Tuyệt Sắc Quốc Sư

Chương 2-2: Hạ



Nước mắt không nhịn được từ dưới cõi lòng tan nát trào lên, Tĩnh Huyền thống khổ không ngừng nhắc nhở chính mình…

Tĩnh Huyền, đừng khóc.

Người nam nhân này không thuộc về ngươi, đừng khóc.

Đây là số mệnh của ngươi. Đừng khóc.

Tĩnh Huyền dùng hết sức ngăn lại nước mắt sắp tràn mi, lẳng lặng nhìn chăm chú Thái tử, dùng ngữ điệu bình thản nhất nói, “Vì điện hạ cầu phúc chính là bổn phận của bần tăng.”

Tiểu Tuyên Tử vừa nghe thiếu chút nữa thì té xỉu.

Đại sư a, đại sư! Nói ngươi thông minh cái thế, chẳng lẽ không biết điều Thái tử muốn là gì ư?

Ngươi làm thế này, khác gì hại chết Tiểu Tuyên Tử ta?

Hoàng Phủ Dật nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng ngữ khí lạnh lùng của Quốc sư, quả thực tức đến phát điên!

Hảo, hảo cho một người cao tăng đắc đạo! Bổn thái tử cũng không tin hôm nay không trị được ngươi!

“Lại đây cho ta!”

Hoàng Phủ Dật gầm lên giận dữ, thô lỗ nắm lấy tay Tĩnh Huyền, lôi xềnh xệch vào trong phòng…

Tiểu Tuyên Tử thấy thái tử tức giận quá mức, sợ y nhất thời xúc động làm quốc sư bị thương liền vội vàng đuổi theo, gấp giọng nói, “Điện hạ bớt giận! Điện hạ bớt giận! Quốc sư vào trong sợ rằng sẽ quấy rầy tới điện hạ và mỹ nhân ân ái với nhau, hay là cứ để quốc sư đợi bên ngoài thì hơn.”

“Không đâu, có người xem thì càng kích thích mà!” Ánh Đồng hưng phấn vỗ tay, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm quốc sư vừa bị lôi vào!

Oa, thì ra đây chính là quốc sư trong truyền thuyết a, so với Miêu Cương đệ nhất mỹ nhân như nàng còn đẹp hơn nữa! Nếu Miêu Cương vương của nàng nhìn thấy, khẳng định là sẽ bị hút mất hồn cho mà xem!

Tiểu Tuyên Tử nghe vậy thiếu chút nữa bị nữ nhân Miêu Cương táo bạo này hù chết!

Cha mẹ ơi, nữ nhân Miêu Cương thật đúng là kinh khủng mà!

Hoàng Phủ Dật nghe vậy cũng cười ha hả, “Được, thật là một người phóng khoáng! Đêm nay bổn thái tử nhất định phải hảo hảo lãnh giáo khả năng của mỹ nữ Miêu Cương! Quốc sư, ngươi hãy quỳ ở một bên, hảo hảo nhìn cho bổn thái tử! Ta chẳng những muốn ngươi xem, còn muốn ngươi tụng kinh trợ giúp, nếu giữa chừng gián đoạn, bổn thái tử tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Tiểu Tuyên Tử thấy sắc mặt Tĩnh Huyền đại sư trắng nhợt, thân thể khẽ run rẩy từng cơn, không khỏi thương tiếc vạn phần, đành mở miệng cầu tình thay hắn, “Điện hạ, Quốc sư người….”

“Câm mồm! Cút đi cho bổn thái tử!”

“Dạ, tiểu nhân cút, tiểu nhân sẽ cút ngay đây!”

Thấy thái tử nổi trận lôi đình, Tiểu Tuyên Tử sợ hãi vội vội vàng vàng cúp đuôi chạy trốn!

“Hừ, ngươi là cái đồ yêu tăng chuyên đi mê hoặc người khác, ngay cả Tiểu Tuyên Tử cũng bị ngươi làm cho mụ mị! Đáng tiếc chiêu này dùng với bổn thái tử ta cũng vô dụng thôi!”

Tựa hồ để chứng minh những điều mình nói là sự thật, Hoàng Phủ Dật vung tay áo lên, quả quyết xoay người lên giường….

Ánh Đồng tư thái xinh đẹp bò đến bên người thái tử, cười cười cúi xuống hôn lên mặt y một cái.

“Ánh Đồng ở Miêu Cương đã nghe nói Thái tử điện hạ anh dũng bất phàm, tuấn mỹ vô song, hôm nay được gặp, đúng là người thật còn hơn trong đồn đãi, vừa thấy đã khiến Ánh Đồng xuân tình nhộn nhạo, tim đập liên hồi!”

“Thật sao?” Tuấn mi của Hoàng Phủ Dật khẽ nhíu.

“Nếu điện hạ không tin, có thể sờ thử ngực Ánh Đồng!”

Mỹ nhân Miêu Cương cười quyến rũ cầm lấy tay thái tử, đặt lên bầu vú xích lõa của mình….

Khóe mắt Hoàng Phủ Dật liếc sang vị Quốc sư đang đờ đẫn đứng bên cạnh, thấy hắn vẫn lặng im nhìn y cùng mỹ nhân chọc ghẹo nhau trên giường.

Thái tử trong lòng tức giận không có nơi phát tiết, hai tay phẫn hận nắm lấy bầu vú mỹ nhân, ở trên người nàng xoa bóp sờ soạng từ trên xuống dưới….

“Ha ha…. ” Ánh Đồng phát ra âm thanh kiều mỵ, “Ư… a… Khí lực của điện hạ thật lớn… Ánh Đồng rất thích… Nữa, nữa đi mà!”

Tĩnh Huyền thấy hai người trên giường đang quấn chặt lấy nhau, cảm giác bản thân như đang bị đày dưới mười tám tầng địa ngục, vừa giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lại như thể bị vạn đao lăng trì…

Điện hạ… Dật ca ca… Đừng đối xử với ta như vậy!

Tuy Tĩnh Huyền tu hành cao thâm, nhưng vẫn chống chọi không nổi với tình yêu đã đâm sâu bén rễ trong lòng, tâm tư trăm mối tơ vò không sao ngăn được, bị cảnh trước mắt kích động quá mãnh liệt, khí huyết trong ngực bỗng cuồn cuộn dâng lên, máu tươi cũng theo đó trào ra khỏi miệng!

Dù Tĩnh Huyền đã cố gắng đè ép xuống, nhưng một dòng máu đỏ tươi vẫn từ miệng hắn tuôn chảy không ngừng….

Tâm đã đau như vỡ nát, thân thể thoáng cái cũng không chống đỡ nổi, cả người mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất….

“Không!”

Ánh mắt Thái tử từ đầu tới cuối vẫn chưa từng rời khỏi quốc sư, thấy miệng hắn phun máu tươi, ngất lịm trên mặt đất, trong lòng y hoảng hốt vô cùng, vội vội vàng vàng chạy tới, một tay ôm hắn vào lòng!

“Ngươi tỉnh, tỉnh lại đi!” Hoàng Phủ Dật kinh hoàng lay lay hắn, “Tiểu Tuyên Tử! Tiểu Tuyên Tử!”

Tiểu Tuyên Tử vừa nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của thái tử, liền nhanh chân chạy vào, nhưng liếc mắt một cái đã thấy quốc sư té xỉu trong lòng điện hạ, “Trời ơi, điện hạ! Quốc sư bị làm sao vậy?”

“Ít nói nhảm đi! Truyền thái y, mau truyền thái y!”

“Không thể! Không thể truyền thái y được!”, Tiểu Tuyên Tử gấp đến độ giơ chân, “Chuyện đêm nay nếu truyền ra ngoài, sẽ gây nên sóng to gió lớn!”

Thái tử chẳng những ban đêm triệu nữ nhân đến thị tẩm, lại còn gọi quốc sư tới một bên phụng bồi.

Chuyện hoang đường tới mức này nếu truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm triều đình dậy sóng!

“Bổn thái tử không quản được nhiều như vậy!” Hoàng Phủ Dật nhìn Tĩnh Huyền trong lòng mình bất tỉnh nhân sự, đã gấp đến mức muốn điên lên, lúc này nào còn tâm trí quan tâm xem cái gì gọi là phong ba bão táp! “Tiểu Tuyên Tử! Đều là chủ ý ngu ngốc của ngươi! Ngươi xem, bây giờ người cũng đã bị ngươi hại đến bất tỉnh rồi!”

“Ô… Tiểu Tuyên Tử vốn chỉ nghĩ quốc sư đạo hạnh cao thâm, thấy thái tử triệu nữ nhân tìm hoan nhạc, nhất định sẽ sinh lòng đố kỵ, sẽ dùng pháp lực tống nữ nhân kia ra ngoài! Ai ngờ… ai ngờ quốc sư lại tức giận đến hộc máu chứ!”

Tiểu Tuyên Tử gặp phải vị quốc sư khó hiểu này, thật sự là khóc không ra nước mắt mà!

Hoàng Phủ Dật cũng tự trách bản thân không lo lắng chu toàn, thật sự lúc đầu không nên nghe theo chủ ý ôi thiu của Tiểu Tuyên Tử kia, chỉ có thể tức giận nói, “Sau này ta sẽ tính sổ với ngươi! Bây giờ mau giúp bổn thái tử nghĩ biện pháp cứu người đi!”

“A, có!” Tiều Tuyên Tử đột nhiên trong óc lóe linh quang, “Điện hạ, Vân Không đạo sĩ hôm nay vừa tới tham gia đại điển thành nhân của người, bây giờ vẫn còn lưu lại trong cung a!”

“Đúng vậy! Bổn thái tử sao lại quên béng mất chứ. Mau, mau gọi Vân Không đạo sĩ tới đây.”

“Tuân mệnh.”

“Chờ một chút, đem nữ nhân này mang đi luôn.”

“Điện hạ, người không quan tâm ta nữa rồi sao? Ánh Đồng thật sự thương tâm a.” Ánh Đồng ra vẻ đáng thương ôm ngực. “Đừng quan tâm tới xú hòa thượng kia, điện hạ lại cùng Ánh Đồng đại chiến ba trăm hiệp đi!”

“Mau cút cho bổn thái tử!”

Tiểu Tuyên Tử thấy thái tử sắp phát điên, cả người không nhịn được mà tuôn một tầng mồ hôi lạnh, “Ngươi muốn chết sao, còn không mau đi nhanh!”

Ánh Đồng nghịch ngợm le lưỡi, dùng vải bố cuộn mình lại, nằm thẳng trên mặt đất.

“Được rồi, ngươi nâng đi. Bồn cô nương đến như thế nào thì đi như thế ấy.”

Tiểu Tuyên Tử thật sự chịu thua nàng ta rồi, nhưng không có thời gian cùng nàng ta đôi co nữa, chỉ có thể dở khóc dở cười mà nâng nàng ta đi ra khỏi điện….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện