Tuyết Ti Thiên Thiên Nhiễu

Chương 42



Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai người trước mắt càng lúc càng sợ hãi. Nhị nương cùng đệ đệ bị tóm đến đây đã lâu, tay bị trói sau lưng, thân người bị ném xuống đất, mảnh vải nhét trong miệng khiến bọn họ chỉ có thể phát ra vài thanh âm ú ớ vô nghĩa. Nước mắt chảy dài, sắc mặt khi hồng khi trắng chuyển sang xám xịt như tro tàn. Hoặc là bọn họ đã phát hiện chính mình kỳ thật không thật sự trọng yếu như vậy. “Không cần đợi nữa”, mắt thấy đáp án đã rõ ràng, cứ tiếp tục lãng phí thời gian như vậy thật vô ích. Không khí trong phòng thật nặng nề khiến người khác hít thở không thông, “Lôi thống lĩnh, phiền ngươi mang hai người này đi xử trí, ta không cần dùng nữa”

Phản ứng của Nhị nương cùng đệ đệ căn bản không còn nằm trong phạm vi chú ý của ta nữa, Thường Nghĩa vẫn duy trì thái độ kính cẩn nghe theo. Lôi Hổ có vẻ thú vị, hắn nghe thấy mệnh lệnh giải quyết của ta nhưng vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích. Không, phải nói là hắn đứng ngây ngốc ở đó không biết nên làm thế nào. Một lát sau, thái độ của hắn thật cổ quái khi rút một thanh dao găm tiến gần Nhị nương cùng đệ đệ. Hắn cầm đao đứng trước mặt hai người đang sợ run, làm điệu bộ như thể đang chọn lựa xem sẽ xuống tay với người nào trước. Hai người kia ngất xỉu thế nào ta cũng không quan tâm. Ta chỉ để ý đến Lôi Hổ, tại sao lại giả vờ lâu đến thế, ngay cả khi bọn họ đã ngất xỉu vẫn không chịu ngừng. Hừ! Là để cho ta xem sao? Được, ta liền nhìn xem ngươi có thể đùa được bao lâu.

Động tác của Lôi Hổ càng lúc càng buồn cười, khi hắn ý thức được ta vẫn sẽ im lặng như thế liền thu hồi dao găm, “Nói rõ ràng một chút, ngươi muốn ta xử lý bọn họ thế nào?”, trong khẩu khí tràn ngập sự thất bại.

Không đợi ta mở miệng, Thường Nghĩa vẫn im lặng đứng bên cạnh đột nhiên giành nói trước, “Lôi đại nhân, nô tài cảm thấy phường ác đồ nhưng thế này phải nghiêm trị. Không bằng giao cho phủ nha, để bọn họ thu xếp đày bọn họ đi sung quân biên ải là tốt nhất!”

“Ngươi thấy thế nào?”, Lôi Hổ hiển nhiên đồng ý với đề nghị này, hiện tại hắn chỉ hỏi ta một cách tượng trưng.

“Chỉ là hai người vô dụng, tùy ngươi xử trí”, trong lòng là một cảm xúc không nói nên lời. Ta trừng mắt nhìn Thường Nghĩa liếc mắt một cái, đem tất cả cảm xúc không rõ ràng trong lòng phát tiết ra ngoài, “Thường công công kiến thức sâu rộng, không bằng từ nay về sau ngài cứ thay nô tỳ quyết định là được”

“Nô tài không dám, là nô tài lỗ mãng”, hắn quỳ mà không có thành ý, tội cũng chỉ nhận cho có lệ, một chút sợ hãi cũng không có.

“Hừ!”, quên đi, mặc kệ nói thế nào, trong lòng ta cũng đã thoải mái hơn, “Nếu đã quyết định như vậy… phiền Lôi thống lĩnh đi hộ một chuyến”

“Không dám”, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ta một cái, hắn nâng Nhị nương cùng đệ đệ lên rồi dùng một tốc độ khiến người ngỡ ngàng mà rời khỏi phòng. Thật nhanh!

Trong mắt Lôi Hổ dường như ta đã đồng dạng với loài rắn rết hổ lang thượng đẳng. Mặc dù chán nản nhưng ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười nâng tay cho Thường Nghĩa đỡ đứng dậy, ta phải đi bái kiến Ung vương một lần nữa, vẫn còn một nghi vấn cần hắn thay ta giải đáp.

“Hắn quả thật không đến cứu thê nhi của chính mình”, thở dài cảm khái, ta lầu bầu trên đường đi.

“Nếu hắn thật sự đến đây, chỉ sợ hai người kia tuyệt đối không sống nổi”, thanh âm nho nhỏ của Thường Nghĩa từ phía sau truyền lại.

Lời nói của Thường Nghĩa khiến ta giật mình kinh ngạc. Lời này để lộ rất nhiều tin tức khiến ta có chút trở tay không kịp. Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, hơi lạnh thấu xương tựa như vẫn còn ở dưới đáy giếng, giữa thời tiết oi bức vậy mà ta cư nhiên lại đổ mồ hôi lạnh.

“Làm sao vậy? Nữ quan? Nóng quá sao? Trán người đổ rất nhiều mồ hôi”, Thường Nghĩa rút một chiếc khăn lụa thay ta thấm mồ hôi trên trán, biểu tình của hắn sâu xa khó hiểu khiến người ta không thể phân biệt thật giả, “Không vội, từ từ suy nghĩ, ta tin tưởng người”, hắn tựa như đã thay đổi thành một người khác.

Hắn nói tin tưởng ta? Hắn lại nói tin tưởng ta? Chăm chăm nhìn hắn, ta muốn từ trong đôi mắt hắn tìm thấy điều gì đó không được tự nhiên. Không có, ánh mắt hắn vẫn trong suốt nhìn ta. Mà sự trong suốt kia tựa như một dòng suối chảy nhỏ giọt, mọi vật cản trên đường đều bị nó mang đi. Thật lâu sau, hơi lạnh quanh thân ta đều bị tiêu tán trong dòng suối ấy, “Hãy tìm một biện pháp để làm cho ta tin tưởng ngươi. Nếu không… ”

“Nữ quan, điều đó có nghĩa là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, phải không”, khi nói những lời này, ánh mắt của hắn không thay đổi. Không, phải nói là sáng hơn.

“Ta không giết được ngươi”, điểm này… hiện tại đã rất rõ ràng. Hắn căn bản không sợ hãi, ta thật sự không hiểu vì sao hắn đột nhiên để bại lộ chính mình. Hắn đã che dấu đến bây giờ, không phải sao? Nói vậy, hiện tại hắn đang có chủ ý gì?

“Nô tài viết huyết thư cho người, được không? Bằng không người hãy đưa cho ta một viên thuốc khống chế sinh tử, ta sẽ ăn, đúng giờ người cấp giải dược cho ta”

“Xem ra… phải lưu ngươi là thật, độc vật cũng có thể ăn”, ta lại lắc đầu, lại nhận rõ sự thật, mỗi người đều cao cơ hơn so với ta.

“Người thích đánh cược, hơn nữa lại thích dùng mạng để đánh cược. Chúng ta liền đổ ván cược, thế nào? Đánh cược bằng mạng của ta”

“Mạng của ngươi? Nói thử xem!”

“Người cho rằng ta không sợ độc, đúng không? Như vậy, người cứ đi tìm độc dược gì đó cho ta ăn, tùy tiện chọn lựa, nếu ta không chết, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt người nữa. Nếu như vi phạm lời thề, trời tru đất diệt. Nhưng nếu ta chết, người nhất định phải rời bỏ hoàng cung, vĩnh viễn mai danh ẩn tích cả đời. Yên tâm, ta cam đoan lần này người chắc chắn có thể trốn thoát. Thế nào, tòa núi cho ta dựa vào?”, hai chữ cuối cùng mang theo chua sót.

“Ngươi… ”, Thạch Tín, Hạc Đỉnh Hồng, Xà Độc,… tên các loại độc dược đảo quanh một vòng trong đầu ta, không đúng, không đúng, rối loạn, hoàn toàn rối loạn!

“Các ngươi đang làm gì ở đây?”, một thân ảnh đột ngột xen vào giữa ta và Thường Nghĩa, rõ ràng hắn đang mỉm cười trêu ghẹo nhưng lời nói nghe có chút kì quặc, “Làm chi mà bốn mắt nhìn nhau chăm chăm vậy! Cũng may ta biết Thường Nghĩa là loại người nào, bằng không chắc đã tưởng Tiểu Nguyệt Nhi xuân tâm động đậy rồi!”

“Ngươi biết Thường Nghĩa là loại người nào sao?”, vừa rồi bị kích thích quá mạnh, ta cư nhiên trở nên ngốc xích, “Là loại người nào?”

“Công công a! Gì vậy, chẳng lẽ Nguyệt Nhi không biết sao?”, sắc mặt Vũ Nhân không tốt.

Lúc này ta mới hiểu được bản thân vừa rồi đã nhập tâm vào câu chuyện với Thường Nghĩa như thế nào, quả nhiên, giữa ban ngày ban mặt mà chằm chằm nhìn nhau… không ổn chút nào. Ta để ý thấy Thường Nghĩa khi nghe lời nói kia của Vũ Nhân liền cúi đầu, một chút bi thương khiến hai vai hắn khẽ run. Trong lòng ta rất không thoải mái. Bởi vì chúng ta là nô tài ti tiện nên đáng bị người nhục nhã như vậy sao? Ta nhất thời không nhịn được mà thốt nên lời, “Nhắc đến yêu thích mới nhớ, nô tài vẫn chưa thỉnh an Hỉ cô nương!”

“Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ… ngươi cần gì phải… ”, hắn giãy dụa chống chế, “Ta thể hiện còn chưa đủ, đúng không?”

“Nô tỳ ngu ngốc không hiểu ý tứ của Nhị điện hạ. Nô tỳ còn có chuyện phải làm, xin cáo từ trước”, ta vốn muốn quỳ xuống hành lễ nhưng đối diện với hắn… ta không làm được. Chung quy ta vẫn chưa buông tha, vậy nên ta sơ lược lễ nghĩa rồi bỏ chạy lấy người.

“Nguyệt Nhi!”, thấy ta muốn bỏ đi, Vũ Nhân lên tiếng gọi, “Ngươi đi nhầm hướng rồi, chơi trò mất tích một đêm, còn chưa muốn trở về sao?”

Hắn biết? Tại sao lại biết? Đúng rồi, khắp nơi trong viện là thám tử, nói vậy những người khác cũng biết. Quả nhiên, từng bước từng bước sai. Xong rồi, ta phải giải thích với Hoàng Hậu thế nào đây? Tháng ngày về sau xem ra… càng lúc càng khổ sở.

“Nguyệt Nhi lĩnh hoàng mệnh xuất cung, ta quả thật muốn biết là chuyện gì a. Đáng tiếc, dù là bổn vương cũng không dám thám thính thánh ý”

“Đúng vậy, điện hạ nói rất đúng, nô tỳ đa tạ điện hạ chỉ giáo”, nguy hiểm thật, hắn vừa cho ta biết nên xử trí việc này thế nào.

“Nói vậy, hiện tại ta có thể đưa Nguyệt Nhi trở về chưa?”, hắn căn bản mặc kệ ta có đồng ý hay không, một tay nâng lên liền có cỗ xe ngựa hoa lệ chậm rãi tiên đến đây rồi ngừng lại, “Nguyệt Nhi, ngươi muốn tự lên hay để ta bế ngươi lên xe?”, thanh âm thật trầm.

Tuy vẫn cười nói nhưng ý tứ uy hiếp vừa hàm xúc và mãnh liệt, ta tuyệt đối tin tưởng hắn có thể dùng sức mạnh. Người ta là chủ tử, tốt nhất chớ chọc vào, nhưng còn Ung Vương nơi đó… Quên đi, chỉ là một vấn đề nhỏ, để Thường Nghĩa thay ta đến hỏi cũng giống nhau, trước mắt không còn cách nào khác.

“Không dám làm phiền điện hạ”, ta khom người tranh thủ làm ra một bộ dáng khiêm tốn, khi đi ngang qua Thường Nghĩa, ta nhỏ giọng nói, “Ngươi đi thay ta một chuyến, hỏi xem vật kia có ở đó hay không, có hay không có gì cũng phải mượn trở về”. Bởi vì có Vũ Nhân ở đây nên ta không thể nói rõ ràng, cũng may ta tin tưởng Thường Nghĩa tất nhiên có thể hiểu được.

“Dạ, nô tài sẽ đi ngay”, hẳn là cùng nguyên nhân giống như ta, Thường Nghĩa khôi phục lại bộ dáng bình thường. Chỉ là khóe miệng hắn đắc ý cong lên thật chướng mắt, đột nhiên ta phát hiện bản thân vừa rồi đã bị hắn lừa, vẻ bi thương kia hình như là ngụy trang để ta xem. Hạc Đỉnh Hồng, hay là dùng thứ này?

Chiếc xe ngựa này quả thật quen thuộc, lần bị bắt cóc trước đây ta đã nằm dưới ghế, nghĩ tới hoàn cảnh khi đó… ta thật sự cảm thán rất nhiều.

“Ngồi chi mà xa vậy? Lại đây!”, trong thanh âm thản nhiên chứa đựng tia bất mãn, trực giác báo cho ta biết hắn đang tức giận.

Khoang xe thật rộng, Vũ Nhân ngồi trên ghế đệm dài. Ta là nô tài, đương nhiên không có tư cách ngồi sóng vai với vương gia, vậy nên ta hiện tại nửa quỳ nửa ngồi tại cửa xe. Nghe thấy hắn bảo ngồi gần một chút, ta đành phải dập đầu nói, “Nô tỳ ti tiện, không dám… á… !”

Thật không rõ hắn đã làm thế nào, dù sao lời nói của ta chưa kết thúc thì người đã rơi gọn vào lòng hắn, ta bị ôm ngồi trên ghế đệm. Ôm thật nhanh, cảm giác xương sườn kêu lên răng rắc, “Tại sao không nói một tiếng liền mất tích? Ngươi đi đâu? Ta đã tìm ngươi một đêm! Tìm như như điên! Ngươi hận ta, trách ta,… tất cả đều có thể. Nhưng ngươi không thể chơi trò mất tích! Ngươi nhất định phải đem ta bức thành Diên Tử mới cam tâm sao?”, nếu ta không hoa mắt thì thứ vừa rơi ra khỏi khóe mắt của Vũ Nhân chính là… nước mắt.

Ách! Hiện tại cảm xúc của hắn không bình thường, cũng may vẫn còn kinh nghiệm đối phó với Phong thiếu gia, hơn nữa còn có chút sở trường đối phó Diên Tử, “Trước tiên… trước tiên có thể buông ta ra không. Ngươi biết trên người ta có thương tích mà!”. Không nói dối, trên người ta thật sự có thương tích, hơn nữa còn bị ngấm nước lạnh.

“Không buông, để ngươi đem tính mạng ra ngoài đùa giỡn, chi bằng cứ như vậy mà chết trong tay ta, cũng tránh cho ta suốt ngày theo ngươi lo lắng hãi hùng!”, nói là nói như vậy nhưng vòng tay vẫn thả lỏng một chút, “Nói, ngươi đi đâu. Ta đã tìm qua chỗ của Tam đệ cùng Diên Tử nhưng không thấy”

Đây có phải là Vũ Nhân không? Vũ Nhân không biết dùng phương thức này nói chuyện với ta. Hắn luôn duy trì vẻ ôn hòa ẩn chứa kim châm, tư thái luôn vòng vo khó đoán, tuyệt nhiên sẽ không đem vấn đề nói thẳng thế này. Là ta bị nước giếng biến thành ngu ngốc? Hay đầu óc hắn không được bình thường? Ta không thể nói dối, hắn thông minh hơn ta nhiều, “Ta ở trong Ung vương phủ”. Ta phải tranh thủ thái độ trước.

“Ngươi nói gì?”, nguy hiểm, một bàn tay tóm lấy cổ ta, “Cả buổi tối? Ngươi đều ở chỗ lão Tứ?”

“Đúng, ta… ”, … ở trong giếng, ba chữ sau không nói ra được, cảm giác bản thân sắp bị bóp chết, có người nào đến bắt cóc ta không?

“Ta cùng Diên Tử đi khắp thế gian tìm ngươi, lo lắng ngươi gặp chuyện không may, lo lắng ngươi gặp nguy hiểm. Vậy mà ngươi cư nhiên ở chỗ lão Tứ tìm khoái hoạt? Tốt, tốt, tốt, Nguyệt Nhi, ngươi càng ngày càng có năng lực a! Quay đầu, hồi phủ!”, câu cuối cùng là hướng ra bên ngoài nói, mà ta hiện tại một chữ cũng không thốt lên được. Cuộc đời ta lần đầu tiên nếm trải cảm giác bị điểm huyệt, thật sự rất không thoải mái, hắn không đưa ta hồi cung sao?

Dọc theo đường đi, Vũ Nhân không nói một lời. Thời điểm xe chạy chậm lại, hắn đột nhiên ôm lấy ta mà tung đỉnh nóc bay thẳng ra ngoài. Kẻ có tiền thật lãng phí! Xe ngựa kia thật hoa lệ, giá trị không ít bạc, đáng tiếc toàn thân ta xụi lơ không cử động được, bằng không ta sẽ quay đầu lại nhìn xem chiếc xe kia còn có thể tu sửa dùng lại hay không? Đây là lần thứ hai ta bị hắn ôm bay đi, chắc không đến mức giam lỏng ta một mình đâu. Dám giam lỏng nữ quan bên cạnh Hoàng Đế, hành động này không khác gì tạo phản. Hắn không muốn sống nữa sao? Hay là nói hắn căn bản muốn tạo phản? Không đúng, binh phù đầu hổ đang nằm trong tay ta, trọng quân biên phòng nhất thời cũng không kịp điều động, chỉ bằng mấy ngàn thân binh vương phu đã muốn tạo phản sao? Cách này không khác gì tự sát.

Ta đang miên man suy nghĩ đối sách thì chợt nghe “xoẹt” một tiếng, thanh âm vải vóc bị xé rách vang lên rõ ràng. Là quần áo của ta bị xé rách. Lại là quần áo mới tinh vừa thay đổi. Đau lòng a! Không đúng, hiện tại không phải thời điểm đau lòng chuyện quần áo. Đến lúc này ta mới nhận ra mình đang nằm trên giường… trong một căn phòng xa lạ. Theo bố cục bày trí, nơi này ắt hẳn là thẩm phòng của Vũ Nhân. Đầu giường là một viên ngọc minh châu cực lớn, ta không nhìn nhầm, chính là dạ minh châu. Có thể sử dụng loại bảo bối này để trang trí phòng, ta tin tưởng toàn bộ Vũ vương phủ không có người thứ hai dám làm thế.

Không cần đoán cũng biết hiện tại là tình huống gì, thú tính nam nhân đang nổi lên đây mà. Cũng may ta vốn đang bị điểm huyệt, nói như vậy hẳn là không cần tạo ra bất kì phản ứng gì. Hy vọng hắn có thể mau mau một chút, tốt nhất là đừng làm nặng thêm miệng vết thương của ta. Nụ cười lạnh bị chôn ở đáy lòng.

“Sao lại thế này?”, vốn dĩ động tác điên cuồng ngay trước thân thể gần như bại lộ hoàn toàn của ta liền ngừng lại, “Miệng vết thương… tại sao lại thành ra thế này?”

Vô nghĩa! Bị nước lạnh thấm ướt một đêm dĩ nhiên sẽ chuyển biến xấu, tuy rằng đã bôi thuốc nhưng dấu vết cũng không nhanh chóng biến mất như vậy.

“Nói, tại sao lại thế này? Ngươi không phải đến chỗ lão Tứ sao? Tại sao lại bị thương thành thế này? Là ai làm?”

Ta muốn nói a, vấn đề là… Vũ vương điện hạ, ngài không giải huyệt thì bảo ta đáp lời thế nào a? Làm nô tài thật khổ mà!

“Làm sao vậy? Làm sao mà bị thương nặng như vậy? Nguyệt Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tra tấn ngươi thành như vậy? Là lão Tứ sao?”, Vũ Nhân vừa hỏi vừa sờ tay lên miệng vết thương trên toàn thân ta, “Đáng chết, tại sao không nói cho ta biết?”

Không phải, ngài rốt cuộc muốn thế nào? Hỏi mà không để người ta trả lời lời, ta phải làm thế nào a?

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi, nghĩ đến ngươi cùng lão Tứ… , là ta hồ đồ, vô cùng hồ đồ, ngươi đừng so đo với ta, nói gì đi được không? Dù mắng ta cũng được!”, đầu ta bị ôm lấy, mũi bị ép chặt vào.

Ai có thể sai thiên lôi đánh chết hắn? Ngài là chủ tử, ngài hiểu lầm cũng không sao, vấn đề nằm ở chỗ dù có hiểu lầm hay không thì cũng phải khai giải huyệt đạo của ta. Ta rất muốn nói, nhưng ngài bảo ta nói thế nào? Mau buông tay, ta ngạt sắp chết rồi! Ta mà chết ngạt thì dù thành quỷ cũng không tha cho ngươi.

“Nguyệt Nhi, nói đi! Muốn đánh cũng tùy ngươi, hãy mở miệng nói đi!”

Vẻ mặt hối hận của hắn thật chướng mắt. Bất quá cũng may hắn đã buông tha cho mũi ta, vạn hạnh a, cuối cùng đã đến được chuyện trọng yếu. Thân thể không thể cử động nhưng mắt thì có thể a! Ta dùng sức nháy mắt, tròng mắt xoay chuyển đến rút gân.

“Ta… cái này… Nguyệt Nhi… ”, không dễ dàng nha, rốt cuộc hắn cũng đã phát hiện vấn đề nằm ở chỗ nào. Hắn vô cùng xấu hổ giải huyệt đạo cho ta, sự quẫn bách khiến chân tay hắn luống cuống.

Nam nhân là động vật biến hóa thật nhanh, thoạt nhìn hắn tựa như hài tử làm sai bị trách mắng, xem ra… bị kích thích là không tốt.

“Vũ Vương điện hạ, ngài muốn nô tỳ hầu hạ sao?”, đừng trách ta, người thiện sẽ bị người khi dễ, hiện tại nhìn ngươi rất… thiện!

“Nguyệt Nhi”, Vũ Nhân vừa tức vừa bất đắc dĩ, “Giữa chúng ta nhất định phải như vậy sao? Ta đã nhận sai rồi!”

Hoàng Đế giết người, sau đó lại giả mù sa mưa nhận lõi, đây là chỗ tốt của bậc bề trên, đã lĩnh giáo!

“Như vậy, xin hỏi điện hạ có thể khai ân ban thưởng cho nô tỳ một bộ quần áo khác được không?”, quần áo ta đang mặc vốn dĩ đã bị xé rách.

“Ngươi rốt cuộc định mất tự nhiên đến khi nào? Công dung ngôn hạnh, ngươi đọc sách thế nào vậy?”, lại tức giận, hơn nữa tức giận không nhẹ.

“Điện hạ, nô tỳ cũng đã đọc qua “Liệt Nữ Truyền”, có cần đọc cho ngài nghe không?”, chiếu theo những lời trong sách thì ta đã chết từ sớm, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn. Nhìn gương mặt trắng bệch của hắn trong giây lát, ta cảm thấy thống khoái. Mặt khác, ta không cần nói thêm gì nữa, đối với nam nhân này… như vậy là đã đủ.

Nửa ngày không phản ứng, rốt cuộc hắn cũng đã phục hồi như cũ, “Nói đi, lần này Nguyệt Nhi muốn gì?”

Ta giả vờ hồ đồ che giấu sự mừng thầm trong lòng, “Điện hạ, nô tỳ nghe không hiểu lời nói của ngài, nô tỳ có mượn gan trời cũng không dám lỗ mãng”

“Tính tình Nguyệt Nhi thế nào, ta cũng coi như hiểu biết một ít, lần này ta nhận sai. Ngươi muốn được bồi thường cái gì, nói là được”

“Điện hạ, lời này là thật?”, Vũ Nhân chính là Vũ Nhân, phản ứng nhanh gọn đến đáng sợ.

“Nếu ngươi không gọi ta là điện hạ, ta cam đoan nói là làm”

“Tốt, chân nhân không nói hai lời. Khoa cử năm nay đã qua, ta muốn sở hữu bài thi cùng danh sách”

“Khẩu khí của Nguyệt Nhi thật lớn”, Vũ Nhân cau mày, thanh âm hơi trầm, “Ta muốn thêm một điều kiện”

“Nói đi, điều kiện gì?”, đã bị vạch trần, giả vờ cũng không còn ý nghĩa.

“Chuyện của Tiểu Hỉ… ngươi đừng so đo nữa. Ta đã cho nàng một ít ngân lượng để nàng ra ngoài tự do tái hôn”

Giống như một đôi tất chân, không cần dùng liền vứt. Vũ Nhân, một ngày nào đó ta muốn ngươi cũng nếm trải cảm giác này.

“Thành giao!”, hiện tại ta chưa phải là đối thủ của hắn, mọi sự đều phải nhẫn nhịn, “Bây giờ ta có thể mặc quần áo chưa?”

“Ngươi đợi một chút”, hắn tiên đến ngăn tủ lấy ra một bộ váy nữ, “Đừng nghĩ lung tung, đây là bộ mà trước kia ngươi đã mặc, ta đều giữ ở đây”, rõ ràng đã hiểu lầm sự kinh ngạc của ta nên hắn vừa vội vàng giải thích vừa giúp ta mặc vào.

“Ta không… ” nghĩ lung tung, bất quá… quên đi, không cần thiết phải đính chính.

Quần áo vừa mặc xong thì bên ngoài bỗng truyền đến thanh âm bẩm báo, “Bẩm vương gia, Tề Vương điện hạ đến, hiện đang chờ ngài tại phòng khách”

“Đã biết, nói ta sẽ ra ngay”, hắn vẫn thản nhiên giúp ta mặc quần áo, bất quá, động tác so với vừa rồi chậm hơn rất nhiều. Sau khi mặc xong, hắn cởi chiếc túi hương đang đeo bên hông rồi cột vào thắt lưng của ta, “Động tác của tam đệ thật mau, ngươi vừa đến cửa thì người đã đến đây”.

“Nô tài mệnh tiện, không dám làm phiền chủ tử”, là lời nói thật, cũng là lời cảm thán.

“Nguyệt Nhi, một nô tài như ngươi thật ít thấy! Các Hoàng Tử đều nằm trong tay ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”

Ta muốn sống sót. Muốn tự do. Muốn an tâm sống qua ngày. Các ngươi… có thể cấp cho ta sao?

a t�� g�n�`t sẽ nói ra như vậy. Hắn muốn ta nhìn thẳng vào mắt hắn vì hắn vốn biết ta trời sinh đa nghi. Dùng ba chữ “ngây như phỗng” đủ để miêu tả bộ dáng hiện tại của ta, căn bản đã hóa đá. Đầu óc ta nhanh chóng chuyển động, trăm ngàn ý niệm đồng loạt xuất hiện và cuối cùng dừng lại ở một ý niệm mà ngay cả chính ta cũng cảm thấy nó thật trơ trẽn: hắn là thật lòng, lời hắn nói là thật, vậy nên… ta có thể lợi dụng! Đừng trách ta, người không vì mình trời tru đất diệt.

“Tam Thiếu, ngươi đang chạm vào vết thương của ta”, ta cúi đầu buông ra một thanh âm nhẹ nhàng nhưng đủ để hắn nhận ra ý tứ của ta. Ta biết chính mình thật sự vô sỉ, nhưng ta còn có thể làm gì khác? Ta căn bản hoàn toàn không dính dấp tới những từ đại loại như “cao thượng”, “thuần khiết”. Thân thể mặc dù không thuộc về mình nhưng ta vẫn còn tâm, tâm của ta thuộc về chính mình. Sau khi trải qua nhiều sóng gió như vậy, sau khi giãy dụa bên bờ vực sinh tử để được sống sót, sau khi nhận biết lòng người quá nhiều âm u, ta biết rằng bản thân chỉ có thể sống sót khi bảo vệ thật kỹ tâm của chính mình. Quế Thục Nghi vừa rồi không phải là một ví dụ tốt lắm sao? Nàng đánh mất tâm, ta biết rất rõ vận mệnh bi thảm nào đang chờ đợi nàng ở phía trước. Vết xe đổ phía trước, sao lại dẫm lên?

Nghe thấy lời nói của ta, Tam Thiếu vội vàng buông ta ra nhưng bàn tay vẫn nắm chặt. Tư thế trước kia vẫn được giữ lại để ta có thể trông thấy rõ ràng ánh mắt của hắn, “Tuy không hài lòng lắm nhưng không sao, ngày tháng còn dài, chúng ta từ từ sẽ đến lúc đó. Bây giờ hãy gọi ta một tiếng, được không?”

“Tam Thiếu”, ta rất muốn làm ra biểu tình thẹn thùng để hợp tình hợp cảnh, chỉ là khi đối diện với ánh mắt sạch sẽ của hắn, ta không giả vờ được. Vẫn là tu luyện chưa đến nơi đến chốn a! Haiz, về sau phải cải thiện, “Ngươi vẫn chưa nói là chuyện gì tốt a! Nói mau đi!”. Ta rút tay về, đương nhiên cũng chỉ có thể làm thế, một ám chỉ để hắn hiểu: nếu không nói, ta sẽ nổi giận. Cách này thật ti bỉ, nhưng lại hữu dụng.

“Đã biết, ngươi đợi chút”, Tam Thiếu mỉm cười thật dịu dàng nhưng đáy mắt lại dâng lên chút ảm đạm chứng tỏ hắn đã hiểu được ta đang có chủ ý gì. Hắn đương nhiên sẽ biết. Lấy sự am hiểu của hắn đối với ta thì làm sao lại không nhìn thấu tâm tư của ta? Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai chúng ta, toàn bộ hoàng cung này kỳ thật đều như vậy. Mỗi người đều biết người khác đang suy nghĩ gì, nhưng lại xuất phát từ nhiều nguyên nhân mà giả vờ như mình không biết. Tam Thiếu lấy một phong thư từ trong ngực áo đưa tới tay ta, “Xem xong lập tức thiêu hủy, đừng để rơi vào tay người khác”

Thư? Ta tiếp nhận phong thư liền bắt gặp bốn chữ tú lệ, “Thanh Nguyệt thân khải”, không có tên người gửi. Mở phong thư đọc kỹ, bên trong vẫn là những dòng chữ tú lệ, “Ân tái tạo không dám nói lời đa tạ, tình thâm xả thân trong cơn hoạn nạn xin để kiếp sau đáp đền, chết trăm lần không tiếc, khấu đầu bái lạy từ xa”. Haiz, xem ta Tam Thiếu đã nói rõ ràng với nàng. Ta đứng dậy tìm lửa đem bức thư thiêu đốt. Giữa ánh lửa bập bùng lay động, ta tựa như đang nhìn thấy thân ảnh của nàng đang hướng về phía ta mà vậy tay… tự do khoái hoạt!

Ta buột miệng hỏi, “Nàng sống tốt không? An toàn không? Ngươi xác định nàng sẽ không bị người phát hiện?”

“Yên tâm đi, nàng đã trở về. Chính mắt ta nhìn thấy thân nhân của nàng đón nàng về. Ta tin tưởng không còn ai có thể làm thương tổn đến nàng”

“Ừm”, có thân nhân thật tốt, có người nhà thật tốt. Đối với nàng, ta vẫn là mâu thuẫn. Hâm mộ và ganh tị. Yêu thích và oán hận. Ta cũng có người nhà, cũng có thân nhân. Vậy mà hiện tại ta lại đang lên kế hoạch diệt trừ bọn họ. Trăm người trăm mối, hoàn cảnh giống nhau nhưng vận mệnh lại khác nhau.

“Muốn khóc thì khóc đi, yêu thương bản thân mình một chút, cái gì cũng kiềm nén trong lòng cũng không phải thật sự kiên cường”

Tam Thiếu ôm lấy ta rồi cùng nhau xem ánh lửa tắt ngúm. Sự trấn an của hắn đối với ta thật sự không có tác dụng gì nhưng cũng đủ để ta từ trong mơ hồ phản tỉnh lại. Ta chế ngự cảm xúc rồi mang tro bụi đổ vào bát nước đặt dưới giường. Không thể suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn còn chuyện phải làm.

“Tam Thiếu, trong viện này có người của ngươi?”, ta hoài nghi không chỉ có một mình Tam Thiếu, những người khác cũng có.

“Vừa rồi ở trong phòng có hai người”, một câu trả lời rõ ràng, “Mặt khác, theo ta được biết, Nhị hoàng huynh cùng Tứ hoàng đệ cũng đã phái người đến đây. Mẫu hậu cũng có người trong này. Ngoài ra cũng còn nhiều người khác, hạ nhân trong tiểu viện này… chỉ sợ từ sớm đã bị chia cắt gọn gàng

“Vậy à!”, thật ra ta cũng không để ý lắm. Bỗng nhiên, ta nhớ tới tấm kim bài Vũ Nhân đã đưa tới.Vũ Nhân chỉ có tả cấm vệ quân, thế lực tất nhiên yếu hơn so với Tam Thiếu, nói vậy… bày trí của ta có nguy cơ bị phá vỡ, “Nếu ta nhớ không lầm, hình như trong tay Tam Thiếu nắm giữ binh phù hữu cấm vệ quân, đúng không?”. Làm sao có thể sai được? Ta đã sớm biết được, tả hữu cấm vệ quân, ngự lâm quân cùng ngự tiền cấm vệ doanh phân biệt ba nhánh nằm trong tay ba vị Hoàng Tử và Lôi Hổ.

“Không sai, là ta đang giữ trong tay”, Tam Thiếu lấy từ trong ngực áo ra một tấm kim bài bằng vàng tròng, chỉ là đầu hổ đã đổi thành đầu báo, “Ta biết tấm kim bài kia của Nhị hoàng huynh đang nằm trong tay ngươi, không cần nói, cho ngươi!”. Hắn không hề do dự đưa ra tấm kim bài khiến ta có chút bỡ ngỡ.

“Thật sự… cho ta?”, đưa cho ra dễ dàng như vậy sao? Nghi vấn thật rõ ràng nhưng ra vẫn nhanh tay… tiếp nhận.

Cười khổ một tiếng, Tam Thiếu nhanh tay hơn đem tấm kim bài cất vào ngực áo, một ngón tay khác ấn nhẹ vào mũi ta, “Không cần vội vàng như vậy! Ta bảo cho ngươi thì sẽ không đổi ý. Cùng Nhị hoàng huynh… giống nhau, xem như đây chính là lời tạ lỗi cùng bồi thường của ta… ”

“Tam Thiếu!”, có chút động lòng, nhưng ta rất nhanh cảnh cáo chính mình, không cần áy náy, cũng không cần thẹn thùng, ta… haiz…

“Được rồi!”, để đánh vỡ không khí quái dị vừa rồi, Tam Thiếu trêu đùa gõ lên vai ta hai cái, “Hiện tại một nửa binh quyền tại kinh thành đều nằm trong tay ngươi, về sau ngươi phải bảo hộ ta a, đừng để ta bị người khác khi dễ”

“Ngươi… ”, ta vừa có ý nghĩ ghê tởm rằng sẽ nói lời cảm tạ, cũng không hiểu tại sao lời nói đã đi được nửa đường liền bị nuốt trở lại, “Còn thân vệ vương phủ của ngươi đâu?”. Choáng, chẳng lẽ bao nhiêu tài ăn nói của ta đều đi vào trong câu đó? Nịnh hót vốn là sở trường của ta mà!?

Ah ha, lúc này Tam Thiếu thật sự đã bật cười, nụ cười sáng sủa vui mừng, “Không phải đâu. Ngươi nhớ đó, dù thế nào cũng phải lưu cho ta vài thủ vệ a! Tốt xấu gì thì ta cũng là một vương gia, ngươi không thể ta đi đến nơi đó một cách trơ trọi a!”

“Vài thủ vệ?”, ta cười nhạt, câu nói quả thật đã nhắc nhở ta, “Theo ta được biết, vài thủ vệ trong miệng ngươi chính là năm ngàn người?”. Mặt khắc, một nửa quân lực biên phòng cũng nằm trong tay hắn không khế. Một nửa còn lại nằm trong tay Vũ Nhân.

Hắn không nói, nụ cười tươi vẫn duy trì. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc cũng lên tiếng, “Tiểu Nhạc Nhi, ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì, ngươi cũng biết ta suy nghĩ điều gì. Chúng ta đều phải làm chuyện chính mình không muốn. Tin tưởng ta, tại thời điểm mấu chốt, ta sẽ không làm thương hại đến ngươi, vĩnh viễn sẽ không”

Ta còn có thể nói gì? Tam Thiếu, thật có lỗi, xem ra cuối cùng đều là ta phụ ngươi. Không chỉ một mình ngươi, có lẽ là tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện