Tuyệt Sắc Vương Phi Ẩn Tài
Chương 2: Có duyên với mệnh thiên kim
“Lão gia! Đại phu đến rồi!”
Một lão quản gia trung niên khoảng 54,55 vội vã chạy vào một căn phòng, theo đằng sau là một lão nhân cầm hòm thuốc mặt đỏ bừng thở hổn hển chạy theo sau.
Ở trong căn phòng có tứ nhân, tam nam nhất nữ, ai đấy đều có dung nhan thượng đẳng.
Nữ nhân gần30 nhưng nhìn như hai mấy tuổi, dung nhan tuyệt sắc. Đôi mắt phượng sắc sảo, đôi mày liễu cong. Mặc trang phụ màu lam khá đơn giản, như khí chất lại cao ngạo phóng khoáng, có thể thấy nữ nhân này là người ở trong giang hồ.
Nam nhân đứng bên cạnh độ tuổi cúng sấp sỉ như vậy. Mày cao đậm, làn da màu đồng. Mang đôi mắt chim ưng sắc bén như được rèn luyện nhiều mà tạo thành. Khuân mặt vuông mang nét uy nghiêm và phóng khoáng của một vị tướng quân đã chinh chiến xa trường nhiều năm.
Cạnh đó là một thiếu niên khoảng 14. Khuân mặt lãnh đạm nhưng không thiếu vẻ nho nhã, mang theo vài phần non nớt, nhưng đôi mắt đen lại để người ta chìm sâu vào, khó dò tâm tư, nhưng cũng là một tiểu mĩ nam khó gặp. Mà bên cạnh còn một nam hài 12, nhìn khuân mặt là có thể thấy nam hài này là một người phóng khoáng tùy ý mang theo vẻ hoạt bạt của hài tử, nhưng đôi mắt to tròn lại có chút ý cười không chân thực, tâm tự khó biết, và đây cũng là một tiểu mĩ nam.
Nhìn thấy bóng dáng của đại phu nam hài liền quát:“ Còn không mau vào bắt mạch!!”
Nghe nam hài quát, đại phu liền luống cuống tay chân chạy vào bắt mạch.
Trên giường là một tiểu nữ hài đang nằm nhắm mắt chìm vào hôn mê chưa tỉnh lại. Dáng người khoảng 9 tuổi. Mặc dùng khuân mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi mặt nhỏ nhắm chặt, đôi môi trắng bệch mím lại, như vẫn có thể nhìn ra dung nhan khuynh thành, là một tuyệt sắc tiểu mĩ nữ!
Lão đại phu ngồi xuống bên cạnh giường bắt mạch cho nữ hài đó. Lúc bắt mạch lão liền cứng đơ người sợ hãi, nhưng rồi lại ngạc nhiên như gặp chuyện gì quỷ dị kinh người nhưng cũng lại thử phào nhẹ nhõm.Một lúc sau liền đứng dậy nói:“ Tướng quân không cần lo lắng, tiểu thư đã qua khỏi đơn nguy kịch, nhưng cơ thể vẫn suy yếu, tiểu nhân liền cho chút đơn thuốc uống vài ngày là được. “
Mấy người trong phòng nghe vậy lền thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm quản gia chuẩn bị dược theo đơn thuốc và đưa tiễn đại phu cẩn thân”
“Là, lão gia”
Lâm quản gia nghe vậy cung kính dẫn đại phu rời đi. Còn đại phu kia sau khi viết đơn thuốc và nhận tiền xong thì liền chạy chối chết, như là đằng sau lão ta có quỷ đuổi theo.
Nhan Tiêu Yên ngồi xuống bên giường, quay ra nhìn Diệp Khung Hải lo lắng nói:“ Khung Hải bao giờ Ly nhi mới tỉnh lại a?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của thê tử, Diệp Khung Hải vỗ vai nàng nói:“ Nàng đừng lo lắng, Ly nhi sẽ nhanh tỉnh lại thôi”
Diệp Lam Lăng rót một chén trà Long Tĩnh đưa cho Nhan Tiêu Yên gật đầu nói:“ phụ thân nói đúng, Ly nhi sẽ nhanh tỉnh lại thôi,mẫu thân không nên quá lo lắng”
Diệp Lam Kiệt đứng bên cạnh cũng phụ họa nói:“ Đại ca nói đúng đó mẫu thân”
“Ưm...”Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, nữ hài nử trên giường hơn động đậy, đôi mặt từ từ mở ra.
“Ly nhi!”
“Ly nhi!”
“Ly nhi”
“Tiểu Ly nhi!”
Đôi mắt phượng mở ra, đập vào mắt Diệp Tử Ly là bốn khuôn mặt lo lắng đang chằm chằm nhìn nàng.
Áng mắt u mê đảo qua đảo lại nhìn khung cảnh xung quanh. Căn phong mang theo phong các cổ xưa, cách trang trí phong cũng rất đơn giản, có vài phần đáng yêu. Điều nàng khiến nàng ngạc nhiên chính là trang phục người trong căn phong là y phục đậm chất cổ đại.
Nàng hơn động đậy người như muốn ngồi dậy thì có một cánh tay giữa nàng lại, giọng nói hiền từ mang chút lo lắng cất lên:“ Ly nhi ngươi đang bệnh nên nằm im trên giường nghỉ ngơi!”
Nhìn về phía giọng nói vang lên, khuôn mặt dịu dàng xa lạ liền xuất hiện trước mắt nàng.
Lúc này Diệp Tử Ly mới chú ý đến dung mạo của của những người trong phòng.
Nhìn nhất nữ tam nam trước mặt mà lòng nàng cảm thán. Lão Diêm vương kia nói nơi đây có nhiều tuấn nam mĩ nữ quả thật là rất mĩ a~
“Ly nhi muội uống chút nước không?”
Diệp Lam Lăng đứng bên cạnh giường quan tâm hỏi.
Diệp Tử Ly nhẹ gật đầu. Quả thật hơn khát, vừa nãy lúc tỉnh dậy chỉ mải chú ý nhìn xung quanh nên thấy không sao, bây giờ nàng quả thật thấy cổ họng hơi hơi khô.
Diệp Lam Lăng mang nước đến bên giường, Nhan Tiêu Yên ở bên cạnh giường đỡ nàng ngồi dậy rồi cầm chén nước trên tay giúp nàng uống nước.
Đỡ chén nước bên miệng, Diệp Tử Ly từ từ uống từng hụm nước.
Bỗng một cơn đau đầu chợt ập đến không báo trước làm chén nước rơi xuống giường vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Diệp Tử Ly ôm lấy đầu, đôi mày nhăn, đau đớn rên rên:“A! Đau quá!!”
“Ly nhi! Ly nhi con sao vậy?!!”
Nhìn thấy Diệp Tử Ly ôm đầu đau đớn kêu lên, Nhan Tiêu Yên lo lắng hỏi, khuôn mặt lo sợ.
“Khung Hải, Ly nhi làm sao vậy?”
Diệp Khung Hải vỗ vai Nhan Tiêu Yên trấn an, nhưng không nói lời nào.
A! Hảo đau! Diệp Tử Ly trong lòng kêu rên. Rồi từng hình ảnh nhỏ hơi rời rạc lại hợp vào với nhau thành từng đoạn nối tiếp từ từ hiện lên, những kí ức xa lạ xuất hiện trong đầu nàng.
Kí ức? Kí ức của nguyên chủ ư? Lão Diêm vương chết tiệt! Sao không nhắc nhở nàng lúc truyền thừa kí ức sẽ rất đau chứ! Tử Diêm vương! Thối Diêm vương! Diệp Tử Ly thầm chửi Diêm vương ở trong lòng.
“Ly nhi! Ly nhi!”
Nhìn thấy Diệp Tử Ly bỗng nhiên đau đầu dữ dội rồi lại nằm bất tỉnh trên giường, khuôn mặt xanh xao trắng bệch khiến lòng Nhan Tiêu Yên vô cùng lo sợ.
“Mẫu thân người không phải lo, Ly nhi muội ấy mệt quá nên chỉ ngất đi thôi” Diệp Lam Lăng ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Nhan Tiêu Yên.
Nghe Diệp Lam Lăng nói vậy Nhan Tiêu Yên mới nhìn kĩ lại Diệp Tử Ly, cảm nhận được hơi thở đều đều của nàng, lòng của Nhan Tiêu Yên cũng trở nên tốt hơn.
Còn Diệp Tử Ly thì trước khi ngất trong lòng lại than vãn.
Lại là thiên kim!
Không lẽ nàng lại có duyện với mệnh thiên kim!?
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa hè bắt đầu, những ngày nóng nực đã bắt đầu, kì nghỉ hè giờ mới thực sự bắt đầu. Ta chúc các nàng có thể vượt qua thời kì nóng bức này và vui chơi thỏa thik.
Tác giả
Tử Băng Nguyệt
Một lão quản gia trung niên khoảng 54,55 vội vã chạy vào một căn phòng, theo đằng sau là một lão nhân cầm hòm thuốc mặt đỏ bừng thở hổn hển chạy theo sau.
Ở trong căn phòng có tứ nhân, tam nam nhất nữ, ai đấy đều có dung nhan thượng đẳng.
Nữ nhân gần30 nhưng nhìn như hai mấy tuổi, dung nhan tuyệt sắc. Đôi mắt phượng sắc sảo, đôi mày liễu cong. Mặc trang phụ màu lam khá đơn giản, như khí chất lại cao ngạo phóng khoáng, có thể thấy nữ nhân này là người ở trong giang hồ.
Nam nhân đứng bên cạnh độ tuổi cúng sấp sỉ như vậy. Mày cao đậm, làn da màu đồng. Mang đôi mắt chim ưng sắc bén như được rèn luyện nhiều mà tạo thành. Khuân mặt vuông mang nét uy nghiêm và phóng khoáng của một vị tướng quân đã chinh chiến xa trường nhiều năm.
Cạnh đó là một thiếu niên khoảng 14. Khuân mặt lãnh đạm nhưng không thiếu vẻ nho nhã, mang theo vài phần non nớt, nhưng đôi mắt đen lại để người ta chìm sâu vào, khó dò tâm tư, nhưng cũng là một tiểu mĩ nam khó gặp. Mà bên cạnh còn một nam hài 12, nhìn khuân mặt là có thể thấy nam hài này là một người phóng khoáng tùy ý mang theo vẻ hoạt bạt của hài tử, nhưng đôi mắt to tròn lại có chút ý cười không chân thực, tâm tự khó biết, và đây cũng là một tiểu mĩ nam.
Nhìn thấy bóng dáng của đại phu nam hài liền quát:“ Còn không mau vào bắt mạch!!”
Nghe nam hài quát, đại phu liền luống cuống tay chân chạy vào bắt mạch.
Trên giường là một tiểu nữ hài đang nằm nhắm mắt chìm vào hôn mê chưa tỉnh lại. Dáng người khoảng 9 tuổi. Mặc dùng khuân mặt trắng bệch không chút huyết sắc, đôi mặt nhỏ nhắm chặt, đôi môi trắng bệch mím lại, như vẫn có thể nhìn ra dung nhan khuynh thành, là một tuyệt sắc tiểu mĩ nữ!
Lão đại phu ngồi xuống bên cạnh giường bắt mạch cho nữ hài đó. Lúc bắt mạch lão liền cứng đơ người sợ hãi, nhưng rồi lại ngạc nhiên như gặp chuyện gì quỷ dị kinh người nhưng cũng lại thử phào nhẹ nhõm.Một lúc sau liền đứng dậy nói:“ Tướng quân không cần lo lắng, tiểu thư đã qua khỏi đơn nguy kịch, nhưng cơ thể vẫn suy yếu, tiểu nhân liền cho chút đơn thuốc uống vài ngày là được. “
Mấy người trong phòng nghe vậy lền thở phào nhẹ nhõm.
“Lâm quản gia chuẩn bị dược theo đơn thuốc và đưa tiễn đại phu cẩn thân”
“Là, lão gia”
Lâm quản gia nghe vậy cung kính dẫn đại phu rời đi. Còn đại phu kia sau khi viết đơn thuốc và nhận tiền xong thì liền chạy chối chết, như là đằng sau lão ta có quỷ đuổi theo.
Nhan Tiêu Yên ngồi xuống bên giường, quay ra nhìn Diệp Khung Hải lo lắng nói:“ Khung Hải bao giờ Ly nhi mới tỉnh lại a?”
Nhìn khuôn mặt lo lắng của thê tử, Diệp Khung Hải vỗ vai nàng nói:“ Nàng đừng lo lắng, Ly nhi sẽ nhanh tỉnh lại thôi”
Diệp Lam Lăng rót một chén trà Long Tĩnh đưa cho Nhan Tiêu Yên gật đầu nói:“ phụ thân nói đúng, Ly nhi sẽ nhanh tỉnh lại thôi,mẫu thân không nên quá lo lắng”
Diệp Lam Kiệt đứng bên cạnh cũng phụ họa nói:“ Đại ca nói đúng đó mẫu thân”
“Ưm...”Một tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, nữ hài nử trên giường hơn động đậy, đôi mặt từ từ mở ra.
“Ly nhi!”
“Ly nhi!”
“Ly nhi”
“Tiểu Ly nhi!”
Đôi mắt phượng mở ra, đập vào mắt Diệp Tử Ly là bốn khuôn mặt lo lắng đang chằm chằm nhìn nàng.
Áng mắt u mê đảo qua đảo lại nhìn khung cảnh xung quanh. Căn phong mang theo phong các cổ xưa, cách trang trí phong cũng rất đơn giản, có vài phần đáng yêu. Điều nàng khiến nàng ngạc nhiên chính là trang phục người trong căn phong là y phục đậm chất cổ đại.
Nàng hơn động đậy người như muốn ngồi dậy thì có một cánh tay giữa nàng lại, giọng nói hiền từ mang chút lo lắng cất lên:“ Ly nhi ngươi đang bệnh nên nằm im trên giường nghỉ ngơi!”
Nhìn về phía giọng nói vang lên, khuôn mặt dịu dàng xa lạ liền xuất hiện trước mắt nàng.
Lúc này Diệp Tử Ly mới chú ý đến dung mạo của của những người trong phòng.
Nhìn nhất nữ tam nam trước mặt mà lòng nàng cảm thán. Lão Diêm vương kia nói nơi đây có nhiều tuấn nam mĩ nữ quả thật là rất mĩ a~
“Ly nhi muội uống chút nước không?”
Diệp Lam Lăng đứng bên cạnh giường quan tâm hỏi.
Diệp Tử Ly nhẹ gật đầu. Quả thật hơn khát, vừa nãy lúc tỉnh dậy chỉ mải chú ý nhìn xung quanh nên thấy không sao, bây giờ nàng quả thật thấy cổ họng hơi hơi khô.
Diệp Lam Lăng mang nước đến bên giường, Nhan Tiêu Yên ở bên cạnh giường đỡ nàng ngồi dậy rồi cầm chén nước trên tay giúp nàng uống nước.
Đỡ chén nước bên miệng, Diệp Tử Ly từ từ uống từng hụm nước.
Bỗng một cơn đau đầu chợt ập đến không báo trước làm chén nước rơi xuống giường vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Diệp Tử Ly ôm lấy đầu, đôi mày nhăn, đau đớn rên rên:“A! Đau quá!!”
“Ly nhi! Ly nhi con sao vậy?!!”
Nhìn thấy Diệp Tử Ly ôm đầu đau đớn kêu lên, Nhan Tiêu Yên lo lắng hỏi, khuôn mặt lo sợ.
“Khung Hải, Ly nhi làm sao vậy?”
Diệp Khung Hải vỗ vai Nhan Tiêu Yên trấn an, nhưng không nói lời nào.
A! Hảo đau! Diệp Tử Ly trong lòng kêu rên. Rồi từng hình ảnh nhỏ hơi rời rạc lại hợp vào với nhau thành từng đoạn nối tiếp từ từ hiện lên, những kí ức xa lạ xuất hiện trong đầu nàng.
Kí ức? Kí ức của nguyên chủ ư? Lão Diêm vương chết tiệt! Sao không nhắc nhở nàng lúc truyền thừa kí ức sẽ rất đau chứ! Tử Diêm vương! Thối Diêm vương! Diệp Tử Ly thầm chửi Diêm vương ở trong lòng.
“Ly nhi! Ly nhi!”
Nhìn thấy Diệp Tử Ly bỗng nhiên đau đầu dữ dội rồi lại nằm bất tỉnh trên giường, khuôn mặt xanh xao trắng bệch khiến lòng Nhan Tiêu Yên vô cùng lo sợ.
“Mẫu thân người không phải lo, Ly nhi muội ấy mệt quá nên chỉ ngất đi thôi” Diệp Lam Lăng ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Nhan Tiêu Yên.
Nghe Diệp Lam Lăng nói vậy Nhan Tiêu Yên mới nhìn kĩ lại Diệp Tử Ly, cảm nhận được hơi thở đều đều của nàng, lòng của Nhan Tiêu Yên cũng trở nên tốt hơn.
Còn Diệp Tử Ly thì trước khi ngất trong lòng lại than vãn.
Lại là thiên kim!
Không lẽ nàng lại có duyện với mệnh thiên kim!?
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa hè bắt đầu, những ngày nóng nực đã bắt đầu, kì nghỉ hè giờ mới thực sự bắt đầu. Ta chúc các nàng có thể vượt qua thời kì nóng bức này và vui chơi thỏa thik.
Tác giả
Tử Băng Nguyệt
Bình luận truyện