Tuyệt Sắc Nô Bộc

Chương 13: Món đồ Chơi bị vứt bỏ



Ma vương ôm Paul Ruffram nhẹ nhàng đặt lên giường, thân thể trắng noãn bóng loáng kia có vài vết ửng đỏ làm cho người ta nhịn không được muốn hảo hảo yêu thương. Chỉ là nghĩ đến thân thể hắn vẫn đang suy yếu, *** thần lại không ổn định, ma vương đành phải nuốt nước miếng,cố gắng khống chế dục vọng đang xuốn xâm chiếm thân thể nhỏ nhắn kia. Hắn kéo tấm chăn mềm mại cẩn thận trùm lên thân thể Paul Ruffram,ôm hắn vào trong ngực,nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng bóng loáng giống như khi còn bé mẫu thân dụ hắn ngủ.

Thân thể nhỏ nhắn trong ngực loay hoay,chỉ chốc lát sau liền không nhúc nhích hô hấp đều đều ngủ đi. Ma vương cũng nhắm mắt lại,trong lòng lại nghĩ nguyên nhân Paul Ruffram không chịu ăn cơm. Không biết như thế lại nghĩ đến cảnh Paul Ruffram bị ngược đãi, mơ hồ cảm thấy  bất an.

Bỗng nhiên tiểu miêu vốn nghe lời ngủ trong ngực mình lại không yên ổn giật giật. Hắn nhìn ma vương nhắm chặt hai mắt,nghĩ đến người kêu ngạo không ai bì nổi kia đã ngủ. Khuôn mặt liền ưu thương sờ lên gương mặt tuấn mỹ của ma vương: Nếu bị hắn biết ta bị nhục nhã, hắn còn có thể ôm ta như vậy sao? Hắn nhất định sẽ giận dữ lôi đình mắng ta *** đãng thấp hèn. Nếu như có một ngày bị hắn phỉ nhổ vứt bỏ, không bằng hiện tại tham luyến vòng tay ấm áp của hắn có thể sống vui hơn một chút sao. Hắn lặng lẽ hoạt động thân thể tránh khỏi lòng ngực người nọ,nhích đến bên giường ôm gối cố gắng ngủ.

Đợi cho thân thể nhỏ nhắn kia an tĩnh lại, ma vương mới chậm rãi mở mắt. Nhìn thấy tiểu tử kia cuộn thành một đoàn lui ở bên cạnh góc giường, chỉ cảm thấy một trận đau lòng: Paul Ruffram,ngươi vẫn hận ta như vậy sao? Ngủ chung với ta rất thống khổ sao? Nghe theo lời ta chỉ là vì Paul Rad sao.

Ma vương lẳng lặng nhìn chăm chú vào gương mặt khi ngủ của Paul Ruffram: Bảo bối quật cường này,ta có phải chưa bao giờ có được tình yêu của ngươi? Nếu không phải là ta, hắn sẽ không bị gia tộc vứt bỏ, lại càng không bị nhốt vào thiên lao hơn nửa bị người thấp hèn đùa bỡn. Ta nghĩ đến một ngày nào đó ngươi cũng có thể  biết tâm ý của ta, chẳng qua chúng ta bây giờ giống như càng cách càng xa. Nếu ta buông tay,bảo bối ngươi có thể sẽ sống vui vẻ hơn  chút nào không?

Bỗng nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia giống như mơ thấy chuyện đáng sợ gì,mày hơi hơi nhíu lại,hai tay gắt gao nắm lấy chăn bông, miệng lẩm bẩm:” Không được…… Không được……” Ma vương do dự một chút rồi ôm thân thể nhỏ nhắn kia vào trong ngực,vuốt ve đầu hắn,hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn đang thở dốc:” Bảo bối, đừng sợ. Đừng sợ, ta sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi.” Paul Ruffram tựa hồ ở trong mộng cảm nhận được hắn trấn an,dần dần im lặng lại, cọ cọ trong ngực hắn thì thào nói mớ:” Không được bỏ lại một mình ta……” Ma vương trong lòng chua xót đáp ứng:” Chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta cái gì cũng đáp ứng ngươi……”

Lúc Paul Ruffram tỉnh lại phát hiện ma vương đứng trầm tư ở bên cạnh cửa sổ. Ánh sáng ấm áp chiếu vào trên khuôn mặt anh tuấn, mày nhíu lại như có đều suy nghĩ, Paul Ruffram nhìn thấy động tâm: Hắn tựa như năm đó cao quý không thể tới gần.Có lẽ nghe được hắn nói yêu ta đã thỏa mãn lớn nhất đời này. Cho dù hắn ta chỉ là nhất thời tùy tính. Loại người lạnh lùng như hắn có ai dám hy vọng xa vời được đến hắn vĩnh viễn sủng ái?

Cảm nhận được Paul Ruffram si ngốc đưa mắt nhìn mình,ma vương quay đầu lại thì phát hiện tiểu tử kia đã nhanh chóng đem khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang một bên nhìn trần nhà ngẩn người. Ma vương ngồi xuống bên giường,hai người trầm mặc hồi lâu,mới hạ quyết tâm nói:” Paul Ruffram,ta muốn ra khởi thành tuần tra một đoạn thời gian. Ngươi ở tại chỗ này hảo hảo dưỡng bệnh. Thân thể khỏe hơn một chút liền cùng Paul Rad về nhà đi.”

Thấy vẻ mặt  Paul Ruffram giật mình, ma vương ra vẻ thoải mái tươi cười:” Kỹ thuận lên giường của ngươi kém như vậy,ta chơi đã thấy chán. Nếu Paul Rad là người quan trọng nhất của ngươi,ta có thể tha các ngươi đi,coi như ban thưởng ngươi lên giường cùng ta lâu như vậy.” Paul Ruffram mỗ rốt cục nghe hiểu được: Hắn rốt cuộc muốn vứt bỏ ta! Tựa như vứt bỏ một món đồ chơi bị hư. Chỉ cảm thấy trong lòng một trận đau nhức,người từng ôm ta luôn miệng nói yêu ta thì ra chính là gặp dịp thì chơi, đợi đến khi hắn thật lòng hùa theo hắn,hắn lại cảm thấy chơi chán. Cũng khó trách hắn, hiện tại thân thể hắn bị tàn phá như thế, làm sao đáng để được sủng ái chứ? Có lẽ trước khi hắn phát hiện ta bị thất thân liền rời đi,đó là kết cục tốt nhất.

Ma vương cũng không biết giờ phút này trong lòng Paul Ruffram đau đớn, thấy hắn hai mắt nhắm nghiền,cắn chặt răng,chính là lúc hắn hưng phấn…, không dám ở trước mặt mình biểu lộ cao hứng. Hắn vươn tay muốn một lần nữa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhưng tay lại do dự mà đứng ở giữa không trung. Hắn rốt cục đứng lên nói một câu không nghe ra cảm tình gì ” Ngươi có thể ở trong phòng ta dưỡng bệnh, bình phục rồi rời đi.” không quay đầu lại tiêu sái ra phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đóng lại trong nháy mắt nước mắt của Paul Ruffram rốt cục như vỡ đê mãnh liệt tràn ra, hắn kinh ngạc nhìn cửa phòng đóng chặt,miệng thì thào nói:” Tạm biệt, bệ hạ,ta sẽ ở thiên đường chúc phúc ngươi…… Không, có lẽ ta sẽ xuống địa ngục…….”

Chạng vạng thời gian,cánh cửa hòng ngủ bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Paul Ruffram giật mình: Chẳng lẽ bệ hạ còn chưa có rời cung sao? Hắn đến xem ta? Đôi mắt hắn- trông mong nhìn phía cửa. Một thân ảnh từ trong bong tối đi ra.” Anh…… anh hai?” Paul Ruffram rất khó hình dung tâm tình thời khắc này là thất vọng hay là vui sướng.

Paul Rad bước nhanh đến yêu thương vuốt ve đầu Paul Ruffram:” Tiểu bảo bối, đây là có chuyện gì? Tên ma quỷ kia lại cho anh đến chăm sóc em?”

Paul Ruffram nhẹ nhàng cười:” Mặc kệ như thế nào,anh có thể bình an vô sự là tốt rồi……”

Paul Rad cẩn thận ôm em trai yếu ớt, oán hận nói:” Em tại sao lại gầy đến dạng này,trong hoàng cung chẳng lẽ không cho em ăn cơm sao?” Hắn đem món canh nóng đặt ở đầu giường, ôm Paul Ruffram lên để cho hắn nửa ngồi ở trong ngực mình:” Đến đây, ăn nhiều một chút.Chờ đến em có thể cưỡi ngựa,chúng ta sẽ trở về nhà. Vĩnh viễn rời đi nơi chán ghét này.”

Paul Ruffram ảm đạm lắc lắc đầu:” Về nhà? Đại ca sẽ tức giận. Em làm gia tộc phải xấu hổ. Anh hai thấy đó? Em ở nhà lao bị người ta……” Ngừng lại một chút, mới khổ sở nói:” Trở về không được, rốt cuộc trở về không được……”

Paul Rad ôm chặt thân thể gầy yếu vào trong ngực,nghẹn ngào trấn an:” Ở trong mắt anh tiểu bảo bối vĩnh viễn em trai thuần khiết cao quý nhất. Nếu em không muốn về nhà,anh đưa em đến một nơi xinh đẹp mai danh ẩn tích, đơn giản khoái hoạt sống hết đời……”

Paul Ruffram ở trong ngực Paul Rad suy yếu nói:”Em nơi nào cũng không muốn đi.Anh,em muốn…… em muốn chết.Nếu phải chết em muốn chết ở chỗ này……”

Paul Rad giật mình cắt đứt lời Paul Ruffram:”Em đang nói bậy bạ gì đó? Em chẳng qua thân thể suy yếu mà thôi, hảo hảo điều dưỡng liền có thể khôi phục khỏe mạnh. Đến đây, không được nói những lời như vậy,trước ăn cơm đi.” Nói xong liền dùng thìa bạc múc một muỗng canh đưa đến khóe môi Paul Ruffram.

Nhưng mà Paul Ruffram đẩy tay Paul Rad ra:” Anh hai,em ăn không vô……” Paul Rad có điểm buồn bực đem thìa canh nhét vào trong miệng Paul Ruffram:”Không nên giống đứa bé muốn anh hai dụ em ăn cơm. Thật sự là đứa bé thích làm nũng.”

Paul Ruffram cau mày đem canh trong miệng nuốt xuống nhưng lại lập tức nôn ra. Paul Rad hoảng sợ vỗ nhẹ lưng Paul Ruffram:” Em làm sao vậy?” Paul Ruffram vẫn nôn  không ngừng, cuối cùng nôn ra một ngụm máu tươi.

Paul Rad kích động nhìn cửa gào thét:” Người đâu? Mau gọi ngự y!”

Paul Ruffram vô lực kéo áo Paul Rad, lắc lắc đầu:” Không cần phiền thầy thuốc. Em biết mình ra sao. Anh hai,tim em đã chết……”

Paul Rad luống cuống tay chân cầm lấy khăn ăn,lau đi máu tươi dính bên khóe miệng  Paul Ruffram đau lòng nói:” Làm sao đây.”

Paul Ruffram lẳng lặng nằm trên giường,hai mắt nhìn trần nhà,thanh âm mỏng manh lại vô cùng rõ ràng:” Là thật, anh hai……. Có lẽ nói như vậy anh cũng sẽ khinh thường em, nhưng mà em thật sự yêu hắn…… Nếu phải chế tem hy vọng có thể chết ở trên giường hắn……”

” Cái gì?” Paul Rad bất khả tư nghị nhìn em trai nằm trên giường,” Em yêu hắn? Nhưng hắn là bạo quân?”

Paul Ruffram khẽ gật gật đầu:”Đúng. Thật lâu thật lâu trước kia đã yêu hắn. Anh còn nhớ năm mẫu thân chết không? Trời rất lạnh, em núp ở hồ băng Thánh Ca Lệ khóc, không cẩn thận rơi vào trong nước. Là hắn đã cứu em. Hắn giống như thiên sứ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn em, hắn ôm em rất ấm áp.Bắt đầu từ khi đó em chỉ biết,em yêu hắn.”Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Paul Ruffram nở nụ cười hạnh phúc, ánh mắt mê mang kia giống như xuyên qua thời không về tới thời điểm lần đầu gặp ma vương.

” Lúc tới Huyết Mệnh Thành em kích động cỡ nào a. Rốt cục có thể nhìn thấy người nhớ nhiều năm,mà không thể chạm vào ma vương bệ hạ.Nhưng khi gặp hắn lại muốn em làm nô bộc ấm giường, dùng đủ cách làm nhục em,em cho rằng mình sẽ hận hắn.Nhưng mà  chỉ cần hắn đụng vào em,em liền không thể ức chế khoái cảm. Em chán ghét chính mình như vậy.” Nước mắt chậm rãi chảy ra, hắn như cũ mắt không chớp nhìn trần nhà như là ở đang nói chuyện với Paul Rad hoặc như là đang lẩm bẩm.

” Thẳng đến ngày nào đó,hắn nói yêu em. Những ngày sau hắn luôn dịu dàng,chúng ta tựa như thật lòng yêu nhau.Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn em cái gì cũng đều nguyện ý..Cho đến…… cuối cùng,em giao trái tim cho hắn, hắn lại không tin tưởng em.” Nước mắt của Paul Ruffram rốt cục tràn ra hốc mắt,” Hiện tại, hắn không cần em,em đã không còn giá trị để phát tiết.Thật ra em cũng hiểu được, hắn có tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, nếu bị hắn biết thân thể của em thật bẩn,cũng sẽ quyết định không gặp mặt em. Như vậy cũng tốt……” Paul Ruffram quay đầu lại, hai mắt sương mù đẫm lệ nhìn Paul Rad nói,” Anh nói xem, nhiều năm về sau,hắn có thể nhớ rõ từng có một người như em không?” Không đợi Paul Rad nói chuyện, hắn lại đem ánh mắt dời về phía trần nhà,” Em nghĩ không thể nào. Ai lại dụng tâm đi nhớ rõ một món đồ chơi bị vứt bỏ nha?”

Nhìn dáng vẻ Paul Ruffram đờ đẫn thì thầm, tim của Paul Rad như bị đao cắt, hắn đau lòng ôm Paul Ruffram vào trong ngực:” Ngốc, em tại sao ngốc như vậy nha. Lại yêu một người không có tim.” Paul Ruffram giãy dụa trong ngực hắn ngửa đầu, hỏi:” Nhưng mà…… Kỳ thật hắn cũng có một chút thương tiếc em? Bằng không cũng sẽ không ân chuẩn chúng ta về nhà. Đúng không……? Anh hai?”

Paul Rad chỉ có thể dùng sức ôm thật chặt thân thể nhỏ nhắn kia, nước mắt không tiếng động rơi trên mặt Paul Ruffram. Paul Ruffram nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Paul Rad:” Anh hai, đừng khóc.Em tuyệt không hối hận đi vào Huyết Mệnh Thành. Có thể gặp hắn là hạnh phúc nhất đời em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện