U Linh Boss

Chương 17: Tham mưu



(Thượng)

Khi hai người không thể làm xong một việc mới cần đến sự giúp đỡ của người thứ ba nha.

* Tham mưu: tư vấn, giúp đỡ

Cơm nước xong xuôi cũng vẫn bối rối.

Vương Tiểu Minh không ngừng nhìn đồng hồ, hy vọng mau đến giờ đi làm.

Baal đi theo sau cậu, nhìn cậu dán vào vách tường nhích từng phân một như rùa bò, lạnh nhạt nói: “Ta không ngại địa điểm đâu.”



Hai con ngươi của Vương Tiểu Minh đột nhiên trừng to, lắp bắp nói: “Ta không rõ ý của ngươi.”

“Ý của ta chính là…” Baal vươn tay ra chụp lấy vai cậu.

Chưa tới một giây sau đó, Vương Tiểu Minh giống như tên lửa chạy vèo đi.

Bởi cứ cố chạy thục mạng, phản xạ của đầu óc mâu thuẫn với bản năng cơ thể, cho nên khi Vương Tiểu Minh ý thức được phương hướng chạy trốn của mình có vấn đề, cậu đã chạy đến ngoài hành lang ký túc xá.

“Không ngờ ngươi lại nhiệt tình đến vậy nga.” Thanh âm của Baal lúc này vang lên nghe như tiếng chuông vang, Vương Tiểu Minh nghe xong chỉ muốn chôn mình xuống hố cho rồi.

“A làm phiền chút, cho qua tí nào.” Phía sau, tiếng bước chân của nhiều người dồn dập.

Vương Tiểu Minh và Baal đồng thời quay đầu lại.

Chỉ thấy bốn nhân viên mặc đồng phục lao động màu xám đang khệ nệ khiêng một cái hòm gỗ dài, màu tối như mực hướng về phía này.

“Các người là ai?” Vương Tiểu Minh lập tức đề phòng. Trên phim truyền hình, những cái hòm gỗ trông bình thường như vậy nhưng thực ra có chứa… Bom! Cậu nhanh chóng liếc sang Baal, tựa hồ đang lo lắng vào thời khắc mấu chốt, hắn có thể trong tích tắc chuyển cả hòm gỗ đó và đám người kia bay mất không.

Nhân viên chuyển nhà nói: “Chúng tôi thuộc công ty dịch vụ chuyển nhà Thành Tín. Đem cái này đến phòng 305.”



305 chẳng phải là phòng trước kia Kiệt thiếu ở sao.

Chẳng lẽ do Đào Nhạc đưa tới?

Vương Tiểu Minh lén lút đánh giá.

“Có thể nhường đường một chút được không.” Nếu chỗ này không phải nhìn qua rất sang trọng, chắc người bên trong cũng có tiền tài có gia thế thì nhân viên chuyển nhà chắc đã chửi ***g lộn lên rồi. Cái hòm to như vậy bộ y tưởng khiêng vào dễ như chơi sao?

Vương Tiểu Minh tuy rằng vẫn còn nghi ngờ bọn họ, bất quá cũng chịu lui sang một bên, “Ngươi có cảm thấy cái hòm này nhìn rất quen mắt không, giống như đã từng thấy ở đâu đó?”

“Đây không phải cái hòm bình thường.” Baal nói, “Đây là quan tài để lũ quỷ hút máu dùng để ngủ.”

Vương Tiểu Minh giật mình nói: “Chẳng trách một đầu to một đầu nhỏ. Cơ mà vì sao Đào Nhạc lại mang một cái hòm chứa quỷ hút máu tặng cho Kiệt thiếu a?”

“Không phải gã ấy.”

Baal nói còn chưa nói xong, đáp án đã tự động xuất hiện.

Cửa phòng 305 mở ra, Hạng Văn Huân mặc một bộ thường phục bước từ trong đi ra, lệnh cho nhân viên mang hòm vào, sau đó nhìn về phía Vương Tiểu Minh mỉm cười nói, “Cùng Baal tiên sinh vào ngồi uống nước đi.”

Vương Tiểu Minh không nói hai lời lập tức đi vào. Thứ nhất, cậu rất tò mò cỗ quan tài kia. Thứ hai, nếu có thể ở đây cho đến lúc đi làm, như vậy, ít ra có thể tạm tránh khỏi đề nghị “kinh khủng” của Baal.

Baal hiển nhiên nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cho nên vừa vào cửa đã đứng sau lưng cậu hừ hừ cười lạnh.

Vương Tiểu Minh giả bộ như đang tham quan phòng, không ngừng thay đổi góc nhìn và vị trí, để tránh cái người nào đó đang bước theo sau gây sự.

“Cola hay là nước chanh?” Hạng Văn Huân mở tủ lạnh.

“Không có Sprite sao?” Lần trước Thạch Phi Hiệp hỏi cậu muốn gì, cậu đáng lẽ phải nói là Sprite mới đúng. Như vậy cậu sẽ có một thùng Sprite, đỡ phải nuốt cái thứ cola càng uống càng vàng răng kia. Cho nên lần này, cậu quyết định dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình.

Hạng Văn Huân trong tay cầm hai chai, một cola một nước chanh, “Một trong hai nhé.”

“… Cola.”

Hạng Văn Huân rót cola vào ly thủy tinh rồi mới đưa cho cậu, “Tôi vừa mới ở thôi, trong tủ lạnh là đồ còn lại của Kiệt thiếu. Bữa khác tôi sẽ nhớ mua Sprite.”

“Không sao.” Vương Tiểu Minh hai tay nhận lấy ly, “Hạng tổng sao lại chuyển đến đây?”

“Nhà bị dột.” Anh ta bâng quơ nói nguyên nhân.

Vương Tiểu Minh lý giải mà gật đầu, “Nhà bị dột cũng rất phiền phức ha.”

Baal cười nhạo, hiển nhiên xem thường cái lý do ngớ ngẩn này.

Hạng Văn Huân ngồi xuống ghế đối diện cậu, ngón tay khẽ ấn lên bao thuốc lá mới lôi từ trong túi áo ra, lại cất vào nói: “Khi trước tôi nhờ người sang Pháp điều tra một chút tình hình, đã có manh mối.”

Vương Tiểu Minh nhất thời ngồi thẳng lưng, “Tìm được quỷ hút máu kia rồi sao?”

“Tìm được rồi.” Hạng Văn Huân trên mặt không chút biểu tình, “Julian • Babusse. Qủy hút máu đời thứ mười bốn, một kẻ chỉ có thể lay lắtdưới ánh mặt trời nhiều nhất là sáu tiếng đồng hồ.”

Mặc dù ngữ khí của anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng Vương Tiểu Minh có thể cảm thấy trong lòng anh ta nhất định đang khó chịu như lửa đốt.

Hơn nữa, theo như cậu biết thì quỷ hút máu số đời càng nhỏ thì càng mạnh, Theo lẽ thường thì đời tiếp theo sẽ không bằng thế hệ trước. Nếu em trai Hạng tổng quả thật bị một quỷ hút máu đời thứ mười bốn sơ ủng, như vậy sẽ trở thành quỷ hút máu đời thứ mười lăm —– Thế thì chẳng thể nào chống chịu nổi dưới ánh mặt trời quá sáu tiếng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu nhìn Hạng Văn Huân trở thành đồng cảm. Lấy thái độ lo lắng của Hạng Văn Huân dành cho em trai, chuyện này nhất định đã đả kích anh ta rất nhiều. Giống như cha mẹ thấy khó chịu khi anh em trong nhà đánh nhau, nhưng lại càng bất mãn khi con nhà mình bị kẻ khác đánh bại.

“Vậy tên quỷ đó đang ở đâu?”

“Đã chết rồi.” Hạng Văn Huân ngừng một chút nói, “Nghe nói đã chết trong trận thánh chiến.”

Vương Tiểu Minh khó hiểu nói: “Vậy tại sao hắn ta lại không hoàn thành sơ ủngluôn nhỉ?” Nếu đã bắt buộc tham gia vào thánh chiến, tức là phải cần đến năng lực hành động, như vậy hoàn thành nghi thức có khó gì đâu?

Hạng Văn Huân có thâm ý khác nhìn cậu. Theo như góc nhìn của một ông chủ, Vương Tiểu Minh thật sự là một nhân viên quá bình thường. Nhưng trong tâm trạng một người anh trai chứng kiến cảnh em mình biến thành quỷ hút máu, năng lực thừa nhận của Vương Tiểu Minh không khỏi khiến người khác khâm phục. Đọa thiên sứ, quỷ hút máu… Những thứ kinh hãi thế tục như thế mà cậu ta nói ra chỉ như thể là đang đàm luận tiểu thuyết bình thường.

“Gã quỷ hút máu kia thực đặc biệt.” Hạng Văn Huân thản nhiên nói.

“Đặc biệt thế nào?”

Hạng Văn Huân lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là về diện mạo, thái độ của nhiều quỷ hút máu dành cho gã rất đặc biệt.”

Vương Tiểu Minh nói: “Chẳng lẽ là đặc biệt đẹp sao?”

Baal đột nhiên nói: “Có ảnh chụp của hắn không?”

Vương Tiểu Minh ngơ ngác, “Ngươi quen hả?”

Hạng Văn Huân đứng dậy bước vô phòng ngủ, cầm một bức fax mang ra. “Không có ảnh chụp, nhưng có một quỷ hút máu đã vẽ lại dung mạo của gã. Tôi phải nhờ người dùng máy hình chụp lại rồi gửi đến.”

Vương Tiểu Minh cầm lấy bức fax.

Bởi vì góc độ có vấn đề cho nên bức vẽ người có hơi mất cân đối, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một thiếu niên mắt xanh tóc vàng xinh đẹp.

“Thật sự rất đẹp a.” Vương Tiểu Minh tán thưởng. Cho dù là tranh vẽ rồi được chụp lại, gửi fax qua… Trải qua tam sao thất bổn nhưng vẫn không che dấu được ngũ quan tinh xảo đến mức khiến người khác khen ngợi không ngớt.

Ánh mắt Baal lạnh nhạt quét qua tấm fax vài lần, sau đó nói: “Thực bình thường.”



Vương Tiểu Minh nhớ lại Isfel, đem ra kết luận: thiên sứ và nhân loại nhận xét về cái đẹp quả nhiên không giống nhau.

Hạng Văn Huân nói: “Baal tiên sinh có manh mối gì chăng?”

Baal khóe miệng nhếch lên, “Nếu là đời thứ mười bốn, ngươi còn một đống cơ hội để tìm đời thứ mười ba đến cứu em trai ngươi.”

Vương Tiểu Minh rập khuôn nói lại một lượt, sau bổ sung một câu, “Kỳ thật, cái này ta cũng biết rồi.”

“…” Baal cảm thấy trên mặt khó chịu, nhưng vì thể diện, hắn lại nói thêm câu nữa, “Bất quá tốt nhất là mau lên đi. Bởi thánh chiến của quỷ hút máu thương vong vô số. Lỡ mà vận khí không tốt thì, hừ.”

Vương Tiểu Minh nhanh chóng chuyển lời.

Hạng Văn Huân nhíu mày, “Tôi đã nhờ người kia điều tra bậc cha chú của Julian, nhưng lai lịch của gã hết sức bí ẩn. Thậm chí từ chính miệng gã nói ra gã thuộc đời thứ mười bốn.”

Vương Tiểu Minh thở dài nói: “Nếu Gin có ở đây thì tốt rồi.” (Bạn Gin đã tìm được giá trị của mình =w=)

“Gin là ai?” Trong mắt Hạng Văn Huân chợt lóe tinh quang.

Vương Tiểu Minh nhìn Baal, thấy hắn không phản đối mới dám nói: “Gin là quỷ hút máu tam đại (đời thứ ba).”

Trong lòng Hạng Văn Huân phấn chấn, “Theo tôi được biết, ngoại trừ Cain ra, quỷ hút máu tam đại là mạnh nhất trong tất cả quỷ hút máu.”

Baal cười lạnh nói: “Cô lậu quả văn.”

Hạng Văn Huân không nghe thấy lời trào phúng của hắn, tiếp tục nói: “Cậu có thể giúp tôi mời anh ta đến đây không? Cho dù anh ta không phải là cấp bậc cha chú của Julian, tôi nghĩ là anh ấy nhất định sẽ có cách cứu được Văn Kiệt.”

Vương Tiểu Minh tiếc nuối: “Anh ta về mất rồi.” Chuyện của con thuyền Noah Baal đã từng kể cho cậu nghe một ít, nhưng cậu chẳng hiểu hết. Chỉ biết là một khi đám người Thạch Phi Hiệp trở về sẽ rất khó ra lại.

Hạng Văn Huân bám riết không tha: “Có cách gì để liên lạc không?”

“Tôi không biết. Nhưng mà anh ta đã đồng ý mời một người bạn đến đây giúp.” Cậu ngừng một thoáng, lại nói, “Mà tôi cũng không biết khi nào bạn anh ấy mới đến nữa.”

Hạng Văn Huân mỉm cười, ngược lại còn an ủi cậu: “Có hi vọng còn đỡ hơn là tuyệt vọng.”

Baal cảm thấy càng lúc càng khó chịu.

Hồi trước Vương Tiểu Minh coi thường hắn, hắn đã không tính sổ thì chớ, còn bây giờ căn bản là đã biến hắn thành bức tranh, treo sang một bên.

“Nói xong chưa?” Hắn lạnh lùng lên tiếng.

Vương Tiểu Minh thấy lưng chợt lạnh.

“Nói xong rồi chúng ta có nên về nhà để thảo luận chuyện kia không nhỉ?” Baal cười vô cùng âm trầm.

Hạng Văn Huân thấy sắc mặt Vương Tiểu Minh lúc trắng lúc xanh, nhịn không được hỏi: “Cậu sao thế?”

Vương Tiểu Minh cúi đầu không dám nói nhưng mà lại không chịu đi.

Tư thế này trong mắt Baal rõ ràng là đang lưu luyến Hạng Văn Huân! Vì thế hắn trực tiếp đứng dậy, nhấc ngang người cậu như kẹp tài liệu vô nách, thẳng một mạch đi ra ngoài.

Boong.

Đầu Vương Tiểu Minh nặng nề đập vào cánh cửa.

Baal lúc này mới nhớ ra, hắn có thể đi xuyên cửa, nhưng Vương Tiểu Minh thì không.

Hạng Văn Huân tích cực đứng dậy, mỉm cười nói: “Baal tiên sinh, mặc dù thỏa thuận lần trước của chúng ta đã hủy bỏ, nhưng nếu ngài đồng ý, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể ký kết một thỏa thuận mới.”

Baal quay đầu nhìn anh ta.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, Hạng Văn Huân cười thật khiêm tốn, “Đối với tình hình hiện tại của tôi, chẳng khác nào rơi vào ngõ cụt, cho nên vô cùng hy vọng có thể được Baal tiên sinh giúp đỡ. Nếu có chuyện gì tôi có thể hỗ trợ được, xin đừng khách khí. Đương nhiên, tôi cũng thành tâm khẩn cầu Baal tiên sinh có thể đứng sau cứu giúp em trai tôi.”

Baal đột nhiên thả Vương Tiểu Minh xuống, “Nói với y, ta muốn y nghĩ cách để ngươi mau chóng yêu ta.”

Vương Tiểu Minh nằm bẹp xuống đất giả chết.

“Ngươi tưởng ở đây ta không dám đánh ngươi sao?”

Vương Tiểu Minh run run, tiếp tục giả chết.

Baal duỗi tay ra, một cây bút xuất hiện giữa không trung.

Hạng Văn Huân thức thời xòe tay.

Bút máy tự động viết một đường thật dài.

Hạng Văn Huân nhìn trên bàn tay được vẽ những đường cong xinh đẹp, tươi cười như trước, “Đây là cái gì?”

Baal ngạo nghễ nói: “Chữ thiên đường.”



(trung)



Khi hai người không thể làm xong một việc mới cần đến sự giúp đỡ của người thứ ba nha.

Vương Tiểu Minh lồm cồm bò dậy, đến bên cạnh Hạng Văn Huân, tò mò nhìn cả nửa ngày mới hỏi: “Ngôn ngữ thiên đường có hiệu quả phụ trợ để cầu phúc, phù hộ, hay mấy thứ linh tinh gì khác sao? Có thể giữ lại trong bao lâu? Có phải giống trong game, cứ phải viết đi viết lại không? Nếu đem xăm lên có thể giữ nó lại lâu hơn chứ?”



Baal khóe miệng kéo ngang, “Không có.”

“A? Không có gì luôn hả?” Sao cậu hỏi nhiều như vậy mà đáp án lại ngắn gọn đến thế.

“Không có hiệu quả phụ trợ.”



Gốc rễ của vấn đề đã bị phủ quyết, cho nên mấy vấn đề củi khô khác đều chẳng còn quan trọng.

“Vậy ngươi viết cho ai xem?” Vương Tiểu Minh thực hoang mang.

Baal: “…”

Hạng Văn Huân sờ sờ mũi, giảng hòa: “Để mở rộng tầm mắt.”

Vương Tiểu Minh nói: “Đúng rồi, ngươi chẳng phải đọa thiên sứ ư? Vì sao ngươi lại viết chữ của thiên đường chứ không phải chữ địa ngục á?”

“Xì. Lucifer phát minh ra chữ của địa ngục bất quá là chế từ chữ thiên đường ra thôi, ta thèm vào mà học.”

Vương Tiểu Minh rất muốn hỏi, ngươi không thèm học hay học không vô a? Bất quá nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Baal, cậu quyết định dằm nát lời này trong bụng.

“Nói cho y, ta đã quyết định điều kiện mới.” Baal vênh váo tự đắc ra lệnh cho cậu.

Vương Tiểu Minh giả vờ câm điếc.

“Bằng không ta sẽ lột sạch sẽ quần áo của ngươi.” Baal hung dữ uy hiếp.

“…” Vương Tiểu Minh vội vã giữ lấy cúc áo.

“Sau đó trên người ngươi sẽ tràn ngập chữ viết thiên đường.” Lại tiếp tục uy hiếp.

Vương Tiểu Minh cảm thấy nguyên bản những đường cong duyên dáng kia đột nhiên biến thành sâu lông.

“Rồi ta sẽ đem ngươi treo lên trước cổng Ngân quán.” Đã xuất ra chiêu uy hiếp cuối cùng!

Vương Tiểu Minh thở sâu, nhìn Hạng Văn Huân như thể có được cổ vũ: “Hắn hy vọng ta và hắn có thể nhanh chóng yêu nhau.” Cho dù có bị uy hiếp nghiêm trọng đến đâu, cậu vẫn khăng khăng bám lấy điều kiện Thạch Phi Hiệp nghĩ ra ‘Ngươi yêu ta, ta mới yêu ngươi’ làm tiền đề.

Hạng Văn Huân nhíu mày, “Ồ.”

Vương Tiểu Minh nguyên bản còn tưởng, Hạng Văn Huân sau khi nghe được cho dù không ngã lùi về sau ba bước cũng sẽ chỉ vào mũi cậu hét to một tiếng, ít ra cũng phải biểu lộ chút gì đấy gọi là kinh ngạc chứ, không nghĩ là lại bâng quơ tiếp thu như vậy. Bất quá nói không chừng, ngoài trừ việc biết em trai là bán quỷ hút máu ra, anh ta vẫn có thể khống chế được biểu hiện bên ngoài, Vương Tiểu Minh tựa hồ chưa bao giờ thấy sắc mặt anh thay đổi. Cậu nhịn không được hỏi: “Hạng tổng, anh không thấy kỳ lạ sao?”

Hạng Văn Huân mỉm cười nói: “Mỗi việc Baal tiên sinh làm chắc hẳn đều có lý do cả.”

Trước khi Vương Tiểu Minh kịp há miệng, Baal đã âm trầm đe dọa: “Ngươi dám đem chuyện hắc tinh châu kể cho y thử xem. Lúc trước đã tự tiện nói ra khoảng cách năm thước ta còn chưa tính sổ đâu đấy.”

Vương Tiểu Minh lập tức ngậm miệng chặt cứng, còn kín hơn cả két sắt.

“Mặc dù tôi không biết tại sao Baal tiên sinh muốn hai người yêu nhau, bất quá tôi rất vui lòng hỗ trợ.” Hạng Văn Huân nghĩ một hồi, bước đến đầu giường với lấy di động gọi thật lâu, sau đó mới trở ra nói: “Tôi đã xin phép giúp cậu rồi. Tối nay, hai người có thể tận hưởng sự phục vụ nhiệt tình từ Ngân quán.”



Kỳ thật không xin phép cũng không sao. Yêu nhau chỉ là kế hoãn binh thôi, không cần hành động vội vã như vậy a.

Vương Tiểu Minh cố gắng dùng ánh mắt để bắt sóng với Hạng Văn Huân.

Nhưng cái người trước giờ rất hiểu suy nghĩ người khác là Hạng Văn Huân lại cố tình xuyên tạc ánh mắt của cậu: “Thời gian còn sớm, không bằng cậu và Baal tiên sinh trước mắt cứ về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ nói thư ký mang lễ phục đến.”

“Tôi không muốn về phòng đâu!” Vương Tiểu Minh đang rất kích động. Bên tai văng vẳng tiếng cười lạnh không rõ ý tứ của Baal, cậu làm bộ như không nghe thấy.

Hạng Văn Huân tựa hồ cũng không nhận ra phản ứng bất ổn của cậu, ngữ khí rất tự nhiên nói: “Không thì cậu có thể ở phòng khách xem TV, tôi vào thư phòng làm việc.”

“Cám ơn.” Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở ra, quay lại vừa lúc bắt gặp vẻ mặt Baal đang tựa tiếu phi tiếu.

Cửa thư phòng sau khi Hạng Văn Huân bước vào liền đóng lại.

Vương Tiểu Minh bi thương phát hiện, trường hợp trước mắt vẫn là cô nam quả nam ở riêng với nhau —— không biết giới tính của đọa thiên sứ chia ra nam tính nữ tính, hay là dựa vào sức mạnh, cũng có thể… bên nam sẽ là? Vì ý nghĩ của chính mình, cậu sợ hãi rùng mình một phát.

Bất quá càng làm cho cậu cảm thấy ớn lạnh chính là khoảng cách lúc này Baal với cậu càng ngày càng ngắn.

“Ta rất chờ mong cuộc hẹn tối nay, ưm, ngươi thì sao?” Cậu tận lực thể hiện vẻ mặt tươi cười.

Baal xòe ngón tay, thong thả nói: “Ta lại cảm thấy càng thích đề nghị của mình khi trước hơn.”

Vương Tiểu Minh vèo một cái nhảy ra sau sofa, sợ hãi nhìn hắn.

Bộ dạng sợ hãi của cậu làm Baal nhớ tới hồi trước mình hung dữ thế nào, hắn hơi nhịn xuống, nhìn sang cậu ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Lại đây.”

Vương Tiểu Minh lắc đầu nguây nguẩy.

Baal nheo mắt, lửa giận vừa mới kiềm chế lại bùng phát, “Lại, Đây!”

Vương Tiểu Minh nhanh chóng lùi ra sau.

Vì thế Baal thành ra lại bước tới.

Vương Tiểu Minh nhìn thân ảnh hắn càng lúc càng gần, cậu như chim sợ cành cong nép sát vào tường.

“Bộ người tưởng còn chỗ nào có thể thoát sao?” Baal ôm ngực, từ trên cao liếc xuống nhìn cậu.

“Nếu ngươi có thế nhường đường một chút, ta sẽ chạy sang đầu bên kia.” Cậu trả lời rất thành thật.

Baal vươn tay tóm lấy áo cậu, cúi đầu xuống sát vào môi cậu, từng chữ một cực kỳ từ tốn nói: “Ta địa vị cao quý, đã không ghét bỏ một nhân loại như ngươi, ngươi vì sao phải trốn tránh chứ?”

Vương Tiểu Minh nước mắt lưng tròng: “Ta sợ chênh lệch của chúng ta quá lớn…”

“Năm mét là chênh lệch rất lớn sao?”

“Nhưng mà, một lúc nào đó ngươi cũng sẽ trở về thôi.” Vương Tiểu Minh phát hiện ra, cậu cảm thấy đau lòng vô cùng.

Suy nghĩ này Baal chẳng vất vả cũng đoán được, hắn thực vừa lòng nhíu mày, “Ta có thể hiểu, ngươi cảm thấy không xứng với ta.”

“Ta chính là ý này đó!” Nếu không phải tại hắn cúi gần quá, Vương Tiểu Minh còn muốn vỗ đùi một phát.

Baal nhìn cậu chăm chú, trầm mặc hồi lâu, mới thản nhiên nói: “Ta cho phép ngươi trở thành khách qua đường của ta.”



Khách qua đường?

Vương Tiểu Minh ngập ngừng, “Nhưng ta có muốn đâu.”

Ánh mắt gian tà của Baal lại bắt đầu ngưng tụ sát khí, “Không muốn?”

Sống chết việc nhỏ, trinh tiết trọng đại a, dũng khí ‘bất chấp tất cả’ của Vương Tiểu Minh lại nhoi ra, “Ta đời này chỉ muốn tìm một người rồi thương hắn cả đời!”

Cánh tay tóm lấy áo cậu chậm rãi buông ra, ngược lại còn đặt lên thắt lưng cậu, “Ngươi, này là đang tỏ tình sao?” Khóe miệng của Baal không khỏi cong lên.



Cái này và tỏ tình có quan hệ gì chứ?

Vương Tiểu Minh rất muốn ép hết nước trong mắt ra.

Baal lại quan sát vẻ mặt cậu trong chốc lát, thì thầm: “Nhìn kỹ thì ngươi cũng không đến nỗi quá khó coi.”



Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng người khen cậu đẹp không nhiều lắm, nhưng chưa từng có ai bảo cậu quá khó coi a.

Vương Tiểu Minh cố gắng ngăn nước mắt lại.

Vẻ mặt này rơi vào mắt Baal, hoàn toàn biến thành ‘tỏ tình thất bại’, trong tim lệ tuôn như mưa, không sao ngăn được uất ức, vì thế hắn dùng giọng điệu bố thí nói: “Dù sao ngươi sống cũng chẳng được bao lâu, ta đây đành cố mà chấp nhận lời tỏ tình của ngươi vậy.”



Cái gì mà cậu sống chẳng được bao lâu chứ? À không đúng, cái gì mà hắn chấp nhận lời tỏ tình của cậu?

Hai mắt Vương Tiểu Minh tròn xoe.

Baal đột nhiên đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Mặc dù thời gian của ta rất quý giá a, bất quá xét thấy cả đời ngươi đều trung thành với ta, ta đồng ý với ngươi, lúc ngươi còn sống sẽ làm người yêu của ngươi… tận đến khi ngươi chết mới thôi.”

Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn tuấn nhan hơi tây trước mặt, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Cậu vẫn nghĩ với tính cách của mình sẽ không tìm được người thật sự bầu bạn cùng cậu cả đời.

Cậu vẫn nghĩ cả cuộc đời này chỉ có thể thầm mến người khác.

Cậu vẫn nghĩ sau này tài sản của mình sẽ đem quyên góp vào của công. Bởi vì sẽ chẳng ai chăm sóc cậu lúc lâm chung, cũng chẳng còn thân nhân mà liên hệ.

Cậu đã nghĩ rất nhiều chuyện, lại chẳng bao giờ dám nghĩ đến, mình tự nhiên lại gặp được một đọa thiên sứ, hơn nữa hắn còn chấp nhận ở bên cậu cả đời.



Là cả đời a.

Nước mắt rưng rưng nửa ngày bắt đầu tí tách rơi xuống.

Vương Tiểu Minh liều mạng dụi mắt, sau đó bàn tay đã bị ai kia nắm lấy.

“Ta hy vọng ngươi là vì quá vui mà khóc.” Thanh âm cao cao tại thượng của Baal vang lên.

Vương Tiểu Minh nâng mắt nhìn hắn, đột nhiên rất muốn nhào vào ngực hắn. (Mình cũng muốn T^T *nhỏ dãi*)

“Ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Baal xoay gót bước đến trước cửa phòng ngủ.

Vương Tiểu Minh loạng choạng đứng dậy, vội vã lau nước mắt rồi mới đáp lại: “Tiếng gì…” Cậu cũng nghe thấy.

Là tiếng đập rất nhẹ, từng chút từng chút, rất đều.

Baal cười nhạo nói: “Giống tiếng người ta dùng trán đập vào vách quan tài ha?”

Vương Tiểu Minh sửng sốt, “Quan tài? Em trai Hạng tổng?”

Baal ôm ngực nói: “Ta cuối cùng đã hiểu tại sao nhà hắn bị dột.” Nguyên lai là muốn tìm cái cớ để chuyển đến đây, vạn nhất có chuyện gì xảy ra cũng có thể trực tiếp nhờ hắn giúp đỡ.

Vương Tiểu Minh đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ phòng em Hạng tổng bị dột?”



Baal nghĩ, sau khi hắn đồng ý chấp nhận Vương Tiểu Minh xong, nhất định có rất nhiều kẻ xấu thực buồn bực, bởi hai người họ hiện tại đã cùng bị một kẻ vô cùng tốt lừa gạt.

Cửa thư phòng đột nhiên mở.

Hạng Văn Huân vội vã đi ra, “Tôi có việc phải đến bệnh viện.”

“Chuyện gì xảy ra?” Vương Tiểu Minh hỏi.

“Đào Nhạc nhập viện.”

“A? Vì sao? Ngộ độc rượu?”

Vẻ mặt Hạng Văn Huân bình tĩnh nói: “Bị người ta đánh đến nỗi phải nhập viện.”



Chẳng lẽ Kiệt thiếu nhịn không nổi phải ra tay?

Vương Tiểu Minh cảm thấy trong lòng tràn ngập một loại cảm xúc, gọi là vui sướng khi người khác gặp họa. (rồi rồi = =! Em nó chính thức sa đọa từ đây :-j)

“Trương tổng.” Hạng Văn Huân nói, “Cậu cùng từng gặp rồi.”

Cho đến khi bước ra khỏi phòng 305, Vương Tiểu Minh mới nhớ ra Trương tổng chính là cái gã trung niên đi cùng với Kiệt thiếu, cái hôm đầu tiên mà cậu đi làm ấy, tự dưng bị hai gã to con nhảy ra uýnh cho bầm dập, sau đó lại còn ‘ra giá’ với cậu nữa, tiếp theo là… bị Baal mượn tay cậu đẩy ngã xuống lầu.

“Người kia vì sao lại đánh Đào Nhạc nhỉ?” Vương Tiểu Minh nhớ tới Kiệt thiếu, “Chẳng lẽ là tranh giành người yêu sao?”

Baal nói: “Ngươi còn tâm tư để ý tới chuyện ruồi bu nhà người khác nữa hả?”

“Không phải chuyện ruồi bu nhà người khác a, ” Vương Tiểu Minh lo lắng nói, “Ngày đó lão bị ta đẩy xuống cầu thang, cũng không biết thế nào? Vạn nhất lão còn nhớ rõ, ta đây chẳng phải sẽ bị…” Câu nói kế tiếp bay mất trước cái nhìn lạnh lùng từ Baal.

“Ngươi lo lão ta sẽ động thủ với ngươi sao?”

Vương Tiểu Minh gật đầu.

“…” Baal nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi nghĩ ta chết rồi à?”

Là người yêu của một đọa thiên sứ —— lại là kẻ từng tung hoành ngang dọc khắp thiên đường địa ngục… Ngẫu nhiên mới gặp được đối thủ của người yêu đọa thiên sứ, y lại còn phải sợ hãi ư. Hơn nữa chỉ là một thứ giẻ rách lau cầu thang…

Hắn trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Vương Tiểu Minh, đột nhiên thực hối hận lần trước đã không bóp chết lão kia.



(hạ)



Khi hai người không thể làm xong một việc mới cần đến sự giúp đỡ của người thứ ba nha.

Thư kí nhanh chóng đem lễ phục, áo sơ mi và giầy đến, hơn nữa còn giơ một tấm thiệp màu hồng phấn, chữ nạm vàng ra trước mặt Vương Tiểu Minh, sau đó bỏ vào trong túi áo vest cho cậu.

Vương Tiểu Minh nói: “Đây là cái gì?”

Thư kí nói: “Thiệp đặt chỗ trước ở phòng Hoa Hồng. Năm giờ tối, xin hãy nhớ kỹ giờ.” Tuy rằng Hạng Văn Huân quá tốt với cậu khiến cho người khác không khỏi giật mình, nhưng cô nàng vẫn không thể tỏ thái độ nịnh bợ trước khuôn mặt như vậy. Đưa lễ phục cho cậu xong cô nhanh chóng rời khỏi.

Vương Tiểu Minh vuốt tay áo vest, mặt mày đau thương nói: “Nghe nói phí giặt mấy bộ lễ phục thế này tốn tiền lắm a.”

Baal khinh thường nói: “Cái thứ đồ như vầy mà ngươi còn đòi mặc thêm lần nữa hả?”

Vương Tiểu Minh lưu luyến vuốt ve, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hay là bán đi nha?”

Baal suy nghĩ nói: “Mặc một lần rồi hãy bán, cũng coi như nó có chút giá trị.”

Vương Tiểu Minh hý hửng đặt lễ phục lên giường, chạy đi tắm rửa.

Baal đứng trước cửa phòng tắm một lát, nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước mới tà tà đi vào.

Vương Tiểu Minh đang dội nước lên đầu cho nên hoàn toàn không phát hiện bên cạnh mình đã tăng thêm một cặp mắt, tới khi cậu vươn tay ra lấy dầu gội mới hết hồn, “Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?”

Baal ôm ngực, dùng ánh mắt xoi mói như thể bọn buôn người đánh giá cậu từ đầu tới đuôi, một hồi lâu mới nói: “Ngoài làn da ra ngươi thật sự chẳng có gì đáng giá.”

Vương Tiểu Minh chụp lấy khăn tắm nhanh chóng che đi nửa người bên dưới, “Ngươi mau đi ra.”

Baal nhìn cậu vì xấu hổ mà da thịt toàn thân đã ửng hồng, không hiểu sao lại có ý nghĩ muốn sờ soạng một phen hiện lên trong đầu.

Mà hắn trước giờ vẫn thuộc loại ưu tiên hành động. Một khi nghĩ đến sẽ không do dự làm liền.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ nhìn cánh tay kia mỗi lúc một gần, ngay cả dũng khí hét lên cũng không có.

Tay Baal đặt lên vai cậu, sau đó chậm rãi vút dọc xuống lưng, dừng ngay trên mông.



Vương Tiểu Minh toàn thân đều nổi da gà lên rồi.

Nước vẫn đang chảy xối xả, ào ào tạt vào chân cậu, nhưng làn nước ấm áp chẳng thể nào tẩy trừ nổi cơn ớn lạnh đang cuồn cuộn trong lòng.

Ngón tay Baal đột nhiên ấn xuống một chút.

Cái mông nhỏ của Vương Tiểu Minh lõm xuống lại bắn lên.

“A co dãn không tồi nhỉ.” Baal phát hiện ra, cậu ngoài làn da lại có thêm một ưu điểm nữa.

Vương Tiểu Minh bị sờ mó thiếu chút nữa đã rớt nước mắt.

Baal thu tay về, hai tay bắt chéo trước ngực, lùi ra sau hai bước nhìn cậu hếch cằm nói: “Tắm đi.”



Hắn cứ vậy theo dõi cậu, cậu biết tắm kiểu gì đây?

Hai tay Vương Tiểu Minh liều chết giữ chặt khăn tắm, hai người đứng đối diện trừng mắt nhìn nhau.

Baal không kiên nhẫn nhướn mày, “Còn không tắm sao?”

“Ngươi có thể ra ngoài được không, ta đang tắm mà?” Vương Tiểu Minh run rẩy hỏi, chỉ sợ ngữ khí của mình quá gay gắt, không cẩn thận mà chọc giận hắn, hắn sẽ không ngại ra tay làm những chuyện cực kỳ kinh khủng a.

Baal nói: “Dù sao sớm hay muộn cũng phải nhìn, cho nên ta cần để bản thân có thời gian thích ứng.”

“… Thích ứng cái gì?”

“Tất cả khuyết điểm vô cùng thê thảm của ngươi.”



Nếu đã vô cùng thê thảm thì đừng có nhìn chứ.

Vương Tiểu Minh không thể không thừa nhận, câu nói vô tình kia của hắn đã đả kích cậu không ít.

“Ta thật sự tệ đến vậy sao?”

Baal bắt đầu xòe ngón tay, “Lùn một khúc này.”

Vương Tiểu Minh nhìn chính mình đang đứng trong bồn tắm, lại nhìn hắn đang đứng ngoài bồn tắm, câm nín.

“Chân cũng ngắn một khúc luôn.”



Mới nãy nhìn rồi, không cần nhìn nữa đâu, Vương Tiểu Minh tiếp tục cúi đầu.

“Lại còn không thẳng nữa.” Baal ghét nhìn đôi chân cong cong lắm nha.

Vương Tiểu Minh cố gắng khép chân lại.

“Trên ngực không có tí thịt nào.” Baal nhíu mày.



Vương Tiểu Minh run rẩy phản bác, “Ta là nam mà.”

“Cơ ngực chỗ nào?” Ngay cả tộc người lùn cũng có, y cư nhiên lại không có. Hai con mắt Baal có thể nói là muốn phỉ nhổ.

Vương Tiểu Minh kéo khăn tắm lên che lại.

“Trên đùi tại sao lại có sẹo?”

“Trước đây không cẩn thận, bị nước sôi tạt vào.”

Baal mặt không thay đổi nói: “Ưu điểm của làn da đã giảm đi một nửa.”

“…”

“Vai không đủ rộng.”

“…”

“Cái cuối cùng.” Baal chỉ vào nơi được Vương Tiểu Minh dùng khăn che kín mít, “Chỗ kia quá nhỏ.”



Vương Tiểu Minh khiếp sợ nói: “Cái gì?”

“Chỗ kia quá nhỏ.” Baal nhấn mạnh nhắc lại.

“Ý của ngươi là,” Vương Tiểu Minh nuốt nước miếng một cái, “Để ta làm 1 á?” Nếu không phải để cậu làm 1, vì cái gì mà phải để ý chỗ kia của cậu nhỏ to ra sao chứ. (Sự tích 1 và 0 chắc ai cũng biết rùi ha =w=!)

“1?” Hai hàng lông mày của Baal nhíu chặt, “Ngươi cảm thấy ta chỉ là cái thứ sống cuộc sống thối nát vậy sao?”

Vương Tiểu Minh càng ngơ ngác, “A?”

“Nếu ta đã tuyên bố chấp nhận ngươi rồi, nghĩa là cho dù ngươi có kém cỏi đến đâu, lúc ngươi còn sống ta cũng chỉ cần mình ngươi thôi.” Baal nói như trảm đinh tiệt thiết, “Thế nên, đừng nói là 2, căn bản không có thứ tự gì hết.”



Vương Tiểu Minh kinh ngạc nhìn hắn.

Baal nhìn da cậu càng lúc càng đỏ, hắn lại càng nhíu chặt mày, “Bộ ngươi phát sốt rồi hả?”

“Không, không phải, ta muốn tắm rửa, tắm rửa.” Cậu nói xong liền vọt vào trong nước.

Sức chảy từ vòi sen không lớn lắm, nước dội xuống đầu cậu, chảy xuôi theo toàn bộ đường cong trên người.

Cậu được làn nước ấm áp bao bọc.

Ngâm một lúc đến khi thấy khó thở mới xoay người, lấy tay lau sơ nước trên mặt mình.

Vị trí mới nãy Baal đứng đã trống rỗng.

Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn một lát, khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cởi khăn tắm ra, đè nén tiếng cười thật nhỏ rồi tiếp tục tắm rửa.

Tắm xong, mặc vào bộ lễ phục mà Hạng tổng đưa qua, tâm trạng của Vương Tiểu Minh lên dây cót không ít.

Giày da có đế đôn chiều cao, giúp cậu tôn thêm vẻ anh khí bức người.

Cậu loay hoay soi gương trong phòng ngủ cả nửa ngày, nhìn tới nhìn lui không còn chỗ nào sơ suất mới dám ra khỏi phòng.

Baal đang ngồi trong phòng khách, nhàm chán biến bàn trà từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông.

“Baal.” Vương Tiểu Minh nhẹ gọi một tiếng, sau đó cảm thấy giọng mình có chút run rẩy.

Baal quay lại.

Vương Tiểu Minh khẩn trương hỏi: “Thế nào?”

Baal gật đầu nói, “Không tồi.”

Trong lòng Vương Tiểu Minh xuất hiện một nụ hoa nho nhỏ, đang chuẩn bị nở rộ.

“Che đi cái chân ngắn tí xíu của ngươi.”

Nụ hoa cứng đờ.

“Và khuôn ngực xẹp lép.”

Nụ hoa teo tóp.

Baal hất tay. Bàn trà lại trở về vị trí ban đầu, “Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”

Vương Tiểu Minh vừa ngẩng đầu lên thấy đã hơn bốn rưỡi rồi. Mỗi việc tắm rửa và thay quần áo thôi mà cậu đã tốn gần hai tiếng?

Cậu vụng trộm nhìn Baal, thấy hắn không phát hỏa thật là hiếm có nha.

“Chờ đã.” Baal đột nhiên dừng chân, “Nằm xuống đi.”



Vì gần đây phải nằm xuống thường xuyên cho nên khi nhận lệnh, Vương Tiểu Minh tương đối im lặng và thành thạo.

Baal nhìn cậu nằm xuống xong xuôi, chậm rãi vươn tay đặt lên ngực cậu.

Trong hắc tinh châu, ba chữ Thường Hải Đào gần như chẳng còn chút tăm tích. Hạng Văn Huân đại khái chả có gì thay đổi, chỉ có tên hắn là có nhiều chuyển biến.

Cái tên ban đầu đen thui giờ đã ngả sang xám, hơn nữa kích thước lớn hơn một chút.



Đây là tình trạng gì chứ?

Baal không cần biết tốt hay xấu, trực tiếp kiểm tra thân thể của mình.

Một ống chân cùng bàn chân đã hồi phục toàn vẹn, hơn nữa chân bên kia đã xuất hiện một bàn chân năm ngón đầy đủ…

Baal tâm tình vô cùng kích động.

Cứ theo tốc độ thế này, chẳng cần tới một năm, thân thể hắn sẽ được hồi phục như trước.

“Phục hồi như cũ rồi sao?” Vương Tiểu Minh nhìn nét mặt vui sướng rõ rệt của hắn, nhịn không được hỏi.

“Còn lâu.” Hắn chậm rãi buông tay ra nhưng ý cười còn lưu lại trong đáy mắt, “Ngươi còn phải cố gắng nhiều.” Nói xong cao hứng vuốt tóc cậu.



Vương Tiểu Minh ngơ ngác nâng tay, chạm vào chỗ tóc hắn đã vuốt.

Baal không để ý tới động tác nhỏ này của cậu. Bây giờ trong đầu hắn chỉ tràn ngập hình ảnh của một năm sau đó, tưởng tượng đến cảnh dùng thân thể hoàn mỹ chạy về địa ngục tính sổ với Lucifer. Ha, chỉ nghĩ đến bộ dạng ngây như phỗng của Lucifer khi nhìn thấy mình uy phong lẫm liệt giáng xuống, hắn đã muốn ngoác mỏ cười thật to rồi.

“Á, gần năm giờ rồi.” Vương Tiểu Minh ngồi xuống, lấy ngón tay thay lược, chải chải vuốt vuốt sợi tóc.

Baal thu hồi tưởng tượng, hừ lạnh nói: “Tốt nhất là việc này có hiệu quả chút nha, nếu lúc ta về không thấy hắc tinh châu có gì tiến triển, hừ, hừ.”



Cho nên, dù là vì Hạng tổng, cậu cũng phải làm hắc tinh châu biến hóa sao?

Nhưng mà, cậu phải làm sao mới có thể yêu hắn nhiều hơn đây?

Trên đường đến phòng Hoa Hồng, trong đầu Vương Tiểu Minh vẫn suy nghĩ quanh quẩn vấn đề này.

Phòng Hoa Hồng nằm trên tầng thứ mười lăm của Ngân quán, là phòng VIP của nhà hàng Pháp, ngày thường muốn đặt chỗ còn phải hẹn trước.

Vương Tiểu Minh lúc đầu coi tư liệu để học thuộc, cậu đã từng xem qua đoạn này, không ngờ bây giờ được tới đây rồi. Cho nên khi cậu bước đến bên bàn ăn tràn ngập hoa hồng đủ màu sắc cũng không quá xúc động hay ngạc nhiên.

Bồi bàn ân cần kéo ghế mời cậu ngồi, nụ cười nhiệt tình nhưng không làm người khác cảm thấy gượng ép. Y đưa thực đơn với đường viền thiếp vàng cho cậu, mỉm cười nói: “Bữa tối Hạng tổng đã thay Vương tiên sinh chọn sẵn, nếu Vương tiên sinh không có thay đổi gì, tôi sẽ mang thức ăn ra.”

Vương Tiểu Minh liếc sơ qua thực đơn, gật đầu nói: “Ừm.” Dù sao cậu chưa từng nếm qua món nào trong này cả, chọn gì cũng thế thôi.

“Không biết vị tiên sinh kia bao giờ mới đến, hay là cứ mang đồ ăn lên thôi?”

Vương Tiểu Minh ngẩn người, “Vị tiên sinh kia?”

Y đáp: “Hạng tổng đã đặt hai phần cho Vương tiên sinh.”

Vương Tiểu Minh nhìn Baal tự động ngồi xuống vị trí đối diện, chậm chạp gật đầu nói: “Cứ mang hết lên luôn.”

Giữa bàn có một chân nến bạc, bên trên là ba ngọn nến cùng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Ánh nến chiếu lên mặt Baal một màu vàng nhạt.

Có lẽ vì tâm tình đang sảng khoái. Giờ phút này hắn thoạt nhìn không giống như hồi  đầu Vương Tiểu Minh gặp.

Ít nhất, hắn bây giờ trông không như quý tộc suy sụp tinh thần mà giống một vị quý tộc đang tràn đầy sinh khí hơn.

Thức ăn nhanh chóng được mang ra.

Vương Tiểu Minh cẩn thận dùng dao nĩa.

Mấy ngôi sao lớn ở trên TV đều rất phong độ nhẹ nhàng đùa nghịch với dao nĩa, nhưng bây giờ việc ngay trước mắt, cậu mới biết được, hóa ra trông càng đơn giản lại càng khó làm a.

Baal ôm ngực nhìn cử chỉ ngớ ngẩn của cậu, chờ khi nào không nhịn được nữa sẽ búng tay mấy phát.

Rốt cục cậu thật vất vả mới tìm ra một cách dùng dao nĩa kỳ quặc, Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng thở phào, cậu cắt được miếng sườn cừu thành hình tam giác, bỏ vào miệng. “Ngươi không ăn sao?” Hỏi xong mới thấy hối hận. Đại khái là hiện tại trông Baal và người bình thường không khác mấy, làm cậu theo bản năng còn tưởng hắn là đồng loại của mình.

Baal tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Ngươi muốn cho ta ăn bằng cách nào?”

Vương Tiểu Minh nghiêm túc suy nghĩ, “Có thể đốt cho ngươi được chăng?”



Cận cảnh Artbook của Xuebaixun… Mọi người có nhận ra cặp nào vs cặp nào ko :”>. Tớ dòm thấy Baal nhà mình rồi đấy… nhưng mà *đạp bàn* Tại sao hêk A Sách rồi đến Boss đại nhân lại cứ ko như tưởng tượng của mình thế này T___T… Why =((?? Cho dù những người khác dung mạo như hoa như ngọc nhưng mình vẫn cảm thấy tức anh ách a~ T____T…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện