Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 462: Bước đầu xây dựng thế lực (5)



Còn chưa dứt lời, một hơi thở lãnh khốc từ nam nhân bên cạnh Mộ Như Nguyệt phát ra. Tiểu nhị lập tức rùng mình, ngậm cái miệng đang lải nhải lại.

"Ba... ba vị khách quan, các ngươi muốn ngồi trong sương phòng hay là đại sảnh?" Tiểu nhị cẩn thận liếc mắt về phía Tiêu Phong lãnh khốc, run rẩy nói.

"Sương phòng." Mộ Như Nguyệt đạm mạc mở miệng.

"Vậy mời ba vị khách quan đi theo ta."

Thời điểm xoay người, tiểu nhị lén lau mồ hôi trên trán, lúc này hắn mới phát hiện lưng mình đã rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Thực lực nam nhân kia quá khủng bố.

Không ngờ nam nhân có thực lực khủng bố như vậy lại giúp lão khất cái kia.

Trong sương phòng xa hoa, lúc thức ăn được đưa lên, lão nhân nhịn không được ăn ngấu nghiến, hắn ngửa đầu uống một chén rượu, trong tay cầm một cái chân gà nướng, miệng nói không rõ: "Với tu vi trước kia của ta có thể làm được không dính khói lửa phàm tục, từ khi thực lực bị phế lại không có nổi ngày ba bữa cơm, bất quá đồ ăn này vẫn rất ngon a, các ngươi cũng ăn đi, các ngươi nhìn ta sẽ ngượng ngùng."

Nhìn đống đồ ăn hỗn độn trên bàn, Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cũng không động đũa, nàng ngẩng đầu nhìn lão nhân, nhàn nhạt nói: "Ngươi có muốn khôi phục thực lực?"

'Lộc cộc' một tiếng, lão nhân nuốt miếng thịt trong miệng xuống, hung hăng gật đầu: "Đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, có thực lực thật tốt, ít nhất sẽ không có người mắt chó nhìn người thấp đem quăng ta ra ngoài."

"Vậy ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực."

Lạch cạch!

Chân gà trong tay lão nhân rớt xuống đất, hắn cứng đờ ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: "Ngươi vừa mới nói cái gì, ta không nghe rõ."

"Ta nói, ta có thể giúp ngươi khôi phục thực lực."

Lần này, lão nhân rốt cuộc nghe rõ, hắn bò lên mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: "Ngươi có thể giúp ta khôi phục thực lực?""Không sai", Mộ Như Nguyệt khẽ gật gật đầu, "Nhưng mà hiện tại ta còn chưa đủ thực lực, chờ trình độ đan dược sư của ta đột phá lần nữa, thì có thể nắm chắc 70% giúp ngươi khôi phục, nhưng điều kiện tiên quyết, ta muốn ngươi thề cả đời trung thành với ta, làm việc cho ta!"

Đừng nói là trung thành với nàng, cho bảo hắn làm nô tài hắn cũng không có ý kiến gì.

Lão nhân liều mạng gật đầu: "Chỉ cần ngươi giúp ta khôi phục thực lực, bảo ta làm gì cũng được! Ngươi.... thật sự có thể làm được?"

Nói thật, lão nhân cũng không quá tin tưởng nàng.

Đan dược sư quả thật có thể giúp hắn khôi phục thực lực, đáng tiếc mấy đan dược sư vốn có giao tình với hắn sau khi biết hắn đắc tội cường giả, liền vứt bỏ hắn.

Đám đồ đệ vô tình vô nghĩa đó, mệt hắn trước kia còn nghĩa khí giúp bọn họ nhiều việc như vậy, hiện giờ mình gặp nạn, một đám chạy còn nhanh hơn thỏ...

Nhưng nha đầu này dù sao cũng còn quá trẻ.

Một nha đầu trẻ tuổi như vậy thật sự có thể giúp hắn khôi phục thực lực sao? Lão nhân nghĩ thế nào cũng không cách nào tin tưởng, nhưng mà hiện tại, nàng là hi vọng duy nhất của mình.

Đối với ánh mắt nghi ngờ của lão nhân, Mộ Như Nguyệt chỉ cười khẽ: "Tin hay không tùy ngươi."

"Ta tin, hiện tại ngoài trừ tin ngươi ta cũng không còn cách nào khác", lão nhân hít sâu một hơi, nói, "Mặt khác, tên ta là Cổ Lôi, không biết ngươi có từng nghe nói đến tên ta không, ha ha, nếu là ở vùng Trung Đông, phỏng chừng sẽ có không ít người biết tên ta."

"Vùng Trung Đông? Đó là nơi nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện