Tuyệt Sắc Quốc Sư
Chương 14-1: Đặc điển Thượng
Xuân ý dạt dào, thật thích hợp để đi du ngoạn.
Trên đường cái, đủ loại biểu diễn mới lạ, khiến các du khách vô cùng thích thú.
Một thiếu niên xinh đẹp thanh tú, da trắng như tuyết lôi kéo một vị trung niên đạo sĩ, nghênh ngang mà đi, đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
“Này, thối đạo sĩ, sao ngươi không nói lời nào?”
Y Tuyết nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cái tên thối đạo sĩ này làm sao thế nhỉ?
Sau khi từ Miêu Cương trở về, cái mặt hắn cứ thế hoài.
“Này, ngươi còn như thế, bổn công tử không đi với ngươi nữa đâu. Nghe nói Miêu Cương vương đã tới kinh thành, ta đi tìm hắn nói chuyện giải khuây đây.”
Vân Không tức giận trừng mắt nhìn vật nhỏ vô lương tâm này.
“Ngươi thật đúng là tên đứng núi này trông núi nọ, có tân hoan là quên ngay tình cũ!”
“Tân hoan tình cũ gì chứ? Ngươi ở Miêu Cương có phải đã bị trúng tà không hả? Hay là bị trúng cổ rồi? Sao cả người âm dương quái khí, cũng chẳng chịu nói một câu cho ra hồn, cả ngày toàn nói những thứ bổn công tử không hiểu. Không thú vị, thật không thú vị.”
Y Tuyết mặc dù đã sống trên đời hơn trăm năm, nhưng y luôn ở trước phật nghe kinh tu hành, mặc dù không phải là một đạo sĩ đạo mạo trang nghiêm, nhưng đối với hai chữ tình yêu thì chẳng hiểu tẹo nào.
Chứng kiến tiểu bạch miêu hoàn toàn không hiểu tâm ý của mình, Vân Không quả thực sắp bùng nổ tới nơi!
Vân Không ơi là Vân Không, không phải ngươi đã thề, tuyệt không dính vào tình ái nhân gian sao, thế nào lại đi thích cái tên tiểu Tuyết Ly vô tâm vô phế này, lại còn cả ngày theo sau cái mông người ta nữa?
Ôi, mấy năm nay tu hành, thật là uổng công.
Vân Không bi thán thầm nghĩ.
Chứng kiến vẻ mặt buồn bực của nam nhân, Y Tuyết lại càng thêm buồn bực.
Thối đạo sĩ trước kia mỗi lần thấy y là miệng cười toe toét, còn theo y đầu võ mồm, lúc đó thật vui biết bao.
Bây giờ hắn thấy y là vẻ mặt nhăn nhó, chẳng lẽ bổn công tử làm sai gì đó, đã đắc tội tới hắn rồi?
“Này, thối đạo sĩ, nếu như chúng ta là bằng hữu, thì ngươi hãy nói rõ bổn công tử đã làm việc gì có lỗi với ngươi đi. Nếu như bổn công tử sai, ta sẽ cúi đầu xin lỗi ngươi ngay, ngươi thích trừng phạt thế nào cũng được!”
Vân Không đạo sĩ không nhịn được mà sờ sờ chòm râu của mình, còn đảo đảo cặp mắt trắng dã.
Chẳng lẽ mình nên nói cho Tiểu Tuyết Ly biết nguyên nhân sao?
Vạn nhất y nghe xong lại giễu cợt mình thì làm sao bây giờ?
Nhưng không nói ra, thì với tính cách đơn thuần ngây thơ này, thì dù một trăm năm nữa, y cũng không phát hiện mình đang ghen đâu!
“Hảo! Vậy thừa cơ hội này nói cho rõ ràng vậy? Bổn đạo trưởng ghét nhất ngươi gặp cái tên Miêu Cương vương kia!”
“Kỳ lạ, tại sao ngươi ghét hắn quá vậy? Ta thấy hắn rất vui mà. Hắn có một đống pháp bảo, cả ngày biến đủ loại cho ta xem, thú vị cực kỳ!”
“Bổn đạo trưởng ghét hắn thân thiết với ngươi, cả ngay cứ Tiểu Tuyết này Tiểu Tuyết kia. Còn nữa, tại sao ngươi để hắn sờ tóc ngươi, lại còn ôm ngươi, hôn ngươi.”
“Hắn chỉ hôn nhẹ lên trán ta thôi mà, có gì đâu, không phải ngươi cũng hay làm thế sao?”
Vân Không nghe xong quả thực đã muốn nổi điên.
“Ta giống hắn sao?”
“Rõ ràng giống nhau mà!”
“Thì ra ở trong lòng ngươi, ta như hắn?” Vân Không thiếu chút nữa hộc máu, chỉ chỉ vào mũi y, nói không nên lời: “Ngươi… ngươi— tức chết ta rồi!”
Y Tuyết không hiểu sao cũng nổi giận: “Ngươi cũng làm ta tức chết! Thối đạo sĩ! Ngươi phát điên gì thế hả?”
Vân Không biết nói thêm nữa cũng chỉ khiến hắn tức đến ngất xỉu, nên đã vung tay áo quay đầu đi.
“Này, thối đạo sĩ, ngươi đi đâu thế?”
“Về nhà!”
“Nhưng chúng ta còn chưa đi dạo hết phố mà!”
“Hừ, tìm Miêu Cương vương của ngươi mà đi!”
——————-
Vân Không thi triển pháp thuật, lập tức đã bay tới một căn phòng nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Điểu ngữ hoa hương, cảnh sắc mê người.
Biết hắn trời sinh không thích gò bó, cũng không thích ở trong cung, cho nên đồ nhi đã dựng một căn nhà ở đây cho hắn, để mỗi lần tới kinh thành, hắn có một nơi dễ chịu để đặt chân.
Thở dài một tiếng, nghĩ đến Tiểu Tuyết Ly yêu mến cả đời sẽ không hiểu rõ tâm ý của mình, tâm trạng của hắn không khỏi buồn bã.
Thôi, thôi, duyên phận mà, không thể cưỡng cầu, có lẽ đây là trời cao đã an bài.
Vân Không lắc đầu, ngồi trên tháp điều tức, ổn định tâm thần.
Qua chốc lát, trái tim hắn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Bỗng cảm thấy trong phòng có một luồng khí khác, kèm ánh mắt đang trừng trừng nhìn hắn.
“Sao không đi tìm Miêu Cương vương của ngươi đi?”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, lộ ra ánh mắt đáng thương, rồi chui vào lòng hắn mà cọ cọ.
Vân Không đạo sĩ thấy y làm nũng, trong lòng mềm nhũn mà ôm lấy y.
“Vật nhỏ này, thật đúng là chỉ biết giày vò ta.”
“Ư…” Thiếu niên càng thêm thân mật mà tiến sát vào lòng hắn, còn hấp dẫn mà giãy dụa một chút.
Vân Không đạo sĩ chợt nhíu mày.
“Ngươi không phải Tiểu Tuyết, ngươi là ai?”
“Ta là Tiểu Tuyết mà, ca ca, ngươi nói gì đó?” Thiếu niên ghé vào tai hắn, hấp dẫn mà nói.
Vân Không âm thầm cười khổ.
Nếu là Tiểu Bạch miêu khó hiểu phong tình kia có thể hô mình một tiếng ca ca như vậy thì tốt quá.
“Đừng nghịch nữa, ngươi đi nhanh đi, bổn đạo sĩ sẽ không làm khó dễ ngươi.”
“Ưm… đừng thế chứ, chúng ta phong lưu khoái hoạt một chút đi.”
Sóng mắt mê người của thiếu niên khẽ lưu chuyển, xuân ý vô hạn dập dờn.
Một tay ôm lấy cổ Vân Không, một tay cởi bỏ quần áo của hắn.
“Này, nếu không buông ra, bổn đạo sĩ sẽ không khách khí đâu đấy.”
“Ôi hì hì… ta thích ngươi đối với ta không khích khí mà.”
Vân Không nhìn thiếu niên giống hệt Y Tuyết này, thật sự có chút không xuống tay được.
Ngay lúc hai người đang giằng co trên tháp, thì—
Y Tuyết tay cầm kẹo hồ lô kích động đạp cửa bước vào.
“Thối đạo sĩ, ta mua thứ ngươi thích nhất nè. A a a! Các ngươi— các ngươi đang làm gì thế hả?”
Chứng kiến một thiếu niên giống mình như đúc đang quấn lấy Vân Không, Y Tuyết đột nhiên giận dữ.
Thiếu niên mị hoặc tươi cười: “Chúng ta đang làm gì? Thân thiết chứ làm gì nữa, thế này mà ngươi cũng không biết sao? Nhiều năm thế rồi mà ngươi một chút tiến bộ cũng không có.”
“Y Sương! Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!”
“Y Sương? Ngươi có quan hệ gì với Y Tuyết?” Vân Không mở miệng hỏi thiếu niên trong lòng.
“Hì hì… bọn ta là song sinh tử, ta là đệ đệ, còn y là ca ca.”
“Thì ra là thế.”
Trên đường cái, đủ loại biểu diễn mới lạ, khiến các du khách vô cùng thích thú.
Một thiếu niên xinh đẹp thanh tú, da trắng như tuyết lôi kéo một vị trung niên đạo sĩ, nghênh ngang mà đi, đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người.
“Này, thối đạo sĩ, sao ngươi không nói lời nào?”
Y Tuyết nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, trong lòng không khỏi buồn bực.
Cái tên thối đạo sĩ này làm sao thế nhỉ?
Sau khi từ Miêu Cương trở về, cái mặt hắn cứ thế hoài.
“Này, ngươi còn như thế, bổn công tử không đi với ngươi nữa đâu. Nghe nói Miêu Cương vương đã tới kinh thành, ta đi tìm hắn nói chuyện giải khuây đây.”
Vân Không tức giận trừng mắt nhìn vật nhỏ vô lương tâm này.
“Ngươi thật đúng là tên đứng núi này trông núi nọ, có tân hoan là quên ngay tình cũ!”
“Tân hoan tình cũ gì chứ? Ngươi ở Miêu Cương có phải đã bị trúng tà không hả? Hay là bị trúng cổ rồi? Sao cả người âm dương quái khí, cũng chẳng chịu nói một câu cho ra hồn, cả ngày toàn nói những thứ bổn công tử không hiểu. Không thú vị, thật không thú vị.”
Y Tuyết mặc dù đã sống trên đời hơn trăm năm, nhưng y luôn ở trước phật nghe kinh tu hành, mặc dù không phải là một đạo sĩ đạo mạo trang nghiêm, nhưng đối với hai chữ tình yêu thì chẳng hiểu tẹo nào.
Chứng kiến tiểu bạch miêu hoàn toàn không hiểu tâm ý của mình, Vân Không quả thực sắp bùng nổ tới nơi!
Vân Không ơi là Vân Không, không phải ngươi đã thề, tuyệt không dính vào tình ái nhân gian sao, thế nào lại đi thích cái tên tiểu Tuyết Ly vô tâm vô phế này, lại còn cả ngày theo sau cái mông người ta nữa?
Ôi, mấy năm nay tu hành, thật là uổng công.
Vân Không bi thán thầm nghĩ.
Chứng kiến vẻ mặt buồn bực của nam nhân, Y Tuyết lại càng thêm buồn bực.
Thối đạo sĩ trước kia mỗi lần thấy y là miệng cười toe toét, còn theo y đầu võ mồm, lúc đó thật vui biết bao.
Bây giờ hắn thấy y là vẻ mặt nhăn nhó, chẳng lẽ bổn công tử làm sai gì đó, đã đắc tội tới hắn rồi?
“Này, thối đạo sĩ, nếu như chúng ta là bằng hữu, thì ngươi hãy nói rõ bổn công tử đã làm việc gì có lỗi với ngươi đi. Nếu như bổn công tử sai, ta sẽ cúi đầu xin lỗi ngươi ngay, ngươi thích trừng phạt thế nào cũng được!”
Vân Không đạo sĩ không nhịn được mà sờ sờ chòm râu của mình, còn đảo đảo cặp mắt trắng dã.
Chẳng lẽ mình nên nói cho Tiểu Tuyết Ly biết nguyên nhân sao?
Vạn nhất y nghe xong lại giễu cợt mình thì làm sao bây giờ?
Nhưng không nói ra, thì với tính cách đơn thuần ngây thơ này, thì dù một trăm năm nữa, y cũng không phát hiện mình đang ghen đâu!
“Hảo! Vậy thừa cơ hội này nói cho rõ ràng vậy? Bổn đạo trưởng ghét nhất ngươi gặp cái tên Miêu Cương vương kia!”
“Kỳ lạ, tại sao ngươi ghét hắn quá vậy? Ta thấy hắn rất vui mà. Hắn có một đống pháp bảo, cả ngày biến đủ loại cho ta xem, thú vị cực kỳ!”
“Bổn đạo trưởng ghét hắn thân thiết với ngươi, cả ngay cứ Tiểu Tuyết này Tiểu Tuyết kia. Còn nữa, tại sao ngươi để hắn sờ tóc ngươi, lại còn ôm ngươi, hôn ngươi.”
“Hắn chỉ hôn nhẹ lên trán ta thôi mà, có gì đâu, không phải ngươi cũng hay làm thế sao?”
Vân Không nghe xong quả thực đã muốn nổi điên.
“Ta giống hắn sao?”
“Rõ ràng giống nhau mà!”
“Thì ra ở trong lòng ngươi, ta như hắn?” Vân Không thiếu chút nữa hộc máu, chỉ chỉ vào mũi y, nói không nên lời: “Ngươi… ngươi— tức chết ta rồi!”
Y Tuyết không hiểu sao cũng nổi giận: “Ngươi cũng làm ta tức chết! Thối đạo sĩ! Ngươi phát điên gì thế hả?”
Vân Không biết nói thêm nữa cũng chỉ khiến hắn tức đến ngất xỉu, nên đã vung tay áo quay đầu đi.
“Này, thối đạo sĩ, ngươi đi đâu thế?”
“Về nhà!”
“Nhưng chúng ta còn chưa đi dạo hết phố mà!”
“Hừ, tìm Miêu Cương vương của ngươi mà đi!”
——————-
Vân Không thi triển pháp thuật, lập tức đã bay tới một căn phòng nhỏ ở ngoại ô kinh thành.
Điểu ngữ hoa hương, cảnh sắc mê người.
Biết hắn trời sinh không thích gò bó, cũng không thích ở trong cung, cho nên đồ nhi đã dựng một căn nhà ở đây cho hắn, để mỗi lần tới kinh thành, hắn có một nơi dễ chịu để đặt chân.
Thở dài một tiếng, nghĩ đến Tiểu Tuyết Ly yêu mến cả đời sẽ không hiểu rõ tâm ý của mình, tâm trạng của hắn không khỏi buồn bã.
Thôi, thôi, duyên phận mà, không thể cưỡng cầu, có lẽ đây là trời cao đã an bài.
Vân Không lắc đầu, ngồi trên tháp điều tức, ổn định tâm thần.
Qua chốc lát, trái tim hắn cũng dần trở nên bình tĩnh.
Bỗng cảm thấy trong phòng có một luồng khí khác, kèm ánh mắt đang trừng trừng nhìn hắn.
“Sao không đi tìm Miêu Cương vương của ngươi đi?”
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, lộ ra ánh mắt đáng thương, rồi chui vào lòng hắn mà cọ cọ.
Vân Không đạo sĩ thấy y làm nũng, trong lòng mềm nhũn mà ôm lấy y.
“Vật nhỏ này, thật đúng là chỉ biết giày vò ta.”
“Ư…” Thiếu niên càng thêm thân mật mà tiến sát vào lòng hắn, còn hấp dẫn mà giãy dụa một chút.
Vân Không đạo sĩ chợt nhíu mày.
“Ngươi không phải Tiểu Tuyết, ngươi là ai?”
“Ta là Tiểu Tuyết mà, ca ca, ngươi nói gì đó?” Thiếu niên ghé vào tai hắn, hấp dẫn mà nói.
Vân Không âm thầm cười khổ.
Nếu là Tiểu Bạch miêu khó hiểu phong tình kia có thể hô mình một tiếng ca ca như vậy thì tốt quá.
“Đừng nghịch nữa, ngươi đi nhanh đi, bổn đạo sĩ sẽ không làm khó dễ ngươi.”
“Ưm… đừng thế chứ, chúng ta phong lưu khoái hoạt một chút đi.”
Sóng mắt mê người của thiếu niên khẽ lưu chuyển, xuân ý vô hạn dập dờn.
Một tay ôm lấy cổ Vân Không, một tay cởi bỏ quần áo của hắn.
“Này, nếu không buông ra, bổn đạo sĩ sẽ không khách khí đâu đấy.”
“Ôi hì hì… ta thích ngươi đối với ta không khích khí mà.”
Vân Không nhìn thiếu niên giống hệt Y Tuyết này, thật sự có chút không xuống tay được.
Ngay lúc hai người đang giằng co trên tháp, thì—
Y Tuyết tay cầm kẹo hồ lô kích động đạp cửa bước vào.
“Thối đạo sĩ, ta mua thứ ngươi thích nhất nè. A a a! Các ngươi— các ngươi đang làm gì thế hả?”
Chứng kiến một thiếu niên giống mình như đúc đang quấn lấy Vân Không, Y Tuyết đột nhiên giận dữ.
Thiếu niên mị hoặc tươi cười: “Chúng ta đang làm gì? Thân thiết chứ làm gì nữa, thế này mà ngươi cũng không biết sao? Nhiều năm thế rồi mà ngươi một chút tiến bộ cũng không có.”
“Y Sương! Ngươi mau cút ra ngoài cho ta!”
“Y Sương? Ngươi có quan hệ gì với Y Tuyết?” Vân Không mở miệng hỏi thiếu niên trong lòng.
“Hì hì… bọn ta là song sinh tử, ta là đệ đệ, còn y là ca ca.”
“Thì ra là thế.”
Bình luận truyện