Tuyệt Thế Cường Long

Chương 53: “Đồ lừa đảo, không xứng làm người!”



Tề Đẳng Nhàn trầm mặt không nói gì.  

             Hoàng Văn Lãng ho khan một tiếng, nói “Tề đại sư…”  

             Tề Đẳng Nhàn nói “Thị trưởng Hoàng, ông có tin lời tôi vừa nói không?”  

             Hoàng Văn Lãng rất muốn nói mình tin, nhưng Jackson rõ ràng đã giúp bệnh của Hoàng Tình Ca có cải biến rõ rệt, điều này khiến ông không thể trái lương tâm nói ra những lời này.  

             “Tề Đẳng Nhàn, tôi rất rõ anh là người thế nào, anh lừa được thị trưởng Hoàng nhưng không lừa được tôi đâu!”  

             “Nếu anh thật sự có bản lĩnh này thì bây giờ con là một cảnh ngục không tiền không quyền không thế sao?”  

             “Hiện tại danh tiếng của Jackson tiên sinh vang vọng khắp nước Mỹ, chi phí một lần trị liệu lên tới mười vạn đô la! Nếu anh thật sự giỏi hơn ngài ấy thì còn như bây giờ sao?”  

             “Dùng một ít thủ đoạn nhỏ lừa gạt thị trưởng Hoàng lại đi rêu rao khắp nơi, miệng toàn bốc phét, thật đáng xấu hổ và buồn cười!”  

             Từ Ngạo Tuyết không khách khí mà nói thẳng, vẻ mặt đầy coi thường.  

             Cô ta coi thường Tề Đẳng Nhàn là phế vật, hơn nữa, cô ta cũng nghe được đôi điều về người đàn ông này từ Ngọc Tiểu Long và Long Á Nam.  

             Jackson cũng không khỏi bật cười, giọng điệu khinh thường, nói “Cô Từ, không cần để ý tới loại tiểu nhân này, tôi hoàn toàn có thể chữa khỏi bệnh của cô Hoàng!”    

             Từ Ngạo Tuyết hất cằm về phía Tề Đẳng Nhàn, cười lạnh nói “Anh nghe thấy không?”  

             Hoàng Kỳ Bân cũng trầm mặt nói “Còn không mau cút ra ngoài, tên hề!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, sau đó hơi nhún vai, nói “Được thôi, các người muốn lấy mạng người ra đùa giỡn thì tôi cũng không ngăn cản. Sau khi xảy ra chuyện thì đừng trách tôi không nhắc trước!”  

             “Tề đại sư, tôi biết cậu có bản lĩnh nhưng cậu cũng nên hiểu đạo lý cẩn thận từ lời nói đến việc làm!” Hoàng Văn Lãng nhìn không được mà mở miệng khuyên giải, nhưng giọng điệu có chút khó nghe.  

             Hoàng Kỳ Bân giận dữ quát “Đồ rác rưởi như mày mà dám nguyền rủa em gái tao? Người đâu, kéo hắn ra ngoài, đánh gãy chân cho tôi!”  

             Hoàng Văn Lãng lại khoát tay ngăn cản Hoàng Kỳ Bân, lạnh lùng nói “Người tới là khách, không cần quá vô lễ! Tề đại sư, cậu đi đi. Chuyện này, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của cậu.”  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhạo rồi xoay người rời đi.  

             “Ba, ba nhìn xem, ba tìm đến loại rác rưởi gì vậy. Loại người lừa đảo này nên đánh chết tránh cho bọn họ ra ngoài khắp nơi hại người!” Hoàng Kỳ Bân không buông tha mà mắng tiếp.  

             “Ở Trung Quốc còn nhiều kẻ lừa đảo thật. Nếu là ở Mỹ thì loại người này không tồn tại nổi!” Jackson cũng lên tiếng chế giễu  

             Hoàng Văn Lãng ngượng ngùng cười xòa, nói “Jackson tiên sinh, xin ngài hãy tiếp tục trị liệu cho con gái tôi đi!”  

             Trong lòng ông cũng không khỏi có chút thất vọng về Tề Đẳng Nhàn, xem ra, chuyện lần trước, hơn phân nửa là ăn may?  

             Về sau phải nói với Tôn Thanh Huyền một chút, tránh cho ông ấy tiếp tục bị lừa mới được.  

             Tề Đẳng Nhàn chậm rì rì đi ra khỏi phòng. Từ trước đến nay, hắn đều làm việc theo bản tính, nếu tất cả mọi người đều không tin thì hắn cũng chẳng thèm xen vào.  

             Tuy Hoàng Tình Ca là một sinh mệnh tươi sống, nhưng người khác không để hắn cứu thì hắn có thể làm gì?  

             “Hứ, đồ lừa đảo! Cô chủ nhà chúng tôi đáng thương như vậy mà anh còn định lợi dụng cô ấy mà lừa đảo. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?” Người giúp việc nhà thị trưởng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì không nhịn được mà hung hăng phỉ nhổ hắn một phen.  

             “Cũng may là thị trưởng khoan dung độ lượng, nếu không, loại kẻ lừa đảo như anh nhất định sẽ bị tống vào nhà lao, ở tù mọt gông!”  

             “Đồ lừa đảo, không xứng làm người!”  

             Tề Đẳng Nhàn để ngoài tai những lời nhục mạ này, anh vẫn duy trì tiết tấu của mình, không hề hoang mang mà đi xuống lầu.  

             Trong phòng, sau khi Tề Đẳng Nhàn rời đi, Jackson tiếp tục dùng phương pháp vừa rồi để thôi miên Hoàng Tình Ca, để cô ấy có thể dễ dàng tiếp nhận những gì anh ta muốn truyền đạt trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh này.  

             “Jackson tiên sinh không hổ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý học nhiều năm nồi tiếng ở Mỹ, quả nhiên rất có tài năng, tôi thấy tình trạng của em ấy đang không ngừng tốt lên rồi!” Hoàng Kỳ Bân vui vẻ nói.  

             Tuy Hoàng Tình Ca vẫn đang trong trạng thái nửa mộng nửa tỉnh nhưng cô nghe rõ những lời Jackson nói, cảm xúc dần ổn định, không ngừng nhẹ nhàng gật đầu coi như đáp lại, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng nỉ non.  

             Hoàng Văn Lãng thấy một màn này, tâm trạng cũng tốt hơn không ít. Ông vừa lòng gật đầu, nhẹ giọng nói với Từ Ngạo Tuyết “Tổng giám đốc Từ thật có tâm, cố ý mời chuyên gia như vậy từ nước Mỹ về điều trị cho con gái tôi, tôi thật sự không biết nên báo đáp thế nào!”  

             Từ Ngạo Tuyết nghe vậy thì trong lòng không kìm được mà thấy vui vẻ, chỉ cần Jackson có thể chữa khỏi cho Hoàng Tình Ca, như vậy, cô ta có thể dễ dàng bàn chuyện với Hoàng Tình Lãng hơn rồi.  

             Hoàng Kỳ Bân nghĩ thầm, lúc sau nhất định phải chăm sóc cho tên lừa đảo Tề Đẳng Nhàn thật tốt mới được. Hắn đúng là không biết điều, không những dám lừa ba mà còn nguyền rủa em gái!  

             “Chắc là do sa đọa, đã từng là cậu cả nhà họ Tề mà nay lại lưu lạc đến mức phải đi làm lừa đảo, haiz…” Từ Ngạo Tuyết nghĩ thầm, càng thêm khinh thường Tề Đằng Nhàn.  

             Khó trách Ngọc Tiểu Long chướng mắt người đàn ông như vậy, có lẽ không có bối cảnh chỉ là một nguyên nhân, càng quan trọng hơn là không có bản lĩnh còn thích làm bộ làm tịch.  

             “Tình Ca, mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ nàng của cô. Bà ấy nhất định đang hy vọng cô sớm ngày khỏe lên, trở về cuộc sống bình thường, không phải lúc nào cũng sống trong bóng tối của quá khứ…” Jackson tiếp tục dẫn dắt cảm xúc của Hoàng Tình Ca, dần nói vào trọng điểm.  

             Nhưng đúng lúc này, hai mắt Hoàng Tình Ca hai mắt bỗng nhiên mở to, hoảng sợ mà nhìn Jackson.  

         Jackson cũng rất chấn động, từ lúc bắt đầu đến giờ, quá trình thôi miên rất thuận lợi, Nhưng tại sao, Hoàng Tình Ca lại đột nhiên bừng tỉnh?  

             Anh ta hành nghề điều trị tâm lý cho bệnh nhân tâm thần nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống này.  

             Theo lý mà nói, trong trạng thái như vậy, Hoàng Tình Ca cần phải bị ngoại lực lớn tác động hoặc là trong tiền thức sinh ra xung đột kịch liệt, cô ấy mới đột nhiên bừng tỉnh.  

             “Sao lại thế này?” Jackson cũng rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.  

             Hoàng Tình Ca hét lên một tiếng, đột nhiên vung tay tát lên mặt Jackson một cái. Móng tay sắc nhọn vẽ nên một đường máu thật sâu trên mặt anh ta.  

             “Em gái!” Hoàng Kỳ Bân hốt hoảng, vội vàng tiến lên, muốn ôm lấy Hoàng Tình Ca không để cô không ngã xuống.  

             Hoàng Tình Ca lại nhanh nhẹn né tránh, cô ấy nhanh chóng chạy tới bên cửa sổ rồi kéo rèm ra, trực tiếp nhảy lên bệ cửa sổ!  

             “Tình Ca!!!” Hoàng Văn Lãng tuyệt vọng hét lớn, đôi chân mất lực làm ông ngã khuỵu xuống sàn.  

             Hoàng Tình Ca đánh vỡ cửa kính, thân thể rơi từ trên tầng hai cao hơn sáu mét xuống. Với tình trạng cơ thể của cô ấy, một khi chạm đất, cô nhất định sẽ chết, nội tạng cũng đều sẽ bị rách.  

             “A!”  

             Từ Ngạo Tuyết và Jackson cũng không khỏi phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên không ngờ là Hoàng Tình Ca lại đột nhiên nhảy lầu tự sát.  

             “Mẹ, con đến tìm mẹ đây… con xin lỗi, ngày ấy con không nên cãi nhau với mẹ.” Hoàng Tình Ca rơi tự do giữa không trung, nước mắt không ngừng chảy ra, trong lòng cảm thấy thoải mái như sắp được giải thoát.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện