U Linh Boss

Chương 3: Tuyển trạch



(Thượng)

Ngân quán hay anh họ? Vấn đề đau đầu a

* Tuyển trạch: Lựa chọn

Vấn đề này ước chừng làm Baal phải suy nghĩ cả đêm, đến ngày hôm sau khi Vương Tiểu Minh thức dậy, hắn đang đứng trước ban công, mặt không đổi sắc nhìn người người qua lại dưới đường.

Chẳng lẽ đại BOSS ngài đang quan tâm tới cuộc sống của nhân loại sao?

Vương Tiểu Minh nhìn khuôn mặt nghiêng sang một bên của hắn, không hiểu sao lại liên tưởng đến hai chữtịch mịch.

Baal đột nhiên quay đầu lại.

Tia nắng mai chiếu lên người hắn khiến cho mái tóc đen xoăn xoăn ánh lên chút màu vàng nhạt.

Kỳ thật, nếu không xét tới hành vi của hắn, không xét đến khóe miệng hắn lúc nào cũng hiện lên vẻ mỉa mai và ngạo mạn không thèm che đậy thì dung mạo bên ngoài của hắn, quả thật rất giống thiên sứ.

Vương Tiểu Minh thầm nhủ trong lòng. Cậu ở ngoài đời cũng chưa từng gặp qua nhiều người đẹp. Thường Hải Đào lúc còn ở trường cũng coi như là có vẻ ngoài nổi bật chút chút, nhưng mà khi so với Baal thì cậu ta lại trông quá bình thường.

“Nhân loại…” Baal chậm rãi mở miệng, đem suy nghĩ Tiểu Minh một lần nữa kéo về.

“Quả thực rất ngu xuẩn a.” Baal khóe miệng nhếch lên. Khi hắn cười lạnh lùng, từ ánh mắt cho tới vẻ mặt đều toát lên tư thế của kẻ cao cao tại thượng, khinh thường mà nhìn xuống chúng sinh.

Vương Tiểu Minh thở hắt ra. Cậu nhìn đâu ra mà lại cảm thấy hắn quan tâm tới cuộc sống của nhân loại chứ hả? Vô luận là game hay hiện thực, Baal luôn là kẻ đối nghịch với nhân loại, là đại BOSS a.

“Ngươi không hỏi ta vì cái gì sao?” Baal đối với sự im lặng của cậu cảm thấy không vừa lòng.

Vương Tiểu Minh buộc phải hỏi: “Vì sao thế?”

“Bởi vì,” Baal quay lại nhìn xuống dưới đường, “Cái gã nam nhân đó vừa ăn trộm tiền của mụ kia kìa.”



Đại BOSS như ngài mà cũng để ý đến mấy việc ba xàm ba láp của nhân loại nữa sao?

Xuất phát từ tò mò, Vương Tiểu Minh cẩn thận bước lại, bất quá khi sắp tới gần Baal, cậu vẫn chú ý tới khoảng cách. Ở dưới là một quán bán đồ ăn sáng nhỏ, người Baal nói là người vợ và cũng là chủ quán đó, quán ăn của nàng ở trong khu này khá nổi tiếng. “Bọn họ là vợ chồng.”

“Vợ chồng sẽ không tính là trộm cắp sao?”

“Ách, có lẽ, anh ta cần tiền gấp.” Kỳ thật Vương Tiểu Minh cũng biết chút chút về vợ chồng nhà đó. Anh chồng là con bạc, đúng là anh ta thường xuyên ăn trộm tiền của vợ. Vợ anh ta tuy biết nhưng vẫn bỏ một ít tiền vào chỗ nào đó để anh chồng dễ dàng lấy được. Nói cách khác, đây là điển hình của một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu. Cậu tuy không hiểu tâm tình của người vợ kia nhưng cậu rất cảm động.

Cậu đột nhiên hiếu kỳ nói: “Địa ngục không có trộm cướp sao?” Tuy rằng trộm cướp không phải là một trong thất tông tội, nhưng mà đọa thiên sứ dù sao đều phạm vào nhiều tội như vậy, sẽ không phải là sinh vật trong sạch nhất đi. Hay là địa ngục tựa như nhà tù trên nhân giới, những tội vặt vãnh như trộm cướp sẽ bị người khác khinh bỉ nhỉ?

“Đương nhiên là có.” Baal trả lời có vẻ đương nhiên.

“Vậy tại sao ngươi lại biểu hiện như vậy… Khụ, giống như là ngạc nhiên lắm?” Có lẽ là thấy Baal hôm nay tâm tình sảng khoái, cho nên Vương Tiểu Minh nhịn không được lại bắt đầu nói nhiều.

“Ta chưa từng nói ngoài ta ra, những đọa thiên sứ khác không ngu nha.” Baal ngạo mạn quay mông đi vào phòng.



Vương Tiểu Minh rốt cục cũng ý thức được, Baal đem sinh vật chia làm ba loại ——

Nhân loại.

Đọa thiên sứ.

Chính hắn.

Vương Tiểu Minh chậm rãi ăn xong bữa sáng, trong lòng đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Tony để hỏi một chút về chuyện công việc hay không. Sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua, cậu phải vật vã suy nghĩ rất nhiều, không thể không thừa nhận là Tony nói đúng. Ở đây công việc khan hiếm, là thời điểm mà lực lượng lao động tràn lan, có thể tìm được cái hố mà chôn mình vô đó là tốt lắm rồi. Còn về sau này muốn phát triển ra sao cũng có thể từ từ mà suy tính, dù sao thì việc vượt khó hiện tại mà nói, cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ lạ lẫm gì.

Suy nghĩ xong xuôi, cậu lại bắt đầu vội vàng thu thập chén bát, đang định với tay lấy di động, tiếng chuông lại vang lên.

Vừa nghe giọng đã biết là Tony. Anh ta bảo chỗ bị khuyết ở tửu *** đã có người thế vào. Đại khái sợ là tâm tình cậu không vui, Tony cũng bớt lời mà an ủi vài câu.

Gác máy, Vương Tiểu Minh trong lòng lửa đốt hầm hập nãy giờ như bị tạt cho một chậu nước lạnh, lạnh muốn thấu tim.

“Ngươi đang lo cho hắn hả?” Baal lại đột nhiên xen mồm vào.

“A?” Vương Tiểu Minh còn đang chìm vào trạng thấi mất mát, nhất thời chưa kịp hồi phục tinh thần.

“Đừng quên, ngươi chỉ có thời gian là ba ngày.” Baal trông rất gian tà dựa vào sofa, đem hai chân bắt chéo nói, “Ta cũng không ngại đem hôm nay tính thành ngày mai đâu.”

Vương Tiểu Minh rốt cục hiểu được hắn đang về nói cái gì, giật mình nói: “Anh ấy là anh họ của ta mà.”

“Thế thì sao?” Vẻ mặt hắn rất thản nhiên.

“Nhưng, nhưng mà, nhưng ta…” Vương Tiểu Minh bắn liên thanh vài chữ ‘nhưng’ mới đột nhiên nói tiếp, “Đây là loạn luân a.”

Ngón tay Baal để trên sofa nhẹ nhàng gõ, hắn nói: “Ngươi có biết Eve được sinh ra như thế nào không?”

“Từ chiếc xương sườn thứ bảy của A-đam.” Tuy rằng chuyện này nghe qua thật nhảm nhí nhưng mà đến Baal còn có thể biến thành đọa thiên sứ, như vậy cũng không phải là không có khả năng. Vương Tiểu Minh gần nhất đã bắt đầu ôn lại chuyện cổ trong kinh thánh, cũng không biết chừng thế giới này đã từng xảy ra trận đại hồng thủy, và cũng có một con thuyền tên gọi là Noah.

Baal nói: “Nếu con người còn từ xương sườn của chính mình sinh được con cái, còn cái gì mà không thể chứ?”

Bị Baal tẩy não một hồi, Vương Tiểu Minh cũng bắt đầu lý giải thế giới này, kỳ thật chuyện gì cũng có thể xảy ra. BOSS của Ám hắc mà còn từ trong game chui ra được nữa là.

“Nếu đã xác định mục tiêu xong xuôi, phải lập tức ra tay liền đi.” Baal chỉ tưởng tượng đến tốc độ hồi phục thân thể của mình, hắn hận không thể ép y lập tức yêu hết tất cả mọi người trên thế giới này, không những thế còn phải yêu điên cuồng, yêu đến chết cũng không rời. (Nếu được như vậy anh lại càng hận hơn mới đúng =___=)

“Nhưng mà…”

Ánh mắt Baal hơi nhíu lại.

Vương Tiểu Minh nuốt một ngụm nước miếng nói: “Ta đối với anh ấy không có cảm giác.”

“Chẳng lẽ ngươi vẫn còn yêu mến Thường Hải Đào hả?” Baal nhíu mày. Tuy rằng hắn không thích Thường Hải Đào, nhưng nếu Vương Tiểu Minh không thể sống thiếu tên này, hắn cũng sẽ không phản đối. Dù sao với hắn mà nói, điều quan trọng là tập trung chữa trị thân thể thôi.

“Ta, ta, ta không có…” Cậu chần chừ nói không nên lời.

Đối với Thường Hải Đào, Vương Tiểu Minh cũng không hiểu bản thân đang có cái loại cảm xúc gì nữa. Trước khi Baal xuất hiện, Thường Hải Đào quả thật đã chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng trong cuộc sống hằng ngày của cậu. Một ngày ba bữa cơm, kể cả trong giấc ngủ, cậu không thể tự chủ được mà nhớ đến cậu ta, cứ nghĩ bây giờ cậu ấy đang làm gì nhỉ?

Nhưng từ khi Baal xuất hiện, cuộc sống của cậu đã bị xáo trộn hoàn toàn. Cuộc sống luôn chìm trong sợ hãi, Cậu ngoài việc ngủ ra còn phải suốt ngày quan sát Baal, xem hắn hôm nay tâm tình có tốt không, có nổi hứng muốn đánh người hay không, những lời hắn nói có ý gì… (Thôi chết! Em nó  rồi đây XD!)

Không phải không nghĩ tới Thường Hải Đào, nhưng mà dạo này mỗi khi nhớ tới, đều luôn mặc cảm và áy náy. Nếu cậu không có vô tình gặp được Baal, hoặc giả như cậu không yêu mến cậu ta, có lẽ hiện tại Thường Hải Đào hẳn là hoàn hoàn hảo hảo mà ở lại trường, cùng Tiểu Lệ mỗi ngày vui vẻ bên nhau. Cũng có thể bọn họ một lúc nào đó sẽ chia tay, nhưng cũng không phải là do dính vào tình huống trớ trêu này.

Trước kia khi nghĩ đến Thường Hải Đào cùng Tiểu Lệ, trong lòng cậu đau như thể sóng cuộn biển gầm. Lần này nhớ tới, lại cảm thấy thổn thức, cảm thán nhiều hơn.

“Nằm xuống.” Baal nói.

Vương Tiểu Minh thực thức thời mà nằm xuống. Dù sao có lảm nhảm đến đâu, có phản kháng nhiều đến đâu, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục.

Tay Baal chậm rãi sờ lên phía trái tim của cậu.

Vương Tiểu Minh cắn chặt răng, cố gắng nhịn cười.

Baal nhìn thấy diện tích mà Thường Hải Đào chiếm giữ càng ngày càng rất thưa thớt, chậm rãi lùi tay về, “Nếu ngươi trong vòng ba ngày vẫn không thể yêu ai, ta sẽ giết chết ngươi.” Hắn vốn kiên nhẫn có hạn, mà hắn đã từng chờ đợi tìm lại thân thể lâu như thế, cho nên sự kiên nhẫn đó lại càng hao mòn dần.



Vương Tiểu Minh rụt chân lại đứng lên, hướng ghế sofa ngồi xuống.

Baal ánh mắt gắt gao nhìn theo cậu, từng câu từng chữ nặng nề nói: “Ta nói thật đấy.”

“Ta có thể biết nguyên nhân tại sao chứ?”

Vấn đề này không phải là lần đầu tiên cậu hỏi hắn, mặc dù chưa từng hy vọng hắn trả lời nhưng Baal lại đột nhiên nói: “Bởi thì thân thể của ta đang ở trong tim ngươi.”



Thân thể của Baal đang ở trong tim cậu?!

Vương Tiểu Minh cố duy trì nguyên tư thế đó, ngồi ở sofa ước chừng được một tiếng đồng hồ.

Những lời này… Cậu nên hiểu theo nghĩa đen hay là dựa vào nghĩa bóng mà lý giải đây?

Nếu hiểu theo nghĩa đen, ý tứ chính là Baal – một đọa thiên sứ cao to phong độ như vầy, thân thể của hắn lại ở trong phạm vi diện tích nhỏ xíu của lưỡng phòng lưỡng thất trong tim cậu?

Nếu hiểu theo nghĩa bóng… Chẳng lẽ… tận sâu thẳm trong tim cậu, người cậu thầm yêu chính là Baal?!

Vương Tiểu Minh hoàn toàn bị chấn động.

Sau khi suy nghĩ tận một tiếng trên sofa, cậu lại ra ngoài hóng gió thêm một tiếng nữa.

Cuối cùng cậu cũng rút ra kết luận: Chắc chắn là lúc thường khi chơi Ám hắc, cậu đã đối với Baal – đại BOSS có quá nhiều cảm tình sâu sắc, khắc cốt ghi tâm hình ảnh oai phong lẫm liệt của hắn cho nên đã kinh động đến bản thể thật của Baal. Vì thế hắn đã nổi giận mà chạy đến đây.

Lý do chắc là, hắn cảm thấy nhân loại ngu xuẩn như mình không xứng đáng để ái mộ hắn.

Cho nên hắn nhất định muốn cậu phải thay lòng đổi dạ… Xét đến kinh nghiệm ở chung với Baal hai ngày hôm nay mà nói, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.

Nhưng mà, người cậu yêu trước đây không phải là Thường Hải Đào sao? Vương Tiểu Minh ấn ấn cái ót, trăm ngàn suy nghĩ không thể lý giải được, hay là do, thật sự sâu thẳm trong tim, Thường Hải Đào cũng chỉ là vỏ bọc ngụy trang?

Đầu Vương Tiểu Minh bắt đầu ong ong.

Bởi vì, cậu một đời tuy mới chỉ sống được hai mươi ba năm thôi nhưng cũng chưa từng nghe thấy có người nào lại có thể yêu thương nhân vật trong Game. Mà hơn nữa lại là một gã BOSS cực kì hung ác.

Tưởng tượng đến hình ảnh Baal râu riu xồm xoàm trong game, đầu cậu còn nhức nhối hơn nữa.

“Nếu ngươi thật sự không thích anh họ ngươi đến vậy, ta vẫn cho ngươi một con đường khác.” Nhìn đến bộ dạng rối một cục của Vương Tiểu Minh, Baal rốt cục cũng chịu nhường nửa bước.

Vương Tiểu Minh nhìn hắn, cả người nhất thời khẩn trương lên, “Đường gì?”

“Đi đến cái nơi gọi là Ngân quán kia kìa.” Baal lông mi phía đuôi mắt khẽ nhếch, “Chỗ đó không phải có rất nhiều nam nhân sao?”



Nhưng toàn là công tử đại gia thôi.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ. Chỗ đó cho dù cậu có coi trọng người nào cũng tuyệt đối không đủ tiền mà nuôi nổi họ. Hắn rụt rè nói: “Ta không muốn đi đâu.”

Ánh mắt Baal dần lạnh xuống, nói: “Ngươi là đang cò kè mặc cả với ta sao?”

“Không phải, ta chỉ là…” Vương Tiểu Minh ấp úng cúi gằm mặt xuống, “Ta đang suy nghĩ đến cách khác mà.”

“Anh họ hoặc là Ngân quán, cho ngươi tự chọn a.”



Sao đột nhiên lại lôi anh họ và Ngân quán ra so sánh chứ.

Vương Tiểu Minh thở dài, tim đập loạn cào cào.



Nếu tiền cũng được tính là nhân loại thì tốt rồi. Xem xem, bộ dạng hiện tại của Vương Tiểu Minh, chắc chắn là đang yêu nó đến chết đi sống lại, không nỡ rời xa a.



(Trung)



Ngân quán hay anh họ? Vấn đề đau đầu a

Cái này gọi là ‘sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’1, trong lúc Vương Tiểu Minh cảm thấy như bị dồn vào đường cùng, chuẩn bị tức nước vỡ bờ thì lại có mâm bánh từ trên trời rơi xuống. Lúc trước vô tình gửi sơ yếu lý lịch lên mạng rốt cục cũng có được hồi âm.

Một công ty chuyên đào tạo các nhà quản lý mới thành lập đã gọi điện thông báo cho cậu tới phỏng vấn.

Vương Tiểu Minh nhìn vào địa chỉ mới ghi lại trên giấy, giống như Đường Tăng nhìn thấy đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, ánh mắt muốn đáng khinh bao nhiêu có đáng khinh bấy nhiêu.

Baal đứng bên cạnh cười lạnh.

Như thể phật giáng lâm từ chín tầng trời, tiếng cười không thuộc về phạm trù của nhân gian nhất thời đã kéo thần trí xúc động của Vương Tiểu Minh quay lại.

“Nhớ rõ các lựa chọn ta đưa ra không hả?”

Vương Tiểu Minh theo phản xạ đáp lại: “Là anh họ hoặc Ngân quán.”

Baal nhướn mày, ánh mắt nhìn xuống tờ giấy trên tay cậu.

Vương Tiểu Minh lập tức giấu tờ giấy ra sau lưng, cười gượng nói: “Nếu sớm tìm được việc thì mới có thể mua máy tính mới a.”

“Ngươi là đang… cò kè mặc cả với ta hả?” Ánh mắt Baal kéo thành một đường.

Vương Tiểu Minh cười làm lành nói: “Đương nhiên không phải. Nhưng mà chỗ tửu *** của anh họ ta đã đủ chỗ rồi, cho nên là… “

“Hóa ra là ngươi chọn anh họ nha. ” Baal cắt câu lấy nghĩa.

Vương Tiểu Minh: “…”

Baal nâng cằm suy nghĩ, “Ân. Anh họ ngươi tuy là không dễ nhìn cho lắm, nhưng mà tốt xấu gì cũng là nhân loại a. Ngươi đã quyết định rồi thì yêu luôn cho nhanh.”



Ô ô, cậu đã quyết định đâu chứ, cậu nhìn vậy chứ không phải là người tùy tiện nha!

Vương Tiểu Minh trong tim đang rơi lệ. Cho dù cậu tự dưng rơi vào tình trạng bất tri bất giác, bất thanh bất sở2 thì cũng chỉ có đại BOSS như Baal mới nảy ra những ý tưởng kì quái như thế… Tuy ngoài mặt là muốn đánh bại hắn trong game nhưng lại âm thầm chôn giấu hình bóng hắn trong tim, đến cả bản thân cậu cũng không hề hay biết điều đó. Hắn cần gì cứ phải trắng trợn mà nói ra, cũng đâu cần phải tính toán đến độ muốn ném cậu đi thật xa chứ?

Baal nhìn đến bộ dạng ngây như phỗng của cậu, trong lòng tự nhiên muốn nổi cơn, lạnh lùng nói: “Phỏng vấn xong rồi thì lập tức đến tửu *** của anh họ ngươi đi.”

Vương Tiểu Minh cả kinh nói: “Để làm gì?”

“Bồi dưỡng tình cảm a.”

Từng chữ từng chữ đều được mài qua kẽ răng của Baal cho nên Vương Tiểu Minh thức thời mà câm tịt.

*

Quá trình phỏng vấn thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Vương Tiểu Minh.

Quản lí là người vùng khác, cho nên anh ta hỏi cậu những câu đại loại như phong tục tập quán địa phương và hoàn cảnh sống hiện tại của cậu, rồi thì ăn uống thế nào, lúc sau mới anh ta mới bắt đầu giới thiệu về công ty của mình. Cái gì mà công ty phát triển tư duy và văn hóa thì phải.

Mấy cái thứ này đừng nói là Baal mà ngay cả Vương Tiểu Minh nghe cũng muốn ngủ gục luôn.

Thứ nhất, buổi sáng khi đi làm không cần đón xe mà phải chạy bộ. Nguyên nhân là bởi công ty không những cần nhân viên đầu óc linh hoạt, nhanh nhẹn mà còn cần đến những người khí lực kiên cường.

Khi quản lí nói xong câu này, Baal lại rảnh rảnh xen mồm vô tiếp lời: “Đúng vậy đó. Sau này mà mới sáng sớm bước ra khỏi cửa, gặp chủ nợ cũng có thể nhanh chân mà chuồn mất. “

Vương Tiểu Minh: “…”

Quản lí lại bày tỏ sự sùng kính và ngưỡng mộ đối với văn hóa nước nhà cho nên công ty quy định rằng, mỗi nhân viên trước khi tan tầm phải đọc thuộc nội dung của tứ thư ngũ kinh3 mới được ra về, hằng tháng còn sẽ tổ chức cuộc thi tìm hiểu về mấy thứ đó.

Đối với cái này, Baal không thèm lên tiếng nữa. Có lẽ tại hắn cũng chẳng biết tứ thư ngũ kinh là cái gì.

Vương Tiểu Minh liên tục ngồi trong câm lặng.

Nếu cuối cùng quản lý mà không nhắc đến công việc cùng tiền lương của cậu, cậu cứ ngỡ mình đang ngồi học tiểu học, không, chính xác là đang học ở mấy trường tư thục thời xưa a.

“Lương của cậu là lương tạm trích thêm phần trăm.” Vừa mở lời, quản lí không giống như mới nãy miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt mà lại trở nên từ tốn, “Lương tạm thời là tám trăm tệ, trích phần trăm dựa vào độ chuyên cần hằng tháng của cậu. Đương nhiên cái này không mang tính bắt buộc. Hiện tại có nhiều chỗ ép nhân viên làm ngày làm đêm nhưng ở công ty chúng tôi, xin đảm bảo sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Anh ta nhìn thấy vẻ mặt Vương Tiểu Minh ỉu xìu khi nghe nói lương tạm thời là tám trăm, lập tức thanh minh: “Đừng nghĩ tám trăm tệ là quá ít. Khi nào cậu chính thức được nhận việc, lương tạm và mấy thứ khác đều là giả hết, trích theo phần trăm mới là thật.”

“Lương tạm là giả sao?” Ánh mắt của Vương Tiểu Minh nhất thời tròn xoe. Lương tạm có tám trăm tệ đã làm cậu u oán muốn chết, quản lí cư nhiên còn bảo nó là giả nữa?!

Quản lí mặt cứng đơ, chậm rãi nói: “Ý tôi là, chờ cho công việc của cậu một khi đã đi vào quỹ đạo, lương tạm mà cậu nhận được chỉ là một tỷ lệ rất nhỏ mà thôi.”

Tám trăm tệ là một tỷ lệ rất nhỏ sao?

Ánh mắt của Vương Tiểu Minh từ từ tỏa sáng.

Thấy vậy, gã quản lý đương nhiên biết cá đã cắn câu, tiếp tục dụ dỗ nói: “Tuy là chỗ này chỉ mới thành lập nhưng công ty chúng ta đã có sẵn danh tiếng. Chỉ cần chăm chỉ làm việc thì một tháng năm, sáu ngàn tệ cũng chỉ là mưa bụi. Công ty chi trả cho mỗi người vạn tệ là chuyện cơm bữa.”

Được trả vạn tệ sao?

Vương Tiểu Minh tim đập điên cuồng.

Nhịp tim cậu rộn ràng đến nỗi ngay cả Baal cũng nghe được nhất thanh nhị sở4. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, giá như tiền mà được tính là nhân loại thì tốt rồi. Xem xem, lấy bộ dạng của hiện tại Vương Tiểu Minh mà nói, rõ ràng là đang yêu nó đến chết đi sống lại, không biết chừng là yêu đến không nỡ rời xa a.

Sau khi quản lý tận sức tận lực, dụ dỗ đến độ nước miếng tung bay, Vương Tiểu Minh rốt cục cũng bị hạ gục.

Quản lí thấy cá nhỏ đã dính lưới, cười muốn ngoác cả miệng. Vì muốn thể hiện là coi trọng người tài, còn tự mình đưa tiễn tới tận cửa văn phòng, vỗ vỗ vai cậu nói: “Chọn nơi này làm việc, cậu sẽ không bao giờ hối hận. Nơi đây chính là nơi có thể chắp cánh cho ước mơ của cậu bay cao.” (và bay mãi không về *_____*)



Vương Tiểu Minh nhìn gương mặt anh ta cười đến chẳng thấy tổ quốc đâu, trong đầu hiện lên một ý nghĩ —— đây không phải là công ty chuyên sản xuất da chứ? Bất quá may mắn là cũng không cần tiền thế chân hay mấy thứ đại loại thế, nên chắc là… không phải đâu ha?

Cậu một bụng đầy nghi vấn bước vào thang máy xuống lầu, phát hiện ra Baal đứng bên cạnh thật trầm mặc.

“Này. Ta có thể không cần đi tìm anh họ được không?” Lúc bước ra khỏi thang máy, cậu nhìn vào Baal đang đăm chiêu mà nói.

Baal ánh mắt quét về phía cậu.

Vương Tiểu Minh trên người cảm thấy một trận gió lạnh, “Ta… ta đi là được chứ gì.”

“Nằm xuống coi.” Baal đột nhiên mở miệng.



Vương Tiểu Minh nhìn trên hành lang đầy người đến người đi, còn có cả bảo vệ đứng quan sát lúc có lúc không như vầy, khóc không ra nước mắt nói: “Ngay tại đây sao?”

“Có vấn đề gì hả?”

Cậu cũng không phải bị ai đẩy ngã, làm sao lại tự nhiên lăn đùng ra được. Nếu bây giờ cậu nằm xuống, nhất định người ta sẽ tưởng cậu là thằng điên mới trốn trại. Vương Tiểu Minh cắn răng nói: “Nhưng nhiều người lắm.”

Baal nghĩ nghĩ, phất tay dựng lên một kết giới.

Âm thanh bốn hướng lập tức tiêu thất.

Vương Tiểu Minh nhìn trên hành lang trống không, con đường bên ngoài cửa kính cũng chẳng có ma nào, giật mình nói: “Người đâu hết trơn rồi?”

“Đây là kết giới của ta, là một không gian riêng biệt, bọn họ đương nhiên không thể vào được.” Baal hếch cằm chỉ về băng ghế, “Kia, nằm xuống đó đi.”

Vương Tiểu Minh chậm rãi bước tới, trước khi nằm xuống vẫn lo lắng truy vấn: “Có thật là không gian riêng biệt không? Hay là ngươi dùng mê hồn thuật thôi miên ta đó?”



Nhìn thấy sự không kiên nhẫn trong ánh mắt Baal, Vương Tiểu Minh liền an phận.

Vương Tiểu Minh nằm xuống xong xuôi, Baal theo thường lệ kiểm tra hắc tinh châu.

Vương Tiểu Minh hiển nhiên đã quen với hành động này của hắn, không có cười rộ lên như hai lần trước.

“Không có a.” Baal thất vọng mà thu hồi tay. Quả nhiên phải là người mới được, cho dù là tiền tài hay các loại đồ vật đều không có tác dụng với hắc tinh châu.

“Không có gì?” Vương Tiểu Minh thật cẩn thận nhìn hắn nói, “Chẳng lẽ thân thể của ngươi không ở trong tim ta?”



Baal cười lạnh nói: “Ngươi ước gì cơ thể của ta biến mất sao?”

Vương Tiểu Minh bị phản ứng của hắn làm mơ hồ. Chẳng phải hắn không muốn cậu lưu giữ mọi hình ảnh của hắn nữa sao? Chẳng phải người không thích được mến mộ chính là hắn sao? Thế mà bây giờ lại giống như cậu đang gây tổn thương cho hắn. Cậu thăm dò nói: “Chẳng phải như thế tốt hơn sao?”

“Ngươi cảm thấy như thế tốt lắm hả?” Lông mày Baal nhăn thành một đường, hai mắt có hào quang lóe ra, lập lòe lửa giận.

“Không tốt không tốt không tốt chút nào…” Vương Tiểu Minh thức thời mà nói luôn mồm.

“Hừ!” Thân thể của hắn bị phong ấn trong hắc tinh châu đã thấy xui lắm rồi, giờ mà còn tự nhiên không thấy, thật là… Baal cũng chẳng tưởng tượng ra nổi cái giả thiết nguy khốn đến vậy.

Vương Tiểu Minh ngồi dậy, vụng trộm liếc nhìn hắn, “Chúng ta bây giờ còn phải đi gặp anh họ ta nữa hả?”

“Đương nhiên rồi.” Baal trừng mắt nhìn cậu, “Hơn nữa còn phải càng nhanh càng tốt.”

“Nhanh như thế nào?”

“Nhanh như vầy.” Baal búng tay một cái.

Đợi cho đến khi Vương Tiểu Minh hoàn hồn lại mới phát hiện mình đang ngồi trên đường trước tửu *** của Tony.

Bây giờ đang là hai giờ chiều, trên đường cũng không có nhiều người, cho nên Vương Tiểu Minh đột nhiên xuất hiện cũng không bị chú ý.

Ngược lại bản thân Vương Tiểu Minh lại sợ chết khiếp.

“Nhanh đi tìm người đi.” Baal thúc giục.

Vương Tiểu Minh hốt hoảng đứng lên, mới đi có hai bước liền thấy một mỹ nữ thon thả đang tiến về phía hắn, mỉm cười nói: “Tiên sinh, xin hỏi anh cần gì sao?”

“Tôi… tôi đang tìm anh họ.” Vương Tiểu Minh nói xong mới phát hiện mình vừa nói một câu rỗng tuếch.

Hiếm khi nói một câu cụt lủn như vậy mà lại không bị mỹ nữ cười chê, nàng còn hảo ý hỏi lại cậu: “Anh họ của anh là khách của quán sao? Anh có biết anh ấy đang ở phòng nào không? Hoặc là tên anh ấy là gì??”

“À, anh ấy là quản lý đại sảnh, tên là Tony.”

“… Tony?” Mỹ nữ sửng sốt, lập tức nở nụ cười thật tươi, không giống vẻ chuyên nghiệp như hồi nãy mà tỏ ra thật thân thiết, “Tony anh ấy đang họp ở lầu ba cùng tổng giám. Cậu là em họ của anh ta hả?”

“Phải” Vương Tiểu Minh gật gật đầu.

Mỹ nữ ánh mắt nhanh chóng quan sát bốn phía xung quanh, thấy không ai chú ý sang bên này, tay liền vút lên mặt cậu, nhéo yêu một cái, “Thật là khả ái quá à.”

Mặt Vương Tiểu Minh đỏ bừng bừng.

Cậu tuy rằng là đồng tính, nhưng mà bản thân cũng không có yểu điệu đâu nha.

Baal nguyên bản im thin thít đứng bên cạnh nãy giờ, tự nhiên lại hỏi một câu: “Ngươi cũng yêu mến nữ nhân nữa hả?”

Vương Tiểu Minh lập tức lắc đầu.

Mỹ nữ nghĩ là cậu giận dỗi hành vi vừa rồi của cô, khẽ cười nói: “Sờ một tí cũng có mất miếng thịt nào đâu mà. Em trai à, không cần phải so đo vậy chứ.”

Khi cậu vừa định mở miệng giải thích, chợt nghe giọng Baal lạnh lùng nói: “Không thích thì đừng có lãng phí thời gian.”

Vương Tiểu Minh chỉ cảm thấy nhoáng một cái, mỹ nữ kia tựa như bị gió thổi một phát bay đến đầu đường bên kia.

————————–

1, Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Trích trong bài Du sơn Tây thôncủa Lục Du. Tạm dịch là: Tưởng trên núi không có đường đi, hóa ra sau rặng liễu vẫn có thôn làng.

2, Bất tri bất giác: không biết không hiểu – bất thanh bất sở: không rõ ràng.

3, Tứ thư: là bốn quyển sách kinh điển của văn học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn làm nền tảng cho triết học Trung Hoa và Khổng giáo. Chúng bao gồm: Đại học, Trung dung, Luận ngữ, Mạnh Tử. – Ngũ Kinh: là 5 quyển kinh kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, 5 quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Ngũ Kinh gồm có: Kinh Thi, Kinh Thư, Kinh Lễ, Kinh Dịch, Kinh Xuân Thu. Để biết thêm chi tiết xin tra GG

4, Nhất thanh nhị sở: rõ ràng.



Ở phía thang máy truyền ra một tiếng thét chói tai đến kinh thiên động địa.

Ngươi đã làm gì mụ ta?

Mếu máo: Ta cái gì cũng chưa làm a.

Nghi ngờ: Không lẽ là do ngươi không làm gì cả?

A?



(Hạ)



Ngân quán hay anh họ? Vấn đề đau đầu a

“Làm như vậy sẽ không sao chứ?” Cậu hỏi thực hàm súc.

Baal liếc mắt trừng cậu một cái, “Có gì mà không được?”



Cái nào cũng không được hết a.

Trước hết, mỹ nữ kia sẽ cho rằng cậu là yêu quái, nói không chừng còn báo công an tống giam cậu nữa, cho dù nguyên nhân rất là 囧.

Tiếp theo, cũng vẫn là mỹ nữ kia cho rằng cậu là yêu quái, nói không chừng sẽ đem chuyện này nói cho anh họ. Thế là cả nhà cậu đều biết… Cậu đã biến thành yêu quái.

Cuối cùng, mỹ nữ vẫn như trước cho rằng cậu là yêu quái, sau đó đi loan tin cho báo đài. Vì thế, cậu trở thành yêu quái nổi tiếng đến nỗi cả nước đều biết đến. (Hồi nhỏ chắc nhà em nuôi em bằng fristi hay sao mà trí tưởng bở của em dữ dội thế *^__^*)

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Baal bước được năm bước, thấy mình chẳng có cách nào đi tiếp được mới phát hiện ra Vương Tiểu Minh đang ngẩn ngơ đứng một chỗ.

“Yêu quái.” Vương Tiểu Minh đáp lại theo phản xạ.

“Ngươi nói là ai yêu quái hả?” Baal tức tối bước lại bên cạnh cậu.

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nói: “Là ta.”

“…” Baal khó hiểu nhìn cậu cả nửa ngày, tựa hồ không hiểu nổi cái thứ nhân loại nhỏ bé như này, hắn chẳng cần dùng sức cũng bóp chết được thì lấy tư cách gì mà tự nhận mình là yêu quái chứ. “Ngươi bớt mơ mộng hão huyền giùm cái. “

“A?”

“Cho dù ngươi có mọc râu dài đến cả trăm mét, ngươi vẫn mãi là nhân loại vô dụng mà thôi.”

Râu dài?

Đó không phải là hình tượng của Baal trong game sao?

Vương Tiểu Minh yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Chẳng lẽ Baal là đang ám chỉ cậu, vì cậu muốn mọc râu dài cho nên mới thầm mến Baal trong game? Trong đầu cậu bỗng hiện lên hình ảnh Baal và bạch tuộc… Không ngờ sâu trong tim cậu lại khao khát loại hình tượng này.

Có lẽ, cậu hẳn là nên đi khám bác sĩ tâm thần một lần.

“A!” Cậu phát hiện thân thể đang lơ lửng trên không.

Nguyên lai Baal chờ cậu đến mất hết kiên nhẫn liền đem cậu cắp vào nách hướng về thang máy đi.

Vì thế, mỹ nữ vừa bước về từ trong cuồng phong, vất vả lắm mới hoàn hồn lại nhìn thấy Vương Tiểu Minh người gập cong lại như cây cung, lơ lửng giữa không trung, đu tới đu lui biến mất tại chỗ rẽ.



Mỹ nữ xinh đẹp quay tròn một vòng ba trăm sáu mươi độ rồi té xỉu trên mặt đất.

Bị Baal xách vào thang máy trống không, Vương Tiểu Minh thở ra, may mắn trên đường không gặp ai cả, bằng không nhìn đến bộ dạng cậu như vậy, nhất định sẽ bị người ta hắt cho một chậu máu chó, đem kiếm gỗ đào chọc tiết!1

Baal buông cậu ra, thành thạo ấn vào nút dừng tại lầu ba.

Vương Tiểu Minh thấy động tác của hắn lưu loát, tò mò hỏi han: “Ngươi biết cách sử dụng thang máy à?”

Baal quay đầu.

Vương Tiểu Minh hoảng sợ, vội vàng giải thích nói: “Ta chỉ là tò mò thôi, không phải có ý xỉ nhục địa ngục lạc hậu đâu.”

“Vậy có nghĩa là ngươi cho rằng ta rất ngu sao?” Baal cười đến lạnh lẽo.

Vương Tiểu Minh đánh cái rùng mình, lập tức lắc lắc đầu.

Cửa thang máy đinh một tiếng rồi mở ra.

Một phụ nữ trung niên trang điểm diêm dúa ôm một đống văn kiện đứng trước thang máy, nhìn thấy Vương Tiểu Minh lắc đầu điên cuồng, nhíu mày nói: “Anh bạn bộ mới uống thuốc lắc hay sao vậy?”

Vương Tiểu Minh tiếp tục lắc đầu.

Người phụ nữ trung niên có chút không kiên nhẫn. Mụ ta ở bộ phận Marketing nhiều năm như thế, khách hàng ở đẳng cấp nào chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra. Nhìn bộ đồ Vương Tiểu Minh đang mặc trên người tuyệt đối không vượt quá trăm tệ, “Đây là khu vực công tác, cậu cần tìm ai?”

“À,” Vương Tiểu Minh vừa định trả lời, chỉ thấy Baal nhấc chân đi ra ngoài, theo bản năng nói, “Cô tránh ra một chút, đừng chắn đường đi của hắn.”

Tốc độ mở miệng của cậu không thể sánh với tốc độ của Baal.

Cậu vừa dứt lời, Baal đã bước xuyên qua người phụ nữ trung niên ra khỏi thang máy rồi.



Vương Tiểu Minh nhìn đến khuôn mặy nghệch ra của người phụ nữ, chỉ về sau lưng mụ, cười ngượng ngùng nói: “Đi xuyên qua mất rồi.”

Người phụ nữ: “…”

Vương Tiểu Minh thấy dấu hiện không ổn trong mắt mụ, lập tức co giò lách qua người mụ ta, bước đến bên cạnh Baal.

Một lúc thật lâu sau, đại khái là lúc họ quẹo vào hành lang, ở hướng thang máy đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa.

Baal nhíu mày nói: “Ngươi làm gì mụ ta vậy?”

Vương Tiểu Minh mặt mếu máo, lại cực lực dùng sức mà lắc đầu: “Ta chưa làm cái gì cả nha.”

Baal hồ nghi đánh giá, thẳng đến khi Vương Tiểu Minh chịu không nổi cúi gằm mặt xuống, mới nói: “Chẳng lẽ là bởi ngươi cái gì cũng chưa làm?”

Vương Tiểu Minh sửng sốt. “A?”

Baal nhìn bộ dạng lơ ngơ, trông ngốc không thể tả của cậu, xoay người nói: “Quên đi, tìm người quan trọng hơn. Phòng của tổng giám đốc ở chỗ nào?”

“…” Vương Tiểu Minh một ngón tay chỉ đến, “Trước mặt ngươi kìa.”

Baal vừa nhấc đầu là nhìn thấy bốn chữ thiếp vàng long lanh rực rỡ ‘Phòng tổng giám đốc’. “Làm mấy cái chữ lấp lánh như vầy, ai mà nhìn nổi chứ?!”

Vương Tiểu Minh do dự có nên gõ cửa không.

Tay Baal lại giơ nhanh hơn cậu một bước. Vương Tiểu Minh cảm thấy hoa mắt, sau đó trong chớp mắt thấy mình đứng trong văn phòng diện tích khoảng hai mươi mét vuông. Một người đàn ông trung niên đang tựa vào ghế da màu đen, ngữ khí oán giận, nước miếng tung bay: “Tony a, không cần tôi mới một câu cậu đã đớp liền hai câu chứ. Tôi biết bộ phận tiền sảnh thật vất vả, chẳng phải tôi đã đồng ý mỗi ngày cuối tuần phát cho mỗi nhân viên một cục kẹo sao? Mấy bộ phận khác không có được vinh hạnh như thế đâu nha.”

Hai bên má Tony không ngừng run rẩy, trong yếu hầu Tam tự kinh đã muốn nghẹn đầy, bất quá lại nuốt xuống, “Toàn thể nhân viên bộ phận tiền sảnh của chúng tôi chân thành cảm ơn sự quan tâm sâu sắc của tổng giám đốc.” Quả thật là cảm kích chân thành, mỗi ngày chỉ cần đi vào văn phòng đều nghe được bọn họ ân cần thăm hỏi thân nhân của tổng giám. Đặc biệt cứ vào mỗi ngày phát kẹo, họ lại càng ân cần hỏi thăm từ trên xuống dưới tổ tông mười tám đời nhà ổng.

Lão ta rất đắc ý, “Nên biết rằng, mấy thứ kẹo này vốn là tôi chuẩn bị để tặng cho khách VIP đó. Ai da, các cô cậu nhận được đãi ngộ này khiến cho bộ phận Marketing hâm mộ biết bao nhiêu, Mã Lệ Châu đề nghị tôi vài lần tôi còn chưa đồng ý đó.”



Bộ phận Marketing hâm mộ cái thứ kẹo so với độc dược cũng khó phân biệt này ấy hả?

Tony rốt cục phát hiện cứ mỗi tuần phát kẹo cũng không tệ —– như vậy sẽ làm giảm sự phàn nàn từ khách VIP. Từng nhân viên của bộ phận tiền sảnh đều phát huy tinh thần vũ bão quên mình a.

“Cho nên, Tony à. Cậu đừng cố moi ra mấy cái cớ để tăng kinh phí nữa.” Lão ta nheo mắt nhìn vào tấm bảng trên tay, “Cậu có biết kinh phí của mấy cậu so với thư ký của tôi còn cao hơn không hả?”



Thư ký của lão?

Cư nhiên đem bộ phận tiền sảnh so sánh với cái thứ suốt ngày ngồi trong văn phòng, ngoài tán gẫu ra cũng chỉ có tán gẫu?

Mụ ta cần gì mà tiêu hao kinh phí? Uống nước khoáng hả? Tửu *** đã đổi sang xài ấm điện, tất cả đều uống nước đun sôi để nguội. Xài điều hòa sao? Cái kia là điều hòa xài chung, không tính vào kinh phí của các bộ phận.

Tony cảm giác như một ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt trong tim.

“Tony a. Tôi vẫn luôn xem trọng cậu đó.” Lão tổng giám bắt đầu thực hiện sách lược dụ dỗ, “Lúc trước nhiều rùa biển như thế, nhiều nghiên cứu sinh như thế, rồi thì một đống người dày dặn kinh nghiệm chạy tới xin phỏng vấn, tôi chẳng coi trọng ai, thế mà lại coi trọng cậu nha. Cậu nên biết đây là hy sinh lớn đến mức nào, là tín nhiệm nhiều biết bao nhiêu.”



Thật đúng là hy sinh, thật đúng là tín nhiệm!

Rùa biển thì cứ theo Ê-ti-ô-pi-a mà về.

Nghiên cứu sinh, kinh nghiệm, anh ta khẳng định là chưa nghe bao giờ.

Còn về mình, anh đã từng giữ chức ở Ngân quán.

Anh ta luôn nhớ đến tình cảnh khi ánh mắt lão ta nhìn anh. Ánh mắt đó giống như thể người bị lạc trong sa mạc ba ngày ba đêm không nước uống nhìn thấy ốc đảo. Lại giống như kẻ ăn nhầm phải xuân dược đột nhiên nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân.

Tóm lại ánh mắt kia muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh, muốn bao nhiêu *** đãng có bấy nhiêu *** đãng. (2 bạn ám muội wá >_____<) Bản thân vừa mới giơ ra sơ yếu lý lịch, lão ta liền ôkê cái rụp. Bây giờ lại không biết xấu hổ mà kể lể đã hy sinh, đã tín nhiệm bao nhiêu nữa sao? Tony tức giận đến độ râu cũng muốn mọc ra. Đại khái nhìn ra trong mắt anh đang biểu hiện thập phần bất mãn, gã trung niên đành kiếm cái đề tài vòng vo nói: “Tôi biết cậu với Thạch Phi Hiệp là chiến hữu tốt. Nhưng mà cậu ngàn vạn lần đừng có rập khuôn theo cậu ta. Cậu cũng biết là công việc thời nay khó kiếm. Nghe nói cậu còn đang cõng một đống nợ trên lưng hả? Cậu cũng biết tụi ngân hàng chúng nó khốn nạn cỡ nào mà, nếu lỡ như không có tiền trả nợ đúng hạn thì… Chậc chậc.” Đương nhiên không cần nói cũng biết hậu quả. Tony xìu xuống. “Cho nên thôi. Việc tăng lương bổng cho nhân viên tạm thời từ từ bàn sau ha. Đương nhiên, cậu cũng không cần phải vội mà báo cho họ, cứ nói là quán vẫn còn đang sát hạch là được mà.” Lão ta cười tủm tỉm nói, “Cậu cũng biết, muốn nằm vùng trong xã hội đen còn phải rèn luyện công phu bao nhiêu năm. Cứ làm cho bọn họ nâng cao tính kiên nhẫn, biết đâu ngày sau còn có cơ hội mà xuất chiêu.” … Tony ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trách không được tửu *** suốt ngày âm u, nguyên lai tổng giám đốc vẫn luôn phấn đấu gia nhập giới xã hội đen! Vương Tiểu Minh lúc đầu còn lo là bọn họ phát hiện ra mình đột nhiên xuất hiện, nhưng mà cậu đứng bên cạnh nghe lén nãy giờ, thậm chí gã trung niên kia còn đưa mắt nhìn về phía cậu những hai lần, trên mặt cũng không biểu hiện gì cả. Rốt cục cậu mới hiểu, hóa ra là họ không nhìn thấy cậu. “Bọn họ vì sao lại không nhìn thấy ta vậy?” Giọng cậu nhỏ thật nhỏ hỏi. Baal nói: “Đây là kết giới của ta. Chúng ta đang đứng trong một không gian khác mà nơi này là giao điểm.” Vương Tiểu Minh nói: “Bộ không còn cách giải thích nào đơn giản hơn hả.” “Có.” “Là gì?” Đối với mấy chuyện kỳ quái này, Vương Tiểu Minh vẫn rất ngạc nhiên. Baal nhìn cậu, chỉ bật ra một câu thật ngắn gọn: “Lười nói.” “…” Bọn họ bên này vừa nói xong, Tony bên kia cũng xong luôn. Gã trung niên và Tony đồng thời đứng dậy. Vì để tỏ vẻ thân mật, lão ta còn vươn tay ra. Tony làm bộ như không thấy, “Võ tổng, mỗi lần ngài xướng tên mình lên, tâm tình thế nào hả?” Lão ta thu hồi tay, nắm tay lại nói: “Võ Chấn Kiếm. Chấn hưng Trung Hoa, kiếm đãng bát hoang2. Mỗi lần xướng lên, tôi đều cảm thấy nhiệt huyết sôi sục trong thân thể!” Tony vội ho một tiếng, “Thật sao?” “Có gì không?” Võ Chấn Kiếm hồ nghi liếc nhìn anh. “Không có gì. Chính là mỗi lần nghe ngài xướng tên lên, tôi cũng cảm thấy nhiệt huyết phi thường mà sôi sục.” Tony chân thành nói xong liền quay người ra ngoài. Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Võ Chấn Kiếm vuốt vuốt đầu mình, hoang mang nói: “Mình thật sự có sức hút đến thế sao?” Đợi cửa hoàn toàn đóng lại, anh ta đứng yên một chỗ trong chốc lát, đột nhiên xoay người, bước lại chỗ có mảnh kính cửa sổ vỡ rơi trên mặt đất, nhìn ảnh mình mơ mơ hồ hồ hiện lên trong gương, hít một hơi thật sâu, hô thật to: “VÕ CHẤN KIẾM!” —————————- 1, Máu chó và kiếm làm từ gỗ đào đều được người xưa dùng để xua đuổi ma quỷ. 2, Kiếm đãng bát hoang: Xoay kiếm làm biến đổi một vùng đất, ý bảo lập nên cơ đồ. • Baal đang ôm cậu Ta… Nói mau! Baal hung hăng áp bức. Ta… Ta thực sự rất cao hứng. •

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện