U Linh Boss

Chương 38: Thích phóng



(Thượng)

Hai vị khách đến từ dị giới bị lãng quên

* Thích phóng: thả ra

Vì muốn tạo ra không gian riêng của hai người, Baal còn đặc biệt hạ kết giới xung quanh căn phòng, như vậy cho dù đại chiến thế giới thứ ba bùng nổ, nơi họ đang ở cũng chẳng hề lung lay.

Sau khi dựng xong kết giới, Baal cảm thấy không gian yên tĩnh như vậy nếu không làm chút chuyện cho bớt yên tĩnh thì thật quá lãng phí.

Vì thế hắn nhanh nhẹn vọt vào phòng tắm tẩy rửa trước, sau đó trong lúc chờ đợi buồn chán đứng bên giường phá TV.

Đợi đến khi Vương Tiểu Minh bước ra, TV đã không còn mang hình dạng ban đầu của TV nữa rồi.

“Baal?” Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn đống hài cốt còn lại của TV, “Cái đó thuộc về khách sạn mà.”

Baal lạnh nhạt đáp: “Ta biết.” Nếu là của cha mẹ y, hắn phá càng đã tay.

Vương Tiểu Minh sợ hắn không hiểu rõ, lại nói: “Phá hỏng là phải bồi thường đó.”

Baal nhướn mày: “Ai dám đòi ta bồi thường?” Tới một giết một.

Vương Tiểu Minh nhìn biểu tình hống hách “ta là nhất” của hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Chờ mai ta rút được tiền rồi sẽ bồi thường vậy.”



Y thích bồi cứ bồi. Cùng lắm chờ y bồi thường xong, hắn sẽ tự chuyển tiền về.

Baal quyết định không thèm dây dưa vấn đề này nữa, thản nhiên nằm vắt vẻo trên giường, hai tay gối đầu, gác chân bắt chéo, miệng thì lẩm bẩm: “Không có TV để coi, chán nhỉ.”

Vương Tiểu Minh ngạc nhiên nhìn hắn, “Trước đây ngươi đâu có thích coi TV đến thế?” Hồi trước lúc nào cũng ôm máy tính suốt đêm.

Baal đột nhiên trừng mắt liếc cậu một cái.

“Sao thế?” Vương Tiểu Minh tự dưng bị trừng, đầu tràn ngập dấu chấm hỏi.

“PSP ngươi hứa mua cho ta đâu?” Kỳ thật Baal đã khôi phục thân thể, cho nên không chấp nhất về PSP như trước nữa. Nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất là, Vương Tiểu Minh đã quên sạch chuyện này như từng xảy ra.

“A!” Vương Tiểu Minh vỗ đầu.

Hừ hừ! Cuối cùng cũng nhớ rồi hả?

Baal chờ cậu ra vẻ áy náy, nũng nịu giải thích. (Thể loại của lão càng lúc càng bựa à nha :-ss)

“Chết rồi.” Vẻ mặt của Vương Tiểu Minh cứ như thể trời sập tới nơi.



Thôi được. Tuy rằng biểu hiện có phần khoa trương quá đáng, nhưng xét thấy y đã có lòng như vậy, Baal quyết định không so đo lối diễn vụng về của y.

Vương Tiểu Minh khẩn trương nhảy lên giường…

Đến đây nào!

Baal thả lỏng thân thể, mở rộng tay sẵn sàng hoan nghênh.

“Con hổ còn đang ở trong không gian!” Vương Tiểu Minh cầm lấy tay hắn lắc lắc, lo lắng hỏi, “Nhiều ngày như vậy nó có chết đói không ta?”



“Đói chết luôn đi, vừa hay có thịt hổ để ăn!” Baal mặt mày hầm hầm.

Vương Tiểu Minh ngơ ngác nhìn vẻ mặt khó coi của hắn, nhớ tới đoạn nói chuyện phía trước, cậu mau chóng lấp liếm: “Ta chắc chắn sẽ mua PSP mà.”

“Hừ.” Giờ có nói cũng đã muộn rồi.

Vương Tiểu Minh nói tiếp: “Bất quá trước đó hãy thả con hổ ra đi.”

“…”

Con hổ cuối cùng cũng được thả ra, cùng ra còn có con dơi bị lãng quên và vùi lấp hoàn toàn trong không gian —— Pripley.

Pripley vừa đi ra, việc đầu tiên cần làm chính là biến lại thành người.

Làm con dơi lâu quá, y xém nữa đã quên mình có thể đi bằng hai chân.

Nhưng y vui quá hóa bi ai, chân Pripley vừa chạm đất, còn chưa kịp kiếm cái gương để tu chỉnh dung nhan và bộ dạng lúc này, đã cảm thấy một đôi mắt âm lãnh nhìn chòng chọc sau gáy.

Baal hiện tại rất khó chịu.

Không chỉ vì Vương Tiểu Minh vừa thấy con hổ xấu xí kia liền thân thiết với nó như thể thế giới này chỉ thuộc về một người một hổ, mà còn vì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một vị khách không mời. Đương nhiên, hắn tuyệt đối không đời nào thừa nhận, vị khách không mời này là do khi trước bị hắn đích thân tống cổ vào không gian.

“Baal đại nhân.” Pripley cung kính hành lễ, ánh mắt y lập tức khiếp sợ nhìn sang Vương Tiểu Minh.

Trực giác và khứu giác của Huyết tộc đều nói cho y biết, kẻ đã từng là nhân loại này, đã biến thành một “vị” mà ngay cả các trưởng lão tam đại cũng phải ngướng nhìn.

“Vương Tiểu Minh… nhị đại đại nhân?” Pripley không thể tin nổi.

Vương Tiểu Minh quay lại, mỉm cười gật đầu chào y.

Ở Huyết tộc gần chục ngày khiến cậu cũng dần quen với cách gọi như vậy.

Pripley thấy trong đầu mình ầm một tiếng nổ tung. Tuy rằng khi trước đã từng nghe bên phía Singh trưởng lão bàn về chuyện này, nhưng trong bụng vẫn nghĩ là việc bất khả thi, không đời nào có thể xảy ra, nhưng có ai ngờ, việc “không đời nào có thể xảy ra” như vậy vẫn có thể xảy ra, không, phải nói là đã trở thành sự thật.

“Nhị đại đại nhân…” Y gọi lại lần nữa, muốn kiểm tra lại tính xác thực của nó.

Vương Tiểu Minh vò đầu đề nghị: “Anh cứ gọi tôi là Vương Tiểu Minh đi.” Dù sao cũng là người quen, nếu y cứ tiếp tục dùng biểu tình này nhìn cậu, tối nay cậu sẽ gặp ác mộng mất.

“Không được.” Baal rốt cục chịu không nổi, hắn trừng mắt nhìn Pripley, “Bộ ngươi rảnh lắm sao?”

Pripley còn đang trong trạng thái ngây dại. Y nhìn sang bốn phía, sau đó nói: “Đúng là không có việc gì làm cả.” Thậm chí y còn chẳng biết đây là đâu.

“Vậy được.” Baal thu hồi kết giới, nhanh tay mở cửa sổ ra, “Ngươi có thể đi rồi.”



Pripley nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Mặc kệ quá trình đã diễn ra như thế nào, kết quả cuối cùng vẫn là Vương Tiểu Minh đã trở thành Huyết tộc nhị đại, là người có thể trực tiếp ra lệnh cho y.

Vương Tiểu Minh đứng dậy, nói với Baal: “Nhưng mà anh ấy không quen với cuộc sống nơi đây.”

Baal hừ lạnh, “Lúc ta mới tới chẳng lẽ quen thuộc lắm chắc?”



Cho nên đây là lý do mà khi hắn mới xuất hiện vẫn bám lấy cậu không chịu đi đó sao.

Vương Tiểu Minh nghĩ thầm trong bụng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không dám phản bác.

Hình như Pripley lúc bấy giờ mới ngộ ra tính nghiêm trọng của vấn đề, “Chỗ này là đâu thế?”

“Quê của tôi.” Vương Tiểu Minh tự hào giới thiệu.

“Nhân giới?” Pripley cả da đầu cũng run rẩy.

Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt y không tốt, vội vàng an ủi: “Có rất nhiều món ngon nha, mai tôi sẽ dẫn anh đi tham quan.”

“Không được.” Baal một lần nữa lạnh lùng phủ quyết. Y còn chưa từng dẫn hắn đi tham quan!

Pripley lặng lẽ đến bên cửa sổ, ánh mắt sợ hãi nhìn xe cộ tấp nập ngược xuôi trên đường, xa xa còn có cây cầu cong cong bắc qua sông… Cảnh tượng khác hẳn so với Huyết tộc giới đã cắt đứt tia hi vọng xa vời cuối cùng của y. Nơi này không phải Huyết tộc giới mà y thân thuộc, thậm chí còn không giống với nước Pháp mà y đã từng hai lần ghé qua.

“Anh không sao chứ?” Vương Tiểu Minh đứng sau lưng y, lo lắng hỏi thăm.

Hai vai của Pripley khẽ run rẩy, nửa ngày sau mới xoay người, trấn định đáp: “Không sao thưa Vương Tiểu Minh đại nhân.”



Kỳ thật mỗi lần bị gọi là đại nhân, cậu liền xuất hiện ảo giác như vừa xuyên không. Tựa hồ người đứng đối diện cậu lúc này là bổ đầu đang bẩm báo vụ án cho cậu.

“Ưm, thật sự anh chỉ cần gọi Vương Tiểu Minh là được rồi.”

Baal ngay cả nói cũng lười, trực tiếp phất tay, ném Pripley sang nơi khác.

“Pripley!” Vương Tiểu Minh vưa mới hô lên, đã thấy Baal từ từ dời ánh mắt sang hướng con hổ.

Con hổ vụt phát đứng dậy, đề phòng nhìn về phía Baal, thân thể chậm rãi ngả ra sau, tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Vương Tiểu Minh chắn trước mặt nó, “Ngươi không thể thả nó ra đường được.”

“Lý do?” Baal ôm ngực.

“Nó sẽ bị ô tô dọa mất.”

Baal không chấp nhận đáp án, nhún vai.

“Hơn nữa ô tô cũng sẽ bị nó dọa đấy.” Rất dễ tưởng tượng, không bao lâu sau sẽ có nhân viên sở thú chạy tới nhốt nó lại.

Baal nhướn mày. Nghĩ đến mới nãy lúc Vương Tiểu Minh nhắc tới PSP, đã không áy náy thì chớ lại còn coi thường lời hắn, tất cả là do con hổ chết tiệt này… Đều tại con hổ xấu xí hễ cứ nhìn thấy Vương Tiểu Minh là dính cứng ngắt không rời, lửa giận trong ngực hắn bỗng dưng sôi sục không thể áp chế! Đương nhiên, hắn hoàn toàn không có ý định áp chế.

Vương Tiểu Minh thấy hai tròng mắt Baal lửa giận hừng hực, bộ dạng như thể không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, cậu nghiến chặt răng, mạnh dạn bước tới, tại khoảnh khắc Baal đang vô cùng kích động, kiễng mũi chân, dâng đôi môi lên.

Môi cùng môi chạm nhau, tựa như thiên lôi địa hỏa.

Baal giữ chặt lấy đầu cậu, hôn càng thêm sâu.

Đại khái hôn phải chừng mười phút.

Con hổ đã nhàm chán đến độ gục đầu sang một bên chuẩn bị ngủ khò khò, Baal và Vương Tiểu Minh mới từ từ tách ra.

Baal liếm liếm môi, cười xấu xa nói: “Nếu giữ nó lại có thể khiến ngươi trở nên nhiệt tình như vậy, ta có thể xem xét.”

Vương Tiểu Minh mặt đỏ tai hồng, không biết là vì nụ hôn mới nãy hay là do những lời này của hắn. Cậu ngập ngừng nói: “Nếu ngươi đã bắt nó đến nhân giới thì phải có trách nhiệm với nó.”

Khóe miệng Baal khẽ cong lên, “Ta chỉ chịu trách nhiệm với ngươi thôi.”

Vương Tiểu Minh ngẩng đầu, thanh âm vô cùng lo lắng: “Nhưng nó không thể tự sống ở nhân giới được.” Trừ phi thả nó về rừng rậm nguyên sinh. Thế nhưng thả nó đi rồi, trong lòng Vương Tiểu Minh cũng rất luyến tiếc, nếu phải thả nó về rừng rậm chi bằng ngay từ đầu đừng bắt cóc nó khỏi rừng Ảo Diệt, ít nhất nơi đó vẫn là nơi nó sống quen rồi.

Baal thản nhiên nói: “Ta chỉ chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng mà ta cho phép ngươi nuôi nó.”

“Nuôi?” Vương Tiểu Minh chớp chớp mắt.

“Chính là nuôi.” Baal trừng mắt nhìn con hổ, giống như đang cảnh cáo nó tốt nhất nên ngoan ngoãn làm thú nuôi, gọi thì đến đuổi thì đi, chớ có làm ra hành vi thân thiết quá mức với chủ nhân.

Vương Tiểu Minh vỗ tay phấn khích: “Đúng rồi! Chúng ta phải cho nó ăn vài thứ chứ nhỉ. Ở trong không gian lâu như vậy, hẳn là nó đã đói bụng lắm rồi.”

Bên phía cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng cộc cộc.

Baal không tức giận quay lại. Chỉ thấy Pripley ngồi trên cửa sổ, lúng túng nói: “Ta không biết đường trở về.”

Vương Tiểu Minh nói: “Ta nghĩ chúng ta lúc này cần gọi vài thêm vài suất.”

Trong tình trạng tiền không túi rỗng như hiện tại, hiển nhiên không thể dùng cách bình thường để gọi đồ ăn.

Vương Tiểu Minh bay tới phòng bếp, tìm hiểu thực đơn và vị trí cụ thể của nó, sau đó nói cho Baal biết, để hắn dùng chuyển dịch không gian mang chúng về đây. Nhưng thuật chuyển dịch này so với tận mắt nhìn thấy vẫn có đôi chỗ khác biệt.

Vì thế trong phòng liền dư ra rất nhiều chén đĩa chai lọ, mà ngày hôm ấy nhà hàng của khách sạn lại thiếu đi rất nhiều dụng cụ gia vị trong bếp, lúc mang đồ ăn ra cho khách, hương vị cũng như hình thức đều bị chê trách thậm tệ.

Việc này Baal và mấy người kia không hề biết đến, bọn họ ngồi trong phòng ăn uống vui vẻ. Người duy nhất không vui chính là Pripley. Bởi vì Baal không cho phép trong phòng có thêm sinh vật hình người khác thuộc giống đực, cho nên y bắt buộc phải biến thành con dơi. Cũng bởi vì hình dạng này, sức ăn của y chưa bằng một phần trăm của con hổ, mới ăn được hai miếng bít tết, bụng đã chịu không nổi xệ xuống, cần phải bay tới bay lui, vận động cho dễ tiêu hóa.



(trung)



Hai vị khách đến từ dị giới bị lãng quên

Khi Pripley bay đến vòng thứ ba, Vương Tiểu Minh đã chóng mặt đến độ nuốt không trôi.

Vì thế Baal liền vung tay, Pripley bị dính cứng ngắc trên tường, tựa như một bức chân dung vừa mới được treo lên.

Vương Tiểu Minh đang định mở miệng can hắn lần thứ hai thì chuông cửa reo, bên ngoài có tiếng người nào đó: “Tôi là phó quản lý phòng, xin hỏi ai đang ở trong phòng này thế?”

Vương Tiểu Minh giật bắn người.

Dùng câu ‘có tật giật mình’ để hình dung tâm trạng của cậu lúc này là cực kỳ thích hợp.

Baal thì ngược lại. Lúc này trong lòng hắn đang vô cùng bực bội vì bị kẻ khác quấy rầy.

Vương Tiểu Minh thấy sắc mặt hắn âm trầm, vội vàng giữ lấy tay hắn nói: “Là do chúng ta ăn cơm bá vương trước mà.”

Vẻ mặt Baal hậm hực “thì sao?”.

“Hơ,” Vương Tiểu Minh đã ở chung với Baal lâu như vậy, thừa biết chẳng thể nào thuyết phục được hắn, chuyện duy nhất có thể làm chính là… “Không nên bắt nạt kẻ yếu.”

Baal nhếch mày, đi đến gần cửa, đang tính đạp bung cửa ra, chợt nghe Vương Tiểu Minh kích động hét lên: “Đợi chút!”

Người đứng ngoài nghe thấy tiếng hét, cũng khẩn trương không kém, cắm chìa khóa vào ổ, vặn cả nửa ngày vẫn không mở được, đành phải vừa đập cửa vừa liên tục ấn chuông: “Xin hỏi là ai ở bên trong thế? Đã xảy ra chuyện gì? Mở cửa, xin hãy mau mở cửa.”

Vương Tiểu Minh vội vàng đẩy con hổ và con dơi vào trong toilet, sau đó mới làm dấu OK ra hiệu cho Baal.

Baal lười biếng mở cửa ra.

Phó quản lý bất ngờ, xém nữa đã lao vào trong ngực hắn, bất quá Baal lại nhanh nhẹn né sang một bên.

Gã vất vả lắm mới đứng vững lại được thì thấy trong phòng có hai nam tử xa lạ – một trung một ngoại đang giương mắt nhìn gã.

“Khụ khụ.” Gã nghiêm mặt nói, “Tình trạng hiện tại của căn phòng này là để trống, không biết hai vị tiên sinh vào đây bằng cách nào?”

Mặt Vương Tiểu Minh đỏ lên, đầu cúi thấp tưởng như sắp chạm đến ngực.

Nhìn thấy vẻ mặt cậu như vậy, trong bụng phó quản lý bắt đầu âm thầm tính toán. Gã trầm giọng nói: “Nếu hai người chịu phối hợp, có lẽ chúng ta sẽ giải quyết êm xuôi vụ này. Bằng không nếu xách tới đồn công an thì không hay lắm đâu.”

Baal quay đầu hỏi Vương Tiểu Minh: “Đồn công an là chỗ nào?”

“Police Station.” Phó quản lý dùng thứ tiếng Anh trọ trẹ của mình giải thích cho hắn hiểu.

Baal lại hờ hừng quay sang Vương Tiểu Minh, “Gã đang nói cái gì?”

Vương Tiểu Minh đáp: “Đồn công an.”

“…”

Baal và phó quản lý hai mặt nhìn nhau.

“Anh không phải người ngoại quốc sao?” Phó quản lý mặt mày ngơ ngác nhìn hắn. Thời nay người ngoại quốc nói sõi tiếng Trung cũng không hiếm, nhưng người ngoại quốc mà tiếng Anh một chữ bẻ đôi không biết thì… Chẳng lẽ hắn ta đến từ Pháp hoặc Đức, hoặc là một nước nào đó không nói tiếng Anh? Nhưng cho dù có là công dân của một nước không nói tiếng Anh đi chăng nữa cũng nên biết mấy chữ thông dụng như Police Station a.

Baal nhướn mày: “Ta không phải là người.”

“…” Phó quản lý ngẩn ra, không ngờ trên đời này lại có kẻ dám thẳng thắn tự nguyền rủa bản thân lưu loát trôi chảy lại có có tiết tấu như thế. “Nếu anh đã nhận lỗi rồi thì trước tiên mau nói cho tôi biết, các người vào đây bằng cách nào.”

“Ngươi thật sự muốn biết à?” Khóe miệng Baal lộ ra một nụ cười bất hảo.

Nhưng phó quản lý trong thời gian ngắn ngủi như thế làm sao hiểu rõ bản chất con người hắn, cho nên gã rất thật thà gật đầu, “Khách sạn có những lỗ hổng kiểu này cần được mau chóng sửa chữa.”

“Vậy ngươi mau đi sửa thôi.” Baal nâng tay búng cái tách.

Vì thế, phó quản lý phút chốc đã biến mất.

Vương Tiểu Minh tựa hồ đã đoán trước được kết cục như vậy, nhưng cậu không lên tiếng ngăn cản, bởi vì tạm thời lúc này cậu cũng chẳng thể nghĩ ra biện pháp tối ưu nào cả.

“Hy vọng sau khi anh ta đi rồi sẽ không kể lại chuyện này cho người khác.” Vương Tiểu Minh im lặng thở dài.

“Đi?” Baal thắc mắc, “Gã đã đi đâu.”



Vương Tiểu Minh ngơ ngác, “Chưa đi sao?”

Cậu vừa dứt lời, chợt nghe trong toilet vang lên một tiếng hét chói tai đến kinh thiên động địa, sau đó có một vật nặng ngã uỵch xuống đất.

Vương Tiểu Minh vội vã chạy lại, mở cửa ra, chỉ thấy gã phó quản lý ngã vật xuống cạnh bồn cầu, một tay còn cắm vào trong đó nữa.

Con hổ vô tội lắc lắc cái đuôi, nịnh nọt ghé đầu vào tay Vương Tiểu Minh, khẽ cọ cọ.

Pripley đậu trên bồn rửa tay. Tuy là mặt của y rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhìn ra biểu tình gì, nhưng mà lúc Vương Tiểu Minh thấy y cúi đầu nhìn gã phó quản lý, trong mắt rõ ràng đã lóe lên một tia thương hại.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Vương Tiểu Minh thấy chuyện bé xé ra to, liều mạng giật giật tay áo Baal.

Baal chỉ chỉ miệng mình.

Vương Tiểu Minh vội vàng lao qua, hôn nhẹ lên môi hắn.

Baal thuận tay ném con dơi và con hổ vào không gian, sau đó ôm lấy Vương Tiểu Minh, từ cửa sổ bay ra ngoài.

Chờ những người khác chạy tới nơi, chỉ còn nhìn thấy phó quản lý phòng nằm bất tỉnh nhân sự bên bồn cầu.

Từ đó, sau khi tỉnh lại, gã suốt ngày lẩm bẩm hai từ “con hổ” và “con chuột” giống như loa phát thanh. Vì thế, ở khách sạn, bài Barbaric Game của Thái Y Lâm trở nên phổ biến quanh năm, rất nhiều nhân viên tuy đã nhắm mắt và chìm vào giấc mộng, nhưng bên tai vẫn còn vang vọng lời ca kia: ‘Con hổ, con chuột, có ngốc mới không phân biệt được.’

Tuy rằng sau này phó quản lý phòng cũng đã hoàn hồn lại, nhưng gã cứ khăng khăng đã từng nhìn thấy trong phòng có hai nam tử – một trung một ngoại, hơn nữa trong toilet còn có một con hổ và con gì đấy giống như chuột —— sau khi lướt baidu để xác nhận hình ảnh, gã mới biết đó là con dơi, nhưng vì không có người nào khác chứng kiến, nên hầu hết mọi người đều cười xòa và nghĩ, chuyện gã kể chỉ là một giấc mộng hoàng lương. Thế nhưng chuyện phòng bếp bị mất gia vị, dụng cụ, rồi sau đó lại tìm thấy trong căn phòng kia lại là chuyện có thật. Chẳng ai có thể giải thích nổi, cuối cùng đành suy ra là có người đã chơi xấu nhà hàng.

Bất quá về sau, chuyện này được kể lại như một truyền thuyết, căn phòng từ đó được gọi là phòng “U linh”, còn khách sạn này thì được truyền tụng là “U linh tửu ***”. Cũng có vài phóng viên đến tìm hiểu, điều tra, song ngay cả đương sự vẫn không biết là mình gặp mộng hay thật sự đã trải qua chuyện đó nên đành từ bỏ.

Vương Tiểu Minh và Baal lúc rời đi rồi không hề nghĩ rằng, việc mình gây ra lại ảnh hưởng tới khách sạn lớn như vậy, thực chất vấn đề mà họ phiền não nhất lúc ấy là, ‘bây giờ phải nghỉ ngơi ở đâu?’

Một đọa thiên sứ, một nhân loại vừa biến thành Huyết tộc, một con hổ, và một Huyết tộc trong lốt dơi cứ thế rảo bước trên con phố nhỏ.

Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.

Đèn đóm hai bên con phố từ từ ngắm ngúm, vài chỗ vẫn còn để đèn nhưng chẳng khác nào đốm sáng phát ra từ sao hỏa, so với khắp nơi đều giăng một màu tối om om, trông chúng cứ như hạt đậu đỏ.

Vương Tiểu Minh dừng bước, “Hay là, đến nhà bác ta đi?”

Baal nhíu mày: “Bác?”

“Là chị của cha ta. Bà ấy ở cách đây không xa lắm.” Vương Tiểu Minh giơ tay chỉ về hướng nào đó.

Baal từ chối cho ý kiến, “Hy vọng bà ta sẽ không dễ ghét như thế.”



Dễ ghét như thế?

Vương Tiểu Minh thầm nhủ trong bụng, có phải hắn đang chửi xéo cha mẹ cậu không?

Nghĩ đến giữa bọn họ, một bên là gia đình, một bên là người yêu, lại trực tiếp nói thẳng ra là ghét nhau như vậy, trong lòng cậu vô cùng ấm ức.

“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Baal có thể cảm nhận được một bầu không khí chất chứa ưu phiền.

Vương Tiểu Minh nhẹ giọng nói: “Chờ đám cưới của anh hai xong xuôi, ta sẽ lập tức trở về Ngân Quán.”

Baal im lặng. Với hắn mà nói, đi đâu cũng thế thôi, chỉ cần có cậu ở bên hắn là đủ.

“Rồi ta sẽ nói với cha mẹ, ta ra nước ngoài làm việc.” Trong đầu Vương Tiểu Minh hiển nhiên đã vẽ sẵn toàn bộ kế hoạch, cho nên lúc nói mới linh hoạt trôi chảy như vậy, “Mỗi tháng ta sẽ gửi tiền về cho họ. Bọn họ cũng sắp nghỉ hưu rồi, đến lúc ấy có thể dùng số tiền đó để đi du lịch nơi nơi. Mới đầu ta cũng phải thường xuyên về thăm nhà, cho đến khi nào họ đã quen với việc không có ta ở nhà nữa mới thôi…” Cậu ngừng một chút, chua xót nói, “Mà có lẽ, lúc này họ đã quen rồi ấy chứ.”

Baal cầm lấy tay cậu, nhét nó vào trong túi áo mình.

Vương Tiểu Minh cảm thấy trong lòng ấm áp, lại tiếp tục nói: “Chờ đến khi ta được ba bốn chục tuổi, ta sẽ không thể thường xuyên trở về nữa… Cho dù có trở về cũng phải cải trang một chút. Tìm mấy người hay trang điểm cho diễn viên ca sĩ trong phim ấy, như vậy cha mẹ sẽ không nhận ra đâu ha. À mà, khi đó chắc anh hai và chị dâu cũng đã có cháu nhỏ rồi, thế thì cha mẹ sẽ lo chăm sóc cho cháu đích tôn hoặc cháu gái. Lúc ấy, ta sẽ không cần phải về nhà nữa…” Cậu từ từ dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, thở phào, “Nếu thế, cha mẹ và anh hai khi còn sống đều rất may mắn và hạnh phúc ha.”

“Thì cứ như vậy đi.” Baal nói.

Vương Tiểu Minh đứng lại, quay đầu hỏi hắn: “Ngươi cũng đồng ý sao?”

“Tùy.” Hắn nhún vai, “Ngươi thích là được rồi.”

Khóe miệng Vương Tiểu Minh dần dần nở ra một nụ cười, sau đó tiếp tục bước về trước từng bước: “Bác ta tốt lắm, tuy rằng muộn thế này mà còn làm phiền bà ấy. Bất quá bà ấy rất hiếu khách, nhất định sẽ không trách móc đâu…”



“Gõ gõ gõ, gõ cái khỉ gì đấy!”

Một tiếng rống giống như muốn xé nát cổ họng phóng ra, cửa mở.

Một phụ nữ trung niên mặt mày hùng hổ, nổi giận đùng đùng bước ra trước cửa, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn họ.

“Bác, là cháu đây, cháu là Tiểu Minh.” Vương Tiểu Minh có chút xấu hổ chào bà.

“… À. Là mày à.” Mặt bà cứ như thể mới lấy ra từ trong ngăn đá tủ lạnh, “Khuya vậy rồi, có gì không?”

Vương Tiểu Minh nguyên bản còn muốn xin ở tạm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như vậy, không dám nói thành tiếng.

Baal đột nhiên bước lên trước, lạnh lùng nói: “Không có gì, chỉ muốn nhắc mụ một chuyện.”

Bà lúc này mới nhìn thấy hắn, không khỏi bị dung mạo và khí thế của hắn đè bẹp, thấp giọng hỏi, “Chuyện gì?”

“Lo đi WC trước đi, kẻo đến lúc đó nhịn không được lại bậy ra giường.” Baal nói xong, lạnh lùng kéo tay Vương Tiểu Minh bước đi.

Vương Tiểu Minh thấy bác cậu mặt nghệch ra, đứng im một chỗ thật lâu, sau đó mới quay vào nhà suy nghĩ kỹ những lời hắn nói, trong lòng lại càng thêm khó hiểu, nhịn không được ra mở cửa muốn đuổi theo hỏi cho rõ, thế nhưng thân ảnh của Baal và Vương Tiểu Minh đã dần khuất sau đầu ngõ. Nhưng cái này không đáng chú ý, đáng chú ý ở đây là… hình như đi theo sau họ có một… con hổ?

Bốp.

Bà giơ tay tự đánh vào tay kia của mình.

Đau quá.

Chứng tỏ không phải là mơ.

Bà cảm thấy nhịn không nổi muốn đi WC.

“Đi WC rồi ngủ tiếp thôi.” Bà lẩm bẩm một mình, mau chóng quay vào nhà, đóng cửa lại.



(hạ)



Hai vị khách đến từ dị giới bị lãng quên

Lăn lộn bên ngoài tìm chỗ ở gặp phải thất bại liên tiếp, Vương Tiểu Minh và Baal quyết định vào không gian. (Ngay từ đầu sao ko vào đi… rách việc =___=)

Nhưng bọn họ bước vào chưa được đến hai giây liền lao ra.

Tuy rằng con hổ của rừng Ảo Diệt dường như rất khỏe, có thể nhịn ăn vài ngày liên tiếp, nhưng hiển nhiên nó không thể vài ngày liên tiếp không… đi “bự”. Baal còn đang định mở ra một không gian khác thì Vương Tiểu Minh đột nhiên phấn chấn nói: “Baal, đã qua mười hai giờ rồi.”

“Thì sao?”

“Ta đi tìm máy rút tiền tự động, sau đó chúng ta có thể vào khách sạn ở.” Vương Tiểu Minh vui vẻ hẳn ra.

Vì muốn tiết kiệm thời gian đi đường, mỗi người bọn họ đều dùng hết khả năng để di chuyển một cách nhanh nhất.

May thay lúc này đã là nửa đêm, xe cộ người qua kẻ lại trên đường không nhiều lắm, cho nên chỉ có hai chiếc xe gặp tai nạn, chiếc nọ tông vào đuôi chiếc kia, ba người đi đường bị đụng cột điện —— quả thật là may mắn. Dẫu sao đâu phải ai cũng có trái tim thép, đủ can đảm để không ngất xỉu khi chứng kiến một con hổ xổng chuồng cùng một cái bóng người không ra người, chim không ra chim phóng qua trước mặt đâu.

Vương Tiểu Minh cầm tiền trong tay, rẽ vô đại một khách nhỏ ở gần đấy. Đương nhiên, con hổ phải nhảy vào từ cửa sổ lầu hai.

Vật vã đến hơn nửa đêm, bên cạnh lại dư ra hai cái bóng đèn không biết thức thời, Baal cũng chẳng còn tâm trạng nào để mà tiếp tục nữa. Vì thế, đêm xuân đáng lý ra không nên kiềm chế lại cứ thế mà kiềm chế. (Em còn muốn muốn đập bóng đèn nữa là anh T^T)

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Minh để con hổ và Pripley  ở lại khách sạn, còn mình và Baal mới sáng sớm đã ra ngoài, vừa mua ít trái cây và hoa tươi, lại vừa kèm thêm “một ít” thuốc bổ cùng mấy thứ linh tinh khác, cho đến khi xấp tiền hai vạn cầm trong tay chỉ còn lại mấy ngàn mới tạm dừng.

Baal đi theo sau cậu, vừa bỏ một đống thứ mới mua vô không gian vừa hỏi: “Ngươi đi gặp cha mẹ mà mua hoa tươi làm gì?”

“Không phải, cái này là mua cho anh hai.” Cậu quay lại nói, “Ta muốn đi thăm anh hai.”

“Ngươi biết hắn đang ở bệnh viện nào sao?”

“Không biết. Để ta gọi điện hỏi mẹ thử xem.” Vương Tiểu Minh nói liền làm liền, lôi điện thoại ra gọi.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng đã được bắt máy, ai ngờ lại là ông Vương.

Giọng của Vương Tiểu Minh lập tức hạ xuống tám bậc, “Cha.”

“Về mau, tao có chuyện muốn hỏi mày.” Thanh âm của ông Vương lạnh như băng, không còn vẻ chật vật như hôm qua.

Điện thoại cúp máy, trong lòng Vương Tiểu Minh nơm nớp lo sợ, ngay cả hoa tươi cũng ảm đạm theo.

Baal đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, mạc danh kỳ diệu hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?” Chưa kể bây giờ y đã là Huyết tộc nhị đại, cho dù không phải đi chăng nữa thì cũng đã có hắn ở đây rồi mà?

Vương Tiểu Minh cười gượng đáp: “Hầu hết trong suy nghĩ của con cái, cha mẹ luôn luôn to lớn, không thể ngỗ nghịch được.”

Trong đầu Baal bắt đầu hiện lên giọng nói và dáng vẻ của ông Vương… “Nhân loại thật sự là một chủng tộc thần kỳ.”

Vương Tiểu Minh thắc mắc: “Chẳng lẽ trong suy nghĩ của ngươi chưa bao cảm thấy ai đó to lớn, không dám ngỗ nghịch sao?”

Baal mơ hồ nhớ tới một bóng hình, lại mau chóng lùa nó ra khỏi đầu, “Không có.”

Vương Tiểu Minh thấy vẻ mặt của hắn bắt đầu thiếu kiên nhẫn liền nói: “Chi bằng ngươi tìm chỗ nào đó ngồi chờ, ta sẽ về nhanh thôi.”

“Không cần đâu.” Baal mỉm cười đáp, “Ta rất nhớ cha ngươi, rất muốn gặp lại hắn.”



Vương Tiểu Minh nhớ lại chuyện bình rượu và quần hôm qua, vội vàng xua tay: “Không sao, ta có thể tự đi được mà.”

Baal ôm ngực hỏi lại: “Ngươi cãi nhau được sao?”

Vương Tiểu Minh lắp bắp sợ hãi: “Ta có phải đi cãi nhau đâu.”

“Ngươi biết đánh nhau sao?”

Vương Tiểu Minh miệng ngoác to đến nỗi có thể nuốt trôi trứng vịt.

“Hai cái này mà cũng không biết hả, thế có biết uy hiếp người khác không?”

Vương Tiểu Minh lấy lại tinh thần, nắm lấy tay hắn: “Baal, ngươi không cần phải xúc động như thế.”

Baal cũng rất bình tĩnh nhìn cậu, “Ngươi nhìn đâu mà bảo là ta xúc động?”

“Thì ngươi vừa nói đấy thôi…” Cãi nhau, đánh nhau, uy hiếp… Vương Tiểu Minh cũng đã hình dung được tình cảnh gà bay chó sủa sắp phát sinh ở nhà cậu.

“Ta chỉ hỏi cho biết thôi.”

“Nhưng…” Vương Tiểu Minh vẫn rất lo lắng.

Nhìn cậu lo đến độ mắt sắp trào nước, Baal thỏa hiệp: “Miễn là bọn chúng không làm ngươi tổn thương, ta sẽ không ra tay.”

Vương Tiểu Minh còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Baal chặn đứng, “Đây là giới hạn của ta rồi đó.”

Hai mắt Vương Tiểu Minh yên lặng nhìn hắn, như thể đang âm thầm kháng nghị.

Baal lấy mặt lạnh chọi lại.

Hai người cứ thế giằng co thật lâu, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

Vương Tiểu Minh nghe máy, chợt nghe thấy tiếng bà Vương từ đầu bên kia vọng qua: “Mau mau về nhà đi con. Anh hai và chị dâu mày đến rồi này.”

Vương Tiểu Minh đành phải ôm đống đồ này nọ vội vàng chạy về nhà.

Đến trước cửa nhà, Baal lấy hết toàn bộ mọi thứ để trong không gian ra. Cho nên lúc bà Vương mở cửa, liền nhìn thấy dưới chân Vương Tiểu Minh và Baal đầy ắp giỏ trái cây, lẵng hoa và bánh kẹo các loại.

“Chậc. Cứ vào đã rồi nói sau.” Bà Vương đột nhiên nghĩ ra, chừng đó tiền mà Vương Tiểu Minh mang về chưa biết chừng là của Baal cho. Vậy có thể giải thích được chuyện con bà bỗng dưng có nhiều tiền đến thế, hơn nữa Baal nhìn cũng không giống người thường. Nếu hai đứa nó ở cùng nhau, không biết cha mẹ đối phương sẽ nghĩ sao nữa, liệu có tìm đến tận cửa mắng vốn không ta. Bà vừa đi vừa suy nghĩ miên man, không hề phát giác mình đã đóng cửa đi theo sau hai người bọn họ, vào tới phòng khách. (Ôi bác gái, chớ có nhìn mặt mà bắt hình dong, lão ta nhìn phong độ vậy chứ toàn xài tiền con bác, “trai bao cao cấp” của Vương đại nhân đấy :-j!)

Vương Tiểu Minh bước đến cửa phòng khách liền ngẩn người. Hóa ra không phải chỉ có anh hai và chị dâu cậu ở đây mà còn có hai bác gái và hai cô em họ nữa. Nhớ tới chuyện tối qua, trong lòng cậu ít nhiều có chút khó xử.

Phòng khách nhà cậu vốn đã nhỏ, sau khi nhồi nhét tám người bên trong, mỗi người đều giống như vắt mì ngồi dính sát vào nhau, chèn ép người khác.

Baal và Vương Tiểu Minh đành phải ngồi ở cửa.

Cứ như vậy, không khí chẳng khác nào công đường thẩm án.

Baal thấy Vương Tiểu Minh có vẻ khá khẩn trương, liền dán vào bên tai cậu thủ thỉ: “Nếu ngươi cảm thấy khó chịu quá, ta sẽ đóng cửa lại, quẳng cả phòng này xuống đáy biển nha.”

Vương Tiểu Minh hoảng hốt, đang tính nói gì đó, chợt nghe ông Vương tức giận quát: “Hai thằng tụi bây thì thào cái gì? Không làm chuyện gì đáng xấu hổ thì sao lại không dám nói ra ngoài miệng chứ?”

Bà Vương nhanh chóng can ngăn: “Từ từ rồi nói, cứ từ từ mà nói. Mới nãy chẳng phải đang nói chuyện vui vẻ sao?”

Vương Đại Lượng – anh trai của Vương Tiểu Minh cũng góp lời: “Cha, Tiểu Minh lâu ngày mới về nhà một bữa, không nên gây mất hòa khí.” Nói xong, còn kéo kéo tay áo của ông.

Bà Vương thấy ông Vương không hé răng, lại nói tiếp: “Thật ra nãy giờ cả nhà đang bàn chuyện cưới hỏi cho thằng anh và chị dâu mày.”

Vương Tiểu Minh nghe bà nói vậy, nhẹ nhàng thở phào, lại có đôi chút hụt hẫng.

“Bên nhà chị dâu mày, bà con rồi thì bạn bè rất nhiều, mà bên nhà mình cũng không ít, có được năm vạn tệ vẫn còn sợ không đủ. Mày cũng biết bây giờ giá cả nó leo thang thế nào rồi đấy, cái gì cũng mắc. Bọn nó còn không dám mua nhà nữa…”

Bà Vương cứ thao thao bất tuyệt chẳng biết trời đất, mãi đến khi ông Vương ngắt lời: “Được rồi được rồi, bêu rếu cũng có mức độ thôi!”

“Bêu rếu? Bêu ai?” Bà Vương đang nói hăng say thì lại bị cắt lời, không kịp thu hồi cảm xúc, “Đều là người trong nhà, bêu rếu là bếu rếu cái gì chứ.”

Ông Vương đảo mắt liếc sang phía Baal một cái, gằng giọng: “Người trong nhà? Hừ, làm sao lại có người trong nhà nào quý hóa đến thế.”

Vương Đại Lượng lập tức dùng chân đẩy đẩy ông. Thật khó cho anh ta khi cái chân bó bột còn đang gác trên bàn, lúc làm hành động như vậy nhìn có chút vụng về.

Một bà bác lên tiếng hòa giải: “Chẳng phải đang bàn bạc à? Sao cứ nói đi đâu đâu.”

“Phải phải. Đang bàn bạc đây.” Bà Vương thấy Vương Tiểu Minh không có chút phản ứng nào, cứ nghĩ bọn họ đang cảm thấy lạc lõng, không khỏi ngượng ngùng, “Tiểu Minh a, mẹ cũng nói thẳng chuyện này. Mày xem anh mày đó, có thể giúp cho nó một ít được không?”

Kỳ thật từ lúc nãy, Baal cũng đã hiểu ra ý của họ.

Chẳng trách sao ngày hôm trước vừa gầm rú ầm ĩ, hôm nay liền quay ngoắt gọi điện thoại mời họ tới cửa, xem ra ông anh què chân của Vương Tiểu Minh đã làm công tác tư tưởng không ít.

Baal khinh thường bĩu môi.

Ông Vương từ nãy tới giờ vẫn quan sát hắn, thấy biểu tình hắn như vậy thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, may mà bị Vương Đại Lượng liều chết đè lại.

Vương Tiểu Minh lại không hề suy nghĩ trăm mối rắc rối như bọn họ, gật đầu nói: “Được mà.”

Ánh mắt của Vương Đại Lượng đúng là “đại lượng”, “Nếu em cầm sẵn, có thể đưa thêm năm vạn nữa được không?”

“Năm vạn?” Vương Tiểu Minh nhướng mày.

Vương Đại Lượng mau miệng sửa lời: “Nếu năm vạn không có thì ba bốn vạn cũng được.”

Baal thấy bà bác mới gặp tối hôm qua xen vào: “Tụi mày hôm qua khuya khoắt tới nhà tao làm gì? Không phải là thiếu tiền đi ngủ nhờ chớ?”

“Chuyện này mày cũng phải nói rõ ràng cho tao! Bác cả nói tối hôm qua hơn nửa đêm tụi mày chạy tới nhà bả, tới làm gì?” Ông Vương quát.

Bác cả lại nói: “Tao còn thấy sau lưng tụi nó có ba cái thứ vớ vẩn gì gì ấy đi theo nữa cơ .”

Vương Tiểu Minh đổ mồ hôi.

Baal rốt cục cũng mở miệng, “Bọn ta tới gõ cửa, là sợ ngươi đái dầm. Ngươi nhìn thấy ba cái thứ vớ vẩn gì gì ấy, là bởi vì ngươi già rồi nên hoa mắt.”



Bác cả đứng phắt dậy, chỉ vào mũi hắn quát: “Mày nói cái gì đấy? Mày có biết phép tắc không hả?! Mày không được dạy dỗ là phải nói chuyện với người lớn thế nào sao?”

Baal thong thả đứng lên, hờ hững quan sát bà, “Trên đời này chỉ có thần mới đủ tư cách đứng trên ta, nhưng ta còn chả hứng nữa là.”



“Moi đâu ra cái thằng thần kinh thế này?” Bác cả từ tức giận biến thành 囧.

Hai cô em họ của Vương Tiểu Minh thì dính lại một chỗ, nắm chặt tay nhau, ánh mắt nhìn Baal tim hồng bắn tá lả.

Hai cô em này đều là otaku. Đây là lần đầu tiên trong hiện thực hai ẻm được chứng kiến một người bá đạo y chang nhân vật truyện tranh vậy đó.

“Đủ rồi!” Ông Vương vỗ bàn đứng dậy, “Nhà tao nhỏ quá, chứa không nổi…”

“Cha!” Vương Đại Lượng đột nhiên hét lớn một tiếng, lấn át tiếng quát của ông Vương.

Ông Vương ngây người, kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta.

Vương Đại Lượng không dám nhìn ông, chỉ khều khều cánh tay bà Vương, sau đó đưa mắt ra hiệu cho vợ sắp cưới, “Mẹ, mẹ và Tiểu Điển tiễn Tiểu Minh và bạn nó đi đi.”

Vương Tiểu Minh ngoan ngoãn đứng dậy, quay sang Baal mặt đang quạu như thể bị người quỵt tiền, nhẹ giọng khuyên: “Đi trước nói sau.”

Baal lạnh lùng nhìn chằm chằm ông Vương, nắm tay càng siết chặt…

Bàn ghế không hiểu sao lắc lư dữ dội.

“Động đất?”

Tất cả mọi người đều giật mình nhảy dựng lên,

Nhưng tất cả đều bình thường, chỉ có mỗi cái bàn và ghế là rung rinh.

“Baal!” Vương Tiểu Minh đột nhiên quát một tiếng.

Choang!

Bóng đèn trên trần nhà vỡ vụn, mảnh vỡ rào rào rớt xuống.

“Ôi!” Những người khác đều tránh ra, chỉ có Vương Đại Lượng chân què không chạy được nên hứng hết.

“Đại Lượng con không sao chứ?” Ông Vương, bà Vương, bạn gái anh ta, còn có hai bà bác đều chạy lại xuýt xoa, trên mặt tràn đầy quan tâm.

Vương Tiểu Minh trong lòng buồn bã.

Bác gái không phải là không nhiệt tình, từ nhỏ cậu đều nhìn thấy bác rất nhiệt tình. Chỉ là sự nhiệt tình quan tâm của bác chưa bao giờ dành cho cậu.

“Không sao không sao.” Vương Đại Lượng đẩy đám người sang một bên, cố gắng thò đầu ra, “Tiểu Minh, vừa rồi chuyện anh nhờ, em nghĩ sao?” Anh ta cố nén chân đau, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn cậu.

Trong lòng Vương Tiểu Minh không nỡ, “Đã là người nhà, chỉ cần em có thể làm được, mặc kệ là bao nhiêu tiền, em đều sẽ cho anh.”

Vương Đại Lượng thăm dò: “Vậy thì năm vạn kia…”

“Mười vạn.” Hôm qua đã bị chửi một trận, cậu không dám mỗi lần cho họ quá nhiều. Bất quá con số này cũng đủ để đám người Vương Đại Lượng hoan hỉ với nhau.

Có lẽ số tiền này cần được giải quyết gấp rút, hoặc là câu nói vừa rồi của Vương Tiểu Minh rất êm tai. Tóm lại, Vương Tiểu Minh và Baal được giữ lại ăn trưa. Chuyện quái đản ban nãy do bị hỉ sự chen ngang mà tạm thời bị mọi người quẳng hết ra sau đầu.

Tuy rằng lúc ăn cơm không khí vẫn tràn ngập lạnh lẽo và khuyên can, nhưng chỉ thế thôi là Vương Tiểu Minh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Vô luận có thế nào, đây cũng là một khởi đầu thuận lợi.

Cơm nước xong, lúc rời khỏi nhà, bà Vương còn đặc biệt tiễn họ một đoạn, tiện thể hỏi thăm gia thế của Baal.

Vương Tiểu Minh bịa đại về gia cảnh ở Pháp của hắn.

Bà Vương yên tâm hơn, nhà không ở đây cũng đỡ lắm chứ, ít ra đối phương vẫn khó mà tìm tới cửa. Sau đó bà lại hỏi han chuyện ăn học của Vương Tiểu Minh một hồi, tuy không nói nhiều lắm nhưng đều là lời thật lòng.

Cho nên trên đường Vương Tiểu Minh trở về khách sạn, khóe miệng không ngừng kéo sang hai bên.

Baal khó hiểu, “Bọn họ đang lợi dụng ngươi.”

“Ta biết chứ.” Vương Tiểu Minh vào phòng, nằm ngửa trên giường, “Nhưng ta vẫn rất vui khi có thể giúp được họ.”

Baal chẳng nói gì.

Vương Tiểu Minh kê tay gối đầu, nhìn lên trần nhà, giống như đang tự kể với chính mình: “Bọn họ từ nhỏ đã nuôi ta khôn lớn, ta cũng chỉ có thể báo đáp cho họ có vậy thôi. Tuy rằng anh hai ta đòi tiền, nhưng làm thế cũng là là điều đương nhiên mà. Bởi vì sau này ta không thể ở bên cạnh chăm sóc cho cha mẹ, đến lúc ấy, cha mẹ chỉ có thể nương tựa vào anh hai thôi. Ngươi biết không? Trong cách nghĩ của nhân loại, ta rất là bất hiếu đó. Không thể phụng dưỡng cha mẹ, không thể nối dõi tông đường…”

Baal nhắc: “Ngươi không phải là nhân loại.”

“Ừ, ta thậm chí ngay cả nhân loại cũng không phải nữa.”

“Ngươi hối hận sao?” Baal nhướng mày.

Trong không khí lởn vởn một chút hơi thở nguy hiểm.

Vương Tiểu Minh chẳng hề hay biết, tự nhiên nói: “Nhân loại thật ích kỷ. Tuy rằng ta luôn thuyết phục bản thân, mình không thể ở bên cha mẹ vì mình rất xui xẻo, mình không muốn làm liên lụy đến họ. Tuy rằng trong lòng cứ tự nhủ như thế, nhưng thật ra là do ta muốn ở bên ngươi, cho nên…”

Cậu còn chưa nói xong, Baal đã nhào lên người cậu.

Trong không khí, hơi thở của ai đó càng thêm nguy hiểm, bất quá là phấn hồng nguy hiểm.

Baal cúi đầu nhìn cậu, cười gian vô cùng, “Muốn ở bên ta không chỉ nói ngoài miệng thôi đâu…”

Cảm xúc đang dâng trào trong Vương Tiểu Minh lập tức bị hắn dồn ép đá vào một góc, cậu nâng tay muốn đẩy hắn ra, “Khoan đã, ta muốn đi ngân hàng rút tiền.”

“Gâu gâu gâu…” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.

Baal quay đầu lại, liền nhìn thấy Pripley bay lởn vởn trước mũi con hổ, muốn chắn tầm mắt của nó.

Vương Tiểu Minh nhân cơ hội biến thành con dơi, bay về phía cửa sổ.

Mắt thấy ánh mặt trời ngay phía trước, chớp mắt, cậu đã nằm lại trên giường.

Con hổ và Pripley cùng dắt tay nhau biến mất.

Baal chọc chọc cái bụng nhỏ của dơi con Vương Tiểu Minh, “Chà. Ngươi có chắc là thích dùng hình dạng này không?”



Vương Tiểu Minh không tự chủ được run rẩy một chút.

“Ta không ngại đâu.” Nụ cười Baal hết sức gian ác.

Vương Tiểu Minh thức thời biến về nguyên dạng.

Baal thất vọng: “Đáng ra ngươi phải kiên trì thêm một tí chứ.”



Vương Tiểu Minh nhắm mắt lại, hai tay mở ra, làm bộ dạng như thể anh dũng hy sinh.

Baal cúi đầu, ghé vào bên tai cậu khẽ cười nói: “Thật sự không muốn kiên trì à?”

Vương Tiểu Minh đột nhiên mở to mắt, khẽ hôn nhẹ lên má hắn, “Baal, vô luận có xảy ra chuyện gì, ta vẫn sẽ kiên trì yêu ngươi, yêu mãi mãi.”

“…”

Đáp lại cậu, chính là Baal nhiệt tình cuồng dã trước nay chưa từng có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện