha thiết của nam nhân: "Nương tử, có phải kiếp trước chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"
Có lẽ vì kiếp trước đã quen nhau cho nên kiếp này bọn họ mới có thể tìm được đối phương trong biển người....
"Tốt, Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi."
Thánh Nguyệt phu nhân cười ôn nhu, cầm khăn hỉ phủ lên đầu nàng, lại đặt tú cầu màu đỏ vào tay nàng, nhẹ nhàng dắt tay nàng đi ra ngoài.
"Tỷ tỷ phải gả đi rồi", Tiêu Uyển chạy từ ngoài cửa vào, vui sướng nói, "Hôm nay ta muốn đi nháo động phòng."
Thánh Nguyệt phu nhân nhìn gương mặt phấn điêu ngọc trác của Tiêu Uyển, bật cười nói: "Uyển Nhi, ai dạy ngươi đi nháo động phòng?"
"Là ca ca", Tiêu Uyển chớp chớp mắt, nở nụ cười đáng yêu, "Ca ca nói, hắn còn chưa trở về Tiêu gia thì tỷ phu đã cướp tỷ tỷ đi rồi, hại hắn không thể ở chung thêm mấy ngày, tuyệt đối không thể để tỷ tỷ cùng tỷ phu dễ dàng động phòng, cho nên ca ca kêu Uyển Nhi đi nháo động phòng."
Tiêu Phong làm thế nào cũng không ngờ được Tiêu Uyển nhanh như vậy đã bán đứng hắn.
"Tốt, Uyển Nhi, đừng chậm trễ ngày lành tháng tốt của tỷ tỷ ngươi, nhanh đi thôi." Thánh Nguyệt phu nhân cười nói, nàng có nữ nhi, còn có một con rể, đời này đã thỏa mãn rồi.
Điều duy nhất nàng còn chưa yên tâm chính là Tiêu Phong đã lớn như vậy rồi, còn chưa dẫn một tức phụ về gặp nương.
Tiêu gia không giống như những đại gia tộc khác, mặc kệ nhà gái có bối cảnh cùng tài mạo thế nào, chỉ cần Phong Nhi thích, nàng cũng sẽ thích."Nguyệt Nhi, sau khi ngươi gả cho Vô Trần, phải mau sinh thêm một đứa bé gái, mẫu thân chờ không kịp muốn ôm cháu ngoại, bây giờ nương còn có thể cảm nhận được mười bảy năm trước ngươi mềm mại nhúc nhích trong ngực mẫu thân, không ngờ nháy mắt một cái, tiểu gia hỏa lúc ấy đã lớn như vậy, còn gả chồng rồi."
Thánh Nguyệt phu nhân khẽ thở dài, trong mắt hơi phiếm lệ quang.
"Mẫu thân không khóc", Tiêu Uyển đáng yêu nở nụ cười ngây thơ, "Tỷ tỷ không có rời đi mà, sao mẫu thân lại khóc?"
Tim Thánh Nguyệt phu nhân hơi chấn động, nhẹ nhàng lau nước mắt, giữ chặt tay Mộ Như Nguyệt, ôn nhu cười nói: "Nguyệt Nhi, đi thôi, đừng để chậm trễ thời gian."
Mộ Như Nguyệt để Thánh Nguyệt phu nhân dẫn mình ra cửa, nghĩ đến mình sẽ nhanh trở thành thê tử của người khác, trong lòng nàng có chút mờ mịt, lúc ở Trung Hoa, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ gả cho một nam nhân.
Nhưng từ khi Dạ Vô Trần xuất hiện, trái tim nàng đã dần dần xảy ra biến hóa.
Nhưng mà, cả đời này nàng sẽ không hối hận vì quyết định gả cho hắn.
Trong hỉ đường, khách khứa đều đã ổn định chỗ ngồi, ngoại trừ Ngô Hâm, những người ở đây đều đến từ các thế lực cường đại, bất giác làm Ngô Hâm có chút khiếp vía.
Bình luận truyện