Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Chương 274: Đột phá thiên phú (2)
Mặc dù ở Trung Châu khắp nơi đều có cường giả nhưng người đạt tới cấp bậc đỉnh tiên thiên cũng không nhiều lắm. Lão tiền bối kia lúc sinh thời hẳn là đã đạt đến trình độ này...
"Nữ nhân, đối với tình huống bên kia ta cũng không biết nhiều lắm nhưng ta biết mấy thế lực lớn ở Trung Châu, Dược tông là thế lực cường đại nhất mà ta biết, nhưng phía trên Dược tông còn có những thế lực cường đại hơn, thậm chí là rất mạnh, ta không cách nào tiếp xúc được, đương nhiên cũng hoàn toàn không biết gì về họ."
Thần sắc Phượng Kinh Thiên trở nên nghiêm túc, Trung Châu ngọa hổ tàng long, tùy tiện nói ra một thế lực nào đó cũng có thể xưng vương xưng bá ở bên ngoài.Mộ Như Nguyệt còn muốn dò hỏi thêm gì, đột nhiên một mùi thơm từ phía trước xộc vào mũi, mùi thơm nhàn nhạt của nữ tử khiến nàng cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua...
Một bộ váy màu lam tựa như tầng tầng gợn sóng trên mặt nước, mái tóc đẹp trong ánh nắng tỏa sáng, nhưng càng khiến người ta kinh diễm hơn chính là dung mạo của nữ tử này.
Con ngươi màu lam như nước hồ sâu, dung nhan tuyệt mỹ mang ý cười nhàn nhạt, nàng đẹp như màu xanh lam biển rộng, bốn chữ tuyệt thế giai nhân cũng khó có thể hình dung được.
Mà nữ nhân này vừa xuất hiện, ánh mắt đã nhìn về phía Phượng Kinh Thiên....
"Kinh Thiên, ngươi đã trở lại?" Nữ tử ôn nhu cười nhạt, nụ cười xinh đẹp như tỏa ra hương thơm, con ngươi màu lam thâm tình nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt.
Phảng phất như trong mắt nàng chỉ có hắn, không chứa được những người khác.
"Ta đã sớm nghe nói ngươi trở lại, đáng tiếc gần đây bận rộn nhiều việc không thể tới gặp ngươi, hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh nên muốn tới gặp ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Nữ tử cẩn thận nhìn vào mắt Phượng Kinh Thiên, thần thái ôn nhu như nước, có nam nhân nào có thể bỏ qua được?
Phượng Kình Thiên khẽ nhăn mày, ánh mắt không kiên nhẫn đảo qua gương mặt ôn nhu của nữ tử, nhàn nhạt nói: "Lâm Nguyệt, ngươi và ta có quan hệ gì? Ta dựa vào đâu mà trách ngươi? Tránh ra đi, đừng cản đường ta."
Sắc mặt Lam Nguyệt hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nàng khẽ mỉm cười: "Kinh Thiên, ngươi đang giận ta sao? Trách ta không đi gặp ngươi sớm hơn? Nhưng không phải bây giờ ta đã tới rồi sao, ngươi tha thứ ta lần này được không?"
Nữ nhân này nghe không hiểu tiếng người?
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên âm trầm, khẽ nhếch môi, thanh âm lạnh lùng: "Cút ngay!"
Hai chữ như sấm sét đánh xuống, nhất thời tất cả mọi người trên đường cái đều quay đầu nhìn về hướng này, khi nhìn thấy hai nam nữ đang tranh phong với nhau, mọi người đều có chút hiểu rõ.
Trước nay Phượng Kinh Thiên đều lưu luyến bụi hoa, lại cố tình khinh thường không thèm liếc nhìn vị hôn thê của hắn, Lam Nguyệt ôn nhu mỹ lệ kia, bởi vì nàng là vị hôn thê của hắn.
Thậm chí không tiếc biến mất vài năm khỏi Phượng Thành.
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi tối lại, đáy lòng chua xót, từ mười năm trước được nam nhân này cứu mạng, trái tim nàng đã thuộc về hắn.
Cho dù nam nhân này chán ghét nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng vũ nhục, chỉ hi vọng có thể trở thành thê tử hắn....
"Kinh Thiên, ta chỉ..."
"Cút!"
Phượng Kinh Thiên không đợi nàng nói hết câu đã tức giận ngắt lời nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nguyệt hơi tái đi, cắn chặt môi, ánh mắt tuyệt vọng mà thống khổ nhìn nam nhân vô tình kia, hắn có thể phân chia bản thân mình cho những người khác, vì sao không muốn cho nàng một chút?Cho dù chỉ một chút cũng đủ rồi...
"Nữ nhân, đối với tình huống bên kia ta cũng không biết nhiều lắm nhưng ta biết mấy thế lực lớn ở Trung Châu, Dược tông là thế lực cường đại nhất mà ta biết, nhưng phía trên Dược tông còn có những thế lực cường đại hơn, thậm chí là rất mạnh, ta không cách nào tiếp xúc được, đương nhiên cũng hoàn toàn không biết gì về họ."
Thần sắc Phượng Kinh Thiên trở nên nghiêm túc, Trung Châu ngọa hổ tàng long, tùy tiện nói ra một thế lực nào đó cũng có thể xưng vương xưng bá ở bên ngoài.Mộ Như Nguyệt còn muốn dò hỏi thêm gì, đột nhiên một mùi thơm từ phía trước xộc vào mũi, mùi thơm nhàn nhạt của nữ tử khiến nàng cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn qua...
Một bộ váy màu lam tựa như tầng tầng gợn sóng trên mặt nước, mái tóc đẹp trong ánh nắng tỏa sáng, nhưng càng khiến người ta kinh diễm hơn chính là dung mạo của nữ tử này.
Con ngươi màu lam như nước hồ sâu, dung nhan tuyệt mỹ mang ý cười nhàn nhạt, nàng đẹp như màu xanh lam biển rộng, bốn chữ tuyệt thế giai nhân cũng khó có thể hình dung được.
Mà nữ nhân này vừa xuất hiện, ánh mắt đã nhìn về phía Phượng Kinh Thiên....
"Kinh Thiên, ngươi đã trở lại?" Nữ tử ôn nhu cười nhạt, nụ cười xinh đẹp như tỏa ra hương thơm, con ngươi màu lam thâm tình nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt.
Phảng phất như trong mắt nàng chỉ có hắn, không chứa được những người khác.
"Ta đã sớm nghe nói ngươi trở lại, đáng tiếc gần đây bận rộn nhiều việc không thể tới gặp ngươi, hôm nay đúng lúc có thời gian rảnh nên muốn tới gặp ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Nữ tử cẩn thận nhìn vào mắt Phượng Kinh Thiên, thần thái ôn nhu như nước, có nam nhân nào có thể bỏ qua được?
Phượng Kình Thiên khẽ nhăn mày, ánh mắt không kiên nhẫn đảo qua gương mặt ôn nhu của nữ tử, nhàn nhạt nói: "Lâm Nguyệt, ngươi và ta có quan hệ gì? Ta dựa vào đâu mà trách ngươi? Tránh ra đi, đừng cản đường ta."
Sắc mặt Lam Nguyệt hơi đổi, lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nàng khẽ mỉm cười: "Kinh Thiên, ngươi đang giận ta sao? Trách ta không đi gặp ngươi sớm hơn? Nhưng không phải bây giờ ta đã tới rồi sao, ngươi tha thứ ta lần này được không?"
Nữ nhân này nghe không hiểu tiếng người?
Sắc mặt Phượng Kinh Thiên âm trầm, khẽ nhếch môi, thanh âm lạnh lùng: "Cút ngay!"
Hai chữ như sấm sét đánh xuống, nhất thời tất cả mọi người trên đường cái đều quay đầu nhìn về hướng này, khi nhìn thấy hai nam nữ đang tranh phong với nhau, mọi người đều có chút hiểu rõ.
Trước nay Phượng Kinh Thiên đều lưu luyến bụi hoa, lại cố tình khinh thường không thèm liếc nhìn vị hôn thê của hắn, Lam Nguyệt ôn nhu mỹ lệ kia, bởi vì nàng là vị hôn thê của hắn.
Thậm chí không tiếc biến mất vài năm khỏi Phượng Thành.
Ánh mắt Lam Nguyệt hơi tối lại, đáy lòng chua xót, từ mười năm trước được nam nhân này cứu mạng, trái tim nàng đã thuộc về hắn.
Cho dù nam nhân này chán ghét nàng, nàng cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng vũ nhục, chỉ hi vọng có thể trở thành thê tử hắn....
"Kinh Thiên, ta chỉ..."
"Cút!"
Phượng Kinh Thiên không đợi nàng nói hết câu đã tức giận ngắt lời nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lam Nguyệt hơi tái đi, cắn chặt môi, ánh mắt tuyệt vọng mà thống khổ nhìn nam nhân vô tình kia, hắn có thể phân chia bản thân mình cho những người khác, vì sao không muốn cho nàng một chút?Cho dù chỉ một chút cũng đủ rồi...
Bình luận truyện